Karma doesn't like it when Nagisa's sad.He doesn't like it when he's h dịch - Karma doesn't like it when Nagisa's sad.He doesn't like it when he's h Việt làm thế nào để nói

Karma doesn't like it when Nagisa's

Karma doesn't like it when Nagisa's sad.

He doesn't like it when he's hurt in general though, so his realization isn't much of a shock to him. There's something about the boy, a little bit too sweet, a little bit too polite and practiced in his speech that makes him seem a target. At first, when he meets him, he approaches him as just that, but now he just finds the things that he does pleasantly endearing.

Under the surface, that pretty presentation is marred by a hint of darkness, but Karma doesn't mind. It makes him interesting and makes that original idea he had of him even more impressive, if that was at all possible. The sheer fact that he manages to keep composed with what's bubbling underneath his skin perplexes Karma, because he's never needed to keep himself in check like that.

He taps his pencil on the desk in the midst of his musings, then looks up once more at the subject of his thoughts. Summer sunlight drifts in through open windows, playing against the classroom, gentle breeze lifting up the curls of Nagisa's hair. Karma finds himself lost in his gaze, watching the other boy as he drags his arm across his cheekbone for what must be the tenth time this lesson. Korosensei's preoccupation with other students has somehow, he assumes, left him too concerned with other matters to notice the tears dripping down the curve of Nagisa's cheek. As much as he doubts it, Karma realises too that he seems to be the only one seeing Nagisa crying. Not even Kaede has turned to ask what's wrong.

He'd ask why, but he knows that if he brings attention to it Nagisa would more than likely not want to discuss it with the entire class. So, as the afternoon fades into evening and the bell rings somewhere in the distance, Karma stays watching him scribble and erase answers on his worksheet, those little jewels of tears glittering in his eyelashes.





Monday morning and there's blood underneath Nagisa's nose. Their classmates coo over it, asking what happened to him, why his nose is skewed at such an angle.

''Just a nosebleed,'' he says, placid, smiling nervously as he excuses himself to go wash off the blood. Karma's tempted to follow, but hangs back, instinct telling him not to get involved. Too many questions. He's not sure that Nagisa would even tell him the real reason for it. Gullible as ever, their fellows are drifting back to their seats as Karma watches Nagisa turn the corner. Something isn't right. Karma's stomach sinks a little as he recalls the shake in his friend's voice and feels somewhat angry as he pulls out his seat.

He cries again, later, during morning class. This time, Kaede offers him a tissue and a gentle smile; Nagisa takes it with a nod of the head, hurriedly brushing at his face. Cloudy skies mean that Karma can see every detail, now that Nagisa isn't silhouetted by the dying hues of sunset. The embarrassed flush creeping up the nape of his neck highlight his trembles, and Karma feels a string snap inside of him when Nagisa balls his fists up under the table.

Karma promises to himself that this time he'll catch him after classes, find out what's going on, but when the last bell rings again Nagisa is surrounded by too much happy chatter for him to interrupt. As they walk home together, his experience from the morning catches up to him, and he's about to mention it when he sees the content smile that pulls up Nagisa's lips when Karma so much as looks at him.

He opens his mouth to speak, but closes it again.

''What is it, Karma? Cat got your tongue?'' Nagisa laughs, a high, tinkly, pretty thing of a laugh. Karma forgets what he was going to say in favour of the heat that spreads across his cheeks in response. He clicks his tongue against the roof of his mouth.

''Oh, never mind,'' he says, tugging at the collar of his shirt to try and displace the sudden flush. ''Probably much too complicated for you to understand.'' Nagisa laughs once more, and Karma is left with a dead weight in his stomach as they part.

He's not sure how long he stays standing at the intersection trying not to think about how much it hurts when he sees Nagisa crying.





Over the next few months, Nagisa comes to school with worse and worse injuries. Each time, he passes them off as clumsiness; and in the classes afterwards, Karma watches in silence as he palms at his eyelids. Sometimes he doesn't even arrive in the mornings; hurried texts say that he just feels a bit under the weather and will come in late, but the misspellings make Karma worried. He begins to stop skipping classes to see if Nagisa'll be there, and when he isn't he just waits in worry until he steps through the door overflowing with apologies.

He wonders if there'll be a time when Nagisa just stops coming in completely.

By now, everyone knows that something's up. They skirt around the issue as if it isn't there, but sometimes one of them will let a question slip and Nagisa's gaze will skitter to the floor. ''I fell over,'' he'll mumble, when the leg of his pants pull up in P.E to display bloody knees. ''Just spilled water when I was making instant ramen,'' he'll suggest when someone notices the burn on his forearm. Eventually, his excuses began to sound so extensively contrived and awkward that more sensible classmates begin to shoot scathing glances at anybody who dares mention his injury of the day.

When Korosensei finally notices his outbursts, he takes him aside and talks to him in the teacher's office during lunch. Okuda's attempts at conversation hardly engage Karma like they would've a few months ago; now he just finds her questions boring as his thoughts drift to the concern all of E class share. He can almost feel how much everyone is straining to hear the discussion going on just a few rooms away.

''What do you think is going on?'' Okuda asks, looking up at him with wide eyes. He meets her gaze with an absent minded hum, then looks towards the door once more.

''Not sure.''

''Do you think he's being bullied?''

Bullied? Karma almost laughs out loud. Nagisa could easily overcome any 'bullies' their school had to offer. He knew that now; he'd known it ever since they first became friends. Nagisa was a lot more than his pretty-boy look made him seem. He bites his cheek to stop a mocking smirk from spreading over his face, then shakes his head.

''Doubt it.'' Karma realises he sounds much too brash when Okuda flinches beside him, so he tries to make up for it by awkwardly patting her on the shoulder. Girls have told him all about Okuda fancying him, and he doesn't want to make her feel bad about it. Even when his hand comes to rest, the tiny smile that he catches out of the corner of his eye isn't particularly desirable to him, and the blush that spreads cherry-blossom pink over her cheeks doesn't make his heart jump or anything. He supposes it should, but he's never really... liked anyone that way. The only person who's ever made his heart 'stop' is Nagisa, but that's been true ever since they met. Karma isn't too sure whether that's normal, when he thinks about it, but just before he gets lost in his thoughts someone steps into the classroom.

Nagisa's back. Karma stiffens when he enters, and he snatches his hand back in shock when Nagisa cautiously lifts his head to offer a tired smile to the class. His eyes are red and puffy, and Karma can almost feel how much he's shaking even from the other side of the room.

''Hey, everyone. S-sorry I was... gone.''

When Nagisa's voice cracks, Karma feels something inside him break. Before he knows it, he's left Okuda behind to stride across the classroom, coming to a stop in front of his friend. Nagisa is staring down at his feet once more as the other members of E-Class look on; Karma notices Maehara open his mouth to say something before Isogai shushes him with a shake of his head. Nobody comes forward to comfort him, they just stand there like deer in the headlights. Jeez, does no-one care?

He pulls Nagisa into a hug without second thought, clutching the other boy's head to his chest in what he hopes is a calming manner. The trembles that he noticed earlier are so hard to endure now that he can feel them, 'cause each time he does it feels like an animal is tearing into his heart. He hates it when Nagisa cries, hates it so so much, because every time that he has to see him hurt it makes him want to destroy whoever that would dare make Nagisa feel like this.

As Nagisa begins to cry once more, muffled in the fabric of his shirt, he instinctively runs a hand through his hair. ''It's okay, it's okay,'' Karma murmurs, even though he knows it isn't. ''You'll be okay.'' There's no time for embarrassment, even though he knows the rest of the class are staring in shock. Karma isn't the type for physical contact at the best of times, so a display like this is almost inconceivable. Slowly, as Nagisa's sobs begin to fade, he draws back, hands lingering on his friend's shoulders.

''If you need to talk about anything, just tell me.'' Nagisa looks up at him with the same wide eyes Okuda had a few minutes before, but this time his heart does kinda jump. There's a tear in the corner of Nagisa's eye; he brushes it off with his thumb before he can stop himself, then lets go of him, self concious. His arms dangle, useless, at his sides.

''I will,'' Nagisa says, still meeting his gaze with startling intensity. That familiar flush heats Karma's cheeks and he coughs in his awkwardness. ''Don't worry.''

During afternoon classes, Karma notices a pure, innocent smile on the face usually troubled by tears; he too can't stop his mirrored smile as he watches him work. The tranquillity of that summer afternoon will soon be gone, he knows, but for now he basks in it. It's the first time that Nagisa has seemed so happy in classes for weeks, and the idea that he could manage to make even the most insignificant difference like that blossoms in Karma's chest.

He likes it when Nagisa's happy.







Sometimes Nagisa
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nghiệp không thích nó khi Nagisa buồn.Ông không thích nó khi ông đau đớn nói chung mặc dù, do đó, nhận thức của mình không phải là nhiều của một cú sốc với anh ta. Đó là một cái gì đó về cậu bé, một chút quá ngọt, một chút quá lịch sự và thực hành trong bài phát biểu của mình làm cho anh ta có vẻ như một mục tiêu. Lúc đầu, khi anh gặp anh ta, ông phương pháp tiếp cận anh ta như chỉ rằng, nhưng bây giờ ông chỉ tìm thấy những điều mà ông không ngạc quý mến.Dưới bề mặt, trình bày đẹp đó gặp trở ngại bởi một gợi ý của bóng tối, nhưng Karma không bận tâm. Nó làm cho anh ta thú vị và làm cho rằng ý tưởng ban đầu, ông đã có của anh ta Ấn tượng hơn nữa, nếu đó là ở tất cả có thể. Tuyệt thực tế ông quản lý để giữ cho sáng tác với những gì bubbling bên dưới làn da của mình perplexes Karma, bởi vì ông đã không bao giờ cần thiết để giữ mình trong kiểm tra như thế.Ông vòi nước của ông bút chì trên bàn làm việc ở giữa musings của mình, sau đó nhìn lên một lần nữa vào chủ đề của suy nghĩ của mình. Ánh sáng mặt trời mùa hè dùi đột trong thông qua cửa sổ mở, chơi với các lớp học, gió nhẹ nhàng nâng lên curls Nagisa của tóc. Karma thấy mình bị mất trong chiêm ngưỡng của mình, xem cậu bé khác như ông kéo tay trên đó của mình cho những gì phải có thời gian thứ mười bài học này. Sự lo lắng của Korosensei với các sinh viên đã bằng cách nào đó, ông giả định, để lại anh ta quá quan tâm với các vấn đề khác để thông báo những giọt nước mắt nhỏ giọt xuống đường cong Nagisa của má. Càng nhiều càng tốt, ông nghi ngờ nó, Karma nhận ra quá ông dường như là nhìn thấy chỉ có một Nagisa khóc. Thậm chí không Kaede đã yêu cầu những gì là sai.Ông sẽ yêu cầu lý do tại sao, nhưng ông biết rằng nếu ông đã mang đến sự chú ý đến nó Nagisa sẽ nhiều hơn có thể không muốn thảo luận với các lớp học toàn bộ. Vì vậy, như buổi chiều mất dần vào buổi tối và bell vòng một nơi nào đó trong khoảng cách, Karma vẫn xem anh ta scribble và xóa câu trả lời trên bảng tính của mình, những người ít đồ trang sức của nước mắt lấp lánh trong lông mi của mình. Buổi sáng thứ hai và có máu bên dưới của Nagisa mũi. Bạn cùng lớp của coo trên nó, yêu cầu những gì đã xảy ra với anh ta, tại sao mũi của mình sai lệch ở một góc.'' Chỉ một sự chảy máu mui,'' ông nói, điềm, mỉm cười nervously như ông bào chữa mình đi rửa sạch máu. Của nghiệp cám dỗ để làm theo, nhưng treo cứng lại, bản năng nói cho anh ta không để có được tham gia. Quá nhiều câu hỏi. Ông là không chắc chắn rằng Nagisa nào thậm chí nói với anh ta lý do thực sự cho nó. Gullible như bao giờ hết, nghiên cứu sinh của họ đang trôi quay lại chỗ ngồi của mình như Karma đồng hồ Nagisa biến góc. Một cái gì đó là không đúng. Dạ dày của Karma chìm một chút như anh nhớ lại các vết nứt trong giọng nói của bạn mình và cảm thấy một chút giận dữ khi ông kéo ra chỗ ngồi của mình.Ông khóc một lần nữa, sau đó, trong lớp học buổi sáng. Thời gian này, Kaede cung cấp ông khăn giấy và một nụ cười nhẹ nhàng; Nagisa mất nó với một gật đầu, nhanh chóng đánh răng tại khuôn mặt của mình. Bầu trời mây có nghĩa là rằng Karma có thể nhìn thấy từng chi tiết, bây giờ mà Nagisa không Soi bởi các màu sắc đang hấp hối của hoàng hôn. Tuôn ra xấu hổ leo lên nape cổ của ông làm nổi bật của ông trembles, và Karma cảm thấy một chuỗi chụp bên trong của anh ta khi Nagisa bóng nắm tay của mình dưới bảng.Karma hứa hẹn cho mình thời gian này ông sẽ giữ anh ta sau khi các lớp học, tìm ra những gì đang xảy ra, nhưng khi chuông cuối vòng lại Nagisa được bao quanh bởi quá nhiều răng nghiến hạnh phúc cho anh ta để làm gián đoạn. Khi họ đi bộ về nhà với nhau, kinh nghiệm của mình từ buổi sáng bắt anh ta, và của ông về để đề cập đến nó khi ông nhìn thấy nụ cười nội dung mà dừng lại của Nagisa môi khi Karma quá nhiều như nhìn vào anh ta.Ông mở miệng của mình để nói chuyện, nhưng đóng nó lại."Những gì là nó, Karma? Mèo có lưỡi của bạn? " Nagisa cười, cao, tinkly, đẹp điều một cười. Karma quên những gì ông ấy nói ủng hộ nhiệt lây lan trên má của mình trong phản ứng. Ông nhấp chuột lưỡi của mình chống lại mái nhà của miệng của mình."Oh, không bao giờ tâm trí,'' ông nói, tugging tại cổ áo của áo của mình để thử và thuyên tuôn ra đột ngột. '' Có lẽ nhiều quá phức tạp cho bạn hiểu." Nagisa cười một lần nữa, và Karma là trái với một trọng lượng chết trong dạ dày của mình khi họ một phần. Ông là không chắc chắn bao lâu ông vẫn đứng ở giao lộ cố gắng không để suy nghĩ về bao nhiêu nó đau khi ông nhìn thấy Nagisa khóc. Trong vài tháng tiếp theo, Nagisa đến trường với chấn thương nặng hơn và tồi tệ hơn. Mỗi thời gian, ông đi họ như vụng về; và trong các lớp học sau đó, Karma đồng hồ trong im lặng như ông palms tại mí mắt của ông. Đôi khi ông thậm chí không đến vào buổi sáng; hurried văn bản nói rằng ông chỉ cảm thấy một chút theo the thời tiết và sẽ đến muộn, nhưng các lỗi chính tả thực hiện nghiệp lo lắng. Ông bắt đầu để ngăn chặn bỏ qua các lớp học để xem nếu Nagisa sẽ ở đó, và khi ông không phải là ông chỉ chờ trong lo lắng cho đến khi ông bước qua cánh cửa tràn với lời xin lỗi.Ông thắc mắc nếu có sẽ có một thời gian khi Nagisa chỉ dừng lại đến hoàn toàn.Bởi bây giờ, mọi người đều biết đó là điều lên. Họ luồn xung quanh vấn đề như thể nó không phải là có, nhưng đôi khi một trong số họ sẽ cho một phiếu câu hỏi và chiêm ngưỡng của Nagisa sẽ skitter xuống sàn nhà. '' Tôi giảm hơn,'' ông sẽ mumble, khi chân quần của mình kéo lên ở PE để hiển thị đầu gối đẫm máu. '' Chỉ đổ nước khi tôi đã làm ramen tức thì,'' ông sẽ đề nghị khi ai đó thông báo ghi trên cánh tay của mình. Cuối cùng, bào chữa của ông bắt đầu âm thanh như vậy rộng rãi đã tính toán và vụng về hợp lý hơn bạn học bắt đầu bắn scathing glances tại Ai dám đề cập đến chấn thương trong ngày.Khi Korosensei cuối cùng thông báo outbursts của mình, ông sẽ đưa anh ta sang một bên và nói chuyện với anh ta trong văn phòng của giáo viên trong bữa ăn trưa. Okuda của những nỗ lực đàm thoại khó tham gia nghiệp như họ đã một vài tháng trước; bây giờ ông chỉ thấy câu hỏi của mình nhàm chán như ông trôi dạt suy nghĩ đến mối quan tâm tất cả E lớp chia sẻ. Ông gần như có thể cảm thấy tất cả mọi người bao nhiêu căng thẳng để nghe các cuộc thảo luận đang xảy ra chỉ là một vài phòng đi."Bạn nghĩ gì đang xảy ra?" Okuda yêu cầu, nhìn lên lúc ông với đôi mắt rộng. Anh gặp chiêm ngưỡng của mình với một vắng mặt minded hum, sau đó sẽ tìm hướng tới cửa một lần nữa. '' Không chắc chắn.""Bạn có nghĩ ông bị bắt nạt?"Bắt nạt? Karma hầu như cười thành tiếng. Nagisa có thể dễ dàng vượt qua bất kỳ bắt nạt' ' trường học của họ đã cung cấp. Ông biết rằng bây giờ; ông đã biết đến kể từ khi họ lần đầu tiên trở thành bạn bè. Nagisa là nhiều hơn so với nhìn đẹp-boy của ông làm cho anh ta có vẻ. Ông cắn má của mình để ngăn chặn một mocking smirk lây lan trên khuôn mặt của mình, sau đó lắc đầu.'' Nghi ngờ nó ''. Nghiệp nhận ra ông âm thanh nhiều quá brash khi Okuda flinches bên cạnh anh ta, do đó, anh ta cố gắng làm cho nó bởi awkwardly vỗ cô ấy trên vai. Cô gái đã nói với ông tất cả về Okuda fancying anh ta, và ông không muốn để làm cho cô ấy cảm thấy xấu về nó. Ngay cả khi tay đến phần còn lại, những nụ cười nhỏ mà ông bắt trên góc của mắt của ông không phải là đặc biệt là mong muốn cho anh ta, và đỏ mặt lây lan anh đào hoa hồng trong má của mình không làm cho nhảy trái tim của mình hoặc bất cứ điều gì. Ông giả cần, nhưng ông không bao giờ thực sự... bất cứ ai thích như vậy. Là người duy nhất đã bao giờ làm cho trái tim của ông 'dừng lại' là Nagisa, nhưng đó là thật sự bao giờ kể từ khi họ gặp nhau. Karma là không quá chắc chắn cho dù đó là bình thường, khi ông suy nghĩ về nó, nhưng chỉ trước khi ông bị mất trong suy nghĩ của mình một ai đó bước vào lớp học.Trở lại của Nagisa. Karma stiffens khi ông đi vào, và ông đưa bàn tay của mình trở lại trong sốc khi Nagisa thận trọng Thang máy đầu cung cấp một nụ cười mệt mỏi để các lớp học. Đôi mắt của ông là màu đỏ và sưng húp, và Karma hầu như có thể cảm thấy bao nhiêu ông lắc thậm chí từ phía bên kia của căn phòng."Hey, tất cả mọi người. S-xin lỗi tôi đã... đi. "Khi giọng nói của Nagisa vết nứt, Karma cảm thấy một cái gì đó bên trong anh ta phá vỡ. Trước khi ông biết nó, ông đã để lại Okuda để stride qua lớp học, đến dừng lại ở phía trước của bạn bè của mình. Nagisa nhìn chằm chằm vào bàn chân của mình một lần nữa là các thành viên khác của E-Class giao diện Karma thông báo Maehara mở miệng của mình để nói điều gì đó trước khi Isogai shushes anh ta với một lắc đầu. Không ai nói về phía trước để an ủi anh ta, họ chỉ đứng đó như Nai trong đèn pha. Sao không không ai chăm sóc?Ông kéo Nagisa vào một cái ôm không có suy nghĩ thứ hai, ôm của cậu bé khác đến ngực của mình trong những gì ông hy vọng sẽ là một cách làm dịu. Trembles ông nhận thấy trước đó là khó khăn như vậy để chịu đựng bây giờ rằng ông có thể cảm thấy họ, vì mỗi khi ông đã làm nó cảm thấy như một động vật rách vào trái tim của mình. Ông ghét nó khi Nagisa khóc, ghét nó như vậy rất nhiều, vì mỗi lần rằng ông đã để xem anh ta đau nó làm cho anh ta muốn tiêu diệt bất cứ ai mà dám làm cho Nagisa cảm thấy như thế này.Khi Nagisa bắt đầu khóc một lần nữa, nghe không rỏ trong vải áo của mình, ông bản năng chạy một tay thông qua mái tóc của mình. '' Nó là chấp nhận được, đó là okay,'' Karma murmurs, mặc dù ông biết nó không phải là. "Bạn sẽ được okay.'' Có là không có thời gian cho sự bối rối, mặc dù ông biết phần còn lại của các lớp học nhìn chằm chằm vào sốc. Nghiệp không phải là loại cho các tiếp xúc thân thể lúc tốt nhất của lần, do đó, một màn hình như thế này là gần như phi thường. Từ từ, như Nagisa của sobs bắt đầu mờ dần, ông trở lại, vẽ tay nán lại trên vai của bạn mình.'' Nếu bạn cần nói chuyện về bất cứ điều gì, chỉ cần cho tôi biết." Nagisa nhìn lên lúc ông với đôi mắt rộng cùng Okuda đã có một vài phút trước khi, nhưng thời gian này, trái tim của mình kinda nhảy. Có là một rách ở góc của mắt của Nagisa; ông bàn chải nó với ngón tay cái của mình trước khi ông có thể ngăn chặn chính mình, sau đó cho phép đi của ông, tự ý thức. Cánh tay của mình dangle, vô dụng, ở bên mình."Tôi sẽ,'' Nagisa nói, vẫn còn gặp chiêm ngưỡng của mình với startling cường độ. Tuôn ra quen thuộc đó nóng của Karma má và ông ho trong awkwardness của mình. "Đừng lo lắng."Trong lớp học buổi chiều, Karma thông báo một tinh khiết, vô tội nụ cười trên khuôn mặt thường gặp rắc rối bởi nước mắt; ông quá không thể dừng lại nụ cười của ông được nhân đôi khi ông đồng hồ Anh ta làm việc. Yên bình của buổi chiều mùa hè đó sẽ sớm được đi, ông biết, nhưng bây giờ ông basks trong nó. Nó là lần đầu tiên Nagisa đã dường như rất hạnh phúc trong các lớp học cho tuần, và ý tưởng rằng ông có thể quản lý để làm cho ngay cả sự khác biệt nhất không đáng kể như rằng Hoa của Karma ngực.Ông thích nó khi Nagisa của hạnh phúc. Đôi khi Nagisa
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Karma không thích nó khi Nagisa của buồn. Anh ấy không thích nó khi anh ấy bị tổn thương nói chung mặc dù, do nhận thức của ngài là không nhiều của một cú sốc đối với anh ta. Có điều gì đó về cậu bé, một chút quá ngọt ngào, một chút quá lịch sự và thực hành trong bài phát biểu của mình mà làm cho anh ta có vẻ là một mục tiêu. Lúc đầu, khi anh gặp anh, anh đến gần anh như chỉ đó, nhưng bây giờ anh chỉ thấy những điều mà ông không ngạc quý mến. Dưới bề mặt, mà trình bày khá là bị phá hỏng bởi một gợi ý của bóng tối, nhưng Karma không nhớ. Nó làm cho anh ta thú vị và làm cho ý tưởng ban đầu ông đã có của anh còn ấn tượng hơn, nếu đó là có thể. Tuyệt thực tế rằng ông quản lý để giữ điềm tĩnh với những gì đang sủi bọt bên dưới làn da của mình làm bối rối Karma, bởi vì anh ấy không bao giờ cần thiết để giữ cho mình trong kiểm tra như thế. Ông vòi bút chì trên bàn ở giữa suy tưởng của mình, sau đó nhìn lên một lần nữa tại là chủ đề của những suy nghĩ của mình. Mùa hè nắng trôi vào cửa sổ mở, chơi với các lớp học, gió nhẹ nhàng nâng lên những lọn tóc mái tóc của Nagisa. Karma thấy mình bị mất trong ánh mắt, nhìn những cậu bé khác khi ông kéo cánh tay của mình trên gò má của mình cho những gì phải là lần thứ mười bài học này. Mối bận tâm của Korosensei với các sinh viên khác đã bằng cách nào đó, ông giả định, để lại cho anh quá quan tâm đến những vấn đề khác để nhận thấy những giọt nước mắt chảy xuống gò má của Nagisa. Như nhiều như ông nghi ngờ nó, Karma nhận ra quá mà anh có vẻ là người duy nhất nhìn thấy Nagisa khóc. Không, ngay cả Kaede đã quay sang hỏi có chuyện gì. Anh muốn hỏi tại sao, nhưng anh biết rằng nếu anh mang ý đến nó Nagisa sẽ nhiều hơn khả năng không muốn thảo luận với cả lớp. Vì vậy, như buổi chiều mất dần vào buổi tối và chuông ở đâu đó trong khoảng cách, Karma vẫn được xem anh ta viết nguệch ngoạc và xóa câu trả lời vào bảng tính của mình, những đồ trang sức nhỏ của nước mắt lấp lánh trong lông mi của mình. Sáng thứ hai và có máu dưới mũi của Nagisa. Bạn học của mình coo qua nó, yêu cầu những gì đã xảy ra với anh ta, tại sao mũi bị lệch một góc như vậy. '' Chỉ cần chảy máu mũi, '' ông nói, điềm tĩnh, mỉm cười một cách lo lắng khi anh lấy cớ đi rửa sạch máu. Karma của cám dỗ để làm theo, nhưng bị treo lại, bản năng nói cho anh ta không tham gia. Quá nhiều câu hỏi. Anh ấy không chắc chắn rằng Nagisa thậm chí sẽ nói cho anh ta lý do thực sự cho nó. Cả tin hơn bao giờ hết, đồng loại của họ đang trôi dạt trở lại chỗ ngồi của mình như Karma đồng hồ Nagisa biến góc. Một cái gì đó là không đúng. Dạ dày của Karma chìm một chút khi ông nhớ lại những rung trong giọng nói của bạn mình và cảm thấy hơi tức giận khi lấy ra khỏi chỗ ngồi của mình. Ông khóc một lần nữa, sau đó, trong lớp học buổi sáng. Lần này, Kaede cung cấp cho anh ta một mô và một nụ cười nhẹ nhàng; Nagisa mất nó với một cái gật đầu của người đứng đầu, vội vã đánh vào mặt anh. Bầu trời mây có nghĩa là Karma có thể nhìn thấy từng chi tiết, bây giờ mà Nagisa không in bóng bởi những màu sắc hấp hối của hoàng hôn. Tuôn ra xấu hổ leo lên gáy mình nổi bật run rẩy của mình, và Karma cảm thấy một chuỗi chụp bên trong của anh ta khi Nagisa bóng nắm đấm của mình lên dưới bàn. Karma hứa với chính mình rằng thời gian này, ông sẽ bắt anh ta sau khi lớp học, tìm hiểu những gì đang xảy ra, nhưng khi tiếng chuông cuối cùng lại Nagisa được bao quanh bởi quá nhiều hạnh phúc nói nhảm cho anh ta để gián đoạn. Khi họ đi bộ về nhà với nhau, kinh nghiệm của mình từ sáng bắt kịp với anh ta, và anh đang đề cập đến nó khi nhìn thấy nụ cười của nội dung mà kéo lên môi Nagisa khi Karma quá nhiều như nhìn vào anh ta. Anh ta mở miệng nói, nhưng đóng nó lại. '' nó là gì, Karma? Cát có lưỡi của bạn? '' Nagisa cười, một cao, tinkly, điều khá của một nụ cười. Karma quên những gì ông sẽ nói ủng hộ nhiệt đó lây lan qua hai má của mình để đáp ứng. Ông chặc lưỡi của mình chống lại các vòm miệng của mình. '' Oh, không sao đâu, '' ông nói, giật mạnh cổ áo của mình để cố gắng và thay tuôn ra đột ngột. '' Có lẽ nhiều quá phức tạp để bạn có thể hiểu được. '' Nagisa cười một lần nữa, và Karma là trái với một trọng lượng chết trong dạ dày của ông khi họ chia tay. Anh ta không chắc rằng anh sẽ luôn đứng bao lâu tại ngã tư cố gắng không suy nghĩ về cách nhiều điều đau khổ khi thấy Nagisa khóc. Trong vài tháng tới, Nagisa đến trường với những chấn thương tồi tệ hơn và tồi tệ hơn. Mỗi lần, ông đi được chúng như là vụng về; và trong các lớp học sau đó, Karma đồng hồ trong im lặng khi anh Palms ở mí mắt. Đôi khi anh ta thậm chí không đến nơi vào buổi sáng; văn bản vội vã nói rằng anh chỉ cảm thấy một chút theo thời tiết và sẽ đến vào cuối, nhưng các lỗi chính tả làm cho Karma lo lắng. Ông bắt đầu để ngăn chặn bỏ qua các lớp học để xem nếu Nagisa'll ở đó, và khi ông không phải là anh ta chỉ chờ đợi trong lo sợ cho đến khi anh bước qua cánh cửa tràn với lời xin lỗi. Anh tự hỏi liệu sẽ có một thời gian khi Nagisa chỉ dừng tìm trong hoàn toàn. Bởi bây giờ, mọi người đều biết rằng có điều gì đó lên. Họ váy xung quanh vấn đề này, nếu như nó không có ở đó, nhưng đôi khi một trong số họ sẽ cho một phiếu câu hỏi và ánh mắt của Nagisa sẽ chạy mau sàn. '' Tôi đã giảm hơn, '' anh sẽ nói lí nhí, khi chân của chiếc quần của mình kéo lên trong PE để hiển thị đầu gối đẫm máu. '' Chỉ cần đổ nước khi tôi đã làm cho mì ăn liền, '' ông sẽ đề nghị khi một ai đó để ý thấy vết bỏng trên cánh tay của mình. Cuối cùng, lời bào chữa của ông bắt đầu âm thanh rất rộng rãi giả tạo và bất tiện mà bạn học hợp lý hơn bắt đầu chụp những cái nhìn gay gắt vào mặt bất cứ ai dám đề cập đến chấn thương của anh trong ngày. Khi Korosensei cuối cùng cũng nhận thấy sự bùng phát của mình, ông sẽ đưa anh sang một bên và nói chuyện với anh ta trong giáo viên văn phòng vào giờ ăn trưa. Nỗ lực Okuda của cuộc giao hầu như không tham gia vào Karma như họ sẽ đã một vài tháng trước; bây giờ anh chỉ thấy câu hỏi của mình nhàm chán như những suy nghĩ của mình trôi dạt đến các mối quan tâm của tất cả các lớp E phần. Ông gần như có thể cảm thấy có bao nhiêu người đang căng thẳng để nghe các cuộc thảo luận đang diễn ra đi chỉ một vài phòng. '' Bạn nghĩ gì đang xảy ra? '' Okuda hỏi, nhìn anh với đôi mắt mở to. Anh gặp cái nhìn của cô với một hum vắng mặt, sau đó nhìn về phía cánh cửa một lần nữa. '' Không chắc. '' '' Bạn có nghĩ rằng anh ấy bị bắt nạt? '' bắt nạt? Karma gần như cười phá lên. Nagisa có thể dễ dàng vượt qua mọi 'bắt nạt' trường học của họ đã cung cấp. Ông biết rằng bây giờ; anh biết nó từ bao giờ họ lần đầu tiên trở thành bạn bè. Nagisa là nhiều hơn so với cái nhìn khá-boy của ông khiến ông có vẻ. Anh cắn vào má của mình để ngăn chặn một nụ cười chế nhạo từ lan rộng trên khuôn mặt của mình, sau đó lắc đầu. '' Nghi ngờ nó. '' Karma nhận ra anh có vẻ quá thô lỗ khi Okuda flinches bên cạnh anh, nên anh sẽ cố gắng để làm cho nó bằng cách lúng túng vỗ nhẹ vào vai cô. Cô gái đã nói với anh tất cả về Okuda có vô vàn anh ta, và anh ta không muốn làm cho cô ấy cảm thấy xấu về nó. Ngay cả khi tay của ông nói đến phần còn lại, nụ cười nhỏ bé mà ông bắt ra từ khóe mắt của mình không phải là điều mong mỏi là ông, và đỏ mặt đó lây lan cherry-hoa hồng trên má cô không làm cho trái tim mình nhảy hoặc bất cứ điều gì . Ông giả là cần, nhưng ông không bao giờ thực sự ... thích bất cứ ai theo cách đó. Người duy nhất đã từng làm trái tim mình 'stop' là Nagisa, nhưng đó là được sự thật bao giờ kể từ khi họ gặp nhau. Karma là không quá chắc chắn cho dù đó là bình thường, khi nghĩ về nó, nhưng ngay trước khi ông bị mất trong suy nghĩ của mình ai đó bước vào lớp học. Nagisa trở lại của. Karma cứng lại khi anh ta vào, và anh giật tay lại bị sốc khi Nagisa thận trọng ngẩng đầu để đưa ra một nụ cười mệt mỏi đến lớp. Đôi mắt đỏ và sưng húp, và Karma gần như có thể cảm thấy bao nhiêu anh lắc thậm chí từ phía bên kia của căn phòng. '' Hey, tất cả mọi người. S-xin lỗi tôi đã ... biến mất. '' Khi các vết nứt bằng giọng nói của Nagisa, Karma cảm thấy một cái gì đó bên trong anh ta phá vỡ. Trước khi anh biết điều đó, ông rời Okuda phía sau để sải bước trên lớp học, đến một điểm dừng ở phía trước của bạn mình. Nagisa đang nhìn chằm chằm xuống đôi chân của mình một lần nữa như các thành viên khác của E-Class nhìn; Karma để ý Maehara mở miệng định nói điều gì đó trước khi Isogai shushes anh ta với một cái lắc đầu. Không ai đi về phía trước để an ủi anh, họ chỉ đứng đó như con nai ở đèn pha. Jeez, hiện không ai chăm sóc? Anh rút Nagisa vào một cái ôm mà không nghĩ thứ hai, giữ chặt lấy đầu cậu bé khác để ngực mình trong những gì ông hy vọng một cách êm dịu là. Các rúng động, ông nhận thấy trước đó là rất khó để chịu đựng bây giờ mà ông có thể cảm thấy họ nói, bởi mỗi lần anh ấy làm nó cảm thấy như một con thú đang xé vào trái tim mình. Ông ghét nó khi Nagisa khóc, ghét nó như vậy rất nhiều, bởi vì mỗi thời gian đó ông đã nhìn thấy anh ấy làm tổn thương nó làm cho anh ta muốn tiêu diệt bất cứ ai mà dám làm Nagisa cảm thấy như thế này. Như Nagisa bắt đầu khóc một lần nữa, bị bóp nghẹt trong vải của áo sơ mi của mình, ông theo bản năng chạy một tay qua mái tóc của mình. '' Không sao, không sao, '' Karma thì thầm, mặc dù anh biết nó không phải là. '' Bạn sẽ ổn thôi. '' Không có thời gian cho sự bối rối, mặc dù anh biết phần còn lại của lớp đang nhìn chằm chằm vào sốc. Karma không phải là loại cho tiếp xúc vật lý ở tốt nhất của lần, do đó, một màn hình hiển thị như thế này là gần như không thể nghĩ bàn. Dần dần, như những tiếng nức nở Nagisa của bắt đầu mờ dần, ông rút lại, tay kéo dài trên vai người bạn của mình. '' Nếu bạn cần nói chuyện về bất cứ điều gì, chỉ cần cho tôi biết. '' Nagisa trông lên nhìn anh với đôi mắt mở to cùng Okuda đã có một vài phút trước, nhưng lần này trái tim anh không kinda nhảy. Có một giọt nước mắt vào góc mắt của Nagisa; ông chải nó đi với ngón tay cái của mình trước khi ông có thể ngăn mình lại, sau đó cho phép đi của anh, tự ý thức. Cánh tay anh dangle, vô dụng, ở hai bên hông. '' Tôi sẽ, '' Nagisa nói, vẫn gặp ánh mắt của anh với cường độ đáng ngạc nhiên. Đó tuôn quen thuộc nóng má Karma và ông ho trong sự ngượng ngùng của mình. '' Đừng lo lắng. '' Trong lớp học buổi chiều, Karma nhận thấy một nụ cười ngây thơ thuần khiết trên gương mặt thường gặp rắc rối bởi những giọt nước mắt; ông cũng không thể ngừng cười được nhân đôi khi anh quan sát anh làm việc. Sự thanh bình của chiều mùa hè sẽ sớm được đi, anh biết, nhưng bây giờ anh basks trong đó. Đây là lần đầu tiên mà Nagisa đã có vẻ rất hạnh phúc trong các lớp học trong tuần, và ý tưởng rằng ông có thể quản lý để làm cho ngay cả những khác biệt không đáng kể nhất như hoa trong lồng ngực của Karma. Ông thích nó khi Nagisa của hạnh phúc. Đôi khi Nagisa











































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: