Soil erosion: general considerationsLoss of soil humus, whether as a r dịch - Soil erosion: general considerationsLoss of soil humus, whether as a r Việt làm thế nào để nói

Soil erosion: general consideration

Soil erosion: general considerations
Loss of soil humus, whether as a result of fire, drainage,
deforestation or plowing, is an especially serious
manifestation of human alteration of soil. As Table 4.8
indicates, humus has many beneficial effects on both
the chemical and the physical properties of soil. Its
removal by human activity can be a potent contributory
cause of soil erosion.
The scale of accelerated soil erosion that has been
achieved by human activities has been well summarized
by Myers (1988: 6):
Since the development of agriculture some 12,000 years ago,
soil erosion is said by some to have ruined 4.3 million km2
of agricultural lands, or an area equivalent to rather more
than one-third of today’s crop-lands . . . the amount of agricultural
land now being lost through soil erosion, in conjunction
with other forms of degradation, can already be
put at a minimum of 200,000 km2 per year.
That soil erosion is a major and serious aspect of the human
role in environmental change is not to be doubted
(Sauer, 1938). There is a long history of weighty books
and papers on the subject (see, e.g., Marsh, 1864;
Bennett, 1938; Jacks and Whyte, 1939; Morgan, 1995).
Although many techniques have been developed to
reduce the intensity of the problem (see Hudson, 1987)
it appears to remain intractable. As L. J. Carter (1977:
409) has reported of the USA:
Although nearly $15 billion has been spent on soil conservation
since the mid-1930s, the erosion of croplands by wind
and water . . . remains one of the biggest, most pervasive
environmental problems the nation faces. The problem’s
surprising persistence apparently can be attributed at least
in part to the fact that, in the calculation of many farmers,
the hope of maximizing short-term crop yields and profits
has taken precedence over the longer term advantages of
conserving the soil. For even where the loss of topsoil has
begun to reduce the land’s natural fertility and productivity,
the effect is often masked by the positive response to
heavy application of fertilizer and pesticides, which keep
crop yields relatively high.
Although construction, urbanization, war, mining,
and other such activities are often significant in accelerating
the problem, the prime causes of soil erosion are
deforestation and agriculture (Figure 4.10). Pimentel
(1976) estimated that in the USA soil erosion on agricultural
land operates at an average rate of about 30
tonnes per hectare per year, which is approximately
eight times quicker than topsoil is formed. He calculated
that water runoff delivers around 4 billion tonnes of soil each year to the rivers of the 48 contiguous
states, and that three-quarters of this comes from agricultural
land. He estimated that another billion tonnes
of soil is eroded by the wind, a process that created
the Dust Bowl of the 1930s. More recently, Pimentel
et al. (1995) have argued that in the USA about 90% of
cropland is losing soil above the sustainable rate, that
about 54% of pasture land is overgrazed and subject
to high rates of erosion, and that erosion costs about
$44 billion each year. They argue that on a global basis
soil erosion costs the world about $400 billion each
year. However, as Trimble and Crosson (2000) and
Boardman (1998) point out, determination of general
rates of soil erosion is fraught with uncertainties.
One serious consequence of accelerated erosion is
the sedimentation that takes place in reservoirs, shortening
their lives and reducing their capacity. Many
small reservoirs, especially in semi-arid areas and in
areas with erodible sediments in their catchments such
as the loess lands of China, appear to have an expected
life of only 30 years or even less (see, e.g., Rapp et al.,
1972). Soil erosion also has serious implications for
soil productivity. A reduction in soil thickness reduces
available water capacity and the depth through which
root development can occur. The water-holding properties
of the soil may be lessened as a result of the
preferential removal of organic material and fine sediment.
Hardpans and duricrusts may become exposed
at the surface, and provide a barrier to root penetration.
Furthermore, splash erosion may cause soil compaction and crusting, both of which may be unfavorable to
germination and seedling establishment. Erosion also
removes nutrients preferentially from the soil. Some
damage may be caused by associated excessive sedimentation,
while wind erosion may lead to the direct
sandblasting of crops. Finally, extreme erosion may
lead to wholesale removal of both seeds and fertilizer.
Stocking (1984) provides a useful review of these
problems.
Soil erosion associated with deforestation
and agriculture
Forests protect the underlying soil from the direct
effects of rainfall, generating what is generally an
environment in which erosion rates tend to be low.
The canopy plays an important role by shortening the
fall of raindrops, decreasing their velocity and thus
reducing kinetic energy. There are some examples
of certain types (e.g., beech) in certain environments
(e.g., maritime temperate) creating large raindrops, but
in general most canopies reduce the erosion effects of
rainfalls. Possibly more important than the canopy
in reducing erosion rates in forest is the presence of
humus in forest soils (Trimble, 1988). This both absorbs
the impact of raindrops and has an extremely high
permeability. Thus forest soils have high infiltration
capacities. Another reason that forest soils have an
ability to transmit large quantities of water through
their fabrics is that they have many macropores produced
by roots and their rich soil fauna. Forest soils
are also well aggregated, making them resistant to both
wetting and water drop impact. This superior degree
of aggradation is a result of the presence of considerable
organic material, which is an important cementing
agent in the formation of large water-stable aggregates.
Furthermore, earthworms also help to produce large
aggregates. Finally, deep-rooted trees help to stabilize
steep slopes by increasing the total shear strength of
the soils.
It is therefore to be expected that with the removal
of forest, for agriculture or for other reasons, rates
of soil loss will rise (Figure 4.11) and mass movements
will increase in magnitude and frequency. The rates
of erosion that result will be particularly high if the
ground is left bare; under crops the increase will be
less marked. Furthermore, the method of plowing, the time of planting, the nature of the crop, and size of
the fields, will all have an influence on the severity
of erosion.
It is seldom that we have reliable records of rates of
erosion over a sufficiently long time-span to show just
how much human activities have accelerated these
effects, and it is important to try and isolate the role
of human impacts from climatic changes (Wilby et al.,
1997). Recently, however, techniques have been developed
which enable rates of erosion on slopes to
be gauged over a lengthy time-span by means of
dendrochronological techniques that date the time of
root exposure for suitable species of tree. In Colorado,
USA, Carrara and Carroll (1979) found that rates over
the past 100 years have been about 1.8 mm per year,
whereas in the previous 300 years rates were between
0.2 and 0.5 mm per year, indicating an acceleration of
about sixfold. This great jump has been attributed to
the introduction of large numbers of cattle to the area
about a century ago.
Another way of obtaining long-term rates of soil
erosion is to look at rates of sedimentation on continental
shelves and on lake floors. The former method
was employed by Milliman et al. (1987) to evaluate
sediment removal down the Yellow River in China
during the Holocene. They found that, because of
accelerated erosion, rates of sediment accumulation
on the shelf over the past 2300 years have been ten
times higher than those for the rest of the Holocene
(i.e., since around 10,000 years BP).
Another good example of using long-term sedimentation
rates to infer long-term rates of erosion is provided
by Hughes et al.’s (1991) study of the Kuk
Swamp in Papua New Guinea (Figure 4.12). They identify
low rates of erosion until 9000 years BP, when,
with the onset of the first phase of forest clearance,
erosion rates increased from 0.15 cm per 1000 years to
about 1.2 cm per 1000 years. Rates remained relatively
stable until the past few decades when, following European
contact, the extension of anthropogenic grasslands,
subsistence gardens, and coffee plantations has
produced a rate that is very markedly higher: 34 cm
per 1000 years.
A further good long-term study of the response rates
of erosion to land use changes is provided by a study
undertaken on the North Island of New Zealand by
Page and Trustrum (1997). During the past 2000 years
of human settlement their catchment has undergone
a change from indigenous forest to fern/scrub following
Polynesian settlement (c. 560 years BP) and then
a change to pasture following European settlement
(ad 1878). Sedimentation rates under European pastoral
land use are between five and six times the rates
that occurred under fern/scrub and between eight
and seventeen times the rate under indigenous forest.
In a broadly comparable study, Sheffield et al. (1995)
looked at rates of infilling of an estuary fed by a
sheepland catchment in another part of New Zealand.
In pre-Polynesian times rates of sedimentation were
0.1 mm per year, during Polynesian times the rate climbed to 0.3 mm per year, and since European land
clearance in the 1880s the rate has shot up to 11 mm per
year (see also Nichol et al., 2000). A good case study
of the effect of European settlement on soil erosion
rates in neighboring Australia is given by Olley and
Wasson (2003).
Rates of sediment accumulation on floodplains also
give an indication of historical rates of soil erosion.
This is a topic that has been well reviewed by Knox
(2002) and which is discussed further in Chap
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đất xói mòn: nói chung cân nhắcMất đất mùn, cho dù là kết quả của lửa, thoát nước,nạn phá rừng hoặc cày, là một đặc biệt là nghiêm trọngbiểu hiện của con người thay đổi của đất. Như bảng 4.8cho thấy, mùn có nhiều tác động có lợi trên cả haihóa chất và các tính chất vật lý của đất. Của nóloại bỏ bởi các hoạt động của con người có thể là một contributory mạnhnguyên nhân gây ra xói mòn đất.Quy mô của xói mòn đất tăng tốc đãđạt được bởi con người hoạt động đã được tóm tắtbởi Myers (1988:6):Kể từ sự phát triển của nông nghiệp khoảng 12.000 năm trước,xói mòn đất nói một số đã hủy hoại 4.3 triệu km2đất nông nghiệp, hoặc diện tích tương đương với khá nhiều hơn nữahơn một phần ba của ngày hôm nay của cây trồng-vùng đất... số tiền của nông nghiệpđất bây giờ bị mất thông qua xói mòn đất, kết hợpvới các hình thức khác của sự xuống cấp, đã có thểĐặt ở mức tối thiểu là 200.000 km2 / năm.Xói mòn đất là một khía cạnh lớn và nghiêm trọng của con ngườivai trò trong môi trường thay đổi là không có nghi ngờ(Sauer, 1938). Đó là một lịch sử lâu dài của cuốn sách nặngvà các giấy tờ về đề tài này (xem, ví dụ như, đầm lầy, 1864;Bennett, 1938; Jacks và Whyte, năm 1939; Morgan, 1995).Mặc dù nhiều kỹ thuật đã được phát triển đểlàm giảm cường độ của vấn đề (xem Hudson, 1987)nó dường như vẫn còn intractable. Như L. J. Carter (1977:409) đã báo cáo của Hoa Kỳ:Mặc dù gần như 15 tỷ USD đã được chi tiêu vào bảo tồn đấtkể từ giữa thập niên 1930, sự xói mòn của croplands nhờ gióvà nước... vẫn còn một trong những lớn nhất, phổ biến nhấtvấn đề môi trường quốc gia đối mặt với. Của vấn đềđáng ngạc nhiên kiên trì dường như có thể được quy cho ítmột phần vào thực tế rằng, trong tính toán của nhiều nông dân,Hy vọng của tối đa hóa cây trồng ngắn hạn sản lượng và lợi nhuậnđã được ưu tiên hơn những lợi thế hạn dài hơn củabảo tồn đất. Cho ngay cả khi mất đất có phân cóbắt đầu làm giảm khả năng sinh sản tự nhiên của đất đai và năng suất,hiệu quả thường masked bởi các phản ứng tích cực vớiCác ứng dụng nặng của phân bón và thuốc trừ sâu, tiếp tụccắt sản lượng tương đối cao.Mặc dù xây dựng, đô thị hóa, chiến tranh, khai thác,và các hoạt động khác thường đáng kể trong việc đẩy nhanhvấn đề, những nguyên nhân chính của xói mòn đất lànạn phá rừng và nông nghiệp (hình 4,10). Pimentel(1976) ước tính rằng trong Hoa Kỳ đất xói mòn vào nông nghiệpđất hoạt động ở mức trung bình khoảng 30tấn / ha / năm, đó là khoảngtám lần nhanh hơn so với đất có phân được hình thành. Ông tính toánđó dòng chảy nước cung cấp khoảng 4 tỷ tấn đất mỗi năm cho các con sông của 48 lục địatiểu bang, và rằng ba phần tư của điều này đến từ nông nghiệpdiện tích đất. Ông ước tính rằng một tỷ tấnđất bị xói mòn bởi gió, một quá trình tạo raBowl bụi trong thập niên 1930. Gần đây, Pimentelet al. (1995) đã cho rằng trong khoảng 90% của Hoa Kỳđất trồng trọt là mất đất ở trên mức bền vững, màkhoảng 54% diện tích đất đồng cỏ overgrazed và chủ đềCác tỷ lệ cao của xói mòn, và rằng chi phí xói mòn về$44 tỷ mỗi năm. Họ cho rằng trên cơ sở toàn cầuxói mòn đất chi phí trên thế giới về 400 tỷ USD mỗinăm. Tuy nhiên, như Trimble và Crosson (2000) vàBoardman (1998) chỉ ra, xác định generaltỷ lệ của xói mòn đất là đầy bất trắc.Một trong những hậu quả nghiêm trọng của xói mòn nhanh làbồi lắng diễn ra trong hồ chứa, rút ngắncuộc sống của họ và giảm khả năng của họ. NhiềuHồ chứa nhỏ, đặc biệt là trong lĩnh vực bán khô cằn và trongcác khu vực với erodible trầm tích ở của họ catchments như vậynhư các vùng đất cao của Trung Quốc, xuất hiện để có một dự kiếncuộc sống chỉ là 30 năm hoặc thậm chí ít hơn (xem, ví dụ như, Rapp et al.,Năm 1972). xói mòn đất cũng có tác động nghiêm trọng đối vớinăng suất đất. Một sự giảm trong đất dày làm giảmnước có công suất và độ sâu mà qua đóphát triển gốc có thể xảy ra. Các tính chất giữ nướcđất có thể được giảm đi như là kết quả của cácloại bỏ ưu đãi của vật liệu hữu cơ và trầm tích tốt.Hardpans và duricrusts có thể trở thành tiếp xúctại bề mặt, và cung cấp một rào cản để thâm nhập gốc.Hơn nữa, giật gân xói mòn có thể gây ra nén chặt đất và crusting, cả hai đều có thể được bất lợi chonảy mầm và cây giống thành lập. Xói mòn cũngloại bỏ chất dinh dưỡng hay từ đất. Một sốthiệt hại có thể được gây ra bởi bồi lắng quá nhiều liên kết,trong khi gió xói mòn có thể dẫn đến trực tiếpCát các loại cây trồng. Cuối cùng, có thể xói mòn cựcdẫn đến các loại bỏ bán buôn của cả hai hạt giống và phân bón.Thả (1984) cung cấp một đánh giá hữu ích của cácvấn đề.Xói mòn đất liên kết với nạn phá rừngvà nông nghiệpRừng bảo vệ đất tiềm ẩn từ chỉ đạoảnh hưởng của lượng mưa, tạo ra những gì nói chung là mộtmôi trường trong đó xói mòn tỷ giá có xu hướng được thấp.Những tán cây đóng một vai trò quan trọng của rút ngắn cácsụp đổ của giọt mưa, giảm tốc độ của họ và do đóviệc giảm năng lượng động học. Có một số ví dụcủa một số loại (ví dụ như, beech) trong môi trường nhất định(ví dụ như, biển ôn đới) tạo ra lớn giọt mưa, nhưngnói chung hầu hết nhựa giảm tác động xói mòn củamưa. Có lẽ quan trọng hơn những tán câytrong việc giảm tỷ lệ xói mòn trong rừng là sự hiện diện củamùn trong rừng đất (Trimble, 1988). Này cả hai hấp thụtác động của giọt mưa và có một rất caothấm. Vì vậy, rừng đất có cao xâm nhậpnăng lực. Một lý do forest đất có mộtkhả năng truyền tải một lượng lớn nước thông quavải của họ là họ có nhiều macropores sản xuấtbởi nguồn gốc và động vật đất phong phú của họ. Rừng đấtcũng tập hợp, làm cho chúng đề kháng với cả haiướt và nước thả tác động. Văn bằng này vượt trộiof aggradation is a result of the presence of considerableorganic material, which is an important cementingagent in the formation of large water-stable aggregates.Furthermore, earthworms also help to produce largeaggregates. Finally, deep-rooted trees help to stabilizesteep slopes by increasing the total shear strength ofthe soils.It is therefore to be expected that with the removalof forest, for agriculture or for other reasons, ratesof soil loss will rise (Figure 4.11) and mass movementswill increase in magnitude and frequency. The ratesof erosion that result will be particularly high if theground is left bare; under crops the increase will beless marked. Furthermore, the method of plowing, the time of planting, the nature of the crop, and size ofthe fields, will all have an influence on the severityof erosion.It is seldom that we have reliable records of rates oferosion over a sufficiently long time-span to show justhow much human activities have accelerated theseeffects, and it is important to try and isolate the roleof human impacts from climatic changes (Wilby et al.,1997). Recently, however, techniques have been developedwhich enable rates of erosion on slopes tobe gauged over a lengthy time-span by means ofdendrochronological techniques that date the time ofroot exposure for suitable species of tree. In Colorado,USA, Carrara and Carroll (1979) found that rates overthe past 100 years have been about 1.8 mm per year,trong khi trong 300 năm trước, tỷ giá đã giữa0.2 và 0,5 mm mỗi năm, chỉ ra một gia tốc củakhoảng sixfold. Nhảy tuyệt vời này đã được quy chosự ra đời của một số lượng gia súc lớn đến khu vựcvề một thế kỷ trước.Một cách khác để có được tỷ lệ dài hạn của đấtxói mòn là để nhìn vào tỷ lệ bồi lắng trên lục địakệ và hồ nền. Các phương pháp cũđược sử dụng bởi Milliman et al. (1987) để đánh giáloại bỏ các trầm tích xuống sông Hoàng Hà tại Trung Quốctrong thế Holocen. Họ thấy rằng, vìxói mòn nhanh, tỷ lệ tích lũy trầm tíchtrên kệ trên 2300 qua tuổi đã là mườilần cao hơn so với phần còn lại của thế Holocen(tức là, từ khoảng 10.000 năm BP).Một ví dụ tốt của việc sử dụng dài hạn bồi lắngtỷ giá để suy ra các tỷ lệ dài hạn của xói mòn được cung cấpbởi Hughes et al. (1991) nghiên cứu về KukCác đầm lầy ở Papua New Guinea (hình 4,12). Họ xác địnhthấp tỷ lệ các xói mòn cho đến 9000 năm BP, khi nào,với sự khởi đầu của giai đoạn đầu tiên của rừng giải phóng mặt bằng,xói mòn tỷ giá tăng lên từ 0,15 cm mỗi 1000 năm đểkhoảng cách 1.2 cm mỗi 1.000 năm. Vẫn tương đốiổn định cho đến vài thập kỷ trong quá khứ khi, theo châu Âusố liên lạc, phần mở rộng của các đồng cỏ anthropogenic,sinh hoạt phí khu vườn, và các đồn điền cà phê cósản xuất một tỷ lệ rất rõ rệt cao: 34 cmmỗi 1000 năm.Một nghiên cứu lâu dài tốt hơn nữa trong những tỷ lệ phản ứngof erosion to land use changes is provided by a studyundertaken on the North Island of New Zealand byPage and Trustrum (1997). During the past 2000 yearsof human settlement their catchment has undergonea change from indigenous forest to fern/scrub followingPolynesian settlement (c. 560 years BP) and thena change to pasture following European settlement(ad 1878). Sedimentation rates under European pastoralland use are between five and six times the ratesthat occurred under fern/scrub and between eightand seventeen times the rate under indigenous forest.In a broadly comparable study, Sheffield et al. (1995)looked at rates of infilling of an estuary fed by asheepland catchment in another part of New Zealand.In pre-Polynesian times rates of sedimentation were0.1 mm per year, during Polynesian times the rate climbed to 0.3 mm per year, and since European landclearance in the 1880s the rate has shot up to 11 mm peryear (see also Nichol et al., 2000). A good case studyof the effect of European settlement on soil erosionrates in neighboring Australia is given by Olley andWasson (2003).Rates of sediment accumulation on floodplains alsogive an indication of historical rates of soil erosion.This is a topic that has been well reviewed by Knox(2002) and which is discussed further in Chap
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Xói mòn đất: ý chung
Mất mùn đất, cho dù là một kết quả của đám cháy, thoát nước,
phá rừng hoặc cày, là một đặc biệt nghiêm trọng
biểu hiện của sự thay đổi con người của đất. Như Bảng 4.8
cho thấy, mùn có nhiều tác dụng có lợi trên cả
các hóa chất và các tính chất vật lý của đất. Nó
loại bỏ bởi các hoạt động của con người có thể là một đóng góp
mạnh. Nguyên nhân của sự xói mòn đất
Quy mô của sự xói mòn đất tăng tốc đã được
đạt được bởi các hoạt động của con người cũng đã được tóm tắt
bởi Myers (1988: 6):
Vì sự phát triển của nông nghiệp một số 12.000 năm trước đây,
xói mòn đất được cho là do một số người đã bị hủy hoại 4,3 triệu km2
đất nông nghiệp, hoặc một khu vực tương đương để thay nhiều
hơn một phần ba của cây trồng vùng đất ngày nay. . . lượng nông nghiệp
đất hiện đang bị mất do xói mòn đất, kết hợp
với các hình thức khác của sự suy thoái, đã có thể được
đặt ở mức tối thiểu là 200.000 km2 mỗi năm.
Đó là sự xói mòn đất là một khía cạnh quan trọng và nghiêm túc của con người
đóng vai trò trong sự thay đổi môi trường là không thể nghi ngờ
(Sauer, 1938). Có một lịch sử lâu dài của cuốn sách nặng
và giấy tờ về đối tượng (xem, ví dụ, Marsh, 1864;
Bennett, 1938; Jacks và Whyte, 1939; Morgan, 1995).
Mặc dù nhiều kỹ thuật đã được phát triển để
giảm cường độ của vấn đề (xem Hudson, 1987)
nó dường như vẫn còn nan giải. Như LJ Carter (1977:
409) đã có báo cáo của Hoa Kỳ:
Mặc dù gần 15 tỷ $ đã được chi cho việc bảo tồn đất
kể từ giữa những năm 1930, sự xói mòn của đất canh tác bởi gió
và nước. . . vẫn là một trong những lớn nhất, phổ biến nhất
các vấn đề môi trường quốc gia phải đối mặt. Các vấn đề của
sự bền bỉ đáng ngạc nhiên dường như có thể là do ít nhất
một phần là do thực tế rằng, trong tính toán của nhiều nông dân,
với hy vọng tối đa hóa năng suất cây trồng ngắn hạn và lợi nhuận
đã được ưu tiên hơn những lợi thế lâu dài của
việc bảo tồn đất. Đối với cả trường hợp mất lớp đất mặt đã
bắt đầu giảm khả năng sinh sản và năng suất tự nhiên của đất,
các hiệu ứng thường được che đậy bởi những phản ứng tích cực
ứng dụng nặng của phân bón và thuốc trừ sâu, để giữ được
năng suất cây trồng tương đối cao.
Mặc dù xây dựng, đô thị hóa, chiến tranh, khai thác khoáng sản ,
và các hoạt động khác như vậy thường có ý nghĩa trong việc đẩy nhanh
các vấn đề, ​​nguyên nhân chính của sự xói mòn đất là
nạn phá rừng và nông nghiệp (Hình 4.10). Pimentel
(1976) ước tính rằng trong sự xói mòn đất nông nghiệp Hoa Kỳ trên
đất hoạt động ở tốc độ trung bình khoảng 30
tấn mỗi ha mỗi năm, đó là khoảng
nhanh hơn tám lần so với lớp đất mặt được hình thành. Ông tính toán
rằng lượng nước chảy tràn cung cấp khoảng 4 tỷ tấn đất mỗi năm cho các con sông của 48 tiếp giáp lãnh hải
quốc gia, và rằng ba phần tư trong số này xuất phát từ nông nghiệp
đất. Ông ước tính rằng một tỷ tấn
đất bị xói mòn bởi gió, một quá trình tạo ra
các Dust Bowl của những năm 1930. Gần đây hơn, Pimentel
et al. (1995) đã lập luận rằng ở Mỹ có khoảng 90%
đất trồng trọt đang mất dần đất cao hơn lãi suất bền vững, mà
khoảng 54% diện tích đất đồng cỏ chăn thả quá mức và có thể
để giá cao của sự xói mòn, xói lở mà chi phí khoảng
$ 44000000000 hàng năm. Họ cho rằng trên cơ sở toàn cầu
xói mòn đất giá thế giới khoảng $ 400 tỷ USD mỗi
năm. Tuy nhiên, như Trimble và Crosson (2000) và
Boardman (1998) đã chỉ ra, xác định tổng
giá xói mòn đất là đầy bất trắc.
Một hậu quả nghiêm trọng của sự xói mòn tăng tốc là
sự lắng đọng trầm tích diễn ra trong các hồ chứa, rút ngắn
cuộc sống của họ và giảm của họ năng lực. Nhiều
hồ chứa nhỏ, đặc biệt là ở các khu vực bán khô cằn và trong
khu vực với các trầm tích đầm nuôi tôm ở các lưu vực của họ chẳng hạn
như các vùng đất hoàng thổ của Trung Quốc, xuất hiện để có một dự kiến
cuộc sống chỉ có 30 năm hoặc thậm chí ít hơn (xem, ví dụ, Rapp et al.,
1972). Xói mòn đất cũng có tác động nghiêm trọng cho
sản xuất của đất. Giảm độ dày đất làm giảm
lượng nước sẵn có và chiều sâu thông qua đó
phát triển rễ có thể xảy ra. Các tính chất giữ nước
của đất có thể được giảm đi như một kết quả của việc
loại bỏ ưu đãi của các chất hữu cơ và trầm tích tốt.
Hardpans và duricrusts có thể trở nên tiếp xúc
với bề mặt, và cung cấp một rào cản để thâm nhập gốc.
Hơn nữa, giật gân xói mòn có thể gây ra đất đầm và làm mộc, cả hai đều có thể gây bất lợi cho
sự nảy mầm và thành lập cây giống. Xói mòn cũng
loại bỏ các chất dinh dưỡng ưu tiên từ đất. Một số
thiệt hại có thể được gây ra bởi liên lắng quá mức,
trong khi xói mòn gió có thể dẫn đến việc trực tiếp
bắn cát của cây trồng. Cuối cùng, xói mòn cực đoan có thể
dẫn đến loại bỏ bán buôn của cả hai hạt giống và phân bón.
Stocking (1984) cung cấp một đánh giá hữu ích về các
vấn đề.
Xói mòn đất liên quan đến nạn phá rừng
và nông nghiệp
rừng bảo vệ đất cơ bản từ những trực tiếp
ảnh hưởng của mưa, tạo ra những gì nói chung là một
môi trường mà trong đó tỷ lệ xói mòn có xu hướng thấp.
Những tán cây đóng một vai trò quan trọng bằng cách rút ngắn
mùa thu của các giọt nước mưa, giảm tốc độ của họ và do đó
làm giảm động năng. Có một số ví dụ
của một số loại (ví dụ, sồi) trong môi trường nhất định
(ví dụ, hàng hải ôn đới) tạo ra các giọt nước mưa lớn, nhưng
nói chung hầu hết tán làm giảm tác dụng xói mòn của
mưa. Có lẽ quan trọng hơn là tán
trong việc giảm tỷ lệ xói mòn trong rừng là sự hiện diện của các
chất mùn trong đất rừng (Trimble, 1988). Điều này vừa hấp thụ
các tác động của các hạt mưa và có một cực kỳ cao
độ thấm. Do đó đất rừng có thâm nhiễm cao
năng lực. Một lý do khác là đất rừng có
khả năng truyền tải một lượng lớn nước thông qua các
loại vải của họ là họ có nhiều macropores sản xuất
bởi rễ cây và động vật đất phong phú của mình. Đất rừng
cũng là cũng tổng hợp, làm cho chúng kháng được cả hai
làm ướt và giọt nước tác động. Điều này mức độ cao
của rải chúng khắp là kết quả của sự hiện diện của đáng kể
các chất hữu cơ, mà là một xi măng trọng
đại trong sự hình thành của các uẩn nước ổn định lớn.
Hơn nữa, giun đất còn giúp sản xuất lớn
uẩn. Cuối cùng, cây ăn sâu giúp ổn định
sườn dốc qua việc tăng tổng sức kháng cắt của
đất.
Do đó, nó là để được mong đợi rằng với việc loại bỏ
rừng, cho nông nghiệp hoặc vì lý do khác, tỷ lệ
mất đất sẽ tăng lên (hình 4.11 chuyển động) và khối lượng
sẽ tăng trong biên độ và tần số. Các mức giá
của sự xói mòn mà kết quả sẽ đặc biệt cao nếu
mặt đất là trái núi trọc; trồng cây tăng sẽ là
ít được đánh dấu. Hơn nữa, phương pháp cày, thời điểm trồng, bản chất của vụ mùa, và kích thước của
các lĩnh vực, tất cả sẽ có ảnh hưởng tới mức độ nghiêm trọng
của sự xói mòn.
Nó là hiếm khi chúng tôi có hồ sơ đáng tin cậy của tỷ lệ
xói mòn trong vòng một đầy đủ dài thời gian nhịp để hiển thị chỉ
bao nhiêu hoạt động của con người đã đẩy nhanh các
hiệu ứng, và điều quan trọng là phải cố gắng và cô lập các vai trò
của con người tác động từ những thay đổi khí hậu (Wilby et al,.
1997). Tuy nhiên gần đây, kỹ thuật đã được phát triển
cho phép tỷ lệ xói mòn trên đất dốc để
thể đo lường được qua một thời gian dài nhịp bằng các phương tiện
kỹ thuật dendrochronological ngày đó thời điểm
tiếp xúc với gốc rễ cho loài thích hợp của cây. Tại Colorado,
USA, Carrara và Carroll (1979) thấy rằng tỷ lệ hơn
100 năm qua đã có khoảng 1,8 mm mỗi năm,
trong khi đó ở 300 năm trước tỷ lệ này là giữa
0,2 và 0,5 mm mỗi năm, cho thấy sự gia tăng của
khoảng gấp sáu lần. Nhảy tuyệt vời này đã được quy cho
sự ra đời của một số lượng lớn gia súc vào vùng
khoảng một thế kỷ trước.
Một cách khác để có được lãi suất dài hạn của đất
xói mòn là nhìn vào tỷ lệ bồi lắng trên lục
kệ và trên sàn hồ. Các phương pháp cũ
đã được sử dụng bởi Milliman et al. (1987) để đánh giá
loại bỏ cặn lắng xuống sông Hoàng Hà ở Trung Quốc
trong thời Holocene. Họ phát hiện ra rằng, vì
xói mòn gia tốc, tỷ lệ tích tụ
trên kệ hơn 2300 năm qua đã được mười
cao hơn lần hơn so với phần còn lại của Holocen
(tức là, kể từ khoảng 10.000 năm BP).
Một ví dụ khác của việc sử dụng lâu dài lắng -term
giá để suy ra lãi suất dài hạn của sự xói mòn được cung cấp
bởi Hughes et al. (1991) nghiên cứu các Kuk
Swamp ở Papua New Guinea (Hình 4.12). Họ xác định
mức lãi suất thấp của sự xói mòn cho đến 9000 năm BP, khi nào,
với sự khởi đầu của giai đoạn đầu tiên của việc phá rừng,
tỷ lệ xói mòn tăng từ 0,15 cm trên 1000 năm để
khoảng 1,2 cm mỗi 1000 năm. Giá vẫn tương đối
ổn định cho đến vài thập kỷ qua khi, sau châu Âu
liên hệ, mở rộng đồng cỏ nhân tạo,
vườn sinh hoạt, và các đồn điền cà phê đã
sản xuất một tỷ lệ đó là rất rõ rệt cao: 34
cm. Trên 1000 năm
Một nghiên cứu lâu dài tốt của tỷ lệ đáp ứng
của sự xói mòn đất thay đổi sử dụng được cung cấp bởi một nghiên cứu
thực hiện trên đảo Bắc của New Zealand của
Page và Trustrum (1997). Trong suốt 2000 năm qua,
các khu dân cư lưu vực của họ đã trải qua
một sự thay đổi từ rừng bản địa để dương xỉ / chà sau
giải quyết Polynesian (c. 560 năm BP) và sau đó
một sự thay đổi đồng cỏ sau giải quyết châu Âu
(quảng cáo năm 1878). Giá bồi lắng dưới mục vụ châu Âu
sử dụng đất từ năm đến sáu lần mức
xảy ra dưới cây dương xỉ / chà và giữa tám
và mười bảy lần mức dưới rừng bản địa.
Trong một nghiên cứu so sánh một cách rộng rãi, Sheffield et al. (1995)
đã xem xét tỷ lệ bồi đắp của một cửa sông được nuôi bằng một
lưu vực sheepland trong một phần khác của New Zealand.
Trong pre-Polynesian lần tỷ lệ bồi lắng là
0,1 mm mỗi năm, trong thời gian Polynesian tỷ lệ tăng đến 0,3 mm mỗi năm, và kể từ khi đất châu Âu
giải phóng mặt bằng trong năm 1880 tỷ lệ đã tăng lên tới 11 mm mỗi
năm (xem thêm Nichol et al., 2000). Một nghiên cứu trường hợp tốt
về hiệu quả của người châu Âu về xói mòn đất
giá ở nước láng giềng Australia được đưa ra bởi Olley và
Wasson (2003).
Tỷ lệ tích tụ trầm tích vùng ngập cũng
đưa ra một dấu hiệu cho thấy giá lịch sử của sự xói mòn đất.
Đây là một chủ đề mà có cũng được xem xét bởi Knox
(2002) và được thảo luận thêm trong Chap
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: