Camila laughed before reaching over the table and hitting Dinah playfu dịch - Camila laughed before reaching over the table and hitting Dinah playfu Việt làm thế nào để nói

Camila laughed before reaching over

Camila laughed before reaching over the table and hitting Dinah playfully with her right arm.

“Rude,” she managed to say and Dinah chuckled.

“Come on Cabello,” Lauren said holding out her hand for Camila to take. “I’m taking you home whether you like it or not.”

Camila smiled at Lauren’s gesture and placed her right hand in Lauren’s left, allowing her to pull her up out of the seat she was occupying. Camila entwined their fingers together and Lauren glanced at their interlocked hands happily.

“I’ll be back soon,” Lauren told the others.

“You better be,” Dinah told her jokingly. “No funny business ok?”

Normani who was having a sip of water at the moment, almost choked on her drink, spluttering in her seat as Lauren gave Dinah an incredulous look.

“Dinah,” she groaned through gritted teeth feeling embarrassed, but Lauren relaxed when Camila squeezed her hand reassuringly, her smile still in place.

Dinah gave her a wink in response as Camila started leading Lauren to the parking lot, through the quad of people, who still remained watching.

“See you guys later,” Normani called knowingly, perceptive to the fact that once Lauren left school, she wouldn’t be coming back.

Lauren threw her a glance and waved goodbye, the other girls’ watching until they were out of sight.

The car ride back to Camila’s house was quiet, but not the awkward silence that often falls between strangers, comfortable silence. Camila rested her head against the passenger window, looking out of it as Lauren drove. In the background, the faint sound of the car engine and the radio could be heard but otherwise they didn’t speak. Camila closed her eyes for a few minutes and Lauren wondered whether she had a headache or if she was just tired. Finally, Lauren pulled up outside of Camila’s house and stopped the car.

“Camila,” Lauren said nudging her slightly when she didn’t respond. “Hey,” Lauren said wiping a strand out of Camila’s face to see her eyes still closed. “We’re here…” she trailed off.

Lauren nudged Camila gently once more and she stirred slowly, rubbing at the sleep in her eyes. Camila lifted her head to look in Lauren’s direction, a dopey smile on her face.

“We’re here,” Lauren repeated pointing at the house.

“Already?” Camila asked.

“Afraid so,” Lauren told her climbing out of the car and walking around to open Camila’s door. She offered Camila her hand to help her out and she took it gratefully, struggling to find her balance. “Wow, you really are tired,” Lauren commented.

Camila yawned as if to make the point even more, “Didn’t…sleep.” She said covering her mouth with her free hand.

“Here let me help you up to your room,” Lauren offered, leading Camila along the path, her arm wrapped supportively round her waist. At the door Lauren pressed down on the handle and found it unlocked. “Is your mom at home?”

“No,” Camila said. “Work.”

“You left your door unlocked,” Lauren told her seriously.

Camila seemed to wake up a little bit at that news. “I forgot.” She said truthfully. “Ssshhit.”

Lauren guided Camila through the door and glanced around the house, checking for anything out of place.

“Everything looks the same,” Lauren noted as she followed Camila, closing the front door behind her.

Camila trudged up the stairs, one step at a time, holding onto the bannister firmly for support with her right arm. Lauren continued to follow her up and into her room, standing in the doorway as Camila collapsed on top of the bed.

She laughed lightly at the sight and Camila turned her head to look at Lauren pointedly.

“I’m sorry,” Lauren said, “but I can’t believe you thought you’d be able to walk home.”

“My mistake,” Camila commented, stretching her limbs which still ached from the seizure she’d had on Monday. Her left arm was throbbing painfully but she’d never admit it to Lauren. She knew she’d only worry and they’d managed to sort things out.

“So I’ll see you tonight?” Lauren asked, her left shoulder leaning against the doorframe.

“You’re going?” Camila asked.

“Yeah,” Lauren replied. “I have school remember.”

“Don’t,” Camila said almost pleading. “Please…stay…”

“Camila you’re going to pass out from exhaustion in a minute,” Lauren laughed. “You don’t need me to stay here with you for that.”

“Please,” Camila said again, shifting her position and patting the bed beside her.

“Are you sure?” Lauren asked stepping into the room. “I thought you wanted to take things slow.”

Camila managed to raise her eyebrow at Lauren’s implied suggestion which ruffled the other girl somewhat.

“No,” Lauren said quickly, “I didn’t mean…you know, it’s just…I don’t know what slow means exactly…like…you know?”

Camila smiled patting the bed again and Lauren climbed onto it beside her. She sat up, resting her back against the head board. Camila moved closer to Lauren, snuggling closer to the other girl and resting her head on her chest.

“Ok?” Camila asked hesitantly.

“Yeah,” Lauren said smiling widely as she wrapped an arm around Camila’s s
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Camila laughed before reaching over the table and hitting Dinah playfully with her right arm.“Rude,” she managed to say and Dinah chuckled.“Come on Cabello,” Lauren said holding out her hand for Camila to take. “I’m taking you home whether you like it or not.”Camila smiled at Lauren’s gesture and placed her right hand in Lauren’s left, allowing her to pull her up out of the seat she was occupying. Camila entwined their fingers together and Lauren glanced at their interlocked hands happily.“I’ll be back soon,” Lauren told the others.“You better be,” Dinah told her jokingly. “No funny business ok?”Normani who was having a sip of water at the moment, almost choked on her drink, spluttering in her seat as Lauren gave Dinah an incredulous look.“Dinah,” she groaned through gritted teeth feeling embarrassed, but Lauren relaxed when Camila squeezed her hand reassuringly, her smile still in place.Dinah gave her a wink in response as Camila started leading Lauren to the parking lot, through the quad of people, who still remained watching.“See you guys later,” Normani called knowingly, perceptive to the fact that once Lauren left school, she wouldn’t be coming back.Lauren threw her a glance and waved goodbye, the other girls’ watching until they were out of sight.The car ride back to Camila’s house was quiet, but not the awkward silence that often falls between strangers, comfortable silence. Camila rested her head against the passenger window, looking out of it as Lauren drove. In the background, the faint sound of the car engine and the radio could be heard but otherwise they didn’t speak. Camila closed her eyes for a few minutes and Lauren wondered whether she had a headache or if she was just tired. Finally, Lauren pulled up outside of Camila’s house and stopped the car.
“Camila,” Lauren said nudging her slightly when she didn’t respond. “Hey,” Lauren said wiping a strand out of Camila’s face to see her eyes still closed. “We’re here…” she trailed off.

Lauren nudged Camila gently once more and she stirred slowly, rubbing at the sleep in her eyes. Camila lifted her head to look in Lauren’s direction, a dopey smile on her face.

“We’re here,” Lauren repeated pointing at the house.

“Already?” Camila asked.

“Afraid so,” Lauren told her climbing out of the car and walking around to open Camila’s door. She offered Camila her hand to help her out and she took it gratefully, struggling to find her balance. “Wow, you really are tired,” Lauren commented.

Camila yawned as if to make the point even more, “Didn’t…sleep.” She said covering her mouth with her free hand.

“Here let me help you up to your room,” Lauren offered, leading Camila along the path, her arm wrapped supportively round her waist. At the door Lauren pressed down on the handle and found it unlocked. “Is your mom at home?”

“No,” Camila said. “Work.”

“You left your door unlocked,” Lauren told her seriously.

Camila seemed to wake up a little bit at that news. “I forgot.” She said truthfully. “Ssshhit.”

Lauren guided Camila through the door and glanced around the house, checking for anything out of place.

“Everything looks the same,” Lauren noted as she followed Camila, closing the front door behind her.

Camila trudged up the stairs, one step at a time, holding onto the bannister firmly for support with her right arm. Lauren continued to follow her up and into her room, standing in the doorway as Camila collapsed on top of the bed.

She laughed lightly at the sight and Camila turned her head to look at Lauren pointedly.

“I’m sorry,” Lauren said, “but I can’t believe you thought you’d be able to walk home.”

“My mistake,” Camila commented, stretching her limbs which still ached from the seizure she’d had on Monday. Her left arm was throbbing painfully but she’d never admit it to Lauren. She knew she’d only worry and they’d managed to sort things out.

“So I’ll see you tonight?” Lauren asked, her left shoulder leaning against the doorframe.

“You’re going?” Camila asked.

“Yeah,” Lauren replied. “I have school remember.”

“Don’t,” Camila said almost pleading. “Please…stay…”

“Camila you’re going to pass out from exhaustion in a minute,” Lauren laughed. “You don’t need me to stay here with you for that.”

“Please,” Camila said again, shifting her position and patting the bed beside her.

“Are you sure?” Lauren asked stepping into the room. “I thought you wanted to take things slow.”

Camila managed to raise her eyebrow at Lauren’s implied suggestion which ruffled the other girl somewhat.

“No,” Lauren said quickly, “I didn’t mean…you know, it’s just…I don’t know what slow means exactly…like…you know?”

Camila smiled patting the bed again and Lauren climbed onto it beside her. She sat up, resting her back against the head board. Camila moved closer to Lauren, snuggling closer to the other girl and resting her head on her chest.

“Ok?” Camila asked hesitantly.

“Yeah,” Lauren said smiling widely as she wrapped an arm around Camila’s s
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Camila cười trước khi đạt trên bàn và đánh Dinah tinh nghịch với cánh tay phải của cô.

"Rude," cô quản lý để nói và Dinah cười khúc khích.

"Thôi Cabello," Lauren nói nắm tay cô ấy ra cho Camila để dùng. "Tôi sẽ đưa bạn về nhà cho dù bạn có thích hay không."

Camila mỉm cười với cử chỉ của Lauren và đặt bàn tay phải của cô trong trái Lauren, cho phép cô để kéo cô ra khỏi ghế cô đang chiếm đóng. Camila gắn chặt ngón tay của họ với nhau và Lauren liếc nhìn bàn tay đan cài của họ hạnh phúc.

"Tôi sẽ quay lại ngay", Lauren nói với những người khác.

"Bạn tốt hơn được," Dinah nói với cô ấy đùa. "Không có ok kinh doanh vui?"

Normani người đã có một ngụm nước tại thời điểm này, gần như nghẹn uống của cô, spluttering ở chỗ ngồi của mình như Lauren đã Dinah một cái nhìn hoài nghi.

"Dinah," cô rên rỉ qua kẽ răng nghiến cảm thấy xấu hổ, nhưng Lauren nới lỏng khi Camila siết chặt tay cô trấn an, nụ cười của cô vẫn còn tại chỗ.

Dinah đã cho cô một cái nháy mắt phản ứng như Camila bắt đầu dẫn Lauren đến bãi đậu xe, thông qua các quad của mọi người, những người vẫn còn ở lại xem.

"Xem các bạn sau này," Normani gọi là cố ý, nhận thức thực tế rằng một khi Lauren rời trường học, cô sẽ không quay trở lại.

Lauren ném cho cô một cái nhìn và vẫy tay ​​tạm biệt, xem cho đến khi họ ra khỏi tầm nhìn. các cô gái khác

đi xe ô tô trở về nhà Camila của im lặng, nhưng không phải là im lặng khó xử mà thường rơi giữa những người xa lạ, im lặng thoải mái. Camila tựa đầu vào cửa sổ hành khách, nhìn ra ngoài của nó như Lauren lái xe. Trong nền, âm thanh mờ nhạt của động cơ xe và các đài phát thanh có thể nghe được, nhưng nếu không thì họ không nói. Camila nhắm mắt lại trong vài phút và Lauren tự hỏi liệu cô có một nhức đầu hoặc nếu cô ấy chỉ là mệt mỏi. Cuối cùng, Lauren kéo lên bên ngoài của ngôi nhà Camila và dừng xe.

"Camila," Lauren nói nudging cô hơi khi cô không trả lời. "Hey," Lauren nói lau một sợi ra khỏi khuôn mặt Camila để nhìn thấy đôi mắt cô vẫn nhắm. "Chúng tôi ở đây ..." cô nhỏ dần.

Lauren huých nhẹ Camila nhẹ nhàng một lần nữa và cô ấy quấy đều, xát vào giấc ngủ trong mắt cô ấy. Camila ngẩng đầu lên để nhìn về phía Lauren, một nụ cười dopey trên khuôn mặt của cô.

"Chúng tôi đang ở đây," Lauren lặp đi lặp lại chỉ tay vào ngôi nhà.

"Đã?" Camila hỏi.

"Sợ quá", Lauren nói leo cô ra khỏi xe và đi bộ xung quanh để mở cửa Camila của. Cô dâng Camila tay của mình để giúp đỡ cô ấy và cô ấy lấy nó với lòng biết ơn, đấu tranh để tìm sự cân bằng của mình. "Wow, bạn thực sự là mệt mỏi", Lauren nhận xét.

Camila ngáp như muốn làm cho điểm nhiều hơn, "Không phải ... ngủ." Cô cho biết che miệng mình với bàn tay miễn phí của mình.

"Ở đây hãy để tôi giúp bạn lên để bạn phòng, "Lauren cung cấp, hàng đầu Camila dọc theo con đường, cánh tay quấn supportively vòng eo của cô. Tại cửa Lauren ép xuống trên tay cầm và thấy nó không khóa. "Có phải mẹ của bạn tại nhà không?"

"Không," Camila nói. "Làm việc."

"Em rời cửa của bạn mở khóa", Lauren nói với cô ấy nghiêm túc.

Camila dường như thức dậy một chút khi nghe tin đó. "Tôi quên mất." Cô ấy nói thật. "Ssshhit."

Lauren hướng dẫn Camila qua cánh cửa và liếc nhìn xung quanh ngôi nhà, kiểm tra đối với bất cứ thứ gì ra khỏi chỗ.

"Tất cả mọi thứ trông giống nhau," Lauren lưu ý khi đi theo Camila, đóng cửa lại sau lưng.

Camila lê bước lên cầu thang, một bước tại một thời điểm, nắm giữ các Bannister vững chắc để hỗ trợ với cánh tay phải. Lauren tiếp tục đi theo cô lên và vào phòng mình, đứng ở cửa như Camila sụp đổ trên đầu giường.

Cô cười nhẹ khi nhìn thấy và Camila quay đầu lại nhìn Lauren châm chọc.

"Tôi xin lỗi," Lauren nói , "nhưng tôi không thể tin rằng bạn nghĩ rằng bạn sẽ có thể đi bộ về nhà."

"sai lầm của tôi," Camila nhận xét, duỗi chân tay của cô mà vẫn đau nhói từ việc bắt giữ cô đã vào thứ hai. Cánh tay trái của cô bị nhói đau đớn nhưng cô chưa bao giờ thừa nhận điều đó để Lauren. Cô biết cô chỉ lo lắng và họ quản lý để sắp xếp mọi thứ.

"Vì vậy, tôi sẽ gặp các bạn tối nay?" Lauren hỏi, vai trái của cô tựa người vào khung cửa.

"Bạn đang đi đâu?" Camila hỏi.

"Ừ "Lauren trả lời. "Tôi có học nhớ."

"Đừng," Camila nói gần như cầu xin. "Làm ơn ... ở lại ..."

"Camila bạn đang đi để đi ra vì kiệt sức trong một phút," Lauren cười. "Bạn không cần tôi ở lại đây với bạn vì điều đó."

"Làm ơn," Camila nói một lần nữa, việc chuyển đổi vị trí của mình và vỗ giường bên cạnh cô ấy.

"Bạn có chắc chắn?" Lauren hỏi bước vào phòng. "Tôi nghĩ bạn muốn để có những điều chậm."

Camila quản lý để nâng cao lông mày của mình theo gợi ý ngụ ý của Lauren mà xù các cô gái khác một chút.

"Không," Lauren nói nhanh, "Tôi không có nghĩa là ... bạn đã biết, nó chỉ là ... tôi không biết những gì chậm có nghĩa là chính xác ... như ... bạn biết không? "

Camila mỉm cười vỗ giường một lần nữa và Lauren trèo lên nó bên cạnh cô. Cô ngồi dậy, tựa lưng chống lại hội đồng quản trị đầu. Camila di chuyển gần hơn với Lauren, rúc gần gũi hơn với các cô gái khác và tựa đầu lên ngực cô.

"Ok?" Camila hỏi ngập ngừng.

"Ừ," Lauren mỉm cười rộng rãi như cô được bao bọc xung quanh một cánh tay của Camila của
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: