Ngày xưa, vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, có một chàng trai tên là Mai dịch - Ngày xưa, vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, có một chàng trai tên là Mai Việt làm thế nào để nói

Ngày xưa, vào thời Vua Hùng Vương t

Ngày xưa, vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, có một chàng trai tên là Mai An Tiêm. Mai An Tiêm nhanh nhẹn, tháo vát, lại chăm chỉ nên được nhà vua rất mực yêu mến và còn gả cả con gái nuôi cho chàng nữa. Vua rất yêu quý An Tiêm nên thường ban cho chàng nhiều của ngon vật lạ.

Tất thẩy mọi người ai được nhận lộc vua ban đều nâng niu ca tụng, riêng An Tiêm lại bảo rằng:

– Của mình làm ra mới quý, còn của biếu là của lo, của cho là của nợ!

Chàng vẫn chăm chỉ làm lụng, không hề có ý trông chờ vào bổng lộc vua ban.

Tất cả chỉ chờ có thế, bon quan ninh thần bèn đem câu nói của Mai An Tiêm tâu lên nhà vua. Nhà vua vô cùng tức giận và cho rằng chàng là một kẻ kiêu bạc vô ơn. Nhà vua giận lắm: “Đã thế để xem, nếu chỉ trông vào sức mình thì hắn có sống nổi không?”. Ngài sai quân lính bắt giữ Mai An Tiêm rồi đuổi cả gia đình chàng ra đảo hoang.

Cả gia đình Mai An Tiêm lênh đênh trên biển hết ngày này đến ngày khác. Cuối cùng, họ cũng cập bến lên một hòn đảo lạ. Vợ Mai An Tiêm khóc lóc kêu lên:

– Sao tôi khổ thế này? Biết vậy thì chúng ta không nên làm nhà vua tức giận!

– Trời đã sinh ra ta, sống chết là ở Trời và ở ta. Chỉ cần có đôi bàn tay này thì chúng ta sẽ không sợ chết đói đâu. – Mai An Tiêm an ủi vợ.

Tình cờ một hôm, Mai An Tiêm phát hiện ra có một đàn chim từ phương Tây tới, chúng đậu trên bờ và đang ăn một loại hạt gì đó có màu đen láy. Mai An Tiêm nghĩ thầm: “Hạt này chim ăn được thì chắc người cũng ăn được!”


Nghĩ vậy, Mai An Tiêm liền thu gom hết số hạt lại và đem gieo trồng dưới đất. Ngày ngày, Mai An Tiêm ra sức chăm bón cho ruộng vườn của mình. Chẳng bao lâu sau, ruộng vườn của chàng trở nên xanh tốt, um tùm. Cây nở hoa, kết thành trái to. Đến mùa thu hoạch, Mai An Tiêm cùng với vợ con đem hết số quả đã chín về nhà. Quả nào quả nấy đều có màu xanh thẫm, khi bổ quả ra, thì bên trong ruột lại có màu đỏ tươi, mọng nước và có cả hạt màu đen nữa. Khi ăn quả, thì lại thấy quả có vị ngon, ngọt, thơm mát.

Một ngày kia, có một chiếc tàu gặp bão, bèn cập bến vào đảo để tránh bão. Mõi nười lên bãi cát, thấy có rất nhiều quả lạ, ngon. Họ đua nhau đổi thực phẩm cho gia đình An Tiêm. Rồi từ đó, tiếng đồn vang xa rằng có một giống quả rất ngon trên hòn đảo ấy. Các tàu buôn tấp nập ghé đến đổi lương thực, thực phẩm cho gia đình An Tiêm để được nếm vị ngon của quả lạ. Nhờ đó mà gia đình bé nhỏ của An Tiêm trở nên đầy đủ, cuộc sống đã sung túc đầy đủ hơn.

Vì chim đã mang hạt quả từ phương Tây tới nên An Tiêm đặt tên cho thứ quả này là Tây Qua. Các thương lái Trung Quốc ăn thấy ngon, khen là “hẩu”, nên sau người ta gọi lái đi là trái Dưa Hấu.

Dưa nhiều ăn không hết, nên Mai An Tiêm đã khắc tên của mình lên trên những trái dưa hấu ấy. Và thả những quả này xuống dưới biển. Nhân dân ở ven biển, vớt được quả này lên. Họ lấy làm lạ, bèn bổ ra ăn thử thì thấy quả có vị ngon ngọt quá. Họ liền đem thứ quả lạ này dâng lên nhà vua. Khi nhìn thấy quả có khắc tên Mai An Tiêm, nhà vua chợt hiểu ra tất cả. Ông vô cùng hối hận bèn cho gọi cả gia đình Mai An Tiêm trở về.

Trở về đất liền, Mai An Tiêm đem theo toàn bộ số hạt giống, phân phát cho người dân để đem gieo trồng, chăm bón. Đó chính là nguồn gốc của quả dưa hấu mà chúng ta ăn ngày nay.
Về sau, khắp nước ta, nơi đâu cũng có giống dưa hấu. Nhưng người ta nói chỉ có huyện Nga Sơn là trồng được những quả ngon hơn cả, vì nơi ấy xưa là hòn đảo An Tiêm ở, trải qua mấy nghìn năm nước cạn, cát bồi nay đã liền vào với đất.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ngày xưa, vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, có một chàng trai tên là Mai An Tiêm. Mai An Tiêm nhanh nhẹn, tháo vát, lại chăm chỉ nên được nhà vua rất mực yêu mến và còn gả đoàn con gái nuôi cho chàng nữa. Vua rất yêu quý An Tiêm nên thường ban cho chàng nhiều của ngon vật lạ.Tất thẩy mọi người ai được nhận lộc vua ban đều nâng niu ca tụng, riêng An Tiêm lại bảo rằng:-Của mình làm ra mới quý, còn của biếu là của lo, của cho là của nợ!Chàng vẫn chăm chỉ làm lụng, không hề có ý trông chờ vào bổng lộc vua ban.Tất đoàn chỉ chờ có thế, bon quan ninh thần bèn đem câu đảm của Mai An Tiêm tâu lên nhà vua. Nhà vua vô cùng tức giận và cho rằng chàng là một sống kiêu bạc vô ơn. Nhà vua giận lắm: "Đã mọi tiếng xem, nếu chỉ trông vào sức mình thì hắn có sống nổi không?". Ngài sai quân lính bắt giữ Mai An Tiêm rồi đuổi đoàn gia đình chàng ra đảo hoang.Đoàn gia đình Mai An Tiêm lênh đênh trên dưới hết ngày này đến ngày ông. Cuối cùng, họ cũng cập bến lên một hòn đảo lạ. Vợ Mai An Tiêm khóc lóc kêu lên:-Sao tôi khổ thế này? Biết vậy thì chúng ta không nên làm nhà vua tức giận!-Gọi đã sinh ra ta, sống chết là ở gọi và ở ta. Chỉ cần có đôi bàn tay này thì chúng ta sẽ không sợ chết đói đâu. -Mai An Tiêm an ủi vợ.Tình cờ một hôm, Mai An Tiêm phát hiện ra có một đàn chim từ phương Tây tới, chúng đậu trên bờ và đang ăn một loại hạt gì đó có màu đen láy. Mai An Tiêm nghĩ thầm: "Hạt này chim ăn được thì chắc người cũng ăn được!" Nghĩ vậy, Mai An Tiêm liền thu gom hết số hạt lại và đem gieo trồng dưới đất. Ngày ngày, Mai An Tiêm ra sức chăm bón cho ruộng vườn của mình. Chẳng bao lâu sau, ruộng vườn của chàng trở nên xanh tốt, um tùm. Cây nở hoa, kết trái thành để. Đến thí thu hoạch, Mai An Tiêm cùng với vợ con đem hết số tên đã chín về nhà. Tên nào tên nấy đều có màu xanh thẫm, khi bổ tên ra, thì bên trong acida lại có màu đỏ tươi, mọng nước và các đoàn có hạt màu đen nữa. Khi ăn tên, thì lại thấy tên có vị ngon, ngọt, thơm mát.Một ngày kia, có một chiếc tàu đang gặp, bèn cập bến vào đảo tiếng tránh đang. Mõi nười lên bãi cát, thấy có rất nhiều tên lạ, ngon. Họ đua nội đổi thực phẩm cho gia đình An Tiêm. Rồi từ đó, tiếng Vàm vang xa rằng có một giống tên rất ngon trên hòn đảo ấy. Các tàu buôn tấp nập ghé đến đổi lương thực, thực phẩm cho gia đình An Tiêm tiếng được nếm vị ngon của tên lạ. Nhờ đó mà gia đình bé nhỏ của An Tiêm trở nên đầy đủ, cuộc sống đã cất lên nên đầy đủ hơn.Vì chim đã mang hạt tên từ phương Tây tới nên An Tiêm đặt tên cho thứ tên này là Tây Qua. Các thương lái Trung Quốc ăn thấy ngon, khen là "hẩu", nên sau người ta gọi lái đi là trái Dưa Hấu.Dưa nhiều ăn không hết, nên Mai An Tiêm đã khắc tên của mình lên trên những trái dưa hấu ấy. Và thả những tên này xuống dưới dưới. Nhân dân ở ven dưới, vớt được tên này lên. Họ lấy làm lạ, bèn bổ ra ăn thử thì thấy tên có vị ngon ngọt quá. Họ liền đem thứ tên lạ này Đờng lên nhà vua. Khi nhìn thấy tên có khắc tên Mai An Tiêm, nhà vua chợt hiểu ra tất đoàn. Còn vô cùng hối hận bèn cho gọi đoàn gia đình Mai An Tiêm trở về.Trở về đất liền, Mai An Tiêm đem theo toàn bộ số hạt giống, phân phát cho người dân tiếng đem gieo trồng, chăm bón. Đó chính là nguồn gốc của tên dưa hấu mà chúng ta ăn ngày nay.Về sau, khắp nước ta, nơi đâu cũng có giống dưa hấu. Nhưng người ta đảm chỉ có huyện Nga Sơn là trồng được những tên ngon hơn đoàn, vì nơi ấy xưa là hòn đảo An Tiêm ở, trải qua mấy nghìn năm nước cạn, cát bồi nay đã liền vào với đất.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ngày xưa, vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, have a chàng trai tên là Mai An Tiêm. Mai An Tiêm nhanh nhẹn, tháo vat, lại chăm chỉ should be nhà vua much mực yêu mến and còn gà cả con gái nuôi cho chàng nữa. Vua much yêu quý Một Tiêm be thường ban cho chàng multiple of ngon vật lạ.

Tất Thấy mọi người ai received lộc vua ban will nâng niu ca tụng, riềng Một Tiêm lại bảo that:

- Của mình làm ra mới quý, của còn biếu is the lo, của cho is the nợ!

Chàng retained chăm chỉ làm phổi, do not hề có ý trông chờ vào bổng lộc vua ban.

Tất cả chỉ chờ may thế, bon quan ninh thần bèn Move câu nói of Mai An Tiêm Tàu lên nhà vua. Nhà vua vô cùng tức giận and for that chàng is one kẻ kiêu bạc vô ơn. Nhà vua giận lắm: "Đã thế to see, if chỉ trông vào sức mình thì hắn may sống nổi không". Ngại sai quân lính bắt stored Mai An Tiêm rồi đuổi cả gia đình chàng ra đảo hoang.

Cả gia đình Mai An Tiêm lenh đênh trên biển hết ngày this to ngày khác. Cuối cùng, they are cập bến up one hòn đảo lạ. Vợ Mai An Tiêm khóc lóc kêu lên:

- Sao tôi khổ thế này? Biết vậy thì we should not làm nhà vua tức giận!

- Trời was sinh ra ta, sống chết is out Trời and out ta. Chỉ requires đôi bàn tay này thì we will sợ chết đói đâu. - Mai An Tiêm một vợ ủi.

Tình cờ one hôm, Mai An Tiêm phát hiện ra has an đàn chim từ phương Tây to, we đậu trên bờ and đang ăn one loại hạt gì That màu đen Lay. Mai An Tiêm nghĩ thầm: "Hạt this chim ăn been thì chắc người are ăn được!" Nghĩ vậy, Mai An Tiêm liền thu gom hết số hạt lại and Move gieo trồng dưới đất. Ngày ngày, Mai An Tiêm ra sức chăm bón cho ruộng vườn of mình. Chẳng bao lâu sau, ruộng vườn of chàng trở be xanh tốt, um tùm. Cây nở hoa, kết thành trái để. Đến mùa thu hoạch, Mai An Tiêm cùng vợ con with the Move hết số quả was chín về nhà. Quả nào quả nấy will be màu xanh thắm, on bổ quả ra, thì bên trong ruột lại may màu đỏ tươi, mông nước and has cả hạt màu đen nữa. Khỉ ăn quả, thì lại thấy quả have vị ngon, ngọt, thơm mát. Một ngày kia, have a chiếc tàu gặp bão, bèn cập bến vào đảo to avoid bão. Moi nuoi lên bãi cát, thấy have many quả lạ, ngon. Họ đua nhau đổi thực phẩm cho gia đình An Tiêm. Rồi from, tiếng đồn vang xa that have a giống quả much ngon trên hòn đảo ấy. Các tàu buôn Tập NAP ghé to đổi lương thực, thực phẩm cho gia đình An Tiêm to be nem vị ngon of quả lạ. Nhờ which which gia đình bé nhỏ of An Tiêm trở be đầy đủ, cuộc sống was sung túc đầy đủ than. Vì chim have mang hạt quả từ phương Tây to be An Tiêm đặt tên cho thứ quả This is Tây Qua. Các thương lái Trung Quốc ăn thấy ngon, khen là "Hậu", should sau người ta gọi lái đi is trái dưa hấu. Dưa nhiều ăn no hết, should Mai An Tiêm was khắc name of mình lên trên those trái dưa hấu ấy. Và thả those quả this xuống under the biển. Nhân dân out ven biển, vot been quả this lên. Họ lấy làm lạ, bèn bổ ra ăn thử thì thấy quả have vị ngon ngọt quá. Họ liền Move thứ quả lạ this dâng lên nhà vua. Khí nhìn thấy quả have khắc tên Mai An Tiêm, nhà vua chợt hiểu ra tất cả. Ông vô cùng hối hận bèn cho gọi cả gia đình Mai An Tiêm trở về. Trở về đất liền, Mai An Tiêm Move theo toàn bộ số hạt giống, phân phát cho người dân to Move gieo trồng, chăm bón. Which is chính nguồn gốc of quả dưa hấu which is our ăn ngày nay. Về sau, khắp nước ta, nơi đâu also like dưa hấu. But người ta nói only huyện Nga Sơn is trồng are those quả ngon hơn cả, vì nơi ấy xưa is hòn đảo Một out Tiêm, trải qua mấy nghìn năm nước cạn, cát bồi nay was liền to as đất.











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: