Lose Yourself

Lose Yourself"Remember that no matt

Lose Yourself





"Remember that no matter how your blood changes, you will always be yourself inside. There will always be people that love you and come to love you. Do not forget that, or you will lose yourself."

-Excerpt from Hogwarts' letter to Harry, Noir Et Blanc


It was a clear night and the stars above twinkled with all their heavenly beauty. It was moments like this that the Dark Lord found himself calm, which was becoming rarer by the day.

Voldemort only watched his rationality slipping away like water through dry sand. He knew and admitted to himself that he was not the most sane person in the world, not even normally sane. But with what was happening now, he felt almost like an observer in his own body, feeling the effects of his quickened anger when his wrath bore down on his followers.

Voldemort was a brilliant wizard. He knew the many rituals he'd put his mortal body and soul through would have some effects. Gone was his handsome face. Gone was his recognizable body, and in it's place was a pale grotesque creation born from a mangled ritual. Gone was his mercy. His heart was dead and sanity was finally falling out through the gap it had created.

A soft breeze rippled the grass beside him. The meadow Voldemort sat in was silent, as if sensing his need for it. This was peace. Here there were no Death Eaters to control, no war, no world conquest.

Quite suddenly, pain and rage crashed into him from all sides, and he could tell immediately that it wasn't his own.

Voldemort staggered where he stood as the field began to dissolve around him. He woke up in his darkened room on his bed. The source of his pain was the link, his link to Potter which he'd kept carefully closed off. He snarled.

"What the hell is that boy doing?"


Through the haze he fought, struggling upwards. Strings of the ink black haze seemed to wrap around his limbs and pull him down, but Harry persevered.

Surges of pain and nausea crashed like waves upon a shore, but still he fought his way toward awareness.

Harry tried to open his eyes but they stuck as if sewn shut.

His mind wasn't working properly and he couldn't remember anything. What was wrong? Why did he feel so terrible?

-Sssleep, Harry. All will be well sssoon.-

He drifted away.

There is nothing left for you there. You know it. Your mate is dead. Your cub is too ensnared in the Light to hear sense. Moony is calling you here. I can hear him. The Dark Lord is gathering followers, and he has promised our packs much.

Come home cub. There is nothing left for you there.

Fenrir

Remus clutched the worn letter to his chest and sobbed.

"I'm so sorry, cub. I'm leaving…Harry…"


Harry sat on the couch facing the wall, staring despondently at it. Letalis was silent beside him and he'd let Hedwig out. She perched on the back of the couch, then with a fond nip on his ear she settled into sleep.

He was back in his own time...alive.

Ripped cruelly away and thrown to the last place he wanted to go.

He felt tears build up hotly behind his eyes as all the puzzle pieces fell into place.

He'd never fully explained about his vampiric powers. Thus, a line of reckoning came to mind.

Tom had thought he was dead; he'd gone to Grindelwald for power, though for what reason Harry couldn't fathom. He'd become Lord Voldemort. There were large gaps in Harry's reasoning, things he didn't know yet, but the rest was sound.

Tom thought he was dead. Tom was now Voldemort. He would not want Aspen…Harry back.

Voldemort had done terrible things, Harry couldn't deny it. They were each other's worst enemies, with Voldemort trying to kill him time and again.

But he'd fallen in love with Tom. Tom was now Voldemort. The monster he'd become was still Tom, and Harry was still in love with him.

For the first, but not the last time, Harry thought of his immortality as curse. He wouldn't even be able to end it. Tom…Voldemort couldn't kill Harry, even if Harry let him.


Aspen cried.


Harry didn't return to Gryffindor Tower that night. When he finally pulled himself together enough to perform a tempus charm, it told him that only seven hours had passed since the time he 'left.' If he counted the period he spent unconscious, it was logical to assume that no time had passed between his leaving and coming back.

-It'sss almossst time for breakfassst,- Letalis said. It was the first time she'd spoken since he awoke.

-I don't want to go down for breakfast,- he muttered. -I'll stay here.- Letalis slithered around the back of the couch and settled on his shoulders, being careful not to disturb Hedwig.

-Dumbledore will be looking for you,- she hissed in his ear. Harry pushed her ticklish tongue away.

-It doesn't matter.- His voice was flat, dead to her ears. Letalis didn't like this one bit. A trickle of magic rushed through her and suddenly she was three times as big. She coiled her body around him, not tight enough to crush, but enough to pinion his arms. She knew very well that Harry could easily overpower and kill her no matter the size, but he wouldn't. Letalis stuck her face in his, locking eyes but making sure he could see her menacing fangs.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Mất chính mình"Hãy nhớ rằng không có vấn đề như thế nào, máu của bạn thay đổi, bạn sẽ luôn luôn là chính mình bên trong. Sẽ luôn có những người mà tình yêu bạn và đến để yêu bạn. Đừng quên rằng, hoặc bạn sẽ mất chính mình."-Trích dẫn từ Hogwarts' thư Harry, Noir Et BlancĐó là một đêm rõ ràng và ngôi sao trên twinkled với tất cả các vẻ đẹp của họ trên trời. Đó là những khoảnh khắc như thế này mà Dark Lord thấy mình bình tĩnh, mà đã trở thành hiếm ngày.Voldemort chỉ theo dõi của mình hợp lý trượt đi như nước qua cát khô. Ông biết và được nhận vào bản thân rằng ông đã không đặt sane người trên thế giới, không phải ngay cả thường sane. Nhưng với những gì đã xảy ra bây giờ, ông cảm thấy gần như giống như một người quan sát trong cơ thể của mình, cảm thấy những ảnh hưởng của quickened tức giận của mình khi cơn giận của mình mang trên những người theo ông.Voldemort là một thuật sĩ rực rỡ. Ông biết nhiều nghi lễ ông sẽ đưa cơ thể sinh tử và linh hồn thông qua của ông sẽ có một số hiệu ứng. Đi là khuôn mặt đẹp trai của mình. Đi là cơ thể dễ nhận biết của mình, và trong vị trí của nó một sáng tạo kỳ cục nhạt sinh ra từ một nghi lễ đọc sai. Đi là lòng thương xót của. Trái tim của mình đã chết và sự tỉnh táo cuối cùng rơi xuống qua khoảng cách nó đã tạo ra.Dễ dàng mềm thỏ cỏ bên cạnh anh ta. Meadow Voldemort ngồi trong là im lặng, như thể cảm biến của ông nhu cầu cho nó. Điều này đã là hòa bình. Ở đây, có là không có tử thần thực để kiểm soát, không có chiến tranh, không có cuộc chinh phục thế giới.Khá bất ngờ, đau và cơn thịnh nộ đâm vào anh ta từ tất cả các bên, và ông có thể cho biết ngay lập tức rằng nó không riêng của mình.Voldemort so le nơi ông đứng là trường bắt đầu để hòa tan xung quanh anh ta. Ông tỉnh dậy trong phòng tối của mình trên giường của mình. Nguồn gốc của đau của ông đã được liên kết, liên kết của mình để Potter mà ông đã giữ cẩn thận đóng cửa giảm. Ông snarled."Thằng nhóc đó làm gì?"Thông qua các haze ông chiến đấu, đấu tranh trở lên. Chuỗi của đám mây mực đen dường như để quấn quanh tay chân của mình và kéo anh ta xuống, nhưng Harry đã kiên trì.Dâng của đau đớn và buồn nôn đã rơi như sóng khi một bờ, nhưng vẫn còn ông đã chiến đấu theo cách của mình về hướng nhận thức.Harry đã cố gắng để mở mắt của mình, nhưng họ mắc kẹt như thể khâu đóng.Tâm trí của mình đã không làm việc đúng và nó không thể nhớ bất cứ điều gì. Những gì là sai? Tại sao ông đã cảm thấy khủng khiếp?-Sssleep, Harry. Tất cả sẽ là tốt sssoon.-Ông trôi dạt đi.Có là không có gì trái cho bạn có. Bạn biết điều đó. Mate của bạn rồi. Ấu sinh của bạn quá ensnared trong ánh sáng để nghe cảm giác. Moony đang gọi bạn ở đây. Tôi có thể nghe thấy anh ta. Dark Lord là tập hợp những người theo, và ông đã hứa với gói của chúng tôi nhiều.Đến nhà Ấu sinh. Có là không có gì trái cho bạn có.Fenrir Remus cắp thư gửi mòn ngực và sobbed."Tôi xin lỗi, Ấu sinh. Tôi sẽ đi...Harry..."Harry ngồi trên ghế phải đối mặt với các bức tường, despondently nhìn chằm chằm vào nó. Letalis đã im lặng bên cạnh anh ta và anh ta để Hedwig. Nó nằm ở mặt sau của chiếc ghế dài, sau đó với một nip thích vào tai của mình cô giải quyết vào giấc ngủ.Ông đã trở lại trong thời gian riêng của mình... còn sống.Tách cruelly đi và đến cuối cùng ném nơi ông muốn đi.Ông cảm thấy nước mắt xây dựng nóng bỏng phía sau mắt như tất cả các mảnh ghép rơi vào vị trí.Ông đã không bao giờ hoàn toàn giải thích về sức mạnh của mình vampiric. Do đó, một dòng reckoning đến tâm trí.Tom đã nghĩ rằng ông đã chết; ông đã đi đến Grindelwald cho quyền lực, mặc dù vì lý do gì Harry không thể hiểu được. Ông sẽ trở thành Chúa tể Voldemort. Đã có những khoảng trống lớn trong lý do của Harry, những điều ông không biết được nêu ra, nhưng phần còn lại là âm thanh.Tom nghĩ rằng ông đã chết. Tom là bây giờ tể Voldemort. Ông không muốn Aspen...Harry trở lại.Voldemort đã làm những điều kinh khủng, Harry không thể từ chối nó. Họ là thù tồi tệ nhất của nhau, với Voldemort muốn giết anh ta thời gian và một lần nữa.Nhưng ông đã rơi vào tình yêu với Tom. Tom là bây giờ tể Voldemort. Con quái vật, ông sẽ trở thành vẫn là Tom, và Harry là vẫn còn trong tình yêu với anh ta.Cho lần đầu tiên, nhưng không có thời gian qua, Harry nghĩ về sự bất tử của mình như là lời nguyền. Ông sẽ không thậm chí có thể kết thúc nó. Tom...Voldemort không thể giết Harry, ngay cả khi Harry để cho anh ta.Aspen khóc.Harry đã không trở về Gryffindor Tower đêm đó. Khi ông cuối cùng kéo mình lại với nhau đủ để thực hiện một nét duyên dáng tempus, nó nói với ông rằng chỉ bảy giờ đã trôi qua kể từ thời gian ông 'còn.' Nếu ông tính thời gian ông đã trải qua vô thức, đó là hợp lý để giả định rằng không có thời gian đã qua giữa của ông để lại và quay lại.-It'sss almossst thời gian cho breakfassst, - Letalis nói. Đó là lần đầu tiên cô ấy đã nói kể từ khi ông tỉnh dậy.-I don't want to go down for breakfast,- he muttered. -I'll stay here.- Letalis slithered around the back of the couch and settled on his shoulders, being careful not to disturb Hedwig.-Dumbledore will be looking for you,- she hissed in his ear. Harry pushed her ticklish tongue away.-It doesn't matter.- His voice was flat, dead to her ears. Letalis didn't like this one bit. A trickle of magic rushed through her and suddenly she was three times as big. She coiled her body around him, not tight enough to crush, but enough to pinion his arms. She knew very well that Harry could easily overpower and kill her no matter the size, but he wouldn't. Letalis stuck her face in his, locking eyes but making sure he could see her menacing fangs.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: