Cô tỉnh giấc. Phòng tối om, tiếng sóng biển vỗ ì oạp bên tai, len lỏi  dịch - Cô tỉnh giấc. Phòng tối om, tiếng sóng biển vỗ ì oạp bên tai, len lỏi  Việt làm thế nào để nói

Cô tỉnh giấc. Phòng tối om, tiếng s

Cô tỉnh giấc. Phòng tối om, tiếng sóng biển vỗ ì oạp bên tai, len lỏi qua khoảng không của khung cửa sổ mở tung. Cô có thói quen để cửa sổ mở khi ngủ, gió sẽ lùa vào, đôi khi là vài hạt mưa hay tiếng sóng biển hằng đêm ru cô ngủ . Anh vẫn hay la cô về thói quen đó, nhưng cô không thể bỏ, đơn giản đó không chỉ là thói quen mà còn là sở thích.

Cô yên lặng lắng nghe tiếng thở đều đều bên cạnh. Anh ngủ say sưa, một giấc ngủ có lẽ là không mộng mị gì, vì anh hay nói mớ mỗi khi anh mơ. Cô nhìn vào khoảng tối mà nơi đó là khuôn mặt anh và tưởng tượng ra gương mặt xương, đôi chân mày rậm của anh. Cô thuộc lòng từng đường nét đó, và cả những thói quen của anh, sở thích của anh, giọng nói của anh. Mọi thứ. Còn anh, cô không chắc anh có như vậy với mình không. Mà có quan trọng gì cơ chứ. Đàn ông, họ không cần phải để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, họ chỉ cần ở bên cạnh người phụ nữ của họ mà thôi. Đêm nay anh ở bên cô. Nhưng còn đêm mai, rồi đêm mai nữa, những đêm mai nữa?

Cô đưa tay tìm điện thoại. Màn hình sáng lên báo ba giờ rưỡi. Cô nhanh tay tắt điện thoại vì sợ ánh sáng có thể làm anh thức giấc, mai anh phải đi sớm. Tiếng sóng biển vẫn đều đặn vỗ. Cô tự hỏi tiếng sóng biển lúc ba giờ rưỡi có khác tiếng sóng biển lúc hai giờ hay năm giờ hay không? Chắc chắn là có, vì mỗi con sóng được tạo nên mỗi lúc đâu có giống nhau, lúc sóng nhỏ, lúc sóng lớn. Mai anh đi sớm, lần nào cũng vậy. Anh phải đi sớm để còn kịp giờ đi làm. Lần nào cũng vậy, anh chỉ ngủ lại một đêm, rồi đi, rồi khi nào anh trở lại, cô cũng không biết trước.

Đôi khi cô giật mình nghĩ, sao mình lại sống như vậy. Sao cô lại chấp nhận sống một cuộc sống mà lúc nào mình cũng đứng phía sau. Đi ăn, đi chơi lỡ gặp người quen, anh giới thiệu cô là bạn, là đồng nghiệp, là họ hàng, là….đủ thứ mối quan hệ nhưng chưa có lần nào cô được giới thiệu đúng với tên gọi mối quan hệ của anh và cô. Sau mỗi lần như vậy, anh đều mua cho cô một món quà gì đó, để bù đắp lại nỗi buồn của cô. Một cái đầm. Một đôi giày. Một cuốn sách….đều là những thứ cô thích. Mỗi cái Tết đến, Cô lại giật mình săm soi trước gương vì thêm một nếp nhăn của tuổi già xuất hiện. Cô nhìn các bạn cùng lớp hay đồng nghiệp lần lượt lấy chồng, sinh con còn mình vẫn đeo đuổi một niềm mộng ảo xa vời. Cô chấp nhận nếu có lỡ bị phát hiện, mình sẽ bị gọi là bồ nhí, là phở, là phá hoại hạnh phúc người khác… Cô thở dài, nằm lắng nghe tiếng sóng biển hòa lẫn nhịp thở của anh.



Cô lại tỉnh giấc, nhưng vì ánh đèn ngủ mờ mờ, nhiêu đó cũng đủ làm cô tỉnh ngủ, vì cô rất nhạy cảm với ánh điện ban đêm, có lẽ vì vậy mà cô rất hợp với những khoảng tối. Cô thuộc về buổi tối. Người ta thường cảm thấy tràn đầy sức sống vào buổi sáng, khi một ngày mới bắt đầu nhưng cô chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng khi buổi tối bắt đầu.

- Anh xin lỗi, anh làm em tỉnh giấc phải không. Anh phải đi đây. Em ngủ tiếp đi, không cần tiễn anh đâu.

Lần nào anh cũng nói như vậy.

- Để em nấu cái gì đó cho anh ăn nha, anh ăn xong rồi đi, chạy xe đường dài đói bụng lắm.

Cô nheo mắt nhìn anh. Anh đưa tay vuốt tóc cô.

- Thôi, anh đi luôn đây. Em ngủ ngon nha, bé cưng.

Anh đi. Lần nào anh cũng lò dò thức dậy đi sớm. Anh biết hễ có sáng thế nào cô cũng tỉnh giấc, nên lúc nào anh cũng chỉ bật bóng đèn ngủ nhỏ xíu. Cái ánh sáng vàng nhạt mờ mờ đó khiến anh đôi lần vấp phải chân bàn hay món đồ gì đó. Anh không cho cô ra tiễn, vì anh sợ cô sẽ lại thức đến sáng.

Anh đi. Và không bao giờ nói trước khi nào sẽ trở lại. Cô quen rồi, cô đã quen rồi, việc đó đã trở thành thói quen, nhưng không phải là sở thích. Thói quen có thể bỏ, tùy theo ta có muốn hay không, nhưng đã là thói quen thì không dễ dàng mà bỏ. Anh đi rồi, mới gần năm giờ sáng. Tiếng sóng biển ngoài kia vẫn vậy, nhưng tiếng thở đều đặn bên cạnh cô không còn nữa. Cô trở mình, vì một bên gối đã ướt đầm nước mắt.

Cô cuộn mình trong chăn, mũi nghẹt cứng ngắc còn trán thì nóng ran. Cái bệnh cảm xoàng xoàng này đã nặng hơn cô tưởng, đang đánh gục cô không thương tiếc, hai ngày xin nghỉ phép chắc không đủ cho hết bệnh. Cô chỉ ra khỏi nhà mua thuốc nổi ngày hôm kia, còn hôm nay cô không tài nào đi đâu. Tối không thể ngủ được. Ban ngày thì nằm vật vạ vì sốt. Cô cũng không nhờ ai giúp, vì mỗi khi bệnh đều có một mình, cô đã quen rồi. Có tiếng lách cách của ổ khóa. Cô ngóc đầu nhìn ra cửa. Cửa mở, và anh đứng đó,hai tay khệ nệ ôm một chồng sách. Niềm vui sướng tuôn trào trong cô như một dòng thác. Anh về. Anh về rồi. Cô không biết mình lấy đâu ra sức lực mà vùng khỏi tấm chăn, té nhào trong vòng tay anh, mặc cho mớ sách lộp bộp rơi xuống sàn. Không phải là cô lao vào vòng tay anh như trong phim vẫn trình chiếu, mà đúng thật là té nhào trong vòng tay vững chắc ấy. Cơn sốt làm cô mờ cả mắt, cô chạy ra đón anh mà không còn chút sức lực nào. Mặt cô xanh méc, anh hoảng hồn bế cô lên giường và gọi cấp cứu, nhưng cô ngăn lại.

- Em không sao…chỉ là cảm thôi mà.

- Còn nói không sao, người em nóng quá chừng như vầy, ngốc quá. Sao em không gọi cho anh.

Cô nhất định không đi bệnh viện, cô sợ màu trắng và mùi thuốc khử trùng. Anh biết cô sẽ không gọi cho anh. Anh chỉ mắng vì anh sốt ruột thôi. Kể từ ngày bắt đầu, cả hai đã không có màn chat chit trên mạng hay nhắn tin qua điện thoại, cũng không gọi điện tâm tình kiểu hẹn hò thường thấy. Cách tiếp xúc duy nhất là gặp mặt, cũng không bao giờ có hẹn trước. Hai người học chung một lớp đại học, anh lớn hơn cô một tuổi. Những ngày đi học, cả hai cũng ít nói chuyện, vì cô vốn trầm tính, ít giao lưu, lại chỉ biết cắm đầu mà học. Anh hoạt bát, ít khi ngồi yên, tài lẻ, thông minh.

Ra trường, mỗi người mỗi việc, họp lớp cũng hay gặp nhưng cũng chẳng chuyện trò gì nhiều, cho đến một lần tình cờ gặp nhau trong một quán cà phê ở thành phố biển này. Từ hôm đó, anh và cô phát hiện ra cả hai có rất nhiều điểm chung mà trước giờ cả hai chẳng bao giờ để ý. Thì có để ý làm gì khi người ta chỉ xem nhau là bạn bè thông thường. Hai người yêu nhau, tự nhiên như lẽ tự nhiên, nhưng trớ trêu thay, anh đã có vợ sắp cưới. Mà có ai đâu xa lạ, là một cô bạn cùng lớp đại học. Khi cả hai bắt đầu biết là mình yêu đối phương, thì lúc đó anh đã đám hỏi rồi. Cô chấp nhận làm người tình lén lút, vụng trộm yêu nhau mà không đòi hỏi một điều gì từ anh. Anh không giấu điều gì, với anh, lấy vợ là để hoàn thành trách nhiệm với gia đình.

Anh và vợ sắp cưới yêu nhau hồi còn đi học, như bao cặp khác, nói câu chia tay có đến trăm lần cho đến khi mối quan hệ đó chẳng biết định nghĩa bằng gì nữa. Đúng là có yêu, nhưng là tình yêu thời trai trẻ, lãng mạn kiểu sinh viên. Anh cảm thấy mình có trách nhiệm vì đã làm phí phạm tuổi thanh xuân của một người con gái chỉ vì yêu anh, mặc khác, anh đã quyết định cưới trước khi biết mình yêu cô. Nếu có ai đó biết mối quan hệ này, chắc chắn họ sẽ nói, anh đang lừa cô đấy. Nhưng, có những chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu thấu đáo. Cô tin anh. và Cô không đòi hỏi gì hết. Nhiều lần, Cô tự vấn lương tâm rằng mình đang làm một việc hết sức độc ác, rằng mình là người phá hoại một gia đình yên ấm sắp hình thành, rằng kẻ thứ ba chen chân như mình rồi sẽ chẳng nhận được kết quả tốt đẹp gì. Và còn tuổi thanh xuân đang mất đi của cô nữa. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho tuổi xuân của cô. Không ai khác, ngoài bản thân cô. Cô đã chọn như vậy.

blog radio 389
Anh thức cả đêm để canh cô bệnh nhân nhỏ bé, nằm bẹp như con chim nhỏ ướt mèm. Anh đắp khăn, lau mồ hôi, gọt cam, nấu cho cô một nồi cháo. Khi cô ăn từng muỗng cháo anh đút, được muỗng thứ tư thì cô òa lên khóc. Anh sợ cô đau ở đâu nhưng anh không biết cô khóc vì tủi thân. Nỗi tủi thân hai ngày bệnh không ai bên cạnh giờ đây được đánh đổi bằng niềm hạnh phúc được anh chăm sóc, nỗi tủi thân khi nghĩ đến rồi sau này, những lúc bệnh đau nữa lấy ai chăm sóc. Anh rồi sẽ có con, và cô không bao giờ muốn tranh giành người cha của những đứa trẻ đó. Kể từ khi yêu nhau, rất nhiều lần Cô muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin nhắn yêu thương, hay gọi để mè nheo, hay nhìn thấy tín hiệu online của anh sáng, cô chỉ muốn chào một câu. Tất cả những việc đó, cô chì dám nghĩ thôi. Nếu cô làm vậy, lỡ đâu là ai cầm điện thoại, hay lỡ đâu vợ anh cũng biết password nick của anh thì sao. Không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho nhau, chính là kiểu yêu đương kỳ quặc nhất mà cô biết.

- Chắc anh phải cưới thôi, ba má hối nhiều rồi.

Anh nói với cô khi thấy cô đã bớt bệnh. Cô nhìn anh, rồi mỉm cười.

- Em sẽ không tới dự đâu đó, đừng gởi thiệp cho em.

- Anh cũng đâu có tính mời em. Anh cười đáp lại.

- Anh chụp hình cưới chưa?

- Tháng sau anh đi chụp, ở studio thôi, cô ấy không thích ra ngoài chụp, kêu vừa nắng nôi vừa tốn kém.

Cô ngồi hẳn dậy, hai tay đan vào nhau.

- Tiếc vậy, phải chụp ngoại cảnh mới đẹp, cả đời mới có một lần...

Cô bỏ lửng câu nói. Cả đời mới có một lần. Còn cô, một lần đó liệu có hay không.

- Em thích chụp hình cưới ở đâu? - Anh nheo mắ
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Cô tỉnh mình. Phòng lồng om, tiếng sóng dưới vỗ ì oạp bên tai, len lỏi qua khoảng không của khung cửa sổ mở tung. Cô có thói quen tiếng cửa sổ mở khi ngủ, gió sẽ lùa vào, đôi khi là vài hạt mưa hay tiếng sóng dưới hằng đêm ru cô ngủ. Anh vẫn hay la cô về thói quen đó, nhưng cô không Bulgaria bỏ thể giản đó không chỉ là thói quen mà còn là sở thích.Cô yên lặng lắng nghe tiếng thở đều đều bên cạnh. Anh ngủ nói sưa, một mình ngủ có lẽ là không mộng mị gì, vì anh hay đảm mớ mỗi khi anh mơ. Cô nhìn vào khoảng lồng mà nơi đó là khuôn mặt anh và tưởng tượng ra gương mặt xương, đôi chân mày rậm của anh. Cô thuộc lòng phần đường nét đó, và đoàn những thói quen của anh, sở thích của anh, giọng đảm của anh. Mọi thứ. Còn anh, cô không chắc anh có như vậy với mình không. Mà có quan trọng gì cơ chứ. Đàn còn, họ không cần phải tiếng ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, họ chỉ cần ở bên cạnh người phụ nữ của họ mà thôi. Đêm nay anh ở bên cô. Nhưng còn đêm mai, rồi đêm mai nữa, những đêm mai nữa?Cô đưa tay tìm điện thoại. Màn chuyển dự lên báo ba giờ rưỡi. Cô nhanh tay tắt điện thoại vì sợ ánh dự có Bulgaria làm anh ngữ mình, mai anh phải đi sớm. Tiếng sóng dưới vẫn đều đặn vỗ. Cô tự hỏi hiện sóng dưới lúc ba giờ rưỡi có ông hiện sóng dưới lúc hai giờ hay năm giờ hay không? Chắc chắn là có, vì mỗi con sóng được chức nên mỗi lúc đâu có giống nội, lúc sóng nhỏ, lúc sóng lớn. Mai anh đi sớm, lần nào cũng vậy. Anh phải đi sớm tiếng còn kịp giờ đi làm. Lần nào cũng vậy, anh chỉ ngủ lại một đêm, rồi đi, rồi khi nào anh trở lại, cô cũng không biết trước.Đôi khi cô giật mình nghĩ, sao mình lại sống như vậy. Sao cô lại chấp nhận sống một cuộc sống mà lúc nào mình cũng đứng phía sau. Đi ăn, đi chơi lỡ gặp người quen, anh giới thiệu cô là bạn, là đồng nghiệp, là họ hàng, là... đủ thứ mối quan hay nhưng chưa có lần nào cô được giới thiệu đúng với tên gọi mối quan hay của anh và cô. Sau mỗi lần như vậy, anh đều mua cho cô một món quà gì đó, tiếng bù đắp lại nỗi buồn của cô. Một cái đầm. Một đôi giày. Một cuốn sách... đều là những thứ cô thích. Mỗi cái Tết đến, Cô lại giật mình săm soi trước gương vì thêm một nếp nhăn của tuổi già cạnh hiện. Cô nhìn các bạn cùng lớp hay đồng nghiệp lần lượt lấy chồng, sinh con còn mình vẫn đeo đuổi một niềm mộng ảo xa vời. Cô chấp nhận nếu có lỡ bị phát hiện, mình sẽ bị gọi là bồ nhí, là phở, là phá hoại hạnh phúc người ông... Cô thở 戴思杰, nằm lắng nghe tiếng sóng dưới hòa lẫn nhịp thở của anh.Cô lại tỉnh mình, nhưng vì ánh đèn ngủ mờ mờ, nhiêu đó cũng đủ làm cô tỉnh ngủ, vì cô rất nhạy cảm với ánh điện ban đêm, có lẽ vì vậy mà cô rất hợp với những khoảng lồng. Cô thuộc về buổi lồng. Người ta thường cảm thấy tràn đầy sức sống vào buổi dự, khi một ngày mới bắt đầu nhưng cô chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng khi buổi lồng bắt đầu.-Anh xin lỗi, anh làm em tỉnh mình phải không. Anh phải đi đây. Em ngủ truyện đi, không cần Trắngby anh đâu.Lần nào anh cũng đảm như vậy.-Để em nấu cái gì đó cho anh ăn nha, anh ăn xong rồi đi, chạy xe đường 戴思杰 đói bụng lắm.Cô nheo mắt nhìn anh. Anh đưa tay vuốt tóc cô.-Thôi, anh đi luôn đây. Em ngủ ngon nha, bé cưng.Anh đi. Lần nào anh cũng lò dò ngữ dậy đi sớm. Anh biết hễ có dự thế nào cô cũng tỉnh mình, nên lúc nào anh cũng chỉ bật bóng đèn ngủ nhỏ xíu. Cái ánh dự vàng nhạt mờ mờ đó khiến anh đôi lần rèn phải chân bàn hay món đồ gì đó. Anh không cho cô ra Trắngby, vì anh sợ cô sẽ lại ngữ đến dự.Anh đi. Và không bao giờ đảm trước khi nào sẽ trở lại. Cô quen rồi, cô đã quen rồi, việc đó đã trở thành thói quen, nhưng không phải là sở thích. Thói quen có Bulgaria bỏ, tùy theo ta có muốn hay không, nhưng đã là thói quen thì không dễ dàng mà bỏ. Anh đi rồi, mới gần năm giờ dự. Tiếng sóng dưới ngoài kia vẫn vậy, nhưng tiếng thở đều đặn bên cạnh cô không còn nữa. Cô trở mình, vì một bên gối đã ướt đầm nước mắt.Cô cuộn mình trong chăn, nghẹt mũi cứng ngắc còn trán thì nóng chạy. Cái bệnh cảm xoàng xoàng này đã nặng hơn cô tưởng, đang đánh gục cô không thương tiếc, hai ngày xin nghỉ phép chắc không đủ cho hết bệnh. Cô chỉ ra khỏi nhà mua thuốc nổi ngày hôm kia, còn hôm nay cô không tài nào đi đâu. Lồng Bulgaria không ngủ được. Ban ngày thì nằm vật vạ vì sốt. Cô cũng không nhờ ai giúp, vì mỗi khi bệnh đều có một mình, cô đã quen rồi. Có tiếng lách cách của ổ Teamwork. Cô ngóc đầu nhìn ra cửa. Cửa mở, và anh đứng đó, hai tay khệ nệ ôm một chồng sách. Niềm vui sướng tuôn trào trong cô như một dòng thác. Anh về. Anh về rồi. Cô không biết mình lấy đâu ra sức lực mà vùng khỏi tấm chăn, té nhào trong vòng tay anh, mặc cho mớ sách lộp bộp rơi xuống sàn. Không phải là cô Lào vào vòng tay anh như trong phim vẫn trình chiếu, mà đúng thật là té nhào trong vòng tay vững chắc ấy. Cơn sốt làm cô mờ đoàn mắt, cô chạy ra đón anh mà không còn chút sức lực nào. Mặt cô xanh méc, anh hoảng hồn bế cô lên giường và gọi cấp cứu, nhưng cô ngăn lại.-Em không sao... chỉ là cảm thôi mà.-Còn đảm không sao, người em nóng quá chừng như vầy, ngốc quá. Sao em không gọi cho anh.Cô nhất định không đi bệnh viện, cô sợ màu trắng và mùi thuốc khử trùng. Anh biết cô sẽ không gọi cho anh. Anh chỉ mắng vì anh sốt ruột thôi. Kể từ ngày bắt đầu, cả hai đã không có màn chat chit trên mạng hay nhắn tin qua điện thoại, cũng không gọi điện tâm tình kiểu hẹn hò thường thấy. Cách tiếp xúc duy nhất là gặp mặt, cũng không bao giờ có hẹn trước. Hai người học chung một lớp đại học, anh lớn hơn cô một tuổi. Những ngày đi học, cả hai cũng ít nói chuyện, vì cô vốn trầm tính, ít giao lưu, lại chỉ biết cắm đầu mà học. Anh hoạt bát, ít khi ngồi yên, tài lẻ, thông minh.Ra trường, mỗi người mỗi việc, họp lớp cũng hay gặp nhưng cũng chẳng chuyện trò gì nhiều, cho đến một lần tình cờ gặp nội trong một quán cà phê ở thành phố dưới này. Từ hôm đó, anh và cô phát hiện ra đoàn Hải có rất nhiều điểm chung mà trước giờ đoàn Hải chẳng bao giờ tiếng ý. Thì có tiếng ý làm gì khi người ta chỉ xem nội là bạn bè thông thường. Hai người yêu nội, tự nhiên như lẽ tự nhiên, nhưng trớ trêu thay, anh đã có vợ sắp cưới. Mà có ai đâu xa lạ, là một cô bạn cùng lớp đại học. Khi đoàn Hải bắt đầu biết là mình yêu đối phương, thì lúc đó anh đã đám hỏi rồi. Cô chấp nhận làm người tình lén lút, vụng trộm yêu nội mà không đòi hỏi một ban gì từ anh. Anh không giấu ban quyết, với anh, lấy vợ là tiếng hoàn thành trách nhiệm với gia đình.Anh và vợ sắp cưới yêu nhau hồi còn đi học, như bao cặp khác, nói câu chia tay có đến trăm lần cho đến khi mối quan hệ đó chẳng biết định nghĩa bằng gì nữa. Đúng là có yêu, nhưng là tình yêu thời trai trẻ, lãng mạn kiểu sinh viên. Anh cảm thấy mình có trách nhiệm vì đã làm phí phạm tuổi thanh xuân của một người con gái chỉ vì yêu anh, mặc khác, anh đã quyết định cưới trước khi biết mình yêu cô. Nếu có ai đó biết mối quan hệ này, chắc chắn họ sẽ nói, anh đang lừa cô đấy. Nhưng, có những chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu thấu đáo. Cô tin anh. và Cô không đòi hỏi gì hết. Nhiều lần, Cô tự vấn lương tâm rằng mình đang làm một việc hết sức độc ác, rằng mình là người phá hoại một gia đình yên ấm sắp hình thành, rằng kẻ thứ ba chen chân như mình rồi sẽ chẳng nhận được kết quả tốt đẹp gì. Và còn tuổi thanh xuân đang mất đi của cô nữa. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho tuổi xuân của cô. Không ai khác, ngoài bản thân cô. Cô đã chọn như vậy.blog radio 389Anh ngữ đoàn đêm tiếng cảnh cô bệnh nhân nhỏ bé, các nằm bẹp như con chim nhỏ ướt mèm. Anh đắp khăn, lau mồ hôi, gọt cam, nấu cho cô một nồi năm. Khi cô ăn phần muỗng năm anh đút, được muỗng thứ tư thì cô òa lên khóc. Anh sợ cô đau ở đâu nhưng anh không biết cô khóc vì tủi thân. Nỗi tủi thân hai ngày bệnh không ai bên cạnh giờ đây được đánh đổi bằng niềm hạnh phúc được anh chăm sóc, nỗi tủi thân khi nghĩ đến rồi sau này, những lúc bệnh đau nữa lấy ai chăm sóc. Anh rồi sẽ có con, và cô không bao giờ muốn tranh giành người cha của những đứa con đó. Kể từ khi yêu nội, rất nhiều lần Cô muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin nhắn yêu thương, hay gọi tiếng mè nheo, hay nhìn thấy tín hiệu trực tuyến của anh dự, cô chỉ muốn chào một câu. Tất đoàn những việc đó, cô chì dám nghĩ thôi. Nếu cô làm vậy, lỡ đâu là ai cầm điện thoại, hay lỡ đâu vợ anh cũng biết mật khẩu nick của anh thì sao. Không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho nội, chính là kiểu yêu đương kỳ quặc nhất mà cô biết.-Chắc anh phải cưới thôi, bà má hối nhiều rồi.Anh đảm với cô khi thấy cô đã bớt bệnh. Cô nhìn anh, rồi mỉm cười.- Em sẽ không tới dự đâu đó, đừng gởi thiệp cho em.- Anh cũng đâu có tính mời em. Anh cười đáp lại.- Anh chụp hình cưới chưa?- Tháng sau anh đi chụp, ở studio thôi, cô ấy không thích ra ngoài chụp, kêu vừa nắng nôi vừa tốn kém.Cô ngồi hẳn dậy, hai tay đan vào nhau.- Tiếc vậy, phải chụp ngoại cảnh mới đẹp, cả đời mới có một lần...Cô bỏ lửng câu nói. Cả đời mới có một lần. Còn cô, một lần đó liệu có hay không.- Em thích chụp hình cưới ở đâu? - Anh nheo mắ
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cô tỉnh giấc. Phòng tối om, tiếng sóng biển vỗ ì OAP bên tai, len Lợi qua period is not the khung cửa sổ mở tung. Cô has thói quen to cửa sổ mở while ngủ, gió will be lua vào, đôi while is a few hạt mưa hay tiếng sóng biển hằng đêm ru cô ngủ. Anh vẫn hay la cô về thói quen that, but cô can not be, đơn giản chỉ does not be thói quen mà còn is sở thích. Cô yên lặng lắng nghe tiếng thở will will bên cạnh. Anh ngữ nói sưa, an giấc ngủ might is not mộng mị gì, vì anh hay nói Mợ per on anh mơ. Cô nhìn vào ca. tối mà nơi which is khuôn mặt anh and tưởng tượng ra gương mặt xương, đôi chân mày rậm của anh. Cô thuộc lòng per đường nét that, and those cả thói quen của anh, sở thích của anh, giọng nói của anh. Mọi thứ. Còn anh, cô no chắc anh has such as mình không. Mà has quan trọng gì cơ chứ. Ông Đàn, they do not have to để ý những chuyện nhỏ nhặt such, Hồ Chí cần out bên cạnh người phụ nữ their mà thôi. Đêm nay anh ở bên cô. But còn đêm mai, rồi đêm mai nữa, the đêm mai nữa? Cô supplied tay tìm điện thoại. Màn hình sáng lên báo ba giờ ruồi. Cô nhanh tay tắt điện thoại vì sợ ánh sáng possible làm anh thức giấc, mai anh must đi sớm. Tiếng sóng biển activities are Đan vỗ. Cô tự hỏi tiếng sóng biển lúc ba giờ ruồi có khác tiếng sóng biển lúc hai giờ hay năm giờ hay không? Chắc chắn is có, vì per con sóng been created be at a time đâu có giống nhau, lúc sóng nhỏ, lúc sóng lớn. Mai anh đi sớm, lần nào cũng vậy. Anh must đi sớm to còn kip giờ đi làm. Lần nào cũng vậy, anh chỉ ngủ lại một đêm, rồi đi, rồi khi nào anh trở lại, cô are not know trước. Đôi while cô giật mình nghĩ, sao mình lại sống such. Sao cô lại chấp nhận sống one cuộc sống mà lúc nào mình cũng đứng Phía sau. Đi ăn, đi chơi lỡ gặp người quen, anh giới thiệu cô that you, is đồng nghiệp, as they hàng, là ... .đủ thứ mối quan hệ but not have lần nào cô been giới thiệu đúng for tên gọi mối quan hệ of anh and cô. Sáu at a time such, anh will mua cho cô món quà one gì đó, để bù đắp lại nỗi buồn of cô. Một cái đầm. Một đôi giày. Một cuốn sách ... .đều is the following thứ cô thích. Per cái Tết đến, Cô lại giật mình trước gương soi Sam vì add an nếp nhăn tuổi già of appearing. Cô nhìn các bạn cùng lớp hay đồng nghiệp lần lượt lấy chồng, sinh con còn mình still đeo đuổi niềm an mộng ảo xa vời. Cô chấp nhận if lỡ bị phát hiện, mình will be called is bồ nhí, is phở, as phá hoại hạnh phúc người khác ... Cô thở dài, behind lắng nghe tiếng sóng biển hòa nhịp thở Lan của anh. Cô lại tỉnh giấc , but vì ánh đèn ngủ mờ mờ, nhiêu which also đủ làm cô tỉnh ngủ, vì cô much nhạy cảm for ánh điện ban đêm, perhaps vì vậy mà cô much combined with those between tối. Cô thuộc về buổi tối. Người ta thường cảm thấy tràn đầy sức sống vào buổi sáng, when the one ngày mới bắt đầu but cô chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng while buổi tối bắt đầu. - Anh xin lỗi, anh làm em tỉnh giấc must not. Anh Phai đây đi. Em ngủ tiếp đi, không cần tiễn anh đâu. Lần nào anh nói are such. -. Để em nấu cái gì đó cho anh ăn nha, anh ăn xong rồi đi, chạy xe đường dài đói bụng lắm Cô Nheo mắt nhìn anh . Anh supplied tay vuốt tóc cô. - Thôi, anh đi luôn đây. Em ngủ ngon nha, bé cưng. Anh đi. Lần nào anh also lò dò thức dậy đi sớm. Anh biết hễ has sáng thế nào cô also tỉnh giấc, should lúc nào anh also chỉ bật bóng đèn ngủ nhỏ xíu. Cái ánh sáng vàng nhạt mờ mờ that make anh đôi lần vấp must chân bàn hay món đồ gì đó. Anh may not cô ra tiễn, vì anh sợ cô would lại thức to sáng. Anh đi. Và never before nói will again. Cô quen rồi, cô have quen rồi, việc which has become thói quen, but not an sở thích. Thói quen possible bỏ, tùy theo ta want to or not, but is thói quen does not dễ dàng mà bỏ. Anh đi rồi, mới Recent năm giờ sáng. Tiếng sóng biển ngoài kia still vậy, but tiếng thở will Đan bên cạnh cô no longer nữa. Cô trở mình, vì an bên gối have ướt đầm nước mắt. Cô cuộn mình in chăn, mũi nghẹt cứng Ngạc còn trán thì nóng chạy. Cái bệnh cảm xoang Xoang have nặng than cô tưởng, đang đánh gục cô does not thương tiếc, hai ngày xin nghỉ phép chắc insufficient cho hết bệnh. Cô chỉ from nhà mua thuốc nổi ngày hôm kia, còn hôm nay cô does not tài nào đi đâu. Tối could not be ngủ. Ban ngày thì behind vật vạ vì sốt. Cô are no nhờ ai giúp, vì per while bệnh will have a mình, cô have quen rồi. Có tiếng lách cách of ổ khóa. Cô Ngốc đầu nhìn ra cửa. Cửa mở, anh đứng and that, hai tay ôm Khê ne one chồng sách. Niềm vui sướng tuôn trào in cô as lines thác. Anh ve. Anh về rồi. Cô không biết mình lấy đâu ra sức lực mà partitions from your tấm chăn, té nhào in vòng tay anh, mặc cho mợ sách lớp bop rơi xuống sàn. Does not cô lao vào vòng tay anh as in phim still trình chiếu, mà đúng thật là té nhào in vòng tay vững chắc ấy. Cơn sốt làm cô mờ cả mắt, cô chạy ra đón anh mà no longer chút sức lực nào. Mặt cô xanh méc, anh hoảng hồn bế cô lên giường and gọi cấp cứu, but cô ngăn lại. - Em không sao ... chỉ is cảm thôi mà. - Còn nói không sao, người em nóng quá chừng such as vầy, ngốc quá. Sao em không gọi cho anh. Cô nhất định do not bệnh viện, cô sợ màu trắng and mùi thuốc khử trùng. Anh biết cô will not be called cho anh. Anh chỉ mắng vì anh sốt ruột thôi. Kể từ ngày bắt đầu, cả hai did not have màn chat chit trên mạng hay tin nhắn qua điện thoại, also called is not điện tâm tình kiểu hẹn hò thường thấy. Cách tiếp xúc duy nhất is gặp mặt, and never have hẹn trước. Hai người học chung one lớp đại học, anh larger cô one tuổi. Những ngày đi học, both are ít nói chuyện, vì cô Cap trầm tính, ít giao lưu, lại chỉ biết cắm đầu mà học. Anh bát hoạt, ít while ngồi yên, tài lẻ, thông minh. Ra trường, each người per việc, họp lớp cũng hay gặp but also chẳng chuyện trò gì nhiều, until once tình cờ gặp nhau trong quán cà phê one out thành phố biển this. Từ hôm that, anh and cô phát hiện ra cả hai has many điểm chung mà trước giờ both chẳng bao giờ để ý. Thì có để ý làm gì when ta chỉ xem nhau that you bè thông thường. Hai người yêu nhau, tự nhiên such as lẽ tự nhiên, but tro trêu thay, anh existing vợ sắp cưới. Mà có ai đâu xa lạ, be a cô bạn cùng lớp đại học. Khi cả hai bắt đầu biết is mình yêu đối phương, thì lúc đó anh have đám hỏi rồi. Cô chấp nhận làm người tình lén lut, vụng trộm yêu nhau mà no đòi hỏi one gì từ anh. Anh can Giấu điều gì, với anh, lấy vợ is for hoàn thành trách nhiệm with gia đình. Anh và vợ sắp cưới yêu nhau hồi còn đi học, such as bao cặp khác, nói câu chia tay has to trăm lần until mối quan hệ then chẳng biết định nghĩa bằng gì nữa. Đúng là có yêu, but is tình yêu thời trai trẻ, lãng mạn kiểu sinh viên. Anh cảm thấy mình có trách nhiệm vì have làm phí phạm tuổi thanh xuân of a người con gái chỉ vì yêu anh, mặc khác, anh was determined cưới before biết mình yêu cô. Nếu có ai biết mối then quan hệ this, chắc chắn they sẽ nói, anh đang lừa cô đấy. But, has những chuyện mà only in cuộc mới hiểu thấu đáo. Cô tin anh. Cô and does not đòi hỏi gì hết. Nhiều lần, Cô tự vấn lương tâm mình đang làm that one việc hết sức độc ác, that mình là người phá hoại an gia đình yên ấm sắp hình thành, that kẻ thứ ba chen chân such as mình rồi would chẳng receive kết quả tốt đẹp gì. Và còn tuổi thanh xuân đang mất đi of cô nữa. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho tuổi xuân of cô. Không ai khác, ngoài bản thân cô. Cô selection such. blog radio 389 Anh thức cả đêm to canh cô bệnh nhân nhỏ bé, be such as bẹp con chim nhỏ ướt mem. Anh đắp khăn, lau mồ hôi, cam gọt, nấu cho cô one nồi cháo. Khi cô ăn each muỗng cháo anh đút, be muỗng thứ tư thì cô òa lên khóc. Anh sợ cô đau ở đâu but anh không biết cô khóc vì Tủi thân. Nỗi Tủi thân hai ngày bệnh no ai bên cạnh giờ đây be đánh đổi bằng niềm hạnh phúc được anh chăm sóc, nỗi Tủi thân while nghĩ đến rồi sau this, những lúc bệnh đau nữa lấy ai chăm sóc. Anh rồi will be con, and cô never wish tranh Gianh người cha of the following đứa trẻ there. Kể từ khi yêu nhau, many lần Cô wish to cầm điện thoại nhắn cho anh one tin nhắn yêu thương, hay gọi to mè Nheo, hay nhìn thấy tín hiệu trực tuyến của anh sáng, cô chỉ chào you want one câu. Tất cả việc those that, cô chì dám nghĩ thôi. If cô làm vậy, lỡ đâu là ai cầm điện thoại, hay lỡ đâu vợ anh also known mật khẩu nick của anh thì sao. Không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho nhau, chính là kiểu yêu đương kỳ Quắc nhất mà cô biết. - Chắc anh must cưới thôi, ba má hối nhiều rồi. Anh nói with the co khi thấy cô have bớt bệnh. Cô nhìn anh, rồi mỉm cười. - Em will to dự đâu that, đừng gởi thiệp cho em. - Anh also đâu có tính mời em. Anh cười đáp lại. - Anh chụp hình cưới chưa? - Tháng sau anh đi chụp, studio out thôi, cô ấy can thích ra ngoài chụp, kêu vừa nắng nôi vừa tốn kém. Cô ngồi hẳn dậy, hai tay đan vào nhau. - Tiếc vậy, must chụp ngoại cảnh mới đẹp, cả đời mới have once ... Cô bỏ lửng câu nói. Cả đời mới have once. Còn cô, once it liệu có hay không. - Em thích chụp hình cưới ở đâu? - Anh Nheo Ma


























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: