1ONE FROM MANYImmigration patterns and ethnic compositionThe story of  dịch - 1ONE FROM MANYImmigration patterns and ethnic compositionThe story of  Việt làm thế nào để nói

1ONE FROM MANYImmigration patterns

1
ONE FROM MANY
Immigration patterns and ethnic composition
The story of the American people is a story of immigration and diversity. The United States
has welcomed more immigrants than any other country -- more than 50 million in all -- and
still admits almost 700,000 persons a year. In the past many American writers emphasized the
idea of the melting pot, an image that suggested newcomers would discard their old customs
and adopt American ways. Typically, for example, the children of immigrants learned
English but not their parents' first language. Recently, however, Americans have placed
greater value on diversity, ethnic groups have renewed and celebrated their heritage, and the
children of immigrants often grow up being bilingual.
NATIVE AMERICANS
The first American immigrants, beginning more than 20,000 years ago, were intercontinental
wanderers: hunters and their families following animal herds from Asia to America, across a
land bridge where the Bering Strait is today. When Spain's Christopher Columbus
"discovered" the New World in 1492, about 1.5 million Native Americans lived in what is
now the continental United States, although estimates of the number vary greatly. Mistaking
the place where he landed -- San Salvador in the Bahamas -- for the Indies, Columbus called
the Native Americans "Indians."
During the next 200 years, people from several European countries followed Columbus
across the Atlantic Ocean to explore America and set up trading posts and colonies. Native
Americans suffered greatly from the influx of Europeans. The transfer of land from Indian to
European -- and later American -- hands was accomplished through treaties, wars, and
coercion, with Indians constantly giving way as the newcomers moved west. In the 19th
century, the government's preferred solution to the Indian "problem" was to force tribes to
inhabit specific plots of land called reservations. Some tribes fought to keep from giving up
land they had traditionally used. In many cases the reservation land was of poor quality, and
Indians came to depend on government assistance. Poverty and joblessness among Native
Americans still exist today.
The territorial wars, along with Old World diseases to which Indians had no built-up
immunity, sent their population plummeting, to a low of 350,000 in 1920. Some tribes
disappeared altogether; among them were the Mandans of North Dakota, who had helped
Meriwether Lewis and William Clark in exploring America's unsettled northwestern
wilderness in 1804-06. Other tribes lost their languages and most of their culture.
Nonetheless, Native Americans have proved to be resilient. Today they number about two
million (0.8 percent of the total U.S. population), and only about one-third of Native
Americans still live on reservations.
2
Countless American place-names derive from Indian words, including the states of
Massachusetts, Ohio, Michigan, Mississippi, Missouri, and Idaho. Indians taught Europeans
how to cultivate crops that are now staples throughout the world: corn, tomatoes, potatoes,
tobacco. Canoes, snowshoes, and moccasins are among the Indians' many inventions.
THE GOLDEN DOOR
The English were the dominant ethnic group among early settlers of what became the United
States, and English became the prevalent American language. But people of other
nationalities were not long in following. In 1776 Thomas Paine, a spokesman for the
revolutionary cause in the colonies and himself a native of England, wrote that "Europe, and
not England, is the parent country of America." These words described the settlers who came
not only from Great Britain, but also from other European countries, including Spain,
Portugal, France, Holland, Germany, and Sweden. Nonetheless, in 1780 three out of every
four Americans were of English or Irish descent.
Between 1840 and 1860, the United States received its first great wave of immigrants. In
Europe as a whole, famine, poor harvests, rising populations, and political unrest caused an
estimated 5 million people to leave their homelands each year. In Ireland, a blight attacked
the potato crop, and upwards of 750,000 people starved to death. Many of the survivors
emigrated. In one year alone, 1847, the number of Irish immigrants to the United States
reached 118,120. Today there are about 39 million Americans of Irish descent.
The failure of the German Confederation's Revolution of 1848-49 led many of its people to
emigrate. During the American Civil War (1861 -65), the federal government helped fill its
roster of troops by encouraging emigration from Europe, especially from the German states.
In return for service in the Union army, immigrants were offered grants of land. By 1865,
about one in five Union soldiers was a wartime immigrant. Today, 22 percent of Americans
have German ancestry.
Jews came to the United States in large numbers beginning about 1880, a decade in which
they suffered fierce pogroms in eastern Europe. Over the next 45 years, 2 million Jews
moved to the United States; the Jewish-American population is now more than 5 million.
During the late 19th century, so many people were entering the United States that the
government operated a special port of entry on Ellis Island in the harbor of New York City.
Between 1892, when it opened, and 1954, when it closed, Ellis Island was the doorway to
America for 12 million people. It is now preserved as part of Statue of Liberty National
Monument.
The Statue of Liberty, which was a gift from France to the people of America in 1886, stands
on an island in New York harbor, near Ellis Island. The statue became many immigrants' first
sight of their homeland-to-be. These inspiring words by the poet Emma Lazarus are etched
on a plaque at Liberty's base: "Give me your tired, your poor, / Your huddled masses
3
yearning to breathe free, / The wretched refuse of your teeming shore. / Send these, the
homeless, tempest-tossed to me, / I lift my lamp beside the golden door!"
UNWILLING IMMIGRANTS
Among the flood of immigrants to North America, one group came unwillingly. These were
Africans, 500,000 of whom were brought over as slaves between 1619 and 1808, when
importing slaves into the United States became illegal. The practice of owning slaves and
their descendants continued, however, particularly in the agrarian South, where many
laborers were needed to work the fields.
The process of ending slavery began in April 1861 with the outbreak of the American Civil
War between the free states of the North and the slave states of the South, 11 of which had
left the Union. On January 1, 1863, midway through the war, President Abraham Lincoln
issued the Emancipation Proclamation, which abolished slavery in those states that had
seceded. Slavery was abolished throughout the United States with the passage of the
Thirteenth Amendment to the country's Constitution in 1865.
Even after the end of slavery, however, American blacks were hampered by segregation and
inferior education. In search of opportunity, African Americans formed an internal wave of
immigration, moving from the rural South to the urban North. But many urban blacks were
unable to find work; by law and custom they had to live apart from whites, in run-down
neighborhoods called ghettos.
In the late 1950s and early 1960s, African Americans, led by Dr. Martin Luther King, Jr.,
used boycotts, marches, and other forms of nonviolent protest to demand equal treatment
under the law and an end to racial prejudice.
A high point of this civil rights movement came on August 28, 1963, when more than
200,000 people of all races gathered in front of the Lincoln Memorial in Washington, D.C., to
hear King say: "I have a dream that one day on the red hills of Georgia the sons of former
slaves and the sons of former slaveholders will be able to sit down together at the table of
brotherhood....I have a dream that my four little children will one day live in a nation where
they will not be judged by the color of their skin, but by the content of their character." Not
long afterwards the U.S. Congress passed laws prohibiting discrimination in voting,
education, employment, housing, and public accommodations.
Today, African Americans constitute 12.7 percent of the total U.S. population. In recent
decades blacks have made great strides, and the black middle class has grown substantially.
In 1996, 44 percent of employed blacks held "white-collar" jobs -- managerial, professional,
and administrative positions rather than service jobs or those requiring manual labor. That
same year 23 percent of blacks between ages 18 and 24 were enrolled in college, compared to
15 percent in 1983. The average income of blacks is lower than that of whites, however, and
unemployment of blacks -- particularly of young men -- remains higher than that of whites.
4
And many black Americans are still trapped by poverty in urban neighborhoods plagued by
drug use and crime.
In recent years the focus of the civil rights debate has shifted. With antidiscrimination laws in
effect and blacks moving steadily into the middle class, the question has become whether or
not the effects of past discrimination require the government to take certain remedial steps.
Called "affirmative action," these steps may include hiring a certain number of blacks (or
members of other minorities) in the workplace, admitting a certain number of minority
students to a school, or drawing the boundaries of a congressional district so as to make the
election of a minority representative more likely. The public debate over the need,
effectiveness, and fairness of such programs became more intense in the 1990s.
In any case, perhaps the greatest change in the past few decades has been in the attitudes of
America's white citizens. More than a generation has come of age since King's "I Have a
Dream" speech. Younger Americans in particular exhibit a new respect for all races, and
there is an increasing acceptance of blacks by whites in all walks of life and
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
1MỘT TRONG NHỮNG TỪ NHIỀUMô hình xuất nhập cảnh và thành phần sắc tộcCâu chuyện của người dân Mỹ là một câu chuyện về di trú và đa dạng. Hoa Kỳđã chào đón người nhập cư thêm hơn bất kỳ quốc gia khác... nhiều hơn 50 triệu trong tất cả - vàvẫn còn thừa nhận gần 700.000 người mỗi năm. Trong những nhà văn người Mỹ qua nhiều nhấn mạnh cácý tưởng của nồi nấu chảy, một hình ảnh cho người mới sẽ loại bỏ của Hải quan cũvà áp dụng cách người Mỹ. Thông thường, ví dụ, trẻ em của người nhập cư họcTiếng Anh nhưng không phải ngôn ngữ đầu tiên của cha mẹ. Gần đây, Tuy nhiên, người Mỹ đã đặtgiá trị lớn hơn vào sự đa dạng, dân tộc đã gia hạn và tổ chức kỷ niệm di sản của họ, và cáctrẻ em của người nhập cư thường lớn lên được song ngữ.NGƯỜI BẢN THỔ MỸNhững người nhập cư Mỹ đầu tiên, bắt đầu hơn 20.000 năm trước đây, đã được liên lục địaWanderers: thợ săn và gia đình của họ sau động vật bầy từ Châu á đến Mỹ, qua mộtcầu đất liền nơi eo biển Bering là vào ngày hôm nay. Khi Tây Ban Nha của Christopher Columbus"phát hiện" thế giới mới năm 1492, khoảng 1,5 triệu bản thổ châu Mỹ sống trong những gì làbây giờ lục địa Hoa Kỳ, mặc dù ước tính số khác nhau rất nhiều. Tưởng lầmnơi nơi ông đổ bộ xuống - San Salvador ở Bahamas--cho Indies, Columbus gọi làngười bản thổ Mỹ "Indians."Trong 200 năm tiếp theo, người từ nhiều quốc gia châu Âu theo Columbustrên Đại Tây Dương để khám phá America và thiết lập bài viết thương mại và thuộc địa. Nguồn gốcNgười Mỹ phải chịu rất nhiều từ dòng của người châu Âu. Việc chuyển giao vùng đất từ Ấn Độ đếnChâu Âu - và người Mỹ sau này--tay được thực hiện thông qua Hiệp ước, cuộc chiến tranh, vàép buộc, người bản xứ Mỹ liên tục đưa ra cách như những người mới chuyển về phía tây. Trong 19thế kỷ, chính phủ của ưa thích giải pháp cho Ấn Độ "vấn đề" là để buộc các bộ lạc đểsống cụ thể lô đất được gọi là Đặt phòng. Một số bộ tộc đã chiến đấu để giữ từ bỏđất họ có truyền thống sử dụng. Trong nhiều trường hợp đất tại là của chất lượng kém, vàNgười Ấn Độ đã đến phụ thuộc vào chính phủ hỗ trợ. Nghèo đói và thất nghiệp trong số bản địaNgười Mỹ vẫn còn tồn tại ngày nay.Cuộc chiến tranh lãnh thổ, cùng với cựu thế giới bệnh mà người Ấn Độ đã không xây dựngkhả năng miễn dịch, gửi dân số của họ sụt giảm, xuống mức thấp 350.000 năm 1920. Một số bộ lạcbiến mất hoàn toàn; trong số đó đã là các Mandans North Dakota, người đã giúpMeriwether Lewis và William Clark tại Mỹ khám phá bất ổn Tây Bắchoang dã trong 1804-06. Các bộ lạc khác mất ngôn ngữ của họ và hầu hết các nền văn hóa của họ.Tuy nhiên, Thổ dân châu Mỹ đã chứng minh được đàn hồi. Hôm nay họ đang về haitriệu (0,8 phần trăm tổng dân số Hoa Kỳ), và chỉ có khoảng một phần ba của nguồn gốcNgười Mỹ vẫn còn sống ngày Đặt phòng.2Vô số nơi người Mỹ-tên xuất phát từ Ấn Độ, bao gồm các tiểu bangMassachusetts, Ohio, Michigan, Mississippi, Missouri, và Idaho. Giảng dạy người da đỏ châu Âulàm thế nào để trồng cây trồng là bây giờ lương thực trên toàn thế giới: bắp, cà chua, khoai tây,thuốc lá. Xuồng, snowshoes, và khác là một trong nhiều người Ấn Độ sáng chế.VÀNG CỬANgười Anh đã là các nhóm dân tộc chiếm ưu thế trong số những người định cư đầu của hệ thống mà sau này trở thành HoaTiểu bang, và tiếng Anh đã trở thành ngôn ngữ phổ biến của Mỹ. Nhưng những người khácQuốc gia không dài trong sau đây. Năm 1776, Thomas Paine, một phát ngôn viên cho cácCác nguyên nhân cách mạng ở các thuộc địa và mình một nguồn gốc của Anh, đã viết rằng "châu Âu, vàkhông phải anh, là quốc gia phụ huynh của Mỹ." Những lời miêu tả những người định cư những người đãkhông chỉ từ Anh, mà còn từ các nước châu Âu khác, bao gồm cả Tây Ban Nha,Bồ Đào Nha, Pháp, Hà Lan, Đức, và Thụy Điển. Tuy nhiên, vào năm 1780 ba trong số mọibốn người Mỹ đã tiếng Anh hoặc Ireland gốc.Từ năm 1840 đến năm 1860, Hoa Kỳ đã nhận được làn sóng lớn đầu tiên của người nhập cư. ỞChâu Âu là một toàn bộ, nạn đói, nghèo thu hoạch, tăng dân số, và tình trạng bất ổn chính trị gây ra mộtước tính khoảng 5 triệu người phải rời khỏi quê hương của họ mỗi năm. Ở Ai-Len, một giống bọ xanh tấn côngCác cây trồng khoai tây, và trở lên 750.000 người chết đói. Nhiều người trong số những người sống sótdi cư. Trong một năm một mình, năm 1847, số lượng người nhập cư Ireland đến Hoa Kỳđạt 118,120. Hôm nay, có những khoảng 39 triệu người Mỹ gốc Ailen.Sự thất bại của Liên bang Đức cách mạng năm 1848-49 dẫn nhiều người đểnhập cư. Trong nội chiến Hoa Kỳ (1861-65), chính phủ liên bang đã giúp điền vào của nódanh sách quân bởi khuyến khích di cư từ châu Âu, đặc biệt là từ các tiểu bang Đức.Đổi lại cho dịch vụ trong quân đội Liên minh, người nhập cư đã được cung cấp trợ cấp đất. Bởi năm 1865,binh sĩ liên minh một trong năm là một người nhập cư trong chiến tranh. Hôm nay, 22 phần trăm người Mỹcó Đức gốc.Người Do Thái đã đến Hoa Kỳ trong một số lượng lớn bắt đầu từ khoảng năm 1880, một thập kỷ trong đóhọ phải chịu khốc liệt cuộc tàn sát ở Đông Âu. Hơn 45 năm tiếp theo, 2 triệu người Do Tháichuyển đến Hoa Kỳ; dân số người Do Thái Hoa Kỳ bây giờ là nhiều hơn 5 triệu.Cuối thế kỷ 19, do đó, nhiều người đã nhập vào Hoa Kỳ mà cácchính phủ điều hành một đặc biệt nhập trên đảo Ellis Island ở cảng New York City.Giữa năm 1892, khi nó mở ra, và năm 1954, khi nó đóng cửa, đảo Ellis là cửa đểMỹ cho 12 triệu người. Nó bây giờ được bảo tồn như một phần của bức tượng của tự do Quốc giaĐài tưởng niệm.Statue of Liberty, là một món quà từ Pháp cho người dân Mỹ vào năm 1886, là viết tắt củatrên một hòn đảo ở New York harbor, gần đảo Ellis Island. Bức tượng đã trở thành nhiều người nhập cư đầu tiêntầm nhìn của của quê hương. Những cảm hứng từ bởi nhà thơ Emma Lazarus được khắctrên một mảng bám tại căn cứ của Liberty: "cho tôi mệt mỏi của bạn, người nghèo của bạn / của bạn huddled khối3mong muốn để thở miễn phí, / The không may từ chối của bờ biển nơi của bạn. / Gửi này, cácvô gia cư, tempest tossed với tôi, / tôi nâng đèn của tôi bên cạnh cửa vàng! "DI DÂN KHÔNGTrong số lũ người nhập cư đến Bắc Mỹ, một nhóm đến unwillingly. Đây làNgười châu Phi, 500,000 người trong số họ đã được đưa làm nô lệ giữa năm 1619 và năm 1808, khinhập khẩu nô lệ vào Hoa Kỳ trở thành bất hợp pháp. Các thực hành của sở hữu nô lệ vàcon cháu của họ tiếp tục, Tuy nhiên, đặc biệt là ở phía nam nông nghiệp, nơi nhiềungười lao động cần thiết để làm việc các lĩnh vực.Quá trình kết thúc chế độ nô lệ bắt đầu vào tháng 4 năm 1861 với bùng nổ dân sự người MỹChiến tranh giữa các bang phía bắc, miễn phí và nô lệ, bang phía Nam, 11 trong đó cóđể lại các công đoàn. Ngày 1 tháng 1 năm 1863, midway qua chiến tranh, tổng thống Abraham LincolnBan hành tuyên ngôn giải phóng nô lệ, bãi bỏ chế độ nô lệ trong những tiểu bang córút lui. Chế độ nô lệ đã bị xoá bỏ trên khắp nước Mỹ với việc thông qua cácMười ba tu chính án Hiến pháp của đất nước vào năm 1865.Thậm chí sau khi kết thúc chế độ nô lệ, Tuy nhiên, người Mỹ da đen bị ngăn trở bởi việc tách biệt vàgiáo dục kém. Để tìm kiếm cơ hội, người Mỹ gốc Phi hình thành một làn sóng nội bộdi trú, di chuyển từ phía nam nông thôn phía bắc đô thị. Nhưng nhiều người da đen đô thịkhông thể tìm thấy công việc; bởi pháp luật và tuỳ chỉnh, họ phải sống ngoài người da trắng, chạy xuốngkhu dân cư được gọi là ghettos.Trong cuối những năm 1950 và đầu những năm 1960, người Mỹ gốc Phi, dẫn đầu bởi tiến sĩ Martin Luther King, Jr.,sử dụng các cuộc tẩy chay, theo mùa, và các hình thức phản đối bất bạo động nhu cầu điều trị bằngtheo luật pháp và chấm dứt chủng thành kiến.Đỉnh cao của phong trào quyền dân sự này đến 28 tháng 8 năm 1963, khi hơn200.000 người của tất cả chủng tộc tập hợp ở phía trước của các đài tưởng niệm Lincoln tại Washington, D.C., đểnghe vua nói: "tôi có một giấc mơ rằng một ngày trên những ngọn đồi đỏ của Georgia con trai của cựunô lệ và các con trai của cựu slaveholders sẽ có thể ngồi với nhau tại bảngtình anh em... Tôi có một giấc mơ rằng bốn của tôi Hỡi các con nhỏ sẽ một ngày sống trong một quốc gia nơihọ sẽ không được đánh giá bởi màu sắc của da của họ, nhưng do nội dung của nhân vật của họ. " Khônglâu sau đó Quốc hội Hoa Kỳ thông qua luật cấm phân biệt đối xử trong bỏ phiếu,giáo dục, việc làm, nhà ở và khu vực phòng nghỉ.Hôm nay, người Mỹ gốc Phi chiếm 12.7% tổng dân số Hoa Kỳ. Ở tạinhiều thập kỷ qua người da đen có những bước tiến lớn, và tầng lớp trung lưu đen đã phát triển đáng kể.Năm 1996, 44 phần trăm của người da đen làm việc tổ chức công việc "cổ"--quản lý, chuyên nghiệp,và vị trí hành chính thay vì công ăn việc làm dịch vụ hoặc những người cần hướng dẫn sử dụng lao động. Rằngcùng năm 23 phần trăm của người da đen tuổi từ 18 và 24 đã ghi danh theo học tại trường đại học, so với15 các phần trăm vào năm 1983. Thu nhập bình quân của người da đen là thấp hơn người da trắng, Tuy nhiên, vàtỷ lệ thất nghiệp của người da đen - đặc biệt là của người đàn ông trẻ - vẫn còn cao hơn người da trắng.4Và nhiều người Mỹ da đen vẫn còn bị mắc kẹt bởi đói nghèo trong khu dân cư đô thị cản bởisử dụng ma túy và tội phạm.Trong những năm gần trọng tâm của cuộc tranh luận quyền dân sự đã chuyển. Với các luật pháp antidiscrimination trongcó hiệu lực và di chuyển dần vào tầng lớp trung lưu người da đen, các câu hỏi đã trở thành liệu hoặckhông có những tác động của phân biệt đối xử trong quá khứ yêu cầu chính phủ để thực hiện một số bước khắc phục hậu quả.Gọi là "hành động khẳng định", các bước sau có thể bao gồm việc thuê một số lượng nhất định của người da đen (hoặcthành viên của dân tộc thiểu số khác) tại nơi làm việc, thừa nhận một số lượng nhất định của cộng đồngsinh viên đến một trường học, hoặc vẽ ranh giới của khu quốc hội để làm cho cáccuộc bầu cử một người đại diện dân tộc thiểu số, có nhiều khả năng. Cuộc tranh luận công cộng về sự cần thiết,hiệu quả, và công bằng của các chương trình trở nên dữ dội hơn trong những năm 1990.Trong bất kỳ trường hợp nào, có lẽ sự thay đổi lớn nhất trong vài thập kỷ qua đã trong Thái độ củaCông dân trắng của Mỹ. Hơn một thế hệ đã đến tuổi từ King's "tôi có mộtGiấc mơ"bài phát biểu. Trẻ người Mỹ đặc biệt thể hiện một sự tôn trọng mới cho tất cả chủng tộc khác, vàđó là một sự chấp nhận ngày càng tăng của người da đen bởi người da trắng ở tất cả đi của cuộc sống và
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1
MỘT TỪ NHIỀU
mẫu xuất nhập cảnh và thành phần dân tộc
Câu chuyện của người dân Mỹ là một câu chuyện về di trú và đa dạng. Hoa Kỳ
đã đón người nhập cư nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào khác - hơn 50 triệu USD trong tất cả - và
vẫn còn thừa nhận gần 700.000 người một năm. Trong quá khứ nhiều nhà văn Mỹ nhấn mạnh các
ý tưởng của nồi nóng chảy, một hình ảnh mà đề nghị những người mới sẽ loại bỏ phong tục cũ của họ
và thông qua cách Mỹ. Thông thường, ví dụ, con người nhập cư học
tiếng Anh nhưng không phải ngôn ngữ đầu tiên của cha mẹ. Gần đây, tuy nhiên, người Mỹ đã đặt
giá trị lớn về đa dạng, các nhóm dân tộc đã gia hạn và tổ chức di sản của họ, và
con cái của những người nhập cư thường mọc lên được song ngữ.
MỸ NATIVE
Những người nhập cư đầu tiên của Mỹ, bắt đầu từ hơn 20.000 năm trước đây, đã liên lục
lang thang: thợ săn và gia đình của họ sau những đàn gia súc từ châu Á đến Mỹ, qua một
cây cầu đất nơi eo biển Bering ngày nay. Khi Tây Ban Nha của Christopher Columbus
"khám phá" thế giới mới vào năm 1492, khoảng 1,5 triệu người Mỹ bản địa sống trong những gì là
bây giờ các lục địa Hoa Kỳ, mặc dù dự đoán của các số khác nhau rất nhiều. Lầm
nơi ông đã hạ cánh - San Salvador ở Bahamas - cho Indies, Columbus gọi là
người Mỹ bản địa ". Ấn"
Trong suốt 200 năm tiếp theo, mọi người từ nhiều quốc gia châu Âu tiếp Columbus
qua Đại Tây Dương để khám phá nước Mỹ và tập lập các giao dịch và các thuộc địa. Native
người Mỹ phải chịu đựng rất nhiều từ các dòng của người châu Âu. Việc chuyển nhượng đất từ Ấn Độ đến
châu Âu - và sau đó Mỹ - tay được thực hiện thông qua các hiệp ước, chiến tranh, và
ép buộc, với Ấn Độ liên tục đưa ra cách như những người mới di chuyển về phía tây. Trong 19
thế kỷ, giải pháp ưu tiên của chính phủ để các "vấn đề" của Ấn Độ là để buộc các bộ lạc để
sinh sống cụ thể của lô đất được gọi là đặt phòng. Một số bộ lạc đã chiến đấu để giữ từ bỏ
đất mà họ đã sử dụng truyền thống. Trong nhiều trường hợp đất đã đặt phòng chất lượng kém, và
người Ấn Độ đến phụ thuộc vào sự hỗ trợ của chính phủ. Nghèo đói và thất nghiệp trong Native
người Mỹ vẫn còn tồn tại ngày nay.
Các cuộc chiến tranh lãnh thổ, cùng với bệnh Old World mà Ấn Độ đã không có built-up
miễn dịch, gửi sụt giảm dân số của họ, đến mức thấp 350.000 trong năm 1920. Một số bộ lạc
biến mất hoàn toàn; Ở giữa có những Mandans của Bắc Dakota, người đã giúp
Meriwether Lewis và William Clark khám phá tây bắc bất ổn của Mỹ
hoang dã trong 1804-1806. Các bộ lạc khác bị mất ngôn ngữ của họ và hầu hết các nền văn hóa của họ.
Tuy nhiên, người Mỹ bản địa đã được chứng minh là đàn hồi. Hôm nay họ đánh số khoảng hai
triệu (0,8 phần trăm tổng dân số Hoa Kỳ), và chỉ có khoảng một phần ba của Native
người Mỹ vẫn còn sống trên đặt phòng.
2
Vô số các địa danh của Mỹ xuất phát từ những lời nói của Ấn Độ, bao gồm cả các bang
Massachusetts, Ohio, Michigan , Mississippi, Missouri, và Idaho. Ấn Độ đã dạy người châu Âu
như thế nào để trồng những loại cây mà bây giờ là mặt hàng chủ lực trên toàn thế giới: ngô, cà chua, khoai tây,
thuốc lá. Ca nô, giày tuyết, giày da đanh và là một trong nhiều phát minh của người Mỹ.
THE DOOR GOLDEN
tiếng Anh là nhóm dân tộc giữa các định cư đầu tiên của những gì đã trở thành Hoa
Kỳ, và tiếng Anh trở thành ngôn ngữ phổ biến của Mỹ. Nhưng những người khác của
dân tộc là không lâu tại sau. Vào năm 1776, Thomas Paine, một phát ngôn viên cho
sự nghiệp cách mạng ở các thuộc địa và chính mình một người gốc Anh, đã viết rằng "châu Âu, và
không England, là nước mẹ của Mỹ." Những lời mô tả những người định cư đã đến
không chỉ từ Vương quốc Anh, mà còn từ các nước châu Âu khác, bao gồm Tây Ban Nha,
Bồ Đào Nha, Pháp, Hà Lan, Đức, và Thụy Điển. Tuy nhiên, vào năm 1780 ba trong số tất cả
bốn người Mỹ là tiếng Anh hoặc người gốc Ailen.
Giữa năm 1840 và năm 1860, Hoa Kỳ nhận được làn sóng đầu tiên của những người nhập cư. Trong
Châu Âu như một toàn thể, đói kém, mất mùa, người nghèo, gia tăng dân số và tình trạng bất ổn chính trị gây ra một
khoảng 5 triệu người phải rời khỏi quê hương của họ mỗi năm. Tại Ireland, một bệnh bạc lá tấn công
các cây khoai tây, và lên tới 750.000 người chết đói. Nhiều người trong số những người sống sót
di cư. Trong một năm một mình, năm 1847, số lượng người nhập cư Ireland sang Mỹ
đạt 118.120. Ngày nay có khoảng 39 triệu người Mỹ gốc Ailen.
Sự thất bại của cuộc cách mạng 1848-1849 Liên đoàn của Đức khiến nhiều người của nó để
di cư. Trong cuộc Nội chiến Mỹ (1861 -65), chính phủ liên bang đã giúp điền vào nó
roster của quân đội bằng cách khuyến khích di cư từ châu Âu, đặc biệt là từ các nước Đức.
Đổi lại để phục vụ trong quân đội Liên bang, những người nhập cư được chào bán các khoản tài trợ của đất. Bởi năm 1865,
một trong năm người lính Liên minh là một người nhập cư trong thời chiến. Hôm nay, 22 phần trăm người Mỹ
có gốc Đức.
Người Do Thái đã đến Hoa Kỳ với số lượng lớn bắt đầu từ khoảng năm 1880, một thập kỷ mà
họ phải chịu đựng những cuộc tàn sát khốc liệt ở Đông Âu. Trong 45 năm tới, 2 triệu người Do Thái
đã chuyển đến Hoa Kỳ; dân số Do Thái-Mỹ hiện nay là hơn 5 triệu đồng.
Trong thời gian cuối thế kỷ 19, rất nhiều người đã nhập cảnh vào Hoa Kỳ mà các
chính phủ vận hành một cổng đặc biệt của entry trên đảo Ellis ở cảng của thành phố New York.
Giữa năm 1892, khi nó mở ra, và năm 1954, khi nó đóng cửa, đảo Ellis là ngưỡng cửa để
Mỹ cho 12 triệu người. Nó bây giờ được bảo quản như một phần của Tượng Nữ thần Tự do Quốc gia
Monument.
Tượng Nữ thần Tự do, đó là một món quà từ Pháp đến người dân Mỹ vào năm 1886, đứng
trên một hòn đảo ở cảng New York, gần Đảo Ellis. Bức tượng đã trở thành đầu tiên của nhiều người nhập cư
'tầm nhìn của họ quê hương-to-be. Những lời cảm hứng của nhà thơ Emma Lazarus được khắc
trên một tấm bảng tại cơ sở của Liberty: "Hãy cho tôi mệt mỏi, nghèo, / quần chúng chen chúc của bạn của bạn của bạn
3. Khao khát hít thở tự do, / Các rác tồi tệ của bờ đông đúc của bạn / Gửi các, vô gia cư, tempest-ném cho tôi, / Tôi nhấc đèn của tôi bên cạnh cánh cửa vàng! "nhập cư không muốn Trong số những lũ người nhập cư đến Bắc Mỹ, một nhóm đã miễn cưỡng. Đây là những người châu Phi, 500.000 người trong số đó đã được đưa về làm nô lệ giữa năm 1619 và 1808, khi nhập khẩu nô lệ vào Hoa Kỳ đã trở thành bất hợp pháp. Việc thực hành của việc sở hữu nô lệ và con cháu của họ vẫn tiếp tục, tuy nhiên, đặc biệt là ở miền Nam nông nghiệp, nơi mà nhiều người lao động là cần thiết để làm việc trên cánh đồng. Quá trình kết thúc chế độ nô lệ bắt đầu vào tháng 4 năm 1861 với sự bùng nổ của dân Mỹ Chiến tranh giữa các quốc gia tự do phía Bắc và các bang nô lệ của miền Nam, 11 trong số đó đã rời khỏi Liên minh. Ngày 1 tháng Giêng năm 1863, ở giữa chiến tranh, Tổng thống Abraham Lincoln đã ban hành Tuyên Ngôn Giải Phóng, bãi bỏ chế độ nô lệ mà trong những tiểu bang đã ly khai. Chế độ nô lệ đã bị bãi bỏ trên khắp nước Mỹ với việc thông qua Tu chính án Hiến pháp thứ mười ba tới của đất nước trong năm 1865. Ngay sau khi kết thúc chế độ nô lệ, tuy nhiên, người Mỹ da đen đã bị cản trở bởi sự phân biệt và giáo dục thấp kém. Trong tìm kiếm cơ hội, người Mỹ gốc Phi hình thành một làn sóng nội bộ của người nhập cư, di chuyển từ miền Nam nông thôn đến thành thị miền Bắc. Tuy nhiên, nhiều người da đen thành thị là không thể tìm được việc làm; của pháp luật và tùy chỉnh họ phải sống xa nhau từ người da trắng, trong chạy xuống khu phố gọi là người da đen. Vào cuối những năm 1950 và đầu những năm 1960, người Mỹ gốc Phi, dẫn đầu bởi Tiến sĩ Martin Luther King, Jr., tẩy chay sử dụng, tuần hành, và các hình thức khác các cuộc biểu tình bất bạo động để đòi xử bình đẳng theo pháp luật và chấm dứt kỳ thị chủng tộc. Một điểm cao của phong trào dân quyền này đã vào ngày 28 tháng 8 năm 1963, khi hơn 200.000 người thuộc mọi chủng tộc tụ tập trước Đài tưởng niệm Lincoln ở Washington, DC, để nghe vua nói: "Tôi có một giấc mơ rằng một ngày trên những ngọn đồi ở Georgia, những người con trai của cựu nô lệ và con của chủ nô trước đây sẽ có thể ngồi lại với nhau tại bàn của anh em .... Tôi có một giấc mơ, bốn đứa con nhỏ của tôi sẽ một ngày được sống trong một đất nước mà họ sẽ không bị phán xét ​​bởi màu da của mình, nhưng do nội dung của nhân vật của mình. " Không lâu sau đó, Quốc hội Mỹ đã thông qua luật cấm phân biệt đối xử trong bầu cử, giáo dục, việc làm, nhà ở và tiện nghi công cộng. Hôm nay, người Mỹ gốc Phi chiếm 12,7 phần trăm của tổng số dân Mỹ. Trong gần đây nhiều thập niên da đen đã có những bước tiến lớn, và tầng lớp trung lưu da đen đã phát triển đáng kể. Trong năm 1996, 44 phần trăm của người da đen làm việc tổ chức "cổ trắng" việc làm - quản lý, chuyên nghiệp, chức vụ, hành chính chứ không phải là công việc dịch vụ hoặc những nhãn hiệu yêu cầu lao động. Điều đó cùng năm 23 phần trăm của người da đen ở độ tuổi từ 18 và 24 đã được ghi danh vào đại học, so với 15 phần trăm trong năm 1983. Thu nhập bình quân của người da đen là thấp hơn so với người da trắng, tuy nhiên, và tỷ lệ thất nghiệp của người da đen - đặc biệt là nam thanh niên - vẫn còn cao hơn so với người da trắng. 4 Và nhiều người Mỹ da đen vẫn đang bị mắc kẹt bởi đói nghèo ở khu vực thành thị cản bởi sử dụng ma túy và tội phạm. Trong những năm gần đây, trọng tâm của các cuộc tranh luận về quyền công dân đã thay đổi. Với luật chống phân biệt trong hiệu quả và người da đen di chuyển liên tục vào tầng lớp trung lưu, những câu hỏi đã trở thành có hay không những ảnh hưởng của sự phân biệt quá khứ đòi hỏi chính phủ để thực hiện các bước khắc phục hậu quả nhất định. Được gọi là "hành động khẳng định," các bước sau có thể bao gồm việc thuê một số lượng nhất định người da đen (hoặc thành viên của nhóm thiểu số khác) tại nơi làm việc, thừa nhận một số lượng nhất định các dân tộc thiểu số sinh viên một trường, hoặc vẽ ranh giới của một huyện của Quốc hội để làm cho các cuộc bầu cử của một đại diện dân tộc thiểu số có nhiều khả năng. Các cuộc tranh luận công khai về sự cần thiết, hiệu quả, và tính công bằng của chương trình như vậy trở nên căng thẳng hơn trong năm 1990. Trong mọi trường hợp, có lẽ thay đổi lớn nhất trong vài thập kỷ qua là thái độ của dân da trắng của Mỹ. Hơn một thế hệ đã đến tuổi kể từ khi "I Have a King Dream" bài phát biểu. Tuổi trẻ Mỹ trong triển lãm đặc biệt một sự tôn trọng mới cho tất cả các chủng tộc, và có một sự chấp nhận ngày càng tăng của người da đen người da trắng ở tất cả các tầng lớp xã hội và



















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: