CHAPTER 12   Tiffany slowly pulled away her lips from Taeyeon as she f dịch - CHAPTER 12   Tiffany slowly pulled away her lips from Taeyeon as she f Việt làm thế nào để nói

CHAPTER 12 Tiffany slowly pulled



CHAPTER 12





Tiffany slowly pulled away her lips from Taeyeon as she found Taeyeon was just frozen and didn’t even give her any reaction. A sudden pang was just creeping over her whole body. Her heart was aching. The pain was penetrating deeply. The whole of her body was voluntary trembling. At that time, she knew she’d already broken. She also knew that it had already over. She knew that it supposed to be the last goodbye.

She would never meet and see her again as it would dig deeper wound for her. She knew she’s fool. She found herself stupid. She knew that it was real though in her desperate she really hoped it was only bad dream. But no. It’s reality. She had to cope with fact that she’s mistaken. She realized that her love toward Taeyeon was pure. She knew that she was sincere; however she couldn’t bear that in fact, her thought was wrong. Taeyeon didn’t have the same feeling as she did. She perhaps loved her, but not as the way she felt. She loved her as a sister, as a friend. Not more. And now she messed it all.

She couldn’t turn back the time and held herself not to kiss Taeyeon. She wished she could back to few minutes ago and resist herself not to admit whole of stupid things. She should’ve known that Taeyeon didn’t have mutual feeling with her. But it was too late. It was just happened and she had to go through with that.

Now, in front of her, a pair of eyes was staring of her. But Tiffany didn’t found any spark of love or else. All the things she could find inside the eyes were only puzzled look. She found nothing. It represented nothing. Tiffany felt shameful, pain, shattered, tangling together. Her thought wander aimlessly. She didn’t know what to say or what to do. There was a very long awkward pause.

“F-fani~aaa, mianhae,” finally Taeyeon opened up her mouth, be the first who broke the ice between them. Taeyeon tried to hold Tiffany’s hands, but Tiffany just briskly pulled it away. She didn’t want to feel more pain. Every touch she felt would only make her harder to move one.

“No… I-I’m the one who suppose to say that, Taeyeon,” Tiffany stuttered. She shifted her eyes from her hand to Taeyeon. She collected all of her courage to eye on her.

“Mianhae… Mianhae,” she uncurbed sobbed. She covered her face with her both palms, while the tears were running down her cheeks. She even had no idea whether those tears would stop running or not. She wasn’t sure it would stop. Unless her lacrimal gland was draining perhaps.

While Taeyeon was still trying her best to approach Tiffany and hug her, Tiffany just jerked and struggled to get loose. She pulled Taeyeon away. Taeyeon didn’t persist again as she knew Tiffany really didn’t want it. Taeyeon looked down, wasn’t able to say anything.

“Don’t… don’t touch me or hug me anymore, Tae,” she struggled to speak in the middle of her sobs. “You make it harder for me,” she muttered again.

Taeyeon was remaining silent, willingly to listen what would Tiffany say.

“I’m such a failure, Tae,” Tiffany finally lifted her head again and looked at her. She smiled pathetically. “I was too naïve to believe myself that…”

“That you love me too,” she finished her sentence hard.

Taeyeon shook her head.

“You’re not a failure, Fani~aaa,” she said. “It’s not like that…”

“Like what? Now you will say that I was wrong? That you love me too?” Tiffany raised her tone in her frustration.

Taeyeon didn’t answer.

“Now you can’t answer my question. It’s official. I was the sole player in this relationship,” she stated.

“Not like that, Fani~aaa. I was hurt when I saw you hurt too,” Taeyeon pleaded.

“Taeyeon,” Tiffany spoke up. “Don’t be guilty because of me. Don’t take it as a burden, please,” she said sincerely. “I never regret to love someone like you,” she forced a smile but she really meant it when she mentioned the sentence. “And I always realize that love could be hurt. But I really had no idea how hurt it was until… until now. And it convinces me more that I really love you.”

“Tiffany… I… I’m really sorry…”

“No, Tae. Don’t say that again, please,” Tiffany shook her head.

“Tae… I… I need to be alone,” Tiffany said. “Would you like to leave me alone, please?”









Taeyeon was staring at the ceiling on her room. She was back on her room now. Laying on the bed with vacant look. Her thought was wandering aimlessly. The whole scene was spinning around in her head. She wasn’t sure about her feeling. She had no idea about what was happening. But one unmistakable thing, when she witnessed Tiffany cried, her heart was suddenly sting too. She felt pain. Undescribable pain, but yes, it hurt. She never liked to see Tiffany crying whatever the reason. She couldn’t believe that was happening to them.

She felt it was just like yesterday she came to this house, applied for the job vacancy. She remembered how glad she was when she was accepted. She remembered when Jessica came into her room and told her many things about Tiffany. She remembered when she acted like a dumb in order to save Tiffany from the crowd of fans at the cinema. She remembered when for the first time her heart was melting when Tiffany was crying and snuggling into her after broke up with Siwon. She remembered how anger she was when Siwon insisted came back to Tiffany’s life at the restaurant. She remembered how hard their fuss at that night. She remembered how rude she was toward Tiffany when she was sick and she remembered the eyes of her were so pure and sincere. She remembered when Tiffany begged her not to leave and she just went away. She remembered how satisfy she was when finally she could rewarded the guy a punch. And she – still could feel – the warm lip met her lips, just like few minutes ago. It was real.

Taeyeon glimpsed on her suitcase at the corner of the room. She’d already packed all of her stuffs into it. She was planning to leave and back to her hometown tomorrow. It was over. She wouldn’t meet her again. And she thought Tiffany would hope never met her again as well. But perhaps, one day, if they are coincidentally bumping, she will wave her hand and naturally smile to her. Just like an old friend. People say time would heal everything. And she hoped it was true.

Taeyeon’s tears were streaming down her cheeks to. But she didn’t sob. She wiped it away and tried her best not to cry anymore. She was afraid tomorrow her eyes would be swollen. She didn’t want Tiffany caught her cry. Just by the next second after she wiped her tears, the gleam of light was emerging. Taeyeon caught it was from the door. The door was slightly opening. Then a silhouette popped along with the light. The footsteps were barely heard. But it came closer. Taeyeon felt her throat was tight. She quickly closed her eyes and only relied on her ears now. The footsteps sound was stopping exact beside her. Now she could felt the sound of breath. And her nose could smell the scent she used to sense.

It was her.

Tiffany stared for some seconds before she bent down. She tucked her hair behind her ears. Taeyeon could felt a gentle and softly stroke at her hair. And then a sweet peck on her forehead.

“Mianhae, Tae,” she heard Tiffany whispered. “I don’t mean to steal another kiss from you… But I promise, it will be the last.”

There was a short pause before Tiffany finished her sentence.

“I love you so much and never regret it. Thank you for everything you did for me,” she whispered again and left.







Morning sunlight was shimmering off the bloated face that was still drifting into her slumber through the trellis of windows, indicating the morning already come. Followed by the alarm sound, Taeyeon jerked and briskly woke up. She realized, the earlier she left this house, the better it would be. As the consciousness took over her heavy-eyed, she suddenly realized that… there was a pink envelope been inserted at the edge of the door. She widened her eyes and quickly got out her bed. She grabbed it and slowly hauled up the letter from inside.



Taeyeon,

When you’re reading this letter, I probably had already left Korea.

I’m heading to States and don’t have any plan to back here.

I know we had experienced a really absurd experience. I never expected it would end up like this. At the first time I accept you to work, I really expect we could be close and build a good friendship. I imagined we would be a good friend. We would share many things. We would hang out together, enjoyed tea time together, sometimes had a row, and then we just made it up again. I was very delighted and believed that my thought was really worked when finally I found that you really be the one who I could rely on. Taeyon, you really had no idea about how glad I felt at that time.

Taeyeon, I wasn’t sure where it was beginning but I knew, there’s something weird on me. I never experienced this kind of feeling before. In my past, everything seemed so normal. I fell in love with Siwon and nothing’s special with that. We broke up and I didn’t find myself shattered. I was just going fine. I was strong. And it was because of you. Initially, I thought it was the power of friendship. But lately I knew it was wrong.

I began to sense another feeling. My feeling toward you was my inner strength. You may not believe this, but I tell you the truth. It was my energy pills. Every time I saw you smile, I felt my heart was fluttering. And every time I saw you sad, I always struggled myself not to let my tears flown because I didn’t want you know. You would find me weird and I was so freak out to lose you.

But the hardest time for me was, when more and more day I found myself was trapped into a prison and I didn’t have
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!


CHƯƠNG 12





Tiffany từ từ kéo đi đôi môi của mình từ Taeyeon khi cô tìm thấy Taeyeon chỉ được đông lạnh và thậm chí không cung cấp cho mình bất kỳ phản ứng. Một bất ngờ pang chỉ cần leo qua toàn bộ cơ thể của mình. Trái tim của cô đau. Những đau đớn thâm nhập sâu sắc. Toàn bộ cơ thể của cô đã tự nguyện rung. Tại thời điểm đó, cô biết cô đã đã hỏng. Cô ấy cũng biết rằng nó có đã qua. Cô biết rằng nó phải là tạm biệt cuối.

cô sẽ không bao giờ đáp ứng và nhìn thấy cô ấy một lần nữa khi nó sẽ đào sâu vết thương cho cô ấy. Cô ấy biết rằng cô là kẻ ngốc. Cô thấy mình ngu ngốc. Cô biết rằng nó đã được thực sự mặc dù trong cô tuyệt vọng cô thực sự hy vọng nó đã là chỉ là ác mộng. Nhưng không có. Đó là thực tế. Cô đã có để đối phó với thực tế là cô đã nhầm lẫn. Cô nhận ra rằng tình yêu của mình đối với Taeyeon đã được tinh khiết. Cô ấy biết rằng cô ấy đã được chân thành; Tuy nhiên, cô không thể chịu rằng trong thực tế, suy nghĩ của mình đã sai. Taeyeon đã không có cảm giác tương tự như cô ấy đã làm. Cô ấy có lẽ yêu thích của cô, nhưng không phải là cách cô ấy cảm thấy. Cô ấy yêu cô ấy như là một em gái, như một người bạn. Không nhiều hơn nữa. Và bây giờ cô messed nó tất cả.

cô không thể quay trở lại thời gian và tổ chức mình không hôn Taeyeon. Cô muốn cô ấy có thể trở lại để vài phút trước đây và chống lại mình không phải thừa nhận toàn bộ những điều ngu ngốc. Cô nên biết rằng Taeyeon đã không có cảm giác lẫn nhau với cô ấy. Nhưng nó đã quá muộn. Nó chỉ xảy ra và cô ấy đã phải trải qua với điều đó.

bây giờ, ở phía trước của cô, một đôi mắt nhìn chằm chằm của cô. Nhưng Tiffany không tìm thấy bất kỳ tia lửa của tình yêu hoặc người nào khác. Tất cả những điều cô ấy có thể tìm thấy bên trong mắt chỉ bối rối nhìn. Cô thấy không có gì. Nó đại diện cho không có gì. Tiffany cảm thấy đáng xấu hổ, đau, tan vỡ, tangling với nhau. Suy nghĩ của mình đi lang thang aimlessly. Cô ấy không biết những gì để nói hoặc làm gì. Đã có một tạm dừng rất dài vụng.

"F-fani ~ aaa, mianhae," cuối cùng Taeyeon đã mở ra miệng của mình, là người đầu tiên những người đã phá vỡ đá giữa chúng. Taeyeon đã cố gắng để giữ bàn tay của Tiffany, nhưng Tiffany chỉ briskly kéo nó đi. Cô ấy không muốn để cảm thấy đau đớn nữa. Mọi liên lạc cô cảm thấy sẽ chỉ làm cho cô ấy khó khăn hơn để di chuyển một.

"số... Tôi-tôi là một trong những người cho rằng để nói rằng, Taeyeon, "Tiffany stuttered. Nó chuyển đôi mắt của cô từ tay để Taeyeon. Cô thu thập tất cả lòng dũng cảm của cô để mắt trên cô

"Mianhae... Mianhae,"bà uncurbed sobbed. Nó bảo vệ khuôn mặt của cô với cô ấy cả hai lòng bàn tay, trong khi những giọt nước mắt đã chạy xuống má của mình. Cô thậm chí không có ý tưởng cho dù những giọt nước mắt sẽ ngừng chạy hay không. Cô đã không chắc chắn nó sẽ ngừng. Trừ khi cô tuyến lệ đạo thoát có lẽ.

trong khi Taeyeon đã vẫn cố gắng của cô tốt nhất để tiếp cận Tiffany và ôm cô, Tiffany chỉ jerked và đấu tranh để có được lỏng lẻo. Cô kéo Taeyeon đi. Taeyeon đã không kéo dài một lần nữa khi cô biết Tiffany thực sự không muốn nó. Taeyeon nhìn xuống, đã không thể nói bất cứ điều gì.

"không... không liên lạc với tôi hay ôm tôi nữa, Tae," cô đấu tranh để nói ở giữa sobs của cô. "Bạn làm cho nó khó khăn hơn đối với tôi," cô muttered lại.

Taeyeon còn lại im lặng, sẵn sàng để nghe những gì nào Tiffany nói.

"tôi là như vậy thất bại một, Tae,"Tiffany cuối cùng nâng lên đầu của cô một lần nữa và nhìn vào cô ấy. Cô cười pathetically. "Tôi đã quá ngây thơ để tin rằng bản thân mình mà..."

"Yêu tôi quá," cô kết thúc câu của mình cứng.

Taeyeon lắc đầu của cô.

"Anh không phải là một sự thất bại, Fani ~ aaa," cô nói. "Nó không phải là như vậy... "

"thích gì? Bây giờ bạn sẽ nói rằng tôi đã sai? Rằng em yêu anh quá?"Tiffany nêu ra giai điệu của cô trong cô thất vọng.

Taeyeon đã không trả lời.

"bây giờ bạn không thể trả lời câu hỏi của tôi. It's chính thức. Tôi là cầu thủ duy nhất trong mối quan hệ này,"cô nói.

" không giống như Fani, ~ aaa. Tôi đã bị thương khi tôi thấy bạn đau quá,"Taeyeon kêu gọi.

"Taeyeon,"Tiffany đã nói lên. "Đừng có tội vì tôi. Không dùng nó như một gánh nặng, xin vui lòng,"cô nói chân thành. "Tôi không bao giờ hối tiếc cho tình yêu một người như bạn," cô buộc một nụ cười nhưng cô thực sự có nghĩa là nó khi cô đề cập đến câu. "Và tôi luôn luôn nhận ra rằng tình yêu có thể được đau. Nhưng tôi thực sự không có ý tưởng làm thế nào đau đớn nó đã cho đến khi... cho đến bây giờ. "Và nó thuyết phục tôi thêm rằng tôi thực sự yêu bạn."

"Tiffany... TÔI... Tôi thật sự xin lỗi... "

"No, Tae. Không nói rằng một lần nữa, xin vui lòng, "Tiffany lắc đầu.

"Tae... TÔI... Tôi muốn được một mình,"Tiffany nói. "Bạn có muốn để lại cho tôi một mình, vui lòng?"









Taeyeon nhìn chằm chằm vào trần nhà vào phòng của cô. Cô là trở lại vào phòng của cô bây giờ. Đặt trên giường với cái nhìn trống. Suy nghĩ của mình lang thang aimlessly. Toàn bộ cảnh quay xung quanh trong đầu của cô. Cô đã không chắc chắn về cảm giác của mình. Cô không có ý tưởng về những gì đã xảy ra. Nhưng một điều không thể nhầm lẫn, khi cô đã chứng kiến Tiffany khóc, trái tim của cô là đột nhiên sting quá. Cô cảm thấy đau đớn. Undescribable đau, nhưng có, nó làm tổn thương. Cô ấy không bao giờ có thể thích để xem Tiffany khóc dù là lý do. Cô không thể tin rằng đã xảy ra với họ.

cô cảm thấy nó đã giống như hôm qua cô đã để căn nhà này, áp dụng cho việc làm trống. Cô nhớ làm thế nào vui mừng cô là khi cô ấy đã được chấp nhận. Cô nhớ khi Jessica đã vào phòng của mình và nói với cô điều nhiều về Tiffany. Cô nhớ khi cô đã hành động như một câm để tiết kiệm Tiffany từ đám đông của người hâm mộ tại các rạp chiếu phim. Cô nhớ khi cho lần đầu tiên trái tim của cô nóng chảy khi Tiffany khóc và snuggling vào cô sau khi chia tay với Siwon. Cô nhớ như thế nào tức giận khi Siwon khẳng định trở lại cuộc sống của Tiffany tại nhà hàng. Cô nhớ làm thế nào cứng của fuss vào ban đêm đó. Cô nhớ thô lỗ như thế nào cô ấy đã hướng tới Tiffany khi cô đã bị bệnh và cô nhớ lại đôi mắt của cô đã như vậy tinh khiết và chân thành. Cô nhớ khi Tiffany begged cô ấy không để lại và cô chỉ cần đi đi. Cô nhớ như thế nào đáp ứng khi cuối cùng cô ấy có thể khen thưởng các chàng một cú đấm. Và cô ấy-vẫn có thể cảm thấy-lip ấm đã gặp đôi môi của cô, cũng giống như vài phút trước đây. Nó đã là bất.

Taeyeon thoáng nhìn vào va li của cô ở góc của căn phòng. Cô đã có đóng gói tất cả các chất liệu của mình vào nó. Cô đã có kế hoạch để lại và trở lại quê hương của mình vào ngày mai. Nó đã hơn. Cô sẽ không gặp cô ấy một lần nữa. Và cô suy nghĩ Tiffany hy vọng không bao giờ gặp cô ấy một lần nữa là tốt. Nhưng có lẽ, một ngày, nếu họ đang vô tình chạm, cô sẽ sóng tay của mình và tự nhiên nụ cười với cô. Giống như một người bạn cũ. Người nói rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả mọi thứ. Và cô hy vọng nó là đúng sự thật.

Taeyeon của nước mắt đã streaming xuống má của mình để. Nhưng cô không sob. Cô bị xóa nó đi và cố gắng tốt nhất của mình không để khóc nữa. Cô đã sợ ngày mai đôi mắt của cô sẽ được sưng. Cô ấy không muốn Tiffany bắt cô khóc. Chỉ bằng cách thứ hai tiếp theo sau khi cô ấy lau nước mắt của cô, tia ánh sáng đang nổi lên. Taeyeon bắt gặp nó từ cửa. Cửa đã mở một chút. Sau đó, một bóng popped cùng với ánh sáng. Bước chân đã được hiếm khi nghe nói. Nhưng nó đến gần hơn. Taeyeon cảm thấy cổ cô ta là chặt chẽ. Cô nhanh chóng đóng cửa đôi mắt của mình và chỉ dựa trên đôi tai của mình bây giờ. Những âm thanh chân dừng lại chính xác bên cạnh cô ấy. Bây giờ cô có thể cảm thấy những âm thanh của hơi thở. Và mũi của cô có thể ngửi thấy mùi hương mà cô sử dụng để cảm giác.

nó đã là cô

Tiffany stared một số giây trước khi cô ấy cúi xuống. Nó giấu tóc của cô đằng sau đôi tai của mình. Taeyeon có thể cảm thấy nhẹ nhàng và nhẹ nhàng đột quỵ tại tóc của cô. Và sau đó một peck ngọt trên trán của cô

"Mianhae, Tae," cô nghe Tiffany thì thầm. "Tôi không có nghĩa là để ăn cắp một nụ hôn từ bạn... Nhưng tôi hứa, nó sẽ là cuối cùng."

Có là một tạm dừng ngắn trước khi Tiffany kết thúc câu của mình.

"tôi yêu bạn rất nhiều và không bao giờ hối tiếc nó. Cảm ơn bạn cho tất cả mọi thứ bạn đã làm cho tôi, "cô thì thầm một lần nữa và rời khỏi.







Ánh sáng mặt trời buổi sáng shimmering khỏi mặt bloated vẫn trôi vào ngu ngon của mình thông qua lưới mắt cáo của windows, cho biết buổi sáng đã đến. Theo sau những âm thanh báo động, Taeyeon jerked và briskly tỉnh dậy. Cô nhận ra rằng trước đó bà rời khỏi căn nhà này, thì tốt hơn nó sẽ là. Như ý thức đã qua cô mắt nặng, cô đột nhiên nhận ra rằng... có một phong bì màu hồng được đưa vào ở rìa của cửa. Cô mở rộng đôi mắt của mình và nhanh chóng nhận ra giường của cô. Cô nắm lấy nó và từ từ kéo lên thư từ bên trong.



Taeyeon,

khi bạn đang đọc bức thư này, tôi có lẽ đã đã rời Triều tiên.

tôi là nhóm để kỳ và không có bất kỳ kế hoạch để trở lại đây.

Tôi biết chúng tôi đã có kinh nghiệm một kinh nghiệm thực sự ngớ ngẩn. Tôi không bao giờ mong đợi nó sẽ kết thúc như thế này. Tại lần đầu tiên tôi chấp nhận bạn làm việc, tôi thực sự hy vọng chúng tôi có thể được đóng và xây dựng một tình bạn tốt. Tôi tưởng tượng chúng tôi sẽ là một người bạn tốt. Chúng tôi muốn chia sẻ nhiều thứ. Chúng tôi sẽ hang out với nhau, rất thích trà thời gian với nhau, đôi khi có một hàng, và sau đó chúng tôi chỉ làm cho nó một lần nữa. Tôi đã rất vui mừng và tin rằng suy nghĩ của tôi thực sự đã làm việc khi cuối cùng tôi thấy rằng bạn thực sự là một trong những người tôi có thể dựa vào. Taeyon, bạn thực sự không có ý tưởng về làm thế nào vui mừng tôi cảm thấy lúc đó thời gian.

Taeyeon, tôi đã không chắc chắn nơi nó bắt đầu nhưng tôi biết, đó là một cái gì đó kỳ lạ tôi. Tôi không bao giờ có kinh nghiệm loại cảm giác trước. Trong quá khứ của tôi, tất cả mọi thứ dường như bình thường như vậy. Tôi rơi trong tình yêu với Siwon và không có gì đặc biệt với điều đó. Chúng tôi đã chia và tôi đã không tìm thấy bản thân mình tan vỡ. Tôi đã chỉ cần đi tốt đẹp. Tôi đã mạnh mẽ. Và đó là bởi vì bạn. Ban đầu, tôi nghĩ rằng nó là sức mạnh của tình hữu nghị. Nhưng gần đây tôi biết đó là sai.

tôi bắt đầu cảm nhận được một cảm giác. Cảm giác của tôi đối với bạn là sức mạnh bên trong của tôi. Bạn có thể không tin điều này, nhưng tôi cho bạn biết sự thật. Nó là thuốc năng lượng của tôi. Mỗi khi tôi nhìn thấy bạn mỉm cười, tôi cảm thấy trái tim của tôi đã rung cánh. Và mỗi khi tôi thấy anh buồn, tôi luôn luôn đấu tranh bản thân mình không để cho dòng nước mắt bay bởi vì tôi không muốn bạn biết. Bạn sẽ tìm thấy tôi lạ và tôi đã là như vậy freak ra để mất em.

nhưng thời gian khó khăn nhất đối với tôi là, khi nhiều hơn và thêm ngày tôi tìm thấy bản thân mình đã bị mắc kẹt vào một nhà tù và tôi không có
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!


CHAPTER 12





Tiffany slowly pulled away her lips from Taeyeon as she found Taeyeon was just frozen and didn’t even give her any reaction. A sudden pang was just creeping over her whole body. Her heart was aching. The pain was penetrating deeply. The whole of her body was voluntary trembling. At that time, she knew she’d already broken. She also knew that it had already over. She knew that it supposed to be the last goodbye.

She would never meet and see her again as it would dig deeper wound for her. She knew she’s fool. She found herself stupid. She knew that it was real though in her desperate she really hoped it was only bad dream. But no. It’s reality. She had to cope with fact that she’s mistaken. She realized that her love toward Taeyeon was pure. She knew that she was sincere; however she couldn’t bear that in fact, her thought was wrong. Taeyeon didn’t have the same feeling as she did. She perhaps loved her, but not as the way she felt. She loved her as a sister, as a friend. Not more. And now she messed it all.

She couldn’t turn back the time and held herself not to kiss Taeyeon. She wished she could back to few minutes ago and resist herself not to admit whole of stupid things. She should’ve known that Taeyeon didn’t have mutual feeling with her. But it was too late. It was just happened and she had to go through with that.

Now, in front of her, a pair of eyes was staring of her. But Tiffany didn’t found any spark of love or else. All the things she could find inside the eyes were only puzzled look. She found nothing. It represented nothing. Tiffany felt shameful, pain, shattered, tangling together. Her thought wander aimlessly. She didn’t know what to say or what to do. There was a very long awkward pause.

“F-fani~aaa, mianhae,” finally Taeyeon opened up her mouth, be the first who broke the ice between them. Taeyeon tried to hold Tiffany’s hands, but Tiffany just briskly pulled it away. She didn’t want to feel more pain. Every touch she felt would only make her harder to move one.

“No… I-I’m the one who suppose to say that, Taeyeon,” Tiffany stuttered. She shifted her eyes from her hand to Taeyeon. She collected all of her courage to eye on her.

“Mianhae… Mianhae,” she uncurbed sobbed. She covered her face with her both palms, while the tears were running down her cheeks. She even had no idea whether those tears would stop running or not. She wasn’t sure it would stop. Unless her lacrimal gland was draining perhaps.

While Taeyeon was still trying her best to approach Tiffany and hug her, Tiffany just jerked and struggled to get loose. She pulled Taeyeon away. Taeyeon didn’t persist again as she knew Tiffany really didn’t want it. Taeyeon looked down, wasn’t able to say anything.

“Don’t… don’t touch me or hug me anymore, Tae,” she struggled to speak in the middle of her sobs. “You make it harder for me,” she muttered again.

Taeyeon was remaining silent, willingly to listen what would Tiffany say.

“I’m such a failure, Tae,” Tiffany finally lifted her head again and looked at her. She smiled pathetically. “I was too naïve to believe myself that…”

“That you love me too,” she finished her sentence hard.

Taeyeon shook her head.

“You’re not a failure, Fani~aaa,” she said. “It’s not like that…”

“Like what? Now you will say that I was wrong? That you love me too?” Tiffany raised her tone in her frustration.

Taeyeon didn’t answer.

“Now you can’t answer my question. It’s official. I was the sole player in this relationship,” she stated.

“Not like that, Fani~aaa. I was hurt when I saw you hurt too,” Taeyeon pleaded.

“Taeyeon,” Tiffany spoke up. “Don’t be guilty because of me. Don’t take it as a burden, please,” she said sincerely. “I never regret to love someone like you,” she forced a smile but she really meant it when she mentioned the sentence. “And I always realize that love could be hurt. But I really had no idea how hurt it was until… until now. And it convinces me more that I really love you.”

“Tiffany… I… I’m really sorry…”

“No, Tae. Don’t say that again, please,” Tiffany shook her head.

“Tae… I… I need to be alone,” Tiffany said. “Would you like to leave me alone, please?”









Taeyeon was staring at the ceiling on her room. She was back on her room now. Laying on the bed with vacant look. Her thought was wandering aimlessly. The whole scene was spinning around in her head. She wasn’t sure about her feeling. She had no idea about what was happening. But one unmistakable thing, when she witnessed Tiffany cried, her heart was suddenly sting too. She felt pain. Undescribable pain, but yes, it hurt. She never liked to see Tiffany crying whatever the reason. She couldn’t believe that was happening to them.

She felt it was just like yesterday she came to this house, applied for the job vacancy. She remembered how glad she was when she was accepted. She remembered when Jessica came into her room and told her many things about Tiffany. She remembered when she acted like a dumb in order to save Tiffany from the crowd of fans at the cinema. She remembered when for the first time her heart was melting when Tiffany was crying and snuggling into her after broke up with Siwon. She remembered how anger she was when Siwon insisted came back to Tiffany’s life at the restaurant. She remembered how hard their fuss at that night. She remembered how rude she was toward Tiffany when she was sick and she remembered the eyes of her were so pure and sincere. She remembered when Tiffany begged her not to leave and she just went away. She remembered how satisfy she was when finally she could rewarded the guy a punch. And she – still could feel – the warm lip met her lips, just like few minutes ago. It was real.

Taeyeon glimpsed on her suitcase at the corner of the room. She’d already packed all of her stuffs into it. She was planning to leave and back to her hometown tomorrow. It was over. She wouldn’t meet her again. And she thought Tiffany would hope never met her again as well. But perhaps, one day, if they are coincidentally bumping, she will wave her hand and naturally smile to her. Just like an old friend. People say time would heal everything. And she hoped it was true.

Taeyeon’s tears were streaming down her cheeks to. But she didn’t sob. She wiped it away and tried her best not to cry anymore. She was afraid tomorrow her eyes would be swollen. She didn’t want Tiffany caught her cry. Just by the next second after she wiped her tears, the gleam of light was emerging. Taeyeon caught it was from the door. The door was slightly opening. Then a silhouette popped along with the light. The footsteps were barely heard. But it came closer. Taeyeon felt her throat was tight. She quickly closed her eyes and only relied on her ears now. The footsteps sound was stopping exact beside her. Now she could felt the sound of breath. And her nose could smell the scent she used to sense.

It was her.

Tiffany stared for some seconds before she bent down. She tucked her hair behind her ears. Taeyeon could felt a gentle and softly stroke at her hair. And then a sweet peck on her forehead.

“Mianhae, Tae,” she heard Tiffany whispered. “I don’t mean to steal another kiss from you… But I promise, it will be the last.”

There was a short pause before Tiffany finished her sentence.

“I love you so much and never regret it. Thank you for everything you did for me,” she whispered again and left.







Morning sunlight was shimmering off the bloated face that was still drifting into her slumber through the trellis of windows, indicating the morning already come. Followed by the alarm sound, Taeyeon jerked and briskly woke up. She realized, the earlier she left this house, the better it would be. As the consciousness took over her heavy-eyed, she suddenly realized that… there was a pink envelope been inserted at the edge of the door. She widened her eyes and quickly got out her bed. She grabbed it and slowly hauled up the letter from inside.



Taeyeon,

When you’re reading this letter, I probably had already left Korea.

I’m heading to States and don’t have any plan to back here.

I know we had experienced a really absurd experience. I never expected it would end up like this. At the first time I accept you to work, I really expect we could be close and build a good friendship. I imagined we would be a good friend. We would share many things. We would hang out together, enjoyed tea time together, sometimes had a row, and then we just made it up again. I was very delighted and believed that my thought was really worked when finally I found that you really be the one who I could rely on. Taeyon, you really had no idea about how glad I felt at that time.

Taeyeon, I wasn’t sure where it was beginning but I knew, there’s something weird on me. I never experienced this kind of feeling before. In my past, everything seemed so normal. I fell in love with Siwon and nothing’s special with that. We broke up and I didn’t find myself shattered. I was just going fine. I was strong. And it was because of you. Initially, I thought it was the power of friendship. But lately I knew it was wrong.

I began to sense another feeling. My feeling toward you was my inner strength. You may not believe this, but I tell you the truth. It was my energy pills. Every time I saw you smile, I felt my heart was fluttering. And every time I saw you sad, I always struggled myself not to let my tears flown because I didn’t want you know. You would find me weird and I was so freak out to lose you.

But the hardest time for me was, when more and more day I found myself was trapped into a prison and I didn’t have
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: