Author’s note: It’s been a while! I’m so sorry for updating just now!  dịch - Author’s note: It’s been a while! I’m so sorry for updating just now!  Việt làm thế nào để nói

Author’s note: It’s been a while! I

Author’s note: It’s been a while! I’m so sorry for updating just now! Mianhae! Life has been recently really physically, mentally and emotionally exhausting and busy for me -_- Anyway, I hope you like this one! Let’s also hope that the others will send out their updates soon too!



Tae-seo walked pass through the hotel’s entrance along with 3 bodyguards a meter behind him. Being pre-occupied, he wasn’t that much aware of his surroundings. Suddenly, a man had purposely hit his shoulder against his. Tae-seo was awestruck with the impact on his left shoulder, however he remained placid. Tae-seo saw the man as he hid the fear that rushed in his skin. The bodyguards rushed towards Tae-seo. “Are you alright, Sir?” He nodded. Tae-seo brushed off his shoulder as he loosened his necktie a little.

Somebody had bumped him – and it was none other than Jo Gwan Woong.

“Ah. Mr. Park. It’s nice seeing you today.”
Tae-seo replied coolly. “Same. How’s your stay so far? I hope you’re enjoying it here.”
“ It seems pleasant however, I’m a little bored. It would be interesting if I get to see some entertainment. Why don’t you suggest that to your chairman, Mr. Park?”
Tae-seo smiled. “Do you have any kind of entertainment in mind, sir?”
“No. But I have a feeling that I will get to see one soon.” He then, began to walk away from Tae-seo but stopped on his tracks. “Ah.” Gwan Woong turned around to Tae-seo’s direction. “I think you should be a bit more careful, Mr. Tae-seo. You’ll never know… Maybe the next time someone pushes you – you might fall hard.” Before Tae-seo could retort back, Gwan Woong had left with an evil smile on his face.

When Jo Gwan Woong is out of sight, Tae-seo let out a sigh of relief. He straightened himself up, as a thought rushed to his mind.

“What is really Jo Gwan-Woong up to? What does he really want?”



Kang-chi stared at his phone. Should he call now? Yes, he should. He couldn’t afford to waste any time now Yeo-wool came back to his life once more. Kang-chi picked up his phone as he dialed Yeo-wool’s number, after a few seconds a female voice responded.
“Hello?”
“It’s me, Kang-chi… Choi Kang-chi…”
Yeo-wool’s eyes widened. She paused for a moment as she checked her phone. Her jaws dropped, completely flabbergasted. Is this for real? He really did call.
“Remember, my 3 wishes?” He began. “I have one in mind now.”
“Mmm… What is it then?”
“Can we have dinner?” There was no response. Yeo-wool’s mouth opened wider, as his wish took her by surprise.
He could feel his heart sank a little. Yes he knows he shouldn’t waste time but he was also aware that he can’t rush Yeo-wool. “But it’s alright if you don’t want to, I understand that – ”
“Okay. Dinner it is, but I can’t make it tonight… Maybe tomorrow night?” Yeo-wool stood up from her chair as she could feel her cheeks glow. Why is her heart racing so fast?

Kang-chi jumped and a silent happy scream let out from his mouth. Okay, stay calm. Stay calm.
“That sounds great! 7pm?”
“7pm” Yeo-wool replied as she felt herself giggle.
“I’ll text you the place. I’ll see you tomorrow, Yeo-wool-ah”
“Yes, Kang-chi-ah” Did she call him Kang-chi-again? Why is it so easy for her to call him like that?
“Good-bye Yeo-wool-ah, take care.” With that, Kang-chi hung up, with a smile.



“Sir? Mr. Tae-seo is here.” Butler Choi had entered the suite along with Tae-seo. “I’ll leave you alone, then” He bowed at Kang-chi, and then exited the room at the same time closing the doors.

Kang-chi eyed Tae-seo. “You look so shaken.” He observed. “Have you seen him?” Tae-seo stared at Kang-chi for a second and then he nodded. “What’s daunting about him is that we don’t know what he’s really after, Kang-chi. We should be more cautious… especially you. Your safety might be put into line…” And for a moment, Kang-chi closed his eyes, his fist clenched.

“Calm down, Tae-seo.” Kang-chi muttered.
“Kang-chi! Are you listening to me? You might be in danger!”
Kang-chi patted Tae-seo’s shoulder – his eyes flaring with determination, his tone deadly serious.
“Don’t worry. Even if he’s after me, I doubt it if he would be able to get rid of me that easily.”



Kang-chi stared at Yeo-wool’s sword framed on the wall. He can’t let things go wrong now that Yeo-wool came back to his life once again. He won’t let Jo Gwan Woon ruin his life the second time, now that he started living again. He will stop him at all cost.

Suddenly, the doorbell rang. He looked at his watch. Was he expecting a visitor right now? When Kang-chi opened the door, his eyes widened.
“Who – Oh?”
He came across with two familiar figures. Gon removed his shades as he showed his ID. For a moment Kang-chi stared at the ID then back at Gon, but the man in white suite caught his attention as he took of his shades. Kang-chi gaped at Lee Soon-Shin.

“May we come in?”


(Flashback Scene)

“Thing are going as planned. I think it will take a couple days before they visit us. .Have you called Tae-seo?”

“Yes. He will be back tomorrow afternoon.”

“Anything new about Jo Gwan Woong?”

“None yet, but a source told me that there might be a transaction happening tomorrow night.” She wrinkled her nose. “There’s something fishy about that though.”

“We have to keep an eye on him, Sae-yeon… And we have to be careful. ” He can’t afford to make mistakes anymore.

“I know. You have to be prepared though. Also, I think they will come earlier than you expected, Kang-chi ”



Kang-chi further opened his door – his gaze was constantly shifting between Gon and Lee Soon Shin.

Gon who became impatient blurted out “Is there something wrong?”

“No… It’s just I wasn’t expecting anyone at this time.”

The National Security came earlier than Kang-chi anticipated. But what was more shocking is the fact that those people were the ones whom he had known 422 years ago. That was something he really did not expect… This scenario seemed similar. Not the same, but similar. And most of all, why does it feel like history is repeating itself?
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lưu ý của tác giả: nó đã là một thời gian! Tôi xin lỗi cho việc cập nhật ngay bây giờ! Mianhae! Cuộc sống đã mới thực sự về thể chất, tinh thần và tình cảm mệt mỏi và bận rộn đối với tôi-_ - Anyway, tôi hy vọng bạn như thế này! Hãy hy vọng rằng những người khác sẽ gửi ra bản Cập Nhật của họ sớm quá!…Tae-seo đi đi qua lối vào của khách sạn cùng với vệ sĩ 3 mét phía sau anh ta. Trước khi bị chiếm đóng, ông đã không là mà nhiều nhận thức của môi trường xung quanh của mình. Đột nhiên, một người đàn ông đã cố ý nhấn vai của mình chống lại ông. Tae-seo được awestruck với tác động trên vai trái của mình, Tuy nhiên ông vẫn điềm. Tae-seo thấy người đàn ông như ông đã giấu những lo sợ rằng vội vàng trong làn da của mình. Các vệ sĩ đổ xô về phía Tae-seo. "Bạn có được rồi, Sir?" Ông gật đầu. Tae-seo chải ra vai của mình như ông nới lỏng cà ra vát của mình một chút.Ai đó có bumped ông- và nó là không có gì khác hơn so với Jo Gwan Woong."Ah. Ông Park. Nó là tốt đẹp nhìn thấy bạn vào ngày hôm nay."Tae-seo trả lời coolly. "Cùng một. Làm thế nào là nghỉ cho đến nay? Tôi hy vọng bạn đang thưởng thức nó ở đây.""Nó có vẻ rất tốt tuy nhiên, tôi là một chút buồn chán. Nó sẽ là thú vị nếu tôi có thể nhìn thấy một số giải trí. Tại sao không bạn đề nghị đó chủ tịch của bạn, ông Park?"Tae-seo cười. "Bạn có bất kỳ hình thức nào của giải trí trong tâm trí, sir?""Số "Nhưng tôi có một cảm giác rằng tôi sẽ có thể nhìn thấy một sớm." Sau đó, ông bắt đầu đi bộ ra khỏi Tae-seo nhưng bị ngưng lại bài hát của mình. "Ah." Gwan Woong quay lại để Tae-seo hướng. "Tôi nghĩ rằng bạn nên là một chút cẩn thận hơn, ông Tae-seo. Bạn sẽ không bao giờ biết... Có lẽ lần sau khi ai đó đẩy bạn-bạn có thể rơi cứng." Trước khi Tae-seo có thể vặn lại trở lại, Gwan Woong có trái với một nụ cười ác trên khuôn mặt của mình.Khi Jo Gwan Woong là ra khỏi cảnh, Tae-seo để cho ra một sigh cứu trợ. Ông thẳng mình lên, như là một ý nghĩ đổ xô đến tâm trí của mình."Những gì là thực sự Jo Gwan-Woong tới? Ông thực sự muốn gì?"…Kang-chí stared vào điện thoại của mình. Ông nên gọi bây giờ? Có, ông nên. Ông không thể đủ khả năng để lãng phí bất kỳ thời điểm nào bây giờ Yeo-len trở lại cuộc sống của mình một lần nữa. Kang-chí chọn lên điện thoại của mình như ông quay số Yeo-len, sau vài giây một giọng nữ trả lời."Hello?""Đó là tôi, Kang-chí... Choi Kang-chí... "Yeo-len mắt mở rộng. Cô tạm dừng cho một thời điểm khi cô kiểm tra điện thoại của mình. Quai hàm của cô rơi, hoàn toàn flabbergasted. Đây có phải là thật? Ông thực sự đã gọi."Hãy nhớ rằng, mong muốn 3 của tôi?" Ông bắt đầu. "Tôi có một trong tâm trí bây giờ.""Mmm... Nó là gì sau đó?""Chúng tôi có thể có bữa ăn tối?" Có là không có phản ứng. Yeo-len miệng mở rộng hơn, như mong muốn của mình cô đã bất ngờ.Ông có thể cảm thấy trái tim của ông đã đánh chìm một chút. Vâng, ông biết ông không nên lãng phí thời gian nhưng ông cũng đã nhận thức được rằng ông không thể vội vàng Yeo-Len. "Nhưng đó là alright nếu bạn không muốn, tôi hiểu rằng""Okay. Các bữa ăn tối thật, nhưng tôi không thể làm cho nó đêm nay... Có thể ngày mai đêm?" Yeo-len đứng từ ghế của mình như cô ấy có thể cảm thấy má của mình sáng. Tại sao trái tim của cô đua quá nhanh?Kang-chi đã nhảy và một scream im lặng hạnh phúc cho ra từ miệng của mình. Chấp nhận được, hãy bình tĩnh. Hãy bình tĩnh."Mà âm thanh tuyệt vời! 7 pm?""7 pm" Yeo-len trả lời như cô cảm thấy mình giggle."Tôi sẽ văn bản bạn nơi. Tôi sẽ nhìn thấy bạn vào ngày mai, Yeo-len-ah""Vâng, Kang-chí-ah" cô đã gọi anh ta Kang-chí-một lần nữa? Tại sao là nó dễ dàng như vậy cho cô ấy để gọi anh ta như thế?"Tạm biệt Yeo-len-ah, chăm sóc." Với điều đó, Kang-chí treo lên, với một nụ cười.…"Thưa ngài? Ngài Tae-seo là ở đây." Butler Choi đã bước vào bộ cùng với Tae-seo. "Tôi sẽ để lại cho bạn một mình, sau đó" ông cúi tại Kang-chi, và sau đó đã thoát phòng cùng lúc đóng cửa.Kang-chí mắt Tae-seo. "Bạn nhìn như vậy shaken." Ông quan sát thấy. "Bạn đã thấy anh ta?" Tae-seo stared tại Kang-chi cho một thứ hai và sau đó ông gật đầu. "Những gì là khó khăn về anh ta là rằng chúng tôi không biết những gì anh ta thực sự sau khi, Kang-chi. Chúng ta cần phải cẩn thận hơn... đặc biệt là bạn. An toàn của bạn có thể được đưa vào dòng..." Và cho một thời điểm, Kang-chí nhắm mắt, nắm tay của mình clenched."Bình tĩnh xuống, Tae-seo." Kang-chí muttered."Kang-chi! Bạn đang nghe tôi nói chứ? Bạn có thể gặp nguy hiểm!"Kang-chí patted vai Tae-seo-mắt flaring với quyết tâm, giai điệu của ông chết người nghiêm trọng."Đừng lo lắng. Ngay cả khi ông là sau khi tôi, tôi nghi ngờ nó nếu ông sẽ có thể để thoát khỏi của tôi là dễ dàng."…Kang-chí stared lúc thanh kiếm Yeo-len đóng khung trên tường. Ông không thể để những thứ đi sai, bây giờ mà Yeo-len trở lại cuộc sống của mình một lần nữa. Ông sẽ không cho phép Jo Gwan Woon hủy hoại cuộc sống của mình lần thứ hai, bây giờ mà ông bắt đầu sống một lần nữa. Ông sẽ ngăn cậu ta mọi giá.Đột nhiên, chuông cửa rang. Ông nhìn chiếc đồng hồ. Ông đã mong một khách truy cập ngay bây giờ? Khi Kang-chí mở cửa, đôi mắt của mình mở rộng ra."Ai-Oh?"Ông đã xem qua với hai nhân vật quen thuộc. Gòn loại bỏ sắc thái của ông vì ông cho thấy ông bạn. Cho một thời điểm Kang-chí stared lúc ID sau đó trở lại tại Gòn, nhưng người đàn ông trong màu trắng mật bắt gặp sự chú ý khi các sắc thái của mình. Kang-chi gaped tại Lee Soon-Shin."Có thể chúng tôi đến?"…(Flashback cảnh)"Điều đang đi theo kế hoạch. Tôi nghĩ rằng nó sẽ mất một vài ngày trước khi họ truy cập vào chúng tôi. .Có bạn gọi là Tae-seo?""Có. Ông sẽ trở lại chiều mai.""Bất cứ điều gì mới về Jo Gwan Woong?""Không có được nêu ra, nhưng một nguồn nói với tôi rằng có thể có một giao dịch xảy ra vào tối mai." Cô nhăn mũi của cô. "Đó là một cái gì đó tanh về điều đó mặc dù." "Chúng ta phải giữ một mắt trên anh ta, Sae-yeon... Và chúng ta cần phải cẩn thận. "Ông không thể đủ khả năng để làm cho những sai lầm nữa."Tôi biết. Bạn phải được chuẩn bị mặc dù. Ngoài ra, tôi nghĩ rằng họ sẽ đến sớm hơn bạn mong đợi, Kang-chí"…Kang-chí tiếp tục mở cửa của mình-chiêm ngưỡng của mình liên tục thay đổi giữa Gòn và Lee sớm Shin.Gòn người trở thành thiếu kiên nhẫn blurted ra "Có gì sai sao?""Số... Nó chỉ là tôi đã không hy vọng bất cứ ai vào thời điểm này. "An ninh quốc gia đến sớm hơn Kang-chí dự đoán. Nhưng những gì đã gây sốc hơn là một thực tế rằng những người đã là những người mà ông đã biết đến 422 năm trước đây. Đó là một cái gì đó ông thực sự đã không mong đợi... Trường hợp này có vẻ tương tự. Không giống nhau, nhưng tương tự. Và hầu hết tất cả, tại sao nó cảm thấy như lịch sử lặp đi lặp lại chính nó?
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Author’s note: It’s been a while! I’m so sorry for updating just now! Mianhae! Life has been recently really physically, mentally and emotionally exhausting and busy for me -_- Anyway, I hope you like this one! Let’s also hope that the others will send out their updates soon too!



Tae-seo walked pass through the hotel’s entrance along with 3 bodyguards a meter behind him. Being pre-occupied, he wasn’t that much aware of his surroundings. Suddenly, a man had purposely hit his shoulder against his. Tae-seo was awestruck with the impact on his left shoulder, however he remained placid. Tae-seo saw the man as he hid the fear that rushed in his skin. The bodyguards rushed towards Tae-seo. “Are you alright, Sir?” He nodded. Tae-seo brushed off his shoulder as he loosened his necktie a little.

Somebody had bumped him – and it was none other than Jo Gwan Woong.

“Ah. Mr. Park. It’s nice seeing you today.”
Tae-seo replied coolly. “Same. How’s your stay so far? I hope you’re enjoying it here.”
“ It seems pleasant however, I’m a little bored. It would be interesting if I get to see some entertainment. Why don’t you suggest that to your chairman, Mr. Park?”
Tae-seo smiled. “Do you have any kind of entertainment in mind, sir?”
“No. But I have a feeling that I will get to see one soon.” He then, began to walk away from Tae-seo but stopped on his tracks. “Ah.” Gwan Woong turned around to Tae-seo’s direction. “I think you should be a bit more careful, Mr. Tae-seo. You’ll never know… Maybe the next time someone pushes you – you might fall hard.” Before Tae-seo could retort back, Gwan Woong had left with an evil smile on his face.

When Jo Gwan Woong is out of sight, Tae-seo let out a sigh of relief. He straightened himself up, as a thought rushed to his mind.

“What is really Jo Gwan-Woong up to? What does he really want?”



Kang-chi stared at his phone. Should he call now? Yes, he should. He couldn’t afford to waste any time now Yeo-wool came back to his life once more. Kang-chi picked up his phone as he dialed Yeo-wool’s number, after a few seconds a female voice responded.
“Hello?”
“It’s me, Kang-chi… Choi Kang-chi…”
Yeo-wool’s eyes widened. She paused for a moment as she checked her phone. Her jaws dropped, completely flabbergasted. Is this for real? He really did call.
“Remember, my 3 wishes?” He began. “I have one in mind now.”
“Mmm… What is it then?”
“Can we have dinner?” There was no response. Yeo-wool’s mouth opened wider, as his wish took her by surprise.
He could feel his heart sank a little. Yes he knows he shouldn’t waste time but he was also aware that he can’t rush Yeo-wool. “But it’s alright if you don’t want to, I understand that – ”
“Okay. Dinner it is, but I can’t make it tonight… Maybe tomorrow night?” Yeo-wool stood up from her chair as she could feel her cheeks glow. Why is her heart racing so fast?

Kang-chi jumped and a silent happy scream let out from his mouth. Okay, stay calm. Stay calm.
“That sounds great! 7pm?”
“7pm” Yeo-wool replied as she felt herself giggle.
“I’ll text you the place. I’ll see you tomorrow, Yeo-wool-ah”
“Yes, Kang-chi-ah” Did she call him Kang-chi-again? Why is it so easy for her to call him like that?
“Good-bye Yeo-wool-ah, take care.” With that, Kang-chi hung up, with a smile.



“Sir? Mr. Tae-seo is here.” Butler Choi had entered the suite along with Tae-seo. “I’ll leave you alone, then” He bowed at Kang-chi, and then exited the room at the same time closing the doors.

Kang-chi eyed Tae-seo. “You look so shaken.” He observed. “Have you seen him?” Tae-seo stared at Kang-chi for a second and then he nodded. “What’s daunting about him is that we don’t know what he’s really after, Kang-chi. We should be more cautious… especially you. Your safety might be put into line…” And for a moment, Kang-chi closed his eyes, his fist clenched.

“Calm down, Tae-seo.” Kang-chi muttered.
“Kang-chi! Are you listening to me? You might be in danger!”
Kang-chi patted Tae-seo’s shoulder – his eyes flaring with determination, his tone deadly serious.
“Don’t worry. Even if he’s after me, I doubt it if he would be able to get rid of me that easily.”



Kang-chi stared at Yeo-wool’s sword framed on the wall. He can’t let things go wrong now that Yeo-wool came back to his life once again. He won’t let Jo Gwan Woon ruin his life the second time, now that he started living again. He will stop him at all cost.

Suddenly, the doorbell rang. He looked at his watch. Was he expecting a visitor right now? When Kang-chi opened the door, his eyes widened.
“Who – Oh?”
He came across with two familiar figures. Gon removed his shades as he showed his ID. For a moment Kang-chi stared at the ID then back at Gon, but the man in white suite caught his attention as he took of his shades. Kang-chi gaped at Lee Soon-Shin.

“May we come in?”


(Flashback Scene)

“Thing are going as planned. I think it will take a couple days before they visit us. .Have you called Tae-seo?”

“Yes. He will be back tomorrow afternoon.”

“Anything new about Jo Gwan Woong?”

“None yet, but a source told me that there might be a transaction happening tomorrow night.” She wrinkled her nose. “There’s something fishy about that though.”

“We have to keep an eye on him, Sae-yeon… And we have to be careful. ” He can’t afford to make mistakes anymore.

“I know. You have to be prepared though. Also, I think they will come earlier than you expected, Kang-chi ”



Kang-chi further opened his door – his gaze was constantly shifting between Gon and Lee Soon Shin.

Gon who became impatient blurted out “Is there something wrong?”

“No… It’s just I wasn’t expecting anyone at this time.”

The National Security came earlier than Kang-chi anticipated. But what was more shocking is the fact that those people were the ones whom he had known 422 years ago. That was something he really did not expect… This scenario seemed similar. Not the same, but similar. And most of all, why does it feel like history is repeating itself?
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: