Harry liked all his new teachers a great deal. Professor McGonagall wa dịch - Harry liked all his new teachers a great deal. Professor McGonagall wa Việt làm thế nào để nói

Harry liked all his new teachers a

Harry liked all his new teachers a great deal. Professor McGonagall was very clever at speaking Cat, and she and Harry sometimes had animated Cat conversations in the hallways, which always made Draco Malfoy shudder a little if he happened to walk by. But Harry's favorite adult friend of all, after the desperately shy Professor Quirrell, was Hagrid. Hagrid lived in a little hut on the school grounds with his friend Fang, and he knew more about animals than anyone Harry had ever met. Hagrid couldn't talk to the animals in their own languages very well, but he managed to make himself widely understood with friendly grunts and a lot of patience.

Harry loved roaming through the forest behind Hagrid's hut and talking to all the friendly creatures he met there. In the beginning, Hagrid was a little hesitant about Harry walking around in the forest at night.

"Yeh shouldn't be in the forest alone at night, Harry," he exclaimed one night when he came upon Harry and the Sorting Hat fishing in a small forest stream in the moonlight.

"Mr. Potter is not alone!" said the Sorting Hat a little huffily. "Surely, you can see that he is accompanied by qualified school staff?"

Hagrid looked doubtfully at their little campfire, where a couple of trouts were already roasting over the flames. The Sorting Hat had brought along an old sword that worked perfectly as a roasting spit.

"Well..." Hagrid was still a little hesitant, but he ate one of the trouts Harry offered him with a good appetite. "I think it's still against the school rules fer students to be in the forest at night, Harry."

But when Harry explained to him what Leaf had said about the difference between Rules and Laws, Hagrid had to admit that this made a lot of sense. He immediately agreed that the strange idea that students shouldn't walk in the lovely dark forest at night was probably more of a small Rule than an actual important Law.

But one night, Harry came upon something terribly strange in the Forbidden Forest.

He had had a very pleasant night talking to an old oak tree who had seen a lot and had some great stories to tell. Later, there had been a slight misunderstanding with an old friend of Hagrid's, Aragog, who for some reason had mistaken Harry for food, but they were all able to laugh about it afterwards. Aragog's laugh was a little shaky, since Harry had had to use some very strong magic to get his point across, but Hagrid roared with laughter when he heard about the silly mistake Aragog had made.

But as Harry was walking back home through the darkened forest, he came upon a strange scene in a moonlit clearing: A lovely white unicorn was lying on the ground, and a dark shape was crouched over it at an odd angle.

Harry immediately recognized professor Quirrell. He must be fond of nightly walks, just like Harry! Harry ran up to the dark-clad man.

"Hello, Professor!"

Professor Quirrell spun around, his face a little odd and white in the moonlight. He had loosened his turban, and Harry caught a glimpse of another face at the back of the young professor's head. His shard! His shard had a face of his own? Unfortunately, Harry only saw that other face for a fleeting moment before Professor Quirrell gave a strangled scream and ran off into the forest.

Harry sighed. If only he could have talked the professor into staying! They could have walked home together in the moonlight and perhaps become a little more friendly. Harry longed to take a closer look at that pale, haunting face he had glimpsed so briefly at the back of Quirrell's head. How wonderful, that Professor Quirrell's shard had his own face! Harry couldn't help wondering what his own Shard's face would look like. Perhaps he would look a little like the other shard? If only Shard could have a body of his own one day! Harry loved sharing his mind with him, of course, but he knew that Shard would probably enjoy himself more if he could walk around on his own sometimes. Perhaps he would even like to go exploring in the forest with Harry.

Harry glanced down at the unicorn. Uh oh. He didn't look good at all. He must have met with a horrible accident of some kind, for the poor creature was lying terribly still in a glittering pool of his own silver blood. Harry hurriedly scooped up the silvery liquid and used his magic to pour it back inside the unicorn. There! That was better! He added a little more magic for good measure, but the unicorn still didn't stir.

Harry's eyes welled with tears as he gazed down at the luminous snow-white creature. Dead. Yes, he was dead, beyond the reach of all magic. What sort of accident had the poor unicorn met with? There was something so terribly sad and strange about this. He looked as if he had been attacked by some savage beast. And why had Professor Quirrell crouched over him in that strange way? Something about the memory of his dark shape made Harry feel rather ill at ease, although he couldn't really explain to himself why that was. And why had there been a slight gleam of silver on the thin lips that Harry had seen at the back of Quirrell's head?

...

Later that night, Harry found his way to the teachers' quarters at Hogwarts. He felt a little guilty about this, since Professor Dumbledore had told him very specifically to be careful about walking through locked doors. But, Harry told himself, surely even Professor Dumbledore would make an exception if you just wanted to visit a friend.

After some searching, Harry found Quirrell's room. The young professor was sleeping fitfully on his narrow bed, tossing and turning and moaning slightly in his sleep. There was such a nervous expression on his face that Harry couldn't help giving him a little spark of magic to make him sleep better.

There! A slight smile hovered around Quirrell's mouth now, and his breathing became calm and even. After a moment's hesitation, Harry unwrapped the purple turban very, very carefully, making sure he didn't accidentally touch Quirrell's head and wake him up. Just a quick peek...

Professor Quirrell's Shard was sleeping as well. Harry gazed at the pale face for a long moment. It looked strangely unfinished for a face - the nose in particular could have used a little more work - but Harry thought it looked lovely nonetheless. It had a sort of stern, cold beauty to it, like stone or ice. Harry felt a sudden urge to kiss the smooth white forehead, very softly, so as not to wake the sleeping stranger. But that would probably be a little rude when they hadn't even been introduced?

The stranger stirred slightly, as if he could feel himself being watched, and Harry whispered: "Just go back to sleep. I will help you find that red stone very, very soon."

...

The autumn days began to grow chillier, and the trees began to lose their leaves. With the arrival of autumn came all sorts of lovely things like hot apple cider, warm fires, and a splendid autumn festival called Halloween.

For some reason, hollowed out vegetables filled with flickering candles began to hover over the tables in the great hall, and they looked very cheerful. Harry made a mental note to try something like this at home in the forest next time they had a birthday celebration. They didn't usually have any of these large pumpkins there, of course, but you could probably create much the same effect with hollowed out apples or - if you carved very, very carefully and used very small candles - plums. Or maybe potatoes? Yes, they would probably be easier to carve than juicy plums.

Harry and Ron were sitting at the Slytherin table, enjoying the abundant Halloween feast with their friends, when the door to the Great Hall was suddenly flung open with a thud. Professor Quirrell staggered in, his face even paler than usual.

"Troll... in the Dungeon..." he gasped and sank to the floor.

A troll? Harry lit up. He hadn't seen trolls in ages. No wonder the young professor had been in a rush to share such exciting news! "Come on, Ron!" He leapt up from the table. "Let's go meet him!"

"Me-Meet who?" For some reason, Ron looked a little pale.

"The troll, of course! Come on, don't be shy!" Harry dashed out of the Hall, followed by Ron with his wand clutched tightly in his hand.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Harry thích tất cả các giáo viên mới của mình một hợp đồng lớn. Giáo sư McGonagall là rất thông minh tại nói con mèo, và cô và Harry đôi khi có động Cat cuộc hội thoại trong các hành lang, mà luôn luôn làm Draco Malfoy rùng mình một chút nếu ông đã xảy ra để đi. Nhưng người bạn của Harry dành cho người lớn yêu thích của tất cả, sau khi giáo sư Quirrell tuyệt vọng nhút nhát, Hagrid. Hagrid đã sống trong một túp lều nhỏ trong khu vườn trường học với người bạn của ông Fang, và ông biết thêm về động vật hơn bất cứ ai Harry đã từng gặp. Hagrid không thể nói chuyện với các loài động vật trong ngôn ngữ riêng của họ rất tốt, nhưng ông quản lý để làm cho mình được hiểu rộng rãi với grunts thân thiện và rất nhiều kiên nhẫn.Harry yêu chuyển vùng qua rừng phía sau của Hagrid túp lều và nói chuyện với tất cả các sinh vật thân thiện ông gặp có. Ban đầu, Hagrid là một chút do dự về Harry đi bộ xung quanh trong rừng vào ban đêm."Yeh không nên trong rừng một mình vào ban đêm, Harry," ông kêu lên một đêm khi ông đến khi Harry và câu cá nón phân loại trong một dòng suối nhỏ rừng trong ánh trăng."Ông Potter không phải một mình!" ông nón phân loại một chút huffily. "Chắc chắn, bạn có thể thấy rằng ông được đi kèm bởi đội ngũ nhân viên có trình độ học?"Hagrid đã xem xét là của lửa trại nhỏ, nơi một vài trouts đã rang trong ngọn lửa. Nón phân loại đã mang theo một thanh kiếm cũ mà làm việc hoàn hảo như là một mũi đất rang."Vâng..." Hagrid là vẫn còn một chút do dự, nhưng nó đã ăn một trong trouts Harry đề nghị anh với một sự thèm ăn tốt. "Tôi nghĩ rằng đó là vẫn còn chống lại fer quy tắc học được trong rừng vào ban đêm, Harry."Nhưng khi Harry giải thích cho anh ta những gì lá đã nói về sự khác nhau giữa quy tắc và luật, Hagrid đã phải thừa nhận rằng điều này làm cho rất nhiều ý nghĩa. Ông ngay lập tức đồng ý rằng ý tưởng lạ rằng học sinh không nên đi bộ trong rừng tối đáng yêu vào ban đêm là có lẽ nhiều hơn một quy tắc nhỏ hơn một luật quan trọng thực tế.Nhưng một đêm, Harry đến khi một cái gì đó khủng khiếp lạ trong rừng cấm.Ông đã có một đêm rất dễ chịu nói chuyện với một cây sồi cũ người đã nhìn thấy rất nhiều và có một số câu chuyện tuyệt vời để kể. Sau đó, đã có một sự hiểu lầm nhỏ với một người bạn cũ của Hagrid của Aragog, người đối với một số lý do đã nhầm Harry cho thực phẩm, nhưng họ đã tất cả có thể cười về nó sau đó. Aragog của cười là một chút run rẩy, kể từ khi Harry có phải sử dụng một số ma thuật rất mạnh để có được điểm của ông trên, nhưng Hagrid roared với cười khi ông nghe nói về sai lầm ngớ ngẩn Aragog đã thực hiện.Nhưng như Harry đã đi bộ trở về nhà qua rừng tối, ông đến khi một cảnh lạ trong thanh toán bù trừ moonlit: một con kỳ lân màu trắng đáng yêu nằm trên mặt đất, và một hình dạng tối crouched trên nó ở một góc kỳ lạ.Harry ngay lập tức công nhận giáo sư Quirrell. Ông phải là ngây thơ của đêm đi, giống như Harry! Harry chạy lên để những người đàn ông bóng tối-clad."Xin chào, giáo sư!"Giáo sư Quirrell tách xung quanh thành phố, ông đối mặt với một chút lẻ và trắng trong ánh trăng. Ông đã nới lỏng khăn xếp của ông, và Harry bắt nhoáng thấy của một khuôn mặt ở mặt sau của giáo sư trẻ đầu. Mảnh gương của mình! Mảnh gương của ông có một khuôn mặt của mình? Thật không may, Harry chỉ thấy rằng khuôn mặt khác cho một thời điểm Thái trước khi giáo sư Quirrell đã đưa ra một scream bóp và bỏ đi vào rừng.Harry thở dài. Nếu chỉ ông có thể đã nói giáo sư vào ở! Họ có thể đã đi về nhà với nhau trong ánh trăng và có lẽ trở thành nhiều hơn một chút thân thiện. Harry mong để có một nhìn sâu hơn rằng nhạt, ám ảnh khuôn mặt ông có thoáng nhìn như vậy một thời gian ngắn ở mặt sau của Quirrell đầu. Làm thế nào tuyệt vời, giáo sư Quirrell shard có khuôn mặt của mình! Harry không thể không tự hỏi những gì mình mảnh gương mặt sẽ giống như thế. Có lẽ ông sẽ xem xét một chút như shard khác? Nếu chỉ có mảnh gương có thể có một cơ thể của mình một ngày! Harry yêu chia sẻ tâm trí của mình với anh ta, tất nhiên, nhưng ông biết rằng Shard sẽ có thể tận hưởng chính mình hơn nếu ông có thể đi bộ xung quanh mình đôi khi. Có lẽ ông muốn thậm chí để đi khám phá trong rừng với Harry.Harry liếc nhìn xuống lúc kỳ lân. Uh oh. Ông không nhìn tốt ở tất cả. Ông phải đã gặp với một tai nạn khủng khiếp của một số loại, cho các sinh vật nghèo đang nằm terribly vẫn còn trong một hồ bơi lấp lánh của máu bạc của mình. Harry nhanh chóng scooped lên các chất lỏng màu trắng bạc và sử dụng phép thuật của mình để đổ nó trở lại bên trong kỳ lân. Có! Đó là tốt hơn! Ông nói thêm một chút thêm ma thuật cho biện pháp tốt, nhưng kỳ lân vẫn không khuấy.Đôi mắt của Harry welled với nước mắt khi ông nhìn xuống lúc sinh vật lẫy sáng. Chết rồi. Có, anh ta đã chết, beyond the reach of tất cả phép thuật. Những gì sắp xếp của tai nạn kỳ lân nghèo đã gặp với? Có là một cái gì đó như vậy terribly buồn và lạ về việc này. Ông trông như thể ông đã bị tấn công bởi một số con thú hoang dã. Và tại sao có giáo sư Quirrell cúi hơn anh ta như vậy lạ? Harry cảm thấy khá bị bệnh thoải mái, mặc dù ông không thể thực sự giải thích cho mình tại sao đã làm một cái gì đó về bộ nhớ của mình hình dạng tối. Và tại sao có là một tia nhỏ bạc trên môi mỏng Harry đã nhìn thấy ở mặt sau của Quirrell đầu?...Sau đêm đó, Harry tìm thấy theo cách của mình để các giáo viên khu tại Hogwarts. Ông cảm thấy một chút tội lỗi về việc này, kể từ khi giáo sư Dumbledore đã nói với ông rất đặc biệt phải cẩn thận về đi bộ qua cửa bị khóa. Tuy nhiên, Harry nói với mình, chắc chắn ngay cả giáo sư Dumbledore sẽ làm cho một ngoại lệ nếu bạn chỉ muốn đến thăm một người bạn.Sau khi một số tìm kiếm, Harry thấy Quirrell của phòng. Các giáo sư trẻ fitfully ngủ trên giường của mình hẹp, tung và biến và rên rỉ hơi trong khi ngủ. Có là một biểu hiện thần kinh trên khuôn mặt của mình rằng Harry không thể giúp đem lại cho anh ta một tia lửa nhỏ của các phép thuật để làm cho anh ta ngủ tốt hơn.Có! Một nụ cười nhẹ bay lượn xung quanh miệng của Quirrell bây giờ, và hơi thở của mình trở nên bình tĩnh và thậm chí cả. Sau khi do dự một thời điểm, Harry unwrapped khăn xếp tím rất, rất cẩn thận, đảm bảo ông không vô tình chạm của Quirrell đầu và ta tỉnh dậy. Chỉ là một peek nhanh chóng...Giáo sư Quirrell Shard đã ngủ là tốt. Harry nhìn vào khuôn mặt nhạt cho một chút thời gian dài. Nó trông lạ chưa hoàn thành cho một khuôn mặt – mũi đặc biệt có thể sử dụng nhiều hơn một chút công việc - nhưng Harry nghĩ rằng nó trông đáng yêu Tuy nhiên. Đô thị này có một loại vẻ đẹp nghiêm khắc, lạnh để nó, giống như đá hoặc đá. Harry cảm thấy một Đôn đốc bất ngờ để hôn trán trắng mịn, rất nhẹ nhàng, như vậy là không để đánh thức những người lạ ngủ. Nhưng đó có lẽ sẽ là một chút thô lỗ khi họ thậm chí đã không được giới thiệu?Những người lạ khuấy một chút, nếu như ông có thể cảm thấy mình bị theo dõi, và Harry thì thầm: "chỉ trở lại giấc ngủ. Tôi sẽ giúp bạn tìm thấy rằng đá màu đỏ rất, rất sớm."...Những ngày mùa thu bắt đầu phát triển chillier, và cây bắt đầu để mất lá của họ. Với sự xuất hiện của mùa thu đến tất cả các loại vật đáng yêu như nóng apple cider, ấm áp và đám cháy, một lễ hội mùa thu tuyệt vời gọi là Halloween.Đối với một số lý do, rỗng rau đầy nhấp nháy nến bắt đầu để di chuột qua các bảng trong hội trường lớn, và họ trông rất vui vẻ. Harry đã thực hiện một lưu ý tâm thần để thử một cái gì đó như thế này ở nhà trong rừng tiếp theo thời gian họ đã có một lễ kỷ niệm sinh nhật. Họ không thường có bất kỳ của các bí ngô lớn có, tất nhiên, nhưng bạn có thể có thể tạo ra nhiều tác dụng tương tự với hollowed ra táo hoặc - nếu bạn khắc rất, rất cẩn thận và được sử dụng rất nhỏ nến - mận. Hoặc có lẽ là khoai tây? Có, họ sẽ có lẽ là dễ dàng hơn để đục hơn mận juicy.Harry và Ron đang ngồi tại bàn Slytherin, thưởng thức các feast Halloween phong phú với bạn bè của họ, khi cửa để Great Hall đột nhiên bao la mở với một té nghe cái bịch. Giáo sư Quirrell Le trong, khuôn mặt của mình ngay cả nhạt màu hơn bình thường."Quỷ lùn... trong ngục tối..." ông gasped và chìm xuống sàn nhà.Một troll? Harry sáng lên. Ông đã không nhìn thấy trolls trong lứa tuổi. Không có thắc mắc các giáo sư trẻ đã ở trong một vội vàng để chia sẻ tin tức thú vị! "Come on, Ron!" Ông đã nhảy lên khỏi bảng. "Hãy đi gặp gỡ anh ta!""Tôi-đáp ứng người?" Đối với một số lý do, Ron nhìn một chút nhạt."Quỷ lùn, tất nhiên! Thôi nào, đừng có nhút nhát!" Harry tiêu tan ra khỏi Hall, theo sau bởi Ron với cây đũa phép của mình cắp chặt chẽ trong bàn tay của mình.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Harry thích tất cả các giáo viên mới của mình rất nhiều. Giáo sư McGonagall đã rất khéo nói Cát, và cô và Harry đôi khi đã hoạt hình cuộc trò chuyện Cat trong các hành lang, mà luôn luôn làm Draco Malfoy rùng mình một chút nếu anh tình cờ đi ngang qua. Nhưng người bạn dành cho người lớn yêu thích của Harry hết, sau khi tuyệt vọng nhút nhát Giáo sư Quirrell, là Hagrid. Hagrid sống trong một túp lều nhỏ trên sân trường với bạn bè của mình Fang, và anh biết thêm về động vật hơn bất cứ ai mà Harry từng gặp. Hagrid không thể nói chuyện với các con vật bằng ngôn ngữ riêng của họ rất tốt, nhưng ông quản lý để làm cho mình hiểu rộng rãi với lẩm bẩm thân thiện và rất nhiều kiên nhẫn. Harry thân yêu roaming qua khu rừng phía sau chòi của lão Hagrid và nói chuyện với tất cả các sinh vật thân thiện, ông đã gặp có. Lúc đầu, bác Hagrid là một chút do dự về Harry đi bộ xung quanh trong rừng vào ban đêm. "Yeh không phải ở trong rừng một mình vào ban đêm, Harry," ông kêu lên một đêm khi ông ấy tìm đến Harry và các cá Sorting Hat trong một dòng suối rừng nhỏ trong ánh trăng. "Ông Potter không phải là một mình!" cho biết chiếc nón phân loại một chút cáu kỉnh. "Chắc chắn, bạn có thể thấy rằng anh được đi kèm bởi nhân viên nhà trường có trình độ?" Hagrid nhìn nghi ngại ở lửa trại nhỏ của họ, nơi một vài trouts đã được rang trên lửa. Chiếc nón phân loại đã mang theo một thanh kiếm cũ mà làm việc hoàn hảo như một nhổ rang. "Vâng ..." Hagrid vẫn còn một chút do dự, nhưng anh đã ăn một trong những trouts Harry đề nghị ông với một sự thèm ăn tốt. "Tôi nghĩ rằng nó vẫn còn chống lại nội quy của trường fer cho học sinh được trong rừng vào ban đêm, Harry." Nhưng khi Harry giải thích cho anh ta những gì Leaf đã nói về sự khác biệt giữa các quy tắc và luật, Hagrid đã phải thừa nhận rằng điều này thực hiện rất nhiều ý nghĩa. Ông lập tức đồng ý rằng các ý tưởng kỳ lạ rằng học sinh không nên đi bộ trong khu rừng tối tăm đáng yêu vào ban đêm có lẽ là nhiều hơn một Rule nhỏ hơn một Luật quan trọng thực tế. Nhưng một đêm, Harry bắt gặp một cái gì đó khủng khiếp lạ trong rừng Cấm. Ông đã có đã có một đêm rất dễ chịu nói chuyện với một cây sồi già đã nhìn thấy rất nhiều và đã có một số câu chuyện tuyệt vời để kể. Sau đó, đã có một sự hiểu lầm nhỏ với một người bạn cũ của lão Hagrid, Aragog, đối với một số lý do có nhầm lẫn Harry cho thực phẩm, nhưng tất cả họ đều có thể cười về nó sau đó. Cười Aragog là một chút run rẩy, kể từ khi Harry đã phải sử dụng một số phép thuật rất mạnh mẽ để có được quan điểm của mình trên, nhưng Hagrid gầm lên với tiếng cười khi nghe về những sai lầm ngớ ngẩn Aragog đã làm. Nhưng khi Harry đang đi bộ trở về nhà qua khu rừng tối tăm , ông bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ trong thanh toán bù trừ sáng trăng: Một con kỳ lân trắng đáng yêu đang nằm trên mặt đất, và một hình dạng tối đang thu mình trên nó ở một góc lẻ. Harry giáo sư ngay lập tức nhận Quirrell. Ông phải là ngây thơ của các tầng lớp xã hàng đêm, giống như Harry! Harry chạy lên với người đàn ông đen mạ. "Xin chào, Giáo sư!" Giáo sư Quirrell quay lại, khuôn mặt của mình một chút lẻ và trắng trong ánh trăng. Ông đã nới lỏng khăn xếp, và Harry thoáng thấy gương mặt khác ở phía sau đầu của các giáo sư trẻ. Mảnh vỡ của mình! Mảnh vỡ của mình đã có một khuôn mặt của mình? Thật không may, Harry chỉ thấy khuôn mặt khác trong một khoảnh khắc thoáng qua trước khi giáo sư Quirrell thét lên một tiếng bóp cổ và chạy vào rừng. Harry thở dài. Nếu chỉ ông có thể đã nói chuyện với giáo sư vào ở lại! Họ có thể đi bộ về nhà với nhau trong ánh trăng và có lẽ trở nên thân thiện hơn một chút. Harry mong mỏi để có một cái nhìn gần hơn mà nhạt, ám ảnh khuôn mặt anh đã thoáng thấy như vậy một thời gian ngắn ở phía sau đầu của Quirrell. Làm thế nào tuyệt vời, rằng mảnh vỡ của giáo sư Quirrell có khuôn mặt của chính mình! Harry không thể không tự hỏi những gì khuôn mặt Shard riêng của mình sẽ như thế nào. Có lẽ ông ta sẽ xem xét một chút giống như các mảnh vỡ khác? Nếu chỉ Shard có thể có một cơ thể của riêng một ngày của mình! Harry yêu chia sẻ tâm trí của mình với anh ta, tất nhiên, nhưng ông biết rằng Shard có lẽ sẽ thích mình hơn nếu ông có thể đi bộ xung quanh trên mình đôi khi. Có lẽ anh ta thậm chí còn muốn đi thám hiểm trong rừng với Harry. Harry nhìn xuống con kỳ lân. Uh oh. Anh không nhìn tốt ở tất cả. Ông phải đã gặp phải một tai nạn khủng khiếp của một số loại, cho các sinh vật nghèo đang nằm khủng khiếp vẫn còn trong một hồ bơi lấp lánh bạc máu của chính mình. Harry vội vàng vơ lấy cái chất lỏng màu bạc và sử dụng ma thuật của mình để đổ nó trở lại bên trong con kỳ lân. Có! Đó là tốt hơn! Ông nói thêm một chút phép thuật nhiều hơn cho các biện pháp tốt, nhưng kỳ lân vẫn không khuấy động. Mắt Harry trào nước mắt khi anh nhìn xuống các sinh vật tuyết trắng chói lọi. Dead. Vâng, anh ấy đã chết, ngoài tầm với của tất cả các phép thuật. Những loại tai nạn có kỳ lân nghèo gặp? Có cái gì đó khủng khiếp như vậy buồn và lạ về điều này. Anh nhìn như thể ông đã bị tấn công bởi những con thú hoang dã. Và tại sao đã giáo sư Quirrell cúi hơn anh ta ở chỗ cách kỳ lạ? Một cái gì đó về bộ nhớ của hình đen tối của mình làm Harry cảm thấy khá không thoải mái, mặc dù anh có thể không thực sự giải thích cho mình tại sao đó là. Và tại sao đã có được một tia sáng lóe lên chút bạc trên đôi môi mỏng mà Harry đã nhìn thấy ở phía sau đầu của Quirrell? ... Sau đêm đó, Harry đã tìm được đường đến khu tập thể của giáo viên ở trường Hogwarts. Ông cảm thấy một chút tội lỗi về việc này, kể từ khi giáo sư Dumbledore đã nói với anh rất đặc biệt cẩn thận về đi bộ qua những cánh cửa bị khóa. Nhưng, Harry tự nhủ, chắc chắn thậm chí giáo sư Dumbledore sẽ làm cho một ngoại lệ nếu bạn chỉ muốn đến thăm một người bạn. Sau khi một số tìm kiếm, Harry thấy căn phòng của Quirrell. Các giáo sư trẻ tuổi đang ngủ thất thường trên giường hẹp của mình, tung và biến và rên rỉ nhẹ trong giấc ngủ của mình. Có một biểu hiện thần kinh như vậy trên khuôn mặt của mình mà Harry không thể giúp cho anh một tia lửa nhỏ ma thuật để làm cho anh ta ngủ ngon hơn. Có! Một nụ cười nhẹ bay lượn xung quanh miệng Quirrell của bây giờ, và hơi thở của mình trở nên ổn định và thậm chí cả. Sau khi do dự một lát, Harry tháo những chiếc khăn xếp màu tím rất, rất cẩn thận, chắc chắn ông đã không vô tình chạm vào đầu Quirrell và đánh thức ông dậy. Chỉ cần một cái nhìn nhanh chóng ... Shard của giáo sư Quirrell đang ngủ là tốt. Harry nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh xao một lúc lâu. Nó trông rất lạ mắt chưa hoàn thành cho một khuôn mặt - mũi nói riêng có thể đã sử dụng một công việc ít hơn - nhưng Harry nghĩ rằng nó trông đáng yêu không kém. Nó đã có một loại nghiêm khắc, vẻ đẹp lạnh lùng với nó, giống như đá hoặc nước đá. Harry cảm thấy một sự thôi thúc đột ngột hôn lên trán trắng mịn, rất nhẹ nhàng, như vậy là không để đánh thức người lạ ngủ. Nhưng điều đó có lẽ sẽ là một chút thô lỗ khi họ thậm chí còn chưa được giới thiệu? Người lạ khuấy nhẹ, như thể anh có thể cảm thấy mình đang bị theo dõi, và Harry thì thầm: "Chỉ cần đi ngủ trở lại, tôi sẽ giúp bạn tìm thấy rằng đá đỏ. rất, rất sớm. "... Những ngày mùa thu bắt đầu phát triển chillier, và cây bắt đầu rụng lá. Với sự xuất hiện của mùa thu đến tất cả các loại vật đáng yêu như rượu táo nóng táo, hoả hoạn, ấm áp, và một lễ hội mùa thu lộng lẫy gọi là Halloween. Đối với một số lý do, rau rỗng chứa đầy sự rung nến bắt đầu di chuột qua các bảng trong đại sảnh, và họ trông rất vui vẻ. Harry đã ghi nhận ý thử một cái gì đó như thế này ở nhà trong thời gian tới rừng mà họ đã có một lễ kỷ niệm sinh nhật. Họ thường không có bất kỳ những quả bí ngô lớn có, tất nhiên, nhưng bạn có thể có thể tạo ra nhiều tác dụng tương tự với rỗng táo hoặc - nếu bạn chạm khắc rất, rất cẩn thận và sử dụng nến rất nhỏ - mận. Hoặc có lẽ khoai tây? Vâng, có lẽ họ sẽ dễ dàng hơn để khắc hơn mận ngon ngọt. Harry và Ron đang ngồi ở bàn Slytherin, thưởng thức những bữa tiệc Halloween dồi dào với bạn bè của họ, khi cánh cửa vào Đại sảnh đường đã bất ngờ bật mở với một tiếng uỵch. Giáo sư Quirrell so le trong, khuôn mặt của mình thậm chí có màu nhạt hơn bình thường. "Troll ... trong ngục tối ..." anh thở hổn hển và chìm xuống sàn nhà. Một troll? Harry sáng lên. Ông đã không nhìn thấy troll lứa tuổi. Không có gì ngạc nhiên khi giáo sư trẻ đã có mặt tại một cuộc chạy đua để chia sẻ tin tức thú vị như vậy! "Thôi nào, Ron!" Ông nhảy lên khỏi bàn. "Chúng ta hãy đi gặp anh ấy!" "Me-Gặp ai?" Đối với một số lý do, Ron nhìn một chút nhạt. "The troll, tất nhiên! Thôi nào, đừng ngại!" Harry chạy ra khỏi hội trường, tiếp theo là Ron với cây đũa phép của mình nắm chặt thật chặt trong tay.


























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: