FanFictionJust InCommunityForumMoreIn the Devil's Teeth by eprime Anim dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreIn the Devil's Teeth by eprime Anim Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
In the Devil's Teeth by eprime
Anime » Finder Series Rated: M, English, Angst & Drama, Words: 72k+, Favs: 479, Follows: 367, Published: May 12, 2012 Updated: Dec 19, 2013
539 Chapter 3: Egregiously an Ass
Rating: NC-17

Contains: angst, sexual situations, dubious consent/non-con

Author's Note: The chapter title really says it all.

Akihito thumbed over the marks he'd dug into the paint of the windowsill with his fingernail. Twenty-three lines to mark the twenty-three days that had passed since he'd been brought here. Listlessly, he pressed his forehead against the glass and stared out the drab view he now could draw blind if only he had a pencil and paper.

The only thing that ever changed were the cars that drove along the streets so far below. His favorite game was to count the different colors, guess how many would be blue or red or black in a given amount of time. He'd talk out loud to himself, placing bets on the outcome, arguing with himself.

Today, though, he only stared, lost in a deep trance-like state as the cars moved to the rhythm of the traffic lights below. He didn't shift when the door opened behind him. It was food and laundry day, and he'd learned that it was useless to speak to Kirishima, the one who brought his supplies, and the only person he ever saw besides Asami.

He was obviously under orders not to say a word, and the only time Akihito had managed to catch his eye, the flash of pity before Kirishima could school his features was worse than no contact at all. He'd tried to get him to talk at first, but Kirishima went about his business quickly and quietly, though the rigid line of his spine all but shouted his discomfort.

The unbearable sickening feeling that he was slowly fading away, that he wasn't even real anymore, was too much for Akihito. He didn't even glance around.

"Is this what you've been taught?"

Akihito gasped, his face jerking toward the sound of Asami's voice. It wasn't even dark yet, and though Asami didn't exactly come on a regular schedule, he never came this early in the day. An unsettling apprehension made his insides churn, but he scrambled off the ledge he was perched on and went over to Asami, holding his jacket as he shrugged out of it and folding it carefully over the arm of the sofa.

It was a cruel mockery of the way things had been back at home. Asami's home. Had it ever been his too, or was he always only a temporary interloper? Akihito wasn't sure exactly how it had started back then-greeting Asami at the door like he was some kind of housewife, taking his briefcase and his coat and putting them away. Asami had never commented on it.

He'd always acted like it was natural, though sometimes Akihito had thought he'd seen a hint of a pleased glint in Asami's eyes, even the corners of his mouth quirking up the faintest bit. Now, though, having Akihito go through the motions of domesticity was intended only to drive the knife in deeper.

As Asami took a seat, Akihito hurried to the kitchen to pour him a drink from the bottle that had been left for just this purpose. He brought the glass, along with an ashtray, and presented them to Asami, and then he knelt at Asami's feet, staring at the floor as his heart thumped heavily.

For how long they sat in silence, Akihito didn't know, but Asami drank slowly, eventually reaching to grasp Akihito's chin and raise his face to him. "You were so easy to break after all, weren't you, Akihito? I thought you would have been more of a challenge, but now, I just feel bored."

Shame slithered down and coiled in his belly like a cold snake. Still, a little bit of his old self flared up, though his voice was tired and dull. "What do you expect if you threaten my family and friends?"

Asami gave a cold laugh. "Are you saying that I couldn't break you without that threat hanging over you?"

Akihito's eyes raised slowly then, and something like life came into them, the old fire glowing like banked embers. "I'd never give in. You're just a bully, a thug, a sick, perverted bastard who does something like this for your own twisted pleasure. You're the lowest of the low. Even Feilong is like a white knight compared to you. And now I understand why he was like he was. He had a thousand times the honor you do. He had a heart. At least when I was his prisoner, I knew the reason why! I hate you!"

Asami was off the couch so fast that Akihito barely registered he was being shoved backward until his head thudded sharply against the wood floor. Asami loomed over him with a face utterly devoid of it's usual impassive mask. Instead, a roil of cold fury and sadistic intent blazed out of Asami's eyes.

"Foolish, Akihito. Always letting your mouth run ahead of your common sense. You've played the game well, I'll give you that. But I grow tired of this affectation of innocence. Play the wounded victim if it amuses you, but never think that I will be taken in again."

Asami's unforgiving hands pressed cruelly into the flesh of Akihito's arms.

"You think I'm a bully? A thug? You haven't even begun to see how twisted my games can get. And rest assured, Akihito, your only purpose is to provide the fodder for my amusement." He smiled at the fear that bloomed in Akihito's eyes. "Oh, don't look that way." The false sympathy in Asami's voice made Akihito feel sick. He stared up in wordless dismay as Asami's eyes got wilder, one hand moving to circle Akihito's throat. "Didn't I say what would happen if you ever betrayed me? This is your own doing. Your own choice."

His fingers tightened and, for a moment, Akihito began to struggle, his hands scrabbling at Asami's. His thoughts seemed to slow and gain clarity. This was it. Asami was finally going to kill him. As if in a dream, he caught Asami's sharp, golden gaze. If he was going to die, then it wouldn't be so bad to go like this. Hadn't he said that before? Somewhere? Sometime? His own hands went slack and fell to his sides. His struggles ceased. A calm swept over him. But there was something important that he needed to tell Asami first. What was it? It was so hard to think, and Asami looked so...so...

His vision flickered, Asami's visage wavering. Betrayal. That was thought he'd betrayed him. How? Why? With a Herculean effort, Akihito's lips managed to shape one word.

No.

"No?" Asami laughed harshly. "No what, Akihito?" No, don't kill you? Should I loosen my grip so you can beg for your worthless life?"

No. Akihito could only think the word as his vision slowly whited out.

He came to face down on the floor, bare from the waist down, his forehead sliding against the smooth wood. Asami's hand was fisted in his hair, his cock already buried inside Akihito. When Asami saw his eyes flutter, his hips were jerked higher, making Akihito groan, his abused throat raw with its own pain.

Asami's deep voice intoned above him, scornful and cold. "You are nothing. You thought you could play me, but I'll show you what a mistake it was to entertain such an idea. You are nothing but this.

Akihito cried out in pain as Asami took him brutally.

"I will take my time truly breaking you, savoring every moment of your humiliation and despair. And when I have had enough, I will snuff out your insignificant little life without a qualm."

Tears dripped down Akihito's cheeks, but he gritted his teeth, then stuttered out his defiance as best he could. "You...you're crazy..." He sobbed as pain radiated up his spine, Asami's brutal thrusts increasing in viciousness and speed. "Bastard! I...I didn't betray you! Whatever... whatever you think I did...it's not...it's not true."

His cock was suddenly enveloped in Asami's large hand. His surprised, pained, gasp was loud in his own ears and Asami laughed cruelly as he hardened quickly. Oh God, not this. Not like this. This sort of forced pleasure was the absolute worst, but that's exactly what Asami gave him.

"Just look at you," Asami taunted. "Always such a slut for it. I guess that part of you was never a lie. Your body is always ready to be of use, isn't it?" His fingers flew over Akihito's shaft, and now his thrusts eased back from pure pain into a less punishing rhythm. "At least you gave good value. Your eagerness to be fucked was always the most amusing thing about you."

Akihito tried, he really tried to hold back, but Asami knew just how to touch him, just what to do to make him come. He did, with a poorly muffled cry, angry and humiliated, his trembling body collapsing beneath Asami's weight as Asami came himself with one last poisonous barb. "You are nothing."

Then, even the mockery of warmth from Asami's body was gone. Akihito lay there, face against the floorboards, the air chilling his bare flesh, and Asami's seed trickling down between his legs. He willed himself to move, to do something, to regain any shred of his dignity. He could hear Asami adjusting his clothes, ready to walk out the door. He couldn't let him, not now that he knew for sure this was all some terrible mistake. He had to find out more, to convince Asami somehow.

Slowly, Akihito pushed to his hands and knees, and then gingerly settled back on his heels. Asami moved behind him heading to the door.

"I didn't do it." It was almost a whisper.

The footsteps stopped.

"I didn't. Whatever it is you think I did. I didn't."

His legs shaking, Akihito rose unsteadily to his feet and turned, lurching across the few steps to where Asami stood facing the front door.

"Please, Asami." His hand reached out and tugged at Asami's sleeve, his voiced laced with hurt and wounded love and desperation "Believe me. Please."

Asami turned and met Akihito's swollen, red-rimmed eyes. His hand raised, hovering a moment as Akihito's eyes flinched, then slowly glided down the side of Akihito's cheek. His mouth smiled, oh so gently, but his eyes were like shards of ice.

He dropped his hand slowly, reached into his briefcase, and pulled out a thick, glossy magazine. "Be a good p
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơnTrong the Devil's răng bởi eprime Anime» Finder loạt xếp: M, tiếng Anh, Angst & Drama, từ: 72 k +, yêu thích: 479, sau: 367, xuất bản: ngày 12 tháng 9 năm 2011 Cập Nhật: ngày 19 tháng 8 năm 2013 539 chương 3: Egregiously một AssĐánh giá: NC-17Chứa: angst, cảnh khiêu dâm, không rõ ràng đồng ý/phòng không-conLưu ý của tác giả: tiêu đề chương thực sự nói rằng tất cả.Thumbed Akihito trên các dấu hiệu ông đã đào vào sơn cửa sổ với móng tay của mình. Hai mươi ba dòng để đánh dấu hai mươi-ba ngày đã trôi qua kể từ khi ông đã được đưa ra ở đây. Listlessly, ông ép trán của mình chống lại kính và stared trong giao diện đi điếm ông bây giờ có thể rút ra mù nếu chỉ ông đã có một bút chì và giấy.Điều duy nhất mà bao giờ thay đổi là những chiếc xe mà lái xe dọc theo các đường phố cho đến nay dưới đây. Trò chơi yêu thích của ông là để đếm các màu sắc khác nhau, đoán bao nhiêu sẽ là màu xanh hoặc màu đỏ hoặc đen trong một khoảng thời gian nhất định. Ông sẽ nói chuyện to với chính mình, đặt cược vào kết quả, tranh cãi với mình.Hôm nay, Tuy nhiên, ông chỉ stared, mất trong một nhà nước sâu trance giống như là những chiếc xe sang những nhịp điệu của đèn giao thông dưới đây. Ông đã không thay đổi khi cánh cửa mở ra phía sau anh ta. Đó là thực phẩm và Giặt ủi ngày, và ông đã học được rằng nó là vô ích, để nói chuyện với Kirishima, một trong những người mang lại nguồn cung cấp của mình, và là người duy nhất ông từng thấy bên cạnh Asami.Ông rõ ràng là một mệnh lệnh không phải để nói một từ, và chỉ có thời gian Akihito đã quản lý để bắt mắt, flash tiếc trước khi Kirishima có thể học các tính năng của ông là tồi tệ hơn không được liên lạc ở tất cả. Ông đã cố gắng để có được anh ta để nói chuyện lúc đầu, nhưng Kirishima đã đi về kinh doanh của mình một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng, mặc dù dòng cứng nhắc của cột sống của mình tất cả nhưng hét lên khó chịu của mình.Không thể chịu đựng sự đau ốm cảm giác rằng ông từ từ làm mờ đi, rằng ông đã không ngay cả thật nữa, là quá nhiều cho Akihito. Ông thậm chí không lướt quanh."Đây có phải là những gì bạn đã dạy?"Akihito gasped, khuôn mặt của mình jerking về hướng âm thanh Asami giọng nói. Nó không phải là ngay cả tối chưa, và mặc dù Asami không chính xác đi theo một lịch trình thường xuyên, ông không bao giờ đến điều này sớm trong ngày. Thực hiện một apprehension đáng lo ngại của mình bên trong khuấy, nhưng ông tranh giành ra lồi ra ông được perched trên và đã đi qua để Asami, đang nắm giữ áo của mình như ông shrugged ra khỏi nó và gấp nó một cách cẩn thận trên cánh tay ghế sofa.Nó là một mockery tàn nhẫn của cách thức điều đã trở lại ở nhà. Trang chủ của Asami. Có nó bao giờ là của mình quá, hoặc là ông luôn luôn chỉ là một nhiên tạm thời? Akihito đã không chắc chắn chính xác làm thế nào nó đã bắt đầu trở lại sau đó-lời chào Asami tại cửa như ông đã là một số loại bà nội trợ, lấy cặp tài liệu của mình và áo của mình và đưa chúng đi. Asami đã không bao giờ nhận xét về nó.Ông đã luôn luôn hành động như nó đã được tự nhiên, mặc dù đôi khi Akihito đã nghĩ rằng ông đã nhìn thấy một gợi ý của một glint hài lòng trong mắt của Asami, thậm chí cả các góc của mình quirking miệng lên chút faintest. Bây giờ, mặc dù, có Akihito đi qua các chuyển động của domesticity được dự định chỉ để lái xe con dao trong sâu hơn.Như Asami đã diễn một chỗ ngồi, Akihito vội vã đến nhà bếp để đổ cho anh ta một thức uống từ chai được bỏ lại cho mục đích này. Ông đã mang kính, cùng với một gạt tàn, và trình bày chúng để Asami, và sau đó ông quỳ xuống dưới chân của Asami, nhìn chằm chằm đáy như trái tim của mình vào thumped rất nhiều.Cho bao lâu họ ngồi trong im lặng, Akihito đã không biết, nhưng Asami uống từ từ, cuối cùng đến để nắm bắt Akihito của cằm và nâng cao khuôn mặt của mình với anh ta. "Bạn đã dễ dàng như vậy để phá vỡ sau khi tất cả, phải không, Akihito? Tôi nghĩ bạn sẽ có là nhiều thách thức, nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy chán."Xấu hổ slithered xuống và cuộn trong bụng của mình như một con rắn lạnh. Tuy nhiên, một chút cũ của mình tự bùng lên, mặc dù giọng nói của ông đã mệt mỏi và ngu si đần độn. "Những gì làm bạn mong đợi nếu bạn đe dọa gia đình và bạn bè của tôi?"Asami đã cho một cười lạnh. "Bạn nói rằng tôi không thể phá vỡ bạn mà không có mối đe dọa treo trên bạn?"Akihito của mắt lớn lên từ từ sau đó, và một cái gì đó giống như cuộc sống đi vào họ, ngọn lửa cũ phát sáng như banked than hồng. "Không bao giờ tôi sẽ cung cấp cho. Anh chỉ là một kẻ bắt nạt, một du côn, một bastard bệnh sai đường, những người làm điều gì đó như thế này cho mình vui xoắn. Bạn đang thấp nhất trong số thấp. Ngay cả Feilong là giống như một hiệp sĩ trắng so với bạn. Và bây giờ tôi hiểu tại sao ông là như ông đã. Ông đã ngàn lần vinh dự bạn làm. Ông có một trái tim. Ít khi tôi đã là tù nhân của mình, tôi biết lý do tại sao! Tôi ghét bạn!"Asami ra khỏi chiếc ghế dài quá nhanh Akihito hiếm khi đăng ký ông đã bị xô đẩy ngược trở lại cho đến khi đầu thudded mạnh chống lại sàn gỗ. Asami phổ biến hơn anh ta với một khuôn mặt hoàn toàn tránh thông thường đó là mặt nạ impassive. Thay vào đó, một roil của lạnh fury và tàn bạo ý định blazed ra khỏi mắt của Asami."Điên cuồng, Akihito. Luôn luôn cho miệng của bạn chạy trước thông thường của bạn. Bạn đã chơi các trò chơi tốt, tôi sẽ cung cấp cho bạn đó. Nhưng tôi phát triển mệt mỏi của này affectation ngây thơ. Chơi các nạn nhân bị thương nếu nó amuses bạn, nhưng không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ được đưa vào một lần nữa."Bàn tay không hề khoan nhượng của Asami ép cruelly vào xác thịt của Akihito của cánh tay."Bạn nghĩ rằng tôi là một kẻ bắt nạt? Một du côn? Bạn thậm chí không bắt đầu để xem làm thế nào xoắn trò chơi của tôi có thể nhận được. "Và còn lại đảm bảo, Akihito, mục đích duy nhất của bạn là để cung cấp thức ăn cho vui chơi của tôi." Ông cười lúc những lo sợ rằng nở rộ ở Akihito của mắt. "Oh, đừng như vậy." Sự đồng cảm sai trong giọng nói của Asami làm Akihito cảm thấy bị bệnh. Ông stared lên trong mất tinh thần không lời như đôi mắt của Asami đã wilder, một tay di chuyển đến vòng tròn Akihito của cổ họng. "Không tôi nói những gì sẽ xảy ra nếu bạn đã bao giờ phản bội tôi? Điều này là làm của riêng bạn. Lựa chọn của riêng bạn."Thắt chặt các ngón tay của mình, và cho một thời điểm, Akihito đã bắt đầu để đấu tranh, tay scrabbling tại của Asami. Suy nghĩ của mình dường như để làm chậm và đạt được rõ ràng. Điều này là nó. Asami cuối cùng sẽ giết anh ta. Nếu như trong một giấc mơ, ông đánh bắt của Asami sắc nét, vàng chiêm ngưỡng. Nếu ông sẽ phải chết, sau đó nó sẽ không như vậy xấu đi như thế này. Ông đã không nói rằng trước khi? Một nơi nào đó? Đôi khi? Tay của mình đã đi slack và rơi xuống mặt của mình. Cuộc đấu tranh của ông chấm dứt. Một bình tĩnh xuôi qua anh ta. Nhưng có một cái gì đó quan trọng rằng ông cần phải nói với Asami lần đầu tiên. Những gì đã là nó? Đó là khó khăn như vậy để suy nghĩ, và Asami nhìn vì vậy... vì vậy...Tầm nhìn của ông flickered, của Asami visage vò. Sự phản bội. Đó nghĩ rằng ông đã phản bội anh ta. Làm thế nào? Tại sao? Với một nỗ lực mạnh như Hercules, Akihito của môi quản lý để hình thành một từ.Không."Không?" Asami cười cách gay gắt. "Không có gì, Akihito?" Không, không giết bạn? Nên tôi nới lỏng va li của tôi để bạn có thể xin cho cuộc sống vô giá trị của bạn?"Không. Akihito chỉ có thể nghĩ rằng từ là tầm nhìn của ông từ từ whited.Ông đã phải đối mặt trên sàn nhà, trần từ thắt lưng xuống, trán trượt với gỗ mịn. Bàn tay của Asami được fisted trong mái tóc của mình, vòi nước của ông đã bị chôn vùi bên trong Akihito. Khi Asami thấy mắt rung, hông của ông đã được jerked cao hơn, làm cho Akihito than van, cổ họng của mình bị lạm dụng nguyên với nỗi đau của riêng mình.Giọng nói sâu của Asami intoned ở trên anh ta, khinh Bỉ và lạnh. "Bạn là không có gì. Bạn nghĩ rằng bạn có thể chơi tôi, nhưng tôi sẽ cho bạn thấy những gì một sai lầm đó là để giải trí như vậy là một ý tưởng. Bạn là gì, nhưng điều này.Akihito đã khóc trong đau như Asami đã diễn anh ta dã man."Tôi sẽ mất thời gian của tôi thực sự phá vỡ bạn, thưởng thức mỗi khoảnh khắc của sự sỉ nhục và thất vọng của bạn. "Và khi tôi đã có đủ, tôi sẽ snuff ra của bạn không đáng kể ít cuộc sống mà không có một qualm."Nước mắt nhỏ giọt xuống Akihito của má, nhưng ông gritted răng của mình, sau đó stuttered ra thách thức của ông là tốt nhất có thể. "Bạn... bạn đang điên..." Ông sobbed như đau chiếu lên cột sống của mình, lao vào tàn bạo của Asami tăng trong viciousness và tốc độ. "Thằng khốn kiếp! Tôi... Tôi đã không phản bội bạn! Bất cứ điều gì... bất cứ điều gì bạn nghĩ rằng tôi đã làm... nó không phải là... nó là không đúng. "Vòi nước của ông đột nhiên được bao bọc trong bàn tay lớn của Asami. Ông ngạc nhiên, đau đớn, gasp là lớn trong tai của mình và Asami cười tàn nhẫn khi ông cứng một cách nhanh chóng. Ôi Thiên Chúa, không này. Không như thế này. Điều này loại niềm vui bắt buộc là tồi tệ nhất tuyệt đối, nhưng đó là chính xác những gì Asami cho ông."Chỉ cần nhìn vào bạn," Asami taunted. "Luôn luôn như vậy một slut cho nó. Tôi đoán rằng một phần của bạn không bao giờ là một lời nói dối. Cơ thể của bạn là luôn luôn sẵn sàng để sử dụng, không phải là nó?" Ngón tay của mình bay trên Akihito của trục, và bây giờ ông lao vào nới lỏng trở lại từ đau tinh khiết vào một ít trừng phạt nhịp điệu. "Ít bạn cho giá trị tốt. Của bạn sự háo hức để được fucked là luôn luôn đặt vui điều về bạn."Akihito đã cố gắng, ông thực sự cố gắng giữ lại, nhưng Asami biết chỉ cần làm thế nào để chạm vào anh ta, chỉ là những gì cần làm để làm cho anh ta đi. Ông đã làm, với một khóc nghe không rỏ kém, tức giận và làm nhục, cơ thể rung của mình sụp đổ dưới trọng lượng của Asami là Asami đến mình với một barb cuối độc. "Bạn là không có gì."Sau đó, ngay cả mockery của sự ấm áp từ cơ thể của Asami đã biến mất. Akihito nằm ở đó, phải đối mặt với sàn, không khí lạnh thịt trần của mình, và hạt giống của Asami trickling xuống giữa hai chân của mình. Ông ý chí bản thân để di chuyển, để làm một cái gì đó, để lấy lại bất kỳ cắt nhỏ của nhân phẩm của mình. Ông có thể nghe thấy Asami điều chỉnh quần áo của mình, sẵn sàng để đi bộ ra cửa. Ông không thể để anh ta, không phải bây giờ mà ông biết chắc chắn điều này là tất cả một số sai lầm khủng khiếp. Ông đã có để tìm hiểu thêm, để thuyết phục Asami bằng cách nào đó.Từ từ, Akihito đã đẩy để bàn tay và đầu gối của mình, và sau đó gingerly giải quyết trở lại trên gót của mình. Asami di chuyển phía sau anh ta đi đến cửa."Tôi đã không làm điều đó." Nó là gần như là một tiếng thì thầm.Bước chân dừng lại."Tôi đã không. Bất cứ điều gì nó là bạn nghĩ rằng tôi đã làm. Tôi không biết."Chân của mình, lắc, Akihito tăng unsteadily để bàn chân của mình và bật, lurching qua vài bước để nơi Asami đứng đối diện với cửa trước."Xin vui lòng, Asami." Bàn tay của mình đã đạt ra và tugged ở tay áo của Asami, lồng tiếng của ông tẩm với đau và tình yêu thương và tuyệt vọng "tôi tin rằng. Vui lòng."Asami đã chuyển và đã gặp Akihito của sưng, gọng đỏ mắt. Bàn tay của mình lớn lên, lơ lửng một thời điểm khi Akihito của mắt flinched, sau đó từ từ lướt xuống phía bên của Akihito của má. Miệng của ông mỉm cười, oh rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt của ông đã như mảnh vỡ của đá.Ông bị bỏ tay chậm, đạt vào cặp tài liệu của mình, và kéo ra một tạp chí bóng dày. "Là một p tốt
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Trong Răng của ma quỷ bằng cách eprime Anime »Finder Dòng Rated: M, Anh, Angst & Drama, Words: 72k +, favs: 479, Như Sau: 367, Công bố: ngày 12 tháng 5 năm 2012 Cập nhật: 19 tháng 12 năm 2013 539 Chương 3: egregiously một Ass Rating: NC-17 chứa: angst, tình huống tình dục, không rõ ràng có sự đồng ý / không-con của tác giả. Chú ý: Các tiêu đề chương thực sự nói lên tất cả Akihito thumbed qua các dấu anh đào vào sơn của cửa sổ với móng tay của mình. Hai mươi ba dòng để đánh dấu hai mươi ba ngày đã trôi qua kể từ khi anh được đưa đến đây. Bơ phờ, anh ấn trán kính và nhìn ra quan điểm này buồn tẻ bây giờ anh có thể vẽ mù nếu như ông có một cây bút chì và giấy. Điều duy nhất mà bao giờ thay đổi này là loại xe mà lái xe dọc theo đường phố cho đến nay dưới đây. Trò chơi yêu thích của ông là để đếm các màu sắc khác nhau, đoán có bao nhiêu sẽ là màu xanh hoặc màu đỏ hoặc đen trong một khoảng thời gian nhất định. Anh muốn nói chuyện lớn tiếng với chính mình, đặt cược vào kết quả, tranh cãi với chính mình. Hôm nay, tuy nhiên, ông chỉ nhìn chằm chằm, đắm chìm trong một trạng thái như bị thôi miên sâu như những chiếc xe di chuyển với nhịp điệu của đèn giao thông bên dưới. Ông không thay đổi khi cánh cửa mở ra phía sau. Nó là thức ăn và giặt là trong ngày, và anh đã học được rằng nó là vô ích để nói chuyện với Kirishima, người đã đưa nguồn cung cấp của mình, và người duy nhất anh từng thấy ngoài Asami. Ông ấy rõ ràng theo đơn đặt hàng không nói một lời, thời gian duy nhất Akihito đã quản lý để bắt mắt của mình, đèn flash của thương hại trước khi Kirishima có thể học các tính năng của mình còn tệ hơn là không có liên hệ. Ông đã cố gắng để có được anh ta để nói chuyện lúc đầu, nhưng Kirishima đã đi về kinh doanh của mình một cách nhanh chóng và lặng lẽ, mặc dù dòng cứng nhắc của cột sống của mình tất cả, nhưng hét khó chịu của mình. Cảm giác ghê tởm không chịu nổi mà ông đã từ từ mờ dần đi, rằng ông wasn ' t thậm chí thực nữa, đã quá nhiều cho Akihito. Ông thậm chí còn không liếc xung quanh. "Đây có phải là những gì bạn đã được dạy?" Akihito thở hổn hển, khuôn mặt của mình giật về phía âm thanh của giọng nói của Asami. Nó thậm chí còn không tối nào, và mặc dù Asami đã không chính xác đến trên một lịch trình thường xuyên, ông không bao giờ đến đây sớm trong ngày. An lo sợ bất an làm bên trong thùng đựng của mình, nhưng ông tranh giành khỏi gờ anh đang ngồi trên và đi đến Asami, cầm áo khoác của mình như ông nhún vai ra khỏi nó và gấp nó một cách cẩn thận trên cánh tay của ghế sofa. Đó là một sự nhạo báng tàn nhẫn của cách thức điều đã được trở về nhà. Nhà của Asami. Đã bao giờ thuộc về anh quá, hoặc là ông luôn luôn chỉ là một kẻ xâm tạm thời? Akihito đã không chắc chắn chính xác như nó đã bắt đầu trở lại sau đó, lời chào Asami ở cửa như ông đã được một số loại nội trợ, chăm vali và áo khoác của mình và cất đi. Asami đã không bao giờ bình luận về nó. Anh ấy luôn luôn hành động như thể đó là tự nhiên, mặc dù đôi khi Akihito đã nghĩ rằng ông đã nhìn thấy một gợi ý của một tia sáng lóe lên trong lòng mắt Asami, ngay cả các góc của miệng quirking lên chút mờ nhạt. Bây giờ, mặc dù, có Akihito đi qua các chuyển động của sự thuần phục được dự định chỉ để ổ đĩa dao vào sâu hơn. Như Asami lấy một chỗ ngồi, Akihito vội vã vào nhà bếp để đổ ông uống nước từ chai bị bỏ lại chỉ cho mục đích này. Ông mang kính, cùng với một cái gạt tàn, và đưa cho Asami, và sau đó ông quỳ dưới chân của Asami, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà như trái tim mình đập mạnh. Đối với họ ngồi bao lâu trong im lặng, Akihito đã không biết, nhưng Asami uống từ từ, cuối cùng đạt tới nắm cằm Akihito và nâng cao khuôn mặt của mình với anh ta. "Bạn trông thật dễ dàng để phá vỡ sau khi tất cả, phải không, Akihito? Tôi nghĩ rằng bạn sẽ có được nhiều hơn một thách thức, nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy buồn chán." Xấu hổ trườn xuống và cuộn tròn trong bụng mình như một con rắn lạnh. Tuy nhiên, một chút của người cũ của mình bùng lên, mặc dù giọng nói của anh đã quá mệt mỏi và buồn tẻ. "Những gì bạn mong đợi nếu bạn đe dọa gia đình và bạn bè của tôi?" Asami đã đưa ra một tiếng cười lạnh. "Bạn có nói rằng tôi không thể phá vỡ bạn mà không có mối đe dọa treo hơn không?" mắt Akihito nâng lên từ từ sau đó, và một cái gì đó giống như cuộc sống vào trong chúng, ngọn lửa rực như than hồng cũ đắp. "Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bạn chỉ là một kẻ bắt nạt, một tên côn đồ, một bệnh, khốn biến thái ai làm một cái gì đó như thế này cho vui xoắn của riêng bạn. Bạn là thấp nhất với mức thấp nhất. Thậm chí Feilong là giống như một hiệp sĩ trắng so với bạn. Và bây giờ tôi hiểu tại sao anh ấy giống như ông. Ông đã có một ngàn lần vinh dự bạn làm. Ông có một trái tim. Ít nhất là khi tôi là tù nhân của ông, tôi biết lý do tại sao! Tôi ghét bạn! " Asami đã ra khỏi chiếc ghế quá nhanh mà Akihito hầu như không đăng ký anh đã bị đẩy lùi cho đến khi đầu thudded mạnh so với sàn gỗ. Asami lờ mờ qua anh ta với một khuôn mặt hoàn toàn không có đó là mặt nạ bình thản bình thường. Thay vào đó, một chọc tức người nào giận dữ lạnh lùng và tàn bạo đích thắp sáng rực rỡ ra mắt Asami của. "Foolish, Akihito. Luôn luôn để cho miệng của bạn chạy trước của ý thức chung của bạn. Bạn đã từng chơi các trò chơi tốt, tôi sẽ cung cấp cho bạn điều đó. Nhưng tôi lớn mệt mỏi của affectation này vô tội. Chơi các nạn nhân bị thương nếu nó cực kỳ phấn khích bạn, nhưng không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ được đưa vào một lần nữa. " tay không hề khoan nhượng Asami của ép tàn nhẫn vào thịt của cánh tay Akihito. "Bạn có nghĩ rằng tôi là một kẻ bắt nạt? A thug? Bạn đã thậm chí không bắt đầu để xem cách xoắn trò chơi của tôi có thể có được. Và yên tâm, Akihito, mục đích duy nhất của bạn là cung cấp các thức ăn cho vui chơi giải trí của tôi. " Anh mỉm cười với nỗi sợ hãi nở rộ trong mắt Akihito. "Oh, không nhìn theo cách đó." Các thông cảm sai trong giọng nói của Asami đã Akihito cảm thấy bị bệnh. Anh nhìn chằm chằm lên bàng không lời khi mắt Asami đã Wilder, một tay di chuyển đến cổ họng vòng tròn Akihito. "Không phải tôi đã nói những gì sẽ xảy ra nếu bạn đã bao giờ phản bội tôi? Điều này là làm của riêng của bạn. Sự lựa chọn riêng của bạn." Những ngón tay anh siết chặt và, trong một khoảnh khắc, Akihito bắt đầu đấu tranh, hai tay scrabbling tại Asami của. Suy nghĩ của ông dường như chậm lại và sự rõ ràng. Đây là nó. Asami cuối cùng sẽ giết anh ta. Như trong một giấc mơ, anh bắt gặp sắc nét, ánh mắt vàng của Asami. Nếu anh ta sẽ chết, sau đó nó sẽ không được như vậy xấu đi như thế này. Ông đã không nói rằng trước khi? Một nơi nào đó? Thỉnh thoảng? Bàn tay của mình đã đi chùng và rơi xuống hai bên hông. Cuộc đấu tranh của ông chấm dứt. Một bình tĩnh ập tràn lên cậu. Nhưng có một cái gì đó quan trọng mà ông cần phải nói với Asami đầu tiên. Nó là cái gì vậy? Nó rất khó để suy nghĩ, và Asami nhìn như vậy ... như vậy ... Tầm nhìn của ông chập chờn, visage Asami của dao động. Sự phản bội. Điều đó đã nghĩ rằng ông đã phản bội anh. Làm thế nào? Tại Sao? Với một nỗ lực hết sức nặng nề, đôi môi Akihito của quản lý để hình thành một từ. No. "Không?" Asami cười cay nghiệt. "Không có gì, Akihito?" Không, không giết bạn? Tôi có nên nới lỏng mạng lưới của tôi, do đó bạn có thể cầu xin cho cuộc sống của bạn vô giá trị? " số Akihito chỉ có thể nghĩ rằng từ khi tầm nhìn của mình từ từ tô trắng ra. Ông đến úp mặt xuống sàn nhà, trần từ thắt lưng trở xuống, trán trượt chống lại gỗ trơn. Mặt Asami đã nắm chặt vào tóc anh, vòi nước của ông đã được chôn bên Akihito. Khi Asami nhìn thấy đôi mắt rung động của mình, hông anh đã giật cao, khiến Akihito rên lên, cổ họng bị lạm dụng của mình liệu với nỗi đau của riêng mình. giọng nói trầm Asami của xướng trên ông , khinh bỉ và lạnh. "Bạn là gì. Bạn nghĩ bạn có thể chơi với tôi, nhưng tôi sẽ cho bạn thấy những gì một sai lầm đó là để giải trí như một ý tưởng. Bạn không là gì nhưng điều này. Akihito kêu lên đau đớn như Asami đưa ông tàn nhẫn. "Tôi sẽ mất thời gian của tôi thực sự phá vỡ bạn, thưởng thức từng giây phút của sự sỉ nhục và tuyệt vọng của mình. Và khi tôi đã có đủ, tôi sẽ dập tắt ít không đáng kể của bạn cuộc sống mà không có một sự lo âu. " Nước mắt chảy xuống má Akihito, nhưng anh nghiến răng, sau đó lắp bắp ra sự thách thức của mình như là tốt nhất có thể. "Anh ... anh điên rồi ..." Anh khóc nức nở như đau tỏa lên cột sống của mình, đột phá tàn bạo Asami nhà lên trong nghiệt và tốc độ. "Tên khốn! Tôi ... Tôi không phản bội bạn! Dù ... bất cứ điều gì bạn nghĩ rằng tôi đã làm ... nó không phải ... đó là không đúng sự thật." vòi nước của ông đã đột nhiên bao bọc trong bàn tay lớn của Asami. Ngạc nhiên, đau đớn, hơi thở hổn hển của ông đã lớn lên trong tai của riêng mình và Asami cười tàn nhẫn như ông cứng một cách nhanh chóng. Ôi Chúa ơi, không phải này. Không như thế này. Điều này loại buộc niềm vui là tuyệt đối tồi tệ nhất, nhưng đó chính xác là những gì Asami đưa cho anh. "Chỉ cần nhìn vào bạn," Asami chế giễu. "Luôn luôn như một đĩ cho nó. Tôi đoán rằng một phần của bạn là không bao giờ nói dối. Cơ thể của bạn luôn sẵn sàng để sử dụng, không phải là nó?" Ngón tay của ông bay trên trục Akihito, và bây giờ đột phá của ông đã giảm trở lại từ nỗi đau tinh khiết vào một nhịp điệu ít trừng phạt. "Ít nhất bạn đã có xứng. Sự háo hức của bạn để được fucked luôn là điều thú vị nhất về bạn." Akihito cố gắng, anh thực sự đã cố gắng để giữ lại, nhưng Asami biết như thế nào để chạm vào anh, chỉ cần phải làm gì để làm cho anh ta đi . Ông đã làm, với một tiếng kêu kém bị bóp nghẹt, tức giận và làm nhục, cơ thể run rẩy của ông bị sụp đổ dưới sức nặng của Asami như Asami đến mình với một barb độc cuối cùng. "Bạn không có gì." Sau đó, ngay cả những sự nhạo báng của sự ấm áp từ cơ thể của Asami đã biến mất. Akihito nằm đó, khuôn mặt so với sàn, không khí lạnh thịt trần của mình, và hạt giống của Asami chảy xuống giữa hai chân của mình. Ngài muốn mình để di chuyển, để làm một cái gì đó, để lấy lại bất cứ mảy phẩm giá của mình. Cậu có thể nghe Asami điều chỉnh quần áo của mình, sẵn sàng để bước ra khỏi cửa. Anh không thể để cho anh ta, không phải bây giờ mà anh biết chắc chắn điều này là tất cả một số sai lầm khủng khiếp. Cậu phải tìm hiểu thêm, để thuyết phục Asami nào đó. Dần dần, Akihito đẩy tay ​​và đầu gối của mình, và sau đó rón rén ngồi lại trên đôi giày cao gót của mình. Asami chuyển phía sau hướng ra cửa. "Tôi đã không làm điều đó." Đó là gần như thì thầm. Những bước chân dừng lại. "Tôi thì không. Bất cứ điều gì bạn nghĩ rằng tôi đã làm. Tôi thì không." Hai chân run rẩy, Akihito tăng không vững để chân của mình và quay lại, lurching qua vài bước đến nơi Asami đứng đối diện với cửa trước. "Xin vui lòng, Asami." Bàn tay anh đưa tay ra và nắm lấy tay ​​áo của Asami, tẩm với tổn thương và bị thương tình yêu và sự tuyệt vọng lên tiếng của ông: "Hãy tin tôi. Làm ơn." Asami quay lại và gặp sưng, mắt đỏ vành Akihito. Bàn tay anh nâng lên, lơ lửng một thời điểm như mắt Akihito co rúm lại, sau đó từ từ lướt xuống bên cạnh má Akihito. Miệng anh mỉm cười, oh rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt anh như mảnh băng. Anh buông tay từ từ, thò tay vào chiếc cặp của mình, và lấy ra một, tạp chí dày bóng. "Hãy là một p tốt

























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: