A man stood upon a railroad bridge in northern Alabama, looking down i dịch - A man stood upon a railroad bridge in northern Alabama, looking down i Việt làm thế nào để nói

A man stood upon a railroad bridge

A man stood upon a railroad bridge in northern Alabama, looking down into the swift water twenty feet below. The man's hands were behind his back, the wrists bound with a cord. A rope closely encircled his neck. It was attached to a stout cross-timber above his head and the slack fell to the level of his knees. Some loose boards laid upon the sleepers supporting the metals of the railway supplied a footing for him and his executioners--two private soldiers of the Federal army, directed by a sergeant who in civil life may have been a deputy sheriff. At a short remove upon the same temporary platform was an officer in the uniform of his rank, armed. He was a captain. A sentinel at each end of the bridge stood with his rifle in the position known as "support," that is to say, vertical in front of the left shoulder, the hammer resting on the forearm thrown straight across the chest--a formal and unnatural position, enforcing an erect carriage of the body. It did not appear to be the duty of these two men to know what was occurring at the center of the bridge; they merely blockaded the two ends of the foot planking that traversed it.

Beyond one of the sentinels nobody was in sight; the railroad ran straight away into a forest for a hundred yards, then, curving, was lost to view. Doubtless there was an outpost farther along. The other bank of the stream was open ground--a gentle acclivity topped with a stockade of vertical tree trunks, loopholed for rifles, with a single embrasure through which protruded the muzzle of a brass cannon commanding the bridge. Midway of the slope between the bridge and fort were the spectators--a single company of infantry in line, at "parade rest," the butts of the rifles on the ground, the barrels inclining slightly backward against the right shoulder, the hands crossed upon the stock. A lieu tenant stood at the right of the line, the point of his sword upon the ground, his left hand resting upon his right. Excepting the group of four at the center of the bridge, not a man moved. The company faced the bridge, staring stonily, motionless. The sentinels, facing the banks of the stream, might have been statues to adorn the bridge. The captain stood with folded arms, silent, observing the work of his subordinates, but making no sign. Death is a dignitary who when he comes announced is to be received with formal manifestations of respect, even by those most familiar with him. In the code of military etiquette silence and fixity are forms of deference.

The man who was engaged in being hanged was apparently about thirty-five years of age. He was a civilian, if one might judge from his habit, which was that of a planter. His features were good--a straight nose, firm mouth, broad forehead, from which his long, dark hair was combed straight back, falling behind his ears to the collar of his well-fitting frock coat. He wore a mustache and pointed beard, but no whiskers; his eyes were large and dark gray, and had a kindly expression which one would hardly have expected in one whose neck was in the hemp. Evidently this was no vulgar assassin. The liberal military code makes provision for hanging many kinds of persons, and gentlemen are not excluded.

The preparations being complete, the two private soldiers stepped aside and each drew away the plank upon which he had been standing. The sergeant turned to the captain, saluted and placed himself immediately behind that officer, who in turn moved apart one pace. These movements left the condemned man and the sergeant standing on the two ends of the same plank, which spanned three of the cross-ties of the bridge. The end upon which the civilian stood almost, but not quite, reached a fourth. This plank had been held in place by the weight of the captain; it was now held by that of the sergeant. At a signal from the former the latter would step aside, the plank would tilt and the condemned man go down between two ties. The arrangement commended itself to his judgment as simple and effective. His face had not been covered nor his eyes bandaged. He looked a moment at his "unsteadfast footing," then let his gaze wander to the swirling water of the stream racing madly beneath his feet. A piece of dancing driftwood caught his attention and his eyes followed it down the current. How slowly it appeared to move, What a sluggish stream!

He closed his eyes in order to fix his last thoughts upon his wife and children. The water, touched to gold by the early sun, the brooding mists under the banks at some distance down the stream, the fort, the soldiers, the piece of drift--all had distracted him. And now he became conscious of a new disturbance. Striking through the thought of his dear ones was a sound which he could neither ignore nor understand, a sharp, distinct, metallic percussion like the stroke of a blacksmith's hammer upon the anvil; it had the same ringing quality. He wondered what it was, and whether immeasurably distant or near by--it seemed both. Its recurrence was regular, but as slow as the tolling of a death knell. He awaited each stroke with impatience and--he knew not why--apprehension. The intervals of silence grew progressively longer, the delays became maddening. With their greater infrequency the sounds increased in strength and sharpness. They hurt his ear like the thrust of a knife; he feared he would shriek. What he heard was the ticking of his watch.

He unclosed his eyes and saw again the water below him. "If I could free my hands," he thought, "I might throw off the noose and spring into the stream. By diving I could evade the bullets and, swimming vigorously, reach the bank, take to the woods and get away home. My home, thank God, is as yet outside their lines; my wife and little ones are still beyond the invader's farthest advance."

As these thoughts, which have here to be set down in words, were flashed into the doomed man's brain rather than evolved from it the captain nodded to the sergeant. The sergeant stepped aside.


II
Peyton Farquhar was a well-to-do planter, of an old and highly respected Alabama family. Being a slave owner and like other slave owners a politician he was naturally an original secessionist and ardently devoted to the Southern cause. Circumstances of an imperious nature, which it is unnecessary to relate here, had prevented him from taking service with the gallant army that had fought the disastrous campaigns ending with the fall of Corinth, and he chafed under the inglorious restraint, longing for the release of his energies, the larger life of the soldier, the opportunity for distinction. That opportunity, he felt, would come, as it comes to all in war time. Meanwhile he did what he could. No service was too humble for him to perform in aid of the South, no adventure too perilous for him to undertake if consistent with the character of a civilian who was at heart a soldier, and who in good faith and without too much qualification assented to at least a part of the frankly villainous dictum that all is fair in love and war.

One evening while Farquhar and his wife were sitting on a rustic bench near the entrance to his grounds, a gray-clad soldier rode up to the gate and asked for a drink of water. Mrs. Farquhar was only toe, happy to serve him with her own white hands. While she was fetching the water her husband approached the dusty horseman and inquired eagerly for news from the front.

"The Yanks are repairing the railroads," said the man, "and are getting ready for another advance. They have reached the Owl Creek bridge, put it in order and built a stockade on the north bank. The commandant has issued an order, which is posted everywhere, declaring that any civilian caught interfering with the railroad, its bridges, tunnels or trains will be summarily hanged. I saw the order."

"How far is it to the Owl Creek bridge?" Farquhar asked.

"About thirty miles."

"Is there no force on this side the creek?"

"Only a picket post half a mile out, on the railroad, and a single sentinel at this end of the bridge."

"Suppose a man--a civilian and student of hanging--should elude the picket post and perhaps get the better of the sentinel," said Farquhar, smiling, "what could he accomplish?"

The soldier reflected. "I was there a month ago," he replied. "I observed that the flood of last winter had lodged a great quantity of driftwood against the wooden pier at this end of the bridge. It is now dry and would burn like tow."

The lady had now brought the water, which the soldier drank. He thanked her ceremoniously, bowed to her husband and rode away. An hour later, after nightfall, he repassed the plantation, going northward in the direction from which he had come. He was a Federal scout.


III
As Peyton Farquhar fell straight downward through the bridge he lost consciousness and was as one already dead. From this state he was awakened--ages later, it seemed to him--by the pain of a sharp pressure upon his throat, followed by a sense of suffocation. Keen, poignant agonies seemed to shoot from his neck downward through every fiber of his body and limbs. These pains appeared to flash along well-defined lines of ramification and to beat with an inconceivably rapid periodicity. They seemed like streams of pulsating fire heating him to an intolerable temperature. As to his head, he was conscious of nothing but a feeling of fulness--of congestion. These sensations were unaccompanied by thought. The intellectual part of his nature was already effaced; he had power only to feel, and feeling was torment. He was conscious of motion. Encompassed in a luminous cloud, of which he was now merely the fiery heart, without material substance, he swung through unthinkable arcs of oscillation, like a vast pendulum. Then all at once, with terrible suddenness, the light about him shot upward with the noise of a loud splash; a frightful roaring was in his ears, and all was cold and dark. The power of thought was restored; he knew that t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Một người đàn ông đứng sau khi một cầu đường sắt ở miền Bắc Alabama, nhìn vào trong nước nhanh chóng hai mươi feet dưới đây. Bàn tay của người đàn ông đã phía sau lưng, cổ tay bị ràng buộc với một sợi dây. Một sợi dây thừng chặt chẽ bao quanh cổ của ông. Nó được gắn vào một đường bia đen gỗ trên đầu và slack rơi xuống mức độ đầu gối của mình. Một số bảng lỏng đặt trên tà vẹt hỗ trợ các kim loại đường sắt cung cấp một chân cho anh ta và xiềng của mình--hai binh sĩ riêng của quân đội Liên bang, đạo diễn bởi một trung sĩ người trong cuộc sống dân sự có thể có là một cảnh sát trưởng phó. Một loại bỏ ngắn khi cùng một nền tảng tạm thời là một sĩ quan trong quân phục cấp bậc của ông, được trang bị. Ông là một thuyền trưởng. Sentinel mỗi cuối cầu đứng với súng trường của mình ở vị trí được gọi là "hỗ trợ," đó là để nói, đứng ở phía trước của vai trái, búa nghỉ ngơi trên cẳng tay ném thẳng qua ngực - một vị trí chính thức và không tự nhiên, thực thi một vận chuyển thẳng đứng của cơ thể. Nó đã không xuất hiện để là trách nhiệm của hai người đàn ông biết những gì đã xảy ra tại Trung tâm của cây cầu; họ chỉ đơn thuần là phong tỏa hai đầu của cốp pha chân đi qua nó.Ngoài một trong các gác không ai trong tầm nhìn; đường sắt chạy ngay lập tức vào một khu rừng cho một trăm mét, sau đó, cong, đã bị mất để xem. Chắc chắn có là một tiền đồn xa hơn dọc theo. Ngân hàng còn lại của dòng là mở đất--một acclivity nhẹ nhàng đứng đầu với một đội của thân cây thẳng đứng, loopholed cho súng trường, với một embrasure duy nhất thông qua đó chính mõm của một khẩu pháo đồng thau chỉ huy cầu. Midway dốc giữa các cây cầu và pháo đài đã là khán giả - một công ty duy nhất của bộ binh trong dòng, "nghỉ ngơi cuộc diễu hành," tàn của súng trên mặt đất, các thùng inclining hơi lạc hậu so với vai phải, tay vượt qua khi các cổ phiếu. Một người thuê nhà lieu đứng ở bên phải của dòng, khi thanh kiếm của mình trên mặt đất, tay trái của mình nghỉ ngơi khi quyền của mình. Trừ nhóm bốn tại Trung tâm của cây cầu, không phải là một người đàn ông di chuyển. Công ty phải đối mặt cầu, nhìn chằm chằm stonily, bất động. Gác, phải đối mặt với các ngân hàng của dòng, có thể có là bức tượng để tô điểm cho cây cầu. Thuyền trưởng đứng với cánh tay gấp, im lặng, quan sát công việc của cấp dưới của mình, nhưng làm cho không có dấu hiệu. Cái chết là một dignitary người khi ông ấy đã thông báo là để được nhận được với các biểu hiện chính thức của sự tôn trọng, thậm chí bởi những người hầu hết quen thuộc với anh ta. Trong mã nghi thức xã giao quân sự im lặng và fixity là các hình thức của phụ thuộc.Những người tham gia bị treo cổ dường như là khoảng ba mươi lăm năm tuổi. Ông là một người thường dân sống, nếu một trong những có thể thẩm phán từ thói quen của mình, mà là của một trồng. Tính năng của mình được tốt--một thẳng mũi, miệng công ty, trán rộng, từ đó ông tóc dài, tối combed thẳng trở lại, rơi xuống phía sau đôi tai của mình để cổ áo của áo của mình cứ phù hợp tốt. Ông mặc một bộ ria mép và chỉ bộ râu, nhưng không có râu; đôi mắt của ông đã lớn và tối màu xám, và có một biểu hiện vui lòng mà ai sẽ hầu như không có mong đợi trong một cổ có vào vải gai cần sa. Rõ ràng, điều này là không sát thủ khiếm nhã. Làm cho mã quân sự tự do cung cấp cho treo nhiều loại người, và quý vị không bị loại trừ.Các chế phẩm được hoàn thành, các binh sĩ riêng hai bước sang một bên và mỗi đã thu hút đó là mảnh gỗ mà ông có đứng. Trung uý quay sang thuyền trưởng, saluted và đặt mình ngay lập tức phía sau đó nhân viên, những người lần lượt chuyển ngoài một tốc độ. Những chuyển động trái người đàn ông lên án và Trung sĩ đứng trên hai đầu của các tấm ván cùng, kéo dài ba trong số các mối quan hệ qua cây cầu. Cuối cùng mà dân sự đứng gần, nhưng không khá, đến thứ tư. Tấm ván này đã được tổ chức tại chỗ theo trọng lượng của thuyền trưởng; nó bây giờ được tổ chức bởi của Trung uý. Tại một tín hiệu từ các cựu sau đó sẽ bước sang một bên, các tấm ván sẽ nghiêng và người đàn ông lên án đi xuống giữa hai quan hệ. Sắp xếp khen thưởng bản thân để bản án của ông là đơn giản và hiệu quả. Khuôn mặt của mình không có được bảo hiểm cũng không phải đôi mắt của ông bandaged. Ông đã xem xét một chút thời gian của mình "unsteadfast chân", sau đó để chiêm ngưỡng của mình đi lang thang để nước xoáy của dòng xe điên cuồng bên dưới bàn chân của mình. Một mảnh của nhảy múa driftwood bắt gặp sự chú ý của mình và đôi mắt của mình theo sau nó xuống dòng. Làm thế nào từ từ, nó xuất hiện để di chuyển, những gì một dòng chậm chạp!He closed his eyes in order to fix his last thoughts upon his wife and children. The water, touched to gold by the early sun, the brooding mists under the banks at some distance down the stream, the fort, the soldiers, the piece of drift--all had distracted him. And now he became conscious of a new disturbance. Striking through the thought of his dear ones was a sound which he could neither ignore nor understand, a sharp, distinct, metallic percussion like the stroke of a blacksmith's hammer upon the anvil; it had the same ringing quality. He wondered what it was, and whether immeasurably distant or near by--it seemed both. Its recurrence was regular, but as slow as the tolling of a death knell. He awaited each stroke with impatience and--he knew not why--apprehension. The intervals of silence grew progressively longer, the delays became maddening. With their greater infrequency the sounds increased in strength and sharpness. They hurt his ear like the thrust of a knife; he feared he would shriek. What he heard was the ticking of his watch.He unclosed his eyes and saw again the water below him. "If I could free my hands," he thought, "I might throw off the noose and spring into the stream. By diving I could evade the bullets and, swimming vigorously, reach the bank, take to the woods and get away home. My home, thank God, is as yet outside their lines; my wife and little ones are still beyond the invader's farthest advance."Như những ý nghĩ này, mà cần phải được đặt xuống bằng chữ, đã nhảy vào trong bộ não của người đàn ông tiêu thay vì phát triển từ nó là đội trưởng gật đầu đến trung uý. Trung sĩ bước sang một bên.IIPeyton Farquhar là một well-to-do trồng, của một gia đình Alabama cũ và rất được tôn trọng. Là một chủ sở hữu nô lệ và giống như chủ sở hữu nô lệ khác một chính trị gia người Anh là tự nhiên một ly khai ban đầu và nh dành cho nam gây ra. Hoàn cảnh của một bản chất imperious, nó là không cần thiết liên quan ở đây, đã ngăn cản anh ta từ việc dịch vụ trong quân đội dũng cảm đã chiến đấu chiến dịch tai hại kết thúc với sự sụp đổ của Corinth, và ông Jackson dưới sự kiềm chế không vẻ vang, Khao cho việc phát hành của nguồn năng lượng của mình, lớn cuộc sống của những người lính, cơ hội cho sự phân biệt. Đó là cơ hội, ông cảm thấy, sẽ đến, khi nói đến tất cả trong thời gian chiến tranh. Trong khi đó, ông đã làm những gì ông có thể. Dịch vụ không được quá khiêm nhường cho anh ta để thực hiện Coca phía Nam, không mạo hiểm quá nguy hiểm cho anh ta để thực hiện nếu phù hợp với các ký tự của một dân sự người là lúc trái tim một người lính, và những người trong Đức tin tốt và không có quá nhiều trình độ chuyên môn assented đến ít nhất là một phần của nhân vật thẳng thắn dictum rằng tất cả là công bằng trong tình yêu và chiến tranh.One evening while Farquhar and his wife were sitting on a rustic bench near the entrance to his grounds, a gray-clad soldier rode up to the gate and asked for a drink of water. Mrs. Farquhar was only toe, happy to serve him with her own white hands. While she was fetching the water her husband approached the dusty horseman and inquired eagerly for news from the front."The Yanks are repairing the railroads," said the man, "and are getting ready for another advance. They have reached the Owl Creek bridge, put it in order and built a stockade on the north bank. The commandant has issued an order, which is posted everywhere, declaring that any civilian caught interfering with the railroad, its bridges, tunnels or trains will be summarily hanged. I saw the order.""How far is it to the Owl Creek bridge?" Farquhar asked."About thirty miles.""Is there no force on this side the creek?""Only a picket post half a mile out, on the railroad, and a single sentinel at this end of the bridge.""Suppose a man--a civilian and student of hanging--should elude the picket post and perhaps get the better of the sentinel," said Farquhar, smiling, "what could he accomplish?"The soldier reflected. "I was there a month ago," he replied. "I observed that the flood of last winter had lodged a great quantity of driftwood against the wooden pier at this end of the bridge. It is now dry and would burn like tow."The lady had now brought the water, which the soldier drank. He thanked her ceremoniously, bowed to her husband and rode away. An hour later, after nightfall, he repassed the plantation, going northward in the direction from which he had come. He was a Federal scout.IIIAs Peyton Farquhar fell straight downward through the bridge he lost consciousness and was as one already dead. From this state he was awakened--ages later, it seemed to him--by the pain of a sharp pressure upon his throat, followed by a sense of suffocation. Keen, poignant agonies seemed to shoot from his neck downward through every fiber of his body and limbs. These pains appeared to flash along well-defined lines of ramification and to beat with an inconceivably rapid periodicity. They seemed like streams of pulsating fire heating him to an intolerable temperature. As to his head, he was conscious of nothing but a feeling of fulness--of congestion. These sensations were unaccompanied by thought. The intellectual part of his nature was already effaced; he had power only to feel, and feeling was torment. He was conscious of motion. Encompassed in a luminous cloud, of which he was now merely the fiery heart, without material substance, he swung through unthinkable arcs of oscillation, like a vast pendulum. Then all at once, with terrible suddenness, the light about him shot upward with the noise of a loud splash; a frightful roaring was in his ears, and all was cold and dark. The power of thought was restored; he knew that t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một người đàn ông đứng trên một cây cầu đường sắt ở miền bắc Alabama, nhìn xuống nước nhanh chóng hai mươi feet dưới. Bàn tay của người đàn ông đứng đằng sau lưng, cổ tay bị ràng buộc với một sợi dây. Một sợi dây thừng bị bao vây chặt chẽ cổ anh. Nó được gắn với một chéo gỗ bia đen ở trên đầu và chùng xuống mức của đầu gối của mình. Một vài diễn đàn lỏng đặt trên tà vẹt hỗ trợ các kim loại thuộc tuyến đường sắt cung cấp một nền tảng cho ông và đao phủ của ông - hai người lính tin của quân đội liên bang, chỉ dẫn của một trung sĩ người trong đời sống dân sự có thể là một phó cảnh sát trưởng. Tại một remove ngắn trên nền tảng tạm thời cùng là một sĩ quan trong bộ đồng phục của thứ hạng của mình, vũ trang. Ông là một đội trưởng. Một trọng điểm ở mỗi đầu của cây cầu đứng với khẩu súng trường ở vị trí được gọi là "hỗ trợ", đó là để nói, đứng ở phía trước của vai trái, búa nghỉ ngơi trên cẳng tay ném thẳng trên ngực - một chính thức và vị trí không tự nhiên, thực thi một vận chuyển thẳng của cơ thể. Nó không xuất hiện được nhiệm vụ của hai người đàn ông biết những gì đang xảy ra ở trung tâm của cây cầu; họ chỉ đơn thuần là phong tỏa hai đầu của tấm ván chân đó đi qua nó. Ngoài một trong những lính canh không ai trong tầm nhìn; đường xe lửa chạy thẳng đi vào một khu rừng để một trăm thước, sau đó uốn lượn, đã bị mất để xem. Không nghi ngờ gì là có một tiền đồn xa hơn dọc. Các ngân hàng khác của dòng là đất trống - một giốc lên đồi nhẹ nhàng đứng đầu với một chiến lũy của những cây thẳng đứng, loopholed cho súng trường, với một lỗ đặt súng duy nhất mà qua đó thò ra từ mõm của một pháo đồng chỉ huy cầu. Midway của độ dốc giữa các cây cầu và pháo đài là những khán giả - một công ty duy nhất của bộ binh trong dòng, ở "phần còn lại cuộc diễu hành," các butts của súng trường trên mặt đất, các thùng nghiêng hơi lạc hậu so với các vai phải, tay bắt chéo khi các cổ phiếu. Người thuê nhà lieu đứng ở bên phải của đường, điểm của thanh kiếm của mình xuống đất, tay trái đặt trên bên phải của mình. Trừ các nhóm bốn tại trung tâm của cây cầu, không phải là một người đàn ông di chuyển. Công ty phải đối mặt cầu, nhìn chằm chằm stonily, bất động. Các lính canh, phải đối mặt với các ngân hàng của các dòng suối, có thể có được những bức tượng để tô điểm cho cây cầu. Các đội trưởng đứng với cánh tay gấp lại, im lặng, quan sát công việc của cấp dưới của mình, nhưng làm không có dấu hiệu. Chết là một chức sắc người khi ông đi kèm công bố là để được nhận được với những biểu hiện chính thức của sự tôn trọng, thậm chí bởi những người quen thuộc nhất với anh ta. Trong đoạn mã của quân sự im lặng nghi thức và tính cố định là hình thức của sự tôn kính. Người đàn ông đang tham gia vào bị treo cổ là rõ ràng về ba mươi lăm tuổi. Ông là một thường dân, nếu người ta có thể đánh giá từ thói quen của mình, mà là của một người trồng. Nét mặt anh là tốt - một mũi thẳng, hãng miệng, trán rộng, từ đó mái tóc đen dài của mình đã được chải thẳng trở lại, rơi xuống phía sau tai của mình để cổ áo của áo choàng vừa vặn của mình. Ông mặc một bộ ria mép và râu nhọn, nhưng không có râu; đôi mắt của mình đã lớn và màu xám đậm, và có biểu hiện lòng mà người ta sẽ khó có thể dự kiến trong một mà là cổ trong cây gai dầu. Rõ ràng đây không phải sát thủ thô tục. Các mã quân sự tự do làm cho việc cung cấp cho treo nhiều loại người, và các quý ông không bị loại trừ. Việc chuẩn bị đã xong, hai người lính tin bước sang một bên và từng thu hút kéo đi các tấm ván trên đó anh ta đã đứng. Trung sĩ quay sang đội trưởng, chào và đặt mình ngay sau đó viên chức, người lần lượt di chuyển ngoài một tốc độ. Những phong trào rời người đàn ông bị lên án và trung sĩ đứng trên hai đầu của tấm ván cùng, mà kéo dài ba thập-quan hệ của cây cầu. Sự kết thúc khi mà dân đứng gần, nhưng không hoàn toàn, đạt đến một thứ tư. Ván này đã được tổ chức tại địa điểm do trọng lượng của thuyền trưởng; nó bây giờ đã được tổ chức bởi đó của trung sĩ. Tại một tín hiệu từ các cựu sau này sẽ bước sang một bên, các tấm ván sẽ nghiêng và người đàn ông bị kết án đi xuống giữa hai quan hệ. Việc bố trí khen bản thân để phán đoán của mình là đơn giản và hiệu quả. Khuôn mặt của ông đã không được bảo hiểm cũng không phải mắt anh băng bó. Anh nhìn một chút thời gian của mình tại "thăng unsteadfast", sau đó để cho cái nhìn của mình đi lang thang đến các nước xoáy của dòng đua xe điên cuồng dưới chân mình. Một mảnh của vũ lũa hút sự chú ý của mình và đôi mắt của mình sau đó xuống dòng. Làm thế nào từ từ nó dường như chuyển động, nào là một dòng chậm chạp! Anh nhắm mắt lại để sửa chữa những suy nghĩ cuối cùng của ông khi vợ và các con. Các nước, xúc động vàng của nắng sớm, sương mù ấp thuộc các ngân hàng tại một số khoảng cách xuống dòng, pháo đài, những người lính, những mảnh trôi dạt - tất cả đã bị phân tâm ông. Và bây giờ anh đã trở thành ý thức của một sự xáo trộn mới. Nổi bật thông qua những suy nghĩ của những người thân yêu của mình đã được một âm thanh mà ông có thể không bỏ qua cũng không hiểu, một sắc nét, khác biệt, bộ gõ kim loại giống như đột quỵ của một cái búa của thợ rèn khi đe; nó có chất lượng chuông cùng. Anh tự hỏi nó là gì, và liệu vô cùng xa hay gần - đó dường như cả hai. Tái phát của nó là thường xuyên, nhưng chậm như các việc thu phí của một hồi chuông báo tử. Ông chờ đợi mỗi đột quỵ với sự thiếu kiên nhẫn và - anh biết tại sao không - e sợ. Các khoảng im lặng mọc lên tương đối lâu, sự chậm trễ đã trở thành điên. Với không thường xuyên hơn những âm thanh của họ tăng lên trong sức mạnh và độ sắc nét. Họ làm tổn thương tai của mình như các lực đẩy của một con dao; anh sợ anh sẽ rít lên. Những gì anh nghe được là tiếng tích tắc của đồng hồ của mình. Ông không khép kín đôi mắt của mình và nhìn thấy một lần nữa các nước bên dưới anh ta. "Nếu tôi có thể tự do bàn tay của tôi," ông nghĩ, "Tôi có thể ném ra khỏi cái thòng lọng và mùa xuân vào dòng. By lặn tôi có thể né tránh đạn và, bơi lội mạnh, đạt các ngân hàng, đưa vào trong rừng và có được đi về nhà. nhà của tôi, cảm ơn Thiên Chúa, là như nào ngoài dòng họ, vợ tôi và những người nhỏ bé vẫn đang vượt trước xa nhất của quân xâm lược ". Như những suy nghĩ, mà có ở đây được đặt ra trong lời nói, đã lóe lên não con người phải chịu số phận của hơn phát triển từ đó đội trưởng gật đầu với trung sĩ. Trung sĩ bước sang một bên. II Peyton Farquhar là một công việc tốt trồng, của một gia đình Alabama cũ và rất được tôn trọng. Là một chủ sở hữu nô lệ và chủ nô khác như một chính trị gia, ông là tự nhiên một ly khai ban đầu và nhiệt tâm cống hiến cho sự nghiệp phía Nam. Hoàn cảnh của một thiên nhiên hách, mà không cần thiết phải liên quan ở đây, đã ngăn anh dùng dịch vụ trong quân đội dũng cảm đã chiến đấu với các chiến dịch thảm khốc kết thúc với sự sụp đổ của Corinth, và ông xay sát dưới sự kiềm chế không vẻ vang, khao khát cho việc phát hành năng lượng của mình, cuộc sống lớn hơn của người lính, những cơ hội cho sự phân biệt. Cơ hội đó, ông cảm thấy, sẽ đến, như là nói đến tất cả trong thời gian chiến tranh. Trong khi đó ông đã làm những gì anh có thể. Không có dịch vụ là quá khiêm tốn cho anh ta để thực hiện các khoản viện trợ của miền Nam, không có mạo hiểm quá nguy hiểm cho anh ta thực hiện nếu phù hợp với tính cách của một người dân có mặt tại trái tim của một người lính, và những người trong đức tin tốt và không có quá nhiều bằng cấp assented để ít nhất là một phần của câu châm ngôn thẳng thắn phản diện mà tất cả là công bằng trong tình yêu và chiến tranh. Một buổi tối trong khi Farquhar và vợ ông đang ngồi trên một chiếc ghế mộc mạc gần lối vào căn cứ của ông, một người lính màu xám-clad cưỡi lên đến cổng và hỏi cho một ly nước uống. Bà Farquhar đã chỉ ngón chân, hạnh phúc để phục vụ Ngài với hai bàn tay trắng của mình. Trong khi cô lấy nước chồng tiếp cận các kỵ sĩ bụi bặm và hỏi thăm háo hức cho các tin tức từ phía trước. "The Yanks đang sửa chữa các tuyến đường sắt," người đàn ông nói, "và đang nhận được sẵn sàng cho trước khác. Họ đã đạt đến cầu Owl Creek , đặt nó trong trật tự và xây dựng một chiến lũy ở bờ bắc. Các sĩ quan chỉ huy đã ra lệnh, được đăng ở khắp mọi nơi, tuyên bố rằng bất kỳ dân sự bắt can thiệp với đường sắt, cây cầu, hầm hoặc tàu hỏa sẽ bị treo cổ summarily. Tôi nhìn thấy trật tự "." Làm thế nào đến nay là nó để cầu Owl Creek? " Farquhar hỏi. "Khoảng ba mươi dặm." "Có không có hiệu lực về mặt này lạch?" "Chỉ có một cọc gửi một nửa dặm ra, trên đường sắt, và một trọng điểm duy nhất vào cuối này của cây cầu." "Giả sử một người đàn ông - một người dân và sinh viên treo cổ - nên trốn tránh các bài cọc và có lẽ có được tốt hơn trong những trọng điểm, "Farquhar nói, mỉm cười," những gì anh có thể làm được "? Người lính phản ánh. "Tôi đã ở đó một tháng trước đây," ông trả lời. "Tôi quan sát thấy rằng lũ của mùa đông năm ngoái đã nộp một số lượng lớn các lũa chống lại các bến tàu gỗ ở cuối này của cây cầu. Nó bây giờ đã khô và sẽ cháy như kéo." Người phụ nữ giờ đây đã mang nước, mà người lính uống . Anh cảm ơn cô ceremoniously, cúi chào chồng và cưỡi đi. Một giờ sau, sau khi màn đêm buông xuống, anh repassed rừng trồng, đi về phía bắc theo hướng mà từ đó ông đã đến. Ông là một liên bang scout. III Như Peyton Farquhar rơi thẳng xuống qua cầu ông bị bất tỉnh và đã như một đã chết. Từ trạng thái này, ông đã được đánh thức - lứa tuổi sau này, nó dường như anh ta - bởi nỗi đau của một áp lực mạnh vào cổ họng của mình, theo sau là một cảm giác nghẹt thở. Keen, giẫy giụa sâu sắc dường như bắn từ cổ xuống qua từng thớ của cơ thể và tay chân của mình. Những cơn đau xuất hiện để flash cùng dòng được xác định rõ về phân luồng và để đánh bại với một chu kỳ nhanh chóng không thể nghĩ bàn. Họ có vẻ như suối lửa rung nóng anh đến một nhiệt độ không thể chấp nhận. Khi vào đầu mình, ông đã có ý thức gì, nhưng một cảm giác trọn vẹn - tắc nghẽn. Những cảm giác là có người đi kèm bằng ý nghĩ. Phần trí tuệ của bản chất của ông đã effaced; ông có quyền lực chỉ để cảm nhận, và cảm giác là đau khổ. Ông đã có ý thức về chuyển động. Bao phủ trong một đám mây dạ quang, trong đó ông bây giờ chỉ là trái tim bốc lửa, mà không có chất liệu Anh đột thông qua các cung không thể tưởng tượng của dao động, giống như một con lắc lớn. Sau đó tất cả cùng một lúc, với sự đột ngột khủng khiếp, ánh sáng về anh ta bắn lên với tiếng ồn của một splash lớn; một gầm đáng sợ là trong tai anh, và tất cả đã lạnh và tối. Sức mạnh của tư tưởng đã được khôi phục; ông biết rằng t





































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: