O fearful meditation! where, alack, Shall Time's best jewel from Time' dịch - O fearful meditation! where, alack, Shall Time's best jewel from Time' Việt làm thế nào để nói

O fearful meditation! where, alack,

O fearful meditation! where, alack,
Shall Time's best jewel from Time's chest lie hid?
Or what strong hand can hold his swift foot back?
Or who his spoil of beauty can forbid?
O, none, unless this miracle have might,
That in black ink my love may still shine bright.

(From Shakespeare's Sonnet 65)

...

The diary the kind Mr. Malfoy had given him turned out to be even more wonderful than Harry had first realized. Not only did the book have lovely thick cream-colored pages you could write on, but - as Harry discovered to his infinite delight - it even wrote back!

Harry was ever so excited the first time this happened. Harry, Ron, and Draco spent the last chilly days of their Christmas break curled up in front of a cozy fire in one of the Malfoys' many vast sitting rooms. This particular afternoon, Ron and Draco were having a lengthy and oddly stiff conversation about prominent wizarding families in Britain, and Harry was bored out of his wits. Draco was rattling off long lists of names as reverently as if they were ancient spells, and he was inquiring about the Weasley family's connections to each one of these families. Harry could tell that Draco was making an effort to get to know Ron, but it wasn't going terribly well. Ron's contributions to the conversation consisted mostly of pregnant pauses, indifferent shrugs, and occasional "dunnos", so Harry excused himself politely after a while and went to his room to find his new diary instead.

Harry had decided to use the beautiful volume Mr. Malfoy had given him to record his adventures at Hogwarts, so that Leaf and Twig and the other fairies could read about them afterwards. But the diary appeared to have other ideas!

My name is Harry, wrote Harry in his best handwriting. As he sat for a moment, wondering how best to proceed from there - should he begin the story with the wondrous letter he had received from Hogwarts, or with his journey on the magnificent scarlet Hogwarts Express? - dark ink began to appear on the page before him.

Hello, Harry, said the diary. My name is Tom Riddle.

Harry stared at the page in wonder. Tom Riddle? He felt a slight shiver at his spine. But that was... That was Voldemort! The sad wizard whose soul had taken refuge in poor Professor Quirrell's body! Was he still alive, then, after all? Harry reached out and traced the curly black letters on the page with a trembling finger, and to his delight, he felt something deep within the pages respond to his touch. A shard! There was a piece of broken soul hidden inside this book! And not only that - it could talk to him!

Harry dipped his quill in ink and wrote rapidly, his heart pounding in his chest: Tom! I'm so happy you are in there! I was so afraid I would never see you again! I'm so terribly sorry about poor Quirrell - I really truly did not mean to kill him. Please forgive me! Your devoted friend Harry.

The page was blank for a moment, and Harry could sense some slight confusion emanating from the creamy paper. Then the black letters appeared again, in the same elegant hand as before: Who is this Quirrell? Why did you kill him? And who are you, Harry? Are you a wizard?

It took Harry a long time to explain the story about his friend Quirrell and his shard to the diary, and his hand hurt quite a bit by the time he was done. The shard in the diary had a great many questions, especially about the lovely red stone, and Harry answered them all to the best of his ability.

And that's the whole story, Tom, he wrote finally. As far as I understand it, at least. I was trying to give Professor Quirrell the stone his shard wanted, but I accidentally killed my friend instead. You don't mind me calling you Tom, do you? Or do you want me to call you Voldemort or You-Know-Who instead? I suppose it would be a little silly to call you You-Know-Who when I'm writing to you, wouldn't it? I mean, of course you know who, right?

The diary appeared to think about this for a moment. Then it replied in elegant cursive: You can call me Tom. I have sometimes thought of calling myself Voldemort, but I've never told anyone about that. It's my secret name for myself. How do you know that name?

Harry blinked down at the curly black letters, puzzled. How could Tom not know about becoming Voldemort? Dumbledore had told Harry that Tom Riddle had changed his name to Voldemort - although why someone would change a lovely name like "Tom" into something so long and cumbersome was still a mystery to Harry. But how could Tom himself forget about his own name? Harry ran his finger over the thick paper again, sensing the soul-shard stirring in there.

And suddenly, Harry understood: Tom, the shard in the diary, felt a lot younger than Professor Quirrell's shard. There was something about the shard hidden in the pages of the book that felt almost like a boy still, perhaps no more than a few years older than Harry himself. Perhaps this shard had become separated from the splintered soul of the Dark Lord while he was still quite young? Yes, that would explain why Tom did not know that he had become Voldemort later.

Harry picked up his quill again. I am so happy to have found you again, Tom, he wrote. I thought you were completely gone when Quirrell died. The soul shard inside him that I told you about was yours - did I forget to mention that? It was a piece of you! That's why I feel that I know you already even if we have just met.

A shard of soul? wrote Tom. My soul? Listen, Harry, I want to...

There was a faint knock on the door, and Harry closed the diary quickly. He wasn't ready to share the wonderful secret of the diary with anyone else. He wanted Tom to be just his friend for a little while. Perhaps he might introduce him to Ron later, but not quite yet. "Come in," Harry called out, hiding the diary inside his robes.

A strange and amiable little being appeared in the doorway, holding a steaming mug. He looked like a very old fairy who had merged with a long-eared bat through some sort of magical accident. "Would Master care for some hot chocolate?" he asked shyly.

"I don't know," said Harry, smiling at the friendly creature. "He's in his study, I think, with Mrs. Malfoy. I can go and ask him if you want."

His visitor giggled a little. "Oh, no, Harry Potter, sir. I was speaking of you, Master Harry, sir."

"Oh." Harry blushed. "I'm sorry, I must have misunderstood you. What's your name?"

"Dobby, sir," whispered the creature.

Harry nodded solemnly at him. "A pleasure to meet you, Dobby. I didn't know that the Malfoys had any other guests. But I suppose it makes sense that they would, in a house this large. They must get quite lonely in this vast house sometimes. Yes, I would love some hot chocolate, Mr. Dobby. How very thoughtful of you to ask! How long have you been a guest here? Did you just arrive?"

"Guest, sir?" Dobby stared wide-eyed at Harry for a moment, and then he hurried toward Harry, the mug shaking in his trembling hands. "Oh, no, Master Harry. Dobby is no guest, sir. Dobby is a house elf, Master Harry sir. Bringing you chocolate."

In his eagerness, the elf spilled a few drops of chocolate on the marble floor, and Harry reached for a handkerchief to help him clean it up. But the little elf just stood there frozen, staring at the little puddle of foam on the floor. The next moment, some sort of strange madness seemed to come over him, and he dashed over to the fireplace and started smacking himself over the head with a piece of firewood.

"What are you doing?" cried Harry in alarm. But Dobby kept hitting himself in the head with the firewood with all his might. He was going to start bleeding soon, or knock himself out cold.

Harry stared at him in horror. He realized that the little elf must be suffering from some horrible delusion. Perhaps he thought there was a spider on his head? Had poor Dobby picked the wrong mushrooms out in the forest and started seeing things? Or had some strange illness come over him?

Harry rushed over to the little elf and touched him with a spark of the strongest, most soothing magic he could muster. "There, there, Dobby," said Harry gently and reached for the piece of firewood. Dobby let go of the wood and stood completely still for a moment, regarding Harry with a puzzled expression.

"What were you doing, Dobby?" asked Harry in his softest voice.

"Punishing myself, sir," said Dobby weakly. "For spilling chocolate, sir."

Harry shook his head slowly. He flung the piece of wood aside and put his hands on Dobby's tiny shoulders. "You were taken ill, weren't you, Dobby?" he said in his most calming voice. "Your illness is making you say some very strange things right now. Why would anyone want to punish themselves?"

"Ill?" Dobby looked up at him, dazed, with huge gooseberry eyes. "No, Harry Potter, sir... Dobby is not ill, just careless, sir. House elves are meant to serve their masters, and they must punish themselves if they make any mistakes."

Harry didn't know whether to laugh or cry at this absurd statement. "No, no, Dobby! That's just silly. It must be your illness making you think odd thoughts like that. Here!" He gave Dobby another little spark of his magic. "Do you feel better now? Are you able to think straight?"

Dobby stood silently for a moment, a baffled expression on his small wrinkled face. Then he lit up in a smile. "Yes, Dobby is feeling a lot better now, Harry Potter sir."

"You don't want to punish yourself any more, do you?" Harry watched the elf anxiously.

Dobby shook his head. "No, Mr. Potter." He sounded slightly surprised at his own words. "Dobby doesn't want to punish himself any more because... because..." He appeared to be searching for the right words. Then he nodded: "Because it hurts! And Dobby doesn't actually like getting hurt."

"Of course you don't," said Harry and patted Dobby on the arm. "I mean, who would? And to punish yourself for spilling a little chocolate is just..."

"Silly!" The elf's eyes were shining now. "Tha
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
O thiền sợ hãi! ở đâu, alack, Jewel của thời gian tốt nhất từ thời gian của ngực sẽ nói dối trốn?Hoặc những gì tay mạnh mẽ có thể giữ chân của mình nhanh chóng trở lại? Hoặc những người của ông spoil làm đẹp có thể Cấm? O, không có, trừ khi kỳ diệu này đã có thể, Màu đen mực tình yêu của tôi vẫn còn có bóng tươi sáng.(Từ Sonnet của Shakespeare 65)...Nhật ký loại ông Malfoy đã cho ông bật ra nhiều hơn tuyệt vời hơn Harry đã lần đầu tiên nhận ra. Không chỉ đã cuốn sách có đáng yêu trang dày cream-colored bạn có thể viết trên, nhưng - như Harry phát hiện ra để thỏa thích của mình vô hạn - nó thậm chí viết lại!Harry đã bao giờ nên vui mừng lần đầu tiên điều này xảy ra. Harry, Ron và Draco dành cuối lạnh ngày kể từ ngày của Giáng sinh break cong lên ở phía trước của một đám cháy ấm cúng trong một trong Malfoys' nhiều phòng khách rộng lớn. Này đặc biệt buổi chiều, Ron và Draco đã có một dài và kỳ quặc cứng cuộc trò chuyện về gia đình nổi tiếng tồn tại Anh, và Harry đã chán ra khỏi trí thông minh của mình. Draco rattling ra các danh sách dài của tên như reverently, như thể họ đã là phép thuật cổ đại, và ông hỏi về gia đình Weasley kết nối cho mỗi một trong số các gia đình. Harry có thể cho biết rằng Draco đã làm cho một nỗ lực để tìm hiểu Ron, nhưng nó đã không tiến triển terribly tốt. Ron của những đóng góp vào cuộc đàm thoại bao gồm chủ yếu của tạm dừng mang thai, vô tư shrugs, và thỉnh thoảng "dunnos", vì vậy Harry mieãn mình một cách lịch sự sau một thời gian và đã đi đến phòng của mình để tìm thấy Nhật ký của ông mới để thay thế.Harry đã quyết định sử dụng khối lượng đẹp ông Malfoy đã cho anh ta để ghi lại cuộc phiêu lưu của mình tại Hogwarts, vì vậy mà lá và cành cây và các nàng tiên khác có thể đọc về họ sau đó. Nhưng quyển nhật ký dường như có ý tưởng khác!Tên tôi là Harry, đã viết Harry trong chữ viết tay tốt nhất của mình. Khi ông ngồi cho một chút thời gian, tự hỏi làm thế nào tốt nhất để tiến hành từ đó - nên ông bắt đầu câu chuyện bằng chữ tuyệt vời ông đã nhận được từ trường Hogwarts, hoặc với hành trình của mình vào đỏ tuyệt vời Hogwarts Express? -tối mực bắt đầu xuất hiện trên trang trước khi anh ta.Xin chào, Harry, nói quyển nhật ký. Tên tôi là Tom Riddle. Harry stared lúc trang trong tự hỏi. Tom Riddle? Ông cảm thấy một chút shiver tại cột sống của mình. Nhưng đó là... Đó là Chúa tể Voldemort! Thuật sĩ buồn mà linh hồn đã lấy nơi ẩn náu trong cơ thể người nghèo giáo sư Quirrell! Anh ta là vẫn còn sống, sau đó, sau khi tất cả? Harry đã đạt ra và truy tìm các chữ cái đen xoăn trên trang web với một ngón tay run, và để thỏa thích của mình, ông cảm thấy một cái gì đó sâu bên trong các trang phản hồi để liên lạc của mình. Một mảnh gương! Đã có một mảnh linh hồn bị hỏng ẩn bên trong cuốn sách này! Và không chỉ có vậy - nó có thể nói chuyện với anh ta!Harry nhúng của ông quill bằng mực và đã viết nhanh chóng, trái tim của mình đập trong ngực của mình: Tom! I 'm so happy bạn đang ở trong đó! Tôi đã rất sợ tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy bạn một lần nữa! Tôi là như vậy terribly xin lỗi về nghèo Quirrell - tôi thực sự thật sự không muốn giết anh ta. Hãy tha thứ cho tôi! Bạn dành Harry. Trang được trống cho một thời điểm, và Harry có thể cảm nhận một số nhầm lẫn nhẹ phát ra từ giấy kem. Sau đó các chữ cái đen xuất hiện một lần nữa, trong thanh lịch tay tương tự như trước: Quirrell này là ai? Tại sao bạn lại giết anh ta? Và ai là bạn, Harry? Bạn có một thuật sĩ không?Nó mất Harry một thời gian dài để giải thích những câu chuyện về người bạn của ông Quirrell và mảnh gương của mình cho quyển nhật ký, và bàn tay của mình bị thương khá một chút khi ông đã được thực hiện. Shard trong Nhật ký có một câu hỏi nhiều tuyệt vời, đặc biệt là về màu đỏ đá đáng yêu, và Harry trả lời họ tất cả để tốt nhất của khả năng của mình.Và đó là toàn bộ câu chuyện, Tom, ông đã viết cuối cùng. Như xa như tôi hiểu nó, ít. Tôi đã cố gắng để cung cấp cho giáo sư Quirrell đá mảnh gương của mình muốn, nhưng tôi vô tình giết người bạn của tôi thay vào đó. Bạn không nhớ tôi kêu gọi bạn Tom, làm bạn? Hoặc bạn có muốn tôi gọi bạn Voldemort hoặc bạn-biết-những người thay vào đó? Tôi cho rằng nó sẽ là một chút ngớ ngẩn để gọi cho bạn bạn-biết-những người khi tôi viết cho bạn, phải không? Tôi có nghĩa là, tất nhiên bạn biết người, phải không? Nhật ký xuất hiện để suy nghĩ về việc này cho một thời điểm. Sau đó nó trả lời trong thanh lịch cursive: bạn có thể gọi tôi là Tom. Tôi đã đôi khi nghĩ đến gọi bản thân mình Voldemort, nhưng tôi đã không bao giờ nói với bất cứ ai về điều đó. Nó là tên bí mật của tôi cho bản thân mình. Làm thế nào bạn có biết rằng tên? Harry blinked xuống các đen xoăn chữ cái, hoang mang. Sao Tom không biết về việc trở thành Voldemort? Giáo sư Dumbledore đã nói với Harry rằng Tom Riddle đã thay đổi tên của mình để Voldemort - mặc dù lý do tại sao một ai đó sẽ thay đổi một tên đáng yêu như "Tom" vào một cái gì đó quá lâu và cồng kềnh vẫn là một bí ẩn đối với Harry. Nhưng làm thế nào có thể Tom mình quên về tên riêng của mình? Harry chạy ngón tay của mình trên giấy dày một lần nữa, cảm biến linh hồn-shard khuấy trong đó.Và đột nhiên, Harry hiểu: Tom, mảnh gương trong Nhật ký, cảm thấy rất nhiều trẻ hơn giáo sư Quirrell shard. Có là một cái gì đó về shard ẩn trong các trang của cuốn sách cảm thấy gần như giống như một cậu bé vẫn, có lẽ không nhiều hơn một vài năm cũ hơn Harry mình. Có lẽ shard này đã trở thành tách ra từ linh hồn gãy của Dark Lord trong khi ông vẫn còn khá trẻ? Vâng, đó có thể giải thích tại sao Tom không biết rằng ông đã trở thành Voldemort sau đó.Harry chọn quill của mình một lần nữa. Tôi thấy rất vui mừng nhận thấy bạn một lần nữa, Tom, ông đã viết. Tôi nghĩ rằng bạn đã hoàn toàn biến mất khi Quirrell qua đời. Shard linh hồn bên trong anh ta mà tôi đã nói với bạn về là bạn - tôi quên đề cập đến mà? Đó là một mảnh của bạn! Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy rằng tôi biết bạn đã ngay cả khi chúng tôi đã chỉ gặp.Một mảnh gương của linh hồn? đã viết Tom. Linh hồn của tôi? Nghe này, Harry, tôi muốn...Có là một mờ nhạt knock trên cửa, và Harry đóng cửa cuốn nhật ký một cách nhanh chóng. Ông đã không sẵn sàng để chia sẻ những bí mật tuyệt vời của quyển nhật ký với bất cứ ai khác. Ông muốn Tom phải chỉ bạn bè của mình cho một thời gian ngắn. Có lẽ ông có thể giới thiệu anh ta để Ron sau này, nhưng không khá được nêu ra. "Đi vào," Harry gọi là ra, ẩn cuốn nhật ký bên trong áo choàng của mình.Một kỳ lạ và hòa nhã ít được xuất hiện ở cửa, đang nắm giữ một mug hấp. Ông trông giống như một nàng tiên rất cũ, những người đã sáp nhập với một con dơi tai dài thông qua một số loại huyền diệu tai nạn. Ông "Sẽ làm chủ Chăm sóc cho một số sô cô la nóng?" hỏi shyly."Tôi không biết," ông Harry, mỉm cười lúc sinh vật thân thiện. "Ông là trong nghiên cứu của mình, tôi nghĩ rằng, với bà Malfoy. Tôi có thể đi và hỏi anh ta nếu bạn muốn."Lượt truy cập của mình cười khúc khích một chút. "Ồ, không, Harry Potter, thưa ngài. Tôi đã nói của bạn, Master Harry, sir.""Oh." Harry trang. "Tôi xin lỗi, tôi phải có hiểu lầm bạn. Điều gì sẽ là tên của bạn?""Dobby, thưa ngài," thì thầm sinh vật.Harry gật đầu đã long trọng vào anh ta. "Một niềm vui để gặp gỡ bạn, Dobby. Tôi không biết rằng các Malfoys đã có bất kỳ khách hàng khác. Nhưng tôi cho rằng nó làm cho cảm giác rằng họ sẽ, trong một căn nhà này lớn. Họ phải có được khá cô đơn trong căn nhà rộng lớn này đôi khi. Vâng, tôi rất thích một số sô cô la nóng, ông Dobby. Làm thế nào rất chu đáo của bạn yêu cầu! Bao lâu bạn đã là một khách ở đây? Đã làm bạn chỉ cần đến?""Đánh, sir?" Dobby stared wide-eyed tại Harry cho một thời điểm, và sau đó ông vội vã hướng tới Harry, mug lắc trong Run tay của mình. "Ồ, không, làm chủ Harry. Dobby là không đánh, thưa ngài. Dobby là một nhà tinh, Master Harry thưa ngài. Mang lại cho bạn sô cô la."Trong sự háo hức của ông, con gia tinh đổ một vài giọt sô cô la trên sàn lát đá cẩm thạch, và Harry đạt đến cho một khăn tay để giúp anh ta dọn sạch nó. Nhưng ít elf chỉ đứng đó đông lạnh, nhìn vào vũng nước nhỏ bọt trên sàn nhà. Tới thời điểm này, một số loại lạ điên rồ dường như đi qua anh ta, và ông tiêu tan trong lò sưởi và bắt đầu smacking mình trên đầu với một mảnh củi."Bạn đang làm gì?" khóc Harry trong báo động. Nhưng Dobby giữ đánh mình trong đầu với củi với tất cả các có thể của mình. Ông sẽ bắt đầu chảy máu ngay, hoặc gõ mình ra lạnh.Harry stared lúc anh ta trong kinh dị. Ông nhận ra rằng elf ít phải đau khổ từ một số ảo tưởng khủng khiếp. Có lẽ ông nghĩ rằng đã có một con nhện trên đầu? Có người nghèo Dobby đã chọn sai nấm ra trong rừng và bắt đầu nhìn thấy những điều? Hoặc có một số căn bệnh lạ đến hơn anh ta?Harry đổ xô qua tinh nhỏ và chạm vào anh ta với một tia lửa của sự kỳ diệu mạnh nhất, nhẹ nhàng nhất ông có thể muster. "Có, có, Dobby," nói Harry nhẹ nhàng và đạt đến cho các mảnh củi. Dobby buông của gỗ và đứng vẫn hoàn toàn cho một thời điểm, liên quan đến Harry với một biểu hiện hoang mang."Những gì đã bạn làm, Dobby?" hỏi Harry trong giọng nói mềm nhất của ông."Trừng phạt bản thân mình, thưa ngài," cho biết Dobby yếu. "Cho chảy sô cô la, sir."Harry đã bắt đầu chậm. Ông bao la mảnh gỗ sang một bên và đặt tay trên vai nhỏ của Dobby. "Bạn bị ốm, phải không, Dobby?" ông nói trong giọng đặt làm dịu. "Bệnh tật của bạn là làm cho bạn nói một số điều rất lạ ngay bây giờ. Tại sao mọi người sẽ muốn trừng phạt mình?""Bệnh?" Dobby nhìn lên lúc anh ta, choáng váng, với đôi mắt lớn ruột. "No, Harry Potter, thưa ngài... Dobby là không bị bệnh, chỉ bất cẩn, thưa ngài. Yêu tinh nhà có nghĩa là để phục vụ Thạc sĩ của họ, và họ phải trừng phạt mình nếu họ thực hiện bất kỳ sai lầm."Harry đã không biết nên cười hay khóc lúc này tuyên bố ngớ ngẩn. "Không, không, Dobby! Đó là chỉ ngớ ngẩn. Nó phải là bệnh tật của bạn làm cho bạn nghĩ rằng lẻ suy nghĩ như thế. Ở đây!" Ông đã cho Dobby một tia lửa nhỏ của ma thuật của ông. "Làm bạn cảm thấy tốt hơn bây giờ? Bạn có thể suy nghĩ thẳng?"Dobby âm thầm đứng cho một thời điểm, một biểu hiện có vách ngăn trên khuôn mặt nhăn nhỏ của mình. Sau đó ông sáng lên trong một nụ cười. "Có, Dobby cảm thấy rất nhiều tốt hơn bây giờ, Harry Potter sir.""Bạn không muốn phải trừng phạt mình nữa, làm bạn?" Harry dõi elf lo âu.Dobby lắc đầu. "No, ông Potter." Ông đã nghe một chút ngạc nhiên lúc nói cách riêng của mình. "Dobby không muốn phải trừng phạt mình nữa vì... bởi vì..." Ông xuất hiện để tìm kiếm các từ bên phải. Sau đó ông gật đầu: "bởi vì nó đau! "Và Dobby thực sự không thích bị tổn thương.""Tất nhiên bạn không," nói Harry và patted Dobby trên cánh tay. "Tôi có nghĩa là, những người nào? Và phải trừng phạt mình cho tràn một ít sô cô la là chỉ... ""Silly!" The elf's eyes were shining now. "Tha
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
O sợ thiền! nơi, alack,
Shall ngọc tốt nhất Thời gian từ ngực dối Time giấu?
Hoặc những gì mạnh tay có thể giữ lại chân nhanh chóng của mình?
Hoặc người cướp của mình về cái đẹp có thể cấm?
O, không ai, trừ khi phép lạ này có thể,
đó bằng mực đen tình yêu của tôi vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ. (Từ Sonnet của Shakespeare 65) ... Cuốn nhật ký các loại ông Malfoy đã cho anh ta hóa ra là còn tuyệt vời hơn Harry đã lần đầu tiên nhận ra. Không chỉ có các cuốn sách đã màu kem trang dày đáng yêu bạn có thể viết văn, nhưng - như Harry phát hiện ra niềm vui vô hạn của mình - nó thậm chí còn viết lại! Harry đã từng rất vui mừng lần đầu tiên điều này xảy ra. Harry, Ron, và Draco đã dành những ngày se lạnh cuối cùng của kỳ nghỉ Giáng sinh của họ cuộn tròn ở phía trước của một ngọn lửa ấm cúng tại một trong nhiều phòng ngồi rộng lớn 'Malfoy. Buổi chiều đặc biệt này, Ron và Draco đã có một cuộc đối thoại dài và kỳ quặc cứng về gia đình phù thủy nổi tiếng ở Anh, và Harry đã chán ra của trí thông minh của mình. Draco đã tuôn ra những danh sách dài các tên như cung kính như thể chúng là những phép thuật cổ xưa, và ông đã được hỏi về kết nối của gia đình Weasley để mỗi người trong gia đình này. Harry có thể nói rằng Draco đã làm cho một nỗ lực để có được biết Ron, nhưng nó sẽ không terribly tốt. Đóng góp của Ron cho cuộc đàm thoại bao gồm chủ yếu là tạm dừng mang thai, nhún vai thờ ơ, và thỉnh thoảng "dunnos", vì vậy Harry bào chữa cho mình một cách lịch sự sau một thời gian và đã đi đến phòng của mình để tìm thấy cuốn nhật ký mới của mình để thay thế. Harry đã quyết định sử dụng khối lượng đẹp Mr. Malfoy đã cho anh ta để ghi lại những cuộc phiêu lưu của mình tại trường Hogwarts, để lá và cành và các nàng tiên khác có thể đọc về chúng sau đó. Nhưng cuốn nhật ký đã xuất hiện để có những ý tưởng khác! Tên tôi là Harry, Harry đã viết ở dạng chữ viết tay của mình tốt nhất. Khi anh ngồi một lát, tự hỏi làm thế nào tốt nhất để tiến hành từ đó - anh ta nên bắt đầu câu chuyện bằng chữ kỳ diệu mà ông nhận được từ Hogwarts, hoặc với cuộc hành trình của mình trên tinh hồng tuyệt đẹp Hogwarts Express? - Mực đen tối bắt đầu xuất hiện trên trang trước anh ta. Xin chào, Harry, cho biết cuốn nhật ký. Tên tôi là Tom Riddle. Harry nhìn chằm chằm vào các trang kinh ngạc. Tom Riddle? Ông cảm thấy một cơn rùng mình nhẹ ở xương sống của anh. Nhưng đó là ... Đó là Voldemort! Wizard buồn mà linh hồn đã quy y lấy trong cơ thể của người nghèo, giáo sư Quirrell! Là anh vẫn còn sống, sau đó, sau khi tất cả? Harry đưa tay ra và bắt nguồn từ những chữ màu đen xoăn trên trang với một ngón tay run rẩy, và thích thú của ông, ông cảm thấy một cái gì đó sâu bên trong các trang đáp ứng với cảm ứng của mình. Một mảnh vỡ! Có một mảnh linh hồn vỡ ẩn bên trong cuốn sách này! Và không chỉ có vậy - nó có thể nói chuyện với anh ta! Harry nhúng bút lông ngỗng của mình bằng mực và viết nhanh, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực: Tom! Tôi rất hạnh phúc bạn đang ở trong đó! Tôi rất sợ rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy bạn một lần nữa! Tôi rất buồn phiền về người nghèo Quirrell - Tôi thực sự thực sự không có nghĩa là để giết ông. Xin hãy tha thứ cho tôi! Bạn rất tận tình của Harry. Các trang này bị bỏ trống cho một thời điểm, và Harry có thể cảm nhận được một số nhầm lẫn nhẹ phát ra từ giấy kem. Sau đó, các chữ màu đen xuất hiện trở lại, trong tay thanh lịch như trước: Ai là Quirrell này? Tại sao anh lại giết anh ta? Và ai là bạn, Harry? Bạn có một thuật sĩ? Phải mất Harry một thời gian dài để giải thích những câu chuyện về người bạn của mình Quirrell và mảnh vỡ của mình để cuốn nhật ký, và bàn tay của mình bị tổn thương khá một chút vào thời điểm ông đã được thực hiện. Các mảnh vỡ trong cuốn nhật ký có nhiều câu hỏi lớn, đặc biệt là về đá đỏ đáng yêu, và Harry đã trả lời tất cả để hết khả năng của mình. Và đó là toàn bộ câu chuyện, Tom, ông viết cuối cùng. Theo như tôi được biết, ít nhất. Tôi đã cố gắng để cung cấp cho giáo sư Quirrell đá mảnh vỡ của mình muốn, nhưng tôi vô tình giết chết người bạn của tôi để thay thế. Bạn không nhớ anh gọi em là Tom, phải không? Hoặc bạn có muốn tôi gọi bạn Voldemort hoặc You-Know-Who thay thế? Tôi cho rằng nó sẽ là một chút ngớ ngẩn để gọi cho bạn You-Know-Who khi tôi đang viết cho bạn, nó sẽ không? Tôi có nghĩa là, tất nhiên bạn biết ai, phải không? Cuốn nhật ký đã xuất hiện để suy nghĩ về điều này trong một thời điểm. Sau đó, nó trả lời bằng chữ thảo thanh lịch: Bạn có thể gọi tôi là Tom. Đôi khi tôi có suy nghĩ của bản thân mình gọi Voldemort, nhưng tôi đã không bao giờ nói với bất cứ ai về điều đó. Đó là tên bí mật của tôi cho bản thân mình. Làm thế nào để bạn biết rằng tên? Harry chớp mắt xuống những chữ màu đen xoăn, bối rối. Làm thế nào có thể Tom không biết về việc trở thành Voldemort? Dumbledore đã nói với Harry rằng Tom Riddle đã thay đổi tên của mình để Voldemort - mặc dù lý do tại sao một ai đó sẽ thay đổi một tên đáng yêu như "Tom" vào một cái gì đó quá lâu và rườm rà vẫn còn là một bí ẩn đối với Harry. Nhưng làm thế nào Tom tự mình có thể quên đi tên của chính mình? Harry chạy ngón tay của mình trên giấy dày một lần nữa, cảm nhận sự đánh động tâm hồn mảnh vỡ trong đó. Và đột nhiên, Harry hiểu: Tom, các mảnh vỡ trong cuốn nhật ký, cảm thấy trẻ hơn rất nhiều so với mảnh vỡ của giáo sư Quirrell. Có điều gì đó về những mảnh vỡ ẩn trong các trang của cuốn sách mà cảm thấy giống như một cậu bé vẫn còn, có lẽ không có nhiều hơn một vài tuổi so với Harry mình. Có lẽ đoạn này đã bị tách khỏi những linh hồn bị phân tán của Dark Lord trong khi ông vẫn còn khá trẻ? Vâng, đó sẽ giải thích tại sao Tom không biết rằng ông đã trở thành Voldemort sau đó. Harry nhặt cây viết lông ngỗng của mình một lần nữa. Tôi rất vui vì đã tìm thấy bạn một lần nữa, Tom, ông viết. Tôi nghĩ rằng bạn đã hoàn toàn biến mất khi Quirrell chết. Các mảnh vỡ tâm hồn bên trong anh ta mà tôi đã nói với bạn về là bạn - đã làm tôi quên đề cập đến điều đó không? Đó là một mảnh của bạn! Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy rằng tôi biết bạn đã thậm chí nếu chúng ta vừa gặp. Một mảnh vỡ của linh hồn? Tom đã viết. Linh hồn của tôi? Nghe này, Harry, tôi muốn ... Có tiếng gõ mờ trên cửa, và Harry đóng cuốn nhật ký một cách nhanh chóng. Anh chưa sẵn sàng để chia sẻ những bí mật tuyệt vời của cuốn nhật ký với bất cứ ai khác. Ông muốn Tom là chỉ người bạn của mình một chút. Có lẽ ông có thể giới thiệu ông Ron sau đó, nhưng đó chưa. "Vào đi," Harry kêu lên, ẩn bên trong cuốn nhật ký áo choàng của mình. Một kỳ lạ và đáng yêu ít được xuất hiện ở ngưỡng cửa, cầm một cốc hấp. Anh trông như một nàng tiên rất cũ đã sáp nhập với một con dơi tai dài qua một số loại tai nạn kỳ diệu. "Would Sư Phụ chăm sóc cho một số sô cô la nóng?" ông hỏi một cách ngại ngùng. "Tôi không biết," Harry nói, mỉm cười với những sinh vật thân thiện. "Anh ấy là trong nghiên cứu của mình, tôi nghĩ rằng, với bà Malfoy. Tôi có thể đi và hỏi anh ta nếu bạn muốn." Visitor ông cười khúc khích một chút. "Ồ, không, Harry Potter, thưa ông. Tôi đã nói chuyện của bạn, Thạc sĩ Harry, thưa ngài." "Oh." Harry đỏ mặt. "Tôi xin lỗi, tôi phải có hiểu lầm bạn. Tên anh là gì?" "Dobby, thưa ngài," thì thầm những sinh vật này. Harry gật đầu long trọng với anh. "Một niềm vui được gặp các bạn, Dobby. Tôi đã không biết rằng Malfoy đã có khách nào khác. Nhưng tôi cho rằng nó làm cho cảm giác rằng họ sẽ, trong một ngôi nhà lớn này. Họ phải nhận được khá cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn này đôi khi. Có , tôi rất thích một số sô cô la nóng, ông Dobby. Làm thế nào rất chu đáo của bạn để hỏi! Làm thế nào bạn từng là khách ở đây? Bạn chỉ cần đến? "" Guest, thưa ông? " Dobby nhìn chằm chằm đôi mắt mở to nhìn Harry một lúc, và sau đó ông vội vã về phía Harry, cốc run lên trong đôi tay run rẩy. "Ồ, không, Master Harry. Dobby không có khách, thưa ông. Dobby là một elf nhà, Master Harry thưa ông. Đưa bạn sô cô la." Trong sự háo hức của mình, các elf đổ một vài giọt sô cô la trên sàn đá cẩm thạch, và Harry đạt cho một chiếc khăn tay để giúp anh ta làm sạch nó lên. Nhưng ít elf chỉ đứng đó đông lạnh, nhìn chằm chằm vào các vũng nước nhỏ bọt trên sàn nhà. Chỉ một lúc sau, một số loại điên rồ lạ nào để đi qua anh, và anh lao về phía lò sưởi và bắt đầu chép chính mình trên đầu với một mảnh củi. "Bạn đang làm gì?" Harry kêu lên hoảng hốt. Nhưng Dobby giữ đánh vào đầu mình với củi với tất cả sức mạnh của mình. Ông sẽ bắt đầu chảy máu sớm, hoặc gõ mình ra khỏi lạnh. Harry nhìn chằm chằm vào anh trong nỗi kinh hoàng. Ông nhận ra rằng các elf ít phải chịu đựng một số ảo tưởng khủng khiếp. Có lẽ anh ta nghĩ là có một con nhện trên đầu của mình? Đã nghèo Dobby nhặt nấm sai ra trong rừng và bắt đầu nhìn thấy những thứ? Hoặc đã có một số căn bệnh kỳ lạ đi qua anh ta? Harry vội vàng chạy đến elf chút và chạm vào anh với một tia lửa của kẻ mạnh, ma thuật nhẹ nhàng nhất mà ông có thể tập hợp được. "Có, có, Dobby," Harry nhẹ nhàng nói và với tay lấy miếng củi. Dobby cho đi của gỗ và đứng hoàn toàn yên một lúc, liên quan đến Harry với vẻ lúng túng. "Bạn đã làm gì, Dobby?" Harry hỏi trong giọng nói nhẹ nhàng nhất của mình. "Trừng phạt bản thân mình, thưa ngài," Dobby nói yếu ớt. "Đối với tràn chocolate, thưa ngài." Harry chậm rãi lắc đầu. Anh ném các mảnh gỗ sang một bên và đặt tay lên vai nhỏ bé của Dobby. "Bạn đã bị ốm, phải không, Dobby?" ông nói trong giọng nói êm dịu nhất của ông. "Bệnh của bạn là làm cho bạn nói những điều rất lạ ngay bây giờ. Tại sao mọi người sẽ muốn trừng phạt bản thân mình?" "Ill?" Dobby ngước nhìn anh, choáng váng, với đôi mắt lý gai rất lớn. "Không, Harry Potter, thưa ngài ... Dobby không phải là bệnh, chỉ cần bất cẩn, thưa ông. Nhà thần tiên có nghĩa là để phục vụ cho chủ nhân của họ, và họ phải trừng phạt chính mình nếu họ thực hiện bất kỳ sai lầm." Harry không biết nên cười hay khóc trước câu nói ngớ ngẩn này. "Không, không, Dobby! Đó chỉ là ngớ ngẩn. Nó phải là bệnh của bạn làm cho bạn nghĩ rằng những ý nghĩ kỳ quặc như thế. Ở đây!" Ông đã cho Dobby một tia lửa nhỏ của ma thuật của mình. "Bạn có cảm thấy tốt hơn bây giờ? Bạn có thể suy nghĩ thẳng?" Dobby đứng yên lặng một lúc, một biểu hiện bối rối trên khuôn mặt nhăn nheo nhỏ của mình. Sau đó, anh thắp sáng lên trong một nụ cười. "Vâng, Dobby đang cảm thấy tốt hơn rất nhiều bây giờ, Harry Potter thưa ngài." "Bạn không muốn trừng phạt bản thân mình nữa, đúng không?" Harry nhìn các elf lo lắng. Dobby lắc đầu. "Không, ông Potter." Ông có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời nói của mình. "Dobby không muốn trừng phạt bản thân mình nữa bởi vì ... bởi vì ..." Ông xuất hiện để được tìm kiếm từ bên phải. Sau đó, anh gật đầu: "Bởi vì nó đau Và Dobby không thực sự như bị tổn thương!". "Tất nhiên bạn không," Harry nói và vỗ nhẹ Dobby trên cánh tay. "Ý tôi là, những người sẽ? Và để trừng phạt chính mình để làm đổ một ít sô cô la chỉ là ..." "Silly!" Đôi mắt của elf được sáng nay. "Tha













































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: