Trong cuộc sống chúng ta, có biết bao nhiêu người đáng để ta thương yê dịch - Trong cuộc sống chúng ta, có biết bao nhiêu người đáng để ta thương yê Việt làm thế nào để nói

Trong cuộc sống chúng ta, có biết b

Trong cuộc sống chúng ta, có biết bao nhiêu người đáng để ta thương yêu và dành những tình cảm tốt đẹp. Với mọi người thì có thể là ông bà, là anh chị, cô bác. Riêng đối với tôi, hình ảnh và nụ cười của mẹ sẽ luôn luôn là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi suốt cuộc đời này.
Mỗi chúng ta, ai cũng có mẹ, có cha. Ai sinh ra mà chẳng luôn được nhìn thấy nụ cười hiền dịu của mẹ. Đối với tôi, nụ cười hiền hậu ấy như nụ cười thần tiên trỗi dậy trong tôi biết bao cảm xúc ngọt ngào. Nụ cười đó luôn sưởi ấm, che chở cho tôi mỗi khi tôi cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, nó như cái nắng ngày đông, như cơn mưa chiều hạ, là luồng gió nhẹ phảng phất trong tâm hồn tôi mãi suốt cuộc đời.
Tôi còn nhớ, cái ngày đầu tiên tôi đi học, mẹ cầm tay, dắt tôi trên con đường làng rợp bóng cây. Ngày hôm đó chính là chiếc chìa khoá vàng mở ra con đường học vấn cuộc đời tôi. Cái ngày mà tôi sẽ phải đối mặt với biết bao sự bỡ ngỡ, bâng khuâng và lạ lẫm. Tôi cứ nghĩ đến lúc mẹ cầm tay rồi buông ra, tôi sẽ một mình đương đầu với biết bao điều mới lạ. Tôi nghĩ mẹ sẽ không còn ở bên tôi, che chở, bảovệ tôi. Tôi chỉ biết khóc. Tôi sợ lắm! Nhưng không, mẹ đặt tay lên vai tôi, mỉm cười trìu mến, mẹ nhỏ nhẹ, động viên nói với tôi:
- Con ơi! Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có thời cắp sách tới trường. Mẹ biết con còn bỡ ngỡ, lạ trường lạ lớp, nhưng mẹ luôn tin tưởng bởi con là đứa con ngoan, con rất vững vàng mà!
Tôi luôn lắng nghe, thấu hiểu và khắc sâu trong tâm trí mình nụ cười với những lời dạy bảo nhẹ nhàng quý báu của mẹ. Tôi nhớ cái buổi đầu tiên đi học, tôi phấn đấu, cố gắng không ngừng để đem về cho mẹ những bông hoa điểm 10. Mẹ vui sướng bế thốc tôi lên hay nở một nụ cười hiền hậu trên gương mặt trái xoan khi tôi giành được những thành công nho nhỏ trong cuộc sống. Chao ôi! Nụ cười của mẹ sao lại duyên đến thế! Nhìn mẹ, tôi cứ ngỡ mẹ là “Cô Tấm giáng trần”.
Và tôi đã luôn phấn đấu học tập, để cảm nhận sự ấm áp trong lòng đang dâng lên khi thấy nụ cười của mẹ. Nếu một ngày kia thiếu vắng nụ cười của mẹ thì tôi sẽ ra sao? Nỗi buồn da diết sẽ ập đến nhanh mức nào! Buồn vì tôi đã chẳng làm cho mẹ vui, chỉ biết làm cho mẹ phiền lòng. Xung quanh tôi, tất cả mọi vật như thiếu sự sống, ủ rũ. Ngôi nhà hàng ngày vẫn tràn ngập tiếng cười sẽ yên lặng đến phát sợ! Tôi biết mẹ hay bị ốm, những cơn đau đầu, hoa mắt, chóng mặt luôn làm khổ mẹ. Những lúc đó, tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.Và tôi sợ! Sợ rằng tôi không được nhìn thấy nụ cười ấm áp của mẹ mỗi ngày. Mẹ bị ốm, trông mẹ khác hẳn so với ngày thường: người gầy rộc, xanh xao, hai gò má cao lên. Cả ngày không được thấy nụ cười mẹ, trong tôi cứ buồn thấp thỏm. Tôi cố gắng chăm sóc mẹ: cho mẹ uống thuốc, xoa bóp, dọn dẹp, làm những việc nhà. Rồi ngày mẹ khỏi bệnh, tôi vui sướng không sao kể xiết. Dường như cây cối, hoa lá, chim muông cũng vui lây cùng tôi, cây càng toả bóng xanh mát và chim hót hay hơn. Sự u ám trong căn nhà như bị biến mất, mẹ lại nói cười, làm việc, tươi vui như thường ngày.
Cuộc sống cứ thế trôi qua với bao hạnh phúc. Đến một ngày, một sự việc khủng khiếp đã xảy ra với tôi. Tôi đứng trước mẹ, tôi e dè, khó khăn nói từng chữ:
- Mẹ ơi! Con... phải... viết... bản kiểm... điểm…
Mẹ ngỡ ngàng lặng đi một giây, rồi kêu lên:
- Con mà lại bị viết bản kiểm điểm ư?
Rồi mẹ lặng lẽ lên gác. Chỉ còn mình tôi đứng thừ ra, mặt nhăn nhó, hai hàng nước mắt cứ tuôn ra chảy ròng ròng.Tôi đâu phải là người không biết nghĩ chứ ! Tôi hiểu, tôi thương mẹ vô cùng. Bài kiểm tra hôm đó là kết quả của việc không chịu học bài trước khi đến lớp của tôi. Tôi tự xỉ vả mình, tôi ân hận lắm!
Đến bữa, tôi nấu cơm mà sao lòng nặng trĩu. Xong xuôi, tôi lên phòng mời mẹ xuống ăn cơm nhưng mẹ từ chối không ăn, mẹ bảo mệt. Hôm nay, bố không có ở nhà, tôi đành ăn cơm một mình, vừa ăn vừa khóc. Tôi nhớ nụ cười mẹ. Tôi thấy tóc mẹ như bạc hơn, mắt như sâu hơn và trên vầng trán cao kia bắt đầu xuất hiện các nếp nhăn. Càng nghĩ tôi càng thấy thương mẹ. Ăn xong, tôi lên phòng, cửa phòng khẽ mở, qua khe cửa tôi nhìn thấy mẹ khóc. Tôi chạy vào bên mẹ, sà vào lòng mẹ, tôi khóc, xin lỗi mẹ về những lỗi lầm của mình. Mẹ vuốt tóc tôi, nở nụ cười mãn nguyện. Tôi không sao quên được lời nói của mẹ. Nó đã khắc sâu vào trái tim tôi:
- Con à! Mẹ thấy con biết lỗi như vậy là đúng. Mẹ tin con!
Nụ cười và những lời khuyên nhẹ nhàng của mẹ như một nguồn động lực vô tận đã giúp tôi vũng chãi bước tiếp trên con đường học tập của mình. Từ hôm đó, tôi không bao giờ phải viết bản kiểm điểm nữa. Tôi thực sự cảm ơn mẹ rất nhiều! Mẹ còn khuyên tôi luôn phải tránh xa những cám dỗ của cuộc sống, nếu không chính mình sẽ làm hỏng cuộc đời mình.
Nụ cười của mẹ là nguồn động viên lớn, là ngọn lửa hồng thắp sáng trái tim tôi, là điểm tựa của tâm hồn tôi. Tôi sẽ luôn khắc sâu, ấp ủ nó như chính linh hồn mình vậy. Tôi thì thầm với mẹ: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ. Cám ơn mẹ đã cười với con...”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong cuộc sống chúng ta, có biết bao nhiêu người đáng tiếng ta thương yêu và dành những tình cảm tốt đẹp. Với mọi người thì có mùa là còn bà, là anh chị, cô bác. Riêng đối với tôi, chuyển ảnh và nụ cười của mẹ sẽ luôn luôn là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi suốt cuộc đời này.Mỗi chúng ta, ai cũng có mẹ, có cha. Ai sinh ra mà chẳng luôn được nhìn thấy nụ cười hiến dịu của mẹ. Đối với tôi, nụ cười hiến tỉnh hậu ấy như nụ cười thần tiên trỗi dậy trong tôi biết bao cảm xúc ngọt ngào. Nụ cười đó luôn sưởi ấm, che chở cho tôi mỗi khi tôi cảm thấy cô thể, lạnh lẽo, nó như cái nắng ngày đông, như cơn mưa chiều hạ, là luồng gió nhẹ phảng phất trong tâm hồn tôi mãi suốt cuộc đời.Tôi còn nhớ, cái ngày đầu tiên tôi đi học, mẹ cầm tay, dắt tôi trên con đường làng rợp bóng cây. Ngày hôm đó chính là chiếc chìa khoá vàng mở ra con đường học vấn cuộc đời tôi. Cái ngày mà tôi sẽ phải đối mặt với biết bao sự bỡ ngỡ, bâng khuâng và lạ lẫm. Tôi cứ nghĩ đến lúc mẹ cầm tay rồi buông ra, tôi sẽ một mình đương đầu với biết bao ban mới lạ. Tôi nghĩ mẹ sẽ không còn ở bên tôi, che chở, bảovệ tôi. Tôi chỉ biết khóc. Tôi sợ lắm! Nhưng không, mẹ đặt tay lên vai tôi, mỉm cười trìu mến, kim nhỏ nhẹ, động viên đảm với tôi:-Con ơi! Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có thời cắp sách tới trường. Mẹ biết con còn bỡ ngỡ, lạ trường lạ lớp, nhưng mẹ luôn tin tưởng bởi con là đứa con ngoạn, con rất vững vàng mà!Tôi luôn lắng nghe, thấu hiểu và khắc sâu trong tâm trí mình nụ cười với những hào dạy bảo nhẹ nhàng quý báu của mẹ. Tôi nhớ cái buổi đầu tiên đi học, tôi phấn tác, cố gắng không ngừng tiếng đem về cho mẹ những bông hoa điểm 10. Kim vui sướng bế thốc tôi lên hay nở một nụ cười hiến tỉnh hậu trên gương mặt trái xoan khi tôi giành được những thành công nho nhỏ trong cuộc sống. Chao ôi! Nụ cười của mẹ sao lại chương đến thế! Nhìn mẹ, tôi cứ ngỡ mẹ là "Cô Tấm giáng trần".Và tôi đã luôn phấn tác học tổ, tiếng cảm nhận sự ấm áp trong lòng đang Đờng lên khi thấy nụ cười của mẹ. Nếu một ngày kia thiếu vắng nụ cười của mẹ thì tôi sẽ ra sao? Nỗi buồn da diết sẽ ập đến nhanh mức nào! Buồn vì tôi đã chẳng làm cho mẹ vui, chỉ biết làm cho mẹ phiền lòng. Xung quanh tôi, tất đoàn mọi vật như thiếu sự sống, ủ rũ. Ngôi nhà hàng ngày vẫn tràn ngập tiếng cười sẽ yên lặng đến phát sợ! Tôi biết mẹ hay bị ốm, những cơn đau đầu, hoa mắt, chóng mặt luôn làm khổ mẹ. Những lúc đó, tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Và tôi sợ! Sợ rằng tôi không được nhìn thấy nụ cười ấm áp của mẹ mỗi ngày. Mẹ bị ốm, trông mẹ Micae hẳn so với ngày thường: người gầy rộc, xanh xao, hai gò má cao lên. Đoàn ngày không được thấy nụ cười mẹ, trong tôi cứ buồn thấp thỏm. Tôi cố gắng chăm sóc mẹ: cho mẹ uống thuốc, xoa bóp, dọn dẹp, làm những việc nhà. Rồi ngày mẹ khỏi bệnh, tôi vui sướng không sao kể xiết. Entrances như cây cối, hoa lá, chim muông cũng vui lây cùng tôi, cây càng toả bóng xanh mát và chim hót hay hơn. Sự u ám trong căn nhà như bị biến mất, mẹ lại đảm cười, làm việc, tươi vui như thường ngày. Cuộc sống cứ thế trôi qua với bao hạnh phúc. Đến một ngày, một sự việc khủng khiếp đã xảy ra với tôi. Tôi đứng trước mẹ, tôi e dè, khó khăn đảm phần chữ:-Mẹ ơi! Con... phải... Matrix... bản kiểm... điểm... Mẹ ngỡ ngàng lặng đi một giây, rồi kêu lên:-Con mà lại bị Matrix bản kiểm điểm ư?Rồi mẹ lặng lẽ lên gác. Chỉ còn mình tôi đứng thừ ra, mặt nhăn nhó, hai hàng nước mắt cứ tuôn ra chảy ròng ròng. Tôi đâu phải là người không biết nghĩ chứ! Tôi hiểu, tôi thương mẹ vô cùng. Hai kiểm tra hôm đó là kết tên của việc không chịu học hai trước khi đến lớp của tôi. Tôi tự xỉ vả mình, tôi ân hận lắm!Đến bữa, tôi nấu cơm mà sao lòng nặng trĩu. Xong xuôi, tôi lên phòng mời mẹ xuống ăn cơm nhưng mẹ từ chối không ăn, mẹ bảo mệt. Hôm nay, cách không có ở nhà, tôi đành ăn cơm một mình, vừa ăn vừa khóc. Tôi nhớ nụ cười mẹ. Tôi thấy tóc mẹ như bạc hơn, mắt như sâu hơn và trên vầng trán cao kia bắt đầu cạnh hiện các nếp nhăn. Càng nghĩ tôi càng thấy thương mẹ. Ăn xong, tôi lên phòng, cửa phòng khẽ mở, qua khe cửa tôi nhìn thấy mẹ khóc. Tôi chạy vào bên mẹ, sà vào lòng mẹ, tôi khóc, xin lỗi mẹ về những lỗi lầm của mình. Mẹ vuốt tóc tôi, nở nụ cười mãn nguyện. Tôi không sao quên được hào đảm của mẹ. Nó đã khắc sâu vào trái tim tôi:-Con à! Mẹ thấy con biết lỗi như vậy là đúng. Mẹ tin con!Nụ cười và những hào khuyên nhẹ nhàng của mẹ như một nguồn động lực vô tận đã giúp tôi vũng chãi bước truyện trên con đường học tổ của mình. Từ hôm đó, tôi không bao giờ phải Matrix bản kiểm điểm nữa. Tôi thực sự cảm ơn mẹ rất nhiều! Mẹ còn khuyên tôi luôn phải tránh xa những cám dỗ của cuộc sống, nếu không chính mình sẽ làm hỏng cuộc đời mình.Nụ cười của mẹ là nguồn động viên lớn, là ngọn lửa hồng thắp dự trái tim tôi, là điểm tựa của tâm hồn tôi. Tôi sẽ luôn khắc sâu, ấp ủ nó như chính linh hồn mình vậy. Tôi thì thầm với mẹ: "Mẹ ơi! Con yêu mẹ. Cám ơn mẹ đã cười với con... "
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trọng cuộc sống us, they biết bao nhiêu người đáng for ta thương yêu và dành those tình cảm tốt đẹp. Với mọi người thì có be ông bà, là anh chị, bác cô. Riêng against tôi, hình ảnh and nụ cười của mẹ would always is ngọn lửa Thiềng Liềng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi suốt cuộc đời this.
Mỗi us, ai also mẹ, may cha. Ai sinh ra which chẳng luôn been nhìn thấy nụ cười hiền dịu của mẹ. Against tôi, nụ cười hiền hậu ấy like nụ cười thần tiên Trỗi dậy trong tôi biết bao cảm xúc ngọt ngào. Nụ cười which luôn sưởi ấm, che chó cho tôi every on tôi cảm thấy cô đơn, lạnh leo, it like cái nắng ngày đông, such as cơn mưa chiều hạ, is luồng gió nhẹ phang phat trong tâm hồn tôi mãi suốt cuộc đời.
tôi còn nhớ, cái ngày đầu tiên tôi đi học, mẹ cầm tay, dAT tôi trên con đường làng rợp bóng cây. Ngày hôm which is chính chiếc chìa khoá vàng mở ra con đường học vấn cuộc đời tôi. Cái ngày which tôi would not đối mặt as biết bao sự ngỡ Bo, Bang Khuang and lạ lắm. Tôi cứ nghĩ to lúc mẹ cầm tay rồi buông ra, tôi would một mình đương đầu as biết bao điều mới lạ. Tôi nghĩ mẹ will not take out còn bên tôi, che cho, bảovệ tôi. Tôi chỉ biết khóc. Tôi sợ lắm! But not, mẹ đặt tay lên vai tôi, mỉm cười trìu mến, mẹ nhỏ nhẹ, động viên nói as tôi:
- Con ơi! Trọng cuộc đời of each con người, ai also thời cắp sách to trường. Mẹ biết con còn bồ ngỡ, lạ trường lạ lớp, but mẹ luôn tin tưởng bởi con is đứa con ngoan, con much vững vàng mà!
Tôi luôn lắng nghe, thấu hiểu and khắc sâu trong tâm trí mình nụ cười với those lời dạy bảo nhẹ nhàng quý báu của mẹ. Tôi nhớ cái buổi đầu tiên đi học, tôi phấn đấu, cố gắng can not Stop to Move về cho mẹ those bông hoa điểm 10. Mẹ vui sướng bế thóc tôi lên hay nở one nụ cười hiền hậu trên gương mặt trái xoan on tôi Gianh are those thành công nho nhỏ trong cuộc sống. Chao ôi! Nụ cười của mẹ sao lại duyên to thế! Nhìn mẹ, tôi cứ ngỡ mẹ là "Cô Tấm giáng trần".
Và tôi have luôn phấn đấu học tập, để cảm nhận sự ấm áp trong lòng đang dâng lên on thấy nụ cười của mẹ. If a ngày kia thiếu vắng nụ cười của mẹ thì tôi sẽ ra sao? Nỗi buồn da chế độ ăn uống would ập to nhanh level nào! Buồn vì tôi have chẳng làm cho mẹ vui, chỉ biết làm cho mẹ phiền lòng. Xung quanh tôi, tất cả mọi vật like missing sống, ủ rũ. Ngôi nhà hàng ngày retained tràn ngập tiếng cười would yên lặng to phát sợ! Tôi biết mẹ hay bị ốm, the cơn đau đầu, hoa mắt, chóng mặt luôn làm khổ mẹ. Những lúc that, tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.Và tôi sợ! Sợ that tôi not be nhìn thấy nụ cười ấm áp của mẹ every ngày. Mẹ bị ốm, trông mẹ khác hẳn vs ngày thường: người gầy rọc, xanh xao, hai gò má cao lên. Cả ngày not be found nụ cười mẹ, trong tôi cứ buồn thấp Thom. Tôi cố gắng chăm sóc mẹ: cho mẹ uống thuốc, xoa bóp, dẹp dọn, làm those việc nhà. Rồi ngày mẹ from your bệnh, tôi vui sướng không sao Kể xiết. Dương like cây cối, hoa lá, chim Mường are vui lây cùng tôi, cây as toả bóng xanh mát and chim hót hay hơn. Sự u ám trong căn nhà like bị biến mất, mẹ lại nói cười, làm việc, vui tươi like thường ngày.
Cuộc sống cứ thế trôi qua with the bao hạnh phúc. Đến a date, an sự việc khủng khiếp occurred with the tôi. Tôi đứng trước mẹ, tôi e dè, khó khăn nói each chữ:
- Mẹ ơi! Côn ... right ... viết ... bản kiểm điểm ... ...
Mẹ ngỡ ngàng lặng đi an seconds, rồi kêu lên:
- Con which lại bị viết bản kiểm điểm ư?
Rồi mẹ lặng might lên gác. Chỉ còn mình tôi đứng Thu ra, mặt nhăn nho, hai hàng nước mắt cứ tuôn ra chảy ròng ròng.Tôi đâu must người do not know nghĩ chứ! Tôi hiểu, tôi thương mẹ vô cùng. Bài kiểm tra hôm which is the result of việc do not chịu học bài before to grade of tôi. Tôi tự xỉ vả mình, tôi ân hận lắm!
Đến bữa, tôi nấu cơm which sao lòng nặng trĩu. Xong xuôi, tôi lên phòng mời mẹ xuống ăn cơm but mẹ từ chối do not ăn, mẹ bảo mệt. Hôm nay, bố without out nhà, tôi đành ăn cơm một mình, vừa ăn vừa khóc. Tôi nhớ nụ cười mẹ. Tôi thấy tóc mẹ bạc like than, mắt like sâu than and trên vầng trán cao kia bắt đầu xuất hiện nếp nhăn all. Càng nghĩ tôi as thấy thương mẹ. Ăn xong, tôi lên phòng, cửa Phong Khê mở, qua khe cửa tôi nhìn thấy mẹ khóc. Tôi chạy vào bên mẹ, sa vào lòng mẹ, tôi khóc, xin lỗi mẹ về those lỗi lầm of mình. Mẹ vuốt tóc tôi, nở nụ cười mãn nguyện. Tôi không sao quên been lời nói của mẹ. It was khắc sâu vào trái tim tôi:
- Con à! Mẹ thấy con biết lỗi such is true. Mẹ tin con!
Nụ cười and those lời khuyên nhẹ nhàng của mẹ as nguồn động lực vô tận was giúp tôi vũng Chai bước tiếp trên con đường học tập of mình. Từ hôm that, tôi never be viết bản kiểm điểm nữa. Tôi thực sự cảm ơn mẹ many! Mẹ còn khuyên tôi luôn not avoid xa those cám dỗ of cuộc sống, if chính mình sẽ làm hỏng cuộc đời mình.
Nụ cười của mẹ is nguồn động viên lớn, is ngọn lửa hồng Thắp sáng trái tim tôi, is điểm tựa of tâm hồn tôi. Tôi would luôn khắc sâu, ấp ủ it like chính linh hồn mình vậy. Tôi thì thầm with the mẹ: "Mẹ ơi! Con yêu mẹ. Cám ơn mẹ was cười với con ... "
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: