Các thẩm phán Hugging ' Không lỗi tôi! Ôm tôi!'-Bumper Sticker Lee Shapiro là một thẩm phán đã nghỉ hưu. Ông cũng là một trong những thực sự những người yêu thương chúng tôi biết. Tại một thời điểm trong sự nghiệp của mình, Lee nhận ra rằng tình yêu là sức mạnh lớn nhất có. Kết quả là, Lee đã trở thành một hôn. Ông bắt đầu cung cấp tất cả mọi người một cái ôm. Đồng nghiệp của ông gọi ông là "các ôm thẩm phán"(như trái ngược với các thẩm phán treo, chúng tôi giả sử). Các bumper sticker trên xe của ông lần đọc, "không lỗi tôi! Ôm tôi!" Khoảng sáu năm trước Lee tạo ra cái mà ông gọi là Kit hôn của mình. Trên các bên ngoài nó đọc "Một trái tim cho một cái ôm." Bên trong có ba mươi đỏ nhỏ thêu trái tim với stickums trên mặt sau. Lee sẽ đưa ra của mình Hôn Kit, đi xung quanh thành phố cho người dân và cung cấp cho họ một chút trái tim đỏ trao đổi cho một cái ôm. Lee đã trở thành nổi tiếng vì vậy cho việc này mà ông thường được mời để phát biểu quan trọng hội nghị và công ước, nơi ông đã chia sẻ thông điệp của tình yêu vô điều kiện. Tại một hội nghị ở San Francisco, các tin tức địa phương phương tiện truyền thông thách thức anh ta bằng cách nói, "nó là dễ dàng để đưa ra những cái ôm ở đây trong các Hội nghị cho những người tự chọn là ở đây. Nhưng điều này sẽ không bao giờ làm việc trong thế giới thực." Họ thách thức Lee cho một số những cái ôm trên các đường phố của San Francisco. Tiếp nối bởi một phi hành đoàn truyền hình từ các trạm tin tức địa phương, Lee đã đi ra ngoài trên đường phố. Đầu tiên, ông tiếp cận một người phụ nữ đi bộ. "Xin chào, tôi là Lee Shapiro, thẩm phán hugging. Tôi đang đưa ra những trái tim trong exchange for a hug." "Sure," she replied. "Too easy," challenged the local commentator. Lee looked around. He saw a meter maid who was being given a hard time by the owner of a BMW to whom she was giving a ticket. He marched up to her, camera crew in tow, and said, "You look like you could use a hug. I'm the hugging judge and I'm offering you one." She accepted. The television commentator threw down one final challenge. "Look, here comes a bus. San Francisco bus drivers are the toughest, crabbiest, meanest people in the whole town. Let's see you get him to hug you." Lee took the challenge. As the bus pulled up to the curb, Lee said, "Hi, I'm Lee Shapiro, the hugging judge. This has got to be one of the most stressful jobs in the whole world. I'm offering hugs to people today to lighten the load a little. Would you like one?" The six-foot-two, 230-pound bus driver got out of his seat, stepped down and said, "Why not?" Lee hugged him, gave him a heart and waved good-bye as the bus pulled out. The TV crew was speechless. Finally, the commentator said, "I have to admit, I'm very impressed." One day Lee's friend Nancy Johnston showed up on his doorstep. Nancy is a professional clown and she was wearing her clown costume, makeup and all. "Lee, grab a bunch of your Hugger Kits and let's go out to the home for the disabled." When they arrived at the home, they started giving out balloon hats,
hearts and hugs to the patients. Lee was uncomfortable. He had never
before hugged people who were terminally ill, severely retarded or
quadriplegic. It was definitely a stretch. But after a while it became
easier, with Nancy and Lee acquiring an entourage of doctors, nurses
and orderlies who followed them from ward to ward.
After several hours they entered the last ward. These were 34 of the
worst cases Lee had seen in his life. The feeling was so grim it took his
heart away. But out of their commitment to share their love and to make
a difference, Nancy and Lee started working their way around the room
followed by the entourage of medical staff, all of whom by now had
hearts on their collars and balloon hats on their heads.
Finally, Lee came to the last person, Leonard. Leonard was wearing a
big white bib which he was drooling on. Lee looked at Leonard
dribbling onto his bib and said, "Let's go, Nancy. There's no way we can
get through to this person." Nancy replied, "C'mon, Lee. He's a fellow
human being, too, isn't he?" Then she placed a funny balloon hat on his
head. Lee took one of his little red hearts and placed it on Leonard's bib.
He took a deep breath, leaned down and gave Leonard a hug.
All of a sudden Leonard began to squeal, "Eeeeehh! Eeeeeehh!" Some
of the other patients in the room began to clang things together. Lee
turned to the staff for some sort of explanation only to find that every
doctor, nurse and orderly was crying. Lee asked the head nurse, "What's
going on?"
Lee will never forget what she said: "This is the first time in 23 years
we've ever seen Leonard smile."
How simple it is to make a difference in the lives of others.
Jack Canfield and Mark V. Hansen
It Can't Happen Here?
We need 4 hugs a day for survival. We need 8 hugs a day for
maintenance. We need 12 hugs a day for growth.
Virginia Satir
We always teach people to hug each other in our workshops and
seminars. Most people respond by saying, "You could never hug people
where I work." Are you sure?
Here is a letter from a graduate of one of our seminars.
đang được dịch, vui lòng đợi..