In “Ames” he looked for an inn first of all. Luckily for him, not many dịch - In “Ames” he looked for an inn first of all. Luckily for him, not many Việt làm thế nào để nói

In “Ames” he looked for an inn firs

In “Ames” he looked for an inn first of all. Luckily for him, not many adventurers dropped by here, so there were enough empty rooms, only one double room was booked.
“A single room please.”
“Eh, ah, yes. Ex- Excuse me… Are you… an adventurer?”
“…Yes?”
“I… see.”
“…?”
Hiiro inclined his head as he somehow didn’t feel welcomed. It was his first visit to this village, nor did he ever did something to them.
Yet, the inn keeper treated him anxiously. It bothered him, but for now, he reserved his room and went to look around the village.
But there he noticed something strange. For some reason, he felt gazes on him. And from all directions at that. It was an atmosphere like he was an uninvited guest.
Just like the inn keeper, they frowned at him. Maybe this village didn’t welcome outsiders. Well, Hiiro was only going to stay for one night, so he didn’t let it bother him.
“Hey, Mister.”
At that moment, someone called out to him. When he turned around, there stood a kid. It was a boy around the age of seven. He glared at him with eyes like looking at someone suspicious. Hiiro ignored him, since he didn’t like that attitude.
“Hey, don’t ignore me!”
The boy got angry. Why would he have to deal with a brat? Hiiro dropped his shoulders.
“What‘s up, shorty?”
“Don’t call me shorty! Not when you’re wearing some weird red robe yourself! It’s intimidating!”
“…Are you a bull or what?”
Not like he wore the red robe to be intimidating. It simply wore it for protection purposes. Although he grew attached to it after wearing it all the time.
With his black school uniform underneath, it was a surreal combination, but Hiiro didn’t care at all.
“Mister, you’re an adventurer, right? Why did you come to such an isolated place?”
“Isolated place?”
“Don’t call it an isolated place!”
“You called it that.”
Why was he so aggressive…? Hiiro couldn’t come up with an answer to that, so he ignored him and walked away as it was too troublesome after all.
“H- Hey, wait!”
Ignore, ignore.
“I told you to wait!”
Turn a blind eye.
“Hey, man! Listen to me!”
Just the wind.
“Hey… Please… don’t ignore me.”
His voice gradually started to tremble. He must have gotten sad from being ignored. Hiiro made a light sigh and stopped.
“What do you want?”
He stopped ignoring him as it would be difficult to stay in the village if he made him cry here. Upon that, the boy smiled energetically, but went back to glare at him right away.
“Sh- Sheesh, you’re such a meanie! All adventurer are like that!”
“I’m me. Don’t lump me together with others, it’s discomforting.”
When he glared at him in a bad mood, the boy cowered with a shiver.
“…Hah. So, what’s up? I’m busy looking around, you know.”
“Eh? Why’re you looking around?”
“What does it matter? It got nothing to do with you, brat.”
“Uh… Uhh…”
The boy got close to tears again, so Hiiro pressed on his temples with a sigh.
“Hah. Just killing time. I got here just now and plan to stay here one night during my travel.”
He looked at the boy, hoping that this satisfied him.
“Oh? You’re not going to sham the village?”
“Sham? Say what?”
According to the boy, certain adventurers lately dropped by the village, barged into the general or weapon store and forcefully haggled products, doing whatever they wanted.
“It was a group of two and they falsely charged the inn to get to stay for free.”
While he grinded his teeth frustrated, the boy clenched his fist.
“Why didn’t you refuse? You could’ve chased them out with all the villagers.”
“We cannot do that.”
It wasn’t the boy, who replied to Hiiro.
“Ah, Uncle Panis!”
The man called Panis looked like in his late 30s. In reality he might be younger, but his gloomy expression made him look older.
“And you are?”
“You seem to be an adventurer. My name is Panis. I run a humble shop.”
That meant he was a victim of the two adventurer.
“Is it true what the brat said?”
“Yes, it is. They currently picking at the general store.”
“…You said you can’t chase them out. What do you mean?”
Panis looked troubled and made a big sigh.
“For some reason, they got title deed of the village.”
“Huh? Why would they have that? Doesn’t the village chief usually keep it?”
“Yes, but the title deed was suddenly gone from the village chief’s house…”
In other words, the two stole it.
“How careless. You reap what you sow.”
“Haha, you got us there.”
Yet another new person answered Hiiro.
“You are the adventurer that arrived earlier? I am the village chief of ‘Ames’, Brey.”
“What are you doing here, Chief?”
Panis asked.
“Same reason as yours. I was told there is an outsider, so I came to check.”
Appearing Hiiro’s arrival was immediately reported to the village chief and he came to see the suddenly visiting adventurer with his own eyes. He seemingly was relieved to see that Hiiro was just an average adventurer.
CRAAACK!
Suddenly the sound of wood breaking resounded. Everyone present faced the origin of the sound taken aback. The door of a house was burst opened and someone was thrown out.
“Mick!”
The village chief widened his eyes and shouted. The man called Mick was thrown onto the ground and crouched. Then two people appeared from the house, where he was thrown out from.
One man was fat with a bald head, the other one slender with a spiky hairstyle like a broom. Mr. Spiky Head spit out while looking down on Mick.
“Keh! Try saying that again!”
The slender man, also qualified to be called spiky beanpole, scowled fiendish. Next to him, the other guy took a bite out of a fruit that was probably from the store. Hiiro named him bald chubby.
Mick desperately pleaded. They most likely told him to hand over the products for free and he refused to. However, spiky beanpole showed an irritated vein on his forehead and kicked Mick’s face.
Quite a lot of blood splashed around. Seeing that, the villagers rushed over to him. Spiky beanpole glared sharply at the village chief.
“Huuh? Look who we have here, the chief. Got something to say? Mh?”
Hiiro calmly observed, taking him for a third-rate gangster, no, delinquent.
“M- More food.”
Bald chubby tried to go back into the house while drooling, probably in search for more food.
“Hey, Junior, give it a rest, we’re leaving.”
“B- But I’m hungry.”
“Tch. Make it quick.”
“Okay.”
“Stop it already!”
Unable to watch any longer, the village chief shouted, but winced when spiky beanpole glared at him. The others close by didn’t approach either, scared by spiky beanpole’s look of menace.
(Looks like they’re being compelled to accept it because these guys are beyond their power, not just the title deed)
The village didn’t have any capable people, so they didn’t resist as they would only get killed if they challenged them.
(They could ask the army for help, but I guess the guys would just run away with the title deed then. And there’s a fear for their revenge. The best solution would be for someone to subdue them)
While Hiiro pondered like that, the boy next to him looked up to him. Pretty much ask if he was asking him to do something about it.
“No idea what you want, but this doesn’t concern me.”
“Wha! And you still call yourself human!?”
“What? Do I look like a demon or what?”
“You do! Why aren’t you helping! As a fellow adventurer, you have to stop them!”
“…Listen, brat, I may be an adventurer, but I ain’t some advocate of justice. Ask the Heroes if you want justice for free.”
Hiiro said composed while crossing his arms. The boy gave him a look filled with anger, it was no concern of his.
“Forget it! In the end, all adventurer are like this!”
Saying so, the boy went straight for the two guys.
“Ah, wait, Nies! Don’t go there!”
Panis tried to stop him, but the boy called Nies ran with all his might. Then Panis glared at Hiiro while grinding his teeth. Still, he relaxed soon enough and sighed.
“No, I get it. This has nothing to do with you. A Hero that works for people without charge like from fairytales does not exist.”
“Mh, no idea if such a person exists, but at the very least, I’m not like that. I pass on working for free.”
Hiiro kept it to himself that sadly enough, he considered unprofitable things as bothersome.
“…For free.”
“Huh? What?”
Panis suddenly leaked a voice, so Hiiro inadvertently asked back.
“So it just… has to be paid?”
“…..”
Hiiro got a bad feeling.
“In that case, I will give you my finest weapon when you help us.”
“…..”
“Will you help us?”
“…..”
Panis looked at him earnestly. It was a pain and to be honest, it didn’t concern him at all. However, the finest weapon was appealing. Just taking care of this scum for it was rather cheap.
While thinking so, he made eye contact with Panis. Looking into his eyes without averting his gaze, they stared at each other for a while. After a while, Hiiro sighed like being outlasted.
“Fine. I’ll lend a hand. But keep your promise.”
Panis’ face instantly brightened up, but turned gloomy again.
“I, I know I asked you, but… are you strong?”
He asked while looking anxiously at Hiiro from head to toe.
“Dunno. But at least good enough to do something about them.”
Hiiro said so by looking at the chubby & beanpole combo. Panis had his mouth gaping open from that confidence, but Hiiro ignored that and swiftly went into action.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong "Ames" ông xem xét cho một quán trọ đầu tiên của tất cả. May mắn cho anh ta, không có nhiều những nhà thám hiểm bị bỏ bởi ở đây, do đó, đã có sản phẩm nào đủ phòng, chỉ có một đôi phòng đã được đặt."Một phòng đơn xin vui lòng.""Eh, ah, Vâng. Ex - lý do gì tôi... Bạn có... một nhà thám hiểm? "“… Có?""Tôi... xem."“…?”Hiiro nghiêng đầu của mình khi ông bằng cách nào đó không cảm thấy hoan nghênh. Đây là chuyến thăm đầu tiên đến ngôi làng này, cũng không phải đã làm ông bao giờ đã làm một cái gì đó cho họ.Tuy vậy, thủ môn inn điều trị Anh ta lo âu. Nó làm anh khó chịu, nhưng bây giờ, ông dành riêng phòng của mình và đã đi tìm xung quanh làng.Nhưng có ông nhận thấy một cái gì đó kỳ lạ. Đối với một số lý do, ông cảm thấy gazes về anh ta. Và từ mọi hướng kìa. Đó là một bầu không khí như ông đã là một khách không mời.Giống như các keeper inn, họ cau mày vào anh ta. Có lẽ làng này đã không chào đón bên ngoài. Vâng, Hiiro sẽ chỉ ở lại trong một đêm, do đó, ông đã không để cho nó làm phiền ông."Hey, Mister."Tại thời điểm đó, một ai đó gọi là với anh ta. Khi ông quay lại, có đứng một đứa trẻ. Nó là một cậu bé xung quanh thành phố 7 tuổi. Ông glared vào anh ta với đôi mắt như nhìn vào một người đáng ngờ. Hiiro bỏ qua anh ta, kể từ khi ông không thích rằng Thái độ."Hey, không bỏ qua tôi!"Cậu bé đã nổi giận. Tại sao ông đã để đối phó với một brat? Hiiro giảm vai của mình."What's up, shorty?""Đừng gọi tôi là shorty! Không phải khi bạn đang mặc một chiếc áo choàng màu đỏ lạ chính mình! Nó là đáng sợ!"“… Bạn có một bull hoặc những gì?"Không giống như ông mặc áo choàng đỏ để được đáng sợ. Nó chỉ đơn giản là mặc nó cho các mục đích bảo vệ. Mặc dù ông lớn gắn liền với nó sau khi mặc nó tất cả thời gian.Với ông đen trường thống nhất bên dưới, đó là một sự kết hợp siêu thực, nhưng Hiiro không quan tâm ở tất cả."Mister, bạn là một nhà thám hiểm, phải không? Sao anh lại đến một nơi cô lập?""Cô lập ra?""Đừng gọi nó là một nơi cô lập!""Bạn gọi nó mà."Tại sao anh ta là rất tích cực...? Hiiro không thể tìm ra câu trả lời cho rằng, do đó, ông bỏ qua anh ta và đi bộ đi như nó đã được phiền hà quá sau khi tất cả."H - Hey, đợi!"Bỏ qua, bỏ qua."Tôi đã bảo anh chờ đợi."Biến nhắm mắt làm ngơ."Hey, man! Lắng nghe tôi!"Chỉ cần Gió."Hey... Làm ơn... Đừng bỏ qua tôi. "Tiếng nói của mình dần dần bắt đầu tremble. Ông phải có nhận buồn từ bị bỏ qua. Hiiro thực hiện một tiếng thở dài nhẹ và dừng lại."Những gì bạn muốn?"Ông dừng lại bỏ qua anh ta như nó sẽ là khó khăn để ở trong làng nếu ông làm cho anh ta khóc ở đây. Khi đó, cậu bé mỉm cười hăng hái, nhưng đã đi trở lại để ánh sáng chói vào anh ta ngay lập tức."Sh-Sheesh, bạn đang meanie như vậy! Phiêu lưu mạo hiểm tất cả như thế! ""Tôi là tôi. Không một lần tôi cùng với những người khác, nó discomforting."Khi ông glared vào anh ta trong một tâm trạng xấu, cậu bé cowered với một shiver.“… Hah. Vì vậy, what's up? Tôi đang bận rộn tìm kiếm xung quanh, bạn biết.""Eh? Tại sao bạn đang xung quanh?""Những gì nó quan trọng? Nó đã không có gì để làm với bạn, brat. ""Uh... Uhh... "Cậu bé có gần với nước mắt một lần nữa, vì vậy Hiiro ép vào ngôi đền của mình với một sigh."Hah. Chỉ giết thời gian. Tôi đã ở đây chỉ là bây giờ và dự định ở lại một đêm trong thời gian đi của tôi."Ông nhìn cậu bé, Hy vọng rằng điều này hài lòng anh ta."Oh? Bạn sẽ không để sham làng?""Sham? Nói những gì?"Theo cậu bé, một số nhà thám hiểm gần đây đã giảm bởi village, barged vào chung hoặc cửa hàng vũ khí và các sản phẩm mạnh mẽ haggled, làm bất cứ điều gì họ muốn."Đó là một nhóm hai và họ sai trả inn để có được để ở miễn phí."Trong khi ông Sutsu răng của mình thất vọng, cậu bé clenched nắm tay của mình."Tại sao không bạn từ chối? Bạn có thể đã đuổi chúng ra với tất cả các dân làng.""Chúng tôi không thể làm điều đó."Nó không phải là cậu bé, những người trả lời Hiiro."À, chú Panis!"Người đàn ông được gọi là Panis trông giống như trong độ tuổi 30 vào cuối của mình. Trong thực tế, ông có thể là trẻ hơn, nhưng biểu hiện ảm đạm của mình làm cho anh ta trông già hơn."Và bạn đang?""Bạn có vẻ là một nhà thám hiểm. Tên tôi là Panis. Tôi chạy một cửa hàng khiêm tốn."Đó có nghĩa là ông là một nạn nhân của hai nhà thám hiểm."Là nó đúng những gì the brat nói?""Vâng, đó là. Họ hiện đang chọn tại cửa hàng tổng hợp."“… Bạn nói bạn không thể đuổi chúng ra. Làm bạn nghĩa là gì?"Panis nhìn bối rối và thực hiện một tiếng thở dài lớn."Đối với một số lý do, họ có tiêu đề hành động của làng.""Huh? Tại sao họ có? Không làng trưởng thường giữ nó?""Có, nhưng hành động tiêu đề đã đột nhiên biến mất từ nhà của làng trưởng..."Nói cách khác, hai đánh cắp nó."Làm thế nào bất cẩn. Bạn gặt hái những gì bạn gieo.""Haha, bạn có cho chúng tôi."Nhưng một người mới trả lời Hiiro."Bạn là phiêu lưu đến sớm? Tôi là trưởng làng của 'Ames', Brey.""Những gì bạn đang làm ở đây, trưởng?"Panis hỏi."Lý do tương tự như bạn. Tôi có là một người ngoài cuộc, do đó, tôi đến để kiểm tra."Xuất hiện của Hiiro đến ngay lập tức thông báo cho trưởng làng và ông đến gặp nhà thám hiểm đột nhiên đến thăm với đôi mắt của mình. Ông dường như đã được thuyên giảm để thấy rằng Hiiro đã là chỉ là một nhà thám hiểm trung bình.CRAAACK!Đột nhiên, những âm thanh của gỗ phá vỡ cùng. Tất cả mọi người hiện nay phải đối mặt với nguồn gốc của những âm thanh lấy aback. Cửa của một căn nhà đã được burst mở cửa và ai đó được ném ra ngoài."Mick!"Trưởng làng mở rộng đôi mắt của mình và hét lên. Người đàn ông được gọi là Mick được ném lên mặt đất và cúi. Sau đó hai người xuất hiện từ nhà, nơi ông được ném ra từ.Một người đàn ông đã là chất béo với một cái đầu hói, một khác mảnh mai với một kiểu tóc có bông như một chổi. Ông Spiky đầu nhổ ra trong khi nhìn xuống trên Mick."Keh! ««Cố gắng nói rằng một lần nữa!»Người đàn ông thanh mảnh, cũng đủ điều kiện để được gọi là beanpole có bông, scowled hung bạo. Bên cạnh anh ta, người khác đã lấy một vết cắn ra khỏi một trái cây có thể là từ các cửa hàng. Hiiro đặt tên ông hói chubby.Mick tuyệt vọng kêu gọi. Họ rất có thể nói với ông để bàn giao các sản phẩm miễn phí và ông đã từ chối. Tuy nhiên, có bông beanpole cho thấy một tĩnh mạch bị kích thích trên trán của mình và khởi động của Mick mặt.Khá nhiều máu bắn rơi xung quanh. Thấy rằng, người dân đổ xô qua với anh ta. Có bông beanpole glared mạnh lúc trưởng làng."Huuh? Nhìn những người chúng tôi có ở đây, các trưởng. Có một cái gì đó để nói? MH?"Hiiro quan sát một cách bình tĩnh, lấy anh ta cho một xã hội đen third-rate, không có, quá hạn."M - thêm thực phẩm."Hói chubby đã tìm cách quay trở lại vào nhà trong khi chảy nước dãi, có lẽ trong tìm kiếm thêm thực phẩm."Hey, Junior, cung cấp cho nó một phần còn lại, chúng tôi đang để lại.""B - nhưng tôi đang đói.""Tch. làm cho nó nhanh.""Được.""Stop nó đã!"Không thể xem nữa, trưởng làng hét lên, nhưng winced khi có bông beanpole glared vào anh ta. Những người khác đóng bởi không tiếp cận một trong hai, sợ hãi bởi có bông beanpole giao diện của mối đe dọa.(Có vẻ như họ đang bị buộc phải chấp nhận nó, vì những kẻ đang vượt ra ngoài sức mạnh của họ, không chỉ là hành động tiêu đề)Làng không có bất kỳ người nào có khả năng, do đó họ không chống lại khi họ chỉ sẽ bị giết nếu họ thách thức chúng.(Họ có thể yêu cầu quân đội để được giúp đỡ, nhưng tôi đoán người nào chỉ cần chạy đi với hành động tiêu đề sau đó. Và đó là một nỗi sợ hãi để trả thù của họ. Giải pháp tốt nhất sẽ cho một ai đó để chinh phục chúng)Trong khi Hiiro pondered như thế, cậu bé bên cạnh anh ta nhìn vào anh ta. Khá nhiều yêu cầu nếu ông đã yêu cầu ông phải làm điều gì đó về nó."Không có ý tưởng những gì bạn muốn, nhưng điều này không quan tâm tôi.""Cái gì! "Và bạn vẫn còn gọi cho bản thân con người!?""Những gì? Làm tôi trông giống như một con quỷ hoặc những gì? ""Bạn làm! Tại sao bạn không giúp đỡ! Như là một nhà thám hiểm đồng bào, bạn có để ngăn chặn họ!"“… Nghe này, brat, tôi có thể là một nhà thám hiểm, nhưng tôi không phải là một số người ủng hộ công lý. Hãy hỏi các anh hùng nếu bạn muốn công lý miễn phí."Hiiro nói bao gồm trong khi đi qua cánh tay của mình. Cậu bé đã cho anh ta một cái nhìn đầy với sự tức giận, nó là không có mối quan tâm của mình."Quên nó! Cuối cùng, tất cả các nhà thám hiểm như thế này! "Nói như vậy, cậu bé đã đi thẳng cho hai người."Ah, chờ đợi, Nies! Đừng có."Panis cố gắng ngăn chặn anh ta, nhưng cậu bé được gọi là Nies chạy với tất cả các có thể của mình. Sau đó Panis glared tại Hiiro trong khi mài răng của mình. Tuy nhiên, ông thoải mái đủ sớm và thở dài."Không, tôi hiểu rồi. Điều này không có gì để làm với bạn. Một anh hùng mà làm việc cho những người mà không có phí như từ fairytales không tồn tại.""Mh, không có ý tưởng nếu một người như vậy tồn tại, nhưng ít nhất, tôi không như thế. Tôi vượt qua ngày làm việc miễn phí."Hiiro giữ nó cho chính mình mà đáng buồn đủ, ông coi là thua lỗ thứ như khó chịu.“… Miễn phí.""Huh? Những gì?"Panis đột nhiên rò rỉ một giọng nói, do đó, Hiiro vô tình yêu cầu trở lại."Vì vậy, nó chỉ... đã được thanh toán?"“…..”Hiiro có linh cảm xấu."Trong trường hợp đó, tôi sẽ cung cấp cho bạn vũ khí tốt nhất của tôi khi bạn giúp chúng tôi."“…..”"Bạn sẽ giúp chúng tôi?"“…..”Panis nhìn vào anh ta nghiêm túc. Nó là một nỗi đau và để được trung thực, nó đã không quan tâm anh ta ở tất cả. Tuy nhiên, các loại vũ khí tốt nhất là hấp dẫn. Chỉ cần chăm sóc của cặn bã này cho nó là khá rẻ.Trong khi suy nghĩ như vậy, ông đã liên hệ với mắt với Panis. Nhìn vào đôi mắt của mình mà không có averting chiêm ngưỡng của mình, họ stared vào nhau trong một thời gian. Sau một thời gian, Hiiro thở dài như outlasted."Tốt. Tôi sẽ cho vay một bàn tay. "Nhưng giữ lời hứa của bạn."Panis' mặt ngay lập tức sáng lên, nhưng lại ảm đạm một lần nữa."Tôi, tôi biết tôi yêu cầu bạn, nhưng... bạn có mạnh mẽ?"Ông yêu cầu trong khi nhìn vào lo âu Hiiro từ đầu đến chân."Dunno. Nhưng ở ít nhất là tốt, đủ để làm một cái gì đó về chúng."Hiiro nói như vậy bằng cách nhìn vào các combo chubby & beanpole. Panis có miệng của mình, gaping mở cửa từ rằng sự tự tin, nhưng Hiiro bỏ qua mà và nhanh chóng đi vào hành động.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trong "Ames" ông nhìn cho một quán trọ đầu tiên của tất cả. May mắn cho anh, không nhiều nhà thám hiểm đã giảm ở đây, nên đã có đủ phòng trống rỗng, chỉ có một phòng đôi đã.
"Một căn phòng duy nhất xin vui lòng."
"Eh, ah, có. EX Xin lỗi ... Bạn có ... một nhà thám hiểm? "
"... Vâng?"
"Tôi ... nhìn thấy."
"...?"
Hiiro nghiêng đầu như ông bằng cách nào đó đã không cảm thấy được chào đón. Đó là chuyến thăm đầu tiên của mình với ngôi làng này, và cũng không bao giờ anh làm điều gì đó cho họ.
Tuy nhiên, các nhà trọ thủ môn đối xử với ông lo lắng. Nó làm anh bận tâm, nhưng bây giờ, ông dành phòng của mình và đi tìm xung quanh làng.
Nhưng ở đó ông nhận thấy một cái gì đó kỳ lạ. Đối với một số lý do, anh cảm thấy ánh mắt anh ta. Và từ mọi hướng ở đó. Đó là một bầu không khí như ông là một vị khách không mời.
Cũng giống như nhà trọ thủ môn, họ cau mày nhìn anh. Có lẽ ngôi làng này không chào đón người ngoài. Vâng, Hiiro đã chỉ sẽ ở lại một đêm, vì vậy ông đã không để nó làm phiền anh.
"Hey, Mister."
Ngay lúc đó, một người nào đó gọi cho cậu. Khi anh quay lại, đứng đó một đứa trẻ. Đó là một cậu bé khoảng bảy tuổi. Anh trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn vào một người nào đó đáng ngờ. Hiiro lờ anh đi, vì anh không thích thái độ đó.
"Hey, không bỏ qua cho tôi!"
Cậu bé đã tức giận. Tại sao anh ấy sẽ phải đối phó với một thằng nhóc? Hiiro giảm vai của mình.
"Có chuyện gì, người lùn?"
"Đừng gọi tôi Shorty! Không phải khi bạn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ kỳ lạ chính mình! Nó đáng sợ! "
"... Bạn có một con bò hay những gì?"
Không giống như ông mặc chiếc áo choàng màu đỏ để thể đe dọa. Nó chỉ đơn giản là mặc nó cho mục đích bảo vệ. Mặc dù ông đã tăng trưởng gắn liền với nó sau khi đeo nó mọi lúc.
Với đồng phục học sinh màu đen của mình bên dưới, đó là một sự kết hợp kỳ quái, nhưng Hiiro không quan tâm gì cả.
"Mister, bạn là một nhà thám hiểm, phải không? Tại sao bạn đi đến một nơi hẻo lánh như vậy? "
"nơi Isolated?"
"Đừng gọi nó là một nơi bị cô lập!"
"Cậu gọi nó đó."
Tại sao anh hung ...? Hiiro không thể đưa ra một câu trả lời đó, vì vậy ông đã bỏ qua anh ta và bỏ đi như nó đã quá phiền hà sau khi tất cả.
"H- Này, chờ đã!"
Bỏ qua, bỏ qua.
"Tôi đã nói với bạn để chờ đợi!"
Bật một người mù mắt.
"Hey, người đàn ông! Nghe tôi! "
Chỉ cần gió.
"Hey ... Xin vui lòng ... không bỏ qua cho tôi."
Giọng nói của ông dần dần bắt đầu run rẩy. Ông phải đã nhận được buồn bị bỏ qua. Hiiro làm một tiếng thở dài nhẹ và dừng lại.
"Anh muốn gì?"
Anh dừng lại lờ anh vì nó sẽ được khó khăn để ở lại trong làng nếu anh làm anh khóc ở đây. Khi đó, cậu bé mỉm cười hăng hái, nhưng quay lại trừng mắt nhìn anh ta ngay lập tức.
"Sh- Sheesh, bạn đang như một meanie! Tất cả nhà thám hiểm là như thế! "
"Em vẫn là em. Đừng lôi tôi cùng với những người khác, đó là discomforting. "
Khi anh nhìn chằm chằm vào anh ta trong một tâm trạng xấu, cậu bé co rúm lại và khẽ rùng mình.
"... Hah. Vì vậy, có chuyện gì thế? Tôi đang bận rộn tìm kiếm xung quanh, bạn biết. "
"Hả? Why're bạn nhìn xung quanh? "
"Có vấn đề gì? Nó đã không có gì để làm với bạn, nhóc. "
"Uh ... Hơ ..."
Cậu bé đã muốn khóc một lần nữa, vì vậy Hiiro ép vào ngôi đền của mình với một tiếng thở dài.
"Hah. Chỉ cần giết thời gian. Tôi đã ở đây ngay bây giờ và có kế hoạch ở lại đây một đêm trong chuyến đi của tôi. "
Anh nhìn cậu bé, hy vọng rằng điều này hài lòng anh ta.
"Oh? Bạn sẽ không Sham làng? "
"Sham? Nói những gì? "
Theo cậu bé, nhà thám hiểm nào đó gần đây đã giảm làng, xông vào cửa hàng nói chung hay vũ khí mạnh mẽ và haggled sản phẩm, làm bất cứ điều gì họ muốn.
"Đó là một nhóm hai và man tính inn để đến nghỉ miễn phí. "
Trong khi anh nghiến răng thất vọng, cậu bé nắm chặt nắm đấm của mình.
"Tại sao anh không từ chối? Bạn có thể đã đuổi chúng ra với tất cả dân làng. "
"Chúng ta không thể làm điều đó."
Đó không phải là cậu bé, những người trả lời để Hiiro.
"Ah, Bác Panis!"
Người đàn ông được gọi là Panis trông giống như ở độ tuổi 30 quá cố của mình. Trong thực tế, ông có thể là trẻ, nhưng vẻ mặt ảm đạm của anh làm anh trông già hơn.
"Và anh là?"
"Anh có vẻ là một nhà thám hiểm. Tên tôi là Panis. Tôi chạy một cửa hàng khiêm tốn. "
Điều đó có nghĩa ông là một nạn nhân của hai nhà thám hiểm.
"Có những gì thật sự nhóc nói?"
"Vâng, đúng vậy. Họ hiện đang hái tại các cửa hàng nói chung. "
"... Bạn nói rằng bạn không thể đuổi họ ra ngoài. Ý anh là gì? "
Panis lúc này có vẻ và tạo ra một tiếng thở dài.
"Đối với một số lý do, họ có bằng khoán của làng."
"Huh? Tại sao họ lại có điều đó? Không trưởng thôn thường giữ nó? "
"Có, nhưng Giấy chứng nhận quyền đã đột nhiên biến mất khỏi ngôi nhà của trưởng làng ..."
Nói cách khác, hai đánh cắp nó.
"Làm thế nào bất cẩn. Bạn gặt hái những gì bạn gieo. "
"Haha, bạn đã cho chúng tôi có."
Tuy nhiên, một người mới trả lời Hiiro.
"Bạn là những nhà thám hiểm đã đến sớm hơn? Tôi là trưởng làng 'Ames, Brey. "
"Cậu đang làm gì ở đây, trưởng?"
Panis hỏi.
"Cùng một lý do như bạn. Tôi được nghe kể có một người bên ngoài, vì vậy tôi đã đến kiểm tra. "
Xuất hiện đến Hiiro lập tức được báo cáo với trưởng làng và anh đến để xem các nhà thám hiểm đột nhiên đến thăm với đôi mắt của mình. Ông dường như đã bớt căng thẳng khi thấy rằng Hiiro chỉ là một nhà thám hiểm trung bình.
CRAAACK!
Đột nhiên âm thanh của breaking gỗ vang lên. Mọi người đều phải đối mặt hiện nay là nguồn gốc của âm thanh sửng sốt. Cánh cửa của một ngôi nhà được burst mở và một người nào đó đã được ném ra.
"Mick!"
Trưởng thôn mở to mắt và hét lên. Người đàn ông được gọi là Mick đã được ném xuống đất và cúi xuống. Sau đó, hai người xuất hiện từ các ngôi nhà, nơi ông đã được ném ra từ.
Một người đàn ông béo với cái đầu hói, người kia một mảnh với một kiểu tóc gai nhọn giống như một cây chổi. Ông có bông Head nhổ ra khi nhìn xuống trên Mick.
"Keh! Hãy thử nói rằng một lần nữa! "
Người đàn ông mảnh khảnh, cũng đủ điều kiện để được gọi là beanpole gai nhọn, quắc mắt hung bạo. Bên cạnh anh ta, anh chàng kia cắn một miếng ra khỏi một loại trái cây đó có thể là từ các cửa hàng. Hiiro đặt tên ông là mũm mĩm hói.
Mick tuyệt vọng nài nỉ. Họ rất có thể nói với ông để bàn giao sản phẩm miễn phí và ông đã từ chối. Tuy nhiên, beanpole gai nhọn cho thấy một tĩnh mạch bị kích thích trên trán và đá mặt của Mick.
Khá nhiều máu văng xung quanh. Thấy vậy, người dân đổ xô về phía anh. Beanpole nhọn trừng mắt mạnh tại các trưởng thôn.
"Huuh? Nhìn người mà chúng ta có ở đây, giám đốc. Có cái gì để nói? Mh? "
Hiiro bình tĩnh quan sát, lấy anh ta cho một gangster hạng ba, không, quá hạn.
"M- Nhiều thức ăn."
mũm mĩm Hói đã cố gắng quay trở lại vào nhà trong khi chảy nước dãi, có lẽ trong tìm kiếm thức ăn hơn.
"Hey, Junior , cung cấp cho nó một phần còn lại, chúng tôi sẽ ra đi. "
"B- Nhưng tôi đang đói."
"Tch. Làm cho nó nhanh. "
"Được rồi."
"Dừng lại đã!"
Không thể xem bất kỳ dài hơn, trưởng làng hét lên, nhưng nhăn mặt khi beanpole nhọn nhìn anh trừng trừng. Những người khác gần đó đã không tiếp cận, hoặc, sợ hãi bởi cái nhìn gai nhọn beanpole của mối đe dọa.
(Hình như họ đang bị buộc phải chấp nhận nó vì những kẻ đang vượt quá thẩm quyền của mình, không chỉ là việc làm tiêu đề)
Ngôi làng không có bất kỳ người có khả năng, vì vậy họ không kháng cự khi họ sẽ chỉ bị giết nếu họ thách thức họ.
(Họ có thể yêu cầu quân đội trợ giúp, nhưng tôi đoán những kẻ chỉ muốn chạy trốn với Giấy chứng nhận quyền sau đó. Và có một nỗi sợ hãi cho họ trả thù. Giải pháp tốt nhất là cho một người nào đó để chinh phục họ)
Trong khi Hiiro suy nghĩ như thế, cậu bé bên cạnh anh ta nhìn lên anh. Khá nhiều yêu cầu, nếu ông đã yêu cầu ông phải làm một cái gì đó về nó.
"Không có ý tưởng những gì bạn muốn, nhưng điều này không quan tâm tôi."
"Cái gì! Và bạn vẫn gọi mình !? con người "
"Cái gì? Tôi trông giống như một con quỷ hay những gì? "
"Bạn làm gì! Tại sao bạn không giúp đỡ! Như một nhà thám hiểm đồng nghiệp, bạn phải ngăn chặn chúng! "
"... Nghe đâu, nhóc, tôi có thể là một nhà thám hiểm, nhưng tôi không phải là một người bênh vực công lý. Hỏi các anh hùng nếu bạn muốn công lý cho miễn phí. "
Hiiro cho biết sáng tác trong khi băng qua cánh tay của mình. Cậu bé đưa cho anh ta một cái nhìn đầy giận dữ, nó đã không có mối quan tâm của mình.
"Quên đi! Cuối cùng, tất cả các phiêu lưu mạo hiểm là như thế này! "
Nói xong, cậu bé đã đi thẳng về phía hai người.
"Ah, chờ đợi, các công! Đừng đi đến đó! "
Panis cố gắng để ngăn chặn anh ta, nhưng cậu bé gọi NIES chạy với tất cả sức mạnh của mình. Sau đó Panis lườm Hiiro trong khi nghiến răng của mình. Tuy nhiên, anh nới lỏng sớm đủ và thở dài.
"Không, tôi nhận được nó. Điều này không có gì để làm với bạn. Một anh hùng mà làm việc cho những người không có trách nhiệm như thế nào từ câu chuyện cổ tích không tồn tại. "
"Ưm, không có ý tưởng nếu một người như vậy tồn tại, nhưng ít nhất, tôi không thích điều đó. Tôi vượt qua vào làm việc miễn phí. "
Hiiro giữ nó cho mình rằng thật đáng buồn đủ, ông được coi là điều không có lợi nhuận là khó chịu.
"... Đối với miễn phí."
"Huh? Gì? "
Panis đột nhiên bị rò rỉ một tiếng nói, vì vậy Hiiro vô tình hỏi lại.
"Vì vậy, nó chỉ là ... đã được thanh toán?"
"... .."
Hiiro có một cảm giác xấu.
"Trong trường hợp đó, tôi sẽ cung cấp cho bạn vũ khí tốt nhất của tôi khi bạn giúp chúng tôi. "
"... .."
"Bạn sẽ giúp chúng tôi không?"
"... .."
Panis nhìn anh tha thiết. Đó là một nỗi đau và phải trung thực, nó không liên quan đến mình cả. Tuy nhiên, các loại vũ khí tốt nhất là hấp dẫn. Chỉ cần chăm sóc cặn bã này cho nó khá rẻ.
Nghĩ vậy, ông đã liên lạc bằng mắt với Panis. Nhìn vào đôi mắt của mình mà không ngăn chặn ánh mắt của anh, họ nhìn nhau một lúc. Sau một thời gian, Hiiro thở dài như được tồn tại lâu hơn.
"Fine. Tôi sẽ cho anh mượn một bàn tay. Nhưng giữ lời hứa của mình. "
khuôn mặt Panis 'ngay lập tức sáng lên, nhưng lại ảm đạm một lần nữa.
"Tôi, tôi biết tôi hỏi bạn, nhưng ... bạn có mạnh không?"
Anh hỏi trong khi nhìn lo lắng tại Hiiro từ đầu đến chân.
"Dunno. Nhưng ít nhất là đủ tốt để làm một cái gì đó về họ. "
Hiiro nói như vậy bằng cách nhìn vào các combo mũm mĩm & beanpole. Panis có miệng há hốc mở cửa từ sự tự tin đó, nhưng Hiiro bỏ qua điều đó và nhanh chóng đi vào hoạt động.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: