At Denver there was an influx of passengers into the coaches on the eastbound B. & M. express. In one coach there sat a very pretty young woman dressed in elegant taste and surrounded by all the luxurious comforts of an experienced traveler. Among the newcomers were two young men, one of handsome presence with a bold, frank countenance and manner; the other a ruffled, glum-faced person, heavily built and roughly dressed. The two were handcuffed together.As they passed down the aisle of the coach the only vacant seat offered was a reversed one facing the attractive young woman. Here the linked couple seated themselves. The young woman's glance fell upon them with a distant, swift disinterest; then with a lovely smile brightening her countenance and a tender pink tingeing her rounded cheeks, she held out a little gray-gloved hand. When she spoke her voice, full, sweet, and deliberate, proclaimed that its owner was accustomed to speak and be heard."Well, Mr. Easton, if you will make me speak first, I suppose I must. Don't vou ever recognize old friends when you meet them in the West?"The younger man roused himself sharply at the sound of her voice, seemed to struggle with a slight embarrassment which he threw off instantly, and then clasped her fingers with his left hand."It's Miss Fairchild," he said, with a smile. "I'll ask you to excuse the other hand; "it's otherwise engaged just at present."He slightly raised his right hand, bound at the wrist by the shining "bracelet" to the left one of his companion. The glad look in the girl's eyes slowly changed to a bewildered horror. The glow faded from her cheeks. Her lips parted in a vague, relaxing distress. Easton, with a little laugh, as if amused, was about to speak again when the other forestalled him. The glum-faced man had been watching the girl's countenance with veiled glances from his keen, shrewd eyes."You'll excuse me for speaking, miss, but, I see you're acquainted with the marshall here. If you'll ask him to speak a word for me when we get to the pen he'll do it, and it'll make things easier for me there. He's taking me to Leavenworth prison. It's seven years for counterfeiting.""Oh!" said the girl, with a deep breath and returning color. "So that is what you are doing out here? A marshal!""My dear Miss Fairchild," said Easton, calmly, "I had to do something. Money has a way of taking wings unto itself, and you know it takes money to keep step with our crowd in Washington. I saw this opening in the West, and--well, a marshalship isn't quite as high a position as that of ambassador, but--""The ambassador," said the girl, warmly, "doesn't call any more. He needn't ever have done so. You ought to know that. And so now you are one of these dashing Western heroes, and you ride and shoot and go into all kinds of dangers. That's different from the Washington life. You have been missed from the old crowd."Đôi mắt của cô gái, thích thú, đi lại, mở rộng một chút, để phần còn lại sau khi lấp lánh handcuffs."Đừng lo về chúng, Hoa hậu," nói khác người đàn ông. "Tất cả nguyên soái handcuff mình để tù nhân của họ để giữ cho chúng khỏi bay mất. Mr. Easton biết kinh doanh của mình.""Chúng ta sẽ thấy bạn một lần nữa sớm ở Washington?" hỏi các cô gái."Không, ngay sau đó, tôi nghĩ rằng," nói Easton. "Ngày bướm của tôi là, tôi sợ hãi.""Tôi yêu Tây," nói rằng các cô gái irrelevantly. Đôi mắt của cô chiếu nhẹ nhàng. Cô nhìn đi ra cửa sổ xe hơi. Cô bắt đầu nói chuyện thực sự và chỉ đơn giản là không có bóng theo phong cách và cách thức: "mẹ và tôi đã dành mùa hè tại Denver. Cô đi về nhà một tuần trước đây bởi vì cha bị bệnh một chút. Tôi có thể sống và hạnh phúc ở phía tây. Tôi nghĩ rằng đây không đồng ý với tôi. Tiền không phải là tất cả mọi thứ. Nhưng những người luôn luôn hiểu sai sự vật và vẫn ngu ngốc--""Nói, cảnh sát trưởng của ông," growled glum phải đối mặt với người đàn ông. "Đây không phải là khá công bằng. Tôi đang cần một thức uống, và đã không có một khói tất cả các ngày. Đã không bạn nói chuyện đủ lâu? Đưa tôi trong việc hút thuốc bây giờ, phải không? Tôi chết rồi một nửa cho một đường ống".Du khách bị ràng buộc lên đôi chân của mình, Easton với cùng nụ cười làm chậm trên khuôn mặt của mình."Tôi không thể từ chối một đơn khởi kiện cho thuốc lá," ông nói, nhẹ. "Đó là một người bạn của những bất hạnh. Tạm biệt, cuộc thi Hoa hậu Fairchild. Nhiệm vụ cuộc gọi, bạn biết." Ông tổ chức trong tay cho giã từ."Đó là quá xấu, bạn sẽ không đông", cô nói, reclothing mình với cách thức và phong cách. "Nhưng bạn phải đi đến Leavenworth, tôi giả sử?""Vâng," said Easton, "Tôi phải đi vào Leavenworth."Hai người đàn ông sidled xuống lối đi vào việc hút thuốc.2 hành khách trong một chỗ ngồi gần bởi ở đây chưa nghe nói hầu hết các cuộc đàm thoại. Nói một trong số họ: "là nguyên soái của một loại tốt của chap. Một số những nghiên cứu sinh phương Tây là được rồi.""Khá trẻ để giữ một văn phòng như vậy, không phải là ông?" yêu cầu khác.Kêu lên "Trẻ!" người đầu tiên nói, "tại sao--Oh! bạn đã không bao giờ bắt? Nói - bạn đã bao giờ có biết một sĩ quan để handcuff một tù nhân đến tay phải của ông?"
đang được dịch, vui lòng đợi..
