Jong Suk grabbed the remote controller and leaned on the sofa. He felt dịch - Jong Suk grabbed the remote controller and leaned on the sofa. He felt Việt làm thế nào để nói

Jong Suk grabbed the remote control

Jong Suk grabbed the remote controller and leaned on the sofa. He felt the coldness of the left-alone leather pierce into his skin through his clothes. It felt much better than the aching aloofness that had frozen his heart four months ago. He constantly flitted across the dial—watching snippets of shows as he surfed through the channels; all commercials or some random music programs, nothing that he really wanted to watch. He sprang bolt upright, heart racing, and saw the image just passed by on the screen. Then he punched his finger on the back button. He was right, it was Kim Woo Bin; he was having a live interview in a morning entertainment program that Jong Suk didn’t bother reading the name of; instead he just stared at the familiar face that pinched at his heart. Now that he had blocked his number, he was not informed about his schedule like Woo Bin used to through text messages. What was he expecting; it was him who blocked Woo Bin in the first place. So why am I staring at his interview like some fan girl? He mentioned mentally, though it did no changed to his attention glued on the wide flat screen.
The interview seemed to have been going on for a while now. Jong Suk felt bit disappointed that he had only found this now. He thought Woo Bin looked handsome in that black skinny jeans and grey sweater and he felt a small stretch form on his lips at the thought. The middle aged woman next to him, one of the hosts for the program looked at him and smiled brightly. Her mascara thickened lashes shut together as her foundation dabbed cheeks globed into a smile.
“So Woo Bin-shi,” the woman in the screen was saying as she tucked a strand of her long brown hair behind her ear “When was your first love?”
Woo Bin laughed in his usual cheerful form “First love? No comment” he said “Everyone has different standards for ‘first love’ right? I don’t know” and laughed again. Jong Suk laughed along with him, feeling as if he was having a personal conversation with his best friend again, like they used to.
“What kind of man are you when you are in love? You seem to look like a bad guy” the thirty-something male host asked, peering at him from few seats down.
“Eh?” the lady next to Woo Bin laughed. “What are you saying? He looks nothing like a bad guy” she said giving her colleague a disapproving gaze.
“Of course you will not see it. Because you are a woman, you only see his good sides” he said again, with a chuckle now, “So that’s why I have to ask that” he winked into the camera and eyed back to Woo Bin for an answer.
“Well…” Woo Bin said, covering his mouth as he darted his eyes onto the floor for short few seconds. Is he embarrassed? Jong Suk asked in his mind as he watched Woo Bin’s familiar action. “That’s just how I look” he answered, lifting his eyes back onto the host, “I’m an affectionate and tender man” he laughed. “I have a lot of tears, and I put in a lot of effort to be the best for the person I love.”
The person he loves….the words repeated in Jong Suk’s head and he felt his smile disappear slowly as the reality hit him right in the guts. The woman asked something and everyone laughed at Woo Bin’s answer, though Jong Suk didn’t quite catch what they had said.
“If someone you love leaves without a reason, what will you do?” the woman was asking all sorts of questions that Jong Suk didn’t wish to know the answers to. But he didn’t have the energy to press the turn off switch on the remote controller that was barely hanging on his hand. He stared blankly instead, feeling clearly how the pain in his guts spread through his stomach and bite at his heart like a poisonous snake.
“I will look for that person no matter what. And listen to that person” Woo Bin answered. Just as those words sunk into his ears, Jong Suk couldn’t help but wonder, will he look for me too if I were to disappear? But he knew the answer too well that the thought only rushed that poisonous pain through the rest of his body.
“You seem to be a very serious person when it comes to Love” the male host said somewhat jokingly and laughed for no apparent reason.
“Then Woo Bin-shi….” The hostess in the beige dress was awakening her voice once again, “I am curious to know, where would you go on a date with the person you like?”
Jong Suk saw a very familiar smile take over Woo Bin’s handsome face as if he was reminiscing a happy memory. “I want to have a street date” he said, looking at the presenters. He turned back to the front, looked directly into the camera. Jong Suk could see a thin veil of wetness, hardly visible in those sharp eyes that stared directly at him from the screen. “Walking and holding hands in Myeong-dong” he said with a gentle smile that lurched Jong Suk’s heart into his throat. Jong Suk felt his eyes pulsate with a rising ache. If he moved, even if it’s just a blink, he felt like he was going to lose the battle he was fighting within himself to hold back the twitching wetness from breaking out of his eyes. The people in the screen started blurring out and he was pulled back to an early date in January 2013.
It was a dull grey evening and the sun had long disappeared behind the clouded sky. The wide empty streets were covered in piles of white softness that had fallen in the early afternoon. Jong Suk pulled his muffler up and covered his mouth; the warmth of his breath drifted back against his face in a dampness. He liked the cold brisk air hitting on his face; because it made him feel that he was still alive after those long days of filming ‘School 2013’ nonstop. Today also they had finished filming bit late; it was half past eight in the evening and he was walking down a wide empty street in Myeong-dong with his best friend by his side. It was Woo Bin’s idea to come here right after they had finished filming. Jong Suk glanced at his companion walking next to him, jumping onto the piles of fresh snow as he left his foot prints as evidence of their walk. An eternal smile hung firmly on Woo Bin’s face as he kicked the tip of some piled up snow. He was clearly enjoying this meaningless walk in the middle of the night and to top that it was freaking cold.
Jong Suk focused his gaze back on the road; only the dim streetlights casted blurry shadows on their aimless path heading through the concrete city. Cherry trees swayed softly, and the biting cold air scraped his frosty nose; he sniffled and shuffled down the empty side street. Everything had become an eerily pitch-perfect silence buried under a shadowy street of bright white.
The solid crunch of Woo Bin’s winter boots against the packed road snow filled the night with a relaxing and familiar sound that marked tiny little progress towards leaving this frozen streets and cuddling up under warm blankets and falling deep asleep. He had been imaging his warm bed, those soft fluffy duvet that wraps his cold body into a bundle of warmth….warmth…he repeated in his head, hoping to feel it, but only an icy breeze embraced him. His body shuddered. He curled his head to his chest, cuddled his hands closer as he cursed Woo Bin in his mind.
“Why the hell did you want to come here in the middle of the night? It freezing for god’s sake” Jong Suk complained as he rubbed his bare hands together and blew his breath into them in an attempt to gain the lost feeling on his fingers.
Woo Bin paused and looked at the shivering Jong Suk, his arms cuddled closer to his chest, only a sweater keeping the cold air away from his pale skin. “Where is your jacket?” Woo Bin asked.
“You are asking now?” His voice muffled against his scarf “You should have asked that before dragging me here without even giving me a chance to speak.” He pouted.
Woo Bin brushed away the crystals of snow that had started to accumulate on Jong Suk’s hair. Then he took off the woollen hat he was wearing and slipped it on, making sure to cover Jong Suk’s hair properly. He smiled and pulled off his left glove and reached to grab Jong Suk’s hand.
“What are you doing?”
Woo Bin didn’t bother answering; instead he gave a look that said ‘just-give-me-your-hand’. He took Jong Suk’s left hand and slid the long fingers into the glove he had taken off.
“There” he said with a soft smile. Then he turned around; gently caught Jong Suk’s right hand and laced his fingers with Jong Suk’s as he slipped their hands into his pocket. “Now it’s warm right?” Woo Bin smiled brightly as he took a step forward. Jong Suk stood still, frozen by his actions. Woo Bin pulled him and started sauntering again, down the endless streets of Myeong-dong.
“Ya, what if someone sees us like this?” Jong-Suk had managed to say after they had turned into a new street.
“It’s dark…no one will recognise us” Woo Bin said, his thumb gently stoking the back of Jong Suk’s hand buried in his pocket. It snowed heavily that day and they continued walking for long hours before heading home.
Jong Suk felt a dampness slither down his face as he stared blankly at the screen. Woo Bin was smiling now and he heard the female hostess say something, but the word didn’t register in his mind.
“No…not yet” he heard Woo Bin say.
“In your trip to Bali last year, what is the thing you liked the most?” she was asking again. Jong Suk felt his heart lurch at the mention of Bali. He knew too well what Woo Bin’s answer would be, because Woo Bin was there with his girlfriend. The jabbing pain behind his eyes worsen by the second.
“The one that I remember the most is rafting on Ayung River. We’re following the river path for 2KM, it can’t be compared to the thrill I got from the rides in the amusement park. In Bali, staying in a pool villa, relaxing on the sea, are a completely new experience for me. I definitely will recommend for people to come to Bali.”
“To whom will you recommend for going on a trip to Bali?” It was the male host this time. Jong Suk didn’t see what kind of expression he
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Jong Suk nắm lấy bộ điều khiển từ xa và cúi trên ghế sofa. Ông cảm thấy coldness pierce da còn lại một mình vào làn da của mình thông qua quần áo của mình. Nó cảm thấy tốt hơn nhiều so với aloofness đau đã đông lạnh trái tim của mình bốn tháng trước. Ông liên tục flitted qua quay số — xem đoạn cho thấy như ông surfed thông qua các kênh; Tất cả quảng cáo hoặc một số chương trình âm nhạc ngẫu nhiên, không có gì mà ông thực sự muốn xem. Ông sprang bolt thẳng đứng, tim đua, và nhìn thấy hình ảnh chỉ được thông qua trên màn hình. Sau đó ông đấm ngón tay của mình trên nút quay lại. Ông là đúng, nó là Kim Woo Bin; ông đã có một cuộc phỏng vấn trực tiếp trong một chương trình giải trí buổi sáng Jong Suk không bận tâm đọc tên của; thay vào đó ông chỉ stared tại khuôn mặt quen thuộc mà bị chèn ép tại trái tim của mình. Bây giờ mà ông đã chặn số của mình, ông không được thông báo về lịch trình của mình như Woo Bin được sử dụng để thông qua tin nhắn văn bản. Những gì đã ông mong; nó đã là ngài đã chặn Woo Bin tại địa điểm đầu tiên. Vì vậy tại sao tôi nhìn chằm chằm vào cuộc phỏng vấn như một số cô gái fan hâm mộ? Ông đề cập đến tinh thần, mặc dù nó đã không thay đổi sự chú ý của ông dán trên màn hình rộng bằng phẳng.Các cuộc phỏng vấn dường như đã xảy ra trong một thời bây giờ. Jong Suk cảm thấy chút thất vọng rằng ông đã chỉ tìm thấy điều này bây giờ. Ông nghĩ rằng Woo Bin trông đẹp trai trong đó đen skinny jeans và áo len màu xám và ông cảm thấy một hình thức nhỏ căng trên đôi môi của mình tại những suy nghĩ. Người phụ nữ trung tuổi bên cạnh anh ta, một trong các máy chủ cho chương trình xem xét anh ta và mỉm cười rực rỡ. Mascara của mình dày lông mi đóng với nhau như má của mình nền tảng dabbed globed vào một nụ cười."Vì vậy Woo Bin-shi," người phụ nữ trong màn hình nói như cô giấu một sợi tóc dài nâu của cô đằng sau tai của mình "khi là tình yêu đầu tiên của bạn?"Woo Bin cười trong hình thức vui vẻ bình thường của mình "tình yêu đầu tiên? Không có bình luận"ông nói"tất cả mọi người có khác nhau tiêu chuẩn cho first love ngay? Tôi không biết"và cười một lần nữa. Jong Suk cười cùng với ông, cảm giác như nếu ông đã có một cuộc trò chuyện cá nhân với người bạn tốt nhất của mình một lần nữa, như họ sử dụng để."Những gì loại của người đàn ông là bạn khi bạn đang ở trong tình yêu? Bạn có vẻ giống như một gã xấu"các ba mươi-một cái gì đó tỷ máy chủ yêu cầu, peering vào anh ta từ vài chỗ ngồi xuống."Eh?" người phụ nữ bên cạnh Woo Bin cười. "Bạn nói gì? Ông trông không giống một chàng trai xấu", cô nói cho đồng nghiệp của cô một chối ngắm."Tất nhiên bạn sẽ không nhìn thấy nó. Bởi vì bạn là một người phụ nữ, bạn chỉ nhìn thấy của mình bên tốt"ông nói một lần nữa, với một chuckle bây giờ," vì vậy, đó là lý do tại sao tôi phải yêu cầu rằng "ông winked vào máy ảnh và mắt quay lại Woo Bin câu trả lời."Vâng..." Woo Bin nói, bao gồm miệng của ông như ông darted đôi mắt của mình lên sàn cho ngắn vài giây nữa. Ông xấu hổ? Jong Suk hỏi trong tâm trí của mình như ông dõi Woo Bin của hành động quen thuộc. "Đó là chỉ cần làm thế nào tôi nhìn," ông trả lời, nâng đôi mắt của mình trở lại vào các máy chủ, "Tôi là một người đàn ông trìu mến và đấu thầu" ông cười. "Tôi có rất nhiều nước mắt, và tôi đặt rất nhiều nỗ lực để là tốt nhất cho những người tôi yêu."Người ông yêu thương... các từ lặp đi lặp lại trong Jong Suk đầu và ông cảm thấy nụ cười của ông biến mất dần khi thực tế có máu ngay trong gan. Người phụ nữ yêu cầu một cái gì đó và tất cả mọi người cười lúc trả lời Woo Bin, mặc dù Jong Suk đã không khá bắt những gì họ đã nói."Nếu người bạn yêu thương để lại mà không có một lý do, sẽ bạn làm gì?" người phụ nữ đã yêu cầu tất cả các loại câu hỏi Jong Suk không muốn biết câu trả lời cho. Nhưng ông đã không có năng lượng để nhấn tắt chuyển đổi trên bộ điều khiển từ xa hầu như không treo trên bàn tay của mình. Ông stared blankly thay vào đó, cảm thấy rõ ràng như thế nào đau trong ruột của mình lây lan qua dạ dày và cắn của ông lúc trái tim của mình như một con rắn độc."Tôi sẽ tìm kiếm người đó không có vấn đề gì. Và lắng nghe người đó"Woo Bin trả lời. Cũng giống như những từ đó đánh chìm vào sẽ ông trông cho tôi quá đôi tai của mình, Jong Suk không thể không tự hỏi, nếu tôi đã biến mất? Nhưng ông biết câu trả lời quá tốt rằng những suy nghĩ chỉ đổ xô mà đau độc thông qua phần còn lại của cơ thể của mình."Bạn có vẻ là một người rất nghiêm trọng khi nói đến tình yêu" Nam lưu trữ nói hơi đùa và cười không có lý do rõ ràng."Sau đó Woo Bin-shi..." Nư chiêu đai viên trong trang phục màu be thức tỉnh tiếng nói của mình một lần nữa, "Tôi tò mò để biết, nơi nào bạn đi vào một ngày với người mà bạn thích?"Jong Suk thấy một nụ cười rất quen thuộc tiếp nhận Woo Bin khuôn mặt đẹp trai như nếu ông reminiscing một bộ nhớ hạnh phúc. "Tôi muốn có một ngày đường phố", ông nói, nhìn vào các diễn giả. Ông quay trở lại phía trước, nhìn trực tiếp vào máy ảnh. Jong Suk có thể nhìn thấy một tấm màn che mỏng của wetness, khó có thể nhìn thấy trong những sắc nét đôi mắt stared trực tiếp lúc anh ta từ màn hình. "Đi bộ và nắm tay ở Myeong-dong" ông nói với một nụ cười nhẹ nhàng đó lurched Jong Suk tim vào cổ họng của mình. Jong Suk cảm thấy đôi mắt của mình pulsate với một đau tăng. Nếu ông di chuyển, thậm chí nếu nó chỉ là một nhấp nháy, ông cảm thấy như ông sẽ mất trận chiến ông chiến đấu trong mình để giữ lại wetness kỹ từ phá vỡ ra của đôi mắt của mình. Người dân ở màn hình bắt đầu làm mờ ra và ông được kéo trở lại để một ngày sớm trong tháng 1 năm 2013. Đó là một buổi tối màu xám ngu si đần độn và mặt trời đã biến mất lâu đằng sau bầu trời khuất. Các đường phố rộng có sản phẩm nào đã được bao phủ trong đống êm ái trắng đã rơi vào đầu buổi chiều. Jong Suk kéo muffler của mình lên và bao gồm miệng của mình; sự ấm áp của hơi thở của mình trôi dạt quay lại chống lại khuôn mặt của mình trong một ẩm ướt. Ông thích không khí lạnh, brisk, nhấn vào khuôn mặt của mình; bởi vì nó làm cho anh ta cảm thấy rằng ông là vẫn còn sống sau những ngày dài quay phim 'Trường 2013' không dừng. Ngày hôm nay họ đã hoàn thành quay phim chút muộn; nó là một nửa qua tám vào buổi tối và ông đã đi bộ xuống một con đường rộng trống ở Myeong-dong với người bạn tốt nhất của ông bên cạnh ông. Nó là Woo Bin của bạn nên đến đây ngay sau khi họ đã hoàn thành quay phim. Jong Suk glanced tại đồng hành của mình đi bộ bên cạnh anh ta, nhảy lên đống tuyết tươi khi ông rời bản in chân của mình như là bằng chứng về đi bộ của họ. Một nụ cười vĩnh cửu treo vững chắc trên Woo Bin của khuôn mặt như ông khởi đầu của một số xếp chồng lên tuyết. Ông rõ ràng đã thưởng thức này đi vô nghĩa ở giữa đêm và để đầu nó đã freaking lạnh.Jong Suk tập trung chiêm ngưỡng của mình trở lại trên đường; chỉ đèn đường mờ đúc mờ bóng tối trên của nhóm aimless đường dẫn thông qua thành phố cụ thể. Cây anh đào swayed nhẹ nhàng, và không khí lạnh cắn cạo mũi sương mù của mình; ông sniffled và xáo trộn trống rỗng sang phía bên đường phố. Tất cả mọi thứ đã trở thành một sự im lặng eerily sân hoàn hảo bị chôn vùi dưới một đường phố vong linh của sáng trắng.Khủng hoảng rắn của Woo Bin mùa đông boots Đối với tuyết đóng gói đường đầy đêm với một âm thanh thư giãn và quen thuộc mà đánh dấu nhỏ ít tiến bộ hướng tới để lại này đường phố đông lạnh và ôm ấp dưới chăn ấm và rơi xuống ngủ sâu. Ông có hình ảnh giường ấm áp của mình, những người chăn lông mềm kết thúc tốt đẹp cơ thể lạnh của mình vào một bó ấm áp... ấm áp... ông nhắc lại trong đầu mình, Hy vọng để cảm thấy nó, nhưng chỉ là một làn gió đóng băng chấp nhận anh ta. Cơ thể của mình rùng. Ông cong đầu vào ngực của mình, cuddled tay gần như nguyền rủa Woo Bin trong tâm trí của mình."Tại sao các địa ngục đã làm bạn muốn đến đây vào nửa đêm? Nó đóng băng vì Chúa"Jong Suk phàn nàn như ông cọ xát tay không cùng nhau và thổi hơi thở của mình vào chúng trong một nỗ lực để đạt được cảm giác bị mất trên ngón tay của mình. Woo Bin dừng lại và nhìn shivering Jong Suk, cánh tay của mình cuddled gần gũi hơn để ngực của mình, chỉ là một chiếc áo len giữ không khí lạnh từ nhạt làn da của mình. "Ở đâu là áo của bạn?" Woo Bin yêu cầu."Bạn đang yêu cầu bây giờ?" Nghe không rỏ tiếng nói của mình chống lại khăn của ông "Bạn nên đã yêu cầu rằng trước khi kéo tôi ở đây mà không có thậm chí đem lại cho tôi một cơ hội để nói chuyện." Ông pouted.Woo Bin chải đi các tinh thể tuyết đã bắt đầu tích lũy trên Jong Suk tóc. Sau đó, ông đã cất mũ len ông đã mang và trượt nó trên, đảm bảo bao gồm Jong Suk tóc đúng cách. Ông cười và kéo ra tay trái của mình và đạt đến lấy bàn tay Jong Suk."Bạn đang làm gì?"Woo Bin đã không bận tâm trả lời; thay vào đó, ông đã đưa ra một cái nhìn mà nói 'chỉ-cho-tôi-của-tay'. Ông Jong Suk trái tay và trượt các ngón tay dài vào tay ông đã cứu vớt. "Có", ông nói với một nụ cười mềm. Sau đó ông quay lại; nhẹ nhàng bắt tay phải Jong Suk và tẩm ngón tay của mình với Jong Suk như ông trượt bàn tay của họ vào túi của mình. "Bây giờ là phải ấm?" Woo Bin cười sáng như ông đã diễn một bước về phía trước. Jong Suk đứng vẫn còn, đông lạnh bởi hành động của mình. Woo Bin kéo anh ta và bắt đầu sauntering một lần nữa, xuống các đường phố bất tận Myeong-Dong."Ya, nếu ai đó nhìn thấy chúng tôi như thế này?" Jong-Suk đã quản lý để nói sau khi họ đã biến thành một con đường mới."Nó là tối... không có ai sẽ nhận ra chúng tôi", ông Woo Bin, ngón tay cái của mình nhẹ nhàng stoking ở mặt sau của bàn tay Jong Suk chôn cất trong túi của mình. Nó snowed rất nhiều ngày và họ tiếp tục đi bộ nhiều giờ trước khi về nhà.Jong Suk cảm thấy một ướt slither xuống khuôn mặt của mình như ông stared blankly tại màn hình. Woo Bin mỉm cười bây giờ và ông nghe nư chiêu đai viên nữ nói điều gì đó, nhưng từ không đăng ký trong tâm trí của mình."No...not được" ông nghe Woo Bin nói."Trong chuyến đi của bạn để Bali năm qua, những điều bạn thích nhất là gì?", cô đã yêu cầu một lần nữa. Jong Suk cảm thấy trái tim của mình đi lảo đảo tại đề cập đến Bali. Ông biết rõ những gì Woo Bin câu trả lời sẽ là, vì Woo Bin đã có với bạn gái của mình. Đau jabbing đằng sau mắt làm trầm trọng thêm do thứ hai."Một trong những mà tôi nhớ nhất đi bè trên sông Ayung. Chúng tôi đang theo dõi đường sông cho 2KM, nó không thể được so sánh với hộp tôi nhận từ các rides công viên vui chơi. Tại Bali, tạm trú tại một biệt thự Hồ bơi, thư giãn bên bờ biển, là một kinh nghiệm hoàn toàn mới cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ khuyên bạn nên cho người dân để đến Bali.""Mà sẽ đề nghị bạn để đi trên một chuyến đi đến Bali?" Nó đã là lưu trữ tỷ thời gian này. Jong Suk đã không nhìn thấy những loại biểu hiện ông
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: