what?” Lauren stammered, moving her head back slightly in surprise at  dịch - what?” Lauren stammered, moving her head back slightly in surprise at  Việt làm thế nào để nói

what?” Lauren stammered, moving her

what?” Lauren stammered, moving her head back slightly in surprise at Camila’s unexpected admission. “What did you just say?”

“I love you,” Camila mumbled drowsily. She was facing Lauren, her eyes still closed, her voice soft and raspy with sleep.

“You do?” Lauren asked tentatively, her tone quiet and timid.

Camila nodded her head in affirmation before shifting her position in the bed slightly to snuggle into Lauren further. She lifted her right hand which was still positioned on Lauren’s left side, and draped it over her torso fully, her fingertips lightly grazing the small of her girlfriends back.

“Really?” Lauren asked still in shock, distrusting her ears.

Camila nodded her head again and pulled Lauren closer to her so that their hips were touching. Lauren smiled at the obvious exhaustion on Camila’s face, noting that her girlfriend was now barely awake, her whole body so evidently craving sleep, her eyes still closed. Lauren sighed at the sight, desperate to talk to Camila properly about the declaration. She turned over onto her back, threading her right arm underneath Camila’s shoulder. Lauren rolled Camila into her side so that her face was now resting gently on her shoulder and kissed her softly on the top of her head, her other hand reaching up to stroke Camila’s cheek with the back of her fingers. Lauren felt Camila exhale heavily as though she were expelling every source of stress and concern from her body. She gently moved the hand which was still lightly brushing Camila’s cheek and traced a line down the curve of her girlfriends jaw with her index finger, taking her chin between this and her thumb carefully when she reached it. Lauren turned Camila’s face up towards her and planted a tender kiss to her forehead just over her right eye before moving down to finally take Camila’s lips in her own. Lauren lingered there for a moment, enjoying the feel of Camila’s soft lips against her own.

Camila responded to the kiss, but barely, her body desperately trying to drift off to sleep. Lauren noticed Camila’s right hand move out of the corner of her eye and she reached up to lightly graze her fingertips across Lauren’s cheek, her aim poor and imprecise. Lauren lifted her own hand to take Camila’s wandering one and began to manipulate her fingers instinctively, watching as Camila lapses back into unconscious oblivion once again.

Lauren smiled to herself as she watched Camila, the long lost version of her, hidden away since the accident in the shadows of the night and the lonely confines of her bedroom. Here, now, as she slept, Lauren could see the real Camila, the girl that she’d been back before nightmares corrupted every dream. Lying in her arms now was the Camila that she knew still existed, self-assured and confident in slumber, her troubles forgotten. When she was afforded the opportunity of undisturbed sleep, when her dreams are kind and her worries rested, Camila was just like any other girl their age. Lauren knew that was what Camila wanted more than anything, to feel normal and ordinary. When the rest of their peers were trying so hard to stand out, to be extraordinary and unique, Camila wanted nothing more than to blend in.

Lauren felt a tear slide down her cheek at the thought of Camila’s struggles, wondering why someone that she found so exceptional would ever wish to be anything less than that. Lauren knew that Camila was special, she’d felt it the moment that they’d met, but, in that brief meeting she’d never realised precisely how remarkable her girlfriend would turn out to be, how special she truly was, how great. Watching Camila now as she slept after having finally heard the three words from her lips that she’d so desperately wanted to, Lauren tried to remember another time when she’d ever felt so happy. Every other memory that she recalled holds Camila firmly in its core and she realised that Miss Lovato’s words were true. Camila may depend on Lauren for support but, Lauren was just as equally, if not more, dependent and enamoured with her. Camila held the key to Lauren’s happiness, she was solely responsible for safeguarding Lauren’s heart and it would live and die with her.

“I love you too,” Lauren said happily.

Lauren kissed Camila on the forehead again, another tear escaping the corner of her eye as she watched the brunette, a content expression on her face.

Camila shifted slightly against Lauren, the touch of her lips waking her a little. Camila moved a little and nuzzled her face against Lauren’s neck, kissing it softly with her lips, semi-conscious, still fighting the inevitable demand of sleep. Always fighting, Lauren thought.

“Go to sleep,” Lauren commanded gently, reaching up and stroking Camila’s hair soothingly.

Camila shook her head against the crook of Lauren’s neck in protest stubbornly.

“Camz,” Lauren whispered softly. “You should sleep.”

She leant down and kissed Camila’s brow delicately over the scar on her forehead, waiting patiently, her other hand sti
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
cái gì?" Lauren stammered, di chuyển đầu của cô lại hơi bất ngờ tại Camila của nhập học bất ngờ. "Anh vừa nói gì?""I love you," Camila mumbled drowsily. Cô đã phải đối mặt với Lauren, đôi mắt của cô vẫn còn đóng cửa, giọng nói của cô mềm mại và chất với giấc ngủ."Bạn làm?" Lauren hỏi dứt khoát, giai điệu của mình yên tĩnh và nhút nhát.Camila gật đầu đầu của cô trong khẳng định trước khi chuyển đổi vị trí của mình trong giường hơi rúc vào Lauren hơn nữa. Cô nâng lên tay phải mà còn được định vị trên bên trái của Lauren, và treo nó trên thân mình đầy đủ, ngón tay cô nhẹ gặm cỏ nhỏ bạn gái của mình trở lại."Thật sự?" Lauren hỏi vẫn trong sốc, distrusting đôi tai của mình.Camila nodded her head again and pulled Lauren closer to her so that their hips were touching. Lauren smiled at the obvious exhaustion on Camila’s face, noting that her girlfriend was now barely awake, her whole body so evidently craving sleep, her eyes still closed. Lauren sighed at the sight, desperate to talk to Camila properly about the declaration. She turned over onto her back, threading her right arm underneath Camila’s shoulder. Lauren rolled Camila into her side so that her face was now resting gently on her shoulder and kissed her softly on the top of her head, her other hand reaching up to stroke Camila’s cheek with the back of her fingers. Lauren felt Camila exhale heavily as though she were expelling every source of stress and concern from her body. She gently moved the hand which was still lightly brushing Camila’s cheek and traced a line down the curve of her girlfriends jaw with her index finger, taking her chin between this and her thumb carefully when she reached it. Lauren turned Camila’s face up towards her and planted a tender kiss to her forehead just over her right eye before moving down to finally take Camila’s lips in her own. Lauren lingered there for a moment, enjoying the feel of Camila’s soft lips against her own.Camila responded to the kiss, but barely, her body desperately trying to drift off to sleep. Lauren noticed Camila’s right hand move out of the corner of her eye and she reached up to lightly graze her fingertips across Lauren’s cheek, her aim poor and imprecise. Lauren lifted her own hand to take Camila’s wandering one and began to manipulate her fingers instinctively, watching as Camila lapses back into unconscious oblivion once again.Lauren smiled to herself as she watched Camila, the long lost version of her, hidden away since the accident in the shadows of the night and the lonely confines of her bedroom. Here, now, as she slept, Lauren could see the real Camila, the girl that she’d been back before nightmares corrupted every dream. Lying in her arms now was the Camila that she knew still existed, self-assured and confident in slumber, her troubles forgotten. When she was afforded the opportunity of undisturbed sleep, when her dreams are kind and her worries rested, Camila was just like any other girl their age. Lauren knew that was what Camila wanted more than anything, to feel normal and ordinary. When the rest of their peers were trying so hard to stand out, to be extraordinary and unique, Camila wanted nothing more than to blend in.Lauren felt a tear slide down her cheek at the thought of Camila’s struggles, wondering why someone that she found so exceptional would ever wish to be anything less than that. Lauren knew that Camila was special, she’d felt it the moment that they’d met, but, in that brief meeting she’d never realised precisely how remarkable her girlfriend would turn out to be, how special she truly was, how great. Watching Camila now as she slept after having finally heard the three words from her lips that she’d so desperately wanted to, Lauren tried to remember another time when she’d ever felt so happy. Every other memory that she recalled holds Camila firmly in its core and she realised that Miss Lovato’s words were true. Camila may depend on Lauren for support but, Lauren was just as equally, if not more, dependent and enamoured with her. Camila held the key to Lauren’s happiness, she was solely responsible for safeguarding Lauren’s heart and it would live and die with her.“I love you too,” Lauren said happily.Lauren kissed Camila on the forehead again, another tear escaping the corner of her eye as she watched the brunette, a content expression on her face.Camila shifted slightly against Lauren, the touch of her lips waking her a little. Camila moved a little and nuzzled her face against Lauren’s neck, kissing it softly with her lips, semi-conscious, still fighting the inevitable demand of sleep. Always fighting, Lauren thought.“Go to sleep,” Lauren commanded gently, reaching up and stroking Camila’s hair soothingly.Camila shook her head against the crook of Lauren’s neck in protest stubbornly.“Camz,” Lauren whispered softly. “You should sleep.”She leant down and kissed Camila’s brow delicately over the scar on her forehead, waiting patiently, her other hand sti
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
những gì? "Lauren lắp bắp, di chuyển đầu lại hơi ngạc nhiên khi nhập viện bất ngờ Camila của. "Chú vừa nói gì?"

"Anh yêu em", Camila lầm bầm buồn ngủ. Cô đã phải đối mặt với Lauren, mắt vẫn nhắm, giọng nói của cô mềm mại và khàn khàn với giấc ngủ.

"Bạn làm gì?" Lauren hỏi thăm dò, giọng cô yên tĩnh và nhút nhát.

Camila gật đầu khẳng định trước khi chuyển vị trí của mình trong giường hơi rúc vào Lauren thêm. Cô nâng cánh tay phải của mình mà vẫn còn vị trí trên bên trái của Lauren, và quấn nó trên thân mình đầy đủ, đầu ngón tay nhẹ chăn thả nhỏ của bạn gái mình trở lại.

"Thật sao?" Lauren vẫn hỏi sốc, không tin vào tai mình.

Camila gật đầu của mình đầu một lần nữa và kéo Lauren gần gũi hơn với cô để hông của họ chạm vào nhau. Lauren mỉm cười với sự cạn kiệt rõ ràng trên khuôn mặt của Camila, lưu ý rằng bạn gái của mình là bây giờ hầu như không tỉnh táo, toàn bộ cơ thể của mình rất rõ ràng thèm ngủ, đôi mắt vẫn nhắm. Lauren thở dài khi nhìn thấy, tuyệt vọng để nói chuyện với Camila đúng về việc kê khai. Cô quay qua lên lưng cô, luồn cánh tay phải bên dưới vai Camila của. Lauren cán Camila vào mặt cô để khuôn mặt của cô bây giờ đang nghỉ ngơi nhẹ nhàng lên vai cô và hôn cô nhẹ nhàng trên đỉnh đầu của cô, bàn tay kia của cô đạt đến má đột quỵ Camila với sự trở lại của ngón tay. Lauren cảm thấy Camila thở ra nặng nề như thể cô đã bị trục xuất tất cả các nguồn của sự căng thẳng và lo lắng từ cơ thể của mình. Cô nhẹ nhàng di chuyển tay mà vẫn nhẹ nhàng đánh má Camila và truy tìm một đường xuống các đường cong của bạn gái mình hàm với ngón tay trỏ của mình, lấy cằm giữa điều này và ngón tay cái của mình một cách cẩn thận khi cô đến nó. Lauren quay mặt Camila của lên về phía cô và đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô chỉ hơn mắt phải của cô trước khi di chuyển xuống cuối cùng mất môi Camila tại của chính mình. Lauren nấn ná ở đó một lúc, thưởng thức cảm giác của đôi môi mềm mại Camila chống lại chính mình.

Camila đáp lại nụ hôn, nhưng hầu như không, cơ thể cô rất cố gắng để trôi vào giấc ngủ. Lauren nhận thấy ngay di chuyển tay Camila ra khỏi khóe mắt cô và cô đạt đến chăn thả nhẹ ngón tay trên má của Lauren, cô nhắm nghèo và không chính xác. Lauren đưa tay của mình để có lang thang một của Camila và bắt đầu thao tác các ngón tay theo bản năng, xem như sai sót Camila trở lại vào lãng quên bất tỉnh một lần nữa.

Lauren mỉm cười với chính mình khi cô nhìn Camila, phiên bản dài bị mất của cô, ẩn đi kể từ khi tai nạn trong bóng tối của đêm và ranh giới cô đơn của phòng ngủ của cô. Ở đây, bây giờ, khi bà đang ngủ, Lauren có thể nhìn thấy Camila thực, các cô gái rằng cô đã trở lại trước khi cơn ác mộng bị hỏng mỗi giấc mơ. Nằm trong vòng tay của cô bây giờ là Camila rằng cô biết vẫn còn tồn tại, tự tin và tin tưởng vào giấc ngủ, rắc rối của cô lãng quên. Khi cô được dành cơ hội của giấc ngủ yên tĩnh, khi giấc mơ của cô là tốt bụng và lo lắng của cô được nghỉ ngơi, Camila là giống như bất kỳ cô gái khác tuổi tác của họ. Lauren biết đó là những gì Camila muốn nhiều hơn bất cứ điều gì, để cảm thấy bình thường và bình thường. Khi phần còn lại của các đồng nghiệp của họ đã cố gắng hết sức để nổi bật, là phi thường và độc đáo, Camila muốn gì hơn là để trộn.

Lauren cảm thấy một slide nước mắt trên má cô ở tư tưởng của cuộc đấu tranh Camila của, tự hỏi tại sao một ai đó mà cô tìm thấy rất đặc biệt sẽ bao giờ muốn có bất cứ điều gì ít hơn thế. Lauren biết rằng Camila là đặc biệt, cô cảm thấy nó thời điểm mà họ gặp nhau, nhưng, trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi cô chưa bao giờ nhận ra chính xác như thế nào đáng chú ý của bạn gái sẽ bật ra được, làm thế nào đặc biệt cô ấy thực sự là, làm thế nào tuyệt vời . Xem Camila nay khi bà đang ngủ sau khi đã nghe ba chữ từ đôi môi của cô ấy rằng cô ấy rất rất muốn, Lauren cố gắng nhớ lại một thời điểm khác khi cô từng cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi bộ nhớ khác mà cô nhớ lại giữ Camila vững trong lõi của nó và cô nhận ra rằng những lời cô Lovato là sự thật. Camila có thể phụ thuộc vào Lauren cho hỗ trợ nhưng, Lauren đã được chỉ là như nhau, nếu không nhiều hơn, phụ thuộc và say mê với cô ấy. Camila nắm giữ chìa khóa hạnh phúc của Lauren, cô chịu trách nhiệm bảo vệ trái tim của Lauren và nó sẽ sống và chết với cô.

"Em cũng yêu anh", Lauren nói vui vẻ.

Lauren hôn Camila trên trán một lần nữa, một giọt nước mắt thoát góc mắt cô khi cô nhìn brunette, một biểu hiện nội dung trên khuôn mặt của cô.

Camila chuyển nhẹ so với Lauren, khi chạm vào môi cô đánh thức cô ấy một chút. Camila chuyển một chút và rúc mặt vào cổ của Lauren, hôn nó nhẹ nhàng với đôi môi của cô, nửa tỉnh nửa mê, vẫn chiến đấu với nhu cầu tất yếu của giấc ngủ. Luôn luôn chiến đấu, Lauren nghĩ.

"Đi ngủ đi," Lauren chỉ huy nhẹ nhàng, vươn lên và vuốt ve mái tóc của Camila dịu dàng.

Camila lắc đầu chống lại kẻ gian của cổ Lauren phản đối kiên quyết.

"Camz," Lauren thì thầm nhẹ nhàng. "Bạn nên ngủ."

Cô nghiêng xuống và hôn lên trán Camila của tế nhị hơn vết sẹo trên trán cô, kiên nhẫn chờ đợi, sti tay kia
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: