One confidential evening, not three months ago, Lionel Wallace told me dịch - One confidential evening, not three months ago, Lionel Wallace told me Việt làm thế nào để nói

One confidential evening, not three

One confidential evening, not three months ago, Lionel Wallace told me this story of the Door in the Wall. And at the time I thought that so far as he was concerned it was a true story.

He told it me with such a direct simplicity of conviction that I could not do otherwise than believe in him. But in the morning, in my own flat, I woke to a different atmosphere, and as I lay in bed and recalled the things he had told me, stripped of the glamour of his earnest slow voice, denuded of the focussed shaded table light, the shadowy atmosphere that wrapped about him and the pleasant bright things, the dessert and glasses and napery of the dinner we had shared, making them for the time a bright little world quite cut off from every-day realities, I saw it all as frankly incredible. "He was mystifying!" I said, and then: "How well he did it!. . . . . It isn't quite the thing I should have expected him, of all people, to do well."

Afterwards, as I sat up in bed and sipped my morning tea, I found myself trying to account for the flavour of reality that perplexed me in his impossible reminiscences, by supposing they did in some way suggest, present, convey--I hardly know which word to use--experiences it was otherwise impossible to tell.

Well, I don't resort to that explanation now. I have got over my intervening doubts. I believe now, as I believed at the moment of telling, that Wallace did to the very best of his ability strip the truth of his secret for me. But whether he himself saw, or only thought he saw, whether he himself was the possessor of an inestimable privilege, or the victim of a fantastic dream, I cannot pretend to guess. Even the facts of his death, which ended my doubts forever, throw no light on that. That much the reader must judge for himself.

I forget now what chance comment or criticism of mine moved so reticent a man to confide in me. He was, I think, defending himself against an imputation of slackness and unreliability I had made in relation to a great public movement in which he had disappointed me. But he plunged suddenly. "I have" he said, "a preoccupation--"

"I know," he went on, after a pause that he devoted to the study of his cigar ash, "I have been negligent. The fact is--it isn't a case of ghosts or apparitions--but--it's an odd thing to tell of, Redmond--I am haunted. I am haunted by something--that rather takes the light out of things, that fills me with longings . . . . ."

He paused, checked by that English shyness that so often overcomes us when we would speak of moving or grave or beautiful things. "You were at Saint Athelstan's all through," he said, and for a moment that seemed to me quite irrelevant. "Well"--and he paused. Then very haltingly at first, but afterwards more easily, he began to tell of the thing that was hidden in his life, the haunting memory of a beauty and a happiness that filled his heart with insatiable longings that made all the interests and spectacle of worldly life seem dull and tedious and vain to him.

Now that I have the clue to it, the thing seems written visibly in his face. I have a photograph in which that look of detachment has been caught and intensified. It reminds me of what a woman once said of him--a woman who had loved him greatly. "Suddenly," she said, "the interest goes out of him. He forgets you. He doesn't care a rap for you--under his very nose . . . . ."

Yet the interest was not always out of him, and when he was holding his attention to a thing Wallace could contrive to be an extremely successful man. His career, indeed, is set with successes. He left me behind him long ago; he soared up over my head, and cut a figure in the world that I couldn't cut--anyhow. He was still a year short of forty, and they say now that he would have been in office and very probably in the new Cabinet if he had lived. At school he always beat me without effort--as it were by nature. We were at school together at Saint Athelstan's College in West Kensington for almost all our school time. He came into the school as my co-equal, but he left far above me, in a blaze of scholarships and brilliant performance. Yet I think I made a fair average running. And it was at school I heard first of the Door in the Wall--that I was to hear of a second time only a month before his death.

To him at least the Door in the Wall was a real door leading through a real wall to immortal realities. Of that I am now quite assured.

And it came into his life early, when he was a little fellow between five and six. I remember how, as he sat making his confession to me with a slow gravity, he reasoned and reckoned the date of it. "There was," he said, "a crimson Virginia creeper in it--all one bright uniform crimson in a clear amber sunshine against a white wall. That came into the impression somehow, though I don't clearly remember how, and there were horse-chestnut leaves upon the clean pavement outside the green door. They were blotched yellow and green, you know, not brown nor dirty, so that they must have been new fallen. I take it that means October. I look out for horse-chestnut leaves every year, and I ought to know.

"If I'm right in that, I was about five years and four months old."

He was, he said, rather a precocious little boy--he learned to talk at an abnormally early age, and he was so sane and "old-fashioned," as people say, that he was permitted an amount of initiative that most children scarcely attain by seven or eight. His mother died when he was born, and he was under the less vigilant and authoritative care of a nursery governess. His father was a stern, preoccupied lawyer, who gave him little attention, and expected great things of him. For all his brightness he found life a little grey and dull I think. And one day he wandered.

He could not recall the particular neglect that enabled him to get away, nor the course he took among the West Kensington roads. All that had faded among the incurable blurs of memory. But the white wall and the green door stood out quite distinctly.

As his memory of that remote childish experience ran, he did at the very first sight of that door experience a peculiar emotion, an attraction, a desire to get to the door and open it and walk in.

And at the same time he had the clearest conviction that either it was unwise or it was wrong of him--he could not tell which--to yield to this attraction. He insisted upon it as a curious thing that he knew from the very beginning--unless memory has played him the queerest trick--that the door was unfastened, and that he could go in as he chose.

I seem to see the figure of that little boy, drawn and repelled. And it was very clear in his mind, too, though why it should be so was never explained, that his father would be very angry if he went through that door.

Wallace described all these moments of hesitation to me with the utmost particularity. He went right past the door, and then, with his hands in his pockets, and making an infantile attempt to whistle, strolled right along beyond the end of the wall. There he recalls a number of mean, dirty shops, and particularly that of a plumber and decorator, with a dusty disorder of earthenware pipes, sheet lead ball taps, pattern books of wall paper, and tins of enamel. He stood pretending to examine these things, and coveting, passionately desiring the green door.

Then, he said, he had a gust of emotion. He made a run for it, lest hesitation should grip him again, he went plump with outstretched hand through the green door and let it slam behind him. And so, in a trice, he came into the garden that has haunted all his life.

It was very difficult for Wallace to give me his full sense of that garden into which he came.

There was something in the very air of it that exhilarated, that gave one a sense of lightness and good happening and well being; there was something in the sight of it that made all its colour clean and perfect and subtly luminous. In the instant of coming into it one was exquisitely glad--as only in rare moments and when one is young and joyful one can be glad in this world. And everything was beautiful there . . . . .

Wallace mused before he went on telling me. "You see," he said, with the doubtful inflection of a man who pauses at incredible things, "there were two great panthers there . . . Yes, spotted panthers. And I was not afraid. There was a long wide path with marble-edged flower borders on either side, and these two huge velvety beasts were playing there with a ball. One looked up and came towards me, a little curious as it seemed. It came right up to me, rubbed its soft round ear very gently against the small hand I held out and purred. It was, I tell you, an enchanted garden. I know. And the size? Oh! it stretched far and wide, this way and that. I believe there were hills far away. Heaven knows where West Kensington had suddenly got to. And somehow it was just like coming home.

"You know, in the very moment the door swung to behind me, I forgot the road with its fallen chestnut leaves, its cabs and tradesmen's carts, I forgot the sort of gravitational pull back to the discipline and obedience of home, I forgot all hesitations and fear, forgot discretion, forgot all the intimate realities of this life. I became in a moment a very glad and wonder-happy little boy--in another world. It was a world with a different quality, a warmer, more penetrating and mellower light, with a faint clear gladness in its air, and wisps of sun-touched cloud in the blueness of its sky. And before me ran this long wide path, invitingly, with weedless beds on either side, rich with untended flowers, and these two great panthers. I put my little hands fearlessly on their soft fur, and caressed their round ears and the sensitive corners under their ears, and played with them, and it was as though they welcomed me home. There was a keen sense of home-coming in my mind, and when presently a tall, fair girl appeared in the pathway and
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
One confidential evening, not three months ago, Lionel Wallace told me this story of the Door in the Wall. And at the time I thought that so far as he was concerned it was a true story.

He told it me with such a direct simplicity of conviction that I could not do otherwise than believe in him. But in the morning, in my own flat, I woke to a different atmosphere, and as I lay in bed and recalled the things he had told me, stripped of the glamour of his earnest slow voice, denuded of the focussed shaded table light, the shadowy atmosphere that wrapped about him and the pleasant bright things, the dessert and glasses and napery of the dinner we had shared, making them for the time a bright little world quite cut off from every-day realities, I saw it all as frankly incredible. "He was mystifying!" I said, and then: "How well he did it!. . . . . It isn't quite the thing I should have expected him, of all people, to do well."

Afterwards, as I sat up in bed and sipped my morning tea, I found myself trying to account for the flavour of reality that perplexed me in his impossible reminiscences, by supposing they did in some way suggest, present, convey--I hardly know which word to use--experiences it was otherwise impossible to tell.

Well, I don't resort to that explanation now. I have got over my intervening doubts. I believe now, as I believed at the moment of telling, that Wallace did to the very best of his ability strip the truth of his secret for me. But whether he himself saw, or only thought he saw, whether he himself was the possessor of an inestimable privilege, or the victim of a fantastic dream, I cannot pretend to guess. Even the facts of his death, which ended my doubts forever, throw no light on that. That much the reader must judge for himself.

I forget now what chance comment or criticism of mine moved so reticent a man to confide in me. He was, I think, defending himself against an imputation of slackness and unreliability I had made in relation to a great public movement in which he had disappointed me. But he plunged suddenly. "I have" he said, "a preoccupation--"

"I know," he went on, after a pause that he devoted to the study of his cigar ash, "I have been negligent. The fact is--it isn't a case of ghosts or apparitions--but--it's an odd thing to tell of, Redmond--I am haunted. I am haunted by something--that rather takes the light out of things, that fills me with longings . . . . ."

He paused, checked by that English shyness that so often overcomes us when we would speak of moving or grave or beautiful things. "You were at Saint Athelstan's all through," he said, and for a moment that seemed to me quite irrelevant. "Well"--and he paused. Then very haltingly at first, but afterwards more easily, he began to tell of the thing that was hidden in his life, the haunting memory of a beauty and a happiness that filled his heart with insatiable longings that made all the interests and spectacle of worldly life seem dull and tedious and vain to him.

Now that I have the clue to it, the thing seems written visibly in his face. I have a photograph in which that look of detachment has been caught and intensified. It reminds me of what a woman once said of him--a woman who had loved him greatly. "Suddenly," she said, "the interest goes out of him. He forgets you. He doesn't care a rap for you--under his very nose . . . . ."

Yet the interest was not always out of him, and when he was holding his attention to a thing Wallace could contrive to be an extremely successful man. His career, indeed, is set with successes. He left me behind him long ago; he soared up over my head, and cut a figure in the world that I couldn't cut--anyhow. He was still a year short of forty, and they say now that he would have been in office and very probably in the new Cabinet if he had lived. At school he always beat me without effort--as it were by nature. We were at school together at Saint Athelstan's College in West Kensington for almost all our school time. He came into the school as my co-equal, but he left far above me, in a blaze of scholarships and brilliant performance. Yet I think I made a fair average running. And it was at school I heard first of the Door in the Wall--that I was to hear of a second time only a month before his death.

To him at least the Door in the Wall was a real door leading through a real wall to immortal realities. Of that I am now quite assured.

And it came into his life early, when he was a little fellow between five and six. I remember how, as he sat making his confession to me with a slow gravity, he reasoned and reckoned the date of it. "There was," he said, "a crimson Virginia creeper in it--all one bright uniform crimson in a clear amber sunshine against a white wall. That came into the impression somehow, though I don't clearly remember how, and there were horse-chestnut leaves upon the clean pavement outside the green door. They were blotched yellow and green, you know, not brown nor dirty, so that they must have been new fallen. I take it that means October. I look out for horse-chestnut leaves every year, and I ought to know.

"If I'm right in that, I was about five years and four months old."

He was, he said, rather a precocious little boy--he learned to talk at an abnormally early age, and he was so sane and "old-fashioned," as people say, that he was permitted an amount of initiative that most children scarcely attain by seven or eight. His mother died when he was born, and he was under the less vigilant and authoritative care of a nursery governess. His father was a stern, preoccupied lawyer, who gave him little attention, and expected great things of him. For all his brightness he found life a little grey and dull I think. And one day he wandered.

He could not recall the particular neglect that enabled him to get away, nor the course he took among the West Kensington roads. All that had faded among the incurable blurs of memory. But the white wall and the green door stood out quite distinctly.

As his memory of that remote childish experience ran, he did at the very first sight of that door experience a peculiar emotion, an attraction, a desire to get to the door and open it and walk in.

And at the same time he had the clearest conviction that either it was unwise or it was wrong of him--he could not tell which--to yield to this attraction. He insisted upon it as a curious thing that he knew from the very beginning--unless memory has played him the queerest trick--that the door was unfastened, and that he could go in as he chose.

I seem to see the figure of that little boy, drawn and repelled. And it was very clear in his mind, too, though why it should be so was never explained, that his father would be very angry if he went through that door.

Wallace described all these moments of hesitation to me with the utmost particularity. He went right past the door, and then, with his hands in his pockets, and making an infantile attempt to whistle, strolled right along beyond the end of the wall. There he recalls a number of mean, dirty shops, and particularly that of a plumber and decorator, with a dusty disorder of earthenware pipes, sheet lead ball taps, pattern books of wall paper, and tins of enamel. He stood pretending to examine these things, and coveting, passionately desiring the green door.

Then, he said, he had a gust of emotion. He made a run for it, lest hesitation should grip him again, he went plump with outstretched hand through the green door and let it slam behind him. And so, in a trice, he came into the garden that has haunted all his life.

It was very difficult for Wallace to give me his full sense of that garden into which he came.

There was something in the very air of it that exhilarated, that gave one a sense of lightness and good happening and well being; there was something in the sight of it that made all its colour clean and perfect and subtly luminous. In the instant of coming into it one was exquisitely glad--as only in rare moments and when one is young and joyful one can be glad in this world. And everything was beautiful there . . . . .

Wallace mused before he went on telling me. "You see," he said, with the doubtful inflection of a man who pauses at incredible things, "there were two great panthers there . . . Yes, spotted panthers. And I was not afraid. There was a long wide path with marble-edged flower borders on either side, and these two huge velvety beasts were playing there with a ball. One looked up and came towards me, a little curious as it seemed. It came right up to me, rubbed its soft round ear very gently against the small hand I held out and purred. It was, I tell you, an enchanted garden. I know. And the size? Oh! it stretched far and wide, this way and that. I believe there were hills far away. Heaven knows where West Kensington had suddenly got to. And somehow it was just like coming home.

"You know, in the very moment the door swung to behind me, I forgot the road with its fallen chestnut leaves, its cabs and tradesmen's carts, I forgot the sort of gravitational pull back to the discipline and obedience of home, I forgot all hesitations and fear, forgot discretion, forgot all the intimate realities of this life. I became in a moment a very glad and wonder-happy little boy--in another world. It was a world with a different quality, a warmer, more penetrating and mellower light, with a faint clear gladness in its air, and wisps of sun-touched cloud in the blueness of its sky. And before me ran this long wide path, invitingly, with weedless beds on either side, rich with untended flowers, and these two great panthers. I put my little hands fearlessly on their soft fur, and caressed their round ears and the sensitive corners under their ears, and played with them, and it was as though they welcomed me home. There was a keen sense of home-coming in my mind, and when presently a tall, fair girl appeared in the pathway and
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một buổi tối, bí mật, không phải ba tháng trước, Lionel Wallace nói với tôi câu chuyện này của cửa trong tường. Và tại thời điểm tôi nghĩ rằng cho đến nay như ông lo ngại đó là một câu chuyện có thật. Ông nói với tôi nó như vậy với một đơn giản trực tiếp của niềm tin rằng tôi không thể làm khác hơn là tin vào Ngài. Nhưng vào buổi sáng, trong căn hộ của riêng tôi, tôi thức dậy với một bầu không khí khác nhau, và như tôi nằm trên giường và nhớ lại những điều ông đã nói với tôi, lột sức quyến rũ của giọng nói chậm một cách nghiêm túc của mình, trọc của ánh sáng bảng bóng mờ tập trung, bầu không khí trong bóng tối mà bọc về anh ta và những điều tươi sáng dễ chịu, các món tráng miệng và mắt kính và napery của bữa ăn tối chúng tôi đã chia sẻ, làm cho chúng lần một thế giới nhỏ bé sáng khá cắt từ thực tế mỗi ngày, tôi thấy tất cả như thẳng thắn đáng kinh ngạc. "Ông được bí ẩn!" Tôi nói, và sau đó: "Làm thế nào ông đã làm nó !. Nó không hẳn là điều tôi nên mong đợi anh ta, của tất cả mọi người, để làm tốt....." Sau đó, khi tôi ngồi dậy trên giường và nhấm nháp trà buổi sáng của tôi, tôi thấy bản thân mình cố gắng vào tài khoản cho hương vị của thực tế rằng bối rối tôi trong kỷ niệm không thể của mình, bởi giả sử họ trong một số cách đề nghị, hiện nay, truyền đạt - Tôi hầu như không biết chữ để sử dụng - đó là kinh nghiệm khác không thể biết được. Vâng, tôi không nghỉ mát để giải thích rằng bây giờ. Tôi đã nhận được hơn nghi ngờ can thiệp của tôi. Tôi tin rằng bây giờ, khi tôi tin rằng tại thời điểm kể, rằng Wallace đã làm cho tốt nhất khả năng của mình dải sự thật về bí mật của mình cho tôi. Nhưng cho dù bản thân ông đã thấy, hoặc chỉ nghĩ rằng ông đã nhìn thấy, cho dù bản thân ông là người sở hữu một đặc ân vô giá, hoặc là nạn nhân của một giấc mơ tuyệt vời, tôi không thể giả vờ đoán. Ngay cả sự thật về cái chết của ông, kết thúc nghi ngờ của tôi mãi mãi, ném không có ánh sáng trên đó. Rằng có rất nhiều người đọc phải xét cho chính mình. Tôi quên bây giờ những gì cơ hội bình luận hoặc những lời chỉ trích của tôi di chuyển rất kín đáo một người đàn ông để tâm sự với tôi. Ông là, tôi nghĩ rằng, tự bảo vệ mình chống lại một sự đổ tội của kia tưởng đâu và không đáng tin cậy tôi đã thực hiện trong mối quan hệ với một phong trào công cộng tuyệt vời, trong đó ông đã thất vọng cho tôi. Nhưng ông giảm đột ngột. "Tôi đã", ông nói, "một preoccupation--" "Tôi biết," anh tiếp tục, sau khi tạm dừng mà ông đã cống hiến cho việc nghiên cứu tro xì gà của mình, "Tôi đã cẩu thả Thực tế là -. nó isn ' t là một trường hợp hồn ma hay hiện ra - nhưng - đó là một điều kỳ lạ để nói về, Redmond - Tôi bị ám ảnh tôi bị ám ảnh bởi một cái gì đó -. là thay mất ánh sáng ra khỏi những điều, mà mang đến cho tôi với khát vọng.. ... " Anh dừng lại, kiểm tra rằng sự nhút nhát tiếng Anh thường xuyên vượt qua chúng tôi khi chúng tôi nói về di chuyển hoặc nghiêm trọng hoặc những thứ đẹp. "Bạn đang ở Saint Athelstan của tất cả thông qua", ông nói, và cho một thời điểm mà dường như với tôi khá thích hợp. "Vâng" - và anh dừng lại. Sau đó, rất ngập ngừng lúc đầu, nhưng sau đó dễ dàng hơn, ông bắt đầu nói về những điều mà đã được ẩn trong cuộc sống của mình, bộ nhớ ám ảnh của một vẻ đẹp và hạnh phúc tràn đầy tâm hồn của mình với khát vọng vô độ đã làm cho tất cả các lợi ích và cảnh tượng của thế gian cuộc sống dường như ngu si đần độn và tẻ nhạt và vô ích với anh. Bây giờ tôi có đầu mối để nó, điều dường như được viết rõ ràng trong khuôn mặt của mình. Tôi có một bức ảnh mà trong đó cái nhìn của đội đã bị bắt và tăng cường. Nó nhắc tôi về những gì một người phụ nữ đã từng nói về ông - một người phụ nữ đã yêu anh rất nhiều. "Đột nhiên," cô nói, "sự quan tâm đi ra khỏi anh ta Ông quên bạn Anh ấy không quan tâm đến một rap cho bạn -....... Thuộc rất mũi của mình" Tuy nhiên, sự quan tâm không phải luôn luôn ra khỏi anh ta, và khi ông giữ sự chú ý của mình vào một điều Wallace có thể xoay sở để trở thành một người đàn ông rất thành công. Sự nghiệp của mình, thực sự, được thiết lập với thành công. Ông để lại cho tôi phía sau từ lâu; ông tăng vọt lên trên đầu của tôi, và một nhân vật trong thế giới mà tôi không thể cắt - dù sao đi nữa. Ông vẫn là một năm ngắn của bốn mươi, và họ nói bây giờ mà ông sẽ có được trong văn phòng và rất có thể trong Nội các mới nếu ông đã sống. Tại trường học, ông luôn luôn đánh tôi mà không cần nỗ lực - vì nó là bản chất. Chúng tôi còn đi học cùng nhau tại trường Cao đẳng Saint Athelstan ở West Kensington cho gần như tất cả thời gian học của chúng tôi. Ông đi vào trường là đồng bằng của tôi, nhưng ông rời xa ở trên tôi, trong một ngọn lửa của học bổng và hiệu suất tuyệt vời. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi đã thực hiện một hoạt động trung bình công bằng. Và nó đã được ở trường tôi nghe đầu tiên của cửa trong Wall - rằng tôi đã nghe một lần thứ hai chỉ một tháng trước khi qua đời. Đối với ông ít nhất là cửa trong bức tường là một cửa động sản hàng đầu thông qua một bức tường thực sự với thực tế bất tử. Trong số đó bây giờ tôi khá yên tâm. Và nó đi vào cuộc sống của mình sớm, khi còn là một cậu bé giữa năm và sáu. Tôi nhớ, khi ông ngồi làm cho lời thú nhận của mình để tôi có một lực hấp dẫn chậm, ông lý luận và kể từ ngày đó. "Có", ông nói, "một màu đỏ thẫm Virginia dây leo trong nó -. Tất cả một màu đỏ thẫm đồng phục tươi sáng trong một hổ phách ánh nắng mặt trời rõ ràng chống lại một bức tường trắng đó đi vào ấn tượng bằng cách nào đó, mặc dù tôi không rõ nhớ làm thế nào, và có là hạt dẻ ngựa lá trên vỉa hè sạch sẽ bên ngoài cánh cửa màu xanh lá cây. Họ blotched màu vàng và màu xanh lá cây, bạn đã biết, không phải màu nâu cũng không bẩn, do đó họ phải được giảm mới. Tôi lấy nó, điều đó có nghĩa tháng Mười. Tôi tìm ra cho ngựa -chestnut lá mỗi năm, và tôi phải biết. "Nếu tôi đúng ở đó, tôi khoảng năm năm và bốn tháng tuổi." Ông, ông nói, chứ không phải một cậu bé sớm phát triển - ông đã học để nói chuyện tại sớm bất thường, và ông rất lành mạnh và "lỗi thời", như người ta nói, rằng ông được phép một số lượng sáng kiến mà hầu hết trẻ em khó đạt được chỉ bằng bảy hoặc tám. Mẹ ông qua đời khi ông được sinh ra, và ông dưới sự chăm sóc ít thận trọng và có thẩm quyền của một cô giáo trẻ. Cha ông là một nghiêm khắc, luật sư bận rộn, người đã cho anh ta ít chú ý, và mong đợi những điều tuyệt vời của anh ấy. Đối với tất cả độ sáng của mình, ông thấy cuộc sống một chút màu xám và xỉn tôi nghĩ. Và một ngày, ông lang thang. Anh không thể nhớ lại bỏ bê cụ thể mà cho phép anh ta để có được đi, cũng không phải khóa học ông trong số những con đường West Kensington. Tất cả những gì đã phai mờ trong mờ nan y của bộ nhớ. Nhưng bức tường trắng và cánh cửa màu xanh lá cây đứng ra khá rõ ràng. Khi bộ nhớ của mình mà kinh nghiệm trẻ con từ xa chạy, ông đã làm khi nhìn thấy đầu tiên của kinh nghiệm cửa một cảm xúc đặc biệt, một điểm thu hút, một mong muốn để có được các cánh cửa và mở nó và bước vào. Và đồng thời ông có niềm tin rõ ràng rằng hoặc là nó là không khôn ngoan hoặc đó là sai trái của ông - ông không thể nói đó - để mang lại sức hấp dẫn này. Ông nhấn mạnh vào nó như là một điều kỳ lạ rằng ông biết ngay từ đầu - trừ khi bộ nhớ đã đóng anh lừa queerest -. Rằng cánh cửa đã được tháo, và ông có thể đi trong khi ông đã chọn tôi dường như thấy con số rằng cậu bé, rút ra và đẩy lùi. Và nó đã được rất rõ ràng trong tâm trí của mình, quá, mặc dù lý do tại sao nó nên được như vậy không bao giờ được giải thích, rằng cha ông sẽ rất tức giận nếu ông đi qua cánh cửa đó. Wallace mô tả tất cả những giây phút do dự cho tôi với các đặc thù nhất. Ông đã đi ngang qua cửa, và sau đó, với tay vào túi của mình, và làm cho một nỗ lực trẻ con huýt sáo, đi dạo bên phải cùng vượt qua cuối của bức tường. Ở đó, ông nhớ lại một số trung bình, cửa hàng dơ bẩn, và đặc biệt là của một thợ sửa ống nước và trang trí, với một rối loạn bụi bặm của đường ống đất nung, bóng tấm chì vòi, sách mẫu giấy tường, và hộp men. Hắn đứng giả vờ để kiểm tra những điều này, và thèm muốn, nhiệt tình mong muốn cánh cửa màu xanh lá cây. Sau đó, ông cho biết, ông đã có một cơn cảm xúc. Ông đã thực hiện một chạy cho nó, vì sợ rằng do dự nên bám anh một lần nữa, ông đã đi đầy đặn với bàn tay dang ra qua cánh cửa màu xanh lá cây và để cho nó đóng sầm phía sau. Và như vậy, trong một nháy mắt, anh bước vào khu vườn đã ám ảnh cả cuộc đời mình. Đó là rất khó khăn cho Wallace để cung cấp cho tôi đầy đủ ý nghĩa của ông về khu vườn vào đó ông đã đến. Có cái gì đó trong không khí của nó mà rất phấn khởi , mà đã cho một một cảm giác nhẹ nhàng và tốt xảy ra và cũng được; có điều gì đó trong tầm nhìn của nó đã làm cho tất cả các màu sắc của nó sạch sẽ và hoàn hảo và tinh tế sáng. Trong tức thời của nó đến vào một là sắc sảo vui mừng - như chỉ trong khoảnh khắc hiếm hoi và khi một người là một trẻ và vui vẻ có thể vui mừng trong thế giới này. Và mọi thứ đều đẹp đó. . . . . Wallace trầm ngâm trước khi ông đã đi vào nói với tôi. "Bạn thấy đấy," ông nói, với uốn nghi ngờ của một người đàn ông dừng lại ở những điều đáng kinh ngạc, "có hai Panthers tuyệt vời đó... Vâng, phát hiện Panthers. Và tôi không sợ. Có một con đường rộng dài bằng đá cẩm thạch biên giới hoa -edged hai bên, và hai con quái vật khổng lồ mượt đang chơi ở đó với một quả bóng. Một nhìn lên và đi về phía tôi, một chút tò mò như nó có vẻ. Nó đến ngay với tôi, cọ xát tai tròn mềm mại của nó rất nhẹ nhàng chống lại bàn tay nhỏ tôi đã tổ chức ra và purred. Đó là, tôi nói với bạn, một khu vườn mê hoặc. Tôi biết. Và kích thước? Oh nó kéo dài xa và rộng!, cách này và đó. Tôi tin rằng có những ngọn đồi xa. Trời biết nơi West Kensington đã đột nhiên đã đến. Và bằng cách nào đó nó cũng giống như trở về nhà. "Bạn biết đấy, trong thời điểm rất cánh cửa bật đến phía sau tôi, tôi quên mất đường với lá rơi hạt dẻ, xe taxi và xe thương gia, tôi quên các loại lực hấp dẫn trở lại với kỷ luật và tuân phục của nhà, tôi quên tất cả do dự và sợ hãi, quyết định quên, quên tất cả những thực tế thân mật của cuộc sống này. Tôi đã trở thành trong một thời điểm một cậu bé rất vui mừng và tự hỏi hạnh phúc - trong một thế giới khác. Đó là một thế giới với chất lượng khác nhau, một ấm áp hơn, còn sâu hơn và ánh sáng mellower, với một niềm vui rõ ràng mờ nhạt trong không khí của nó, và những dải mây nắng chạm trong blueness của bầu trời của nó. Và trước khi tôi chạy con đường này dài rộng, mời gọi, với giường weedless hai bên, phong phú với hoa không được canh tác, và hai Panthers tuyệt vời. Tôi đặt bàn tay bé nhỏ của tôi sợ hãi trên lông mềm của họ, và vuốt ve tai tròn và các góc nhạy cảm trong tai của họ, và chơi với họ, và nó đã được mặc dù họ chào đón tôi về nhà. Có được một cảm giác quan tâm của nhà-đến trong tâm trí tôi, và khi hiện nay một cao, công bằng cô gái xuất hiện trong con đường và











































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: