Năm nay mẹ em 45 tuổi. Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mái tóc mẹ 戴思杰 óng ả buông xõa ngang lưng. Đôi bàn tay mẹ không đẹp, nó dán bị chai như ghi lai những nổi vất vả của mẹ trong bao năm nay đã nuôi em truyện lớn nên người. Mẹ có khuôn mặt trái xoan rất đẹp. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng kim trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho đoàn gia đình. Lồng kim lại dạy em học hai, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông gọi trở rét, nửa đêm mẹ lại ngữ mình đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất đoàn, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em...Có lần tôi bị bệnh kim chở em lên bệnh viện Tỉnh. Mẹ em nghỉ làm tiếng chăm sóc em vì ba em bận công NXB xa, cơm nước quần áo, mẹ rửa mẹ em phải làm đoàn. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi làm, trưa về mẹ chăm sóc cho em, hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. Mẹ khuyên em đủ ban, giọng lúc nào cũng êm đềm thấm thía. Kim ôm em, nâng niu trong vòng tây âu yếm. Kim đứng ngồi không yên, khi em đi học về muộn. Mẹ và em cũng có nhiều điểm chung nên hai mẹ con rất hợp nộiem rất yêu mẹ em mong mẹ em luôn luôn mạnh khỏe vui tươi. Em hứa không bao giờ làm cho mẹ em buồn, xứng đáng là đứa con ngoạn
đang được dịch, vui lòng đợi..
