George R. R. MartinA DANCE WITH DRAGONSBook Five ofA Song of Ice and F dịch - George R. R. MartinA DANCE WITH DRAGONSBook Five ofA Song of Ice and F Việt làm thế nào để nói

George R. R. MartinA DANCE WITH DRA



George R. R. Martin
A DANCE WITH DRAGONS
Book Five of
A Song of Ice and Fire
Dedication
this one is for my fans
for Lodey, Trebla, Stego, Pod,
Caress, Yags, X-Ray and Mr. X,
Kate, Chataya, Mormont, Mich,
Jamie, Vanessa, Ro,
for Stubby, Louise, Agravaine,
Wert, Malt, Jo,
Mouse, Telisiane, Blackfyre,
Bronn Stone, Coyote’s Daughter,
and the rest of the madmen and wild women of
the Brotherhood Without Banners
for my website wizards
Elio and Linda, lords of Westeros,
Winter and Fabio of WIC,
and Gibbs of Dragonstone, who started it all
for men and women of Asshai in Spain
who sang to us of a bear and a maiden fair
and the fabulous fans of Italy
who gave me so much wine
for my readers in Finland, Germany,
Brazil, Portugal, France, and the Netherlands
and all the other distant lands
where you’ve been waiting for this dance
and for all the friends and fans
I have yet to meet
thanks for your patience
Contents
Dedication
A CAVIL ON CHRONOLOGY
PROLOGUE
TYRION
DAENERYS
JON
BRAN
TYRION
THE MERCHANT’S MAN
JON
TYRION
DAVOS
JON
DAENERYS
REEK
BRAN
TYRION
DAVOS
DAENERYS
JON
TYRION
DAVOS
REEK
JON
TYRION
DAENERYS
THE LOST LORD
THE WINDBLOWN
THE WAYWARD BRIDE
TYRION
JON
DAVOS
DAENERYS
MELISANDRE
REEK
TYRION
BRAN
JON
DAENERYS
THE PRINCE OF WINTERFELL
THE WATCHER
JON
TYRION
THE TURNCLOAK
THE KING’S PRIZE
DAENERYS
JON
THE BLIND GIRL
A GHOST IN WINTERFELL
TYRION
JAIME
JON
DAENERYS
THEON
DAENERYS
JON
CERSEI
THE QUEENSGUARD
THE IRON SUITOR
TYRION
JON
THE DISCARDED KNIGHT
THE SPURNED SUITOR
THE GRIFFIN REBORN
THE SACRIFICE
VICTARION
THE UGLY LITTLE GIRL
CERSEI
TYRION
THE KINGBREAKER
THE DRAGONTAMER
JON
THE QUEEN’S HAND
DAENERYS
EPILOGUE
WESTEROS
THE BOY KING
THE KING AT THE WALL
KING OF THE ISLES AND THE NORTH
OTHER HOUSES GREAT AND SMALL
HOUSE ARRYN
HOUSE BARATHEON
HOUSE FREY
HOUSE LANNISTER
HOUSE MARTELL
HOUSE STARK
HOUSE TULLY
HOUSE TYRELL
THE SWORN BROTHERS OF THE NIGHT’S WATCH
the WILDLINGS, or THE FREE FOLK
BEYOND THE WALL
ESSOS BEYOND THE NARROW SEA
IN BRAAVOS
IN OLD VOLANTIS
ON SLAVER’S BAY
THE QUEEN ACROSS THE WATER
THE SELLSWORDS MEN AND WOMEN OF THE FREE COMPANIES
ACKNOWLEDGMENTS
About the Author
About the Type By George R. R. Martin
Copyright
A CAVIL ON CHRONOLOGY
It has been a while between books, I know. So a reminder may be in order.
The book you hold in your hands is the fifth volume of A Song of Ice and Fire. The fourth volume
was A Feast for Crows. However, this volume does not follow that one in the traditional sense, so much
as run in tandem with it.
Both Dance and Feast take up the story immediately after the events of the third volume in the
series, A Storm of Swords. Whereas Feast focused on events in and around King’s Landing, on the Iron
Islands, and down in Dorne, Dance takes us north to Castle Black and the Wall (and beyond), and across
the narrow sea to Pentos and Slaver’s Bay, to pick up the tales of Tyrion Lannister, Jon Snow, Daenerys
Targaryen, and all the other characters you did not see in the preceding volume. Rather than being
sequential, the two books are parallel … divided geographically, rather than chronologically.
But only up to a point.
A Dance with Dragons is a longer book than A Feast for Crows, and covers a longer time period.
In the latter half of this volume, you will notice certain of the viewpoint characters from A Feast for
Crows popping up again. And that means just what you think it means: the narrative has moved past the
time frame of Feast, and the two streams have once again rejoined each other.
Next up, The Winds of Winter. Wherein, I hope, everybody will be shivering together once
again…
—George R. R. Martin
April 2011








PROLOGUE
The night was rank with the smell of man.
The warg stopped beneath a tree and sniffed, his grey-brown fur dappled by shadow. A sigh of
piney wind brought the man-scent to him, over fainter smells that spoke of fox and hare, seal and stag,
even wolf. Those were man-smells too, the warg knew; the stink of old skins, dead and sour, near
drowned beneath the stronger scents of smoke and blood and rot. Only man stripped the skins from
other beasts and wore their hides and hair.
Wargs have no fear of man, as wolves do. Hate and hunger coiled in his belly, and he gave a low
growl, calling to his one-eyed brother, to his small sly sister. As he raced through the trees, his
packmates followed hard on his heels. They had caught the scent as well. As he ran, he saw through
their eyes too and glimpsed himself ahead. The breath of the pack puffed warm and white from long
grey jaws. Ice had frozen between their paws, hard as stone, but the hunt was on now, the prey ahead.
Flesh, the warg thought, meat.
A man alone was a feeble thing. Big and strong, with good sharp eyes, but dull of ear and deaf to
smells. Deer and elk and even hares were faster, bears and boars fiercer in a fight. But men in packs
were dangerous. As the wolves closed on the prey, the warg heard the wailing of a pup, the crust of last
night’s snow breaking under clumsy man-paws, the rattle of hardskins and the long grey claws men
carried.
Swords, a voice inside him whispered, spears.
The trees had grown icy teeth, snarling down from the bare brown branches. One Eye ripped
through the undergrowth, spraying snow. His packmates followed. Up a hill and down the slope beyond,
until the wood opened before them and the men were there. One was female. The fur-wrapped bundle
she clutched was her pup. Leave her for last, the voice whispered, the males are the danger. They were
roaring at each other as men did, but the warg could smell their terror. One had a wooden tooth as tall
as he was. He flung it, but his hand was shaking and the tooth sailed high.
Then the pack was on them.
His one-eyed brother knocked the tooth-thrower back into a snowdrift and tore his throat out as
he struggled. His sister slipped behind the other male and took him from the rear. That left the female
and her pup for him.
She had a tooth too, a little one made of bone, but she dropped it when the warg’s jaws closed
around her leg. As she fell, she wrapped both arms around her noisy pup. Underneath her furs the
female was just skin and bones, but her dugs were full of milk. The sweetest meat was on the pup. The
wolf saved the choicest parts for his brother. All around the carcasses, the frozen snow turned pink and
red as the pack filled its bellies.
Leagues away, in a one-room hut of mud and straw with a thatched roof and a smoke hole and a
floor of hard-packed earth, Varamyr shivered and coughed and licked his lips. His eyes were red, his lips
cracked, his throat dry and parched, but the taste of blood and fat filled his mouth, even as his swollen
belly cried for nourishment. A child’s flesh, he thought, remembering Bump. Human meat. Had he sunk
so low as to hunger after human meat? He could almost hear Haggon growling at him. “Men may eat
the flesh of beasts and beasts the flesh of men, but the man who eats the flesh of man is an
abomination.”
Abomination. That had always been Haggon’s favorite word. Abomination, abomination,
abomination. To eat of human meat was abomination, to mate as wolf with wolf was abomination, and
to seize the body of another man was the worst abomination of all. Haggon was weak, afraid of his own
power. He died weeping and alone when I ripped his second life from him. Varamyr had devoured his
heart himself. He taught me much and more, and the last thing I learned from him was the taste of
human flesh.
That was as a wolf, though. He had never eaten the meat of men with human teeth. He would
not grudge his pack their feast, however. The wolves were as famished as he was, gaunt and cold and
hungry, and the prey … two men and a woman, a babe in arms, fleeing from defeat to death. They would
have perished soon in any case, from exposure or starvation. This way was better, quicker. A mercy.
“A mercy,” he said aloud. His throat was raw, but it felt good to hear a human voice, even his
own. The air smelled of mold and damp, the ground was cold and hard, and his fire was giving off more
smoke than heat. He moved as close to the flames as he dared, coughing and shivering by turns, his side
throbbing where his wound had opened. Blood had soaked his breeches to the knee and dried into a
hard brown crust.
Thistle had warned him that might happen. “I sewed it up the best I could,” she’d said, “but you
need to rest and let it mend, or the flesh will tear open again.”
Thistle had been the last of his companions, a spearwife tough as an old root, warty, windburnt,
and wrinkled. The others had deserted them along the way. One by one they fell behind or forged
ahead, making for their old villages, or the Milkwater, or Hardhome, or a lonely death in the woods.
Varamyr did not know, and could not care. I should have taken one of them when I had the chance. One
of the twins, or the big man with the scarred face, or the youth with the red hair. He had been afraid,
though. One of the others might have realized what was happening. Then they would have turned on
him and killed him. And Haggon’s words had haunted him, and so the chance had passed.
After the battle there had been thousands of them struggling through the forest, hungry,
frightened, fleeing the carnage that had descended on them at the Wall. Some had talked of returning
to the homes that they’d abandoned, others of mounting a second assault upon the gate, but most were
lost, with no notion of where to go or what to do. They had escaped the black-cloaked crows and the
knights in their grey steel, but more relentless enemies stalked them now. Every day left more corpses
by the trails. Some died of hunger, some of cold, some of sickness. Others were slain by those who had
been their brothers-in-arms when they marched south with Mance Rayder, the King-Beyond-the-Wall.
Mance is fallen, the survivors told each other in despairing voices, Mance is taken, Mance is
dead. “Harma’s dead and Mance is captured, the rest run off and left us,” Thistl
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
George R. R. MartinA DANCE WITH DRAGONSBook Five ofA Song of Ice and FireDedicationthis one is for my fansfor Lodey, Trebla, Stego, Pod,Caress, Yags, X-Ray and Mr. X,Kate, Chataya, Mormont, Mich,Jamie, Vanessa, Ro,for Stubby, Louise, Agravaine,Wert, Malt, Jo,Mouse, Telisiane, Blackfyre,Bronn Stone, Coyote’s Daughter,and the rest of the madmen and wild women ofthe Brotherhood Without Bannersfor my website wizardsElio and Linda, lords of Westeros,Winter and Fabio of WIC,and Gibbs of Dragonstone, who started it allfor men and women of Asshai in Spainwho sang to us of a bear and a maiden fairand the fabulous fans of Italywho gave me so much winefor my readers in Finland, Germany,Brazil, Portugal, France, and the Netherlandsand all the other distant landswhere you’ve been waiting for this danceand for all the friends and fansI have yet to meetthanks for your patienceContentsDedicationA CAVIL ON CHRONOLOGYPROLOGUETYRIONDAENERYSJONBRANTYRIONTHE MERCHANT’S MANJONTYRIONDAVOSJONDAENERYSREEKBRANTYRIONDAVOSDAENERYSJONTYRIONDAVOSREEKJONTYRIONDAENERYSTHE LOST LORDTHE WINDBLOWNTHE WAYWARD BRIDETYRIONJONDAVOSDAENERYSMELISANDREREEKTYRIONBRANJONDAENERYSTHE PRINCE OF WINTERFELLTHE WATCHERJONTYRIONTHE TURNCLOAKTHE KING’S PRIZEDAENERYSJONTHE BLIND GIRLA GHOST IN WINTERFELLTYRIONJAIMEJONDAENERYSTHEONDAENERYSJONCERSEITHE QUEENSGUARDTHE IRON SUITORTYRIONJONTHE DISCARDED KNIGHTTHE SPURNED SUITORTHE GRIFFIN REBORNTHE SACRIFICEVICTARIONTHE UGLY LITTLE GIRLCERSEITYRIONTHE KINGBREAKERTHE DRAGONTAMERJONTHE QUEEN’S HANDDAENERYSEPILOGUEWESTEROSTHE BOY KINGTHE KING AT THE WALLKING OF THE ISLES AND THE NORTHOTHER HOUSES GREAT AND SMALLHOUSE ARRYNHOUSE BARATHEONHOUSE FREYHOUSE LANNISTERHOUSE MARTELLHOUSE STARKHOUSE TULLYHOUSE TYRELLTHE SWORN BROTHERS OF THE NIGHT’S WATCHthe WILDLINGS, or THE FREE FOLKBEYOND THE WALLESSOS BEYOND THE NARROW SEAIN BRAAVOSIN OLD VOLANTISON SLAVER’S BAYTHE QUEEN ACROSS THE WATERTHE SELLSWORDS MEN AND WOMEN OF THE FREE COMPANIESACKNOWLEDGMENTSAbout the AuthorAbout the Type By George R. R. MartinCopyrightA CAVIL ON CHRONOLOGYIt has been a while between books, I know. So a reminder may be in order.The book you hold in your hands is the fifth volume of A Song of Ice and Fire. The fourth volumewas A Feast for Crows. However, this volume does not follow that one in the traditional sense, so muchas run in tandem with it.Both Dance and Feast take up the story immediately after the events of the third volume in theseries, A Storm of Swords. Whereas Feast focused on events in and around King’s Landing, on the IronIslands, and down in Dorne, Dance takes us north to Castle Black and the Wall (and beyond), and acrossthe narrow sea to Pentos and Slaver’s Bay, to pick up the tales of Tyrion Lannister, Jon Snow, DaenerysTargaryen, and all the other characters you did not see in the preceding volume. Rather than being
sequential, the two books are parallel … divided geographically, rather than chronologically.
But only up to a point.
A Dance with Dragons is a longer book than A Feast for Crows, and covers a longer time period.
In the latter half of this volume, you will notice certain of the viewpoint characters from A Feast for
Crows popping up again. And that means just what you think it means: the narrative has moved past the
time frame of Feast, and the two streams have once again rejoined each other.
Next up, The Winds of Winter. Wherein, I hope, everybody will be shivering together once
again…
—George R. R. Martin
April 2011








PROLOGUE
The night was rank with the smell of man.
The warg stopped beneath a tree and sniffed, his grey-brown fur dappled by shadow. A sigh of
piney wind brought the man-scent to him, over fainter smells that spoke of fox and hare, seal and stag,
even wolf. Those were man-smells too, the warg knew; the stink of old skins, dead and sour, near
drowned beneath the stronger scents of smoke and blood and rot. Only man stripped the skins from
other beasts and wore their hides and hair.
Wargs have no fear of man, as wolves do. Hate and hunger coiled in his belly, and he gave a low
growl, calling to his one-eyed brother, to his small sly sister. As he raced through the trees, his
packmates followed hard on his heels. They had caught the scent as well. As he ran, he saw through
their eyes too and glimpsed himself ahead. The breath of the pack puffed warm and white from long
grey jaws. Ice had frozen between their paws, hard as stone, but the hunt was on now, the prey ahead.
Flesh, the warg thought, meat.
A man alone was a feeble thing. Big and strong, with good sharp eyes, but dull of ear and deaf to
smells. Deer and elk and even hares were faster, bears and boars fiercer in a fight. But men in packs
were dangerous. As the wolves closed on the prey, the warg heard the wailing of a pup, the crust of last
night’s snow breaking under clumsy man-paws, the rattle of hardskins and the long grey claws men
carried.
Swords, a voice inside him whispered, spears.
The trees had grown icy teeth, snarling down from the bare brown branches. One Eye ripped
through the undergrowth, spraying snow. His packmates followed. Up a hill and down the slope beyond,
until the wood opened before them and the men were there. One was female. The fur-wrapped bundle
she clutched was her pup. Leave her for last, the voice whispered, the males are the danger. They were
roaring at each other as men did, but the warg could smell their terror. One had a wooden tooth as tall
as he was. He flung it, but his hand was shaking and the tooth sailed high.
Then the pack was on them.
His one-eyed brother knocked the tooth-thrower back into a snowdrift and tore his throat out as
he struggled. His sister slipped behind the other male and took him from the rear. That left the female
and her pup for him.
She had a tooth too, a little one made of bone, but she dropped it when the warg’s jaws closed
around her leg. As she fell, she wrapped both arms around her noisy pup. Underneath her furs the
female was just skin and bones, but her dugs were full of milk. The sweetest meat was on the pup. The
wolf saved the choicest parts for his brother. All around the carcasses, the frozen snow turned pink and
red as the pack filled its bellies.
Leagues away, in a one-room hut of mud and straw with a thatched roof and a smoke hole and a
floor of hard-packed earth, Varamyr shivered and coughed and licked his lips. His eyes were red, his lips
cracked, his throat dry and parched, but the taste of blood and fat filled his mouth, even as his swollen
belly cried for nourishment. A child’s flesh, he thought, remembering Bump. Human meat. Had he sunk
so low as to hunger after human meat? He could almost hear Haggon growling at him. “Men may eat
the flesh of beasts and beasts the flesh of men, but the man who eats the flesh of man is an
abomination.”
Abomination. That had always been Haggon’s favorite word. Abomination, abomination,
abomination. To eat of human meat was abomination, to mate as wolf with wolf was abomination, and
to seize the body of another man was the worst abomination of all. Haggon was weak, afraid of his own
power. He died weeping and alone when I ripped his second life from him. Varamyr had devoured his
heart himself. He taught me much and more, and the last thing I learned from him was the taste of
human flesh.
That was as a wolf, though. He had never eaten the meat of men with human teeth. He would
not grudge his pack their feast, however. The wolves were as famished as he was, gaunt and cold and
hungry, and the prey … two men and a woman, a babe in arms, fleeing from defeat to death. They would
have perished soon in any case, from exposure or starvation. This way was better, quicker. A mercy.
“A mercy,” he said aloud. His throat was raw, but it felt good to hear a human voice, even his
own. The air smelled of mold and damp, the ground was cold and hard, and his fire was giving off more
smoke than heat. He moved as close to the flames as he dared, coughing and shivering by turns, his side
throbbing where his wound had opened. Blood had soaked his breeches to the knee and dried into a
hard brown crust.
Thistle had warned him that might happen. “I sewed it up the best I could,” she’d said, “but you
need to rest and let it mend, or the flesh will tear open again.”
Thistle had been the last of his companions, a spearwife tough as an old root, warty, windburnt,
and wrinkled. The others had deserted them along the way. One by one they fell behind or forged
ahead, making for their old villages, or the Milkwater, or Hardhome, or a lonely death in the woods.
Varamyr did not know, and could not care. I should have taken one of them when I had the chance. One
of the twins, or the big man with the scarred face, or the youth with the red hair. He had been afraid,
though. One of the others might have realized what was happening. Then they would have turned on
him and killed him. And Haggon’s words had haunted him, and so the chance had passed.
After the battle there had been thousands of them struggling through the forest, hungry,
frightened, fleeing the carnage that had descended on them at the Wall. Some had talked of returning
to the homes that they’d abandoned, others of mounting a second assault upon the gate, but most were
lost, with no notion of where to go or what to do. They had escaped the black-cloaked crows and the
knights in their grey steel, but more relentless enemies stalked them now. Every day left more corpses
by the trails. Some died of hunger, some of cold, some of sickness. Others were slain by those who had
been their brothers-in-arms when they marched south with Mance Rayder, the King-Beyond-the-Wall.
Mance is fallen, the survivors told each other in despairing voices, Mance is taken, Mance is
dead. “Harma’s dead and Mance is captured, the rest run off and left us,” Thistl
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!


George RR Martin
A DANCE WITH DRAGONS
Book Năm của
A Song of Ice and Fire
Dedication
này là dành cho người hâm mộ của tôi
đối với Lodey, Trebla, stego, Pod,
Caress, Yags, X-Ray và ông X,
Kate, Chataya, Mormont, Mich,
Jamie, Vanessa, Ro,
cho mụ, Louise, Agravaine,
Wert, Malt, Jo,
Mouse, Telisiane, Blackfyre,
Bronn Stone, Daughter Coyote của,
và phần còn lại của madmen và phụ nữ hoang dã của
Brotherhood Nếu không có biểu ngữ
cho trang web của tôi wizards
Elio và Linda, lãnh chúa của Westeros,
Winter và Fabio của WIC,
và Gibbs của Dragonstone, đã bắt đầu nó tất cả
cho người đàn ông và phụ nữ của Asshai ở Tây Ban Nha
đã hát cho chúng ta về một con gấu và một con gái công bằng
và những người hâm mộ tuyệt vời của Ý
người đã cho tôi quá nhiều rượu
cho độc giả của tôi ở Phần Lan, Đức,
Brazil, Bồ Đào Nha, Pháp và Hà Lan
và tất cả các vùng đất xa xôi khác
mà bạn đã chờ đợi cho điệu nhảy này
và cho tất cả các bạn bè và người hâm mộ
tôi chưa gặp
thanks sự kiên nhẫn của bạn
Nội dung
Dedication
Một sự cải bướng ON NIÊN
Prologue
TYRION
DAENERYS
JON
cám
TYRION
THE MERCHANT CỦA MAN
JON
TYRION
Davos
JON
DAENERYS
bốc mùi
cám
TYRION
Davos
DAENERYS
JON
TYRION
Davos
reek
JON
TYRION
DAENERYS
THE LOST CHÚA
THE WINDBLOWN
THE bướng bỉnh CÔ DÂU
TYRION
JON
Davos
DAENERYS
Mélisandre
reek
TYRION
cám
JON
DAENERYS
THE PRINCE OF WINTERFELL
THE WATCHER
JON
TYRION
THE TURNCLOAK
THE KING'S PRIZE
DAENERYS
JON
THE BLIND GÁI
A GHOST IN WINTERFELL
TYRION
Jaime
JON
DAENERYS
Theon
DAENERYS
JON
CERSEI
THE QUEENSGUARD
THE IRON cầu hôn
TYRION
JON
THE PHẾ KNIGHT
THE chối cầu hôn
THE GRIFFIN Reborn
THE HY
VICTARION
THE UGLY Little Girl
CERSEI
TYRION
THE KINGBREAKER
THE DRAGONTAMER
JON
THE QUEEN'S HAND
DAENERYS
Epilogue
WESTEROS
THE BOY KING
THE KING AT TƯỜNG
KING OF THE ISLES AND THE NORTH
KHÁC NHÀ ĐẠI VÀ NHỎ
HOUSE ARRYN
HOUSE BARATHEON
HOUSE Frey
HOUSE LANNISTER
HOUSE Martell
HOUSE Stark
HOUSE TULLY
HOUSE Tyrell
THE TUYÊN THỆ BROTHERS HÀNH XEM CỦA ĐÊM
các WILDLINGS, hoặc dân gian miễn phí
BEYOND THE TƯỜNG
ESSOS BEYOND THE SEA HẸP
IN BRAAVOS
IN OLD VOLANTIS
ON slaver'S BAY
THE QUEEN QUA CÁC NƯỚC
THE SELLSWORDS MEN VÀ PHỤ NỮ CỦA CÔNG TY miễn phí
LỜI CẢM ƠN
Về tác giả
về các Loại By George RR Martin
Copyright
Một sự cải bướng ON NIÊN
Nó đã được một thời giữa cuốn sách, tôi biết. Vì vậy, một lời nhắc nhở có thể được theo thứ tự.
Các cuốn sách mà bạn đang nắm trong tay của bạn là lượng thứ năm của A Song of Ice và Fire. Khối lượng thứ tư
là A Feast cho Crows. Tuy nhiên, khối lượng này không làm theo mà một trong những ý nghĩa truyền thống, quá nhiều
như chạy song song với nó.
Cả Vũ và Feast mất câu chuyện ngay lập tức sau khi các sự kiện của tập thứ ba trong
series, A Bão of Swords. Trong khi Feast tập trung vào các sự kiện trong và xung quanh King Landing, trên sắt
Islands, và xuống ở Dorne, Dance đưa chúng ta về phía bắc để Castle Đen và Wall (và ngoài), và trên
biển hẹp để Pentos và slaver của Bay, nhặt những câu chuyện của Tyrion Lannister, Jon Snow, Daenerys
Targaryen, và tất cả các nhân vật khác mà bạn không nhìn thấy trong tập trước. Thay vì là
tuần tự, hai cuốn sách song song ... chia địa lý, chứ không phải là thứ tự thời gian.
Nhưng chỉ đến một điểm.
A Dance with Dragons là một cuốn sách dài hơn A Feast cho Crows, và bao gồm một khoảng thời gian dài hơn.
Trong nửa sau của khối lượng này, bạn sẽ nhận thấy một số trong những nhân vật quan điểm từ A Feast cho
Crows nảy lên một lần nữa. Và điều đó có nghĩa là chỉ là những gì bạn nghĩ rằng nó có nghĩa là: các câu chuyện đã chuyển qua các
khung thời gian của lễ, và hai dòng suối đã một lần nữa quay trở lại với nhau.
Tiếp theo, The Winds of Winter. Trong đó, tôi hy vọng, tất cả mọi người sẽ được run rẩy với nhau một lần
nữa ...
-George RR Martin
tháng 4 năm 2011 Prologue Đêm rank với mùi của người đàn ông. Các Warg dừng lại dưới gốc cây và khịt mũi, lông màu xám-nâu của mình lốm đốm bởi bóng tối. Một tiếng thở dài của gió piney đưa người đàn ông-mùi hương ông, qua mùi mờ nhạt mà nói về con cáo và thỏ, con dấu và hươu, thậm chí con sói. Đó là những con người có mùi quá, các Warg biết; mùi hôi thối của da cũ, chết và chua, gần chết đuối dưới mùi hương mạnh mẽ hơn của khói và máu và thối. Chỉ có người đàn ông lột da từ con thú khác và mặc da và mái tóc của mình. Wargs không có sự sợ hãi của người đàn ông, như chó sói làm. Ghét và đói cuộn trong bụng của ông, và ông đã đưa ra một thấp gầm gừ, gọi cho anh trai một mắt của mình, để chị em ranh mãnh nhỏ của mình. Khi anh chạy xuyên qua những tán cây, ông packmates theo riết trên đôi giày cao gót của mình. Họ đã bắt được mùi hương là tốt. Khi anh chạy, anh nhìn thấy qua đôi mắt của họ quá và thoáng thấy chính mình ở phía trước. Hơi thở của gói căng phồng ấm áp và trắng từ lâu hàm xám. Ice đã đóng băng giữa bàn chân của họ, cứng như đá, nhưng đã diễn ra cuộc bây giờ, con mồi trước. Flesh, các Warg nghĩ, thịt. Một người đàn ông một mình là một điều yếu ớt. Lớn và mạnh mẽ, với đôi mắt sắc nét tốt, nhưng ngu si đần độn của tai và điếc mùi. Deer và nai sừng tấm và thậm chí thỏ rừng đã được nhanh hơn, gấu và lợn đực khốc liệt trong một cuộc chiến. Nhưng người đàn ông trong gói là nguy hiểm. Như những con sói đóng cửa vào con mồi, Warg nghe khóc của một chú chó con, lớp vỏ cuối cùng của đêm tuyết phá vỡ dưới vụng về con người chân, rattle của hardskins và móng vuốt màu xám nam dài thực. Swords, một giọng nói bên trong anh ta thì thầm, spears. Các cây đã trồng răng băng giá, gầm gừ xuống từ những cành nâu trần. One Eye xé qua những bụi cây, phun tuyết. Packmates của ông tiếp theo. Lên một ngọn đồi và xuống dốc hơn, cho đến khi gỗ mở ra trước họ và những người đàn ông đã có. Một người là nữ. Các bó lông bọc cô nắm chặt là pup cô. Để lại cô cho qua, giọng nói thì thầm, những con đực là những mối nguy hiểm. Họ đã ầm ầm vào nhau như những người đàn ông đã làm, nhưng có thể cảm nhận Warg khủng bố của họ. Một có một chiếc răng bằng gỗ như cao như ông. Ông ném nó, nhưng tay run rẩy và răng bật cao. Sau đó, các gói lên chúng. anh trai một mắt của ông bị đánh răng-ném trở lại vào một đống tuyết và xé cổ họng của mình ra như ông phải vật lộn. Em gái anh trượt phía sau nam khác và đã đưa anh từ phía sau. Điều đó khiến nữ và pup cô dành cho anh. Cô đã có một chiếc răng quá, một chút bằng xương, nhưng cô đã đánh rơi nó khi hàm của Warg đóng quanh chân cô. Khi cô rơi xuống, cô được bao bọc cả hai cánh tay quanh pup ồn ào của cô. Bên dưới lông thú cô nữ là chỉ còn da bọc xương, nhưng dugs cô đầy sữa. Thịt ngọt ngào nhất là trên các pup. Những con sói lưu những phần chọn lọc cho anh trai mình. Tất cả xung quanh xác chết, tuyết đông lạnh bật màu hồng và màu đỏ như các gói đầy bụng của nó. Leagues đi, trong một túp lều một phòng bùn và rơm với một mái nhà tranh và một lỗ khói và một tầng đất cứng đóng gói, Varamyr rùng mình và ho và liếm môi. Đôi mắt đỏ hoe, môi nứt, cổ họng khô và nứt nẻ, nhưng hương vị của máu và chất béo đầy miệng, thậm chí là sưng phồng bụng khóc cho dinh dưỡng. Thịt của một đứa trẻ, ông nghĩ, nhớ Bump. Thịt người. Nếu ông bị chìm như là quá thấp để đói sau khi thịt người? Ông gần như có thể nghe thấy Haggon gầm gừ với anh. "Đàn ông có thể ăn thịt các con thú và con thú xác thịt của người đàn ông, nhưng người đàn ông đã ăn thịt của con người là một sự ghê tởm. " Abomination. Đó luôn luôn là từ yêu thích của Haggon. Abomination, gớm ghiếc, ghê tởm. Để ăn thịt con người là gớm ghiếc, giao phối như sói với sói là gớm ghiếc, và để nắm bắt cơ thể của người đàn ông khác là điều ghê tởm nhất của tất cả. Haggon yếu, sợ mình sức mạnh. Ông qua đời khóc lóc và một mình khi tôi tách cuộc sống thứ hai của mình từ anh ấy. Varamyr đã nuốt chửng mình trái tim mình. Ông dạy tôi rất nhiều và nhiều hơn nữa, và điều cuối cùng tôi đã học được từ ông là mùi vị của thịt người. Nó giống như một con sói, mặc dù. Ông chưa bao giờ ăn thịt của những người đàn ông với hàm răng của con người. Ông sẽ không đay mình gói lễ của họ, tuy nhiên. Những con sói là như sắp chết đói, anh, hốc hác và lạnh và đói, và con mồi ... hai người đàn ông và một người phụ nữ, một Babe trong vòng tay, chạy trốn từ thất bại đến chết. Họ sẽ bị diệt vong sớm trong trường hợp nào, từ việc tiếp xúc hoặc đói. Bằng cách này là tốt hơn, nhanh hơn. Một thương xót. "Một lòng thương xót," anh nói to. Cổ họng của ông là thô, nhưng nó cảm thấy tốt để nghe một giọng nói con người, thậm chí của mình riêng. Không khí đầy mùi nấm mốc và ẩm ướt, mặt đất lạnh và cứng, và lửa của mình đã đem lại cho ra nhiều khói hơn là hơi nóng. Anh di chuyển càng gần ngọn lửa như ông dám, ho và run rẩy bởi lượt, đội bóng của ông nhói nơi vết thương của anh đã mở ra. Máu đã ngâm quần chẽn của mình để đầu gối và khô thành một lớp vỏ cứng màu nâu. Thistle đã cảnh báo ông rằng có thể xảy ra. "Tôi đã may nó lên tốt nhất tôi có thể," cô nói, "nhưng bạn cần phải nghỉ ngơi và để cho nó hàn gắn, hoặc thịt sẽ xé mở một lần nữa. " Thistle đã là cuối cùng của đồng hành của mình, một spearwife khó khăn như một gốc cũ, nốt sần nhỏ, windburnt, và nhăn nheo. Những người khác đã bỏ họ dọc đường đi. Từng người một, họ rớt lại phía sau hoặc giả mạo về phía trước, làm cho các làng cũ của họ, hoặc Milkwater, hoặc Hardhome, hoặc một cái chết cô đơn trong rừng. Varamyr không biết, và không thể không quan tâm. Tôi nên đã lấy một trong số họ khi tôi có cơ hội. Một trong những cặp song sinh, hay những người đàn ông lớn với khuôn mặt đầy sẹo, hoặc thanh niên với mái tóc đỏ. Anh đã sợ, mặc dù. Một trong những người khác có thể đã nhận ra những gì đã xảy ra. Sau đó, họ sẽ quay về và giết chết anh ta. Và lời nói của Haggon đã ám ảnh ông, và vì vậy cơ hội đã trôi qua. Sau trận chiến đã có hàng ngàn người trong số họ phải vật lộn trong rừng, đói, sợ hãi, chạy trốn khỏi cuộc tàn sát đã ngự xuống trên họ tại Wall. Một số đã nói chuyện trở về với ngôi nhà mà họ đã bị bỏ rơi, những người khác lắp một cuộc tấn công thứ hai vào cổng, nhưng hầu hết đã bị mất, không có khái niệm đi đâu hay làm gì. Họ đã thoát khỏi những con quạ đen che giấu và các hiệp sĩ trong thép màu xám của họ, nhưng kẻ thù không ngừng hơn cuống chúng ngay bây giờ. Mỗi ngày lại nhiều xác chết của những con đường mòn. Một số đã chết vì đói, một số lạnh, một số bệnh tật. Những người khác đã bị giết bởi những người đã được họ anh em-trong-tay khi họ hành quân về phía nam với Mance Rayder, Vua-Beyond-the-Wall. Mance đang rơi, những người sống sót nói với nhau bằng tiếng nói tuyệt vọng, Mance được thực hiện, Mance là chết. "Chết và Mance bị bắt, còn lại bỏ chạy và để lại cho chúng tôi, Härmä của" Thistl

















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: