Vicky Cristina Barcelona is not Woody Allen’s best movie, but it’s one dịch - Vicky Cristina Barcelona is not Woody Allen’s best movie, but it’s one Việt làm thế nào để nói

Vicky Cristina Barcelona is not Woo

Vicky Cristina Barcelona is not Woody Allen’s best movie, but it’s one of his most refreshing, especially when viewed in historical context. Allen seems to have suddenly freed himself from the pretenses and burdens he’s been imposing on himself over the last eight years. Vicky Cristina Barcelona is as successful, on its own modest terms, as anything he’s made in decades.
One of Vicky Cristina Barcelona’s best qualities is that it has no tricks, no agenda, and no tiresome conceit; it’s content to just vividly, effectively capture a moment in time. Everyone here feels like a real person in charge of their own destiny, not a cog in a screenplay or a slave to some half-baked gimmick. Their decisions and conversations are surprising and life-like.
Woody Allen was once the man who gave us Annie Hall, Isaac Davis, Hannah, Judah Rosenthal and Helen Sinclair, but he’s now gone nearly a decade without creating anyone you’re likely to care about after the end of their movie, or even a character whose name you can remember. Allen reached his nadir with Cassandra’s Dream, whose two leads were so undefined they could have been played with equal conviction by cardboard cutouts, but Vicky Cristina Barcelona focuses on four people with distinct, interesting personalities, each with their own desires, attitudes and mannerisms.
Woody Allen’s titles have a tendency to uncannily reflect their movies’ tone. Consider “Match Point” — a deliberate, portentous title leaden with meaning — and then consider “Vicky Cristina Barcelona” — a care-free collision of words that ends up sounding whole, and sort of pretty.
Vicky Cristina Barcelona’s simple story involves two young, American women spending a summer in Barcelona. For all its many virtues, the movie begins on a worrisome note. The camera lingers on the faces of our two protagonists — Vicky (Rebecca Hall) and Cristina (Scarlett Johansson) — while a narrator bluntly, artlessly breaks down their personalities. Vicky and Cristina both sound unnervingly like stock characters from the Woody Allen script factory.
Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
“Vicky had no tolerance for pain, and no lust for combat. She was grounded and realistic. Her requirements in a man were seriousness and stability. She had become engaged to Doug because he was decent and successful and understood the beauty of commitment.”
Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
“Cristina, on the other hand, expected something very different out of love. She had reluctantly accepted suffering as an inevitable component of deep passion, and was resigned to putting her feelings at risk. If you asked her what it was she was gambling her emotions on, she would not have been able to say. She knew what she didn’t want, however, and that was exactly what Vicky valued above all else.”
However, while they first seem like stale archetypes, they quickly diverge. Rebecca Hall has what looks like the “harpy girlfriend” role, the type of woman that Woody Allen’s stand-ins leave in order to discover and improve themselves (think Amanda Peet in Melinda and Melinda, or Jason Biggs’ first girlfriend in Anything Else), but she’s more than that. Her passion for stability may seem like an indicator that she’s going to have a bland, routine arc about learning to loosen up, but her feelings on the matter are more complex than that. She’s neurotic, self-reflexive, and still trying to figure out what she wants.
Vicky is in Barcelona, in part, to do research for her Masters thesis on Catalonian identity (a degree which, I’m sure, is going to make her a hot commodity on the job market). Her obtuse over-education and anxious demeanor make her the most Woody Allen-like character since Jason Biggs in Anything Else.
Cristina, meanwhile, seems like another Nola (either one) — yet another aspiring actress with a perpetual sultry smile. Like Vicky, her initial characteristics resemble clichés, but they turn out to be more complicated and uncertain.
For the first time in what feels like forever, Woody Allen fills the movie with like real dialogue. Instead of broadcasting their motivations, people skirt issues, doubt themselves, and say things they might not mean. Allen even lets silence play a part. The actors get a chance to actually act, and I didn’t feel like I was listening to an audiobook version of the screenplay as I did in Cassandra’s Dream or even, to a lesser extent, Match Point.
The girls’ summer takes an adventurous turn when they meet Juan Antonio (Javier Bardem), a romantically aggressive Barcelona native and abstract painter. On their first meeting, he offers to fly them on his plane to the small town of Oviedo, where “I will show you around the city, and we’ll eat well, we’ll drink good wine, we’ll make love.” When asked by Vicky who, exactly, will be making love, he responds with a line only Javier Bardem could sell: “hopefully the three of us.”
Javier Bardem in Vicky Cristina Barcelona
Rebecca Hall and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
In fitting with their personalities as described by the narrator, Cristina is thrilled but Vicky is repulsed. She eventually relents, though — to the plane part and the wine part, at least, but she continues to resist the love-making part. After the three of them spend a day straight out of a Spanish tourism video, Juan Antonio and Cristina end up in bed together. Any actual love-making, though, is interrupted by violent illness in reaction to wine and shellfish.
Javier Bardem, Rebecca Hall and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
“I think I’m gonna be sick...”
Still feverish, Cristina spends the next day bed-ridden, meaning Juan Antonio and Vicky are now alone. Juan Antonio has a relationship with both women, but the one with Vicky is more interesting. She has it worked out in her head that what she’s really interested in is a quiet life with her nice, successful husband — a belief than Juan Antonio first challenges, but later inadvertently strengthens. On their day out together, she’s entranced by the beautiful homes, restaurants and music Juan Antonio introduces her to. All this culminates in a night of passion that goes well enough to cast some doubt on her hopes for the future.
Javier Bardem and Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
Allen directs Barcelona (and the other Spanish towns they visit) with the same post-card sensibility he directed London with in Match Point. It doesn’t really feel like a living, breathing city, but rather a series of picturesque backdrops. For London that was sort of awkward, as it was about people who supposedly lived there, but it suits this movie’s locales perfectly. The characters, after all, are tourists as well, and they seem appropriately intoxicated by their environment. Few movies have done a better job of capturing the vacation mindset.
Scarlett Johansson and Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
The scenes of the Spanish countryside are even more pristine. The breath-taking scenery, the hedonistic lifestyle being enjoyed within it, cinematography so warm and glowing it makes the movie look like an animate fashion commercial, and the presence of some of the world’s most beautiful people all combine to create a movie that’s often pornographically paradisiacal. An impressive achievement for Woody Allen, a man once considered the world’s foremost chronicler of human dissatisfaction.
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Anyway, after their trip to Oviedo, Vicky meets up with her fiance, in Barcelona on a surprise visit from America, while Cristina continues to see Juan Antonio. Soon, the two live together in a bohemian paradise of painting, picnics and sex. Their relationship is more simplistically harmonious than Juan Antonio and Vicky’s — while Vicky has mixed feelings about what Juan Antonio represents, Cristina fawningly buys into every aspect of him. Artistic, mature, passionate, romantic, sensitive — he’s the epitome of everything she’s been drifting through life looking for.
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Throughout the film up until this point, there have been many ominous, foreshadowing references to Juan Antonio’s ex-wife, Maria Elena, a fiery artist who both completed Juan Antonio and tore him apart. Their relationship was legendary and culminated with an attempted murder by Maria Elena. Juan Antonio is tormented by her memory, yet still in love with her. He says, “we are meant for each other and also not meant for each other” — a seemingly inane line, but Javier Bardem is somehow able to make it sound like a profound insight into the tumultuous nature of love. Most women, I imagine, would be put off by a man coming out of a near-homicidal marriage, but, as we’ve learned, Cristina considers drama and theatrics to be an important part of true love.
After nearly an hour of hearing about her, Maria Elena finally arrives, barging in on the domestic bliss of Juan Antonio and Cristina in the form of Penélope Cruz. Cruz has what could be called a Harry Lime role — after so much build-up, she’s already delivered an exciting performance without even saying a word. Her first arrival on screen is electric.
Penélope Cruz in Vicky Cristina Barcelona
Maria Elena seems, at times, to be the erstwhile Judy Davis role but, at the risk of repeating myself, she too broadens and deepens as the movie goes on. Most refreshingly, Allen actually lets her be incredibly funny, preventing her passionate temper from being just a morbid character trait. The way she casually adds “after all, I have had thoughts of killing you” when talking to Cristina is as funny as anything in Scoop, as is her frequent refusal to speak in a language Cristina understan
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Vicky Cristina Barcelona không phải là Woody Allen của phim hay nhất, nhưng nó là một trong của mình làm mới nhất, đặc biệt là khi xem trong bối cảnh lịch sử. Allen dường như đã đột nhiên giải phóng mình khỏi Phi và gánh nặng, ông đã áp đặt trên chính mình trong tám năm qua. Vicky Cristina Barcelona là thành công, về các điều khoản khiêm tốn của riêng mình, như bất cứ điều gì ông được thực hiện trong nhiều thập kỷ.
Một trong những phẩm chất tốt nhất của Vicky Cristina Barcelona là nó có không có thủ đoạn, không có chương trình nghị sự, và không có căng mệt mỏi; đó là nội dung để chỉ sinh động, hiệu quả chụp một thời điểm trong thời gian. Tất cả mọi người ở đây cảm thấy như một người thực sự phụ trách vận mệnh của riêng của họ, không phải là một cog trong kịch bản hoặc một nô lệ cho một số gimmick nướng vừa lửa. Quyết định của họ và các cuộc hội thoại được đáng ngạc nhiên và cuộc sống-như.
Woody Allen đã từng là người đàn ông đã cho chúng tôi, Annie Hall, Isaac Davis, Hannah, Giu-đa Rosenthal và Helen Sinclair, nhưng bây giờ ông đã đi gần một thập kỷ mà không tạo ra bất cứ ai bạn sẽ quan tâm đến sau khi kết thúc của bộ phim của họ, hoặc thậm chí một nhân vật có tên bạn có thể nhớ. Allen đến Thiên để điểm của mình với giấc mơ của Cassandra, có dẫn hai đã không xác định vì vậy họ có thể đã được chơi với bằng niềm tin bởi cutouts tông, nhưng Vicky Cristina Barcelona tập trung vào bốn người với cá tính khác nhau, thú vị, mỗi với mình những ham muốn, Thái độ và mannerisms.
Woody Allen của tiêu đề có xu hướng phản ánh uncannily giai điệu của phim. Xem xét "Phù hợp với điểm"-một cố ý, portentous tiêu đề nề với ý nghĩa- và sau đó xem xét "Vicky Cristina Barcelona" — một chăm sóc miễn phí va chạm của các từ mà kết thúc lên toàn bộ sounding, và loại khá.
Vicky Cristina Barcelona đơn giản câu chuyện liên quan đến hai phụ nữ trẻ, người Mỹ chi tiêu một mùa hè tại Barcelona. Cho tất cả các Đức tính nhiều của nó, bộ phim bắt đầu trên một lưu ý đáng lo ngại. Máy ảnh lưu lại trên khuôn mặt của chúng tôi hai nhân vật chính — Vicky (Rebecca Hall) và Cristina (Scarlett Johansson)-trong khi một người kể chuyện thẳng thắn, đạt phá vỡ xuống cá tính của họ. Vicky và Cristina cả hai âm thanh Kokyo như cổ phiếu các ký tự từ Woody Allen kịch bản factory.
Rebecca Hall ở Vicky Cristina Barcelona
"Vicky đã không khoan dung cho đau, và không có lust cho chiến đấu. Cô đã được căn cứ và thực tế. Các yêu cầu của cô trong một người đàn ông là mức độ nghiêm trọng và ổn định. Nó đã trở thành tham gia để Doug vì ông được phong nha và thành công và hiểu vẻ đẹp của cam kết."
Scarlett Johansson ở Vicky Cristina Barcelona
"Cristina, mặt khác, mong đợi một cái gì đó rất khác nhau ra khỏi tình yêu. Cô đã miễn cưỡng chấp nhận đau khổ như một thành phần không thể tránh khỏi của niềm đam mê sâu, và đã từ chức để đưa cảm xúc của mình tại nguy cơ. Nếu bạn hỏi cô những gì nó là cô cờ bạc cảm xúc của mình vào, cô sẽ không có được có thể nói. Cô ấy biết những gì cô ấy không muốn, Tuy nhiên, và đó là chính xác những gì Vicky có giá trị trên tất cả khác."
Tuy nhiên, trong khi họ lần đầu tiên có vẻ như cu archetypes, họ nhanh chóng phân ra. Rebecca Hall có những gì trông giống như vai trò "người bạn gái", loại người phụ nữ của Woody Allen stand-ins để lại để khám phá và cải thiện mình (nghĩ rằng Amanda Peet trong Melinda và Melinda, hoặc Jason Biggs' bạn gái đầu tiên trong bất cứ điều gì khác), nhưng nó là nhiều hơn thế. Niềm đam mê của mình cho sự ổn định có vẻ như là một chỉ báo rằng cô ấy có một nhạt nhẽo, Các hồ quang thông thường về học tập để nới lỏng lên, nhưng cảm xúc của mình về vấn đề là phức tạp hơn mà. Cô là neurotic, tự-reflexive và vẫn cố gắng tìm ra những gì cô muốn.
Vicky nằm ở Barcelona, một phần, để nghiên cứu cho luận án thạc sĩ của cô về danh tính trên (một mức độ mà, tôi chắc chắn, sẽ làm cho cô ấy một mặt hàng nóng trên thị trường việc làm). Giáo hơn-dục u mê và lo lắng phong thái của cô làm cho cô ấy đặt Woody Allen giống như nhân vật từ Jason Biggs trong Anything Else.
Cristina, trong khi đó, có vẻ như một Nola (hoặc là một) — một nữ diễn viên tham vọng với một nụ cười sultry vĩnh viễn. Như Vicky, cô đặc điểm ban đầu giống với clichés, nhưng họ bật ra được phức tạp hơn và không chắc chắn.
Lần đầu tiên trong những gì cảm thấy như mãi mãi, Woody Allen điền vào bộ phim với như thực đối thoại. Thay vì phát sóng của động lực, người váy vấn đề, nghi ngờ bản thân, và nói những điều họ có thể có nghĩa là. Allen thậm chí cho phép sự im lặng đóng một vai trò. Các diễn viên có cơ hội để thực sự hoạt động, và tôi không cảm thấy như tôi đã nghe một phiên bản audiobook của kịch bản như tôi đã làm trong giấc mơ của Cassandra hoặc thậm chí, đến một mức độ thấp hơn, phù hợp với điểm.
cô gái mùa hè mất một biến mạo hiểm khi họ gặp gỡ Juan Antonio (Javier Bardem), một lãng mạn tích cực Barcelona bản địa và trừu tượng họa sĩ. Cuộc họp đầu tiên của họ, ông cung cấp để bay trên máy bay của mình đến thị trấn nhỏ Oviedo, nơi "tôi sẽ cho bạn thấy xung quanh thành phố, và chúng ta sẽ ăn tốt, chúng tôi sẽ uống rượu vang tốt, chúng tôi sẽ làm cho tình yêu." Khi được hỏi bởi Vicky người, chính xác, sẽ làm tình, ông phản ứng với một dòng chỉ Javier Bardem có thể bán: "Hy vọng rằng những ba của chúng tôi."
Javier Bardem ở Vicky Cristina Barcelona
Rebecca Hall và Scarlett Johansson ở Vicky Cristina Barcelona
Trong phù hợp với cá tính của họ như được mô tả bởi những người kể chuyện, Cristina là vui mừng nhưng Vicky là đẩy lùi. Cô cuối cùng rồi, mặc dù — với mặt phẳng một phần và phần rượu vang, ít nhất, nhưng cô vẫn tiếp tục để chống lại một phần tình yêu làm. Sau khi ba của họ chi tiêu một ngày thẳng ra khỏi một video du lịch Tây Ban Nha, Juan Antonio và Cristina kết thúc giường với nhau. Bất kỳ thực tế tình yêu làm, Tuy nhiên, bị gián đoạn bởi bệnh tật bạo lực trong phản ứng với rượu vang và sò ốc.
Javier Bardem, Rebecca Hall và Scarlett Johansson ở Vicky Cristina Barcelona
Javier Bardem và Scarlett Johansson ở Vicky Cristina Barcelona
"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị đau ốm..."
vẫn feverish, Cristina dành tiếp theo ngày giường-ridden, có nghĩa là Juan Antonio và Vicky đang một mình. Juan Antonio có một mối quan hệ với cả phụ nữ, nhưng một với Vicky là thú vị hơn. Cô ấy có nó làm việc trong đầu cô ấy rằng những gì cô ấy thực sự quan tâm đến là một cuộc sống yên tĩnh với chồng tốt đẹp, thành công-một niềm tin hơn Juan Antonio thách thức đầu tiên, nhưng sau đó vô tình tăng cường. Ngày của họ ra với nhau, cô ấy entranced của ngôi nhà đẹp, nhà hàng và âm nhạc Juan Antonio giới thiệu cô. Tất cả điều này culminates trong một đêm của niềm đam mê mà đi cũng đủ để nghi ngờ một số ngày của cô hy vọng cho tương lai.
Javier Bardem và Rebecca Hall ở Vicky Cristina Barcelona
Allen chỉ đạo Barcelona (và các thị xã Tây Ban Nha khác mà họ truy cập vào) với hậu thẻ cảm cùng ông lãnh đạo London với trong thời điểm phù hợp. Nó thực sự không cảm thấy giống như một cuộc sống, thở thành phố, nhưng thay vào đó là một loạt các phông nền đẹp như tranh vẽ. London đã sắp xếp của khó khăn, như nó đã về những người được cho là sống ở đó, nhưng nó phù hợp với miền địa phương của bộ phim này hoàn toàn. Các ký tự, sau khi tất cả, là khách du lịch là tốt, và họ có vẻ một cách thích hợp bị mê hoặc bởi môi trường của họ. Ít những bộ phim đã làm một công việc tốt hơn của nắm bắt suy nghĩ vacation.
Scarlett Johansson và Rebecca Hall ở Vicky Cristina Barcelona
Rebecca Hall ở Vicky Cristina Barcelona
cảnh vùng nông thôn Tây Ban Nha thậm chí còn nguyên sơ. Hơi thở-chụp phong cảnh, chủ nghĩa khoái lạc lối sống đang được hưởng trong nó, quay phim xuất sắc như vậy ấm áp và phát sáng nó làm cho bộ phim trông giống như một thời trang animate thương mại, và sự hiện diện của một số người đẹp nhất của thế giới tất cả các kết hợp để tạo ra một bộ phim mà là thường xuyên pornographically paradisiacal. Một thành tích ấn tượng cho Woody Allen, một người đàn ông một lần được coi là nhà sử học quan trọng nhất của thế giới của con người không hài lòng.
Javier Bardem và Scarlett Johansson ở Vicky Cristina Barcelona
dù sao, sau khi chuyến đi của họ để Oviedo, Vicky đáp ứng với hôn phu của mình, ở Barcelona trên một chuyến thăm bất ngờ từ Mỹ, trong khi Cristina tiếp tục thấy Juan Antonio. Ngay sau đó, hai sống cùng nhau trong một thiên đường phóng túng của bức tranh, dã ngoại và tình dục. Mối quan hệ của họ là hơn simplistically hài hòa hơn Juan Antonio và của Vicky — trong khi Vicky có cảm giác hỗn hợp về những gì Juan Antonio đại diện, Cristina fawningly mua vào mọi khía cạnh của anh ta. Nghệ thuật, trưởng thành, đam mê, lãng mạn, nhạy cảm-ông là mẫu mực của tất cả mọi thứ cô đã trôi qua cuộc sống tìm cho
Javier Bardem và Scarlett Johansson ở Vicky Cristina Barcelona
Javier Bardem và Scarlett Johansson ở Vicky Cristina Barcelona
trong suốt bộ phim cho đến thời điểm này, đã có nhiều ominous, foreshadowing tham chiếu đến vợ cũ của Juan Antonio, Maria Elena, một nghệ sĩ những người hoàn thành Juan Antonio lẫn xé hắn ra xa nhau. Mối quan hệ của họ là huyền thoại và lên tới đỉnh điểm với một vụ giết người đã cố gắng bởi Maria Elena. Juan Antonio dày vò bởi bộ nhớ của mình, nhưng vẫn còn trong tình yêu với cô ấy. Ông nói, "chúng tôi đang có nghĩa là cho mỗi khác và cũng không có nghĩa là cho nhau" — một dòng trống không dường như, nhưng Javier Bardem là bằng cách nào đó có thể làm cho nó âm thanh như một cái nhìn sâu sắc vào sự hỗn loạn của tình yêu. Hầu hết phụ nữ, tôi tưởng tượng, sẽ được đưa ra bởi một người đàn ông ra khỏi một cuộc hôn nhân gần sát nhân, nhưng như chúng tôi đã học được, Cristina sẽ xem xét kịch và theatrics là một phần quan trọng của tình yêu thật sự.
sau gần một giờ của buổi điều trần về cô, Maria Elena cuối cùng đến, barging ngày hạnh phúc trong nước của Juan Antonio và Cristina ở dạng Penélope Cruz. Cruz có những gì có thể được gọi là một vai trò Harry Lime — sau xây dựng rất nhiều, cô đã có chuyển giao một hoạt động thú vị mà không có thậm chí nói một từ. Đi đến đầu tiên trên màn hình là điện.
Penélope Cruz ở Vicky Cristina Barcelona
Maria Elena có vẻ, đôi khi, để là vai trò Judy Davis erstwhile nhưng, lúc nguy cơ lặp đi lặp lại bản thân mình, cô ấy quá Ðại và tăng thêm khi bộ phim đi về. Đặt refreshingly, Allen thực sự cho phép của mình vô cùng hài hước, ngăn chặn temper đam mê của cô là chỉ là một đặc điểm bệnh hoạn nhân vật. Cách cô tình cờ cho biết thêm "sau khi tất cả, tôi đã có những suy nghĩ của giết chết bạn" khi nói chuyện với Cristina là funny như bất cứ điều gì trong Scoop, như là của cô từ chối thường xuyên để nói chuyện trong một ngôn ngữ Cristina understan
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Vicky Cristina Barcelona is not Woody Allen’s best movie, but it’s one of his most refreshing, especially when viewed in historical context. Allen seems to have suddenly freed himself from the pretenses and burdens he’s been imposing on himself over the last eight years. Vicky Cristina Barcelona is as successful, on its own modest terms, as anything he’s made in decades.
One of Vicky Cristina Barcelona’s best qualities is that it has no tricks, no agenda, and no tiresome conceit; it’s content to just vividly, effectively capture a moment in time. Everyone here feels like a real person in charge of their own destiny, not a cog in a screenplay or a slave to some half-baked gimmick. Their decisions and conversations are surprising and life-like.
Woody Allen was once the man who gave us Annie Hall, Isaac Davis, Hannah, Judah Rosenthal and Helen Sinclair, but he’s now gone nearly a decade without creating anyone you’re likely to care about after the end of their movie, or even a character whose name you can remember. Allen reached his nadir with Cassandra’s Dream, whose two leads were so undefined they could have been played with equal conviction by cardboard cutouts, but Vicky Cristina Barcelona focuses on four people with distinct, interesting personalities, each with their own desires, attitudes and mannerisms.
Woody Allen’s titles have a tendency to uncannily reflect their movies’ tone. Consider “Match Point” — a deliberate, portentous title leaden with meaning — and then consider “Vicky Cristina Barcelona” — a care-free collision of words that ends up sounding whole, and sort of pretty.
Vicky Cristina Barcelona’s simple story involves two young, American women spending a summer in Barcelona. For all its many virtues, the movie begins on a worrisome note. The camera lingers on the faces of our two protagonists — Vicky (Rebecca Hall) and Cristina (Scarlett Johansson) — while a narrator bluntly, artlessly breaks down their personalities. Vicky and Cristina both sound unnervingly like stock characters from the Woody Allen script factory.
Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
“Vicky had no tolerance for pain, and no lust for combat. She was grounded and realistic. Her requirements in a man were seriousness and stability. She had become engaged to Doug because he was decent and successful and understood the beauty of commitment.”
Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
“Cristina, on the other hand, expected something very different out of love. She had reluctantly accepted suffering as an inevitable component of deep passion, and was resigned to putting her feelings at risk. If you asked her what it was she was gambling her emotions on, she would not have been able to say. She knew what she didn’t want, however, and that was exactly what Vicky valued above all else.”
However, while they first seem like stale archetypes, they quickly diverge. Rebecca Hall has what looks like the “harpy girlfriend” role, the type of woman that Woody Allen’s stand-ins leave in order to discover and improve themselves (think Amanda Peet in Melinda and Melinda, or Jason Biggs’ first girlfriend in Anything Else), but she’s more than that. Her passion for stability may seem like an indicator that she’s going to have a bland, routine arc about learning to loosen up, but her feelings on the matter are more complex than that. She’s neurotic, self-reflexive, and still trying to figure out what she wants.
Vicky is in Barcelona, in part, to do research for her Masters thesis on Catalonian identity (a degree which, I’m sure, is going to make her a hot commodity on the job market). Her obtuse over-education and anxious demeanor make her the most Woody Allen-like character since Jason Biggs in Anything Else.
Cristina, meanwhile, seems like another Nola (either one) — yet another aspiring actress with a perpetual sultry smile. Like Vicky, her initial characteristics resemble clichés, but they turn out to be more complicated and uncertain.
For the first time in what feels like forever, Woody Allen fills the movie with like real dialogue. Instead of broadcasting their motivations, people skirt issues, doubt themselves, and say things they might not mean. Allen even lets silence play a part. The actors get a chance to actually act, and I didn’t feel like I was listening to an audiobook version of the screenplay as I did in Cassandra’s Dream or even, to a lesser extent, Match Point.
The girls’ summer takes an adventurous turn when they meet Juan Antonio (Javier Bardem), a romantically aggressive Barcelona native and abstract painter. On their first meeting, he offers to fly them on his plane to the small town of Oviedo, where “I will show you around the city, and we’ll eat well, we’ll drink good wine, we’ll make love.” When asked by Vicky who, exactly, will be making love, he responds with a line only Javier Bardem could sell: “hopefully the three of us.”
Javier Bardem in Vicky Cristina Barcelona
Rebecca Hall and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
In fitting with their personalities as described by the narrator, Cristina is thrilled but Vicky is repulsed. She eventually relents, though — to the plane part and the wine part, at least, but she continues to resist the love-making part. After the three of them spend a day straight out of a Spanish tourism video, Juan Antonio and Cristina end up in bed together. Any actual love-making, though, is interrupted by violent illness in reaction to wine and shellfish.
Javier Bardem, Rebecca Hall and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
“I think I’m gonna be sick...”
Still feverish, Cristina spends the next day bed-ridden, meaning Juan Antonio and Vicky are now alone. Juan Antonio has a relationship with both women, but the one with Vicky is more interesting. She has it worked out in her head that what she’s really interested in is a quiet life with her nice, successful husband — a belief than Juan Antonio first challenges, but later inadvertently strengthens. On their day out together, she’s entranced by the beautiful homes, restaurants and music Juan Antonio introduces her to. All this culminates in a night of passion that goes well enough to cast some doubt on her hopes for the future.
Javier Bardem and Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
Allen directs Barcelona (and the other Spanish towns they visit) with the same post-card sensibility he directed London with in Match Point. It doesn’t really feel like a living, breathing city, but rather a series of picturesque backdrops. For London that was sort of awkward, as it was about people who supposedly lived there, but it suits this movie’s locales perfectly. The characters, after all, are tourists as well, and they seem appropriately intoxicated by their environment. Few movies have done a better job of capturing the vacation mindset.
Scarlett Johansson and Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
Rebecca Hall in Vicky Cristina Barcelona
The scenes of the Spanish countryside are even more pristine. The breath-taking scenery, the hedonistic lifestyle being enjoyed within it, cinematography so warm and glowing it makes the movie look like an animate fashion commercial, and the presence of some of the world’s most beautiful people all combine to create a movie that’s often pornographically paradisiacal. An impressive achievement for Woody Allen, a man once considered the world’s foremost chronicler of human dissatisfaction.
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Anyway, after their trip to Oviedo, Vicky meets up with her fiance, in Barcelona on a surprise visit from America, while Cristina continues to see Juan Antonio. Soon, the two live together in a bohemian paradise of painting, picnics and sex. Their relationship is more simplistically harmonious than Juan Antonio and Vicky’s — while Vicky has mixed feelings about what Juan Antonio represents, Cristina fawningly buys into every aspect of him. Artistic, mature, passionate, romantic, sensitive — he’s the epitome of everything she’s been drifting through life looking for.
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Javier Bardem and Scarlett Johansson in Vicky Cristina Barcelona
Throughout the film up until this point, there have been many ominous, foreshadowing references to Juan Antonio’s ex-wife, Maria Elena, a fiery artist who both completed Juan Antonio and tore him apart. Their relationship was legendary and culminated with an attempted murder by Maria Elena. Juan Antonio is tormented by her memory, yet still in love with her. He says, “we are meant for each other and also not meant for each other” — a seemingly inane line, but Javier Bardem is somehow able to make it sound like a profound insight into the tumultuous nature of love. Most women, I imagine, would be put off by a man coming out of a near-homicidal marriage, but, as we’ve learned, Cristina considers drama and theatrics to be an important part of true love.
After nearly an hour of hearing about her, Maria Elena finally arrives, barging in on the domestic bliss of Juan Antonio and Cristina in the form of Penélope Cruz. Cruz has what could be called a Harry Lime role — after so much build-up, she’s already delivered an exciting performance without even saying a word. Her first arrival on screen is electric.
Penélope Cruz in Vicky Cristina Barcelona
Maria Elena seems, at times, to be the erstwhile Judy Davis role but, at the risk of repeating myself, she too broadens and deepens as the movie goes on. Most refreshingly, Allen actually lets her be incredibly funny, preventing her passionate temper from being just a morbid character trait. The way she casually adds “after all, I have had thoughts of killing you” when talking to Cristina is as funny as anything in Scoop, as is her frequent refusal to speak in a language Cristina understan
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: