His apartment was a bit of a walk from the nearest metro station, whic dịch - His apartment was a bit of a walk from the nearest metro station, whic Việt làm thế nào để nói

His apartment was a bit of a walk f

His apartment was a bit of a walk from the nearest metro station, which was closed for night maintenance anyway, so he had had to walk to a nearby area where there were pubs and bars open. That was about half an hour of walking in the snow, which had his hair nearly wet and his clothes damp.

"You can drop me off here." He told the taxi driver, who glanced back and pulled up in front of the gallery. The only person there was the night guard, a young fellow a few years younger than Takaba. From the outside though, the gallery looked dark and abandoned.

"Are you sure? Didn't you want to go a bit further to the-"

"No, no. This is fine." Then he added, "I'm exactly where I want to be." The driver shrugged as Takaba counted the money and handed it to him, "This is a bit too much, young man."

"Keep the change, it's late out," Takaba ducked out into the cold and closed the door. He pulled his coat tighter around him, puffs of air escaping his lips as he went around the side of the gallery through the side door, where the sentinel wouldn't spot him come in.

He had the keys of course. It was among the four keys he had: his apartment key, the mailbox key, Gyles' apartment key, and the gallery side door key. It was broad and flat with odd, rectangular shaped teeth. He slid the key in where the key pad lit up, added for security reasons with codes that even the sentinel didn't know. With his hand trembling from the cold, Takaba managed to type in the four digit number and the lock clicked, inviting him.

The back hallway leading into Gyles' office was empty and desolate, Takaba being extremely careful so that the wet, rubber soles of his shoes wouldn't make squeaky noises against the slick floor. This was the first time he had been here at night, and the mood was entirely different. Shadows were still and dead, the ventilation hummed with a different timbre. The hushed voices of people no longer echoed back and forth from the high ceiling. The lighting on the photographs was no longer lit, and every image was blurred into the darkness, lit only by the faint moonlight that crept in from the spaced out sky lights on the ceiling. When the clouds passed over the moon, then even that meager source of light was destroyed, leaving Takaba treading softly in the black labyrinth hall to where 'Nostalgia' was, and it didn't take long to find.

He knew exactly where it was.

The floor and the wall felt raw and frigid even through the layers of clothes as he sat down quietly, leaning back so that he could face the photograph. In the quasi darkness, Asami was even farther away. His back was broader and his stance more domineering, militant almost. He stood, undaunted by the world around him.

If I went back now, Asami…would you take me again…

The soft light cast on the photograph went black again, and Takaba fell asleep, holding his knees to his chest, gazing up at the photographer a lover that won't look back.

The night guard had seen Takaba come out of the taxi and walk around to the side entrance. He knew there was no malevolence in him, coming out at three in the morning to the gallery. He didn't really know who the man was, but on the few occasions that he saw him, it was with Mr. Tennison, his employer, and there was a silent acknowledgement between the two, a sense of trust that ran deep beyond the superficial. Indeed, the young Asian man was striking, his body, his face, the air about him was graceful and somehow crude at the same time.

He had had suspicions as to what kind of relationship the two had and his questions were cleared up one evening when he was checking in for his night shift. He had been wanting to ask Mr. Tennison something and was heading into the office when he heard some noise from office. Curious, he peeked through the slightly open crack to see the two lost in a kiss, their lips locked in passion, lost to the world around them. He forgot then what he wanted to asked and slipped out, never uttering a word of it to anyone.

So when he saw his employer's lover walk around to the side door, he thought better of it and stayed where he was. The man obviously had a reason for being there, and if he went through the side door instead of simply asking the guard to open it, then he probably wanted privacy in the moment.

He waited then, for the man to come out and leave, but no one did. He waited for twenty minutes, then thirty, then forty, forty-five, fifty, fifty-five, and an hour. It was probably cold inside the exhibition hall, and the night guard was going worried.

Sure enough, there he was, crouched against a wall, asleep, bathed in the little bit of sunlight.

Do I wake him up or what?

He knew Mr. Tennison's phone number though. Better call the man. Tell him his lover's sleeping in the gallery.

At four in the morning, Gyles' phone went of again, drawing him out from less than peaceful slumber. He groaned, flipping on the lamp, which temporarily blinded him, then grabbed the phone. If it was that collector again…

"What…" his voice was a dry croak, dragging on lethargically.

"Mr. Tennison, this is the night guard at the gallery and-"

Gyles bolted up, suddenly called to attention.

"Is there a problem?"

"Do you know that young Asian man who visits the gallery frequently?"

Oh God…Sei…

"I do."

"He's here, Mr. Tennison."

Jesus Christ…

"I'll be there in half an hour. How is he?" Gyles stood up, heading towards the closet in his boxers. He yanked a nearly folded pair of jeans from the shelves and shook it open.

"He's sleeping, sir."

"Don't wake him up. Just wait."

"Yes, sir." He closed the phone and slid up the jeans the rest of the way, zipping it up and buttoning the end. His car keys were also on the night stand; he shoved it into his pocket along with the cellphone and took the jacket that had been hung over the back of a chair.

Sei…what now…

Gyles rapped the glassy entrance to the gallery, shivering in the cold. He rubbed the edge of his sleeve against the glass and peered inside. The night guard rushed out, unlocking the door for him.

"Where is he?" he asked as he blew hot hair into the palm of his hands then rubbed them together.

"At the far end of the exhibit hall, Mr. Tennison."

"Thank you, I'll take it from here," Gyles made his way into the exhibition hall, into the quasi darkness, his footsteps echoing and resonating from the walls and ceilings, resounding eerily through the twists and turns of the hall.

…why do you do this to yourself…

He stopped at the last turn. Takaba was crouched against the wall, hugging his legs tight against his chest, his chin resting on his knees. Black strands of hair, slick and glossy, glistened from the moisture. Eyes were closed in exhaustion, long lashes curled up, casting distant shadows against his pallid skin. His shoulders rose and fell in rhythm, slowly, calmly. If only he could have this kind of serenity while he was awake.

Gyles knelt beside Takaba and brushed the damp strands of hair from his face to reveal a dry trail of tears that disappeared beneath the jaw, starting from the corner of his eyes, such sad, dejected eyes. When they were open, the amber iris whirl pooled into the black pupils, disappearing into nothingness, into the hollowness which sat at the throne of Takaba's heart, commanding everything else that followed.

He placed his arms beneath Takaba's knees and behind the back and lifted him from the cold floor. He turned back and-

Jesus…

Gyles clutched the body tighter against his own.

Nostalgia…

That man in the photograph… with his back turned to the viewfinder.

Gyles stepped closer, squinting slightly.

Even in the darkness, the black and white photograph, or rather, the man in the black and white photograph, radiated power. He was the center piece, the fortress towering over his territory, a lion watching his pride, watching and expanding his parameter, calling everyone and everything to their knees before him. With his presence, he overshadowed everything, claiming even the empty train tracks as his own. Obedience and attention.

Takaba's head leaned into Gyles' chest, taking comfort in the warmth; a soft gentle sigh escaped his lips as he snuggled closer in the strong arms. Gyles felt his heart constrict. Takaba's body felt…ethereal, intangible. It didn't feel human… too light, too weightless. Like carrying sheer silk, insubstantial, fragile, immaterial. He felt Takaba's small form could vaporize into the air, disintegrate into fine, white sand and slip through the cracks of his fingers like grains of an hourglass.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Căn hộ của ông đã là một chút đi bộ từ ga tàu điện ngầm gần nhất, trong đó đã được đóng cửa để bảo trì đêm anyway, do đó, ông đã phải đi bộ đến một khu vực gần đó, nơi có quán rượu và quán bar mở. Đó là khoảng nửa giờ đi bộ trong tuyết, có mái tóc của mình gần như ướt và quần áo ẩm ướt."Bạn có thể thả tôi ra ở đây." Ông nói với các lái xe taxi, người liếc nhìn lại và kéo lên ở phía trước của thư viện. Là người duy nhất có là đêm bảo vệ, một đồng bào trẻ một vài năm trẻ hơn Takaba. Từ bên ngoài mặc dù, các thư viện xem xét tối và bị bỏ rơi."Có chắc không? Bạn không muốn để đi một chút nữa đến các-""Không, không. Điều này là tốt." Sau đó, ông nói thêm, "Tôi là chính xác nơi mà tôi muốn." Trình điều khiển shrugged như Takaba tính tiền và giao nó cho anh ta, "đây là một chút quá nhiều, trẻ con người.""Giữ cho sự thay đổi, đó là cuối out," Takaba ducked ra vào lạnh và đóng cửa. Ông kéo áo khoác chặt chẽ hơn xung quanh anh ta, puffs của không khí thoát khỏi đôi môi của mình như ông đã đi quanh phía bên của bộ sưu tập thông qua các cửa bên, nơi sentinel sẽ không tại chỗ anh ta đi vào.Ông đã có các phím của khóa học. Nó là một trong bốn phím ông có: chìa khóa căn hộ của mình, chìa khóa hộp thư, Gyles' căn hộ chìa khóa và chìa khóa cửa bên bộ sưu tập. Nó đã được mở rộng và phẳng với số lẻ, hình chữ nhật hình răng. Ông trượt chìa khóa trong nơi chính pad sáng lên, thêm vào cho lý do an ninh với mã mà thậm chí sentinel không biết. Với bàn tay của mình rung từ lạnh, Takaba quản lý để gõ vào số bốn chữ số và khóa nhấn vào, mời anh ta.Hành lang trở lại dẫn vào Gyles' văn phòng là sản phẩm nào và cô đơn, Takaba cực kỳ cẩn thận để ẩm ướt, cao su đế giày của mình sẽ không làm cho âm thanh kêu cót két chống lại sàn slick. Đây là lần đầu tiên ông đã ở đây vào ban đêm, và tâm trạng là hoàn toàn khác nhau. Bóng tối vẫn còn và chết, thông gió hummed với một âm sắc khác nhau. Hushed nói của người dân không còn lặp lại trở lại và ra từ trần nhà cao. Ánh sáng trên các bức ảnh chụp không được thắp sáng, và mỗi hình ảnh được mờ vào bóng tối, ánh sáng chỉ bởi ánh trăng mờ nhạt crept tại từ những khoảng cách ra bầu trời đèn trên trần nhà. Khi những đám mây trôi qua trên mặt trăng, sau đó thậm chí rằng nguồn gốc khiêm tốn của ánh sáng đã bị phá hủy, để lại Takaba sự giâm lên nhẹ nhàng trong hall đen mê cung để nơi 'Nostalgia' đã, và nó không đi lâu dài để tìm.Ông biết chính xác nơi nó.Sàn nhà và tường cảm thấy nguyên và lạnh thậm chí thông qua các lớp quần áo khi ông ngồi nhẹ nhàng, nghiêng trở lại để rằng ông có thể đối mặt với bức ảnh. Trong bóng tối gần như, Asami đã thậm chí xa hơn đi. Trở lại của mình đã rộng hơn và lập trường của mình hơn domineering, dân quân gần như. Ông đã đứng, đã của thế giới xung quanh anh ta.Nếu tôi đã đi trở lại bây giờ, Asami... bạn sẽ đưa tôi một lần nữa...Các diễn viên ánh sáng mềm trên các bức ảnh đi đen một lần nữa, và Takaba rơi vào giấc ngủ, Giữ đầu gối của mình để ngực của mình, nhìn lên tại nhiếp ảnh một người yêu sẽ không nhìn lại.Bảo vệ đêm đã nhìn thấy Takaba ra khỏi xe taxi và đi bộ xung quanh lối vào bên. Ông biết có là không có malevolence trong anh ta, sắp ra ở ba vào buổi sáng thư viện. Ông đã không thực sự biết ai người đàn ông đã, nhưng trên vài dịp mà ông thấy anh ta, nó đã với ông Tennison, chủ nhân của mình, và đã có một lời cảm ơn im lặng giữa hai, một cảm giác tin tưởng chạy sâu xa hơn bề ngoài. Thật vậy, chàng trai châu á nổi bật, cơ thể của mình, khuôn mặt của mình, không khí về anh ta là duyên dáng và bằng cách nào đó thô cùng một lúc.Ông đã có những nghi ngờ về những gì loại mối quan hệ hai có và câu hỏi của ông đã bị xóa một buổi tối khi ông kiểm tra ca đêm của mình. Ông đã được mong muốn hỏi ông Tennison một cái gì đó và đã nhóm vào văn phòng khi ông nghe nói một số tiếng ồn từ văn phòng. Tò mò, ông peeked thông qua các vết nứt hơi mở để xem hai bị mất trong một nụ hôn, đôi môi của họ bị khóa trong niềm đam mê, thua thế giới xung quanh họ. Ông quên mất sau đó những gì ông muốn hỏi và rời ra, không bao giờ thốt ra một từ của nó cho bất cứ ai.Vì vậy, khi nhìn thấy người yêu của chủ nhân của mình đi bộ xung quanh để bên cửa, ông nghĩ tốt hơn của nó và ở lại nơi ông. Người đàn ông rõ ràng đã có một lý do vì có, và nếu ông đã đi qua cánh cửa bên thay vì chỉ đơn giản là yêu cầu bảo vệ để mở nó, sau đó ông có lẽ muốn bảo mật trong thời điểm này.Ông chờ sau đó, người đàn ông để đi ra và để lại, nhưng không có ai đã làm. Ông chờ cho hai mươi phút, sau đó ba mươi, rồi bốn mươi, bốn mươi năm, 50, 55, và một giờ. Nó đã có lẽ lạnh bên trong hội trường triển lãm, và bảo vệ đêm ấy lo lắng.Chắc chắn đủ, có ông là, cúi chống lại một bức tường, ngủ, tắm trong chút chút ánh sáng mặt trời.Tôi có đánh thức anh ta lên hoặc những gì?Ông biết số điện thoại của ông Tennison mặc dù. Tốt hơn gọi người đàn ông. Nói với hắn là người yêu của mình của ngủ trong thư viện.Bốn vào buổi sáng, Gyles' điện thoại đi của một lần nữa, vẽ anh ta ra từ ngu ngon yên bình ít hơn. Ông groaned, flipping trên đèn, mà tạm thời bị mù Anh ta, sau đó nắm lấy điện thoại. Nếu nó đã là nhà sưu tập đó một lần nữa..."Những gì..." tiếng nói của ông đã là một croak khô, kéo về lethargically."Ông Tennison, điều này là bảo vệ đêm tại các thư viện và -"Gyles bolted, đột nhiên được gọi là sự chú ý."Là có một vấn đề?""Bạn có biết rằng người đàn ông trẻ Châu á, ai ghé thăm thư viện thường xuyên?"Ôi Thiên Chúa... SEI..."Tôi làm.""Ông là ở đây, ông Tennison."Chúa ơi..."I be there trong nửa giờ. Ông ấy thế nào?" Gyles đứng dậy, nhóm hướng tới buồng riêng ở đùi nam của mình. Ông yanked gần như gấp đôi quần Jean từ các kệ và lắc nó mở."Ông đang ngủ, sir.""Không gọi ông ta. Chỉ cần chờ đợi.""Vâng, thưa ngài." Ông đóng cửa điện thoại và trượt mặc quần Jean phần còn lại của quá trình, nén nó và buttoning kết thúc. Chìa khóa xe của ông cũng đã trên đứng đêm; Ông nhét nó vào túi của mình cùng với điện thoại di động và lấy áo khoác đã được treo trên mặt sau của một chiếc ghế.SEI... những gì bây giờ...Gyles rap cửa thủy tinh để Run trong lạnh. Ông cọ xát rìa của tay áo của mình chống lại kính và peered bên trong. Bảo vệ đêm đổ xô ra, mở cửa cho anh ta."Ở đâu là ông?", ông yêu cầu như ông thổi nóng tóc vào lòng bàn tay của mình sau đó cọ xát chúng với nhau."Vào cuối xa của hội trường triển lãm, ông Tennison.""Cảm ơn bạn, tôi sẽ mang nó từ đây," Gyles thực hiện theo cách của mình vào hội trường triển lãm, vào bóng tối gần như, bước chân của ông lặp lại và vang từ các bức tường và trần nhà, resounding eerily thông qua các xoắn và biến của hội trường... .tại sao để bạn làm điều này cho chính mình...Ông dừng lại ở các biến cuối. Takaba cúi vào tường, ôm chặt chân của mình chống lại ngực của mình, cằm của ông đang nghỉ chân trên đầu gối của mình. Đen sợi tóc, slick và bóng, glistened từ độ ẩm. Mắt được đóng cửa vào kiệt sức, lông mi dài cong lên, đúc bóng xa chống lại làn da pallid của mình. Vai của mình tăng và giảm xuống trong nhịp điệu, từ từ, bình tĩnh. Nếu chỉ ông có thể có các loại thanh thản khi anh tỉnh táo.Gyles quỳ xuống bên cạnh Takaba và chải sợi tóc từ khuôn mặt của mình, ẩm ướt để lộ một đường mòn khô nước mắt đó biến mất dưới hàm, bắt đầu từ góc của ông đôi mắt, những đôi mắt buồn, dejected. Khi họ đã mở, hổ phách iris xoáy gộp lại vào các em học sinh da đen, biến mất vào hư vô, vào hollowness mà ngồi ở ngôi vua của trái tim của Takaba, chỉ huy tất cả mọi thứ khác sau đó.Ông đặt cánh tay của mình bên dưới đầu gối của Takaba và phía sau lưng và dỡ bỏ anh ta từ sàn nhà lạnh. Ông quay trở lại và -Chúa Giêsu...Gyles cắp cơ thể chặt chẽ hơn chống lại mình.Nỗi nhớ...Rằng người đàn ông trong bức ảnh... với lưng quay sang kính ngắm.Gyles bước gần gũi hơn, squinting hơi.Ngay cả trong bóng tối, màu đen và trắng ảnh, hay đúng hơn là, người đàn ông trong bức ảnh màu đen và trắng, chiếu điện. Ông là mảnh trung tâm, pháo đài nằm trên lãnh thổ của mình, một con sư tử xem niềm tự hào của mình, xem và mở rộng các tham số của mình, kêu gọi tất cả mọi người và tất cả mọi thứ để đầu gối của họ trước khi anh ta. Với sự hiện diện của ông, ông lu mờ tất cả mọi thứ, tuyên bố thậm chí là các bài hát xe lửa rỗng như là của riêng của mình. Vâng lời và sự chú ý.Của Takaba đầu cúi vào Gyles' ngực, lấy sự thoải mái trong sự ấm áp; một tiếng thở dài nhẹ nhàng mềm thoát khỏi đôi môi của mình như ông snuggled gần gũi hơn trong cánh tay mạnh mẽ. Gyles cảm thấy trái tim của mình teo. Của Takaba cơ thể cảm thấy... thanh tao, vô hình. Nó không cảm thấy con người... quá nhẹ, quá weightless. Giống như thực hiện tuyệt lụa, insubstantial, mỏng manh, vô quan hệ. Ông cảm thấy hình thức nhỏ của Takaba có thể bốc hơi vào không khí, tan rã thành tốt đẹp, màu trắng cát và phiếu thông qua các vết nứt của ngón tay của mình giống như một đồng hồ cát.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Căn hộ của ông là một chút của một đi bộ từ ga tàu điện ngầm gần nhất, đã được đóng cửa để bảo trì đêm anyway, vì vậy anh đã phải đi bộ đến một khu vực gần đó, nơi có các quán rượu và quán bar mở. Đó là khoảng nửa giờ đi bộ trong tuyết, trong đó có mái tóc của mình gần như ướt và quần áo của mình ẩm ướt. "Bạn có thể thả tôi xuống đây." Ông nói với người lái xe taxi, người liếc nhìn lại và kéo lên ở phía trước của bộ sưu tập. Người duy nhất có nhân viên bảo vệ ban đêm, một người trẻ tuổi trẻ hơn Takaba một vài năm. Từ bên ngoài, mặc dù các gallery nhìn tối và bị bỏ rơi. "Bạn có chắc chắn? Bạn đã không muốn đi xa hơn một chút để gì-" "Không, không. Điều này là tốt." Sau đó ông nói thêm, "Tôi chính xác nơi tôi muốn được." Người lái xe nhún vai Takaba đếm tiền và đưa nó cho anh, "Đây là một chút quá nhiều, người đàn ông trẻ tuổi." "Giữ cho sự thay đổi, nó trễ ra," Takaba cúi ra trong thời tiết lạnh và đóng cửa lại. Anh kéo chiếc áo khoác của mình chặt chẽ hơn xung quanh, những luồng khí thoát ra môi anh khi anh đi vòng quanh bên hành lang qua cánh cửa, nơi trọng điểm sẽ không phát hiện anh đi vào. Ông đã có các phím trong khóa học. Nó là một trong bốn phím ông đã: chìa khóa căn hộ của mình, chìa khóa hòm thư, khóa căn hộ Gyles ', và chìa khóa cửa bên gallery. Đó là rộng và bằng phẳng với lẻ, răng có hình dạng hình chữ nhật. Anh trượt phím trong nơi pad phím sáng lên, thêm vào vì lý do an ninh với mã số mà ngay cả những trọng điểm không biết. Với bàn tay run rẩy vì lạnh, Takaba quản lý để nhập vào các số có bốn chữ số và các khóa nhấp, mời anh. Các hành lang trở lại dẫn vào văn phòng Gyles 'trống rỗng và hoang vắng, Takaba là cực kỳ cẩn thận sao cho ướt, đế cao su giày của ông sẽ không làm cho tiếng ồn kêu cót két chống lại các sàn trơn. Đây là lần đầu tiên ông đã từng ở đây vào ban đêm, và tâm trạng hoàn toàn khác. Shadows vẫn và đã chết, thông gió ngân nga với một âm sắc khác nhau. Những tiếng nói thầm lặng của những người không còn vang vọng lại từ trần cao. Việc chiếu sáng trên những bức ảnh đã không còn sáng, và mỗi hình ảnh đã mờ trong bóng tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng mờ nhạt mà len lỏi vào thế từ cách nhau ra ánh sáng bầu trời trên trần nhà. Khi những đám mây trôi qua trên mặt trăng, nguồn sau đó thậm chí rằng ít ỏi của ánh sáng đã bị phá hủy, để lại Takaba giẫm chân nhẹ nhàng trong phòng mê cung đen để nơi 'Nostalgia' là, và nó đã không mất nhiều thời gian để tìm kiếm. Anh biết chính xác nó ở đâu . Các sàn và tường cảm thấy thô và lạnh lẽo thậm chí thông qua các lớp quần áo khi anh ngồi xuống lặng lẽ, tựa lưng để ông có thể phải đối mặt với các bức ảnh. Trong bóng tối quasi, Asami thậm chí còn xa hơn. Trở lại của ông là rộng hơn và lập trường của mình độc đoán hơn, chiến binh hầu. Anh đứng đó, không hề nản chí bởi thế giới xung quanh. Nếu tôi trở lại bây giờ, Asami ... bạn sẽ đưa tôi một lần nữa ... Các diễn viên ánh sáng mềm mại trên bức ảnh đã đi đen một lần nữa, và Takaba ngủ thiếp đi, giữ đầu gối vào ngực mình, nhìn lên các nhiếp ảnh gia một người yêu đó sẽ không nhìn lại. Người bảo vệ ban đêm đã thấy Takaba đi ra khỏi xe taxi và đi bộ xung quanh lối vào phía. Ông biết không có ác tâm đến anh ta, sắp ra vào lúc ba giờ sáng để các bộ sưu tập. Anh ta không thực sự biết người đàn ông được, nhưng trong vài dịp mà anh nhìn thấy ông, đó là với ông Tennison, chủ nhân của mình, và đã có một sự thừa nhận im lặng giữa hai người, một cảm giác tin tưởng rằng chạy sâu ngoài hời hợt. Thật vậy, người thanh niên châu Á là ấn tượng, cơ thể của mình, khuôn mặt của mình, không khí về anh ta là duyên dáng và bằng cách nào đó thô cùng một lúc. Anh ta đã có những nghi ngờ như những gì loại của mối quan hệ hai người đã có và câu hỏi của ông đã được xoá sổ một buổi tối khi ông đang kiểm tra trong cho ca đêm của mình. Ông đã muốn hỏi ông Tennison một cái gì đó và đã đi vào văn phòng khi anh nghe thấy một số tiếng ồn từ văn phòng. Tò mò, anh lén nhìn qua khe hơi mở để thấy cả hai bị mất trong một nụ hôn, đôi môi của họ bị khóa trong niềm đam mê, mất đến với thế giới xung quanh họ. Ông quên thì những gì anh muốn hỏi và trượt ra, không bao giờ thốt lên một lời của nó cho bất cứ ai. Vì vậy, khi nhìn thấy người yêu của chủ nhân của mình đi bộ xung quanh để các cửa bên, anh nghĩ tốt hơn của nó và ở lại nơi ông được. Người đàn ông rõ ràng đã có một lý do để được ở đó, và nếu anh ta đã đi qua cánh cửa thay vì chỉ đơn giản là yêu cầu bảo vệ để mở nó, sau đó ông có thể muốn sự riêng tư trong thời điểm này. Anh đợi sau đó, cho người đàn ông đi ra và để lại, nhưng không có ai đã làm. Anh chờ đợi hai mươi phút, sau đó ba mươi, sau đó bốn mươi, bốn mươi lăm, năm mươi, năm mươi lăm, và một giờ. Đó có thể là lạnh bên trong hội trường triển lãm, và bảo vệ ban đêm sẽ lo lắng. Chắc chắn, có ông, cúi vào tường, ngủ, tắm trong chút ánh sáng mặt trời. Tôi đánh thức anh ta lên hoặc những gì? Ông biết ông . Số điện thoại của Tennison dù. Better gọi người đàn ông. Hãy cho anh ấy ngủ của người yêu trong bộ sưu tập. Tại bốn giờ sáng, điện thoại Gyles 'đi về một lần nữa, anh vẽ ra từ ít hơn giấc ngủ yên bình. Ông rên rỉ, lật vào đèn, mà tạm thời làm chói mắt, sau đó nắm lấy điện thoại. Nếu nó là thu một lần nữa ... "Cái gì ..." giọng nói của anh đã được một tiếng kêu khô, kéo về lethargically. "Ông Tennison, điều này là bảo vệ đêm tại phòng trưng bày và-" Gyles bắt vít lên, đột nhiên kêu gọi sự chú ý. "Có một vấn đề? " "Bạn có biết rằng người đàn ông trẻ châu Á ai ghé thăm phòng trưng bày thường xuyên?" Ôi Chúa ơi ... Sei ... "tôi làm." "Anh ấy ở đây, ông Tennison." Chúa Giêsu Kitô ... "Tôi sẽ ở đó trong nửa giờ. Anh ấy thế nào? " Gyles đứng dậy, đi về phía tủ quần áo trong quần đùi. Ông kéo mạnh một cặp gần gấp quần jean từ các kệ và lắc nó mở ra. "Ông ấy đang ngủ, thưa ngài." "Đừng đánh thức anh dậy. Chỉ cần chờ đợi." "Vâng, thưa ông." Anh nhắm điện thoại và trượt lên quần jean phần còn lại của con đường, nén nó lên và cài nút cuối cùng. Chìa khóa xe của mình cũng trên đứng đêm; anh nhét nó vào túi của mình cùng với các điện thoại di động và cầm lấy chiếc áo khoác đã được treo trên mặt sau của một chiếc ghế. Sei ... những gì bây giờ ... Gyles rap lối vào thủy tinh vào thư viện, run rẩy trong cái lạnh. Ông cọ xát mép tay áo của mình lên kính và nhìn vào bên trong. Người bảo vệ ban đêm chạy ra ngoài và mở cửa cho anh ta. "Anh ta đâu?" anh hỏi khi ông thổi tóc nóng vào lòng bàn tay rồi xoa chúng lại với nhau. "Phía sau cùng của khu trưng bày, ông Tennison." "Cảm ơn bạn, tôi sẽ lấy nó từ đây," Gyles thực hiện theo cách của mình vào hội trường triển lãm, vào bóng tối quasi, bước chân của mình vang vọng và cộng hưởng từ các bức tường và trần nhà, vang dội đến kỳ lạ thông qua các xoắn và lần lượt của hội trường. ... tại sao bạn làm điều này cho chính mình ... Anh dừng lại ở lượt cuối cùng. Takaba đang thu mình vào tường, ôm chân mình chặt vào ngực anh, cằm đặt trên đầu gối của mình. Sợi đen tóc, bóng mượt và bóng, lấp lánh từ độ ẩm. Mắt bị đóng cửa trong kiệt sức, lông mi dài cong lên, đúc bóng xa trên làn da xanh xao của mình. Vai lên xuống theo nhịp điệu, chậm rãi, bình tĩnh. Nếu chỉ ông có thể có loại này bình thản trong khi ông tỉnh táo. Gyles quỳ bên cạnh Takaba và chải những sợi ẩm của tóc từ khuôn mặt của mình để lộ một đường mòn khô những giọt nước mắt đó đã biến mất dưới hàm, bắt đầu từ góc mắt của mình, chẳng hạn buồn, đôi mắt thất vọng. Khi họ đã được mở, mống mắt màu hổ phách Whirl gộp vào con ngươi đen, biến mất vào hư vô, vào nông cạn mà ngồi vào ngai vàng của trái tim Takaba của, chỉ huy tất cả mọi thứ khác sau đó. Ông đặt tay mình dưới đầu gối Takaba và sau lưng và dỡ bỏ Ngài từ sàn lạnh. Anh quay trở lại và- Chúa Giêsu ... Gyles nắm chặt cơ thể chặt chẽ hơn đối với chính mình. Nostalgia ... Đó là người đàn ông trong bức ảnh ... anh quay về kính ngắm. Gyles bước lại gần hơn, nheo mắt một chút. Ngay cả trong bóng tối, những bức ảnh đen trắng, hay đúng hơn, những người đàn ông trong bức ảnh đen trắng, công suất bức xạ. Ông là phần trung tâm, pháo đài cao chót vót trên lãnh thổ của mình, một con sư tử xem niềm tự hào của mình, quan sát và mở rộng tham số của mình, kêu gọi tất cả mọi người và tất cả mọi thứ để đầu gối của họ trước khi anh ta. Với sự hiện diện của mình, ông làm lu mờ tất cả mọi thứ, thậm chí tuyên bố các bài hát trống tàu như là của riêng mình. Sự vâng lời và sự chú ý. Takaba đầu của tựa vào ngực Gyles ', dùng thoải mái trong sự ấm áp; một tiếng thở dài nhẹ nhàng mềm mại thoát khỏi môi anh khi anh xích lại gần hơn trong vòng tay mạnh mẽ. Gyles cảm thấy nghẹt trái tim mình. Cơ thể của Takaba cảm thấy ... thanh tao, vô hình. Nó không cảm thấy con người ... quá nhẹ, quá trọng lượng. Giống như mang lụa mỏng, thiếu vững chắc, dễ vỡ, phi vật chất. Anh cảm thấy hình thức nhỏ của Takaba có thể bốc hơi vào không khí, tan rã thành tốt, cát trắng và trượt qua các vết nứt của các ngón tay của mình giống như những hạt của một chiếc đồng hồ cát.






























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: