Harry gazed, baffled, at the dozens of broomsticks that were lying in  dịch - Harry gazed, baffled, at the dozens of broomsticks that were lying in  Việt làm thế nào để nói

Harry gazed, baffled, at the dozens

Harry gazed, baffled, at the dozens of broomsticks that were lying in the grass. His class schedule had said that they were going to have flying glass next, but the teacher seemed to have changed her mind and decided to begin with a little house cleaning instead. But why were they going to sweep outside?

"Ever done any flying before, Harry?" whispered Ron.

"Flying? Yes, a bit," said Harry. "But it seems that we are going to clean something first." He brightened. "Or maybe we are supposed to bring the brooms with us when we are flying, and clean the school from the outside? Perhaps Madam Hooch wants to get rid of some of the cobwebs under the eaves?"

Ron stared at him for a moment. Then he giggled. "Oh. I forgot that you wouldn't know about brooms. We fly on the brooms, Harry."

"On the brooms?" Harry glanced down at his school broom. "Why?"

But before Ron could answer, Madam Hooch blew her whistle; she sounded like a hawk who meant business.

"Step up to your brooms, everyone," she said briskly. "Now, hold out your hands and command the brooms to rise. When it's high enough, grasp it with your hand, and mount your broom carefully."

Harry glanced around, baffled. Draco barked something at his broom, and the wooden shaft rose slowly into the air. Draco sat down on his broomstick with a small smile.

Hermione must have noticed Harry's confusion, for she whispered: "The brooms have been enchanted to fly, Harry."

Harry looked doubtfully at his broom. It didn't look terribly comfortable. Why couldn't they enchant a nice cushion or something instead, if they had to sit while flying?

A sudden panicked scream rent the air. Neville had managed to mount his broom, but the broomstick seemed to have mind of its own, and it shot off into the blue autumn air. Neville clung to his broom, wailing desperately, while the broomstick flew in wild loops and circles. Suddenly, the broom tore itself loose, and Neville fell to the ground with a thud.

"My wrist," he moaned. "I think... I think it's broken. It hurts!"

"Stand back!" said madam Hooch sharply, but Harry was already by Neville's side. His wrist was indeed broken, and the bones were sticking out at funny angles.

"Oh, Merlin!" muttered Madam Hooch. "He needs to go to the hospital wing right away."

"Wouldn't it be better just to put his bones back together right away?" suggested Harry. "I really don't think we should wait - he seems to be in a lot of pain. There! Is that better, Neville?"

Neville blinked down at his wrist. "What... What happened? What did you do?" He moved his hand this way and that, a sudden grin on his face. "Hey! It's all better!"

Madam Hooch poked his wrist gently, an expression of wonder on her face. Then she pulled Neville to his feet. "Well, you are going to the hospital wing anyway, just to make sure that everything is all right." She turned to the class. "Stay here. If I see a single broomstick in the air, the one who rides it will find himself out of Hogwarts before you can say Quidditch."

She marched off with Neville, casting a curious glance over her shoulder back at Harry.

"Well, well, well," muttered Draco Malfoy. He was kicking something small and brown that was sitting in the grass. "Looks like Longbottom lost his little pet." A few of the other Slytherins laughed.

"Urpurp!" said Trevor in alarm, trying to duck away from Draco's shoe.

"What are you doing?" yelled Ron.

"Just playing a little game, Weasley," said Draco lightly. The next moment, he bent down, picked up the toad, and took off into the air on his broomstick. "Let's leave it somewhere for Longbottom to find, shall we?"

"Urpurpurp!"

Harry could tell that Trevor didn't care for the game at all. "Wait, Draco!" he shouted. "I don't think he likes that. You have to bring him down right away."

But Draco didn't seem to hear him; he just steered his broomstick in the direction of the school roofs.

"Oh, no!" Harry whispered. "I'd better get Trevor back, before he gets really dizzy. I don't think he's very good with heights."

"Harry? No!" Hermione's face turned white. "Madam Hooch said "no broomsticks in the air", and you don't even know how to fly!"

"Don't worry," said Harry soothingly. "I can fly just fine, and I'm not going to use a broomstick." He smiled at Hermione, raised his arms and swooped off from the ground, rushing after Draco and Trevor.

"Draco?" called Harry softly. "I think you'd better put Trevor down; he's getting really nervous. I know you can't understand him, since you don't speak Toad, but he doesn't actually like this game."

Draco looked back over his shoulder at Harry. For some reason, he grew terribly pale, and an odd half-choked scream escaped him. He let go of Trevor, who went flying in a great arch towards one of the tower windows in the school building.

Uh oh. Harry rushed after Trevor and fortunately managed to catch the terrified toad just as he was about to crash into the window.

"There, there," said Harry soothingly in Toad, clutching the trembling toad to his chest. "Everything's fine. I'll bring you back down, and I'll make sure to tell Draco that you don't like playing this game."

"Harry P..Potter? What in Merlin's name-?" The window in the tower flew open, and Professor McGonagall peered out. She looked rather unwell, and she was clutching her chest. No wonder she needed a little fresh air! Maybe she had spent too much time inside with her books.

"Hello, professor!" Harry beamed at her. "Just helping Trevor get back down!" He showed her the little toad.

"But..." McGonagall seemed to have a hard time getting the words out. Finally, she said: "But you don't have a broom, Potter."

"Of course not!" Harry smiled. "Neville had an accident in flying class, you see, and Madam Hooch told us "no brooms in the air", while she was taking him to the hospital wing. I'm just getting his toad."

"I see." McGonagall stared at him for a long moment. Then a slight smile passed over her kind, homely face. "Too bad you are not in Gryffindor, Mr. Potter. You would have made a spectacular Seeker!"

...

The other boys were terribly quiet in the dormitory that night, and Harry was beginning to wonder if everyone was coming down with something. Only Ron seemed in a good mood; he was chatting and cracking little jokes, while the other Slytherin boys laughed nervously at his punch lines, even if they weren't terribly funny.

"Harry?" Draco looked a little unwell too. "You know I apologized to Longbottom, right? I told him it was only meant as a joke..."

Harry smiled reassuringly at him. "Of course it was only a game, Draco. But I don't think you should play that game again, since Trevor said he didn't care for it."

Draco fell silent for a moment. Then he said: "The... the toad said that?"

Harry nodded.

Draco seemed to ponder something for a long time. Then he said: "I've got an idea, Potter. Maybe... Maybe you and Weasley would like to come and visit me over the Christmas holidays? My parents said I could bring friends home if I want. We could all... you know... get to know each other a little better, be friends and all of that."

Harry beamed at him. "Thank you, Draco! That's a wonderful idea." He was still smiling when he fell asleep that night. How lovely it was to be at school, surrounded by so many friendly people!

...

That night, Harry had the strangest dream. In his dream, he saw the pale young Professor Quirrell, lying in his bed and talking in a trembling voice to his shard. And Quirrell's shard was speaking as well, and his voice was full of want and longing. And then a new image came into Harry's mind, and he saw a brilliant red stone, red as a robin's breast and luminous as the summer sun. And all at once, Harry realized that the broken piece of soul that Quirrell carried within him longed for that stone: He wanted the beautiful stone so badly that his heart ached for it, and his thoughts were heavy with yearning.

When Harry woke up, the memory of his dream was still so vivid that he could almost see the glittering stone before him still. He lay quite still in his bed for a long time, surrounded by his still sleeping friends, and thought about the stone. Somehow, he had to find that marvelous red stone and give it to Professor Quirrell's shard...

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Harry nhìn, bối rối, tại hàng chục broomsticks đã nằm trên bãi cỏ. Lịch trình lớp học của ông đã nói rằng họ muốn có bay tinh tiếp theo, nhưng các giáo viên dường như đã thay đổi tâm trí của mình và quyết định để bắt đầu với một ngôi nhà nhỏ làm sạch thay vào đó. Nhưng tại sao họ muốn quét bên ngoài?"Bao giờ thực hiện bất kỳ bay trước khi, Harry?" thì thầm Ron."Bay? Vâng, một chút,"nói Harry. "Nhưng có vẻ như rằng chúng tôi đang đi để làm sạch một cái gì đó đầu tiên." Ông sáng. "Hoặc có lẽ chúng ta có nghĩa vụ phải mang theo những cây chổi với chúng tôi khi chúng tôi đang bay, và làm sạch nhà trường từ bên ngoài? Có lẽ bà Hooch muốn thoát khỏi một số cobwebs dưới mái?"Ron stared lúc anh ta cho một thời điểm. Sau đó ông cười khúc khích. "Oh. Tôi quên rằng bạn sẽ không biết về đậu chổi. Chúng tôi bay lượn trên những cây chổi, Harry.""Ngày những cây chổi?" Harry liếc nhìn xuống lúc chổi trường học của mình. "Tại sao?"Nhưng trước khi Ron có thể trả lời, Madam Hooch thổi còi của mình; nó nghe như một hawk người có nghĩa là kinh doanh."Bước lên đến cây chổi của bạn, tất cả mọi người," cô nói rất chạy. "Bây giờ, Giữ trong tay của bạn và chỉ huy những cây chổi tăng. Khi nó là đủ cao, nắm bắt nó với bàn tay của bạn, và gắn kết chổi của bạn một cách cẩn thận."Harry liếc nhìn xung quanh, có vách ngăn. Draco barked một cái gì đó tại chổi của ông, và các sợi gỗ tăng dần vào không khí. Draco ngồi xuống trên broomstick của mình với một nụ cười nhỏ.Hermione phải có nhận thấy Harry của sự nhầm lẫn, cho cô thì thầm: "những cây chổi có được say mê bay, Harry."Harry là nhìn chổi của ông. Nó không giống terribly thoải mái. Tại sao không thể họ enchant một đệm tốt đẹp hoặc một cái gì đó thay vào đó, nếu họ đã phải ngồi trong khi bay?Một scream panicked đột ngột thuê không khí. Neville có quản lý để gắn kết chổi của ông, nhưng broomstick dường như có tâm trí của riêng của mình, và nó bắn vào trong không khí mùa thu màu xanh. Neville clung để chổi của ông, sự than van tuyệt vọng, trong khi broomstick bay vào vòng hoang dã và vòng tròn. Đột nhiên, chổi tore chính nó lỏng lẻo và Neville rơi xuống mặt đất với một té nghe cái bịch."Cổ tay của tôi," ông moaned. "Tôi nghĩ rằng... Tôi nghĩ rằng nó đã hỏng. Nó đau!""Đứng lại!" nói bà Hooch mạnh, nhưng Harry đã bên cạnh của Neville. Cổ tay của ông đã thực sự bị hỏng, và xương gắn bó lúc funny góc."Oh, Merlin!" muttered Madam Hooch. "Ông cần phải đi đến bệnh viện ngay lập tức.""Sẽ không có tốt hơn chỉ để đưa xương của mình lại với nhau ngay lập tức?" đề nghị Harry. "Tôi thực sự không nghĩ rằng chúng ta nên chờ - ông có vẻ là trong rất nhiều đau đớn. Có! Đó là tốt hơn, Neville? "Neville blinked xuống lúc cổ tay của mình. "Gì... Điều gì đã xảy ra? Bạn làm gì?" Ông di chuyển bàn tay của mình theo cách này và rằng, một grin bất ngờ trên khuôn mặt của mình. "Hey! Đó là tất cả tốt hơn!"Madam Hooch poked cổ tay của mình nhẹ nhàng, một biểu hiện của các thắc mắc vào khuôn mặt của cô. Sau đó cô kéo Neville để bàn chân của mình. "Vâng, bạn sẽ đến bệnh viện dù sao, chỉ để đảm bảo rằng tất cả mọi thứ là tất cả các quyền." Cô đã chuyển sang các lớp học. "Ở đây. Nếu tôi thấy một broomstick duy nhất trong không khí, một trong những người cưỡi nó sẽ tìm thấy mình ra khỏi Hogwarts trước khi bạn có thể nói Quidditch."Cô hành quân ra với Neville, đúc một nháy mắt tò mò qua vai của mình trở lại tại Harry."Tốt, tốt, tốt," muttered Draco Malfoy. Ông đã đá một cái gì đó nhỏ và nâu, mà ngồi trên bãi cỏ. "Hình như Longbottom mất thú cưng nhỏ của mình." Một vài trong số những Slytherins khác cười."Urpurp!" cho biết Trevor trong báo động, cố gắng để vịt đi từ Draco của giày."Bạn đang làm gì?" hét Ron."Chỉ cần chơi trò chơi một chút, Weasley," nói Draco nhẹ. Tới thời điểm này, ông cong xuống, nhặt cóc, và đã diễn ra vào không khí trên broomstick của mình. "Hãy để lại nó một nơi nào đó cho Longbottom để tìm, thì chúng tôi?""Urpurpurp!"Harry có thể cho biết Trevor không chăm sóc cho các trò chơi ở tất cả. "Chờ đợi, Draco!", ông hét lên. "Tôi không nghĩ rằng ông thích mà. Bạn phải đưa ông ngay lập tức."Nhưng Draco dường như không nghe anh ta; ông chỉ cần lái broomstick của ông trong sự chỉ đạo của mái nhà trường."Oh, không có!" Harry thì thầm. "Tôi sẽ tốt hơn nhận được Trevor trở lại, trước khi hắn thực sự chóng mặt. Tôi không nghĩ rằng ông là rất tốt với cao.""Harry? No!" Khuôn mặt của Hermione bật trắng. "Madam Hooch nói"không có broomsticks trong không khí", và bạn thậm chí không biết làm thế nào để bay!""Đừng lo lắng," nói Harry soothingly. "Tôi có thể bay tốt, và tôi sẽ không sử dụng một broomstick." Ông cười Hermione, lớn lên cánh tay của mình và swooped ra từ mặt đất, đổ xô sau Draco và Trevor."Draco?" gọi là Harry nhẹ nhàng. "Tôi nghĩ rằng bạn sẽ tốt hơn đặt Trevor xuống; ông là nhận được thực sự lo lắng. Tôi biết bạn không thể hiểu anh ấy, kể từ khi bạn không nói cóc, nhưng ông không thực sự thích chơi game này."Draco xem xét trở lại qua vai Harry. Đối với một số lý do, ông terribly nhạt, và một nửa nghẹn ngào scream lẻ thoát khỏi anh ta. Ông buông Trevor, người đã bay trong một vòm lớn đối với một trong các cửa sổ tháp xây dựng trường học.Uh oh. Harry vội vàng sau khi Trevor và may mắn thay quản lý để bắt cóc sợ cũng giống như ông đã về để đâm vào cửa sổ."Có, có," nói Harry soothingly năm cóc, ôm cóc Run để ngực của mình. "Mọi thứ đều tốt. Tôi sẽ mang lại cho bạn trở lại xuống, và tôi sẽ chắc chắn để nói với Draco rằng bạn không thích chơi game này.""Harry P.. Potter? Gì giống chim ưng của tên-?" Cửa sổ trong tháp bay mở, và giáo sư McGonagall peered ra. Cô ấy trông khá khỏe, và cô đã ôm ngực của cô. Không có thắc mắc, cô ấy cần một chút không khí trong lành! Có lẽ cô đã dành quá nhiều thời gian bên trong với cuốn sách của cô."Xin chào, giáo sư!" Harry beamed vào cô ấy. "Chỉ giúp Trevor xuống trở lại!" Ông đã cho thấy cô ấy ít cóc."Nhưng..." McGonagall dường như có một thời gian khó nhận được các từ ra ngoài. Cuối cùng, cô nói: "Nhưng bạn không có một cây chổi, Potter.""Tất nhiên không!" Harry cười. "Neville bị tai nạn ở bay lớp, bạn thấy, và Madam Hooch nói với chúng tôi"không có cây chổi trong không khí", trong khi cô đã lấy anh ta đến bệnh viện. Tôi chỉ nhận được cóc của ông.""Tôi thấy." McGonagall stared lúc anh ta cho một chút thời gian dài. Sau đó một nụ cười nhẹ thông qua trên loại, khuôn mặt giản dị. "Quá xấu bạn đang không ở trong Gryffindor, ông Potter. Bạn sẽ có được một người tìm việc ngoạn mục!"...Các chàng trai khác terribly yên tĩnh trong ký túc xá đêm đó, và Harry đã bắt đầu tự hỏi, nếu tất cả mọi người đã sắp xuống với một cái gì đó. Chỉ Ron dường như trong một tâm trạng tốt; ông đã trò chuyện và nứt ít cười, trong khi Slytherin khác bé trai cười nervously của mình dòng punch, ngay cả khi họ không terribly buồn cười."Harry?" Draco nhìn một chút khỏe quá. "Bạn biết tôi đã xin lỗi để Longbottom, phải không? Tôi nói với ông nó chỉ có nghĩa là như một trò đùa..."Harry cười reassuringly lúc anh ta. "Tất nhiên đó là chỉ là một trò chơi, Draco. "Nhưng tôi không nghĩ rằng bạn nên chơi trò chơi một lần nữa, kể từ khi Trevor nói ông đã không chăm sóc cho nó."Draco đã im lặng cho một thời điểm. Sau đó ông nói: "các... cóc nói rằng?"Harry gật đầu.Draco dường như để suy nghĩ về một cái gì đó trong một thời gian dài. Sau đó ông nói: "tôi đã có một ý tưởng, Potter. Có lẽ... Có lẽ bạn và Weasley muốn đến và ghé thăm tôi trong những ngày nghỉ Giáng sinh? Cha mẹ tôi nói tôi có thể mang lại cho bạn bè nhà nếu tôi muốn. Chúng tôi có thể tất cả... bạn biết... nhận biết lẫn nhau tốt hơn một chút, là bạn bè và tất cả điều đó. "Harry beamed lúc anh ta. "Cảm ơn bạn, Draco! Đó là một ý tưởng tuyệt vời." Ông vẫn mỉm cười khi ông rơi vào giấc ngủ đêm đó. Đáng yêu như thế nào nó đã ở trường, được bao quanh bởi rất nhiều người dân thân thiện!...That night, Harry had the strangest dream. In his dream, he saw the pale young Professor Quirrell, lying in his bed and talking in a trembling voice to his shard. And Quirrell's shard was speaking as well, and his voice was full of want and longing. And then a new image came into Harry's mind, and he saw a brilliant red stone, red as a robin's breast and luminous as the summer sun. And all at once, Harry realized that the broken piece of soul that Quirrell carried within him longed for that stone: He wanted the beautiful stone so badly that his heart ached for it, and his thoughts were heavy with yearning.When Harry woke up, the memory of his dream was still so vivid that he could almost see the glittering stone before him still. He lay quite still in his bed for a long time, surrounded by his still sleeping friends, and thought about the stone. Somehow, he had to find that marvelous red stone and give it to Professor Quirrell's shard...
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Harry nhìn chằm chằm, có vách ngăn, tại hàng chục chiếc chổi đã được nằm trên cỏ. Lịch học của ông đã nói rằng họ sẽ phải bay thủy tinh bên cạnh, nhưng cô giáo dường như đã thay đổi ý định và quyết định bắt đầu với một ngôi nhà nhỏ làm sạch thay thế. Nhưng tại sao họ sẽ quét bên ngoài? "Bao giờ thực hiện bất cứ bay trước, Harry?" Ron thì thầm. "Flying? Vâng, một chút," Harry nói. "Nhưng dường như chúng ta đang đi để làm sạch một cái gì đó đầu tiên." Ông sáng. "Hoặc có lẽ chúng ta có nghĩa vụ phải mang các chổi với chúng tôi khi chúng tôi đang bay, và làm sạch các trường từ bên ngoài? Có lẽ Madam Hooch muốn thoát khỏi một số của mạng nhện dưới mái hiên?" Ron nhìn chằm chằm vào anh trong chốc lát. Sau đó, ông cười khúc khích. "Oh. Tôi quên rằng bạn sẽ không biết về những cây chổi. Chúng tôi bay trên chổi, Harry." "Trên chổi?" Harry liếc xuống chổi trường học của mình. "Tại sao?" Nhưng trước khi Ron có thể trả lời, Madam Hooch thổi còi của mình; cô có vẻ giống như một con chim ưng người có nghĩa là kinh doanh. "Bước lên cây chổi của bạn, tất cả mọi người," cô nói rất chạy. "Bây giờ, giữ tay ra, chỉ huy chổi tăng. Khi nó đủ cao, nắm bắt nó với bàn tay của bạn, và gắn kết chổi của bạn một cách cẩn thận." Harry liếc nhìn xung quanh, có vách ngăn. Draco sủa cái gì đó ở cây chổi của mình, và các trục gỗ tăng từ từ vào không khí. Draco ngồi trên cán chổi của mình với một nụ cười nhỏ. Hermione phải có nhận thấy sự nhầm lẫn của Harry, cho cô thì thầm: "Các chổi đã được phù phép để bay, Harry." Harry nhìn nghi ngại ở cây chổi của mình. Nó không nhìn khủng thoải mái. Tại sao họ không thể enchant một đệm tốt đẹp hay một cái gì đó thay vào đó, nếu họ phải ngồi trong khi bay? Một tiếng thét hoảng loạn đột ngột thuê không khí. Neville đã quản lý để gắn chổi của mình, nhưng các cán chổi dường như có tâm trí riêng của nó, và nó bắn ra vào không khí mùa thu màu xanh. Neville bám lấy cây chổi của mình, khóc một cách tuyệt vọng, trong khi cây chổi bay trong vòng hoang dã và vòng tròn. Đột nhiên, cái chổi xé chính lỏng lẻo, và Neville rơi xuống đất với một tiếng. "Cổ tay của tôi," anh rên rỉ. "Tôi nghĩ ... Tôi nghĩ rằng nó bị hỏng. Nó đau!" "Đứng lại!" nói bà Hooch mạnh, nhưng Harry đã ở bên cạnh của Neville. Cổ tay anh đã thực sự bị phá vỡ, và những bộ xương nhô ra ở góc độ hài hước. "Oh, Merlin!" lẩm bẩm Madam Hooch. "Cậu ấy cần phải đi đến cánh bệnh viện ngay lập tức." "Nó sẽ không thể tốt hơn chỉ để đưa xương của mình trở lại với nhau ngay?" đề nghị Harry. "Tôi thực sự không nghĩ rằng chúng ta nên chờ đợi - anh có vẻ là trong rất nhiều đau đớn Có Có phải đó là tốt hơn, Neville.!?" Neville chớp mắt xuống cổ tay của mình. "Cái gì ... Những gì đã xảy ra? Bạn đã làm gì?" Anh di chuyển bàn tay của mình theo cách này và rằng, một nụ cười bất ngờ trên khuôn mặt của mình. "Hey! Đó là tất cả tốt hơn!" Madam Hooch thò cổ tay nhẹ nhàng, một biểu hiện của tự hỏi trên khuôn mặt của cô. Sau đó, cô kéo Neville để chân của mình. "Vâng, bạn đang đi đến cánh bệnh viện dù sao, chỉ để chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn." Cô quay lại lớp. "Hãy ở lại đây. Nếu tôi thấy một cây chổi duy nhất trong không khí, một trong những người cưỡi nó sẽ tìm thấy chính mình ra khỏi Hogwarts trước khi bạn có thể nói Quidditch." Bà đã hành quân ra với Neville, đúc một cái nhìn tò mò qua vai cô lại Harry. " Vâng, tốt, tốt, "lẩm bẩm Draco Malfoy. Ông được đá một cái gì đó nhỏ và nâu đang ngồi trên bãi cỏ. "Hình như Longbottom mất đứa con cưng của mình." Một vài trong số các Slytherin khác cười. "Urpurp!" Trevor trong báo thức, cố gắng để vịt ra khỏi giày của Draco. "Bạn đang làm gì?" hét Ron. "Chỉ cần chơi một trò chơi nhỏ, Weasley," Draco nói nhẹ nhàng. Chỉ một lúc sau, anh cúi xuống, nhặt con cóc, và cất cánh vào không khí trên cán chổi của mình. "Hãy để nó ở đâu đó cho Longbottom để tìm, thì chúng tôi?" "Urpurpurp!" Harry có thể nói rằng Trevor không quan tâm cho các trò chơi ở tất cả. "Đợi đã, Draco!" anh ta đã hét lên. "Tôi không nghĩ anh ấy thích mà bạn có để đưa ông ta xuống ngay.". Nhưng Draco dường như không nghe thấy anh ta; ông chỉ đạo cán chổi của mình theo hướng của mái trường. "Oh, không!" Harry thì thầm. "Tốt hơn là tôi có được Trevor trở lại, trước khi ông được thực sự chóng mặt. Tôi không nghĩ rằng anh ấy rất tốt với chiều cao." "Harry? Không!" Khuôn mặt của Hermione, trắng bệch. "Madam Hooch nói" không chổi trong không khí ", và bạn thậm chí không biết làm thế nào để bay!" "Đừng lo lắng," Harry nói dịu dàng. "Tôi có thể bay chỉ cần tốt, và tôi sẽ không sử dụng một cây chổi." Anh mỉm cười với Hermione, nâng lên cánh tay của mình và nhào ra từ mặt đất, vội vã sau khi Draco và Trevor. "Draco?" gọi là Harry nhẹ nhàng. "Tôi nghĩ rằng bạn tốt hơn muốn đặt Trevor xuống; ông nhận được thật sự lo lắng tôi biết bạn không thể hiểu được anh ta, vì bạn không nói Toad, nhưng anh ta không thực sự thích trò chơi này.." Draco nhìn lại qua vai Harry. Đối với một số lý do, ông lớn khủng khiếp nhạt, và một tiếng thét lẻ nửa nghẹn ngào chạy thoát. Ông buông Trevor, người đã bay trong một vòm lớn hướng tới một trong các cửa sổ tháp trong xây dựng trường học. Uh oh. Harry vội vã sau khi Trevor và may mắn được quản lý để bắt cóc sợ hãi ngay khi anh ta sắp đâm sầm vào cửa sổ. "Có, có," Harry nói dịu dàng trong Toad, tay nắm chặt cóc run vào ngực mình. "Tất cả mọi thứ tốt đẹp của. Tôi sẽ đưa bạn quay trở lại, và tôi sẽ làm cho chắc chắn để nói Draco mà bạn không thích chơi trò chơi này như thế nào." "Harry P..Potter? Gì trong name của Merlin?" Các cửa sổ trong tháp bay mở, và giáo sư McGonagall chăm chú nhìn ra ngoài. Cô trông khá khỏe, và cô ấy đã ôm lấy ngực cô. Không có thắc mắc cô cần một ít không khí trong lành! Có lẽ cô ấy đã dành quá nhiều thời gian bên trong với cuốn sách của mình. "Xin chào, giáo sư!" Harry cười rạng rỡ với cô. "Chỉ cần giúp Trevor trở xuống!" Anh chỉ cho cô con cóc nhỏ. "Nhưng ..." McGonagall dường như có một thời gian khó nhận ra những lời. Cuối cùng, cô nói: "Nhưng bạn không có một cây chổi, Potter." "Dĩ nhiên là không"! Harry mỉm cười. "Neville đã gặp tai nạn trong lớp bay, bạn nhìn thấy, và Madam Hooch nói với chúng tôi" không có chổi trong không khí ", trong khi cô ấy đã đưa anh ta đến bệnh thất. Tôi chỉ nhận được con cóc của mình." "Tôi hiểu." McGonagall nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Sau đó, một nụ cười nhẹ lướt qua loại, khuôn mặt xấu xí. "Quá xấu bạn không ở Gryffindor, ông Potter. Bạn sẽ có được một Seeker ngoạn mục!" ... Các chàng trai khác là khủng khiếp yên tĩnh ở ký túc xá trong đêm đó, và Harry bắt đầu tự hỏi nếu tất cả mọi người đã đi xuống với cái gì . Chỉ Ron dường như trong một tâm trạng tốt; ông đã trò chuyện và cười nứt nhỏ, trong khi các chàng trai Slytherin khác cười lo lắng ở dòng cú đấm của mình, ngay cả khi họ không phải là khủng khiếp buồn cười. "Harry?" Draco nhìn một chút không khỏe quá. "Bạn biết tôi đã xin lỗi Longbottom, phải không? Tôi nói với ông nó chỉ có nghĩa là như một trò đùa ..." Harry mỉm cười trấn an anh. "Tất nhiên đó chỉ là một trò chơi, Draco. Nhưng tôi không nghĩ rằng bạn nên chơi trò chơi mà một lần nữa, kể từ khi Trevor nói rằng ông không quan tâm đến nó." Draco im lặng một lúc. Sau đó, ông cho biết: "Các ... con cóc nói rằng" Harry gật đầu. Draco có vẻ suy nghĩ một cái gì đó trong một thời gian dài. Sau đó, ông nói:.? "Tôi đã có một ý tưởng, Potter Có lẽ ... Có lẽ bạn và Weasley muốn đến thăm tôi trong ngày lễ Giáng Sinh Cha mẹ tôi nói tôi có thể mang lại cho bạn bè về nhà nếu tôi muốn chúng tôi có thể tất cả.. .. Bạn có biết ... nhận được để hiểu nhau hơn một chút, là bạn bè và tất cả điều đó. "Harry cười rạng rỡ với anh. "Cảm ơn bạn, Draco! Đó là một ý tưởng tuyệt vời." Ông vẫn mỉm cười khi anh ngủ thiếp đi tối hôm đó. Làm thế nào đáng yêu đó là để được đến trường, được bao quanh bởi rất nhiều người thân thiện! ... Đêm đó, Harry đã có những giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông thấy nhạt trẻ Giáo sư Quirrell, nằm ​​trên giường của mình và nói bằng một giọng run rẩy vào phân đoạn của mình. Và mảnh Quirrell đã nói là tốt, và giọng anh đầy đủ của muốn và khao khát. Và sau đó là một hình ảnh mới xuất hiện trong đầu của Harry, và ông nhìn thấy một viên đá màu đỏ rực rỡ, màu đỏ như vú của robin và sáng như mặt trời mùa hè. Và tất cả cùng một lúc, Harry nhận ra rằng các mảnh vỡ của linh hồn đó Quirrell thực trong anh mong mỏi cho đá rằng:. Anh muốn đá đẹp đến nỗi trái tim anh nhức nhối cho nó, và suy nghĩ của mình là nặng với khao khát Khi Harry thức dậy, bộ nhớ trong giấc mơ của ông vẫn còn rất sống động mà anh ta gần như có thể nhìn thấy hòn đá lấp lánh trước khi ông vẫn còn. Anh nằm lặng trên giường của mình trong một thời gian dài, được bao quanh bởi bạn bè vẫn còn ngủ của mình, và nghĩ về những hòn đá. Bằng cách nào đó, ông đã phải thấy rằng đá đỏ tuyệt vời và cung cấp cho nó vào phân đoạn của giáo sư Quirrell ...































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: