The sky was dark all morning and ever more so in that particular after dịch - The sky was dark all morning and ever more so in that particular after Việt làm thế nào để nói

The sky was dark all morning and ev

The sky was dark all morning and ever more so in that particular afternoon. The clouds parted ways into the horizontal, creating a picture that make Akihito's ache to click his camera, when Akihito himself stepped outside of his apartment, thinking that he should go to a drugstore to get a couple of medicine for this particular headache of his. The headache that had started two nights ago and, for some reason, hasn't left for even one minutes since then. He thought that it would be gone in a couples of hours at the very least, so he didn't bother buying any medicine. Which now proved to be a very stupid choose of his.

The night before he got this headache, he remembered that he was having a nightmare.

One that didn't seems liked a nightmare at all, because it felt so right. Like a missing piece of puzzle that suddenly was found. It was scary how right the dream felt. So right and so wrong at the same time.

It was like the dream was just a prediction of what's to come. Akihito was never a person to regretted his choices, yet went the dream ended, he felt that, for the first time even since that particular accident, he knew that he would regret it, for letting the dream end. Even if Akihito himself doesn't even remembered the dream at all, it still made his tears flowed. That night alone, Akihito feel regret for the second times of his life as he let his tears silently washed away the feeling that made the aching in his chest tightening.

So all Akihito could was shut his eyes tightly and tried to fall asleep. And he did slept. For only three hours.

The next day, he woke up with the worst headache of all, yet he'd went on a mission to took some photos for his photography class at college with a headache. Thinking that the cause was probably is crying from the last night, so he totally ignored it for the class assignments. After all, he knew that choosing these particular classes of his would mean more money involved but knowing himself well enough, it didn't stop him from doing what he wanted.

Money was hard to came by but he himself has three party time jobs;at a cafe three times a week, and fives hours every week at a bar. He also got works sometimes from news agency or any photo related events that no one wanted to take. Like taking photo of good-for-nothing model and something that a college student shouldn't be involved. Akihito knew that the dangerous risks he'd took would one day catch up to him. But he didn't care either ways, life without risks just was not his style.

He was an adrenaline junky through and through.

So when Akihito got to the drugstore, he went straight to the counter where a lady in apron was reading a mystery book and asked for their strongest headache medicine ever,

"Excuse me, do you have anything that's stronger than Actron or Naproxen?" the lady was looking at Akihito like he was something with another head as he asked for those medicine. At least that was until Akihito winced when a knock of what feel like a hammer slamming into his brain make him nearly double over. The woman shook her head as she smile gently and professionally at him.

"Welcome, let me check real quick for those" Said the lady as she disappeared to the back of the counter before she came back, "I'm sorry but all we have are Ibuprofen, Aspirin, Naproxen, and other common ones. Those aren't stronger than Actron or the other ones. You will need a prescription for those. You can try one of these medicine but I don't think is strong enough for what you need, young man." The lady at the counter explain kindly as she point to the other common ones while having a worried looked on her face.

"Those are fine if is not strong enough. I just want it to tone down the headache a bit for me to be able to reach the pharmacy." Akihito reply back with a grimaced as a throbbed hit his head again, making him sweats and even more paler than before. If the lady before looked worried, now she looked like she wanted to called an ambulance.

"... well, I can tell you the nearest pharmacy that have the medicine that you need, but I'm afraid that is not the kind that you would have wanted..." she said hesitantly with a worry expressions on her face. Akihito was getting paler and paler with each seconds, making the girl scared for him.

"Thank you for your concern, If you could please..." Akihito said before paying for the medicine and ask for a bottle of water. He even tried to pay for the water bottle, but the lady smiled at him and told him to take it as a gift. She was more worried that if he didn't take the medicine soon enough, he might faint and that would be troublesome. He smiled shyly as he felt his headache throbbing in his head, reminding him to shut up and take the damn medicine.

As he open the water bottle then torned the medicine open, he nearly dropped the medicine because of his hand that were shaking now due to the throbbing headache, Akihito nearly growled out loud as he clenched his teeth. The lady wrote down the location of the pharmacy for Akihito as he pushed himself to stand on his feet. He forced three pills down his throat and swallowed the water along with it. Three pills won't be enough for him but he wasn't going to tell that to the lady.

As the lady returned back with the directions and handed him the paper, she wished him luck. He smiled at her before stepping out into the afternoon sun, which now was sparkling from the storm before, just like 'the day after a rain storm'. It seemed like the weather that morning didn't happen at all. The sky were blue and the clouds form figures that make him wanted to laughed if not for the throbbing headaches that he felt at the moment. As he followed the directions to pharmacy, he took in the scenery carefully around him, thinking that it would be great if he brought his camera with him. After all, it was Sunday and was the only day for him to rest. The scene right now was just perfect for him to take some photo but his headache was preventing it. Beside, he didn't have his camera with him.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The sky was dark all morning and ever more so in that particular afternoon. The clouds parted ways into the horizontal, creating a picture that make Akihito's ache to click his camera, when Akihito himself stepped outside of his apartment, thinking that he should go to a drugstore to get a couple of medicine for this particular headache of his. The headache that had started two nights ago and, for some reason, hasn't left for even one minutes since then. He thought that it would be gone in a couples of hours at the very least, so he didn't bother buying any medicine. Which now proved to be a very stupid choose of his.The night before he got this headache, he remembered that he was having a nightmare.One that didn't seems liked a nightmare at all, because it felt so right. Like a missing piece of puzzle that suddenly was found. It was scary how right the dream felt. So right and so wrong at the same time.It was like the dream was just a prediction of what's to come. Akihito was never a person to regretted his choices, yet went the dream ended, he felt that, for the first time even since that particular accident, he knew that he would regret it, for letting the dream end. Even if Akihito himself doesn't even remembered the dream at all, it still made his tears flowed. That night alone, Akihito feel regret for the second times of his life as he let his tears silently washed away the feeling that made the aching in his chest tightening.So all Akihito could was shut his eyes tightly and tried to fall asleep. And he did slept. For only three hours.The next day, he woke up with the worst headache of all, yet he'd went on a mission to took some photos for his photography class at college with a headache. Thinking that the cause was probably is crying from the last night, so he totally ignored it for the class assignments. After all, he knew that choosing these particular classes of his would mean more money involved but knowing himself well enough, it didn't stop him from doing what he wanted.Money was hard to came by but he himself has three party time jobs;at a cafe three times a week, and fives hours every week at a bar. He also got works sometimes from news agency or any photo related events that no one wanted to take. Like taking photo of good-for-nothing model and something that a college student shouldn't be involved. Akihito knew that the dangerous risks he'd took would one day catch up to him. But he didn't care either ways, life without risks just was not his style.He was an adrenaline junky through and through.So when Akihito got to the drugstore, he went straight to the counter where a lady in apron was reading a mystery book and asked for their strongest headache medicine ever,"Excuse me, do you have anything that's stronger than Actron or Naproxen?" the lady was looking at Akihito like he was something with another head as he asked for those medicine. At least that was until Akihito winced when a knock of what feel like a hammer slamming into his brain make him nearly double over. The woman shook her head as she smile gently and professionally at him."Welcome, let me check real quick for those" Said the lady as she disappeared to the back of the counter before she came back, "I'm sorry but all we have are Ibuprofen, Aspirin, Naproxen, and other common ones. Those aren't stronger than Actron or the other ones. You will need a prescription for those. You can try one of these medicine but I don't think is strong enough for what you need, young man." The lady at the counter explain kindly as she point to the other common ones while having a worried looked on her face."Those are fine if is not strong enough. I just want it to tone down the headache a bit for me to be able to reach the pharmacy." Akihito reply back with a grimaced as a throbbed hit his head again, making him sweats and even more paler than before. If the lady before looked worried, now she looked like she wanted to called an ambulance."... well, I can tell you the nearest pharmacy that have the medicine that you need, but I'm afraid that is not the kind that you would have wanted..." she said hesitantly with a worry expressions on her face. Akihito was getting paler and paler with each seconds, making the girl scared for him."Thank you for your concern, If you could please..." Akihito said before paying for the medicine and ask for a bottle of water. He even tried to pay for the water bottle, but the lady smiled at him and told him to take it as a gift. She was more worried that if he didn't take the medicine soon enough, he might faint and that would be troublesome. He smiled shyly as he felt his headache throbbing in his head, reminding him to shut up and take the damn medicine.As he open the water bottle then torned the medicine open, he nearly dropped the medicine because of his hand that were shaking now due to the throbbing headache, Akihito nearly growled out loud as he clenched his teeth. The lady wrote down the location of the pharmacy for Akihito as he pushed himself to stand on his feet. He forced three pills down his throat and swallowed the water along with it. Three pills won't be enough for him but he wasn't going to tell that to the lady.As the lady returned back with the directions and handed him the paper, she wished him luck. He smiled at her before stepping out into the afternoon sun, which now was sparkling from the storm before, just like 'the day after a rain storm'. It seemed like the weather that morning didn't happen at all. The sky were blue and the clouds form figures that make him wanted to laughed if not for the throbbing headaches that he felt at the moment. As he followed the directions to pharmacy, he took in the scenery carefully around him, thinking that it would be great if he brought his camera with him. After all, it was Sunday and was the only day for him to rest. The scene right now was just perfect for him to take some photo but his headache was preventing it. Beside, he didn't have his camera with him.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Bầu trời đã tối tất cả các buổi sáng và hơn bao giờ hết như vậy trong buổi chiều hôm đó cụ thể. Những đám mây chia tay vào ngang, tạo ra một hình ảnh mà làm đau Akihito bấm máy ảnh của mình, khi Akihito mình bước ra ngoài căn hộ của mình, nghĩ rằng ông nên đến một nhà thuốc để có được một vài loại thuốc cho đau đầu đặc biệt này của mình. Các cơn đau đầu mà đã bắt đầu hai đêm trước, và đối với một số lý do, đã không để lại dù chỉ một phút sau đó. Ông nghĩ rằng nó sẽ được đi trong một cặp vợ chồng giờ ở rất ít, vì vậy ông đã không bận tâm mua bất kỳ loại thuốc. Mà bây giờ được chứng minh là rất ngu ngốc chọn của mình. Đêm trước khi anh đau đầu này, ông nhớ rằng ông đã có một cơn ác mộng. Một điều đó không có vẻ thích một cơn ác mộng ở tất cả, bởi vì nó cảm thấy rất đúng. Giống như một mảnh còn thiếu của câu đố mà đột nhiên được tìm thấy. Thật đáng sợ giấc mơ cảm thấy như thế nào đúng. Vì vậy, ngay và lầm lẫn cùng một lúc. Nó giống như giấc mơ chỉ là một dự đoán những gì sẽ đến. Akihito đã bao giờ một người để lấy làm tiếc sự lựa chọn của mình, nhưng đã đi vào giấc mơ kết thúc, ông cảm thấy rằng, lần đầu tiên thậm chí kể từ vụ tai nạn đặc biệt, anh biết rằng anh sẽ phải hối hận, cho phép kết thúc giấc mơ. Ngay cả khi Akihito mình thậm chí không nhớ đến giấc mơ ở tất cả, nó vẫn làm nước mắt chảy dài. Đêm đó một mình, Akihito cảm thấy hối tiếc cho lần thứ hai của cuộc đời mình như ông đã để cho những giọt nước mắt lặng lẽ trôi đi cảm giác đó làm đau trong ngực anh thắt chặt. Vì vậy, tất cả Akihito có thể được nhắm mắt thật chặt và cố gắng để đi vào giấc ngủ. Và anh ta đã ngủ. Đối với chỉ ba giờ. Ngày hôm sau, ông tỉnh dậy với cơn đau đầu tồi tệ nhất của tất cả, nhưng anh đã đi trên một nhiệm vụ để lấy một số hình ảnh cho các lớp nhiếp ảnh của mình tại đại học với một nhức đầu. Nghĩ rằng nguyên nhân có lẽ là khóc từ đêm qua, do đó, ông hoàn toàn bỏ qua nó cho các bài tập trên lớp. Sau khi tất cả, ông biết rằng việc lựa chọn những lớp học đặc biệt của mình sẽ có ý nghĩa hơn tiền có liên quan nhưng biết mình cũng đủ, nó không ngăn cản ông làm những gì anh muốn. Tiền là khó để đi qua nhưng bản thân ông có ba công việc bên thời gian; tại một quán cà phê ba lần một tuần, và fives giờ mỗi tuần tại một quán bar. Ông cũng có công trình đôi khi từ hãng tin hoặc bất kỳ sự kiện liên quan đến hình ảnh mà không ai muốn để mất. Giống như chụp ảnh tốt-cho-không có gì mô hình và cái gì mà một sinh viên đại học không nên tham gia. Akihito biết rằng những rủi ro nguy hiểm anh mất một ngày sẽ bắt kịp anh ta. Nhưng anh không quan tâm hoặc cách, cuộc sống mà không có rủi ro chỉ là không phải phong cách của ông. Ông là một junky adrenaline thông qua và thông qua. Vì vậy, khi Akihito đã đến các nhà thuốc, ông đã đi thẳng đến quầy nơi một phụ nữ trong chiếc tạp dề đã được đọc một bí ẩn sách và hỏi cho thuốc đau đầu mạnh nhất của họ bao giờ hết, "Xin lỗi, làm bạn có bất cứ điều gì đó mạnh hơn ACTRON hoặc Naproxen?" người phụ nữ đang nhìn Akihito như ông là một cái gì đó với cái đầu khác như ông yêu cầu những loại thuốc. Ít nhất đó là cho đến khi Akihito nhăn mặt khi gõ những gì cảm thấy giống như một tiếng đóng sầm búa vào bộ não của mình làm cho anh ta gần như tăng gấp đôi trong. Người phụ nữ lắc đầu khi cô mỉm cười nhẹ nhàng và chuyên nghiệp với anh. "Chào mừng bạn, hãy để tôi kiểm tra thực tế nhanh chóng cho những người" nói người phụ nữ khi cô biến mất vào mặt sau của bộ đếm trước khi cô trở lại, "Tôi xin lỗi nhưng tất cả chúng ta có là Ibuprofen, Aspirin, Naproxen, và cái phổ biến khác. Đó không phải là mạnh hơn ACTRON hay những người thân khác. Bạn sẽ cần một toa thuốc cho những người. Bạn có thể thử một trong những loại thuốc nhưng tôi không nghĩ là đủ cho mạnh mẽ những gì bạn cần, người đàn ông trẻ tuổi. " Người phụ nữ ở quầy giải thích lòng khi cô chỉ vào những người phổ biến khác trong khi có một lo lắng nhìn vào khuôn mặt của cô. "Đó là tốt nếu không đủ mạnh. Tôi chỉ muốn nó dịu xuống đau đầu một chút cho tôi để có thể để đạt được các hiệu thuốc. " Akihito trả lời lại với một nhăn mặt khi một đập mạnh đánh vào đầu mình một lần nữa, làm cho anh ta đổ mồ hôi và thậm chí nhiều hơn màu nhạt hơn so với trước đây. Nếu người phụ nữ trước khi có vẻ lo lắng, bây giờ cô ấy trông giống như cô muốn gọi xe cứu thương. "... tốt, tôi có thể cho bạn các hiệu thuốc gần nhất có các thuốc mà bạn cần, nhưng tôi sợ rằng không phải là loại mà bạn sẽ có muốn ... "cô ngập ngừng nói với một biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt của cô. Akihito đã nhận được nhạt màu hơn và nhạt màu hơn với mỗi giây, làm cho các cô gái sợ hãi cho ông. "Cảm ơn bạn đã quan tâm của bạn, Nếu bạn vui lòng ..." Akihito nói trước khi chi trả cho các loại thuốc và yêu cầu một chai nước. Ông thậm chí đã cố gắng để trả tiền cho các chai nước, nhưng người phụ nữ mỉm cười với anh và nói với anh ta để có nó như là một món quà. Cô đã lo lắng hơn nếu ông không uống thuốc đủ sớm, anh có thể ngất xỉu và đó sẽ là phiền hà. Anh mỉm cười bẽn lẽn khi anh cảm thấy đau đầu mình đau nhói trong đầu anh, nhắc nhở anh phải ngừng hoạt động và dùng thuốc chết tiệt. Khi anh mở chai nước sau đó torned thuốc mở cửa, anh gần như bỏ thuốc vì bàn tay của mình mà đang run rẩy do đến đau đầu nhói, Akihito gần gầm gừ to như ông nghiến răng. Người phụ nữ đã viết xuống các vị trí của các hiệu thuốc cho Akihito khi ông đẩy mình đứng trên đôi chân của mình. Ông buộc ba viên thuốc xuống cổ họng của mình và nuốt nước cùng với nó. Ba viên thuốc sẽ không đủ cho anh ta nhưng anh ta sẽ không để nói điều đó với người phụ nữ. Khi bà trở lại với sự hướng dẫn và đưa cho anh tờ giấy, cô chúc anh may mắn. Anh mỉm cười với cô trước khi bước ra ngoài ánh nắng mặt trời buổi chiều, mà bây giờ đã lung linh từ các cơn bão trước, giống như 'một ngày sau khi một trận mưa bão. Dường như thời tiết buổi sáng đã không xảy ra ở tất cả. Bầu trời xanh trong và những đám mây hình thành con số mà làm cho anh ta muốn cười, nếu không vì những cơn đau đầu nhói rằng ông cảm thấy tại thời điểm này. Như ông đã đi theo các hướng dẫn để dược, ông mất trong khung cảnh một cách cẩn thận xung quanh hắn, nghĩ rằng nó sẽ là tuyệt vời nếu anh đưa máy ảnh của mình với anh ta. Sau khi tất cả, nó là chủ nhật và là ngày duy nhất để ông nghỉ ngơi. Cảnh này ngay bây giờ chỉ là hoàn hảo cho anh ta để có một số ảnh nhưng đau đầu của ông đã được ngăn chặn nó. Bên cạnh đó, ông đã không có máy ảnh của mình với anh ta.





























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: