Storybrooke – Present DayEverything was set in place. Emma had arrived dịch - Storybrooke – Present DayEverything was set in place. Emma had arrived Việt làm thế nào để nói

Storybrooke – Present DayEverything

Storybrooke – Present Day

Everything was set in place. Emma had arrived a little while ago to place a cloaking spell over the Bed and Breakfast. They hoped it would be enough to hide them from Zelena.

After Granny had returned to the room to inform Robin and Regina of this, Robin could feel a bit of weight lifted from his shoulders. If Zelena couldn't find them, it meant that she couldn't lay a hand on Regina. It was at least one less thing to worry about during a time like this.

He placed a damp cloth onto his wife's glistening forehead. Several hours had passed and her labor had increased a good amount since they had arrived. He could already see how tired she was becoming when she grabbed his wrist and let out a painful hiss.

"Just breathe," he spoke calmly. "You'll be alright."

With a frustrated sigh, the pregnant woman replied, "I'm tired of you telling me to breathe."

"I'm only trying to help," he replied as he resoaked the cloth in a bowl full of cool water.

"I know," Regina sighed, moving her hand from his wrist to his palm and gripping it firmly. "I'm sorry. I…" She took another deep breath. "I just want this to be over with."

He couldn't admit it, but he felt the same way. He just wanted it all to be done. He wanted his wife and his children to be safe; for Zelena to be good and dead, and for everything to just be back to normal. He wanted his ultimate fears to be gone and to know for certain that he wouldn't lose his family.

Staring into Regina's nervous eyes, he realized that he needed to be the strong one right now. She didn't know all of these other things that he was worried about; all she was anxious about was the birth and that their daughter would be healthy. And he knew that she needed him. So Robin, giving her a gentle grin, tucked away his current concerns and focused on her.

"Come," he said, tugging on her hand slightly as he stood. Helping her sit up, he continued, "Why don't you try to stand and walk a bit? It might help." As he pulled her to her feet, Regina cringed once more. Robin then took her hands and carefully brought them around his neck to give her some extra support. "Here," he said as he then placed his hands gently on her waist.

Regina closed her eyes, trying to breathe and forget about the pains she was feeling. She felt her husband rest his forehead against hers. Her eyes remained shut, but she could feel his presence close to her. They swayed side to side, as if they were dancing to a soft melodic tune.

She tried to imagine it in her head and began to remember that moment in the Enchanted Forest when he had first asked her to dance. She could see in his eyes that, even though they didn't know one another well, he wished to comfort her sadness. She remembered how Snow pushed her into his arms and how, at first, she was incredibly hesitant and stubborn about it. The banter between them had been amusing, and though she never wanted to admit it at the time, she truly had enjoyed it. It was the first moment she began to wonder about him.

The memory put a smile on her lips and even helped her begin to forget about her labor pains. She felt him leave a kiss on her forehead. In turn, she let out a quiet moan. "Thank you," she sighed. Lifting her head and staring into his light, loving eyes, she continued. "I wouldn't be able to do this without you."

He just smiled. Leaning over and pecking her lips lovingly, he thought to himself. He couldn't do this without her either; he couldn't live without her. They were connected; soulmates. And that meant that they could get through this together. For once, he could feel the faith inside of him being restored.

0-0-0

When Granny returned to the room several hours later, Regina's labor had finally reached its peak. The gray-haired woman sat at the end of the bed, watching the brunette breathe heavily, letting out unbearable moans. Her eyes were beginning to water from the pain she felt and sweat poured down her face and dampened her hair. Regina clutched her husband's hand with all of her might, trying to refrain from squirming around too much.

Granny asked her, "Regina, will you let me check on the baby's progress?"

The woman whimpered as she shook her head frantically. Her legs remained closed, refusing to allow the older woman to touch her in this state. Regina looked to Robin, her eyes filled with a mix of fear and anger.

Robin tried to persuade her, "Regina, she's only trying to help. You need to let her."

Regina only shook her head again as she let out a deep breath. "Take me to the hospital," she demanded.

"Regina, you know I cannot," he replied.

Arching her back in the middle of another contraction, she yelled at him, "Bring me to the hospital and get me some goddamn drugs!" She began to cry. "I just want the pain to stop."

Robin shook his head, knowing that, though he wanted to help her, he couldn't risk bringing her to the hospital. "Love, if we were back in the Enchanted Forest, you would have had to give birth naturally as well."

"We aren't in the Enchanted Forest!" she yelled, squeezing his hand to the point where even he cringed. "We are in a land that has medication for these types of things! And I want it," she whimpered, feeling another wave of pain. "Gods, please!"

Robin, though growing more sympathetic for his wife by the second, still shook his head and refused. "I'm sorry, love. But this is for your safety and you know that." He placed his hand to her cheek, staring into her eyes with complete honesty and love. She knew that if he could, he would take her there in a heartbeat. But he truly feared what would be awaiting them if they went. "Please," his voice cracked; the emotional pain he felt and the fear he held revealing themselves to her. "Please, just let her help you," he begged, "and I promise you that it will be over soon."

Regina hesitated, staring into his tear-filled eyes. Her mouth fell agape as she felt her husband squeeze her hand. There was something more that he knew; something she didn't understand. However, she could see that he was terrified of whatever it might be. She then nodded her head, finally agreeing to stay and bear through it.

She held his hand tightly as Granny went to check on the baby's progress. Suddenly Robin watched Regina let out a loud gasp, gripping tightly to the bed sheets and to his hand.

"I'm right here," he said. "It's almost over."

0-0-0

He listened to the painful cry echoing in the room as Regina began to push. He could feel his hand being crushed, her nails digging into his skin. He tried to suppress the urge to pull his hand away from the pain and stay strong for her. She needed him to.

He watched her face cringe, her teeth clench tight as she let out another painful moan before falling back into her pillow. Regina let out a deep sigh as the contraction slowed, though another wasn't far behind. Robin noticed how her chest moved up and down so drastically; how the tears streamed down her cheeks as she continued to endure the sharp labor pains.

As he placed a wet cloth to her forehead, he realized that there really wasn't anything he could do to help her except wipe her face and share words of encouragement with her. Though, she didn't usually want to hear them.

"You're doing great, " he said softly, caressing his fingers through her hair.

Regina didn't respond. Believe it or not, Robin preferred that. Last time she had told him to shut up. Now, he thought she was just trying to concentrate on getting through this.

Upon hearing Granny tell Regina that another contraction was coming, Robin instantly held out his hand for her to grab. As she again began to let out another loud moan through her clenched teeth, Robin moved a hand behind her to keep her propped up. Her back was now pressed against his chest; her head nestled in the crevice of his neck. Again, she crushed his hand, but now he was used to it, ignoring the pain and focusing solely on his wife.

Pressing his lips to her hair, he then whispered, "You can do this," before she let all of her weight drop in his arms as she continued to cry out.

"The head is almost out, Regina. We're almost there," Granny announced, trying to keep Regina motivated, knowing how this was wearing her out.

The brunette began to squirm in her husband's arms, feeling another contraction coming. Feeling his cheek press against her temple, she let out another moan followed by a quiet whimper under her breath. "It burns," she cried to him. "It burns."

Now holding both of her hands on each side of her body, Robin tried to hold Regina still. This was going to be the most difficult part, but then it'd be over. "Just a bit more," he encouraged, "and then you can relax, love. I promise." He listened to her cry again as she squeezed his hands, preparing herself for the next wave of pain.

As it came, her hand squeezed tighter, her face cringed more, and her voice shouted louder than ever as she began to push with all of her might. She could hear a mix of Robin's and Granny's voices both blurting out encouraging things like "There you go," "You can do this," etc. But she just continued to faze them out; nothing but the pain consuming her body on her mind.

She just wanted it to stop; she just wanted to see her baby. She wanted to know if she'd have Robin's eyes, her nose, or her smile; if her hair would be dark like hers or lighter like his. That's all she wanted; that's all that was getting her through this. That, and the support that he was giving her, the way he was holding her and gripping her hand, even though she knew that she was hurting him, and he was still letting her. She loved him with all of her heart, and she knew that he was one of the reasons why she would keep going.

Finally, she heard the older woman announce that the baby's head was finally out and that she only needed one more push. With a deep sigh, Regina nodded as she leaned against Robin, tucking her head beneath his chin. As she felt the pr
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Storybrooke – Present DayEverything was set in place. Emma had arrived a little while ago to place a cloaking spell over the Bed and Breakfast. They hoped it would be enough to hide them from Zelena.After Granny had returned to the room to inform Robin and Regina of this, Robin could feel a bit of weight lifted from his shoulders. If Zelena couldn't find them, it meant that she couldn't lay a hand on Regina. It was at least one less thing to worry about during a time like this.He placed a damp cloth onto his wife's glistening forehead. Several hours had passed and her labor had increased a good amount since they had arrived. He could already see how tired she was becoming when she grabbed his wrist and let out a painful hiss."Just breathe," he spoke calmly. "You'll be alright."With a frustrated sigh, the pregnant woman replied, "I'm tired of you telling me to breathe.""I'm only trying to help," he replied as he resoaked the cloth in a bowl full of cool water."I know," Regina sighed, moving her hand from his wrist to his palm and gripping it firmly. "I'm sorry. I…" She took another deep breath. "I just want this to be over with."He couldn't admit it, but he felt the same way. He just wanted it all to be done. He wanted his wife and his children to be safe; for Zelena to be good and dead, and for everything to just be back to normal. He wanted his ultimate fears to be gone and to know for certain that he wouldn't lose his family.Nhìn chằm chằm vào mắt thần kinh của Regina, ông nhận ra rằng ông cần phải là người mạnh mẽ ngay bây giờ. Cô ấy không biết tất cả những thứ khác mà ông đã lo lắng về; Tất cả các cô đã lo lắng về là sự ra đời và con gái của họ sẽ được khỏe mạnh. Và ông biết rằng cô ấy cần anh ta. Vì vậy, Robin, đem lại cho cô một grin nhẹ nhàng, giấu đi mối quan tâm hiện nay của mình và tập trung vào cô ấy."Đến," ông nói, tugging trên tay một chút như ông đã đứng. Giúp cô ngồi, ông tiếp tục, "tại sao bạn không thử đứng và đi bộ một chút? Nó có thể giúp đỡ." Như ông kéo cô ấy để chân của cô, Regina cringed một lần nữa. Robin sau đó nắm tay của mình và cẩn thận mang lại cho họ xung quanh cổ để cung cấp cho mình một số hỗ trợ phụ. "Ở đây," ông nói như ông sau đó đặt tay nhẹ nhàng trên thắt lưng của cô.Regina nhắm mắt của mình, cố gắng để thở và quên đi những đau cô đã cảm thấy. Cô cảm thấy chồng nghỉ ngơi trán của mình chống lại cô ấy. Đôi mắt của cô vẫn đóng, nhưng cô ấy có thể cảm thấy sự hiện diện của ông gần gũi với cô ấy. Họ chịu ảnh hưởng phía bên, như thể họ đã nhảy múa với một giai điệu giai điệu mềm.Cô đã cố gắng để tưởng tượng nó trong đầu của mình và bắt đầu để nhớ rằng thời điểm trong rừng Enchanted khi ông lần đầu tiên đã yêu cầu của mình để khiêu vũ. Cô có thể nhìn thấy trong mắt của ông rằng, ngay cả khi họ không biết nhau tốt, ông muốn an ủi nỗi buồn của cô. Cô nhớ bao tuyết đã đẩy cô vào cánh tay của mình và làm thế nào, lúc đầu tiên, nó là vô cùng do dự và bướng bỉnh về nó. Banter giữa họ đã vui, và mặc dù cô không bao giờ muốn thừa nhận nó vào lúc đó, cô thật sự có rất thích nó. Đó là thời điểm đầu tiên cô ấy bắt đầu tự hỏi về anh ta.Bộ nhớ đặt một nụ cười trên môi của cô và thậm chí đã giúp cô ấy bắt đầu quên về của cô đau lao động. Cô cảm thấy anh ta rời khỏi một nụ hôn trên trán của mình. Lần lượt, cô cho ra một kêu van yên tĩnh. "Cảm ơn bạn," bà thở dài. Nâng đầu của cô và nhìn chằm chằm vào ánh sáng của mình, yêu thương mắt, nó tiếp tục. "Tôi sẽ không thể làm điều này mà không có bạn."Ông chỉ cười. Nghiêng hơn và to đôi môi của mình yêu thương, ông nghĩ cho mình. Ông không thể làm điều này mà không có một trong hai của mình; ông không thể sống mà không có cô ấy. Họ đã được kết nối; Soulmates. Và đó có nghĩa là họ có thể nhận được thông qua điều này với nhau. Cho một lần, ông có thể cảm thấy Đức tin bên trong của anh ta được phục hồi.0-0-0Khi bà quay trở lại phòng vài giờ sau đó, lao động của Regina cuối cùng đã đạt đến đỉnh cao của nó. Người phụ nữ tóc màu xám ngồi vào giường, xem các brunette hít thở nặng nề, cho phép ra khó chịu moans. Đôi mắt của cô đã bắt đầu nước từ cơn đau cô cảm thấy và mồ hôi đổ xuống khuôn mặt của cô và dampened mái tóc của mình. Regina cắp chồng của tay với tất cả có thể của mình, cố gắng để kiềm chế không squirming xung quanh quá nhiều.Granny yêu cầu cô, "Regina, sẽ bạn hãy để tôi kiểm tra về sự tiến bộ của em bé?"Người phụ nữ whimpered như cô ấy bắt đầu điên cuồng. Chân của mình vẫn còn đóng cửa, từ chối để cho phép người phụ nữ lớn tuổi để chạm vào cô ấy trong trạng thái này. Regina nhìn để Robin, đôi mắt của cô đầy với một kết hợp của sợ hãi và tức giận.Robin đã cố gắng để thuyết phục cô ấy, "Regina, cô chỉ muốn giúp. Bạn phải cho cô ấy."Regina chỉ bắt đầu một lần nữa khi cô cho ra một hơi thở sâu. "Đưa tôi đến bệnh viện," cô ấy yêu cầu."Regina, bạn biết tôi không thể," ông trả lời.Arching cô ấy trở lại ở giữa một co, cô hét lúc anh ta, "đưa tôi đến bệnh viện và làm cho tôi một số loại thuốc chết tiệt!" Cô bắt đầu khóc. "Tôi chỉ muốn những đau đớn để ngăn chặn."Robin lắc đầu, biết rằng, mặc dù ông muốn giúp cô ấy, ông không thể nguy cơ đưa cô ấy đến bệnh viện. "Tình yêu, nếu chúng tôi đã trở lại tại Enchanted Forest, bạn sẽ phải cung cấp cho sinh tự nhiên là tốt.""Chúng tôi không phải là trong rừng Enchanted!", cô hét, siết chặt bàn tay của mình đến mức mà ngay cả ông cringed. "Chúng tôi đang trong một vùng đất có thuốc cho các loại của sự vật! "Và tôi muốn nó," cô whimpered, cảm thấy một làn sóng của đau. "Vị thần, làm ơn đi!"Robin, mặc dù tăng hơn thông cảm cho vợ thứ hai, Tuy nhiên lắc đầu và từ chối. "Tôi xin lỗi, tình yêu. Nhưng điều này là vì sự an toàn của bạn và bạn biết điều đó." Ông đặt bàn tay của mình để má của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình với sự trung thực hoàn thành và tình yêu. Cô ấy biết rằng nếu ông có thể, ông sẽ có cô ấy có trong một nhịp tim. Nhưng ông thực sự sợ những gì sẽ chờ đợi họ nếu họ đã đi. "Xin vui lòng," giọng nứt; ông cảm thấy tình cảm đau đớn và sợ ông tổ chức tiết lộ mình với cô ấy. "Xin vui lòng, chỉ cho cô ấy giúp bạn," ông begged, "và tôi hứa với bạn rằng nó sẽ qua sớm."Regina lưỡng lự, nhìn chằm chằm vào mắt đầy nước mắt. Miệng của cô rơi agape như cô cảm thấy chồng siết chặt bàn tay của cô. Có là một cái gì đó thêm rằng ông biết; một cái gì đó cô không hiểu. Tuy nhiên, cô có thể thấy rằng ông là sợ bất cứ điều gì nó có thể. Sau đó cô gật đầu đầu, cuối cùng đã đồng ý để giữ và ghi thông qua nó.Cô tổ chức bàn tay của mình chặt chẽ như Granny đã đi kiểm tra về sự tiến bộ của em bé. Đột nhiên Robin dõi Regina để cho ra một gasp lớn, gripping chặt chẽ để các tấm giường và bàn tay của mình."Tôi đang ở đây," ông nói. "It's hầu như trên."0-0-0Ông đã nghe tiếng khóc đau đớn lặp lại trong phòng như Regina bắt đầu đẩy. Ông có thể cảm thấy bàn tay của mình đang được nghiền nát, móng tay của cô đào vào làn da của mình. Ông đã cố gắng để ngăn chặn các yêu cầu để kéo bàn tay của mình ra khỏi sự đau đớn và mạnh mẽ cho cô ấy. Cô ấy cần anh ta.Ông theo dõi khuôn mặt của cô cringe, đánh răng của cô chặt chẽ như cô cho ra một đau đớn kêu van trước khi rơi trở lại vào gối của cô. Regina để cho ra một sigh sâu như co lại chậm lại, mặc dù một không phải là xa phía sau. Robin nhận thấy làm thế nào ngực của cô chuyển lên và xuống mạnh như vậy; làm thế nào những giọt nước mắt trực tiếp xuống má của mình như nó tiếp tục phải chịu đựng đau sắc nét lao động.Như ông đặt một miếng vải ẩm ướt để trán của cô, ông nhận ra rằng có thực sự không phải bất cứ điều gì ông có thể làm để giúp cô ngoại trừ xoá sạch khuôn mặt của cô và chia sẻ từ khuyến khích với cô ấy. Tuy nhiên, cô không thường muốn nghe họ."Bạn đang làm rất lớn," ông nói nhẹ nhàng, vuốt ve ngón tay của mình thông qua mái tóc của mình.Regina không trả lời. Tin tưởng rằng nó hay không, Robin ưa thích mà. Lần cuối cùng cô đã nói với anh ta để đóng lên. Bây giờ, ông nghĩ rằng cô ấy chỉ tập trung vào nhận được thông qua điều này.Khi nghe bà nói với Regina một Co đã đến, Robin ngay lập tức tổ chức trong tay cho cô ấy để lấy. Khi cô ấy một lần nữa bắt đầu để cho ra một tiếng kêu van qua răng của mình giữ, Robin chuyển một bàn tay phía sau của mình để giữ cho mình propped lên. Cô ấy trở lại bây giờ đã được ép đối với ngực của mình; đầu nép mình trong crevice cổ của ông. Một lần nữa, cô nghiền nát bàn tay của mình, nhưng bây giờ ông sử dụng để nó, bỏ qua những đau đớn và tập trung hoàn toàn vào vợ.Cách nhấn đôi môi của mình để mái tóc của mình, ông sau đó thì thầm, "Bạn có thể làm điều này," trước khi cô cho phép tất cả giảm trọng lượng của cô trong cánh tay của mình như nó tiếp tục kêu gào."Người đứng đầu là gần như trên, Regina. Chúng ta sắp đến rồi,"Granny thông báo, cố gắng để giữ cho Regina năng động, biết làm thế nào điều này đã mang cô ra ngoài.Các brunette bắt đầu squirm trong vòng tay của chồng, cảm giác một co sắp tới. Cảm giác của mình má báo chí chống lại đền thờ của mình, cô cho ra một kêu van theo sau một rên yên tĩnh dưới hơi thở của mình. "Nó cháy," cô khóc với anh ta. "Nó cháy."Bây giờ đang nắm giữ cả hai bàn tay của cô trên mỗi bên của cơ thể của mình, Robin đã cố gắng để giữ Regina vẫn còn. Điều này có là một phần khó khăn nhất, nhưng sau đó nó sẽ qua. "Chỉ cần một chút thêm," ông khuyến khích, "và sau đó bạn có thể thư giãn, tình yêu. Tôi hứa." Ông đã nghe tiếng kêu của cô một lần nữa như cô vắt tay, chuẩn bị mình cho làn sóng tiếp theo của đau.Khi nó đến, tay vắt chặt hơn, khuôn mặt của cô cringed hơn, và giọng nói của cô hét lên to hơn hơn bao giờ hết khi nó bắt đầu để đẩy với tất cả có thể của mình. Cô ấy có thể nghe thấy một kết hợp của Robin và Granny của tiếng nói cả hai muốn khuyến khích các thao tác như "Có bạn đi", "bạn có thể làm điều này," vv. Nhưng nó chỉ tiếp tục faze chúng ra; không có gì nhưng đau tiêu thụ cô cơ thể vào tâm trí của mình.Cô ấy chỉ muốn nó để ngăn chặn; cô ấy chỉ muốn nhìn thấy cô bé. Cô muốn biết nếu cô muốn có Robin của mắt, mũi, hoặc nụ cười của cô; Nếu tóc của cô sẽ được tối như hers hoặc nhẹ như ông. Đó là tất cả các cô muốn; đó là tất cả những gì cô đã nhận được thông qua điều này. Mà, và hỗ trợ ông đem lại cho cô, cách ông đã giữ cô ấy và gripping bàn tay của cô, mặc dù cô ấy biết rằng cô gây tổn thương cho anh ta, và ông vẫn cho phép cô ấy. Cô đã yêu anh ta với tất cả trái tim của cô, và cô ấy biết rằng ông là một trong những lý do tại sao cô ấy sẽ tiếp tục đi.Cuối cùng, cô nghe nói người phụ nữ lớn tuổi thông báo rằng các em bé đứng đầu là cuối cùng ra và rằng cô ấy chỉ cần đẩy thêm một. Với một tiếng thở dài sâu, Regina gật đầu như cô cúi chống lại Robin, nhét đầu bên dưới cằm của ông. Khi cô cảm thấy pr
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Storybrooke - Present Day Mọi thứ đã được thiết lập tại chỗ. Emma đã đến một thời gian ngắn trước đây để đặt một câu thần chú che đậy trên giường ngủ và bữa sáng. Họ hy vọng nó sẽ là đủ để ẩn chúng từ Zelena. Sau Granny đã quay trở lại phòng để thông báo cho Robin và Regina này, Robin có thể cảm thấy một chút trọng lượng nâng lên từ vai của mình. Nếu Zelena không thể tìm thấy họ, nó có nghĩa là cô không thể đặt tay trên Regina. Đó là ít nhất một ít phải lo lắng hơn trong một thời gian như thế này. Ông đặt một miếng vải ẩm lên của vợ mình sáng lấp lánh trên trán. Vài giờ trôi qua và lao động của cô đã tăng một số lượng tốt vì họ đã đến. Ông đã có thể thấy mệt mỏi, cô đã trở thành khi cô nắm lấy cổ tay của mình và để cho ra một tiếng rít đau đớn. "Chỉ cần hít thở," ông nói một cách bình tĩnh. "Bạn sẽ ổn thôi." Với một tiếng thở dài thất vọng, người phụ nữ mang thai trả lời: "Tôi mệt mỏi của bạn nói cho tôi để thở." "Tôi chỉ cố gắng để giúp đỡ," ông trả lời khi anh resoaked vải trong một bát đầy nước mát. "Tôi biết," Regina thở dài, di chuyển bàn tay của cô từ cổ tay của mình vào lòng bàn tay của mình và nắm chắc. "Tôi xin lỗi. Tôi ..." Cô hít một hơi thật sâu. "Tôi chỉ muốn đây là trên với." Anh không thể chấp nhận điều đó, nhưng ông cảm thấy như vậy. Anh ấy chỉ muốn tất cả phải được thực hiện. Anh muốn vợ con mình để được an toàn; cho Zelena để được tốt và đã chết, và cho tất cả mọi thứ để chỉ là trở lại bình thường. Ông muốn những nỗi sợ hãi cuối cùng của mình để được đi và phải biết chắc rằng ông sẽ không mất gia đình của mình. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt lo lắng của Regina, ông nhận ra rằng ông cần phải là người mạnh mẽ ngay bây giờ. Cô không biết tất cả những điều khác mà ông đã lo lắng về; tất cả các cô đã lo lắng về là sự ra đời và rằng con gái của họ sẽ được khỏe mạnh. Và anh biết rằng cô cần anh. Vì vậy, Robin, đem lại cho cô một nụ cười nhẹ nhàng, giấu đi những mối quan tâm hiện tại của mình và tập trung vào mình. "Hãy đến," ông nói, kéo tay cô nhẹ khi đứng. Giúp cô ngồi dậy, ông tiếp tục, "Tại sao bạn không cố gắng đứng và đi bộ một chút? Nó có thể giúp đỡ." Khi anh kéo cô đứng dậy, Regina rúm người lại một lần nữa. Robin sau đó nắm lấy tay ​​cô và cẩn thận mang chúng xung quanh cổ của mình để cung cấp cho mình một số hỗ trợ thêm. "Ở đây," ông cho biết như sau đó ông đặt tay nhẹ nhàng trên eo cô. Regina nhắm mắt lại, cố gắng để thở và quên đi những nỗi đau cô đang cảm thấy. Cô cảm thấy chồng mình nghỉ ngơi trán cô. Đôi mắt cô vẫn đóng cửa, nhưng cô có thể cảm thấy sự hiện diện của ông gần với cô ấy. Họ bị ảnh hưởng bên này sang bên kia, như thể họ đang nhảy múa một điệu nhạc du dương để mềm. Cô đã cố gắng để tưởng tượng nó trong đầu của cô và bắt đầu nhớ thời điểm đó trong rừng Enchanted khi ông đã lần đầu tiên yêu cầu cô nhảy. Cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt của mình rằng, mặc dù họ không biết nhau tốt, anh muốn an ủi nỗi buồn của cô. Cô nhớ như thế nào Tuyết đã đẩy cô vào vòng tay của mình và làm thế nào, lúc đầu, cô đã vô cùng do dự và ngang bướng. Sự trêu đùa giữa họ đã gây cười, và mặc dù cô không bao giờ muốn thừa nhận điều đó vào thời điểm đó, cô ấy thực sự đã rất thích nó. Đó là thời điểm đầu tiên cô bắt đầu tự hỏi về ông. Bộ nhớ đặt một nụ cười trên đôi môi của mình và thậm chí còn giúp cô bắt đầu quên đi đau lao động của mình. Cô cảm thấy anh để lại một nụ hôn lên trán cô. Đổi lại, cô bật ra một tiếng rên yên tĩnh. "Cảm ơn," cô thở dài. Nâng đầu lên và nhìn chằm chằm vào ánh sáng của mình, yêu thương đôi mắt, cô tiếp tục. "Tôi sẽ không thể làm điều này mà không có bạn." Ông chỉ mỉm cười. Nghiêng hơn và mổ môi cô yêu thương, anh nghĩ thầm. Anh không thể làm điều này mà không có cô trong hai; ông không thể sống mà không có cô. Họ bị kết nối; soulmates. Và điều đó có nghĩa rằng họ có thể có được thông qua này lại với nhau. Để có một lần, anh có thể cảm nhận được niềm tin trong anh đang được khôi phục. 0-0-0 Khi Granny trở về phòng trong vài giờ sau đó, lao động Regina cuối cùng cũng đã đạt đến đỉnh cao của nó. Người phụ nữ tóc xám ngồi ở cuối giường, nhìn những brunette thở nặng nề, để cho ra những tiếng rên rỉ không thể chịu nổi. Đôi mắt cô bắt đầu để nước từ nỗi đau mà cô cảm thấy và mồ hôi đổ xuống khuôn mặt của cô và làm ẩm tóc cô. Regina nắm chặt bàn tay của chồng mình với tất cả các cô có thể, cố gắng kiềm chế không loay hoay quanh quá nhiều. Granny hỏi cô, "Regina, bạn sẽ cho tôi kiểm tra sự tiến bộ của con?" Người phụ nữ rên rỉ khi cô lắc đầu điên cuồng. Hai chân cô vẫn đóng cửa, từ chối cho phép các phụ nữ lớn tuổi để chạm vào cô ấy trong trạng thái này. Regina nhìn Robin, mắt cô đầy với một kết hợp của sự sợ hãi và tức giận. Robin đã cố gắng thuyết phục cô ấy ", Regina, cô ấy chỉ đang cố gắng để giúp đỡ. Bạn cần phải cho cô ấy." Regina chỉ lắc đầu một lần nữa khi cô cho ra một sâu hơi thở. "Hãy đưa tôi đến bệnh viện," cô hỏi. "Regina, bạn biết tôi không thể," ông trả lời. Cong lưng ở giữa co khác, cô mắng anh, "Hãy mang anh đến bệnh viện và làm cho tôi một số loại thuốc chết tiệt ! " Cô bắt đầu khóc. "Tôi chỉ muốn những nỗi đau để dừng lại." Robin lắc đầu, biết rằng, mặc dù ông muốn giúp cô, anh không thể mạo hiểm đưa cô đến bệnh viện. "Love, nếu chúng tôi đã trở lại trong rừng Enchanted, bạn sẽ phải cung cấp cho sinh con tự nhiên là tốt." "Chúng tôi đang không ở trong rừng Enchanted!" cô hét lên, ép tay của mình đến điểm mà ngay cả ông co rúm lại. "Chúng tôi đang ở một vùng đất đó có thuốc cho các loại vật! Và tôi muốn", cô thút thít, cảm thấy một làn sóng đau đớn. "Thần, xin vui lòng!" Robin, mặc dù ngày càng có cảm tình hơn với vợ của mình bằng cách thứ hai, vẫn lắc đầu và từ chối. "Tôi xin lỗi, tình yêu. Nhưng điều này là vì sự an toàn của bạn và bạn biết điều đó." Ông đặt tay lên má cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô với sự trung thực đầy đủ và tình yêu. Cô biết rằng nếu ông có thể, ông sẽ đưa cô ấy ở đó trong một nhịp tim. Nhưng anh thực sự sợ những gì sẽ chờ đợi họ nếu họ đã đi. "Xin vui lòng," giọng nói của ông nứt; những nỗi đau tinh thần, ông cảm thấy sợ hãi và ông đã tổ chức tiết lộ bản thân với cô ấy. "Xin vui lòng, chỉ để cô ấy giúp bạn," ông cầu xin, "và tôi hứa với bạn rằng nó sẽ sớm qua đi." Regina do dự, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy nước mắt của mình. Miệng cô rơi agape như cô cảm thấy chồng mình siết chặt tay cô. Có cái gì đó nhiều hơn rằng ông biết; một cái gì đó mà cô không hiểu. Tuy nhiên, cô có thể thấy rằng anh rất sợ hãi bất cứ điều gì có thể được. Sau đó, cô gật đầu, cuối cùng đã đồng ý ở lại và chịu qua nó. Cô nắm chặt tay anh thật chặt như Granny đã đi kiểm tra về sự tiến bộ của bé. Đột nhiên Robin xem Regina buông ra một tiếng thở hổn hển to, nắm chặt lấy ga giường và để bàn tay của mình. "Tôi đây," ông nói. "Nó gần hơn." 0-0-0 Anh lắng nghe tiếng kêu đau đớn vang vọng trong phòng như Regina bắt đầu đẩy. Cậu có thể cảm thấy bàn tay của ông bị nghiền nát, móng tay bấu chặt vào da của mình. Ông đã cố gắng để ngăn chặn các yêu cầu để kéo tay anh ra khỏi nỗi đau và ở lại mạnh mẽ cho cô. Cô cần anh đến. Anh nhìn cringe khuôn mặt của cô, răng cô siết chặt hẹp khi cô bật ra tiếng rên đau đớn khác trước khi giảm trở lại vào gối. Regina để cho ra một tiếng thở dài như sự co chậm lại, mặc dù một người khác là không xa phía sau. Robin nhận thấy ngực của cô chuyển lên và xuống rất mạnh; làm thế nào những giọt nước mắt chảy xuống má cô khi cô tiếp tục phải chịu đựng những cơn đau dạ sắc nét. Khi ông đặt một miếng vải ướt lên trán cô, anh nhận ra rằng có thực sự không phải là bất cứ điều gì anh có thể làm gì để giúp đỡ cô ấy ngoại trừ lau mặt và chia sẻ những lời của cô khuyến khích với cô. Mặc dù, cô thường không muốn nghe họ. "Bạn đang làm rất tốt," ông nói nhẹ nhàng, vuốt ve những ngón tay qua mái tóc của mình. Regina không trả lời. Tin hay không, Robin ưa thích mà. Thời gian qua cô đã nói với anh ta im lặng. Bây giờ, anh nghĩ rằng cô chỉ cố gắng tập trung vào việc thông qua này. Khi nghe Granny nói rằng Regina co khác đã tới, Robin ngay lập tức đưa tay ra cho cô ấy để lấy. Khi cô bắt đầu một lần nữa để cho ra một tiếng rên lớn thông qua hàm răng nghiến chặt của mình, Robin di chuyển bàn tay phía sau cô để giữ cô ấy dựng lên. Trở lại của cô bây giờ đã ép vào ngực mình; đầu cô nép mình trong các kẽ hở cổ. Một lần nữa, cô nghiền nát bàn tay của mình, nhưng bây giờ anh đã quen với nó, bỏ qua những đau đớn và chỉ tập trung vào người vợ của mình. Kèm chặt môi mình vào mái tóc cô, anh thì thầm, "Bạn có thể làm điều này," trước khi cô cho tất cả trọng lượng của cô thả trong vòng tay của mình khi vẫn tiếp tục khóc. "Người đứng đầu là gần như ra, Regina. Chúng tôi gần đây," Granny công bố, cố gắng giữ Regina động, biết cách này đã mang cô ra ngoài. Cậu bé tóc nâu bắt đầu quằn quại trong vòng tay của chồng, cảm thấy một co tới. Cảm thấy báo chí má mình vào má thái dương cô, cô bật ra tiếng rên khác theo sau là một tiếng rên yên tĩnh dưới hơi thở của mình. "Nó đốt cháy," cô kêu lên với anh ta. "Nó đốt cháy." Bây giờ cầm cả hai bàn tay của mình trên mỗi bên của cơ thể của mình, Robin cố gắng giữ Regina vẫn. Đây sẽ là phần khó khăn nhất, nhưng sau đó nó sẽ được hơn. "Chỉ cần thêm một chút", ông khuyến khích ", và sau đó bạn có thể thư giãn, tình yêu. Tôi hứa." Anh lắng nghe tiếng khóc của cô một lần nữa khi cô vắt tay của mình, chuẩn bị bản thân cho làn sóng tiếp theo của nỗi đau. Khi nó đến, bàn tay cô siết chặt hơn, khuôn mặt của cô co rúm người hơn, và giọng cô hét to hơn trước khi cô bắt đầu đẩy với tất cả các cô có thể. Cô có thể nghe thấy một kết hợp của Robin và Granny của tiếng nói cả hai cứ thỉnh thoảng bật ra những điều đáng khích lệ như "Có bạn đi", "Bạn có thể làm điều này", vv Nhưng cô ấy tiếp tục làm phiền chúng ra; gì, nhưng tiêu thụ cơ thể của mình vào tâm trí cô đau đớn. Cô chỉ muốn nó phải dừng lại; cô chỉ muốn nhìn thấy đứa con. Cô muốn biết nếu cô ấy có đôi mắt của Robin, mũi, hay nụ cười của cô; nếu tóc của cô sẽ là tối như cô hoặc nhẹ hơn như mình. Đó là tất cả cô muốn; đó là tất cả những gì đã nhận được cô ấy thông qua này. Điều đó, và sự hỗ trợ mà ông đã đem lại cho cô, cái cách anh đã ôm cô và nắm tay cô, mặc dù cô biết rằng cô ấy đã làm tổn thương anh ta, và anh ta vẫn để cho cô. Cô yêu anh với tất cả trái tim mình, và cô biết rằng ông là một trong những lý do tại sao cô ấy sẽ tiếp tục đi. Cuối cùng, cô nghe thấy những người phụ nữ lớn tuổi thông báo rằng đầu của em bé cuối cùng đã ra ngoài và cô ấy chỉ cần một push nhiều. Với một tiếng thở dài, Regina gật đầu khi cô tựa vào Robin, nhét đầu cô dưới cằm. Khi cô cảm thấy pr



















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: