Which is in a buổi tối đi học thêm ở an nơi xa ơi là xa. Khí trong người mình chẳng may devices nào có thể liên lạc and mình chỉ nhắc trước gia đình nhớ to rước which quên bén việc báo giờ về ^^!
Và on đứng chờ người nhà to đón tại đầu con hẻm nhỏ nơi xe cộ đi lại von vã thì có one chiếc xe bus xuất hiện trong tầm mắt mình, is chuyến xe buýt cuối ấy mà, is xe buýt chiếc would đi ngang nhà mình ấy mà. Sẽ chẳng may chuyện gì xảy ra if trong đầu mình không hiện lên câu hỏi để đùng: "CÓ NÊN LÊN Chiếc xe buýt ĐÓ VỀ NHÀ KHÔNG?" And đi kèm theo which is n câu hỏi phụ: "lỡ nhà to đón does not found Minh thì sao "," chắc bố mẹ are sắp đến rồi ấy nhỉ? "... Số câu hỏi ngày as dài ra, equivalent to distance ngắn lại on xe bus dần dần tiến to mình, rồi từ từ to trước mắt mình and ... uhm ... đ.ingangquamì.nh Song, chân mình Van Dam tại chỗ, do not hề nhục nhích, còn ánh mắt mình cứ ĐAM ĐAM nhìn theo chiếc xe bus as sự nuối tiếc. Khoan was! Nuối tiếc sao? Chưa đâu nhé!?!
Sự nuối tiếc xuất hiện, is sau công cuộc tự an ủi bản thân thất bại, is on mình retained đứng tại đầu con hẻm nhỏ, nơi mình nhìn thấy chiếc xe buýt and cảm giác that chiếc xe buýt ấy was đi qua nhà mình one space khá xa rồi ấy. Cảm giác nuối tiếc lúc ấy bùng nổ mạnh mẽ than any thứ gì hết.
Rồi nuối tiếc qua đi when nhà mình đến, instead is sự hờn giận kèm chút xíu uất ức have vị hơi đắng đắng nơi cổ họng bắt đầu thống trị mình. Chuyện chỉ vậy thôi! Then? Không có sau đó! Mình chỉ ngồi lên xe and do not nói one lời nào, such as chưa hề have cuộc đấu tranh tâm lí nào xảy ra trong mình cả, vì mình have not chờ đợi such nhiều lần rồi.
Chỉ là on ngồi trên xe on về, mình cứ suy nghĩ về chuyện chiếc xe bus ấy mãi không thôi. Mình cảm thấy cuộc sống mình cứ lập đi lập lại an cách tuần hoàn hệt câu chuyện chỉ xảy ra few ba phút lúc nảy. Cuộc đời cứ cho mình thật nhiều sự lựa chọn, thật nhiều cơ hội, còn mình cứ mãi mất thời gian loay hoay đặt câu nghi vấn rồi tìm câu trả lời during bản thân retained nghiêng về regions một toàn more (thật sự lúc ấy mình quyết định đợi bố mẹ to đón), until thời gian qua đi thì no longer be lựa chọn nữa, thế là cứ mãi nhìn về Phía bên kia which thèm khát-> nuối tiếc-> tự an ủi chính Minh-> hối hận-> tức giận bản thân-> xong lại mệt mỏi and until quên been chuyện ấy đi, thì lại tự động xuất hiện sự lựa chọn khác, starting vòng tuần hoàn mới, y hệt such as old.
Đời là such Ma! Luôn make ta tự tạo ra vô số those sự lựa chọn and bắt ta must be determined us, but not cứ lựa chọn zone một toàn thế mà sống hết đời sao? Không! From mình bắt đầu đặt ra and beyond cố qua giới hạn riêng of bản thân. Như việc mở blog của This also one thử thách with the đứa lười viết mình chẳng hạn, hay lâu lâu lại ra đường bắt xe buýt lên SG chơi or chỉ cần làm chút xíu việc khác different thói quen hằng ngày của mình thôi are đủ to thể thay đổi cuộc sống of mình rồi. And has lần đang đi bộ trên phố out SG, mình tình cờ đọc been câu slogan trên áo bạn nam which mình nhớ to giờ luôn: ". Tôi sinh ra là khác nhau, không hoàn hảo như vậy không phán xét tôi" Ừ đúng rồi đấy! Không cần hoàn hảo đâu, chỉ cần differ is not. Mà không cần quá khác đâu, each ngày làm khác đi chút xíu cho bản thân vui lên is được rồi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
