FOOL IF YOU THINK IT’S OVERIn hospital and facing death, Chris Rea dec dịch - FOOL IF YOU THINK IT’S OVERIn hospital and facing death, Chris Rea dec Việt làm thế nào để nói

FOOL IF YOU THINK IT’S OVERIn hospi

FOOL IF YOU THINK IT’S OVER
In hospital and facing death, Chris Rea decided it was time to make the blues music he really loved. And it’s wonderful, says Mark Edwards.
I am feeling guilty as I approach Chris Rea’s studios. A couple of months earlier his record company had sent me his new album to sound out my opinion. It’s fantastic, I told them, the best thing he’s ever done – a collection of raw, powerful delta blues and gospel tunes that would make the world reappraise their idea of Chris Rea. And then – almost as an afterthought, in case this all sounded too gushing – I added that might benefit from being a little shorter.
After all, it was a radical change of direction from a man best known for soft-rock hits like On the Beach and Road to Hell. Perhaps a slightly shaved running length would make it less daunting? Since then I have found out that I had been sent only half of the tracks Rea wanted to release. He wanted the new album to be a double. His record company, East West, didn’t. The disagreement proved final. Rea left East West and opted to release the new album, Dancing Down the Stony Road, on his own label, Jazzy Blue.
As I neared his studios, I began to wonder if my throwaway comment had proved to be the final straw in the mind of some EastWest executive that a double was out of the question; or – much worse – if someone had even told Rea what I’d said. As our interview began, I confessed. To my surprise and immense relief, Rea laughed and thanked me. After nearly a quarter of a century of dealing with major record labels, he was glad to be free.
While just about every musician can reel off a list of complaints about their label, Rea’s label relationships have led him to be trapped in what he terms ‘this horrible executive rock thing’ for 25 years. A man who fell in love with the delta blues of Blind Willie McTell and saw a career for himself along the lines of guitarist Ry Cooder found himself instead bracketed for his vocals alongside Dire Straits and Phil Collins, following the huge success of his early single Fool (If You Think It’s Over).
‘I had no ambitions to be a singer,’ he says. ‘That was an accident, and I went along with it because it’s better than being on the dole in Middlesbrough. And you think, next time around I’ll slip into what I really want to do… but it never exactly happened.’ Once his record company knew that he could write middle-of-the-road hits, they wanted more of the same. Rea doesn’t blame them; he blames himself for being too compliant. ‘I always protest mitigating circumstances: an instinctive working-class fear of the suit. It’s actually a failing of mine, not theirs. I’ve always been very keen to help get the job done. To do what’s required.’
It took the prospect of his own death for Rea to finally make the album he’s been dreaming of all these years. Rea has had a series of operations over the past eight years, the last of which he was told that he had little more than 50/50 chance of surviving. As he was being wheeled into the operating theater, he thought, ‘I’ve got to get through this, I can’t die yet because the sound that the audience love when I play live I haven’t actually got on record. That became the aim when I came out. I don’t know how many copies the new album will sell. But what I do know is that I’ll stamp my name on it.’
Quite right too. Dancing Down the Stony Road is a marvellous mix of moaning blues, pleading gospel tunes and raucous stomps. It’s the perfect setting for Rea’s gravelly voice and for his amazing guitar playing. It’s easier to see Rea’s connection to these songs. When the slide guitar and moans of the opening track give way to a huge, distant bass drum and an exquisite piano riff and suddenly Rea sings, ‘Come on easy rider, give me something for my pain’, you know he isn’t some rock star toying with the vocabulary of poor bluesmen. This is real pain he’s talking about. You can also hear it in the unearthly guitar solo that rips the songs apart. ‘Easy
Rea, howere, believes he’s always had the blues. ‘When you’re in Middlesbrough and your dad’s ice-cream shop is four doors down from the unemployment exchange, and on a Wednesday afternoon the rest of the town shuts, but your dad won’t let you shut and you only get the drunks from the unemployment exchange…’ He shudders at the memory. ‘I had this huge fear that I’d spend my life in that shop. I used to go upstairs to check the stock. And I’d sit there playing the guitar and it would stop me from being frightened.’ The idea of music as a way of exorcising your fears is revisited on Dancing the Blues Away, an upbeat track on the new album that Don’t tell East West – is surprisingly radio – friendly. Even playing the blues, it seems, Rea can’t help creating catchy tunes.

RESPONDING TO CHILDREN’S MISTAKES
Promoting children's self-esteem seems to be one of the aims of modern childcare and education. It goes hand in hand with a culture in which children are enthusiastically praised for the most minor achievements. While this promotion of self-esteem is, rightly, a reaction against sterner timers when children weren't praised enough, it also seems to be caused by a fear of how failure will affect children: a fear that if they don't succeed at a task, they will somehow be damaged.
However, the opposite may well be true. Many scientists spend years experiencing continual failure in the lab until they make a breakthrough. They know that ultimately this process advances scientific knowledge. In the same way, children need to experience failure to learn and grow. If children have been praised for everything they've done, regardless of how good it is, then failure in adult life will be all the more painful.
Life is full of setbacks and there is no point in trying to protect children from the disappointments that await them. Parents and educators shouldn’t be afraid of picking up on children's mistakes, as long as they also praise them when they do well. After all, the heroes’ children try to emulate, the pop stars and footballers, have all reached the top in the face of ruthless competition. Like them, children need to learn how to cope with failure and turn it to their advantage.


FORMAL LETTER
Dear Sir or Madam,
I am writing with regard to the position recently advertised in The Times. I would be interested in applying for the job if it is still available. However, I would appreciate it if you could supply me with some details.
Firstly, I would like to know what the job involves and if I would be employed on a part time or full time basis. Your advertisement mentions clerial duty. Does that pertain primarily to secretarial tasks or would it extend to reception work, too? I would also like to know if a knowledge of French and English is required, as well as what other skills are needed.
Secondly, as the position requires travelling abroad would travelling expenses be covered by you? It is also important for me to be aware of the term of the contract and its duration. In addition, I would like specific information about the yearly salary on offer and whether accommodation is provided.
Finally, could you kindly outline your company policy on issues such as health insurance, annual leave and promotion prospect.
Yours faithfully,
Patricia Stevens
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
ĐÁNH LỪA NẾU BẠN NGHĨ RẰNG ĐÓ LÀ TRÊNTrong bệnh viện và phải đối mặt với cái chết, Chris Rea quyết định nó đã là thời gian để làm cho âm nhạc blues ông thực sự yêu thương. Và nó là tuyệt vời, ông Mark Edwards.Tôi đang cảm thấy tội lỗi khi tôi tiếp cận Chris Rea studios. Một vài tháng trước đó công ty thu âm của ông đã gửi tôi album mới của mình để các âm thanh trong quan điểm của tôi. Nó là tuyệt vời, tôi nói với họ, điều tốt nhất mà ông từng làm-một tập hợp các nguyên, mạnh mẽ delta blues và phúc âm giai điệu mà sẽ làm cho thế giới reappraise của ý tưởng của Chris Rea. Và sau đó-gần như là một suy nghĩ lại, trong trường hợp này tất cả có vẻ quá sự phun ra-tôi thêm vào đó có thể hưởng lợi từ đang ngắn hơn một chút.Sau khi tất cả, nó là một thay đổi triệt để hướng từ một người đàn ông nổi tiếng nhất với thể loại soft-rock số truy cập như trên bãi biển và đường đến địa ngục. Có lẽ một chiều dài chạy hơi cạo sẽ làm cho nó ít khó khăn? Kể từ đó tôi đã phát hiện ra rằng tôi đã được gửi một nửa của các bài hát Rea muốn phát hành. Ông muốn album mới là một đôi. Công ty thu âm của mình, đông tây, không. Sự bất đồng đã chứng minh cuối cùng. Rea rời Đông Tây và đã lựa chọn để phát hành album mới, nhảy xuống the Stony Road, nhãn hiệu riêng của mình, Jazzy Blue. Như tôi neared studios của mình, tôi bắt đầu tự hỏi nếu tôi bình luận throwaway đã chứng minh là rơm cuối cùng trong tâm trí của một số điều hành EastWest một đôi là ra câu hỏi; hoặc -nhiều tồi tệ hơn-nếu một người thậm chí đã nói với Rea những gì tôi đã nói. Khi cuộc phỏng vấn của chúng tôi bắt đầu, tôi thú nhận. Để bất ngờ của tôi và bao la cứu trợ, Rea cười và cảm ơn tôi. Sau gần một phần tư của một thế kỷ của các giao dịch với hãng thu âm lớn, ông đã vui mừng được miễn phí.Trong khi chỉ là về mỗi nhạc sĩ có thể kéo ra một danh sách các khiếu nại về nhãn hiệu của họ, mối quan hệ của Rea nhãn đã dẫn anh ta để được bị mắc kẹt trong những gì ông thuật ngữ 'điều khủng khiếp executive rock' cho 25 năm. Một người đàn ông đã rơi vào tình yêu với các đồng bằng màu xanh dương của mù Willie McTell và thấy một nghề nghiệp cho mình dọc theo dòng của nghệ sĩ đàn ghita Ry Cooder thấy mình thay vào đó trong lần cho giọng hát của ông cùng với ban nhạc Dire Straits và Phil Collins, sau thành công rất lớn của ông đầu lừa duy nhất (nếu bạn nghĩ rằng nó hơn).‘I had no ambitions to be a singer,’ he says. ‘That was an accident, and I went along with it because it’s better than being on the dole in Middlesbrough. And you think, next time around I’ll slip into what I really want to do… but it never exactly happened.’ Once his record company knew that he could write middle-of-the-road hits, they wanted more of the same. Rea doesn’t blame them; he blames himself for being too compliant. ‘I always protest mitigating circumstances: an instinctive working-class fear of the suit. It’s actually a failing of mine, not theirs. I’ve always been very keen to help get the job done. To do what’s required.’It took the prospect of his own death for Rea to finally make the album he’s been dreaming of all these years. Rea has had a series of operations over the past eight years, the last of which he was told that he had little more than 50/50 chance of surviving. As he was being wheeled into the operating theater, he thought, ‘I’ve got to get through this, I can’t die yet because the sound that the audience love when I play live I haven’t actually got on record. That became the aim when I came out. I don’t know how many copies the new album will sell. But what I do know is that I’ll stamp my name on it.’Quite right too. Dancing Down the Stony Road is a marvellous mix of moaning blues, pleading gospel tunes and raucous stomps. It’s the perfect setting for Rea’s gravelly voice and for his amazing guitar playing. It’s easier to see Rea’s connection to these songs. When the slide guitar and moans of the opening track give way to a huge, distant bass drum and an exquisite piano riff and suddenly Rea sings, ‘Come on easy rider, give me something for my pain’, you know he isn’t some rock star toying with the vocabulary of poor bluesmen. This is real pain he’s talking about. You can also hear it in the unearthly guitar solo that rips the songs apart. ‘Easy Rea, howere, believes he’s always had the blues. ‘When you’re in Middlesbrough and your dad’s ice-cream shop is four doors down from the unemployment exchange, and on a Wednesday afternoon the rest of the town shuts, but your dad won’t let you shut and you only get the drunks from the unemployment exchange…’ He shudders at the memory. ‘I had this huge fear that I’d spend my life in that shop. I used to go upstairs to check the stock. And I’d sit there playing the guitar and it would stop me from being frightened.’ The idea of music as a way of exorcising your fears is revisited on Dancing the Blues Away, an upbeat track on the new album that Don’t tell East West – is surprisingly radio – friendly. Even playing the blues, it seems, Rea can’t help creating catchy tunes.RESPONDING TO CHILDREN’S MISTAKESPromoting children's self-esteem seems to be one of the aims of modern childcare and education. It goes hand in hand with a culture in which children are enthusiastically praised for the most minor achievements. While this promotion of self-esteem is, rightly, a reaction against sterner timers when children weren't praised enough, it also seems to be caused by a fear of how failure will affect children: a fear that if they don't succeed at a task, they will somehow be damaged.However, the opposite may well be true. Many scientists spend years experiencing continual failure in the lab until they make a breakthrough. They know that ultimately this process advances scientific knowledge. In the same way, children need to experience failure to learn and grow. If children have been praised for everything they've done, regardless of how good it is, then failure in adult life will be all the more painful.Life is full of setbacks and there is no point in trying to protect children from the disappointments that await them. Parents and educators shouldn’t be afraid of picking up on children's mistakes, as long as they also praise them when they do well. After all, the heroes’ children try to emulate, the pop stars and footballers, have all reached the top in the face of ruthless competition. Like them, children need to learn how to cope with failure and turn it to their advantage.FORMAL LETTERDear Sir or Madam,I am writing with regard to the position recently advertised in The Times. I would be interested in applying for the job if it is still available. However, I would appreciate it if you could supply me with some details.Firstly, I would like to know what the job involves and if I would be employed on a part time or full time basis. Your advertisement mentions clerial duty. Does that pertain primarily to secretarial tasks or would it extend to reception work, too? I would also like to know if a knowledge of French and English is required, as well as what other skills are needed.Secondly, as the position requires travelling abroad would travelling expenses be covered by you? It is also important for me to be aware of the term of the contract and its duration. In addition, I would like specific information about the yearly salary on offer and whether accommodation is provided.Finally, could you kindly outline your company policy on issues such as health insurance, annual leave and promotion prospect.Yours faithfully,Patricia Stevens
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đánh lừa IF YOU THINK IT'S OVER
Trong bệnh viện và phải đối mặt với cái chết, Chris Rea quyết định đã đến lúc phải làm cho các nhạc blues ông thực sự yêu thương. Và đó là tuyệt vời, ông Mark Edwards.
Tôi cảm thấy có lỗi khi tôi tiếp cận các hãng phim Chris Rea của. Một vài tháng trước đó công ty thu âm của anh đã gửi cho tôi album mới của mình để âm thanh ra ý kiến của tôi. Thật tuyệt vời, tôi đã nói với họ, điều tốt nhất mà anh từng thực hiện - một bộ sưu tập, blues delta mạnh mẽ liệu và giai điệu gospel rằng sẽ làm cho thế giới thẩm định lại ý tưởng của họ về Chris Rea. Và sau đó - gần như là một suy nghĩ, trong trường hợp này tất cả có vẻ quá phun - Tôi nói thêm rằng có thể hưởng lợi từ việc ngắn hơn một chút.
Sau khi tất cả, nó là một sự thay đổi triệt để theo hướng từ một người đàn ông tốt nhất được biết đến với nhiều hit soft-rock như Trên Bãi biển và đường xuống địa ngục. Có lẽ một thời gian chạy hơi cạo sẽ làm cho nó ít khó khăn? Kể từ đó tôi đã phát hiện ra rằng tôi đã được gửi đi chỉ có một nửa của các bài hát Rea muốn phát hành. Ông muốn album mới là một đôi. Công ty thu âm của mình, Đông Tây, đã không. Sự bất đồng chứng minh thức. Rea rời Đông Tây và chọn để phát hành album mới, Dancing Down the Road Stony, trên nhãn riêng của mình, Jazzy Blue.
Khi tôi đến gần studio của mình, tôi bắt đầu tự hỏi nếu nhận xét ​​throwaway của tôi đã được chứng minh là giọt nước cuối cùng trong tâm trí của một số giám đốc điều hành EastWest rằng một đôi là ra câu hỏi; hay - tệ hơn nhiều - nếu một người nào đó thậm chí đã nói với Rea những gì tôi muốn nói. Khi cuộc phỏng vấn của chúng tôi bắt đầu, tôi thú nhận. Trước sự ngạc nhiên của tôi và cứu trợ khổng lồ, Rea cười và cảm ơn tôi. Sau gần một phần tư thế kỷ đối phó với các hãng đĩa lớn, anh rất vui khi được tự do.
Trong khi chỉ là về mọi nghệ sĩ có thể cuộn ra một danh sách các khiếu nại về nhãn hiệu của họ, mối quan hệ nhãn Rea của đã khiến ông bị mắc kẹt trong cái mà ông 'Chuyện khủng khiếp hành rock' cho 25 năm. Một người đàn ông rơi vào tình yêu với blues đồng bằng của Blind Willie McTell và thấy một nghề nghiệp cho mình dọc theo dòng của tay guitar Ry Cooder thấy mình thay vì được đặt trong ngoặc với giọng hát của mình bên cạnh Dire Straits và Phil Collins, sau những thành công lớn đánh lừa single đầu tiên của ông (Nếu bạn nghĩ Đó là Over).
"Tôi không có tham vọng trở thành một ca sĩ," ông nói. "Đó là một tai nạn, và tôi đã đi cùng với nó, vì nó có tốt hơn là vào trợ cấp thất nghiệp ở Middlesbrough. Và bạn nghĩ rằng, thời gian tới xung quanh tôi sẽ lọt vào những gì tôi thực sự muốn làm ... nhưng nó không bao giờ xảy ra vậy. ' Một khi công ty thu âm của ông biết rằng ông có thể viết chính giữa đường hits, họ muốn nhiều hơn trong cùng. Rea không trách họ; anh tự trách mình vì đã quá tuân thủ. "Tôi luôn luôn phản đối việc giảm thiểu các trường hợp: một tầng lớp lao động sợ hãi bản năng của bộ đồng phục. Nó thực sự là một thất bại của tôi, không phải của họ. Tôi đã luôn luôn rất quan tâm để giúp có được công việc làm. Để làm được những gì cần thiết. "
Phải mất hàng tiềm năng của cái chết của mình cho Rea để cuối cùng thực hiện album anh đã mơ ước của tất cả các năm. Rea đã có một loạt các hoạt động trong tám năm qua, cuối cùng mà ông đã nói rằng ông có ít hơn 50/50 cơ hội sống sót. Như anh đã bị đẩy xe lăn vào phòng mổ, anh nghĩ, 'Tôi đã có để có được thông qua này, tôi không thể chết nhưng vì âm thanh mà khán giả yêu khi tôi chơi sống tôi đã không thực sự đã được ghi nhận. Điều đó đã trở thành mục tiêu khi tôi bước ra. Tôi không biết có bao nhiêu bản sao album mới sẽ bán. Nhưng những gì tôi biết là tôi sẽ đóng dấu tên mình trên đó. "
Hoàn toàn đúng quá. Dancing Down the Road Stony là một kết hợp tuyệt vời của nhạc blues rên rỉ, cầu xin những giai điệu gospel và stomps khàn khàn. Đó là khung cảnh hoàn hảo cho giọng sỏi Rea và cho chơi guitar tuyệt vời của mình. Nó dễ dàng hơn để xem kết nối Rea của những bài hát. Khi guitar slide và tiếng rên rỉ của các ca khúc mở đầu nhường chỗ cho một lớn, trống âm bass xa và một riff đàn piano tinh tế và đột nhiên Rea hát, 'Thôi nào dễ lái, đưa cho tôi một cái gì đó cho nỗi đau của tôi', bạn biết anh ấy không phải là một số ngôi sao nhạc rock đang chơi đùa với các từ vựng của các nghệ sĩ blues nghèo. Đây là nỗi đau thực sự mình đang nói về. Bạn cũng có thể nghe thấy nó trong các siêu phẩm solo guitar mà xẻ các bài hát ngoài. 'Easy
Rea, howere, tin rằng anh ta luôn có những blues. "Khi bạn đang ở Middlesbrough và cửa hàng kem của cha mình là bốn cửa xuống từ việc trao đổi tình trạng thất nghiệp, và vào một buổi chiều thứ tư phần còn lại của thị trấn khi đóng, nhưng cha của bạn sẽ không cho phép bạn tắt và bạn chỉ nhận được những kẻ say rượu từ việc trao đổi thất nghiệp ... "Anh rùng mình khi nhớ lại. "Tôi đã sợ hãi lớn này mà tôi muốn dành cuộc sống của tôi trong cửa hàng đó. Tôi sử dụng để đi lên tầng trên để kiểm tra các chứng khoán. Và tôi phải ngồi ở đó chơi đàn guitar và nó sẽ làm tôi bị sợ hãi. " Ý tưởng về âm nhạc như một cách exorcising nỗi sợ hãi của bạn được xem xét lại vào Dancing The Blues Away, một ca khúc lạc quan về album mới mà Đừng nói với Đông Tây - bất ngờ phát thanh - thân thiện. Ngay cả khi chơi blues, có vẻ như, Rea không thể giúp tạo ra giai điệu hấp dẫn. Ứng phó với SAI LẦM CỦA TRẺ EM Thúc đẩy trẻ em lòng tự trọng có vẻ là một trong những mục tiêu của chăm sóc trẻ và giáo dục hiện đại. Nó đi tay trong tay với một nền văn hóa mà trong đó trẻ em được nhiệt tình ca ngợi những thành tựu nhỏ nhất. Trong khi chương trình khuyến mãi này của lòng tự trọng là, một cách đúng đắn, một phản ứng chống lại tính giờ STERNER khi trẻ em không được ca ngợi đủ, nó cũng có vẻ được gây ra bởi một nỗi sợ hãi của thất bại như thế nào sẽ ảnh hưởng đến trẻ em: một nỗi sợ hãi rằng nếu họ không thành công tại một nhiệm vụ, bằng cách nào đó họ sẽ bị thiệt hại. Tuy nhiên, điều ngược lại cũng có thể là sự thật. Nhiều nhà khoa học dành nhiều năm trải qua thất bại liên tục trong phòng thí nghiệm cho đến khi họ thực hiện một bước đột phá. Họ biết rằng cuối cùng quá trình này tiến bộ kiến thức khoa học. Trong cùng một cách, trẻ em cần phải trải nghiệm sự thất bại để học hỏi và phát triển. Nếu trẻ đã được ca ngợi với tất cả mọi thứ họ đã làm, bất kể thế nào là tốt, sau đó thất bại trong cuộc sống trưởng thành sẽ được tất cả những đau đớn hơn. Cuộc sống đầy những thất bại và không có điểm trong cố gắng để bảo vệ trẻ em khỏi những thất vọng mà đang chờ đợi họ. Phụ huynh và các nhà giáo dục không nên sợ nhặt lại những sai lầm của trẻ em, miễn là họ cũng ca ngợi họ khi họ làm tốt. Sau khi tất cả, con của anh hùng cố gắng thi đua, các ngôi sao nhạc pop và cầu thủ bóng đá, có tất cả lên đến đỉnh khi đối mặt với sự cạnh tranh tàn nhẫn. Cũng như họ, trẻ em cần phải học cách đối phó với thất bại và biến nó thành lợi thế của họ. THƯ CHÍNH THỨC Dear Sir or Madam, Tôi viết liên quan đến vị trí mới được quảng cáo trên The Times với. Tôi sẽ được quan tâm trong việc áp dụng cho các công việc nếu nó vẫn có sẵn. Tuy nhiên, tôi sẽ đánh giá cao nếu bạn có thể cung cấp cho tôi với một số chi tiết. Đầu tiên, tôi muốn biết những gì các công việc liên quan và nếu tôi sẽ được sử dụng trên một cơ sở bán thời gian hoặc toàn thời gian. Quảng cáo của bạn đề cập nhiệm vụ clerial. Điều đó có liên quan chủ yếu đến các nhiệm vụ thư ký hoặc nó sẽ mở rộng đến việc tiếp nhận, quá? Tôi cũng muốn biết nếu một trình độ tiếng Pháp và tiếng Anh là cần thiết, cũng như những gì cần các kỹ năng khác. Thứ hai, như vị trí đòi hỏi đi du lịch ở nước ngoài sẽ chi phí đi lại được bao phủ bởi bạn? Nó cũng quan trọng đối với tôi để được nhận thức của thời hạn của hợp đồng và thời gian của nó. Ngoài ra, tôi muốn biết thông tin cụ thể về tiền lương hàng năm trên cung cấp và cho dù được cung cấp nơi ăn nghỉ. Cuối cùng, bạn có thể vui lòng phác thảo chính sách công ty của bạn về các vấn đề như bảo hiểm y tế, nghỉ hàng năm và triển vọng thăng tiến. Yours faithfully, Patricia Stevens















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: