Chapter 28The TyphoonIn Akikonomu’s autumn garden the plantings were m dịch - Chapter 28The TyphoonIn Akikonomu’s autumn garden the plantings were m Việt làm thế nào để nói

Chapter 28The TyphoonIn Akikonomu’s

Chapter 28

The Typhoon

In Akikonomu’s autumn garden the plantings were more beautiful by the day. All of the autumn colors were gathered together, and emphasized by low fences of black wood and red. Though the flowers were familiar, they somehow seemed different here. The morning and evening dews were like gem-studded carpets. So wide that it seemed to merge with the autumn fields, this autumn garden made the women forget Murasaki’s spring garden, which had so pleased them a few months before. They quite lost themselves in its cool beauties. The autumn side has always had the larger number of adherents in the ancient debate over the relative merits of spring and autumn. Women who had been seduced by the spring garden (so it is in this world) were now seduced by the autumn.
Akikonomu was in residence. Music seemed called for, but the anniversary of her father’s death came this Eighth Month. Though she was fearful for the well-being of her flowers as autumn deepened, they seemed only to be brighter and fresher. But then came a typhoon, more savage than in most years. Falling flowers are always sad, but to see the dews scatter like jewels from a broken strand was for her almost torment. The great sleeve which the poet had wanted as a defense against the spring winds she wanted against those of the autumn. The storm raged into the night, dark and terrible. Behind lowered shutters Akikonomu worried about her autumn flowers.
Murasaki’s southeast garden had been pruned and otherwise readied for winter, but the wind was more than “the little hagi” had been waiting for. Its branches turned and twisted and offered no place for the raindrops. Murasaki came out to the veranda. Genji was with his daughter. Approaching along the east gallery, Yūgiri saw over a low screen that a door was open at a corner of the main hall. He stopped to look at the women inside. The screens having been folded and put away, the view was unobstructed. The lady at the veranda — it would be Murasaki. Her noble beauty made him think of a fine birch cherry blooming through the hazes of spring. It was a gentle flow which seemed to come to him and sweep over him. She laughed as her women fought with the unruly blinds, though he was too far away to make out what she said to them, and the bloom was more radiant. She stood surveying the scene, seeing what the winds had done to each of the flowers. Her women were all very pretty too, but he did not really look at them. It almost frightened him to think why Genji had so kept him at a distance. Such beauty was irresistible, and just such inadvertencies as this were to be avoided at all costs.
As he started to leave, Genji came through one of the doors to the west, separating Murasaki’s rooms from his daughter’s.
“An irritable, impatient sort of wind,” he said. “You must close your shutters. There are men about and you are very visible.”
Yūgiri looked back. Smiling at Murasaki, Genji was so young and handsome that Yūgiri found it hard to believe he was looking at his own father. Murasaki too was at her best. Nowhere could there be a nearer approach to perfection than the two of them, thought Yūgiri, with a stabbing thrill of pleasure. The wind had blown open the shutters along the gallery to make him feel rather exposed. He withdrew. Then, going up to the veranda, he coughed as if to announce that he had just arrived.
“See,” said Genji, pointing to the open door. “You have been quite naked.”
Nothing of the sort had been permitted through all the years. Winds can move boulders and they had reduced the careful order to disarray, and so permitted the remarkable pleasure that had just been Yūgiri’s.
Some men had come up to see what repairs were needed. “We are in for a real storm,” they said. “It’s blowing from the northeast and you aren’t getting the worst of it here. The stables and the angling pavilion could blow away any minute.”
“And where are you on your way from?” Genji asked Yūgiri.
“I was at Grandmother’s, but with all the talk of the storm I was worried about you. But they’re worse off at Sanjō than you are here. The roar of the wind had Grandmother trembling like a child. I think perhaps if you don’t mind I’ll go back.”
“Do, please. It doesn’t seem fair that people should be more childish as they get older, but it is what we all have to look forward to.”
He gave his son a message for the old lady: “It is a frightful storm, but I am sure that Yūgiri is taking good care of you.”
Though the winds were fierce all the way to Sanjō, Yūgiri’s sense of duty prevailed. He looked in on his father and his grandmother every day except when the court was in retreat. His route, even when public affairs and festivals were keeping him very busy, was from his own rooms to his father’s and so to Sanjō and the palace. Today he was even more dutiful, hurrying around under black skies as if trying to keep ahead of the wind.
His grandmother was delighted. “In all my long years I don’t think I have ever seen a worse storm.” She was trembling violently.
Great branches were rent from trees with terrifying explosions. Tiles were flying through the air in such numbers that the roofs must at any moment be stripped bare.
“It was very brave of you.”
Yūgiri had been her chief comfort since her husband’s death. Little was left for her of his glory. Though one could not have said that the world had forgotten her, it does change and move on. She felt closer to Yūgiri than to her son, Tō no Chūjō.
Yūgiri was jumpy and fretful as he sat listening to the howl of the wind. That glimpse of Murasaki had driven away the image that was so much with him. He tried to think of other things. This would not do, indeed it was rather terrible. But the same image was back again a moment after he had driven it away. There could have been few examples in the past of such beauty, nor were there likely to be many in the future. He thought of the lady of the orange blossoms. It was sad for her, but comparison was not possible. How admirable it had been of Genji not to discard so ill-favored a lady! Yūgiri was a very staid and sober young man who did not permit himself wanton thoughts, but he went on thinking wistfully of the years it would add to a man’s life to be with such beauty day and night.
The storm quieted toward dawn, though there were still intermittent showers. Reports came that several of the outbuildings at Rokujō had collapsed. Yūgiri was worried about the lady of the orange blossoms. The Rokujō grounds were vast and the buildings grand, and Genji’s southeast quarter would without question have been well guarded. Less well guarded, the lady of the orange blossoms must have had a perilous time in her northeast quarter. He set off for Rokujō before it was yet full daylight. The wind was still strong enough to drive a chilly rain through the carriage openings. Under unsettled skies, he felt very unsettled himself, as if his spirit had flown off with the winds. Another source of disquiet had been added to what had seemed sufficient disquiet already, and it was of a strange and terrible kind, pointing the way to insanity.
He went first to the northeast quarter, where he found the lady of the orange blossoms in a state of terror and exhaustion. He did what he could to soothe her and gave orders for emergency repairs. Then he went to Genji’s southeast quarter. The shutters had not yet been raised Leaning against the balustrade of the veranda, he surveyed the damage. Trees had been uprooted on the hillocks and branches lay strewn over the garden. The flowers were an almost complete loss. The garden was a clutter of shingles and tiles and shutters and fences. The wan morning light was caught by raindrops all across the sad expanse. Black clouds seethed and boiled overhead. He coughed to announce his presence.
“Yūgiri is with us already.” It was Genji’s voice. “And here it is not yet daylight.”
There was a reply which Yūgiri did not catch, and Genji laughed and said: “Not even in our earliest days together did you know the parting at dawn so familiar to other ladies. You may find it painful at first.”
This sort of bedroom talk had a very disturbing effect on a young man. Yūgiri could not hear Murasaki’s answers, but Genji’s jocular manner gave a sense of a union so close and perfect that no wedge could enter.
Genji himself raised the shutters. Yūgiri withdrew a few steps, not wishing to be seen quite so near at hand.
“And how were things with your grandmother? I imagine she was very pleased to see you.”
“She did seem pleased. She weeps much too easily, and I had rather a time of it.”
Genji smiled. “She does not have many years left ahead of her. You must be good to her. She complains about that son of hers. He lacks the finer qualities of sympathy and understanding, she says. He does have a flamboyant strain and a way of brushing things impatiently aside. When it comes to demonstrating filial piety he puts on almost too good a show, and one senses a certain carelessness in the small things that really matter. But I do not wish to speak ill of him. He is a man of superior intelligence and insight, and more talented than this inferior age of ours deserves. He can be a bother at times, but there are not many men with so few faults. But what a storm. I wonder if Her Majesty’s men took proper care of her.”
He sent Yūgiri with a message. “How did the screaming winds treat you? I had an attack of chills just as they were their lunatic worst, and so the hours went by and I was not very attentive. You must forgive me.”
Yūgiri was very handsome in the early-morning light as he made his way along a gallery and through a door to Akikonomu’s southwest quarter. He could see from the south veranda of the east wing that two shutters and several blinds had been raised at the main hall. Women were visible in the dim light beyond. Two or three had come forward and were le
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 28Cơn bãoTrong khu vườn mùa thu của Akikonomu các trồng đẹp hơn bởi ngày. Tất cả các màu sắc mùa thu đã được tập hợp lại với nhau, và nhấn mạnh bởi các hàng rào thấp của đen gỗ và màu đỏ. Mặc dù những bông hoa đã quen thuộc, họ bằng cách nào đó dường như khác nhau ở đây. Các buổi sáng và buổi tối dews như đá quý-studded thảm. Vì vậy, rộng nó dường như sáp nhập với các lĩnh vực mùa thu, khu vườn mùa thu này thực hiện những phụ nữ quên khu vườn mùa xuân của Murasaki, vì vậy có hài lòng họ một vài tháng trước. Họ khá mất mình trong vẻ đẹp của nó mát mẻ. Phía mùa thu luôn luôn có số tín đồ, lớn hơn trong các cuộc tranh luận cổ xưa hơn những thành tích tương đối của mùa xuân và mùa thu. Phụ nữ đã được thuyết phục bởi khu vườn mùa xuân (do đó, nó là trong thế giới này) bây giờ đã được thuyết phục bởi mùa thu.Akikonomu là tại nơi cư trú. Âm nhạc có vẻ được gọi là cho, nhưng những kỷ niệm của cái chết của cha cô đến tháng 8 này. Mặc dù cô đã sợ hãi đối với phúc lợi của Hoa của mình như là mùa thu sâu đậm, họ dường như chỉ để được sáng hơn và tươi. Nhưng sau đó, đến một cơn bão, dã man hơn trong hầu hết năm. Hoa rơi xuống là luôn luôn buồn, nhưng để xem scatter dews như đồ trang sức từ một chuỗi bị hỏng đã cho cô ấy gần như nổi đau khổ. Tay áo tuyệt vời mà các nhà thơ đã muốn như là một bảo vệ chống lại gió mùa xuân cô muốn chống lại những người trong mùa thu. Cơn bão raged vào ban đêm, tối và khủng khiếp. Đằng sau cửa chớp giảm Akikonomu lo lắng về hoa mùa thu của mình.Murasaki của đông nam Sân vườn đã bớt và nếu không cứ cho mùa đông, nhưng gió là nhiều hơn "hagi ít" đã chờ đợi. Các chi nhánh biến và xoắn và cung cấp không có chỗ cho những giọt mưa. Murasaki đưa vào hiên. Genji là con gái của mình. Tiếp cận dọc theo các thư viện Đông, Yūgiri thấy qua một màn hình thấp một cánh cửa đã được mở tại một góc của hội trường chính. Ông dừng lại để nhìn vào những người phụ nữ bên trong. Các màn hình có được gấp lại và đưa ra, các quan điểm là không bị cản trở. Người phụ nữ tại Hiên-nó sẽ là Murasaki. Vẻ đẹp cao quý của mình làm cho anh ta suy nghĩ của một tốt bạch dương Anh đào nở qua hazes của mùa xuân. Nó là một dòng chảy nhẹ nhàng mà dường như để đến với anh ta và quét hơn anh ta. Cô cười như phụ nữ của mình chiến đấu với người mù ngô nghịch, mặc dù ông đã quá xa để tạo ra những gì cô đã nói với họ, và các hoa rạng rỡ hơn. Nó rời khảo sát hiện trường, nhìn thấy những gì những cơn gió đã làm cho mỗi người trong số những bông hoa. Phụ nữ của cô đã được tất cả rất đẹp quá, nhưng ông đã không thực sự nhìn vào họ. Nó gần như sợ hãi anh ta để suy nghĩ tại sao Genji có vì vậy giữ anh ta ở khoảng cách. Vẻ đẹp đó là không thể cưỡng lại, và chỉ cần như vậy inadvertencies như thế này là để thể tránh được ở tất cả các chi phí.Khi ông bắt đầu để lại, Genji đến thông qua một trong những cánh cửa phía tây, tách của Murasaki phòng từ con gái của mình."Một dễ cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn loại của gió," ông nói. "Bạn phải đóng cửa chớp của bạn. Có người đàn ông về và bạn đang rất có thể nhìn thấy."Yūgiri nhìn lại. Mỉm cười lúc Murasaki, Genji còn quá trẻ và đẹp trai Yūgiri tìm thấy nó khó để tin rằng ông đã xem xét cha của mình. Murasaki quá là lúc tốt nhất của mình. Hư không có thể có là một cách tiếp cận gần để hoàn thiện hơn hai người trong số họ, nghĩ Yūgiri, với một hộp đâm của niềm vui. Gió đã thổi mở cửa chớp dọc theo các thư viện để làm cho anh ta cảm thấy khá tiếp xúc. Ông rút lui. Sau đó, ông muốn Hiên, ho như thể để thông báo rằng ông đã chỉ đến."See," cho biết Genji, chỉ để mở cửa. "Bạn đã khá nude."Không có gì của phân loại đã được cho phép thông qua tất cả những năm này. Gió có thể di chuyển những tảng đá và họ đã giảm cẩn thận để disarray, và do đó cho phép những niềm vui đáng chú ý chỉ có là của Yūgiri.Một số đàn ông đã đi lên để xem sửa chữa những gì cần thiết. "Chúng tôi đang ở cho một cơn bão thực sự," họ nói. "Nó thổi từ hướng đông bắc và bạn không nhận được tồi tệ nhất của nó ở đây. Các chuồng và angling pavilion có thể thổi bay bất cứ lúc nào.""Và nơi bạn có trên theo cách của bạn từ?" Genji hỏi Yūgiri."Tôi đã ở của bà, nhưng với tất cả các thảo luận của cơn bão tôi đã lo lắng về bạn. Nhưng họ đang tồi tệ hơn tắt tại Sanjō hơn bạn đang ở đây. Kêu la của gió có bà rung như một đứa trẻ. Tôi nghĩ rằng có lẽ nếu bạn không nhớ tôi sẽ trở lại.""Đã, xin vui lòng. Nó không có vẻ công bằng mọi người nên nhiều trẻ con như họ nhận được cũ hơn, nhưng đó là những gì chúng ta đều có mong muốn."Ông đã cho con trai thư cho bà già: "đó là một cơn bão frightful, nhưng tôi chắc chắn rằng Yūgiri được diễn tốt chăm sóc của bạn."Dù những cơn gió ác liệt tất cả các cách để Sanjō, Yūgiri của ý thức trách nhiệm chiếm ưu thế. Ông nhìn vào ngày cha ông và bà ngoại của ông mỗi ngày trừ khi tòa án đã rút lui. Con đường của mình, ngay cả khi công vụ và những lễ hội đã giữ anh ta rất bận rộn, đã phòng riêng của mình-của ông cha và như vậy để Sanjō và cung điện. Hôm nay ông đã hơn hiếu thảo, hurrying xung quanh thành phố dưới bầu trời màu đen như thể cố gắng để giữ cho trước Gió.Bà ngoại của ông đã rất vui mừng. "Trong tất cả năm dài của tôi tôi không nghĩ rằng tôi đã từng nhìn thấy một cơn bão tồi tệ hơn." Cô rung khốc liệt.Tuyệt vời chi nhánh đã được thuê từ cây với đáng sợ vụ nổ. Gạch sử dụng qua không khí như vậy số lượng rằng những mái nhà phải bất cứ lúc nào bị tước bỏ trống."Nó đã rất dũng cảm của bạn."Yūgiri đã cô Tiện nghi chính từ chồng qua đời. Ít đã để lại cho cô ấy của vinh quang của Ngài. Mặc dù một không có nói rằng thế giới đã quên cô ấy, nó thay đổi và di chuyển trên. Cô cảm thấy gần gũi hơn để Yūgiri hơn cho con trai mình, Tō không có Chūjō.Yūgiri được tăng vọt và fretful khi ông ngồi nghe để howl Gió. Rằng cái nhìn của Murasaki đã lái xe đi hình ảnh quá nhiều với anh ta. Ông đã cố gắng để nghĩ về những thứ khác. Điều này sẽ không làm, thực sự nó đã được khá khủng khiếp. Nhưng cùng một hình ảnh đã trở lại một lần nữa một chút thời gian sau khi ông đã lái xe đi. Có thể có là vài ví dụ trong quá khứ của vẻ đẹp đó, cũng không phải đã có khả năng được nhiều trong tương lai. Ông nghĩ của người phụ nữ của hoa cam. Nó là buồn cho cô ấy, nhưng so sánh là không thể. Làm thế nào đáng ngưỡng mộ nó đã của Genji không để loại bỏ vì vậy ill-favored một người phụ nữ! Yūgiri là một rất staid và tỉnh táo trẻ người đàn ông không cho phép mình đa dâm suy nghĩ, nhưng ông đã đi vào suy nghĩ wistfully năm nó sẽ thêm vào cuộc sống của một người đàn ông với vẻ đẹp đó ngày và đêm.Cơn bão quieted về hướng bình minh, mặc dù đã có vòi sen vẫn liên tục. Báo cáo đến một số outbuildings tại Rokujō đã sụp đổ. Yūgiri được lo lắng về người phụ nữ của hoa cam. Các căn cứ Rokujō đã được rộng lớn và các tòa nhà lớn, và khu phố đông nam của Genji nào mà không có câu hỏi có được cũng bảo vệ. Ít tốt bảo vệ, người phụ nữ của hoa cam phải đã có một thời gian nguy hiểm trong khu phố đông bắc của cô. Ông đặt ra cho Rokujō trước khi nó được đầy đủ ánh sáng ban ngày. Gió được vẫn còn đủ mạnh để lái xe một cơn mưa lạnh thông qua các lỗ vận chuyển. Dưới bầu trời bất ổn, ông cảm thấy rất bất ổn chính mình, như thể tinh thần của ông đã bay ra với gió. Một nguồn gốc của lo âu đã được thêm vào những gì đã có vẻ đủ lo âu đã, và nó là một loại kỳ lạ và khủng khiếp, chỉ cách để chứng điên cuồng.Ông đầu tiên đến khu phố đông bắc, nơi ông tìm thấy người phụ nữ của hoa màu da cam trong trạng thái của khủng bố và kiệt sức. Ông đã làm những gì ông có thể làm dịu của mình và đã cho đơn đặt hàng cho sửa chữa khẩn cấp. Sau đó, ông đã đi đến khu phố đông nam của Genji. Cửa chớp không được lớn lên nghiêng chống lại Lan can của veranda, ông khảo sát những thiệt hại. Cây đã được uprooted trên các giồng và chi nhánh nằm trãi qua khu vườn. Những bông hoa là một mất gần như hoàn toàn. Vườn là một hỗn loạn của bệnh zona và gạch và cửa chớp và hàng rào. Ánh sáng Loan buổi sáng đã bị chặn bởi giọt mưa tất cả trên sự mở rộng buồn. Những đám mây đen seethed và đun sôi trên không. Ông ho để công bố sự hiện diện của mình.“Yūgiri is with us already.” It was Genji’s voice. “And here it is not yet daylight.”There was a reply which Yūgiri did not catch, and Genji laughed and said: “Not even in our earliest days together did you know the parting at dawn so familiar to other ladies. You may find it painful at first.”This sort of bedroom talk had a very disturbing effect on a young man. Yūgiri could not hear Murasaki’s answers, but Genji’s jocular manner gave a sense of a union so close and perfect that no wedge could enter.Genji himself raised the shutters. Yūgiri withdrew a few steps, not wishing to be seen quite so near at hand.“And how were things with your grandmother? I imagine she was very pleased to see you.”“She did seem pleased. She weeps much too easily, and I had rather a time of it.”Genji smiled. “She does not have many years left ahead of her. You must be good to her. She complains about that son of hers. He lacks the finer qualities of sympathy and understanding, she says. He does have a flamboyant strain and a way of brushing things impatiently aside. When it comes to demonstrating filial piety he puts on almost too good a show, and one senses a certain carelessness in the small things that really matter. But I do not wish to speak ill of him. He is a man of superior intelligence and insight, and more talented than this inferior age of ours deserves. He can be a bother at times, but there are not many men with so few faults. But what a storm. I wonder if Her Majesty’s men took proper care of her.”He sent Yūgiri with a message. “How did the screaming winds treat you? I had an attack of chills just as they were their lunatic worst, and so the hours went by and I was not very attentive. You must forgive me.”Yūgiri was very handsome in the early-morning light as he made his way along a gallery and through a door to Akikonomu’s southwest quarter. He could see from the south veranda of the east wing that two shutters and several blinds had been raised at the main hall. Women were visible in the dim light beyond. Two or three had come forward and were le
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 28 Các Typhoon Trong khu vườn mùa thu Akikonomu của các diện tích trồng là đẹp hơn từng ngày. Tất cả các màu sắc mùa thu đã được tập hợp lại với nhau, và nhấn mạnh bằng hàng rào thấp bằng gỗ màu đen và đỏ. Mặc dù những bông hoa đã quá quen thuộc, họ bằng cách nào đó có vẻ khác nhau ở đây. Các buổi sáng và buổi tối dews là như thảm đá quý-studded. Vì vậy, rộng mà nó dường như hợp nhất với lĩnh vực thu, khu vườn mùa thu này làm những người phụ nữ quên mùa xuân vườn Murasaki, mà đã rất hài lòng họ một vài tháng trước. Họ khá mất mình trong vẻ đẹp mát mẻ của nó. Phía mùa thu đã luôn luôn có số lượng lớn các học viên trong cuộc tranh luận cổ đại trên các giá trị tương đối của mùa xuân và mùa thu. Phụ nữ đã bị quyến rũ bởi những khu vườn mùa xuân (vì vậy nó là trong thế giới này) bây giờ đã bị quyến rũ bởi mùa thu. Akikonomu là tại nơi cư trú. Âm nhạc dường như kêu gọi, nhưng kỷ niệm về cái chết của cha cô đến tháng Tám này. Mặc dù cô ấy đã lo sợ cho sự phồn hoa của cô như mùa thu sâu đậm, họ dường như chỉ để được sáng hơn và tươi hơn. Nhưng sau đó đến một cơn bão, nhiều dã man hơn trong hầu hết năm. Hoa rơi luôn buồn, nhưng để xem dews phân tán như đồ trang sức từ một sợi bị phá vỡ là gần khổ cùng nó. Các tay tuyệt vời mà nhà thơ đã muốn như là một bảo vệ chống lại những cơn gió mùa xuân cô muốn chống lại những người của mùa thu. Cơn bão hoành hành vào ban đêm, tối tăm và khủng khiếp. Đằng sau cửa chớp hạ Akikonomu lo lắng về hoa mùa thu của mình. Vườn phía đông nam của Murasaki đã được cắt tỉa và nếu không chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông, nhưng gió đã được nhiều hơn "các hagi nhỏ" đã được chờ đợi. Chi nhánh của nó quay lại và xoắn và được cung cấp không có chỗ cho những giọt mưa. Murasaki bước ra hiên. Genji là với con gái của mình. Tiếp cận cùng các bộ sưu tập đông, Yugiri thấy trên một màn hình thấp mà một cánh cửa đã được mở tại một góc của hội trường chính. Ông dừng lại để nhìn vào những người phụ nữ bên trong. Các màn hình đã được gấp lại và cất đi, quan điểm là không bị cản trở. Người phụ nữ ở hiên - nó sẽ là Murasaki. Vẻ đẹp quý phái của cô khiến anh nghĩ đến một anh đào nở bạch dương tốt thông qua các hazes của mùa xuân. Đó là một dòng chảy nhẹ nhàng mà dường như đến với anh ta và anh ta quét qua. Cô cười như phụ nữ của cô đã chiến đấu với người khiếm thị ngang bướng, mặc dù anh đã quá xa để có thể làm ra những gì cô nói với họ, và nở rạng rỡ hơn. Cô đứng khảo sát hiện trường, nhìn thấy những gì những cơn gió đã làm cho mỗi người trong số các hoa. Phụ nữ của bà đều rất xinh đẹp quá, nhưng anh ấy không thực sự nhìn vào họ. Nó gần như sợ ông suy nghĩ tại sao Genji đã nên giữ anh ấy ở một khoảng cách. Vẻ đẹp như vậy là không thể cưỡng lại, và chỉ inadvertencies như này là phải tránh bằng mọi giá. Khi anh bắt đầu rời khỏi, Genji đã thông qua một cánh cửa phía tây, tách phòng Murasaki từ của con gái. "An cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn loại gió, "ông nói. "Bạn phải đóng cửa chớp của bạn. Có những người đàn ông về và bạn là rất rõ ràng. "Yugiri nhìn lại. Mỉm cười với Murasaki, Genji còn quá trẻ và đẹp trai mà Yugiri tìm thấy nó khó khăn để tin rằng anh ta đang nhìn cha của mình. Murasaki quá là lúc tốt nhất của cô. Không nơi nào có thể có được một phương pháp tiếp cận gần hơn để hoàn thiện hơn so với hai người họ, nghĩ Yugiri, với một hộp đâm của niềm vui. Gió đã thổi mở cửa chớp cùng bộ sưu tập để làm cho anh ta cảm thấy bị tấn công. Ông rút lui. Sau đó, đi lên vào hiên, ông ho như để thông báo rằng anh vừa đến. "Xem" Genji nói, chỉ với mở cửa. "Bạn đã được khá khỏa thân." Không có gì của phân loại đã được phép thông qua tất cả các năm. Gió có thể di chuyển những tảng đá và họ đã thu nhỏ để cẩn thận để cởi quần áo, và do đó cho phép những niềm vui đáng chú ý vừa được Yugiri của. Một số người đàn ông đã đi lên để xem những gì là cần thiết sửa chữa. "Chúng tôi đang ở trong một cơn bão thực sự", họ nói. "Nó thổi từ phía đông bắc và bạn không nhận được tồi tệ nhất của nó ở đây. Các chuồng trại và gian hàng câu cá thể thổi đi bất cứ lúc nào. "" Và anh đang ở đâu trên con đường của bạn từ đâu? "Genji hỏi Yugiri." Tôi đã ở Bà, nhưng với tất cả các cuộc nói chuyện của cơn bão tôi đã lo lắng về bạn. Nhưng họ đang xấu đi tại Sanjō hơn bạn đang ở đây. Tiếng gầm rú của gió có Bà run rẩy như một đứa trẻ. Tôi nghĩ có lẽ nếu bạn không nhớ tôi sẽ trở lại. "" Anh, xin vui lòng. Nó dường như không công bằng mà mọi người nên trẻ con hơn khi chúng lớn lên, nhưng nó là những gì tất cả chúng ta phải nhìn về phía trước ". Ông đã cho con trai của mình một thông điệp cho các phụ nữ lớn tuổi:" Đó là một cơn bão khủng khiếp, nhưng tôi chắc chắn rằng Yugiri được chăm sóc tốt của bạn. "Mặc dù những cơn gió là khốc liệt tất cả các cách để Sanjō, ý thức trách nhiệm của Yugiri đã thắng thế. Ông ta nhìn vào cha mình và bà ngoại của mình mỗi ngày trừ khi tòa án đã rút lui. Tuyến đường của mình, ngay cả khi công việc xã hội và các lễ hội được giữ anh ta rất bận rộn, là từ phòng riêng của mình với cha của mình và do đó, để Sanjō và cung điện. Hôm nay, ông thậm chí còn nhiều hơn nữa tinh thần trách nhiệm, vội vã xung quanh dưới bầu trời đen như thể cố gắng để giữ cho phía trước của gió. Bà ngoại của anh đã rất vui mừng. "Trong tất cả những năm dài của tôi, tôi không nghĩ rằng tôi đã từng nhìn thấy một cơn bão tồi tệ hơn." Cô run rẩy dữ dội. Đại ngành đã thuê từ cây với các vụ nổ kinh hoàng. Gạch đã bay qua không khí trong con số như vậy mà mái phải bất cứ lúc nào được lột trần. "Nó đã rất dũng cảm của bạn." Yugiri đã thoải mái trưởng của cô kể từ cái chết của chồng. Ít được để lại cho cô sự vinh hiển Ngài. Mặc dù người ta không thể nói rằng thế giới đã quên cô, nó không thay đổi và di chuyển trên. Cô cảm thấy gần gũi hơn với Yugiri hơn cho con trai mình, để không có Chūjō. Yugiri đã tăng vọt và làm phiền khi anh ngồi nghe những tiếng hú của gió. Đó là cái nhìn thoáng qua của Murasaki đã xua đuổi những hình ảnh đó là quá nhiều với anh ta. Ông đã cố gắng để nghĩ về những điều khác. Điều này sẽ không làm, thực sự nó đã được khá khủng khiếp. Nhưng cùng một hình ảnh đã trở lại một lần nữa một lúc sau ông đã lái nó đi. Có thể đã có vài ví dụ trong quá khứ của những vẻ đẹp như vậy, cũng không có khả năng được nhiều người trong tương lai. Anh nghĩ về những người phụ nữ của hoa cam. Thật là buồn cho cô ấy, nhưng so sánh là không thể. Làm thế nào đáng ngưỡng mộ nó đã được của Genji không để loại bỏ quá vô duyên một phụ nữ! Yugiri là một thanh niên rất nghiêm trang và tỉnh táo, người đã không cho phép mình suy nghĩ bừa bãi, nhưng ông đã đi vào suy nghĩ buồn bã của những năm nó sẽ thêm vào cuộc sống của một người đàn ông được với ngày vẻ đẹp như vậy và đêm. Cơn bão lắng về phía bình minh, mặc dù có vẫn còn mưa rào liên tục. Báo cáo đã thấy rằng một số các nhà phụ ở Rokujō đã sụp đổ. Yugiri đã lo lắng về những người phụ nữ của hoa cam. Các căn cứ Rokujō là rộng lớn và các tòa nhà lớn, và phía đông nam của quý Genji sẽ không có câu hỏi đã được bảo vệ tốt. Ít được bảo vệ, người phụ nữ của hoa cam phải có một thời gian nguy hiểm ở phía đông bắc quý cô. Ông đặt ra cho Rokujō trước thì vẫn có đầy đủ ánh sáng ban ngày. Gió vẫn đủ mạnh để lái xe một cơn mưa lạnh lẽo qua khe hở vận chuyển. Dưới bầu trời bất ổn, ông cảm thấy rất bất ổn chính mình, nếu như tinh thần của ông đã bay ra với gió. Một nguồn lo âu đã được thêm vào những gì có vẻ đủ lo âu đã có, và nó là một loại kỳ lạ và khủng khiếp, chỉ ra con đường để chứng điên cuồng. Ông đi đầu tiên để quý về phía đông bắc, nơi ông tìm thấy người phụ nữ của hoa cam trong một trạng thái kinh hoàng và kiệt sức. Ông đã làm những gì ông có thể làm dịu cô và ra lệnh cho sửa chữa khẩn cấp. Sau đó, ông đã đi đến quý về phía đông nam của Genji. Các cửa chớp vẫn chưa được nâng lên Dựa vào lan can của hàng hiên, ông khảo sát thiệt hại. Cây đã bị bật gốc trên các gò đồi, chi nhánh đang nằm rải rác trong vườn. Những bông hoa là một mất mát gần như hoàn toàn. Khu vườn là một sự lộn xộn của bệnh zona ngói, cửa chớp và hàng rào. Ánh sáng ban mai wan đã bị bắt bởi các giọt nước mưa trên khắp rộng buồn. Mây đen seethed và đun sôi trên cao. Ông ho để bố sự hiện diện của ông. "Yugiri là với chúng ta rồi." Đó là giọng nói của Genji. ". Và ở đây nó chưa phải là ánh sáng ban ngày" Có một bài trả lời đó Yugiri đã không nắm bắt, và Genji cười và nói: "Không, ngay cả trong những ngày đầu tiên của chúng tôi với nhau bạn đã biết về việc chia tay vào lúc bình minh nên quen thuộc với người phụ nữ khác. Bạn có thể tìm thấy nó đau đớn lúc đầu. "Điều này loại phòng ngủ nói chuyện đã có một ảnh hưởng rất đáng lo ngại về một người đàn ông trẻ tuổi. Yugiri không thể nghe được câu trả lời của Murasaki, nhưng cách câu đùa cợt Genji đã quyết định cho một cảm giác của một liên minh rất gần và hoàn hảo mà không có nêm có thể nhập. Genji mình lớn lên các cửa chớp. Yugiri rút một vài bước, không có nhu cầu để được nhìn thấy như vậy khá gần tầm tay. "Và như thế nào là điều với bà nội của bạn? Tôi tưởng tượng cô rất vui được gặp anh. "" Cô ấy tỏ ra hài lòng. Cô khóc nhiều quá dễ dàng, và tôi đã có một thời gian chứ không phải của nó. "Genji mỉm cười. "Cô ấy không có nhiều năm nữa trước của cô. Bạn phải đối xử tốt với cô. Cô than phiền về con trai của cô. Anh ấy thiếu những phẩm chất tốt hơn của sự cảm thông và sự hiểu biết, cô nói. Ông không có một chủng rực rỡ và là một cách của việc đánh răng thứ sốt ruột sang một bên. Khi nói đến việc thể hiện lòng hiếu thảo, ông đặt trên hầu như quá tốt một chương trình, và một cảm giác, một sự bất cẩn nào đó trong những điều nhỏ mà thực sự quan trọng. Nhưng tôi không muốn nói xấu anh ấy. Ông là một người đàn ông của trí thông minh vượt trội và cái nhìn sâu sắc và tài năng hơn so với tuổi kém này của chúng ta xứng đáng. Ông có thể là một bận tâm vào những thời điểm, nhưng không có nhiều người đàn ông với rất ít lỗi. Nhưng những gì một cơn bão. Tôi tự hỏi nếu người đàn ông của Nữ hoàng đã chăm sóc đúng đắn của mình. "Ông ta đã gửi Yugiri với một tin nhắn. "Làm thế nào mà những cơn gió gào thét đối xử với bạn? Tôi đã có một cuộc tấn công của ớn lạnh giống như khi chúng mất trí của họ tồi tệ nhất, và do đó giờ đã đi qua và tôi không phải là rất chu đáo. Bạn phải tha thứ cho tôi. "Yugiri đã rất đẹp trai trong ánh sáng buổi sáng sớm khi anh đi cùng một phòng trưng bày và thông qua một cánh cửa để quý về phía tây nam của Akikonomu. Anh có thể thấy từ hiên phía nam của cánh phía đông là hai cửa chớp và một số khiếm thị đã được nêu lên tại hội trường chính. Phụ nữ có thể nhìn thấy trong ánh sáng mờ xa hơn nữa. Hai hoặc ba đã đi về phía trước và là le
































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: