"Yes, Takaba sama," came the monoto


"Yes, Takaba sama," came the monotonous reply. The guard took a step nearer to the photographer and pushed the struggling hands away.

"Allow me to assist you, Takaba sama."

"I'm not a kid," Akihito grumbled but didn't attempt to stop the lanky guard. With the rate he was going, it'd take him at least another ten minutes tying and another five fixing that damn thing into place.

"Why didn't you wake me up?"

Toru's gaze did not leave the tie. "I have orders to let you sleep," he replied, his fingers steady at the tie. He took a step back when the task was done.

"That bastard did that on purpose." Akihito turned to grab the camera bag. "Thank god I woke up on time or Takeda will fry my ass for showing up late." He checked the time again, cursed. "Shit; l have to leave now."

Toru followed the boy to the basement where Ando was waiting with the BMW. The photographer looked at the car, then at his guard. "Is there any Japanese car we can use? I can't ride an imported car to a charity event."

Akihito looked around the basement car park hopefully. "I don't want that sly Mitarai to take a look at the car and decide that I'm overpaid."

"Takaba sama, there's the Toyota Lexus," Toru replied, taking the camera bags from Akihito.

"Toyota it is," Akihito agreed instantly, not caring the model of the car. As long as it was a Japanese car, it should look less conspicuous.

Akihito was naïve to think that Japanese cars should look more economical. He slapped a hand on his forehead when Ando drove the sleek shiny silver metallic grey sedan from its parking spot. Apparently the Toyota Lexus did not look an inch less conspicuous than the BMW. In fact, they looked nearly identical. Akihito did not have time to argue so he merely slid into the back seat, cursing the innocent vehicle.

"Aren't there any other cars beside this?" he asked, eyeing the guards seated in front. "And what is the name of the car again?

"This is the Lexus, Takaba sama," Toru replied and immediately looked at his partner. "Are there others?" Toru asked Ando.

Ando drove the vehicle out of the building. "Yes, Asami sama owned a black Lexus FLA."

Akihito grabbed a mineral water from his camera bag. "And, does it look less expensive than this model?" he asked and took a few gulps.

It was Toru who answered. "No, it's a sports car, Takaba sama."

"And its starting price is 38 million yen," Ando added helpfully.

Akihito nearly choked. "WHAT? That bastard is seriously crazy." He quickly replaced the cap before he spilled drinks on the expensive leather seat. He checked the time and cursed again. "I hope I can make it."

"Takaba sama, our ETA is twenty minutes," Ando said as he turned into a junction.

Nodding his head, the photographer tugged at his shirt. Despite two sizes larger than what he usually wore, it was smooth and cooling on his skin. Akihito couldn't remember the last time he wore a shirt this comfortable.

When did I buy this?

Akihito only realized that he had asked the question aloud when Toru answered him. "You did not buy that, Takaba sama. The shirt you are wearing is Asami sama's."

The photographer stared at his guard, unable to form a complete thought. Finally, after successfully closing his open jaw, the photographer asked, "Toru, did you just say that the shirt is Asami's?"

Still composed, the guard gave a backward glance at his master. "Yes, Takaba sama."

Beside Toru, Ando offered a wavered grin, then looked away as Akihito's displeased eyes flashed at him.

"What the hell?" Akihito cursed as he looked the shirt. Now that Toru had mentioned it, the shirt did resemble Asami's many other white shirts in the huge wardrobe. Shit, I should have realized that it was the wrong shirt!

"When did you notice it, Toru?" Akihito asked, his face flushed from the embarrassment.

Toru kept his attention to the front. "Since you walked out from the master bedroom."

Flustered by Toru's reproachful tone, Akihito said, "Why didn't you tell me?"

"I am not in a position to comment on your apparel, Takaba sama," Toru answered, his eyes fixed on the front.

"Ando, did you notice it?"

The younger guard shook his head. "I realized the shirt was a little large but it did not cross my mind that the shirt belonged to Asami sama."

"Damn it," Akihito cursed, "Ando, turn back to the penthouse. I'm going back to change."

Ando did not respond; he exchanged an uncertain glance with his partner. The lanky guard checked his time and did a mental calculation.

"Takaba sama, if we make a detour now, you won't be able to reach on time."

"But I can't go there in Asami's shirt!" The photographer protested. If Asami knew about this, I'll never live it down.

"No one would know that you are wearing Asami sama's shirt – apart from us," Ando said.

Akihito groaned. "Precisely; both of you do! He glanced at his guard, eyes narrowed into slits. "Toru, don't you dare text Asami about this." His voice was almost pleading when he said that.

"Understood, Takaba sama."

Leaning back against the expensive leather seat, Akihito crossed his arms. "Let's hope that the event will end quickly so I can get home before Asami."

Xx Business as Usual xX

Nearly two weeks off from work, Asami was ready to chew his subordinates alive for their poor performances. Nearly every top brass who went into the management meeting chaired by Asami trembled in their seats when they presented their reports orally.

Badly managed clubs, mismanagement, poor revenues and discrepancies were among the major problems Asami noticed in his two weeks of absence. Given that he was not feeling his best, the crime lord's mood was dark and unreadable, which gave more reasons for the men in the meeting to worry since Asami was known not to be very forgiving when it came to mistakes.

The hour-long meeting ended with every other top brass positively screwed for their incompetence, with two unlucky ones removed from their positions, permanently.

"Kirishima, inform the department chiefs to submit their reports to me by nine tomorrow," Asami ordered the minute he entered his office. "A minute later, tell Suoh to escort them out of the building."

"Very well, Asami sama," Kirishima said, scribbling the task on his note book.

Asami leaned his head against the head rest, pinching the bridge of his nose. "Are there any reports that I should look at the moment?"

His secretary gave him a sympathetic smile. "Actually sir, there are a few," he said, pointing to a huge stack of files arranged neatly on the side of his table.

Asami usually wouldn't complain, seeing he was a self-proclaimed workaholic but at the moment, the urge to push the pile of reports aside was tempting. The annoying headache and chills he had since morning swept past him again. He closed his eyes.

"Asami sama," he heard his secretary asking. "Are you by any chance, unwell?"

Opening his eyes, Asami placed a finger around his temple, gently pressing it. "I have a headache, that's all."

Kirishima looked alarmed. "Would you like me to call Kanzaki sensei?"

"That won't be necessary." The golden eyes glanced at the pile of reports. "Reschedule the meeting at 8 this evening to tomorrow morning."

Kirishima bowed. "Yes, Asami sama," he murmured and exited the room.

Alone, Asami took a file and flipped it open. Trying to ignore the headache, Asami began the grueling task of reading.

Xx Business as Usual xX

The charity event started and ended on time, which surprised Akihito; considering celebrities were known to be late comers, even for country like Japan where punctuality is strictly observed.

The photographer managed to snap the photos he needed and aside being teased by Mitarai for the nice threads he was wearing, everything went well.

He bumped into Sanada Hideaki as well, a fellow journalist from the entertainment segment covering the event. Sanada caught him kissing Asami at the Sky Bar some time back and it remained a miracle that Asami not only had allowed the journalist to escape unharmed, he even offered Sanada an exclusive job covering Setsuna's Tour.

Amidst the crowd and time constraints, Sanada managed to corner Akihito where he excitedly reported Setsuna's tour. Akihito always wondered what happened to Sanada after the incident but seeing his friend's eagerness in hunting entertainment news made him felt somewhat relieved.

"Toru, if Takeda hears from Mitarai about my shirt and decides that I deserve a pay cut for being overpaid, I'm going to be dirt poor," Akihito said as he settled at the backseat of the Lexus.

"I don't think that will happen, Takaba sama."

Akihito checked his cameras and offered a half smile. "You never know what Mitarai would do. His need to surpass me is unfathomable."

"The shirt did not attract as much attention as the celebrities, Takaba sama," Ando offered.

Akihito pondered for a while. "True," he said, replacing the cameras in the bag. "I don't think that leech would bother, seeing that he managed to snatch an exclusive interview with the actress."

"Takaba sama, would you like to stop by Marukoshi to get some ingredients for dinner?" Toru asked but his hands were already programming the mart's location in the in-build GPS of the car.

Akihito looked at his shirt again before letting a long sigh. "Might as well. I ran out snacks anyway."

Toru nodded. "Ando, we'll stop by Marukoshi before going back to the penthouse."

"Roger that," the younger guard grinned and drove away.

Xx Business as Usual xX
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Vâng, Takaba sama," đến trả lời đơn điệu. Bảo vệ đã diễn một bước đến gần các nhiếp ảnh gia và đẩy đang gặp khó khăn tay đi."Cho phép tôi để hỗ trợ bạn, Takaba sama.""I 'm not một đứa trẻ," Akihito grumbled nhưng không cố gắng để ngăn chặn bảo vệ lanky. Với mức ông đã đi, nó sẽ có anh ta ít nhất một mười phút ràng buộc và một năm sửa chữa mà chết tiệt điều vào vị trí."Tại sao không bạn thức dậy tôi?"Chiêm ngưỡng của Toru không để lại tie. "Tôi có đơn đặt hàng để bạn ngủ," ông trả lời, ngón tay của mình ổn định tại tie. Ông đã lấy một bước trở lại khi công việc được thực hiện."Tên khốn đã làm điều đó vào mục đích." Akihito đã chuyển sang lấy túi máy ảnh. "Cảm ơn Chúa tôi tỉnh dậy trên thời gian hoặc Takeda sẽ chiên ass của tôi để hiển thị muộn." Ông kiểm tra thời gian một lần nữa, bị nguyền rủa. "Shit; l phải đi bây giờ."Toru theo sau cậu bé đến tầng hầm, nơi ông đã chờ đợi với BMW. Các nhiếp ảnh gia đã xem xét xe, sau đó tại guard của mình. "Là có bất kỳ xe hơi Nhật bản, chúng tôi có thể sử dụng? Tôi không thể đi xe một chiếc xe nhập khẩu đến một sự kiện tổ chức từ thiện."Akihito nhìn xung quanh bãi đậu xe tầng hầm hy vọng. "Tôi không muốn rằng Mitarai sly xét xe và quyết định rằng tôi thừa.""Takaba sama, có là Toyota Lexus," Toru trả lời, lấy túi đựng máy ảnh từ Akihito."Toyota nó là," Akihito đã đồng ý ngay lập tức, không phải chăm sóc các mô hình của chiếc xe. Miễn là nó là một chiếc xe hơi Nhật bản, nó sẽ giống ít dễ thấy.Akihito là ngây thơ để nghĩ rằng xe hơi Nhật bản nên trông kinh tế hơn. Ông tát một bàn tay trên trán của mình khi ông đã lái xe kiểu dáng đẹp sáng bóng bạc kim loại màu xám sedan từ bãi đậu xe tại chỗ của nó. Rõ ràng Toyota Lexus đã không nhìn một inch ít dễ thấy hơn BMW. Trong thực tế, họ trông gần như giống hệt nhau. Akihito đã không có thời gian để tranh luận do đó, ông chỉ đơn thuần là trượt vào ghế sau, cursing xe vô tội."Không có bất kỳ chiếc xe khác bên cạnh điều này?" ông hỏi, nhắm đến các vệ sĩ ngồi ở phía trước. "Và tên của chiếc xe là gì nhỉ?"Đây là Lexus, Takaba sama," Toru trả lời và ngay lập tức xem xét đối tác của mình. "Có những người khác không?" Toru hỏi Ando.Ông đã lái xe ra khỏi tòa nhà. "Vâng, Asami sama sở hữu một Fla Lexus đen"Akihito vồ lấy một nước khoáng từ túi máy ảnh của mình. "Và, nó trông ít tốn kém hơn so với mô hình này?" ông hỏi và lấy một vài thở.Nó là Toru người trả lời. "Không, nó là một chiếc xe thể thao, Takaba sama.""Và của nó bắt đầu từ giá là 38 triệu yên," ông nói thêm helpfully.Akihito gần như nghẹn ngào cuối. "NHỮNG GÌ? Thằng khốn đó là nghiêm túc điên." Ông nhanh chóng thay thế nắp trước khi ông đổ thức uống trên ghế da đắt tiền. Ông đã kiểm tra thời gian và nguyền rủa một lần nữa. "Tôi hy vọng tôi có thể làm cho nó.""Takaba sama, ETA của chúng tôi là hai mươi phút," ông nói như ông trở thành một đường giao nhau.Nodding đầu của mình, các nhiếp ảnh gia tugged tại áo của mình. Mặc dù hai kích thước lớn hơn so với những gì ông thường mặc, nó được mịn màng và làm mát trên da của mình. Akihito không thể nhớ lần cuối cùng ông mặc một áo sơ mi này thoải mái.Khi tôi mua này?Akihito chỉ nhận ra rằng ông đã yêu cầu các câu hỏi aloud khi Toru trả lời anh ta. "Bạn đã không mua mà, Takaba sama. Áo sơ mi bạn đang mặc là Asami sama."Các nhiếp ảnh gia stared lúc guard của mình, không thể để hình thành một ý nghĩ hoàn chỉnh. Cuối cùng, sau khi thành công đóng mở ông hàm, các nhiếp ảnh gia yêu cầu, "Toru, đã làm bạn chỉ cần nói rằng áo của Asami?"Vẫn còn bao gồm, bảo vệ đã lạc hậu trong nháy mắt tại chủ của mình. "Vâng, Takaba sama."Bên cạnh Toru, Andō cung cấp một grin wavered, sau đó nhìn xa như mắt của Akihito chịu nhảy vào anh ta."What the hell?" Akihito nguyền rủa khi ông nhìn áo. Bây giờ mà Toru có đề cập đến nó, Áo đã làm tương tự như của Asami nhiều khác trắng áo sơ mi trong tủ quần áo lớn. Chết tiệt, tôi cần phải có nhận ra rằng nó là áo sơ mi sai!"Khi bạn có nhận thấy nó, Toru?" Akihito hỏi, khuôn mặt của mình đỏ ửng từ bối rối.Toru giữ sự chú ý sang phía trước. "Kể từ khi bạn đi ra từ các phòng ngủ."Flustered bởi giai điệu của Toru reproachful, Akihito đã nói, "Tại sao không bạn nói với tôi?""Tôi không thể nhận xét về trang phục của bạn, Takaba sama," Toru trả lời, đôi mắt của ông cố định ở mặt trước."Ando, đã làm bạn thấy nó?"Bảo vệ trẻ lắc đầu. "Tôi nhận ra áo sơ mi là một chút lớn nhưng nó đã không vượt qua tâm trí của tôi là áo sơ mi đã thuộc Asami sama.""Khỉ thật," Akihito nguyền rủa, "ông, quay trở lại để penthouse. Tôi sẽ trở lại để thay đổi."Ông đã không đáp ứng; ông đã trao đổi một nháy mắt không chắc chắn với đối tác của mình. Bảo vệ lanky kiểm tra thời gian của mình và đã làm một tính toán tinh thần."Takaba sama, nếu chúng ta thực hiện một đường vòng bây giờ, bạn sẽ không thể để đạt được về thời gian.""Nhưng tôi không thể đến đó trong màu áo của Asami!" Các nhiếp ảnh gia phản đối. Nếu Asami biết về việc này, tôi sẽ không bao giờ sống nó."Không ai sẽ biết rằng bạn đang mặc áo sơ mi Asami sama-ngoài chúng tôi," ông nói.Akihito groaned. "Chính xác; cả hai của bạn làm! Ông glanced tại guard của mình, đôi mắt thu hẹp vào khe hở. "Toru, không bạn dám văn bản Asami về điều này." Tiếng nói của ông gần như cầu xin khi ông nói rằng."Hiểu, Takaba sama."Nghiêng quay lại chống lại ghế da đắt tiền, Akihito vượt qua cánh tay của mình. "Chúng ta hãy hy vọng rằng sự kiện này sẽ kết thúc một cách nhanh chóng vì vậy tôi có thể nhận được nhà trước khi Asami."XX kinh doanh như bình thường xXGần hai tuần ra từ công việc, Asami đã sẵn sàng để nhai cấp dưới của mình còn sống cho biểu diễn nghèo của họ. Gần như tất cả đồng thau đầu người đã đi vào cuộc họp quản lý chủ trì bởi Asami trembled ở chỗ ngồi của mình khi họ trình bày báo cáo của họ bằng miệng.Câu lạc bộ nặng được quản lý, quản lý kém, nghèo doanh thu và sự khác biệt là một trong những vấn đề lớn Asami nhận thấy trong hai tuần của ông vắng mặt. Cho rằng ông đã không cảm thấy tốt nhất của mình, tâm trạng của tội phạm Chúa là tối và không thể đọc được, mà đã cho các lý do khác cho những người đàn ông trong cuộc họp để lo lắng vì Asami được gọi không phải là rất khoan dung khi nó đã đến những sai lầm.Cuộc họp kéo dài kết thúc với mỗi đồng thau đầu khác tích cực hơi say cho không đủ sức của họ, với những người kém may mắn hai loại bỏ từ vị trí của họ, vĩnh viễn."Kirishima, thông báo cho trưởng vùng để gửi báo cáo của họ với tôi bởi chín ngày mai," Asami đã ra lệnh phút ông tham gia vào văn phòng của ông. "Một phút sau, cho biết Nanano để hộ tống chúng ra khỏi tòa nhà.""Rất tốt, Asami sama," Kirishima nói, scribbling nhiệm vụ trên cuốn sách lưu ý.Asami cúi đầu với phần còn lại đầu, pinching cầu mũi của mình. "Đang có bất kỳ báo cáo rằng tôi nên nhìn vào thời điểm này?"Thư ký của mình cho anh ta một nụ cười dễ thương. "Thực sự thưa ngài, có là một số ít," ông nói, chỉ vào một ngăn xếp lớn tập tin sắp xếp gọn gàng ở mặt bên của bàn của mình.Asami thường sẽ không khiếu nại, nhìn thấy ông đã là một workaholic tự công bố nhưng tại thời điểm này, việc đôn đốc để đẩy đống báo cáo sang một bên là hấp dẫn. Nhức đầu gây phiền nhiễu và ớn lạnh ông có kể từ khi sáng nay xuôi qua ông một lần nữa. Ông nhắm mắt."Asami sama," ông nghe thư ký của mình yêu cầu. "Bạn có bởi cơ hội nào, khỏe không?"Mở mắt, Asami đặt một ngón tay xung quanh ngôi đền của ông, nhẹ nhàng cách nhấn nó. "Tôi có một nhức đầu, đó là tất cả."Kirishima nhìn báo động. "Bạn có muốn tôi gọi Kanzaki sensei?""Mà không cần thiết." Đôi mắt vàng glanced tại đống báo cáo. "Lịch lại cuộc họp tại 8 tối nay đến buổi sáng ngày mai."Kirishima cúi. "Vâng, Asami sama," ông murmured và rời khỏi phòng.Một mình, Asami đã diễn một tập tin và lộn nó mở. Cố gắng để bỏ qua nỗi đau đầu, Asami bắt đầu các nhiệm vụ grueling đọc.XX kinh doanh như bình thường xXSự kiện tổ chức từ thiện bắt đầu và kết thúc vào thời gian, ngạc nhiên Akihito; xem xét những người nổi tiếng được biết đến là cuối comers, ngay cả đối với các quốc gia như Nhật bản, nơi mà sự đúng giờ là chặt chẽ quan sát.Các nhiếp ảnh gia quản lý để chụp hình ảnh ông cần thiết và bị chọc ghẹo bởi Mitarai cho các chủ đề tốt đẹp, ông đã mang sang một bên, tất cả mọi thứ đã đi tốt.Ông bumped vào Sanada Hideaki là tốt, một nhà báo đồng từ các phân đoạn giải trí bao gồm sự kiện. Sanada bắt anh ta hôn Asami tại Sky Bar một số thời gian trở lại và nó vẫn còn là một phép lạ mà Asami không chỉ đã cho phép các nhà báo để thoát hoàn toàn khỏe mạnh, ông thậm chí cung cấp Sanada một công việc độc quyền bao gồm các tour du lịch của Setsuna.Amidst những đám đông và thời gian hạn chế, Sanada quản lý để góc Akihito nơi ông hào hứng báo cáo của Setsuna tour du lịch. Akihito luôn luôn tự hỏi những gì đã xảy ra với Sanada sau khi vụ việc nhưng nhìn thấy sự háo hức của bạn mình trong săn bắn giải trí tin tức làm cho anh ta cảm thấy hơi nhẹ nhõm."Toru, nếu Takeda nghe từ Mitarai về áo của tôi và quyết định rằng tôi xứng đáng một trả cắt cho được thừa, tôi sẽ là bẩn nghèo," Akihito nói như ông đã định cư tại backseat các Lexus."Tôi không nghĩ rằng sẽ xảy ra, Takaba sama."Akihito kiểm tra máy ảnh của mình và cung cấp một nụ cười một nửa. "Bạn không bao giờ biết những gì Mitarai sẽ làm gì. Ông cần phải vượt qua tôi là unfathomable.""Áo đã không thu hút sự chú ý nhiều như những người nổi tiếng, Takaba sama," ông cung cấp.Akihito pondered trong một thời gian. "Đúng," ông nói, thay thế các máy ảnh trong túi. "Tôi không nghĩ rằng con đỉa sẽ bận tâm, thấy rằng ông quản lý để lấy một cuộc phỏng vấn độc quyền với các nữ diễn viên.""Takaba sama, bạn có muốn dừng lại bởi Marukoshi để có được một số thành phần cho bữa ăn tối?" Toru yêu cầu nhưng tay của ông đã lập trình mart của vị trí GPS trong xây dựng của xe.Akihito nhìn áo của mình một lần nữa trước khi cho phép một tiếng thở dài dài. "Có thể là tốt. Tôi chạy ra đồ ăn nhẹ dù sao."Toru gật đầu. "Ông, chúng tôi sẽ ngừng bởi Marukoshi trước khi trở lại penthouse.""Roger rằng," bảo vệ trẻ grinned và lái xe đi.XX kinh doanh như bình thường xX
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

"Vâng, Takaba sama," ông trả lời đơn điệu. Người bảo vệ mất một bước gần hơn để các nhiếp ảnh gia và đẩy tay ​​đấu tranh đi. "Cho phép tôi để hỗ trợ bạn, Takaba sama." "Tôi không phải là một đứa trẻ," Akihito càu nhàu nhưng đã không cố gắng ngăn chặn bảo vệ cao lêu nghêu. Với mức ông đã đi, nó muốn đưa anh ta ít nhất thêm mười phút buộc và năm khác sửa chữa rằng điều damn vào vị trí. "Tại sao anh không đánh thức tôi dậy?" Ánh mắt của Toru không để lại thế cân bằng. "Tôi có đơn đặt hàng để cho bạn ngủ," ông trả lời, những ngón tay của mình ổn định ở thế cân bằng. Anh bước một bước trở lại khi công việc đã được thực hiện. "Đó là tên khốn đã làm điều đó vào mục đích." Akihito quay sang lấy các túi máy ảnh. "Cảm ơn thần tôi thức dậy vào thời gian hoặc Takeda sẽ chiên ass của tôi cho thấy muộn." Anh kiểm tra thời gian một lần nữa, bị nguyền rủa. "Chết tiệt,. L phải đi ngay bây giờ" Toru sau cậu bé xuống tầng hầm nơi Ando đã được chờ đợi với BMW. Các nhiếp ảnh gia đã xem xét chiếc xe, sau đó ít cảnh giác. "Có xe hơi Nhật Bản, chúng tôi có thể sử dụng? Tôi không thể đi xe một chiếc xe nhập khẩu với một sự kiện từ thiện." Akihito nhìn quanh tầng hầm công viên xe hy vọng. "Tôi không muốn điều đó sly Mitarai để có một cái nhìn vào chiếc xe và quyết định rằng tôi là thừa." "Takaba sama, có Toyota Lexus," Toru trả lời, lấy túi xách máy ảnh từ Akihito. "Toyota nó là, "Akihito đã đồng ý ngay lập tức, không quan tâm các mô hình của chiếc xe. Miễn là nó là một chiếc xe Nhật Bản, nó trông ít bị chú ý. Akihito là ngây thơ khi nghĩ rằng xe hơi Nhật Bản nên xem xét kinh tế hơn. Ông tát tay lên trán khi Ando lái xe sáng bóng màu bạc kim loại kiểu dáng đẹp màu xám sedan từ chỗ đậu xe của nó. Rõ ràng Toyota Lexus đã không xem xét một inch ít bị chú ý hơn so với BMW. Trong thực tế, họ nhìn gần như giống hệt nhau. Akihito đã không có thời gian để tranh luận nên anh chỉ trượt vào ghế sau, nguyền rủa cái xe vô tội. "Không có bất kỳ chiếc xe nào khác bên cạnh này?" anh hỏi, nhìn những người lính ngồi ở phía trước. "Và tên của chiếc xe là gì nữa không? "Đây là sama Lexus, Takaba," Toru trả lời và ngay lập tức nhìn vào đối tác của mình. "Có những người khác?" Toru hỏi Ando. Ando đã lái xe ra khỏi tòa nhà. " Có, Asami sama sở hữu một chiếc Lexus màu đen FLA. " Akihito nắm lấy một nước khoáng từ túi đựng máy ảnh. "Và, trông nó ít tốn kém hơn so với mô hình này?" ông hỏi và lấy một vài ngụm. Đó là Toru người trả lời. "Không , đó là một chiếc xe thể thao, Takaba sama. " "Và mức giá khởi điểm của nó là 38 triệu yên," Ando thêm cách hữu ích. GÌ Akihito gần như nghẹt thở. "? Khốn đó là điên nặng. "Anh nhanh chóng thay thế nắp trước khi đổ đồ uống trên chiếc ghế da đắt tiền. Anh kiểm tra thời gian và bị nguyền rủa nữa." Tôi hy vọng tôi có thể làm cho nó. " "Takaba sama, ETA của chúng tôi là hai mươi phút," Ando nói khi anh biến thành một đường giao nhau. Gật đầu, các nhiếp ảnh gia kéo mạnh chiếc áo của mình. Mặc dù có hai kích thước lớn hơn so với những gì anh thường mặc, mịn và làm mát trên làn da của mình. Akihito không thể nhớ lần cuối cùng ông mặc một áo này thoải mái. Khi tôi mới mua này? Akihito chỉ nhận ra rằng ông đã hỏi những câu hỏi lớn khi Toru đã trả lời anh ta. "Bạn đã không mua mà, Takaba sama. Chiếc áo bạn đang mặc là của Asami sama. " Các nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm vào ông bảo vệ, không thể tạo thành một câu hoàn chỉnh. Cuối cùng, sau khi đóng thành công hàm mở của mình, các nhiếp ảnh gia yêu cầu, "Toru, bạn chỉ cần nói rằng áo sơ mi là Asami không? " Vẫn còn sáng tác, nhân viên bảo vệ đã đưa ra một cái nhìn lạc hậu tại chủ của mình. "Có, Takaba sama." Bên cạnh Toru, Ando được cung cấp một nụ cười do dự, sau đó quay đi mắt không hài lòng Akihito lóe lên nhìn anh. "Cái quái gì vậy?" Akihito nguyền rủa khi anh nhìn chiếc áo. Bây giờ Toru đã đề cập đến nó, chiếc áo đã giống nhiều áo sơ mi trắng khác Asami trong tủ quần áo khổng lồ. Chết tiệt, tôi cần nhận thức rằng đó là chiếc áo sai! "Khi nào bạn nhận thấy nó, Toru?" Akihito hỏi, mặt đỏ gay từ những bối rối. Toru giữ sự chú ý của mình vào phía trước. "Kể từ khi bạn bước ra từ phòng ngủ." bối rối bởi giọng trách móc của Toru, Akihito nói, "Tại sao anh không nói với tôi?" "Tôi không ở trong một vị trí để nhận xét ​​về trang phục của bạn, Takaba sama ", Toru trả lời, đôi mắt cố định trên mặt trước. "Ando, ​​đã làm bạn nhận thấy nó?" Người bảo vệ trẻ lắc đầu. "Tôi nhận ra chiếc áo là một chút lớn, nhưng nó đã không qua tâm trí của tôi rằng áo áp đảo thuộc về Asami sama." "Chết tiệt," Akihito bị nguyền rủa, "Ando, ​​quay trở lại các căn hộ penthouse. Tôi sẽ trở lại để thay đổi. " Ando đã không trả lời; ông đã trao đổi một cái nhìn không chắc chắn với đối tác của mình. Người bảo vệ cao lêu nghêu kiểm tra thời gian của mình và đã làm một phép tính tâm thần. "Takaba sama, nếu chúng ta làm một đường vòng bây giờ, bạn sẽ không thể đạt được vào thời gian." "Nhưng tôi không thể đến đó trong chiếc áo của Asami!" Các nhiếp ảnh gia đã phản đối. Nếu Asami biết về việc này, tôi sẽ không bao giờ sống nó xuống. "Không ai có thể biết rằng bạn đang mặc áo Asami sama - ngoài chúng ta," Ando nói. Akihito rên rỉ. "Chính xác, cả hai bạn làm Anh liếc nhìn ông bảo vệ, đôi mắt nheo lại thành khe hở!". Toru, bạn không dám text Asami về điều này "Giọng nói của ông đã gần như cầu xin khi ông nói rằng.. "Hiểu, Takaba sama". Nhìn ngược lại chiếc ghế da đắt tiền, Akihito khoanh tay. "Chúng ta hãy hy vọng rằng sự kiện này sẽ kết thúc nhanh chóng vì vậy tôi có thể về nhà trước khi Asami." Xx Business là XX Usual Gần hai tuần nghỉ làm, Asami đã sẵn sàng để nhai cấp dưới của mình sống cho màn trình diễn nghèo nàn của họ. Gần như mọi đồng đầu người đã đi vào cuộc họp quản lý chủ trì của Asami run lên trong chỗ ngồi của mình khi họ trình bày báo cáo bằng miệng. Badly câu lạc bộ quản lý, quản lý yếu kém, doanh thu kém, bất cập là những vấn đề lớn Asami nhận thấy trong hai của mình tuần vắng mặt. Cho rằng anh cảm thấy không tốt nhất của mình, tâm trạng của các chúa tội phạm là tối và không thể đọc, trong đó đã cho nhiều lý do cho những người đàn ông trong cuộc họp phải lo lắng vì Asami đã được biết đến không phải để được rất tha thứ khi nó đến những sai lầm. Các Cuộc họp kéo dài một giờ kết thúc với mỗi đồng đầu khác tích cực vặn cho bất của họ, với hai người không may mắn bị loại bỏ khỏi các vị trí của họ, vĩnh viễn. "Kirishima, thông báo cho các trưởng bộ phận để nộp báo cáo cho tôi bởi chín ngày mai," Asami ra lệnh phút ông bước vào văn phòng của ông. "Một phút sau, nói với Suoh hộ tống ra khỏi tòa nhà." "Rất tốt, Asami sama," Kirishima nói, viết nguệch ngoạc các nhiệm vụ trên cuốn sách lưu ý của ông. Asami dựa đầu của mình chống lại các phần còn lại đầu, véo mũi của mình . "Có bất kỳ báo cáo rằng tôi nên nhìn vào lúc này?" thư ký của ông đã cho anh một nụ cười thông cảm. "Trên thực tế thưa ông, có một vài người", ông nói, chỉ vào một đống lớn các tập tin được sắp xếp ngay ngắn trên mặt bàn của mình. Asami thường sẽ không phàn nàn, thấy ông là một người nghiện làm việc tự công bố nhưng tại thời điểm này, đôn đốc để đẩy đống báo cáo sang một bên là hấp dẫn. Các cơn đau đầu khó chịu và ớn lạnh ông từ sáng quét qua anh một lần nữa. Anh nhắm mắt lại. "Asami sama", ông nghe thư ký của mình yêu cầu. "Bạn có cơ hội nào, không khỏe?" Mở mắt ra, Asami đặt một ngón tay xung quanh ngôi đền của mình, nhẹ nhàng ấn nó. "Tôi có một nhức đầu, đó là tất cả." Kirishima vẻ hoảng hốt. "Anh có muốn tôi gọi Kanzaki sensei?" "Điều đó sẽ không cần thiết." Đôi mắt vàng liếc nhìn đống báo cáo. "Tái sắp xếp các cuộc họp lúc 8 tối nay để sáng ngày mai." Kirishima cúi đầu. "Vâng, Asami sama," anh thì thầm và ra khỏi phòng. Alone, Asami mất một tập tin và lật nó mở. Đang cố gắng để bỏ qua những đau đầu, Asami bắt đầu công việc vất vả của việc đọc. Xx kinh doanh như thông thường xx Các sự kiện từ thiện bắt đầu và kết thúc vào thời gian, mà ngạc nhiên Akihito; xem xét những người nổi tiếng được biết đến là người đều muộn, ngay cả đối với những nước như Nhật Bản, nơi đúng giờ được quan sát chặt chẽ. Các nhiếp ảnh gia quản lý để chụp những bức ảnh anh cần và sang một bên bị trêu chọc bởi Mitarai cho các chủ đề đẹp mà ông đang mặc, tất cả mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Anh tình cờ gặp lại Sanada Hideaki là tốt, một nhà báo đồng nghiệp từ các phân khúc giải trí bao gồm các sự kiện. Sanada bắt gặp anh ta hôn Asami tại Sky Bar một thời gian trở lại và nó vẫn là một phép lạ mà Asami không chỉ đã cho phép các nhà báo để trốn thoát không hề hấn gì, anh thậm chí còn cung cấp Sanada một công việc độc quyền bao gồm Tour Setsuna. Giữa đám đông và thời gian hạn chế, Sanada quản lý để góc Akihito nơi ông hào hứng báo cáo tour du lịch của Setsuna. Akihito luôn tự hỏi điều gì đã xảy ra với Sanada sau khi vụ việc nhưng nhìn thấy sự háo hức của bạn mình trong tin tức giải trí săn bắn làm cho anh ta cảm thấy hơi nhẹ nhõm. "Toru, nếu Takeda nghe từ Mitarai về áo sơ mi của tôi và quyết định rằng tôi xứng đáng nhận giảm lương để được nộp thừa, tôi m sẽ là rất nghèo, "Akihito nói khi ông định cư ở ghế sau của chiếc Lexus. "Tôi không nghĩ rằng sẽ xảy ra, Takaba sama." Akihito đã kiểm tra máy ảnh của mình và cung cấp một nụ cười nửa. "Bạn không bao giờ biết những gì Mitarai sẽ làm gì. Nhu cầu của ông để vượt qua với tôi là không thể dò được." "Chiếc áo không thu hút được nhiều sự chú ý như những người nổi tiếng, Takaba sama," Ando cung cấp. Akihito suy nghĩ một lúc. "Đúng," ông nói, thay thế các máy ảnh trong túi. "Tôi không nghĩ rằng leech sẽ bận tâm, vì thấy ông quản lý để cướp một cuộc phỏng vấn độc quyền với các nữ diễn viên." "Takaba sama, bạn muốn dừng lại bởi Marukoshi để có được một số thành phần cho bữa ăn tối?" Toru hỏi nhưng tay anh đã lập trình vị trí của mart trong GPS trong xây dựng của các xe. Akihito nhìn chiếc áo của mình một lần nữa trước khi buông một tiếng thở dài. "Might là tốt. Tôi chạy ra ăn nhẹ anyway." Toru gật đầu. "Ando, ​​chúng tôi sẽ dừng lại bởi Marukoshi trước khi trở lại các căn hộ penthouse." "Roger rằng," bảo vệ trẻ cười toe toét và lái xe đi. Xx Business as Usual XX









































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: