Michelle had been a student union welfare officer on a year’s sabbatic dịch - Michelle had been a student union welfare officer on a year’s sabbatic Việt làm thế nào để nói

Michelle had been a student union w

Michelle had been a student union welfare officer on a year’s sabbatical from her undergraduate Accounting and Financial Management degree. During that time, she had encountered many students who had suffered hardship while at university as a consequence of limited financial support. Prior to her sabbatical year, in the second year of her studies, she had encountered social accounting, the idea that accounting could capture alternative goals and outcomes to economic performance, such as community, social values and fairness in the distribution of social resources (Ball & Seal 2005; Owen 2008). She was particularly impressed by a paper by Cooper, Taylor, Smith & Catchpowle (2005) that had suggested that social accounting could have a real impact in the struggle for change if it was linked to the aspirations of social movements.

When she returned for the final year of her studies she had to conduct a final year research project. She thought that it would be a good idea to explore whether students who had experienced financial hardship thought that social accounts could be a good way of highlighting the weaknesses of the funding regime that charged students tuition fees and provided loans of limited value. She reasoned that not only would such an exploration provide a viable academic project, but it would also satisfy the social accounting concerns of promoting fairness and community. Furthermore, by linking the project to her student union work, she might provide some help to any campaign that the National Union of Students might run to highlight the problems that loans and tuition fees brought to students.

Michelle conducted a review of the literature on social accounting as well as reading debates about the different methods of funding higher education. She prepared her focus group interview schedule. In the schedule, Michelle included topics such as:

participants’ views about whether the Government should seek to identify hidden costs in their assessment of the viability of different systems of funding higher education;
participants’ views of the hidden costs associated with the systems of tuition fees and loans employed by Government;
the potential impact of students having large debts on the participants, their families and society more widely;
how the participants had dealt with large amounts of debt;
whether participants believed that it was possible for anyone to organise a successful campaign to convince the Government to rethink their funding policy;
participants’ views on who they thought should organise that campaign and the types of actions that they could include in that campaign;
the role participants felt that social accounting could play in helping to articulate messages for that campaign.
Michelle showed her ideas to her project tutor who said that he thought that they were good. Michelle informed her project tutor that she intended to use focus group interviews. She explained that the reason for her choice of method was that she wanted to see whether participants thought that the funding regime was unfair. In addition she wanted to assess whether there was any capacity for the construction of a movement for change through their sharing of experiences. Michelle’s project tutor thought that the idea could work, but said that they should meet again to discuss how best to implement her plan. Unfortunately, the tutor was about to go away on a research visit and Michelle did not anticipate seeing him again before the New Year vacation. Michelle wanted to conduct the interviews very early in the New Year. This she hoped would give her plenty of time to analyse her data in preparation for writing a draft of her project over the spring vacation so that she would be ready to submit the dissertation in advance of the deadline date. She therefore decided to organise the focus group interviews as soon as possible.

At home that night Michelle went through her copy of the file she had kept about all of the students that had come to see her about money problems during her sabbatical year. In total, there were four hundred students, divided roughly equally between students in each of the first, second and final years of their respective degrees. Michelle decided to organise five focus groups of students from the time of her sabbatical:

students who were in their first year;
students who were in their second year;
students who were in their final year ;
equal number of students who were in the first, second and final years;
equal numbers of students who were in their first, second and final years.
Michelle had read that the optimal number of people to include in a focus group interview was between eight to twelve people and she decided to go for the maximum within this range.

Michelle had kept mobile telephone numbers of a lot of people as well as their university addresses as part of her student union welfare officer records. She used these to help her contact her prospective participants. Michelle telephoned people to invite them to participate in research about student debt. In making the initial telephone calls, Michelle thought that to explain her exact method of data collection would extend the length of the phone calls unnecessarily, so she simply told the prospective participants that the research would require them to visit the university for around one hour. Michelle promised to write to those who agreed to participate with details of the exact venue, once she had identified and organised an appropriate room. Michelle had contacted around one hundred people before she got the sixty participants that she needed for her five focus groups.

Michelle decided to hold the focus groups in the evenings. She wrote to the sixty people that had agreed to help, at the addresses that she had obtained last year from the student union records. Michelle provided details of the venue, but no further details of the research in the letter. Michelle’s plan was to explain the logic of using focus groups at the same time as she explained her research questions to the participants. She thought that this would mean that she would only have to answer any questions once, rather than dealing with similar queries for each participant individually. All of the participants who were either in the first year and second year of their studies during Michelle’s sabbatical year turned up to the focus group to which they were invited, but none of the people who had been in the final year of their studies when Michelle was the students union’s welfare officer attended any focus groups. So Michelle only conducted four, rather than five focus group interviews.

Michelle decided to have minimum input in her role as moderator of the focus groups. Instead, she simply prepared a schedule showing a list of headings that she wanted to cover. At the start of each focus group, Michelle explained the purpose of the research to the attendees, she distributed a copy of the schedule to each person and asked them to conduct a discussion involving the whole group to cover the issues on the schedule and to take shared responsibility for ensuring that at the end of the discussion everyone felt that they had said all that they wanted to say about the issues. Michelle explained that she wanted to audio-record the discussion and asked everybody present at each focus group if that was OK. Michelle was pleased that no-one objected. The final thing that Michelle did was ask that each of the participants state their first names as soon as the recorder was turned on to help the person who transcribed the recording to attribute opinions correctly. Michelle then sat back and kept notes on her observations of patterns of interaction. Michelle was pleased that all of the issues enthused all of the focus groups of participants and all of the issues were covered thoroughly by all participants.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Michelle had been a student union welfare officer on a year’s sabbatical from her undergraduate Accounting and Financial Management degree. During that time, she had encountered many students who had suffered hardship while at university as a consequence of limited financial support. Prior to her sabbatical year, in the second year of her studies, she had encountered social accounting, the idea that accounting could capture alternative goals and outcomes to economic performance, such as community, social values and fairness in the distribution of social resources (Ball & Seal 2005; Owen 2008). She was particularly impressed by a paper by Cooper, Taylor, Smith & Catchpowle (2005) that had suggested that social accounting could have a real impact in the struggle for change if it was linked to the aspirations of social movements.When she returned for the final year of her studies she had to conduct a final year research project. She thought that it would be a good idea to explore whether students who had experienced financial hardship thought that social accounts could be a good way of highlighting the weaknesses of the funding regime that charged students tuition fees and provided loans of limited value. She reasoned that not only would such an exploration provide a viable academic project, but it would also satisfy the social accounting concerns of promoting fairness and community. Furthermore, by linking the project to her student union work, she might provide some help to any campaign that the National Union of Students might run to highlight the problems that loans and tuition fees brought to students.Michelle conducted a review of the literature on social accounting as well as reading debates about the different methods of funding higher education. She prepared her focus group interview schedule. In the schedule, Michelle included topics such as:participants’ views about whether the Government should seek to identify hidden costs in their assessment of the viability of different systems of funding higher education;participants’ views of the hidden costs associated with the systems of tuition fees and loans employed by Government;the potential impact of students having large debts on the participants, their families and society more widely;how the participants had dealt with large amounts of debt;whether participants believed that it was possible for anyone to organise a successful campaign to convince the Government to rethink their funding policy;participants’ views on who they thought should organise that campaign and the types of actions that they could include in that campaign;the role participants felt that social accounting could play in helping to articulate messages for that campaign. Michelle showed her ideas to her project tutor who said that he thought that they were good. Michelle informed her project tutor that she intended to use focus group interviews. She explained that the reason for her choice of method was that she wanted to see whether participants thought that the funding regime was unfair. In addition she wanted to assess whether there was any capacity for the construction of a movement for change through their sharing of experiences. Michelle’s project tutor thought that the idea could work, but said that they should meet again to discuss how best to implement her plan. Unfortunately, the tutor was about to go away on a research visit and Michelle did not anticipate seeing him again before the New Year vacation. Michelle wanted to conduct the interviews very early in the New Year. This she hoped would give her plenty of time to analyse her data in preparation for writing a draft of her project over the spring vacation so that she would be ready to submit the dissertation in advance of the deadline date. She therefore decided to organise the focus group interviews as soon as possible.At home that night Michelle went through her copy of the file she had kept about all of the students that had come to see her about money problems during her sabbatical year. In total, there were four hundred students, divided roughly equally between students in each of the first, second and final years of their respective degrees. Michelle decided to organise five focus groups of students from the time of her sabbatical:
students who were in their first year;
students who were in their second year;
students who were in their final year ;
equal number of students who were in the first, second and final years;
equal numbers of students who were in their first, second and final years.
Michelle had read that the optimal number of people to include in a focus group interview was between eight to twelve people and she decided to go for the maximum within this range.

Michelle had kept mobile telephone numbers of a lot of people as well as their university addresses as part of her student union welfare officer records. She used these to help her contact her prospective participants. Michelle telephoned people to invite them to participate in research about student debt. In making the initial telephone calls, Michelle thought that to explain her exact method of data collection would extend the length of the phone calls unnecessarily, so she simply told the prospective participants that the research would require them to visit the university for around one hour. Michelle promised to write to those who agreed to participate with details of the exact venue, once she had identified and organised an appropriate room. Michelle had contacted around one hundred people before she got the sixty participants that she needed for her five focus groups.

Michelle decided to hold the focus groups in the evenings. She wrote to the sixty people that had agreed to help, at the addresses that she had obtained last year from the student union records. Michelle provided details of the venue, but no further details of the research in the letter. Michelle’s plan was to explain the logic of using focus groups at the same time as she explained her research questions to the participants. She thought that this would mean that she would only have to answer any questions once, rather than dealing with similar queries for each participant individually. All of the participants who were either in the first year and second year of their studies during Michelle’s sabbatical year turned up to the focus group to which they were invited, but none of the people who had been in the final year of their studies when Michelle was the students union’s welfare officer attended any focus groups. So Michelle only conducted four, rather than five focus group interviews.

Michelle decided to have minimum input in her role as moderator of the focus groups. Instead, she simply prepared a schedule showing a list of headings that she wanted to cover. At the start of each focus group, Michelle explained the purpose of the research to the attendees, she distributed a copy of the schedule to each person and asked them to conduct a discussion involving the whole group to cover the issues on the schedule and to take shared responsibility for ensuring that at the end of the discussion everyone felt that they had said all that they wanted to say about the issues. Michelle explained that she wanted to audio-record the discussion and asked everybody present at each focus group if that was OK. Michelle was pleased that no-one objected. The final thing that Michelle did was ask that each of the participants state their first names as soon as the recorder was turned on to help the person who transcribed the recording to attribute opinions correctly. Michelle then sat back and kept notes on her observations of patterns of interaction. Michelle was pleased that all of the issues enthused all of the focus groups of participants and all of the issues were covered thoroughly by all participants.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Michelle đã từng là một sĩ quan phúc lợi xã hội sinh viên nghỉ phép một năm từ kế toán đại học của mình và mức độ quản lý tài chính. Trong thời gian đó, cô đã gặp rất nhiều sinh viên đã bị khó khăn trong khi tại trường đại học như là một hệ quả của sự hỗ trợ tài chính hạn chế. Trước năm nghỉ của mình, trong năm học thứ hai của cô, cô đã gặp phải hạch toán xã hội, ý tưởng rằng kế toán có thể nắm bắt được mục tiêu thay thế và kết quả phải hoạt động kinh tế, chẳng hạn như cộng đồng, các giá trị xã hội và công bằng trong việc phân phối các nguồn lực xã hội (Ball Seal & 2005; Owen 2008). Cô đã đặc biệt ấn tượng bởi một bài báo của Cooper, Taylor, Smith & Catchpowle (2005) đã gợi ý rằng kế toán xã hội có thể có một tác động thực sự trong cuộc đấu tranh cho sự thay đổi nếu nó được liên kết với các nguyện vọng của các phong trào xã hội. Khi cô quay trở lại cho năm cuối cùng của nghiên cứu của mình, cô đã phải tiến hành một dự án nghiên cứu năm cuối. Cô nghĩ rằng nó sẽ là một ý tưởng tốt để tìm hiểu xem liệu những sinh viên đã trải qua những khó khăn tài chính cho rằng tài khoản xã hội có thể là một cách tốt để làm nổi bật những điểm yếu của chế độ kinh phí mà tính lệ phí sinh viên học phí và cung cấp các khoản vay của các giá trị giới hạn. Bà lý luận rằng không chỉ có một thăm dò như vậy cung cấp một dự án học tập hữu hiệu, nhưng nó cũng sẽ đáp ứng những mối quan tâm kế toán xã hội của việc thúc đẩy sự công bằng và cộng đồng. Hơn nữa, bằng cách liên kết các dự án để công tác Hội sinh viên của mình, cô có thể cung cấp một số trợ giúp với bất kỳ chiến dịch đó Liên minh Quốc gia của Học sinh có thể chạy để làm nổi bật những vấn đề mà các khoản vay và tiền học phí mang lại cho sinh viên. Michelle tiến hành xem xét các tài liệu về xã hội kế toán cũng như đọc các cuộc tranh luận về các phương pháp khác nhau của tài trợ cho giáo dục đại học. Cô chuẩn bị lịch phỏng vấn nhóm tập trung của cô. Trong lịch trình, Michelle bao gồm các chủ đề như: tham gia 'quan điểm về việc liệu Chính phủ nên tìm cách xác định chi phí ẩn trong đánh giá của họ về tính khả thi của hệ thống khác nhau của tài trợ cho giáo dục đại học; người tham gia xem các chi phí ẩn gắn liền với hệ thống học phí lệ phí và các khoản vay được sử dụng bởi Chính phủ; các tác động tiềm năng của các học sinh có nợ lớn trên những người tham gia, gia đình và xã hội rộng rãi hơn của họ; làm thế nào những người tham gia đã xử lý một lượng lớn nợ; cho dù người tham gia tin rằng nó đã có thể cho bất cứ ai để tổ chức thành công chiến dịch để thuyết phục Chính phủ để xem xét lại chính sách tài trợ của họ; views tham gia về những người mà họ nghĩ nên tổ chức các chiến dịch và các loại hoạt động mà họ có thể bao gồm trong chiến dịch đó; những người tham gia vai trò cảm thấy rằng kế toán xã hội có thể chơi trong việc giúp đỡ để nói lên thông điệp cho rằng chiến dịch. Michelle cho thấy ý tưởng của mình để gia sư dự án của cô đã nói rằng ông nghĩ rằng họ là tốt. Michelle thông gia sư dự án của cô rằng cô có ý định sử dụng các cuộc phỏng vấn nhóm tập trung. Cô giải thích rằng lý do cho sự lựa chọn của phương pháp của cô là cô muốn xem liệu người tham gia nghĩ rằng chế độ kinh phí là không công bằng. Ngoài ra cô muốn đánh giá xem liệu có bất kỳ năng lực cho việc xây dựng một phong trào đòi thay đổi thông qua chia sẻ của họ về kinh nghiệm. Dự án gia sư Michelle nghĩ rằng ý tưởng có thể làm việc, nhưng nói rằng họ nên gặp lại nhau để thảo luận về cách tốt nhất để thực hiện kế hoạch của mình. Thật không may, các gia sư đã được về để đi trên một chuyến thăm nghiên cứu và Michelle đã không lường trước gặp lại anh ta trước khi kỳ nghỉ năm mới. Michelle muốn tiến hành các cuộc phỏng vấn rất sớm trong năm mới. Điều này cô hy vọng sẽ giúp cô có nhiều thời gian để phân tích dữ liệu của mình để chuẩn bị cho các văn bản dự thảo về dự án của mình trong kỳ nghỉ mùa xuân để cô ấy sẽ sẵn sàng để trình luận án trước ngày hạn chót. Vì vậy cô quyết định tổ chức các cuộc phỏng vấn nhóm tập trung càng sớm càng tốt. Ở nhà đêm đó Michelle đã đi qua bản sao của tập tin của mình, cô đã giữ về tất cả các sinh viên đã đến để nhìn thấy cô ấy về vấn đề tiền bạc trong năm nghỉ của mình. Tổng cộng, đã có bốn trăm học sinh, chia gần như bằng nhau giữa các học sinh trong mỗi của những năm đầu tiên, thứ hai và cuối cùng của độ tương ứng của họ. Michelle quyết định tổ chức năm nhóm tập trung của học sinh từ thời điểm cô nghỉ phép: sinh viên là trong năm đầu tiên của họ; những sinh viên đã học năm thứ hai của họ; những sinh viên đang trong năm cuối cùng của họ; số lượng tương đương của sinh viên là trong lần đầu tiên, năm thứ hai và cuối cùng;. số lượng bằng nhau của sinh viên là trong những năm đầu tiên, thứ hai và cuối cùng của họ Michelle đã đọc rằng số lượng tối ưu của người dân để bao gồm trong một cuộc phỏng vấn nhóm tập trung là từ tám đến mười hai người và cô quyết định đi cho tối đa trong phạm vi này. Michelle đã giữ số điện thoại di động của rất nhiều người dân cũng như địa chỉ các trường đại học của họ như là một phần của hội sinh viên sĩ quan hồ sơ an toàn của bà. Cô sử dụng chúng để giúp cô liên hệ với người tham gia tiềm năng của mình. Michelle đã gọi điện cho người để mời họ tham gia vào nghiên cứu về nợ sinh viên. Trong việc đưa ra các cuộc gọi điện thoại ban đầu, Michelle nghĩ rằng để giải thích phương pháp chính xác mình thu thập dữ liệu sẽ mở rộng độ dài của các cuộc gọi điện thoại không cần thiết, vì vậy cô chỉ đơn giản là nói với những người tham gia tiềm năng mà các nghiên cứu sẽ yêu cầu họ đến thăm các trường đại học cho khoảng một giờ. Michelle hứa sẽ viết thư cho những người đồng ý tham gia với các chi tiết của các địa điểm chính xác, một khi cô ấy đã được xác định và tổ chức một phòng thích hợp. Michelle đã liên lạc với khoảng một trăm người dân trước khi cô có sáu mươi người tham gia rằng cô cần cho năm nhóm tập trung của cô. Michelle quyết định tổ chức các nhóm tập trung vào các buổi tối. Cô đã viết cho sáu mươi người đã đồng ý giúp, tại các địa chỉ mà cô đã đạt được trong năm ngoái từ các hồ sơ công đoàn học sinh. Michelle cung cấp chi tiết về địa điểm, nhưng không có thêm chi tiết về các nghiên cứu trong thư. Kế hoạch của Michelle là để giải thích logic của việc sử dụng các nhóm tập trung tại cùng một thời điểm khi cô giải thích câu hỏi nghiên cứu của mình để những người tham gia. Cô nghĩ rằng điều này sẽ có nghĩa là cô ấy sẽ chỉ phải trả lời bất kỳ câu hỏi một lần, hơn là đối phó với các truy vấn tương tự cho mỗi người tham gia cá nhân. Tất cả những người tham gia được, hoặc trong năm đầu tiên và năm thứ hai của nghiên cứu của họ trong năm nghỉ của Michelle bật lên để các nhóm tập trung mà họ được mời, nhưng không ai trong số những người đã ở trong năm cuối cùng của nghiên cứu của họ khi Michelle là sĩ quan phúc lợi sinh viên công đoàn tham dự bất kỳ nhóm tập trung. Vì vậy, Michelle chỉ tiến hành bốn, chứ không phải là năm cuộc phỏng vấn nhóm tập trung. Michelle đã quyết định để có đầu vào tối thiểu trong vai trò điều phối viên của nhóm tập trung. Thay vào đó, cô chỉ cần chuẩn bị một lịch trình hiển thị một danh sách các đề rằng cô muốn để trang trải. Vào lúc bắt đầu của mỗi nhóm tập trung, Michelle giải thích mục đích của nghiên cứu cho những người tham dự, cô được phân phối một bản sao của các lịch trình để mỗi người và yêu cầu họ thực hiện một cuộc thảo luận liên quan đến toàn bộ nhóm để trang trải các vấn đề về lịch trình và để có chia sẻ trách nhiệm để đảm bảo rằng khi kết thúc các cuộc thảo luận tất cả mọi người cảm thấy rằng họ đã biết tất cả những gì họ muốn nói về các vấn đề. Michelle giải thích rằng cô muốn nghe bản ghi các cuộc thảo luận và yêu cầu tất cả mọi người có mặt tại mỗi nhóm tập trung nếu đó là OK. Michelle đã hài lòng rằng không ai phản đối. Điều cuối cùng mà Michelle đã làm là yêu cầu mỗi người tham dự nêu tên đầu tiên của họ ngay sau khi ghi âm đã được bật để giúp người chép lại các ghi âm để thuộc tính ý kiến một cách chính xác. Michelle sau đó ngồi lại và lưu giữ các ghi chú trên những quan sát của mình về mô hình tương tác. Michelle đã hài lòng rằng tất cả các vấn đề nhiệt tình của tất cả các nhóm tập trung của người tham gia và tất cả các vấn đề đã được bao phủ hoàn toàn bởi các đại biểu.



























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: