Africa proper, as far as History goes back, has remained – for all pur dịch - Africa proper, as far as History goes back, has remained – for all pur Việt làm thế nào để nói

Africa proper, as far as History go

Africa proper, as far as History goes back, has remained – for all purposes of connection with the rest of the World – shut up; it is the Gold-land compressed within itself – the land of childhood, which lying beyond the day of self-conscious history, is enveloped in the dark mantle of Night. Its isolated character originates, not merely in its tropical nature, but essentially in its geographical condition. The triangle which it forms (if we take the West Coast – which in the Gulf of Guinea makes a strongly indented angle – for one side, and in the same way the East Coast to Cape Gardafu for another) is on two sides so constituted for the most part, as to have a very narrow Coast Tract, habitable only in a few isolated spots. Next to this towards the interior, follows to almost the same extent, a girdle of marsh land with the most luxuriant vegetation, the especial home of ravenous beasts, snakes of all kinds – a border tract whose atmosphere is poisonous to Europeans. This border constitutes the base of a cincture of high mountains, which are only at distant intervals traversed by streams, and where they are so, in such a way as to form no means of union with the interior; for the interruption occurs but seldom below the upper part of the mountain ranges, and only in individual narrow channels, where are frequently found innavigable waterfalls and torrents crossing each other in wild confusion. During the three or three and a half centuries that the Europeans have known this border-land and have taken places in it into their possession, they have only here and there (and that but for a short time) passed these mountains, and have nowhere settled down beyond them. The land surrounded by these mountains is an unknown Upland, from which on the other hand the Negroes have seldom made their way through. In the sixteenth century occurred at many very distant points, outbreaks of terrible hordes which rushed down upon the more peaceful inhabitants of the declivities. Whether any internal movement had taken place, or if so, of what character, we do not know. What we do know of these hordes, is the contrast between their conduct in their wars and forays themselves – which exhibited the most reckless inhumanity and disgusting barbarism – and the fact that afterwards, when their rage was spent, in the calm time of peace, they showed themselves mild and well disposed towards the Europeans, when they became acquainted with them. This holds good of the Fullahs and of the Mandingo tribes, who inhabit the mountain terraces of the Senegal and Gambia. The second portion of Africa is the river district of the Nile – Egypt; which was adapted to become a mighty centre of independent civilization, and therefore is as isolated and singular in Africa as Africa itself appears in relation to the other parts of the world. The northern part of Africa, which may be specially called that of the coast- territory (for Egypt has been frequently driven back on itself, by the Mediterranean) lies on the Mediterranean and the Atlantic; a magnificent territory, on which Carthage once lay – the site of the modern Morocco, Algiers, Tunis, and Tripoli. This part was to be – must be attached to Europe: the French have lately made a successful effort in this direction: like Hither- Asia, it looks Europe-wards. Here in their turn have Carthaginians, Romans, and Byzantines, Mussulmans, Arabians, had their abode, and the interests of Europe have always striven to get a footing in it.

The peculiarly African character is difficult to comprehend, for the very reason that in reference to it, we must quite give up the principle which naturally accompanies all our ideas – the category of Universality. In Negro life the characteristic point is the fact that consciousness has not yet attained to the realization of any substantial objective existence – as for example, God, or Law – in which the interest of man’s volition is involved and in which he realizes his own being. This distinction between himself as an individual and the universality of his essential being, the African in the uniform, undeveloped oneness of his existence has not yet attained; so that the Knowledge of an absolute Being, an Other and a Higher than his individual self, is entirely wanting. The Negro, as already observed, exhibits the natural man in his completely wild and untamed state. We must lay aside all thought of reverence and morality – all that we call feeling – if we would rightly comprehend him; there is nothing harmonious with humanity to be found in this type of character. The copious and circumstantial accounts of Missionaries completely confirm this, and Mahommedanism appears to be the only thing which in any way brings the Negroes within the range of culture. The Ma-hommedans too understand better than the Europeans, how to penetrate into the interior of the country. The grade of culture which the Negroes occupy may be more nearly appreciated by considering the aspect which Religion presents among them. That which forms the basis of religious conceptions is the consciousness on the part of man of a Higher Power – even though this is conceived only as a vis natures – in relation to which he feels himself a weaker, humbler being. Religion begins with the consciousness that there is something higher than man. But even Herodotus called the Negroes sorcerers: – now in Sorcery we have not the idea of a God, of a moral faith; it exhibits man as the highest power, regarding him as alone occupying a position of command over the power of Nature. We have here therefore nothing to do with a spiritual adoration of God, nor with an empire of Right. God thunders, but is not on that account recognized as God. For the soul of man, God must be more than a thunderer, whereas among the Negroes this is not the case. Although they are necessarily conscious of dependence upon nature – for they need the beneficial influence of storm, rain, cessation of the rainy period, and so on – yet this does not conduct them to the consciousness of a Higher Power: it is they who command the elements, and this they call “magic.” The Kings have a class of ministers through whom they command elemental changes, and every place possesses such magicians, who perform special ceremonies, with all sorts of gesticulations, dances, uproar, and shouting, and in the midst of this confusion commence their incantations. The second element in their religion, consists in their giving an outward form to this supernatural power – projecting their hidden might into the world of phenomena by means of images. What they conceive of as the power in question, is therefore nothing really objective, having a substantial being and different from themselves, but the first thing that comes in their way. This, taken quite indiscriminately, they exalt to the dignity of a “Genius”; it may be an animal, a tree, a stone, or a wooden figure. This is their Fetich – a word to which the Portuguese first gave currency, and which is derived from feitizo, magic. Here, in the Fetich, a kind of objective independence as contrasted with the arbitrary fancy of the individual seems to manifest itself; but as the objectivity is nothing other than the fancy of the individual projecting itself into space, the human individuality remains master of the image it has adopted. If any mischance occurs which the Fetich has not averted, if rain is suspended, if there is a failure in the crops, they bind and beat or destroy the Fetich and so get rid of it, making another immediately, and thus holding it in their own power. Such a Fetich has no independence as an object of religious worship; still less has it aesthetic independence as a work of art; it is merely a creation that expresses the arbitrary choice of its maker, and which always remains in his hands. In short there is no relation of dependence in this religion. There is however one feature that points to something beyond; – the Worship of the Dead – in which their deceased forefathers and ancestors are regarded by them as a power influencing the living. Their idea in the matter is that these ancestors exercise vengeance and inflict upon man various injuries – exactly in the sense in which this was supposed of witches in the Middle Ages. Yet the power of the dead is not held superior to that of the living, for the Negroes command the dead and lay spells upon them. Thus the power in question remains substantially always in bondage to the living subject. Death itself is looked upon by the Negroes as no universal natural law; even this, they think, proceeds from evil-disposed magicians. In this doctrine is certainly involved the elevation of man over Nature; to such a degree that the chance volition of man is superior to the merely natural – that he looks upon this as an instrument to which he does not pay the compliment of treating it in a way conditioned by itself, but which he commands.[6]

But from the fact that man is regarded as the Highest, it follows that he has no respect for himself; for only with the consciousness of a Higher Being does he reach a point of view which inspires him with real reverence. For if arbitrary choice is the absolute, the only substantial objectivity that is realized, the mind cannot in such be conscious of any Universality. The Negroes indulge, therefore, that perfect contempt for humanity, which in its bearing on Justice and Morality is the fundamental characteristic of the race. They have moreover no knowledge of the immortality of the soul, although spectres are supposed to appear. The undervaluing of humanity among them reaches an incredible degree of intensity. Tyranny is regarded as no wrong, and cannibalism is looked upon as quite customary and proper. Among us instinct deters from it, if we can speak of instinct at all as appertaining to man. But with the Negro this is not the case, and the devouring of human flesh is altogether consonant
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Africa proper, as far as History goes back, has remained – for all purposes of connection with the rest of the World – shut up; it is the Gold-land compressed within itself – the land of childhood, which lying beyond the day of self-conscious history, is enveloped in the dark mantle of Night. Its isolated character originates, not merely in its tropical nature, but essentially in its geographical condition. The triangle which it forms (if we take the West Coast – which in the Gulf of Guinea makes a strongly indented angle – for one side, and in the same way the East Coast to Cape Gardafu for another) is on two sides so constituted for the most part, as to have a very narrow Coast Tract, habitable only in a few isolated spots. Next to this towards the interior, follows to almost the same extent, a girdle of marsh land with the most luxuriant vegetation, the especial home of ravenous beasts, snakes of all kinds – a border tract whose atmosphere is poisonous to Europeans. This border constitutes the base of a cincture of high mountains, which are only at distant intervals traversed by streams, and where they are so, in such a way as to form no means of union with the interior; for the interruption occurs but seldom below the upper part of the mountain ranges, and only in individual narrow channels, where are frequently found innavigable waterfalls and torrents crossing each other in wild confusion. During the three or three and a half centuries that the Europeans have known this border-land and have taken places in it into their possession, they have only here and there (and that but for a short time) passed these mountains, and have nowhere settled down beyond them. The land surrounded by these mountains is an unknown Upland, from which on the other hand the Negroes have seldom made their way through. In the sixteenth century occurred at many very distant points, outbreaks of terrible hordes which rushed down upon the more peaceful inhabitants of the declivities. Whether any internal movement had taken place, or if so, of what character, we do not know. What we do know of these hordes, is the contrast between their conduct in their wars and forays themselves – which exhibited the most reckless inhumanity and disgusting barbarism – and the fact that afterwards, when their rage was spent, in the calm time of peace, they showed themselves mild and well disposed towards the Europeans, when they became acquainted with them. This holds good of the Fullahs and of the Mandingo tribes, who inhabit the mountain terraces of the Senegal and Gambia. The second portion of Africa is the river district of the Nile – Egypt; which was adapted to become a mighty centre of independent civilization, and therefore is as isolated and singular in Africa as Africa itself appears in relation to the other parts of the world. The northern part of Africa, which may be specially called that of the coast- territory (for Egypt has been frequently driven back on itself, by the Mediterranean) lies on the Mediterranean and the Atlantic; a magnificent territory, on which Carthage once lay – the site of the modern Morocco, Algiers, Tunis, and Tripoli. This part was to be – must be attached to Europe: the French have lately made a successful effort in this direction: like Hither- Asia, it looks Europe-wards. Here in their turn have Carthaginians, Romans, and Byzantines, Mussulmans, Arabians, had their abode, and the interests of Europe have always striven to get a footing in it.The peculiarly African character is difficult to comprehend, for the very reason that in reference to it, we must quite give up the principle which naturally accompanies all our ideas – the category of Universality. In Negro life the characteristic point is the fact that consciousness has not yet attained to the realization of any substantial objective existence – as for example, God, or Law – in which the interest of man’s volition is involved and in which he realizes his own being. This distinction between himself as an individual and the universality of his essential being, the African in the uniform, undeveloped oneness of his existence has not yet attained; so that the Knowledge of an absolute Being, an Other and a Higher than his individual self, is entirely wanting. The Negro, as already observed, exhibits the natural man in his completely wild and untamed state. We must lay aside all thought of reverence and morality – all that we call feeling – if we would rightly comprehend him; there is nothing harmonious with humanity to be found in this type of character. The copious and circumstantial accounts of Missionaries completely confirm this, and Mahommedanism appears to be the only thing which in any way brings the Negroes within the range of culture. The Ma-hommedans too understand better than the Europeans, how to penetrate into the interior of the country. The grade of culture which the Negroes occupy may be more nearly appreciated by considering the aspect which Religion presents among them. That which forms the basis of religious conceptions is the consciousness on the part of man of a Higher Power – even though this is conceived only as a vis natures – in relation to which he feels himself a weaker, humbler being. Religion begins with the consciousness that there is something higher than man. But even Herodotus called the Negroes sorcerers: – now in Sorcery we have not the idea of a God, of a moral faith; it exhibits man as the highest power, regarding him as alone occupying a position of command over the power of Nature. We have here therefore nothing to do with a spiritual adoration of God, nor with an empire of Right. God thunders, but is not on that account recognized as God. For the soul of man, God must be more than a thunderer, whereas among the Negroes this is not the case. Although they are necessarily conscious of dependence upon nature – for they need the beneficial influence of storm, rain, cessation of the rainy period, and so on – yet this does not conduct them to the consciousness of a Higher Power: it is they who command the elements, and this they call “magic.” The Kings have a class of ministers through whom they command elemental changes, and every place possesses such magicians, who perform special ceremonies, with all sorts of gesticulations, dances, uproar, and shouting, and in the midst of this confusion commence their incantations. The second element in their religion, consists in their giving an outward form to this supernatural power – projecting their hidden might into the world of phenomena by means of images. What they conceive of as the power in question, is therefore nothing really objective, having a substantial being and different from themselves, but the first thing that comes in their way. This, taken quite indiscriminately, they exalt to the dignity of a “Genius”; it may be an animal, a tree, a stone, or a wooden figure. This is their Fetich – a word to which the Portuguese first gave currency, and which is derived from feitizo, magic. Here, in the Fetich, a kind of objective independence as contrasted with the arbitrary fancy of the individual seems to manifest itself; but as the objectivity is nothing other than the fancy of the individual projecting itself into space, the human individuality remains master of the image it has adopted. If any mischance occurs which the Fetich has not averted, if rain is suspended, if there is a failure in the crops, they bind and beat or destroy the Fetich and so get rid of it, making another immediately, and thus holding it in their own power. Such a Fetich has no independence as an object of religious worship; still less has it aesthetic independence as a work of art; it is merely a creation that expresses the arbitrary choice of its maker, and which always remains in his hands. In short there is no relation of dependence in this religion. There is however one feature that points to something beyond; – the Worship of the Dead – in which their deceased forefathers and ancestors are regarded by them as a power influencing the living. Their idea in the matter is that these ancestors exercise vengeance and inflict upon man various injuries – exactly in the sense in which this was supposed of witches in the Middle Ages. Yet the power of the dead is not held superior to that of the living, for the Negroes command the dead and lay spells upon them. Thus the power in question remains substantially always in bondage to the living subject. Death itself is looked upon by the Negroes as no universal natural law; even this, they think, proceeds from evil-disposed magicians. In this doctrine is certainly involved the elevation of man over Nature; to such a degree that the chance volition of man is superior to the merely natural – that he looks upon this as an instrument to which he does not pay the compliment of treating it in a way conditioned by itself, but which he commands.[6]
But from the fact that man is regarded as the Highest, it follows that he has no respect for himself; for only with the consciousness of a Higher Being does he reach a point of view which inspires him with real reverence. For if arbitrary choice is the absolute, the only substantial objectivity that is realized, the mind cannot in such be conscious of any Universality. The Negroes indulge, therefore, that perfect contempt for humanity, which in its bearing on Justice and Morality is the fundamental characteristic of the race. They have moreover no knowledge of the immortality of the soul, although spectres are supposed to appear. The undervaluing of humanity among them reaches an incredible degree of intensity. Tyranny is regarded as no wrong, and cannibalism is looked upon as quite customary and proper. Among us instinct deters from it, if we can speak of instinct at all as appertaining to man. But with the Negro this is not the case, and the devouring of human flesh is altogether consonant
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Phi thích hợp, theo như lịch sử quay ngược lại, vẫn - cho tất cả các mục đích kết nối với phần còn lại của thế giới - im lặng; nó là vàng-đất nén bên trong chính nó - vùng đất của tuổi thơ, mà nằm ngoài những ngày lịch sử tự ý thức, được bao bọc trong lớp vỏ đen tối của đêm. Nhân vật bị cô lập của nó bắt nguồn, không chỉ đơn thuần mang tính chất nhiệt đới của nó, nhưng về cơ bản trong điều kiện địa lý của nó. Các tam giác mà nó tạo (nếu chúng ta lấy bờ biển phía Tây - trong Vịnh Guinea làm cho một góc mạnh thụt vào - cho một bên, và trong cùng một cách bờ biển phía Đông đến Cape Gardafu cho khác) là hai bên nên thành lập cho hầu hết các phần, như có một Tract Coast rất hẹp, sinh sống chỉ trong một vài điểm bị cô lập. Bên cạnh này hướng tới các nội thất, sau đến gần như cùng một mức độ, một tráng của đất đầm lầy với cây trái xum xuê nhất, các nhà đặc biệt là các loài thú ăn thịt, rắn các loại - một đường biên giới có bầu khí quyển là độc hại đối với người châu Âu. Biên giới, đây là cơ sở của một thành quách núi cao, mà chỉ trong khoảng thời gian xa đi qua bởi các con suối, và họ đang ở đâu vậy, theo một cách nào đó để tạo thành không có nghĩa là hiệp nhất với nội thất; cho sự gián đoạn xảy ra nhưng hiếm khi dưới phần trên của dãy núi, và chỉ trong các kênh hẹp cá nhân, nơi thường xuyên tìm thấy những thác nước không thể đi qua được và torrents qua mỗi khác trong sự bối rối hoang dã. Trong ba hoặc ba và một nửa thế kỷ mà người châu Âu đã được biết đến biên giới đất này và đã lấy nơi trong thành sở hữu của họ, họ chỉ có ở đây và ở đó (và đó nhưng trong một thời gian ngắn) thông qua những ngọn núi này, và không có chỗ nào cư xuống xa hơn họ. Đất được bao quanh bởi các dãy núi là một vùng cao không rõ, từ đó mặt khác người da đen đã hiếm khi được thực hiện theo cách của họ thông qua. Trong thế kỷ thứ mười sáu xảy ra ở nhiều điểm rất xa xôi, sự bùng phát của lũ khủng khiếp mà vội vã xuống trên dân cư yên bình hơn của declivities. Cho dù bất kỳ chuyển động nội bộ đã diễn ra, hoặc nếu có, của những gì nhân vật, chúng ta không biết. Những gì chúng ta biết về những đám, là sự tương phản giữa hành vi của họ trong cuộc chiến tranh của họ và đột phá chính mình - đó trưng bày những sự vô nhân tính liều lĩnh nhất, đáng ghét dã man - và thực tế là sau đó, khi cơn giận dữ của họ đã trải qua, trong thời gian bình tĩnh của hòa bình, họ đã cho thấy mình nhẹ và cũng khuynh hướng thiên về những người châu Âu, khi họ trở nên quen thuộc với họ. Điều này đúng với các Fullahs và của các bộ lạc Mandingo, những người sống trong các ruộng bậc thang miền núi của Senegal và Gambia. Phần thứ hai của châu Phi là huyện sông của sông Nile - Ai Cập; được chuyển thể để trở thành một trung tâm mạnh của nền văn minh độc lập, và do đó là như bị cô lập và số ít ở châu Phi Phi tự xuất hiện trong mối quan hệ với các phần khác của thế giới. Phần phía bắc của châu Phi, trong đó có thể được gọi là đặc biệt của lãnh thổ coast- (đối với Ai Cập đã thường xuyên được đẩy trở lại trên chính nó, bởi Địa Trung Hải) nằm trên Địa Trung Hải và Đại Tây Dương; một lãnh thổ tuyệt đẹp, trên đó Carthage lần đặt - trang web của hiện đại Morocco, Algiers, Tunis, và Tripoli. Điều này một phần là để được - phải được gắn liền với châu Âu: Pháp đã gần đây đã thực hiện một nỗ lực thành công theo hướng này: như Hither- Á, có vẻ Châu Âu-phường. Dưới đây lần lượt của họ đã Carthage, La Mã, và Byzantine, Mussulmans, Ả Rập, có nơi ở của họ, và lợi ích của châu Âu đã luôn nỗ lực phấn đấu để có được một chỗ đứng trong đó. Các nhân vật châu Phi khác thường là khó hiểu, vì lý do rất rằng trong tham chiếu đến nó, chúng tôi khá phải từ bỏ nguyên tắc mà tự nhiên đi kèm với tất cả những ý tưởng của chúng tôi - những loại phổ quát. Trong cuộc sống Negro điểm đặc trưng là một thực tế rằng ý thức vẫn chưa đạt đến nhận thức của bất kỳ sự tồn tại khách quan trọng - ví dụ như, Thiên Chúa, hoặc pháp luật - trong đó sự quan tâm của ý chí con người được tham gia và trong đó ông nhận ra hạnh phúc của riêng mình . Sự khác biệt này giữa mình là một cá nhân và tính phổ quát của con người cần thiết của mình, Phi trong bộ đồng phục, nhất thể chưa phát triển của sự tồn tại của ông vẫn chưa đạt được; để các kiến thức của một Thần tuyệt đối, một khác và cao hơn so với tự cá nhân mình, là hoàn toàn muốn. Người da đen, như đã quan sát, thể hiện con người thiên nhiên trong trạng thái hoàn toàn tự nhiên và thoải mái của mình. Chúng ta phải đặt sang một bên tất cả suy nghĩ của sự tôn kính và đạo đức - tất cả những gì chúng ta gọi là cảm giác - nếu chúng ta hiểu một cách đúng đắn ông; không có gì hài hòa với nhân loại được tìm thấy trong loại hình này là nhân vật. Các tài khoản dồi dào và gián tiếp của Missionaries hoàn toàn xác nhận điều này, và Mahommedanism dường như là điều duy nhất mà bằng cách nào mang đến cho người da đen trong phạm vi của văn hóa. Ma-hommedans quá hiểu tốt hơn so với người châu Âu, làm thế nào để xâm nhập vào bên trong của đất nước. Các lớp của văn hóa mà người da đen chiếm có thể được gần hơn đánh giá cao bằng cách xem xét các khía cạnh mà Tôn trình bày trong số đó. Điều đó đã tạo cơ sở của quan niệm tôn giáo là ý thức về phía người đàn ông của một điện cao hơn - mặc dù được quan niệm chỉ như là một bản chất vis - trong mối quan hệ mà anh ta cảm thấy mình là một yếu, con khiêm tốn. Tôn giáo bắt đầu với ý thức rằng có một cái gì đó cao hơn so với người đàn ông. Nhưng ngay cả Herodotus gọi là phù thủy người da đen: - bây giờ trong Sorcery chúng ta không có ý tưởng về một Thiên Chúa, một đức tin của đạo đức; nó thể hiện con người như quyền lực cao nhất, liên quan đến ông như một mình chiếm một vị trí của chỉ huy sức mạnh của thiên nhiên. Chúng tôi có ở đây do đó không có gì để làm với một sự tôn thờ thiêng liêng của Thiên Chúa, cũng không phải với một đế chế của Right. Thiên Chúa tiếng và sấm, nhưng không phải là trên tài khoản công nhận là Thiên Chúa. Đối với linh hồn của con người, Thiên Chúa phải được nhiều hơn một thiên lôi, trong khi số người da đen này không phải là trường hợp. Mặc dù họ là nhất thiết phải có ý thức về sự phụ thuộc vào thiên nhiên - vì họ cần những ảnh hưởng có lợi của bão, mưa, sự chấm dứt của thời kỳ mưa, và như vậy - nhưng điều này không dẫn họ đến ý thức của một điện cao hơn: họ là những người chỉ huy các yếu tố, và điều này họ gọi là "ma thuật." Các vị vua có một lớp học của các bộ trưởng thông qua người mà họ chỉ huy thay đổi thuộc tính, và mọi nơi sở hữu nhà ảo thuật như vậy, những người thực hiện các nghi lễ đặc biệt, với tất cả các loại gesticulations, điệu múa, tiếng ồn ào, la hét, và ở giữa của sự nhầm lẫn này bắt đầu câu thần chú của họ. Yếu tố thứ hai trong tôn giáo của họ, bao gồm việc đưa ra một hình thức bên ngoài để sức mạnh siêu nhiên này của họ - chiếu sức mạnh tiềm ẩn của mình vào thế giới của những hiện tượng bằng hình ảnh. Những gì họ nhận thức như là sức mạnh trong câu hỏi, do đó không có gì thực sự khách quan, có một con lớn và khác nhau từ bản thân, nhưng điều đầu tiên mà đi theo cách của họ. Điều này, được chụp khá bừa bãi, họ tôn cao đến phẩm giá của một "thiên tài"; nó có thể là một con vật, một cái cây, một hòn đá, hoặc một con số bằng gỗ. Đây là Fetich của họ - một từ mà người Bồ Đào Nha đầu tiên đã cho tiền tệ, và đó có nguồn gốc từ feitizo, ma thuật. Ở đây, trong Fetich, một thứ độc lập khách quan như tương phản với sự ưa thích tùy tiện của các cá nhân dường như thể hiện bản thân; nhưng như tính khách quan là không có gì khác hơn so với các ưa thích của cá nhân lập dự án riêng của mình vào không gian, các cá nhân vẫn là bậc thầy của những hình ảnh đó đã được thông qua. Nếu bất kỳ sự rủi ro xảy ra mà Fetich đã không ngăn chặn, nếu mưa bị đình chỉ, nếu có một sự thất bại trong các loại cây trồng, người ta trói và đánh bại hoặc phá hủy các Fetich và do đó được thoát khỏi nó, làm cho khác ngay lập tức, và do đó giữ nó trong họ điện riêng. Như một Fetich không có độc lập như một đối tượng thờ tự tôn giáo; vẫn chưa có nó độc lập thẩm mỹ như một tác phẩm nghệ thuật; nó chỉ đơn thuần là một sự sáng tạo thể hiện sự lựa chọn tùy ý của các nhà sản xuất của nó, và đó luôn luôn vẫn còn trong tay của mình. Trong ngắn hạn không có mối quan hệ phụ thuộc vào tôn giáo này. Tuy nhiên có một tính năng mà chỉ vào một cái gì đó vượt ra ngoài; - Sự thờ cúng của người chết - trong đó cha ông và tổ tiên đã qua đời của họ được coi bởi chúng như là một quyền lực ảnh hưởng tới sự sống. Ý tưởng của họ trong vấn đề này là những tổ tiên thực sự trả thù và gây ra cho người đàn ông bị thương khác nhau - chính xác theo nghĩa mà điều này được cho là các phù thủy trong thời Trung Cổ. Tuy nhiên, sức mạnh của người chết không được tổ chức tốt hơn của người sống, cho người da đen chỉ huy đã chết và nằm phép thuật khi họ. Như vậy sức mạnh trong câu hỏi vẫn luôn đáng kể trong sự nô lệ cho các đối tượng khách. Cái chết là nhìn thuận của người da đen như là không có luật tự nhiên phổ quát; ngay cả điều này, họ nghĩ rằng, tiền thu được từ các nhà ảo thuật ác-xử lý. Trong học thuyết này là chắc chắn liên quan đến độ cao của người đàn ông trên Nature; đến một mức độ như vậy mà tác ý, cơ hội của con người là cấp trên để chỉ đơn thuần tự nhiên - rằng ông trông khi này như một công cụ mà anh ta không trả lời khen của xử lý nó một cách lạnh bởi chính nó, nhưng mà ông lệnh [6. ] Nhưng từ thực tế là người đàn ông được coi là cao nhất, nó sau đó ông không có sự tôn trọng bản thân mình; chỉ với ý thức của một Đấng cao hơn không anh đạt đến một điểm mà truyền cảm hứng cho anh ta với sự kính trọng thực sự. Vì nếu lựa chọn tùy ý là tuyệt đối, các quan lớn chỉ được nhận ra, tâm trí có thể không như ý thức của bất kỳ Phổ quát. Người da đen thưởng thức, do đó, mà khinh hoàn hảo cho nhân loại, mà trong mang nó về Tư pháp và đạo đức là đặc tính cơ bản của cuộc đua. Họ có hơn nữa không có kiến thức về sự bất tử của linh hồn, mặc dù bóng ấy có nghĩa vụ phải xuất hiện. Các đánh giá thấp của nhân loại trong số đó đạt đến một mức độ đáng kinh ngạc của cường độ. Chuyên chế được coi như là không có sai lầm, và ăn thịt người được xem như là khá phong tục và thích hợp. Trong số chúng tôi ngăn cản bản năng từ nó, nếu chúng ta có thể nói về bản năng ở tất cả nó thuộc về người đàn ông. Nhưng với những người da đen này không phải là trường hợp, và nuốt thịt người là hoàn toàn phụ âm



đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: