N: I finished it and haven’t been called back in to work yet! Double w dịch - N: I finished it and haven’t been called back in to work yet! Double w Việt làm thế nào để nói

N: I finished it and haven’t been c

N: I finished it and haven’t been called back in to work yet! Double win for me….now I need some food as I’ve not eaten all day. Anyway…enjoy x

“Sure?” Camila asked Lauren as she wrapped her arms around her girlfriend’s waist and buried her face against her chest once again.

“I’m sure,” Lauren replied, tightening her hold on Camila comfortingly and kissing the top of her head. “I’m just nervous,” she admitted, rubbing Camila’s back with one of her hands soothingly as she held her.

“Same,” Camila agreed, turning her face up to look at Lauren’s once more, a small smile on her lips. “I….ww…www…wwanntt…” she started, but stopped, her speech too difficult to express what she was trying to say.

“What about the others?” Lauren asked, knowing that they weren’t alone in the house.

“Not….invited,” Camila joked and Lauren laughed in response.

“Camz,” Lauren said quietly after a minute when her chuckles had died down and wanting to clarify something with her girlfriend. “You’re not doing this for me are you?”

“No,” Camila answered, shaking her head from side to side gently. “Me.” She told her.

“Why now?” Lauren asked her interestedly. “Why tonight?”

Camila shrugged in response, not because she didn’t know why she wanted to take that step with Lauren tonight, but, because, still unable to speak properly, she couldn’t share those reasons with her girlfriend. Once again Camila was trapped in her own head and she wished, more than anything that she could be articulate and vocal, that she could tell Lauren her thoughts, communicate the fact that she felt safe with her, that she was so sick of feeling ill and emotionally numb after her recent hospital stay and the medication that they’d given her that she’d give anything to feel truly alive again, even if it was just for a few minutes.

That was how Camila felt when she was with Lauren, like she was finally able to experience the emotions that had been lost to her since the accident; happiness, contentment, and love. Before Camila had met Lauren, she’d been like her impaired left arm had been immediately after the accident, numb and useless, present but not functioning in its fullest capacity. Then, they’d had their chance meeting in the hallway on the first day of school and Camila had started to wake up, just like her arm had done. She’d begun to engage in things again, she’d started to find her purpose, become slowly more functional, and she’d felt those emotions return to her like the uncomfortable sensation of pins and needles which you experience after a dead arm, small at first; like the amusement that came with a badly told joke or the happiness of being included and not ignored because of your differences. Then, just as the sensation had continued to improve in Camila’s hand, the area growing bigger with every passing day, so had the emotions she’d experienced. Thanks to Lauren, they’d evolved from simple moods such as happiness to all-encompassing love and lust, anger and sorrow. She wasn’t numb any more, she didn’t just exist. She was alive and it had all been thanks to the girl whose arms enveloped her now, her saviour and her unknowing salvation, Lauren.

That was part of the reason Camila had been so physical with Lauren recently, because it helped to be close to her, to be able to touch her and kiss her. Lauren made Camila feel again by just being herself, providing Camila with her quiet reassurances, her steadfast and unwavering support, her never ending presence, but, when she kissed Camila, when they were intimate, those feelings grew exponentially and somehow managed to block out all the negative thoughts that Camila still possessed at times, all the self-doubt. Camila needed her now more than she could ever know or understand because those thoughts were creeping back to her again, making her question if she had the strength to go through this all again, to start from the beginning with her speech once more as she faced the prospect of another long recovery.

Aside from the emotional reasons that she wanted to be with Lauren, there was the fact that Camila was physically attracted to her girlfriend. She was entranced by Lauren’s piercing green eyes, framed perfectly by her dark brows and prominent lashes. Her long brown hair framed Lauren’s face nicely, contrasting strikingly with her soft, pale, unblemished skin. Camila thought that she could look at Lauren all day and never get bored. Observing her was akin to studying a fine work of art, effortless but rewarding. Each glance affording you the opportunity to find beauty that you’d somehow missed on the previous one. Camila appreciated art when she saw it, art was captivating, and she was captivating. Lauren was one of the most exquisite pieces of art that Camila had ever seen and she found it hard to believe she’d ever find something lovelier or more magnificent in her entire life.

Camila also had a basic need for physical contact, to experience the comfort that came from her girlfriend’s suppo
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
N: I finished it and haven’t been called back in to work yet! Double win for me….now I need some food as I’ve not eaten all day. Anyway…enjoy x“Sure?” Camila asked Lauren as she wrapped her arms around her girlfriend’s waist and buried her face against her chest once again.“I’m sure,” Lauren replied, tightening her hold on Camila comfortingly and kissing the top of her head. “I’m just nervous,” she admitted, rubbing Camila’s back with one of her hands soothingly as she held her.“Same,” Camila agreed, turning her face up to look at Lauren’s once more, a small smile on her lips. “I….ww…www…wwanntt…” she started, but stopped, her speech too difficult to express what she was trying to say.“What about the others?” Lauren asked, knowing that they weren’t alone in the house.“Not….invited,” Camila joked and Lauren laughed in response.“Camz,” Lauren said quietly after a minute when her chuckles had died down and wanting to clarify something with her girlfriend. “You’re not doing this for me are you?”“No,” Camila answered, shaking her head from side to side gently. “Me.” She told her.“Why now?” Lauren asked her interestedly. “Why tonight?”Camila shrugged in response, not because she didn’t know why she wanted to take that step with Lauren tonight, but, because, still unable to speak properly, she couldn’t share those reasons with her girlfriend. Once again Camila was trapped in her own head and she wished, more than anything that she could be articulate and vocal, that she could tell Lauren her thoughts, communicate the fact that she felt safe with her, that she was so sick of feeling ill and emotionally numb after her recent hospital stay and the medication that they’d given her that she’d give anything to feel truly alive again, even if it was just for a few minutes.That was how Camila felt when she was with Lauren, like she was finally able to experience the emotions that had been lost to her since the accident; happiness, contentment, and love. Before Camila had met Lauren, she’d been like her impaired left arm had been immediately after the accident, numb and useless, present but not functioning in its fullest capacity. Then, they’d had their chance meeting in the hallway on the first day of school and Camila had started to wake up, just like her arm had done. She’d begun to engage in things again, she’d started to find her purpose, become slowly more functional, and she’d felt those emotions return to her like the uncomfortable sensation of pins and needles which you experience after a dead arm, small at first; like the amusement that came with a badly told joke or the happiness of being included and not ignored because of your differences. Then, just as the sensation had continued to improve in Camila’s hand, the area growing bigger with every passing day, so had the emotions she’d experienced. Thanks to Lauren, they’d evolved from simple moods such as happiness to all-encompassing love and lust, anger and sorrow. She wasn’t numb any more, she didn’t just exist. She was alive and it had all been thanks to the girl whose arms enveloped her now, her saviour and her unknowing salvation, Lauren.That was part of the reason Camila had been so physical with Lauren recently, because it helped to be close to her, to be able to touch her and kiss her. Lauren made Camila feel again by just being herself, providing Camila with her quiet reassurances, her steadfast and unwavering support, her never ending presence, but, when she kissed Camila, when they were intimate, those feelings grew exponentially and somehow managed to block out all the negative thoughts that Camila still possessed at times, all the self-doubt. Camila needed her now more than she could ever know or understand because those thoughts were creeping back to her again, making her question if she had the strength to go through this all again, to start from the beginning with her speech once more as she faced the prospect of another long recovery.Aside from the emotional reasons that she wanted to be with Lauren, there was the fact that Camila was physically attracted to her girlfriend. She was entranced by Lauren’s piercing green eyes, framed perfectly by her dark brows and prominent lashes. Her long brown hair framed Lauren’s face nicely, contrasting strikingly with her soft, pale, unblemished skin. Camila thought that she could look at Lauren all day and never get bored. Observing her was akin to studying a fine work of art, effortless but rewarding. Each glance affording you the opportunity to find beauty that you’d somehow missed on the previous one. Camila appreciated art when she saw it, art was captivating, and she was captivating. Lauren was one of the most exquisite pieces of art that Camila had ever seen and she found it hard to believe she’d ever find something lovelier or more magnificent in her entire life.Camila also had a basic need for physical contact, to experience the comfort that came from her girlfriend’s suppo
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
N: tôi hoàn thành nó và đã không được gọi trở lại để làm việc chưa! Giành chiến thắng kép cho tôi ... Now Tôi cần một số thực phẩm như tôi đã không ăn cả ngày. Dù sao ... thưởng thức x

"chắc?" Camila hỏi Lauren khi cô vòng tay ôm lấy eo của bạn gái và vùi mặt vào ngực cô ấy một lần nữa.

"Tôi chắc chắn rằng," Lauren trả lời, thắt chặt giữ cô trên Camila comfortingly và hôn đầu đầu cô. "Tôi chỉ lo lắng", cô thừa nhận, xát lại Camila với một tay của cô dịu dàng như cô ôm cô ấy.

"Tương tự," Camila đồng ý, quay mặt lên nhìn một lần nữa, một nụ cười nhỏ Lauren trên môi cô. "Tôi ... .ww ... www ... wwanntt ..." cô bắt đầu, nhưng dừng lại, lời nói của mình quá khó khăn để thể hiện những gì cô đã cố gắng để nói.

"Thế còn những người khác?" Lauren hỏi, biết rằng họ không phải ở nhà một mình .

"Không ... .invited," Camila đùa và Lauren cười đáp lại.

"Camz", Lauren lặng lẽ nói sau một phút khi cười khúc khích của cô đã lắng xuống và muốn làm rõ một cái gì đó với bạn gái của mình. "Bạn sẽ không làm điều này đối với tôi là bạn?"

"Không," Camila trả lời, lắc đầu từ bên này sang bên kia nhẹ nhàng. "Nhớ." Cô ấy nói với cô ấy.

"Tại sao bây giờ?" Lauren hỏi cô interestedly. "Tại sao tối nay?"

Camila nhún vai trả lời, không phải vì cô không biết lý do tại sao cô ấy muốn đi mà bước với Lauren tối nay, nhưng, bởi vì, vẫn không thể nói đúng, cô ấy không thể chia sẻ những lý do với bạn gái của mình. Một lần nữa Camila đã bị mắc kẹt trong đầu của riêng mình và cô ấy muốn, hơn bất cứ điều gì mà cô có thể nói lưu loát và giọng hát, cô có thể nói với Lauren suy nghĩ của mình, giao tiếp thực tế rằng cô cảm thấy an toàn với cô, rằng cô đã quá chán và cảm thấy bệnh và cảm xúc tê liệt sau khi nằm viện gần đây của cô và thuốc mà họ đã cho cô rằng cô sẽ cung cấp cho bất cứ điều gì để cảm thấy thật sự sống lại, thậm chí nếu nó chỉ cho một vài phút.

đó là Camila cảm thấy như thế nào khi cô với Lauren, như cô cuối cùng đã có thể trải nghiệm những cảm xúc mà đã bị mất với cô kể từ khi vụ tai nạn; hạnh phúc, mãn nguyện, và tình yêu. Trước khi Camila đã gặp Lauren, cô muốn được như cánh tay trái bị suy yếu cô đã ngay lập tức sau khi tai nạn xảy ra, tê liệt và vô dụng, nhưng hiện tại không hoạt động ở công suất tối đa của nó. Sau đó, họ sẽ có cơ hội gặp gỡ của họ trong hành lang vào ngày đầu tiên của năm học và Camila đã bắt đầu thức dậy, giống như cánh tay của cô đã làm. Cô bắt đầu tham gia vào điều một lần nữa, cô bắt đầu đi tìm mục đích của mình, trở thành chậm chức năng hơn, và cô cảm thấy những cảm xúc trở lại với cô ấy giống như cảm giác khó chịu của các chân và kim tiêm mà bạn gặp sau khi một cánh tay đã chết, nhỏ ở đầu tiên; như vui chơi giải trí đi kèm với một trò đùa xấu nói hay hạnh phúc của đang được bao gồm và không được bỏ qua vì sự khác biệt của bạn. Sau đó, cũng giống như cảm giác đã tiếp tục cải thiện trong tay Camila của, khu vực đang phát triển lớn hơn với mỗi ngày trôi qua, vì vậy đã có những cảm xúc mà cô đã trải qua. Nhờ Lauren, họ đã phát triển từ tâm trạng đơn giản như hạnh phúc để bao gồm tất cả tình yêu và ham muốn, sự tức giận và nỗi buồn. Cô không tê nữa, cô không chỉ tồn tại. Cô ấy còn sống và nó đã có tất cả là nhờ vào các cô gái có vòng tay bao bọc của cô bây giờ, vị cứu tinh của mình và cứu độ vô minh của cô, Lauren.

Đó là một phần lý do Camila đã rất vật lý với Lauren gần đây, bởi vì nó đã giúp để được gần gũi với cô ấy , để có thể chạm vào cô và hôn cô ấy. Lauren đã Camila cảm nhận lại bằng cách chỉ là bản thân mình, cung cấp Camila với sự bảo đảm yên tĩnh của mình, hỗ trợ kiên định và vững chắc của cô, cô không bao giờ kết thúc sự hiện diện, nhưng, khi cô hôn Camila, khi họ thân mật, những cảm xúc đã tăng trưởng theo cấp số nhân và bằng cách nào đó quản lý để ngăn chặn tất cả những suy nghĩ tiêu cực mà Camila vẫn ám vào những thời điểm, tất cả các thiếu tự tin. Camila cần cô bây giờ hơn cô bao giờ có thể biết hoặc không hiểu vì những suy nghĩ đó đã leo trở lại với cô ấy một lần nữa, làm cho câu hỏi của cô ấy nếu cô ấy có sức mạnh để vượt qua tất cả điều này một lần nữa, để bắt đầu từ đầu với bài phát biểu của mình một lần nữa khi cô phải đối mặt triển vọng của một hồi lâu.

Ngoài những lý do về tình cảm mà cô muốn với Lauren, có một thực tế rằng Camila đã được thể chất thu hút với bạn gái của mình. Cô bị mê hoặc bởi đôi mắt màu xanh lá cây xuyên Lauren, đóng khung hoàn hảo bằng lông mày đậm và lông mi nổi bật. Mái tóc dài màu nâu của cô được đóng khung khuôn mặt của Lauren độc đáo, tương phản rõ rệt với, xanh xao, da không tì vết mềm mại của cô. Camila nghĩ rằng cô có thể nhìn Lauren cả ngày và không bao giờ cảm thấy buồn chán. Quan sát của bà là giống như học một tác phẩm nghệ thuật, nỗ lực nhưng đáng. Mỗi cái nhìn affording bạn cơ hội để tìm thấy vẻ đẹp mà bạn muốn bằng cách nào đó bỏ vào trước đó. Camila đánh giá cao nghệ thuật khi cô nhìn thấy nó, nghệ thuật đã quyến rũ, và cô ấy đã quyến rũ. Lauren là một trong những phần tinh túy nhất của nghệ thuật mà Camila đã từng nhìn thấy và cô thấy khó để tin rằng cô từng tìm thấy một cái gì đó đáng yêu hay hoành tráng hơn trong toàn bộ cuộc sống của cô.

Camila cũng có một nhu cầu cơ bản cho tiếp xúc vật lý, để trải nghiệm thoải mái mà đến từ suppo của bạn gái
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: