...G, calm yourself. I'm not done talking to the kids yet.

...G, calm yourself. I'm not done t

...G, calm yourself. I'm not done talking to the kids yet." Giotto sighed as he watched his right hand man shrug his shoulders and returning to his seat. As always, G was getting tired of their slow progress. He made a mental note to make sure that G would get enough sleep tonight so that he would be refreshed tomorrow morning. But that would require for him to do the paperwork alone. Ah well.

Clearing his throat, he began to speak again. However, this time he wanted the truth to come out, and so he went from normal to his boss mode. Not to intimidate the kids, but to make progress in this interrogation. "Is it true that you kids are orphans?"

"Yes, we are. Can't you see just by looking at us?" Hibari was on the roll today, it seemed. He should just answer all the questions instead of Tsuna and if he ever interrupted, he'd bite him to death later. He spared a glance at the group, and then turned back to Primo and his guardians. "As for the reasons to why we are here, we happened to get caught by those spies earlier. As soon as we entered the forest, they asked us to stay put or they'd kill us. I hope our story satisfies you." Although his lies made him sick, he needed to cooperate. He couldn't believe it himself, but he was talking more than usual and the thought of being stared at by Tsuna and the others with disbelief made him want to bite them all to death. Maybe he'll do that later. Why did the baby even assign this to him instead of Gokudera or Yamamoto?

Giotto's expression immediately softened. He knew what it felt like to be an orphan and looking at these kids, he can see his… their reflections of when they were kids. His intuition was giving nothing to that statement, so maybe...the kid was telling the truth? A soft sigh escaped between his lips and he found himself staring at Tsunayoshi, who seemed to be more nervous than before. Well, everyone looked nervous for some reason.

That's it.

A decision finally snaked its way through his head and he loudly declared, "I know this is a rash decision, but from now on, you can call us your family."

Then hell broke loose.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
... G, bình tĩnh bản thân. Tôi chưa xong nói chuyện với các trẻ em được. " Giotto thở dài như ông dõi của ông người đàn ông bên shrug vai của mình và quay trở lại chỗ của mình. Như mọi khi, G đã nhận được mệt mỏi của tiến bộ chậm. Ông đã thực hiện một lưu ý tâm thần để đảm bảo rằng G sẽ nhận được đủ giấc ngủ đêm nay vì vậy mà ông sẽ làm mới buổi sáng ngày mai. Nhưng điều đó sẽ yêu cầu cho anh ta để làm thủ tục giấy tờ một mình. Ah tốt.Thanh toán bù trừ cổ họng của mình, ông bắt đầu nói chuyện một lần nữa. Tuy nhiên, thời gian này ông muốn sự thật để đi ra, và vì vậy ông đã đi từ bình thường đến chế độ ông chủ của mình. Không để đe dọa những đứa trẻ, nhưng để làm cho tiến bộ trong thẩm vấn này. "Là sự thật rằng bạn trẻ em là trẻ mồ côi?""Vâng, chúng tôi. Không thấy chỉ cần bằng cách nhìn vào chúng tôi?" Hibari là trên các cuộn, nó có vẻ. Ông chỉ cần trả lời mọi câu hỏi thay vì Tsuna và nếu ông bao giờ gián đoạn, ông sẽ cắn anh ta đến chết sau đó. Ông tha một glance tại nhóm, và sau đó quay trở lại để Primo và người giám hộ của mình. "Đối với những lý do tại sao chúng tôi đang ở đây, chúng tôi đã xảy ra để có được đánh bắt bởi những điệp viên trước đó. Ngay sau khi chúng tôi đã nhập rừng, họ yêu cầu chúng tôi để ở lại hoặc họ sẽ giết chúng ta. Tôi hy vọng câu chuyện của chúng tôi đáp ứng bạn." Mặc dù lời nói dối của mình làm cho anh ta bị bệnh, ông cần phải hợp tác. Ông không thể tin rằng nó chính mình, nhưng ông đã nói chuyện nhiều hơn bình thường và suy nghĩ của được stared lúc Tsuna và những người khác với sự hoài nghi làm cho anh ta muốn cắn họ tất cả đến cái chết. Có lẽ ông sẽ làm điều đó sau này. Tại sao đã làm em bé thậm chí chỉ định điều này để anh ta thay vì Gokudera hoặc Yamamoto?Giotto's expression immediately softened. He knew what it felt like to be an orphan and looking at these kids, he can see his… their reflections of when they were kids. His intuition was giving nothing to that statement, so maybe...the kid was telling the truth? A soft sigh escaped between his lips and he found himself staring at Tsunayoshi, who seemed to be more nervous than before. Well, everyone looked nervous for some reason.That's it.A decision finally snaked its way through his head and he loudly declared, "I know this is a rash decision, but from now on, you can call us your family."Then hell broke loose.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: