Camila remembered very little after that. One minute she was astutely  dịch - Camila remembered very little after that. One minute she was astutely  Việt làm thế nào để nói

Camila remembered very little after

Camila remembered very little after that. One minute she was astutely aware of Lauren’s hand in her own, the warmth emanating from Lauren’s touch providing her comfort, the interlocking of their fingers together giving her some small degree of reassurance. The next, she was sat in a barren interview room down at the local police station, a table and five chairs the only thing occupying the room besides the one way mirror used for viewing of interrogations. There was a large clock fixed onto the wall, its second hand echoing loudly as it ticked in the small space. Camila remembered being at lunch, she remembered David Johnson and his mocking taunts; Dinah’s firm hold around her as she struggled to get free, accidentally striking Miss Lovato. Camila even recalled Principal Michaels approaching and the look of concern on Lauren’s face when he’d asked her to accompany him. “They think they’ve finally found the driver of the car that hit you.” Those were the last words that Camila distinctly remembered before everything became background noise, audible but not understood or acknowledged. Now, Camila sat in the interview room with no awareness of how she had gotten there, the memories seemingly lost to her, just like all the others surrounding her accident, sucked into the same oblivion, the same black hole, never to trouble her again. Camila was aware of very few things as she sat in between her mom and her dad facing two sympathetic looking female police detectives on the other side of the table. She could still feel the throbbing in her left wrist as she sat there numbly, hearing but not listening, watching but not really seeing what was going on around her. She was vaguely aware of the manila folders on the table in front of her and that the detectives were talking to her parents. She could hear the angry tone in her dad’s voice as he responded to their words, but if someone asked her to repeat the conversation later; she’d not have been able to, her ears seemingly full of cotton wool, the noise strangely muffled and distant. Camila had a headache, she was very aware of that fact and she raised her right hand to rub at her temple in an attempt to soothe it unsuccessfully. Her head was clammy to touch and she wiped the sweat from her brow with the back of her hand quickly. Camila truly felt like she was submerged underwater, drowning, her chest was constricted tightly, painfully, as she fought for breath and she feared she would pass out from lack of adequate oxygen intake any second. Camila could feel her heart pounding furiously and couldn’t rid herself of the idea that any minute it would break free of her rib cage it was beating so loud. Camila felt dizzy and wished more than anything that she could rest her head on the table and close her eyes to sleep, but, in the back of her mind, logic told her she couldn’t, that what was happening around her was important and she should try to stay awake. Camila’s mouth was almost completely dry and it hurt every time she tried to swallow, her saliva more or less non-existent.

“I’m having a panic attack” Camila realised suddenly and she squinted her eyes in an attempt to focus on the detective sat in front of her, making a concerted effort to steady her breathing, to calm down. She heard Lauren’s voice in the back of her head saying, “Just breathe Camz,” and Camila tried to obey the soothing voice, wishing that Lauren were here with her now, to reassure her that everything would be alright, that she’d be fine.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Camila remembered very little after that. One minute she was astutely aware of Lauren’s hand in her own, the warmth emanating from Lauren’s touch providing her comfort, the interlocking of their fingers together giving her some small degree of reassurance. The next, she was sat in a barren interview room down at the local police station, a table and five chairs the only thing occupying the room besides the one way mirror used for viewing of interrogations. There was a large clock fixed onto the wall, its second hand echoing loudly as it ticked in the small space. Camila remembered being at lunch, she remembered David Johnson and his mocking taunts; Dinah’s firm hold around her as she struggled to get free, accidentally striking Miss Lovato. Camila even recalled Principal Michaels approaching and the look of concern on Lauren’s face when he’d asked her to accompany him. “They think they’ve finally found the driver of the car that hit you.” Those were the last words that Camila distinctly remembered before everything became background noise, audible but not understood or acknowledged. Now, Camila sat in the interview room with no awareness of how she had gotten there, the memories seemingly lost to her, just like all the others surrounding her accident, sucked into the same oblivion, the same black hole, never to trouble her again. Camila was aware of very few things as she sat in between her mom and her dad facing two sympathetic looking female police detectives on the other side of the table. She could still feel the throbbing in her left wrist as she sat there numbly, hearing but not listening, watching but not really seeing what was going on around her. She was vaguely aware of the manila folders on the table in front of her and that the detectives were talking to her parents. She could hear the angry tone in her dad’s voice as he responded to their words, but if someone asked her to repeat the conversation later; she’d not have been able to, her ears seemingly full of cotton wool, the noise strangely muffled and distant. Camila had a headache, she was very aware of that fact and she raised her right hand to rub at her temple in an attempt to soothe it unsuccessfully. Her head was clammy to touch and she wiped the sweat from her brow with the back of her hand quickly. Camila truly felt like she was submerged underwater, drowning, her chest was constricted tightly, painfully, as she fought for breath and she feared she would pass out from lack of adequate oxygen intake any second. Camila could feel her heart pounding furiously and couldn’t rid herself of the idea that any minute it would break free of her rib cage it was beating so loud. Camila felt dizzy and wished more than anything that she could rest her head on the table and close her eyes to sleep, but, in the back of her mind, logic told her she couldn’t, that what was happening around her was important and she should try to stay awake. Camila’s mouth was almost completely dry and it hurt every time she tried to swallow, her saliva more or less non-existent.“I’m having a panic attack” Camila realised suddenly and she squinted her eyes in an attempt to focus on the detective sat in front of her, making a concerted effort to steady her breathing, to calm down. She heard Lauren’s voice in the back of her head saying, “Just breathe Camz,” and Camila tried to obey the soothing voice, wishing that Lauren were here with her now, to reassure her that everything would be alright, that she’d be fine.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Camila nhớ rất ít sau đó. Một phút cô astutely biết bàn tay của Lauren trong của chính mình, sự ấm áp tỏa ra từ cảm ứng Lauren cung cấp thoải mái của cô, lồng vào nhau của các ngón tay của họ với nhau đem lại cho cô một mức độ nhỏ trấn an. Tiếp theo, cô đã ngồi trong một căn phòng phỏng vấn cằn cỗi xuống tại trạm cảnh sát địa phương, một bảng và năm ghế điều duy nhất chiếm căn phòng bên cạnh một cách gương được sử dụng để xem các thẩm vấn. Có một đồng hồ lớn cố định vào tường, tay thứ hai của nó vang vọng tiếng to khi nó đánh dấu trong không gian nhỏ. Camila nhớ lại là lúc ăn trưa, cô nhớ David Johnson và chế nhạo chế giễu của mình; Công ty Dinah của tổ chức xung quanh cô khi cô phải vật lộn để có được miễn phí, đó thình lình cô Lovato. Camila thậm chí nhớ lại Michaels Hiệu trưởng tiếp cận và giao diện của mối quan tâm trên khuôn mặt của Lauren khi anh hỏi cô ấy đi cùng với anh. "Họ nghĩ rằng cuối cùng họ đã tìm thấy các trình điều khiển của chiếc xe đã đụng bạn." Đó là những lời cuối cùng mà Camila nhớ rõ trước khi mọi thứ trở nên tiếng ồn nền, âm thanh nhưng không hiểu hoặc được thừa nhận. Bây giờ, Camila ngồi trong phòng phỏng vấn không có nhận thức về cách cô đã nhận được ở đó, những kỷ niệm dường như đã mất cô ấy, giống như tất cả những người khác xung quanh tai nạn của cô, hút vào quên lãng cùng, các lỗ đen cùng, không bao giờ gây rắc rối cho cô một lần nữa . Camila đã nhận thức được những điều rất ít khi cô ngồi ở giữa mẹ cô và cha cô phải đối mặt với hai tìm thám tử cảnh sát nữ cảm ở phía bên kia của bảng. Cô vẫn có thể cảm thấy đau nhói ở cổ tay trái của cô, cô ngồi đó điếng người, nghe mà không nghe, xem, nhưng không thực sự nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh mình. Cô đã mơ hồ nhận thức của các thư mục manila trên bàn trước mặt cô và các thám tử đã nói chuyện với bố mẹ cô. Cô có thể nghe thấy giọng giận dữ trong giọng nói của bố mình là ông trả lời lời nói của họ, nhưng nếu ai đó hỏi cô ấy lặp lại cuộc trò chuyện sau; cô đã không thể đến, tai cô dường như đầy bông gòn, tiếng ồn lạ bị bóp nghẹt và xa xôi. Camila bị đau đầu, cô ấy đã rất ý thức về sự kiện đó và cô giơ bàn tay phải của mình để chà xát tại đền thờ của cô trong một nỗ lực để làm dịu nó không thành công. Đầu cô đã dính để liên lạc và cô lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay cô nhanh chóng. Camila thực sự cảm thấy như cô ấy đang chìm dưới nước, chết đuối, ngực của cô đã được siết chặt, đau đớn, như cô đã chiến đấu cho hơi thở và cô sợ rằng cô sẽ đi ra từ thiếu lượng oxy đầy đủ mọi thứ. Camila có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch dữ dội và không thể xua đi những ý tưởng rằng bất cứ lúc nào nó sẽ phá vỡ miễn phí của khung xương sườn của cô nó đang đập rất lớn. Camila cảm thấy chóng mặt và chúc nhiều hơn bất cứ điều gì mà cô có thể ngả đầu lên bàn và nhắm mắt lại để ngủ, nhưng, ở lại trong tâm trí cô, logic nói với cô ấy cô có thể không, rằng những gì đang xảy ra xung quanh cô là quan trọng và cô nên cố gắng để ở lại tỉnh táo. Miệng Camila là gần như hoàn toàn khô và đau mỗi khi cô cố gắng nuốt, nước bọt của cô ấy nhiều hơn hoặc ít hơn không tồn tại.

"Tôi đang có một cuộc tấn công hoảng loạn" Camila nhận ra đột ngột và cô nheo mắt của cô trong một nỗ lực để tập trung vào các thám tử ngồi trước mặt cô, làm cho một nỗ lực phối hợp để giữ hơi thở của cô, để bình tĩnh lại. Cô nghe thấy giọng nói của Lauren ở phía sau đầu cô nói, "Chỉ cần thở Camz," và Camila cố gắng vâng theo tiếng nhẹ nhàng, mong muốn rằng Lauren đã ở đây với cô bây giờ, để trấn an cô rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng cô ấy sẽ là khỏe.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: