The Railway ChildrenChapter XII. What Bobbie brought home

The Railway ChildrenChapter XII. Wh

The Railway Children
Chapter XII. What Bobbie brought home
"Oh, look up! Speak to me! For MY sake, speak!" The children said the words over and over again to the unconscious hound in a red jersey, who sat with closed eyes and pale face against the side of the tunnel.
"Wet his ears with milk," said Bobbie. "I know they do it to people that faint—with eau-de-Cologne. But I expect milk's just as good."
So they wetted his ears, and some of the milk ran down his neck under the red jersey. It was very dark in the tunnel. The candle end Peter had carried, and which now burned on a flat stone, gave hardly any light at all.
"Oh, DO look up," said Phyllis. "For MY sake! I believe he's dead."
"For MY sake," repeated Bobbie. "No, he isn't."
"For ANY sake," said Peter; "come out of it." And he shook the sufferer by the arm.
And then the boy in the red jersey sighed, and opened his eyes, and shut them again and said in a very small voice, "Chuck it."
"Oh, he's NOT dead," said Phyllis. "I KNEW he wasn't," and she began to cry.
"What's up? I'm all right," said the boy.
"Drink this," said Peter, firmly, thrusting the nose of the milk bottle into the boy's mouth. The boy struggled, and some of the milk was upset before he could get his mouth free to say:—
"What is it?"
"It's milk," said Peter. "Fear not, you are in the hands of friends. Phil, you stop bleating this minute."
"Do drink it," said Bobbie, gently; "it'll do you good."
So he drank. And the three stood by without speaking to him.
"Let him be a minute," Peter whispered; "he'll be all right as soon as the milk begins to run like fire through his veins."
He was.
"I'm better now," he announced. "I remember all about it." He tried to move, but the movement ended in a groan. "Bother! I believe I've broken my leg," he said.
"Did you tumble down?" asked Phyllis, sniffing.
"Of course not—I'm not a kiddie," said the boy, indignantly; "it was one of those beastly wires tripped me up, and when I tried to get up again I couldn't stand, so I sat down. Gee whillikins! it does hurt, though. How did YOU get here?"
"We saw you all go into the tunnel and then we went across the hill to see you all come out. And the others did—all but you, and you didn't. So we are a rescue party," said Peter, with pride.
"You've got some pluck, I will say," remarked the boy.
"Oh, that's nothing," said Peter, with modesty. "Do you think you could walk if we helped you?"
"I could try," said the boy.
He did try. But he could only stand on one foot; the other dragged in a very nasty way.
"Here, let me sit down. I feel like dying," said the boy. "Let go of me—let go, quick—" He lay down and closed his eyes. The others looked at each other by the dim light of the little candle.
"What on earth!" said Peter.
"Look here," said Bobbie, quickly, "you must go and get help. Go to the nearest house."
"Yes, that's the only thing," said Peter. "Come on."
"If you take his feet and Phil and I take his head, we could carry him to the manhole."
They did it. It was perhaps as well for the sufferer that he had fainted again.
"Now," said Bobbie, "I'll stay with him. You take the longest bit of candle, and, oh—be quick, for this bit won't burn long."
"I don't think Mother would like me leaving you," said Peter, doubtfully. "Let me stay, and you and Phil go."
"No, no," said Bobbie, "you and Phil go—and lend me your knife. I'll try to get his boot off before he wakes up again."
"I hope it's all right what we're doing," said Peter.
"Of course it's right," said Bobbie, impatiently. "What else WOULD you do? Leave him here all alone because it's dark? Nonsense. Hurry up, that's all."
So they hurried up.
Bobbie watched their dark figures and the little light of the little candle with an odd feeling of having come to the end of everything. She knew now, she thought, what nuns who were bricked up alive in convent walls felt like. Suddenly she gave herself a little shake.
"Don't be a silly little girl," she said. She was always very angry when anyone else called her a little girl, even if the adjective that went first was not "silly" but "nice" or "good" or "clever." And it was only when she was very angry with herself that she allowed Roberta to use that expression to Bobbie.
She fixed the little candle end on a broken brick near the red-jerseyed boy's feet. Then she opened Peter's knife. It was always hard to manage—a halfpenny was generally needed to get it open at all. This time Bobbie somehow got it open with her thumbnail. She broke the nail, and it hurt horribly. Then she cut the boy's bootlace, and got the boot off. She tried to pull off his stocking, but his leg was dreadfully swollen, and it did not seem to be the proper shape. So she cut the stocking down, very slowly and carefully. It was a brown, knitted stocking, and she wondered who had knitted it, and whether it was the boy's mother, and whether she was feeling anxious about him, and how she would feel when he was brought home with his leg broken. When Bobbie had got the stocking off and saw the poor leg, she felt as though the tunnel was growing darker, and the ground felt unsteady, and nothing seemed quite real.
"SILLY little girl!" said Roberta to Bobbie, and felt better.
"The poor leg," she told herself; "it ought to have a cushion—ah!"
She remembered the day when she and Phyllis had torn up their red flannel petticoats to make danger signals to stop the train and prevent an accident. Her flannel petticoat to-day was white, but it would be quite as soft as a red one. She took it off.
"Oh, what useful things flannel petticoats are!" she said; "the man who invented them ought to have a statue directed to him." And she said it aloud, because it seemed that any voice, even her own, would be a comfort in that darkness.
"WHAT ought to be directed? Who to?" asked the boy, suddenly and very feebly.
"Oh," said Bobbie, "now you're better! Hold your teeth and don't let it hurt too much. Now!"
She had folded the petticoat, and lifting his leg laid it on the cushion of folded flannel.
"Don't faint again, PLEASE don't," said Bobbie, as he groaned. She hastily wetted her handkerchief with milk and spread it over the poor leg.
"Oh, that hurts," cried the boy, shrinking. "Oh—no, it doesn't—it's nice, really."
"What's your name?" said Bobbie.
"Jim."
"Mine's Bobbie."
"But you're a girl, aren't you?"
"Yes, my long name's Roberta."
"I say—Bobbie."
"Yes?"
"Wasn't there some more of you just now?"
"Yes, Peter and Phil—that's my brother and sister. They've gone to get someone to carry you out."
"What rum names. All boys'."
"Yes—I wish I was a boy, don't you?"
"I think you're all right as you are."
"I didn't mean that—I meant don't you wish YOU were a boy, but of course you are without wishing."
"You're just as brave as a boy. Why didn't you go with the others?"
"Somebody had to stay with you," said Bobbie.
"Tell you what, Bobbie," said Jim, "you're a brick. Shake." He reached out a red-jerseyed arm and Bobbie squeezed his hand.
"I won't shake it," she explained, "because it would shake YOU, and that would shake your poor leg, and that would hurt. Have you got a hanky?"
"I don't expect I have." He felt in his pocket. "Yes, I have. What for?"
She took it and wetted it with milk and put it on his forehead.
"That's jolly," he said; "what is it?"
"Milk," said Bobbie. "We haven't any water—"
"You're a jolly good little nurse," said Jim.
"I do it for Mother sometimes," said Bobbie—"not milk, of course, but scent, or vinegar and water. I say, I must put the candle out now, because there mayn't be enough of the other one to get you out by."
"By George," said he, "you think of everything."
Bobbie blew. Out went the candle. You have no idea how black-velvety the darkness was.
"I say, Bobbie," said a voice through the blackness, "aren't you afraid of the dark?"
"Not—not very, that is—"
"Let's hold hands," said the boy, and it was really rather good of him, because he was like most boys of his age and hated all material tokens of affection, such as kissing and holding of hands. He called all such things "pawings," and detested them.
The darkness was more bearable to Bobbie now that her hand was held in the large rough hand of the red-jerseyed sufferer; and he, holding her little smooth hot paw, was surprised to find that he did not mind it so much as he expected. She tried to talk, to amuse him, and "take his mind off" his sufferings, but it is very difficult to go on talking in the dark, and presently they found themselves in a silence, only broken now and then by a—
"You all right, Bobbie?"
or an—
"I'm afraid it's hurting you most awfully, Jim. I AM so sorry."
And it was very cold.
Peter and Phyllis tramped down the long way of the tunnel towards daylight, the candle-grease dripping over Peter's fingers. There were no accidents unless you count Phyllis's catching her frock on a wire, and tearing a long, jagged slit in it, and tripping over her bootlace when it came undone, or going down on her hands and knees, all four of which were grazed.
"There's no end to this tunnel," said Phyllis—and indeed it did seem very very long.
"Stick to it," said Peter; "everything has an end, and you get to it if you only keep all on."
Which is quite true, if you come to think of it, and a useful thing to remember in seasons of trouble—such as measles, arithmetic, impositions, and those times when you are in disgrace, and feel as though no one would ever love you again, and you could never—never again—love anybody.
"Hurray," said Peter, suddenly, "there's the end of the tunnel—looks just like a pin-hole in a bit of black paper, doesn't it?"
The pin-hole got larger—blue lights lay along the sides of the tunnel. The children could see the gravel way that lay in front of them; the air grew warmer and sweeter. Another twenty steps and they were out in the good glad sunshine with the green trees on both sides.
Phyllis drew a long breath.
"I'll never go into a tunnel again as long as ever I live,
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trẻ em đường sắtChương XII. Những gì Bobbie mang về nhà"Oh, nhìn! Nói chuyện với tôi! Vì lợi ích của tôi, nói!" Con nói những từ hơn và hơn nữa để chó săn bất tỉnh trong một jersey đỏ, những người ngồi với đôi mắt khép kín và nhạt phải đối mặt với phía bên của đường hầm."Wet đôi tai của mình với sữa," nói Bobbie. "Tôi biết họ làm điều đó cho những người đó mờ nhạt — với eau de Cologne. "Nhưng tôi mong đợi sữa cũng như tốt."Vì vậy họ wetted đôi tai của mình, và một số sữa chạy xuống cổ theo jersey màu đỏ. Nó là rất tối trong đường hầm. Kết thúc nến Peter đã thực hiện, và bây giờ mà đốt cháy trên một đá bằng phẳng, đã cho hầu như bất kỳ ánh sáng ở tất cả."Oh, nhìn lên," nói Phyllis. "Vì lợi ích của tôi! Tôi tin ông ta chết rồi.""Vì lợi ích của tôi," lặp đi lặp lại Bobbie. "Không có, ông không.""Vì bất kỳ lợi ích," ông Peter; "ra khỏi nó." Và ông bắt người bệnh của cánh tay.Và sau đó thằng nhóc ở jersey đỏ thở dài, và mở mắt của mình, và đóng chúng một lần nữa và nói trong một giọng nói rất nhỏ, "Chuck nó.""Ồ, anh ta không chết," nói Phyllis. "Tôi biết ông đã không", và cô bắt đầu khóc."What's up? Tôi ổn,"nói cậu bé."Uống cái này," ông Peter, vững chắc, thrusting mũi chai sữa vào miệng của cậu bé. Cậu bé vật lộn, và một số sữa đã buồn bã trước khi ông có thể nhận được miễn phí để nói miệng của mình: —"Những gì là nó?""Đó là sữa," ông Peter. "Đừng sợ, bạn đang ở trong tay của bạn. Phil, bạn dừng cho phút này.""Uống nó," nói Bobbie, nhẹ nhàng; "nó sẽ làm bạn tốt."Do đó, ông đã uống. Và ba đứng không có nói chuyện với anh ta."Hãy để anh ta là một phút," Peter thì thầm; "ông sẽ thôi ngay sau khi sữa bắt đầu chạy như lửa qua tĩnh mạch của mình."Ông."Tôi đang tốt hơn bây giờ," ông tuyên bố. "Tôi nhớ tất cả về nó." Ông đã cố gắng để di chuyển, nhưng phong trào đã kết thúc trong một than van. "Bận tâm! Tôi tin rằng tôi đã hỏng chân của tôi,"ông nói."Đã làm bạn tumble?" hỏi Phyllis, đánh hơi."Tất nhiên không-tôi không phải là một kiddie," cho biết cậu bé, indignantly; "đó là một trong những beastly dây vấp tôi, và khi tôi đã cố gắng để có được một lần nữa tôi không thể đứng, vì vậy tôi ngồi xuống. Gee whillikins! nó đau, mặc dù. Sao anh vào được đây?""Chúng tôi đã thấy tất cả các bạn đi vào đường hầm và sau đó chúng tôi đã đi qua các ngọn đồi để xem tất cả các bạn đi ra. Và những người khác đã làm-tất cả nhưng bạn, và bạn không. Vì vậy, chúng tôi là một đảng cứu,"ông Peter, với niềm tự hào."You got một số nhổ lông, tôi sẽ nói," nhận xét cậu bé."Oh, đó là không có gì," ông Peter, với khiêm tốn. "Bạn có nghĩ bạn có thể đi bộ nếu chúng tôi đã giúp bạn?""Tôi có thể cố gắng," nói cậu bé.Ông đã cố gắng. Nhưng ông chỉ có thể đứng trên một bàn chân; khác kéo theo cách rất khó chịu."Ở đây, hãy để tôi ngồi. Tôi cảm thấy như sắp chết,"nói cậu bé. "Tôi buông — để cho đi, nhanh chóng-" ông nằm xuống và nhắm mắt. Những người khác nhìn vào nhau bởi ánh sáng mờ của ngọn nến ít."Những gì trên trái đất!", ông Peter."Nhìn ở đây," nói Bobbie, một cách nhanh chóng, "bạn phải đi và nhận được trợ giúp. Đi đến nhà gần nhất.""Vâng, đó là điều duy nhất," ông Peter. "Come on.""Nếu bạn đi đôi chân của mình và Phil và tôi đưa đầu của mình, chúng tôi có thể mang theo anh ta để manhole."Họ đã làm nó. Nó đã có lẽ là tốt cho người bệnh mà ông đã ngất đi một lần nữa."Bây giờ," nói Bobbie, "tôi sẽ ở lại với anh ta. Bạn mất chút dài nhất của ngọn nến, và, oh — được nhanh chóng, cho bit này sẽ không đốt cháy dài. ""Tôi không nghĩ rằng mẹ muốn tôi để lại cho bạn," ông Peter, là. "Hãy để tôi ở lại, và bạn và Phil đi.""Không, không," nói Bobbie, "bạn và Phil đi — và giúp tôi con dao của bạn. Tôi sẽ cố gắng có được khởi động của mình trước khi ông tỉnh dậy một lần nữa.""Tôi hy vọng nó là tất cả ngay những gì chúng tôi đang làm," ông Peter."Tất nhiên nó là đúng," nói Bobbie, impatiently. "Khác bạn sẽ làm gì? Hãy để anh ta ở đây tất cả một mình vì nó là tối? Vô nghĩa. Nhanh lên, đó là tất cả."Vì vậy, họ vội vã.Bobbie theo dõi của họ con số tối và ít ánh sáng của ngọn nến nhỏ với một cảm giác kỳ lạ của có đến ngày cuối cùng của tất cả mọi thứ. Cô ấy biết bây giờ, cô nghĩ, những nữ tu sĩ người bị bricked lên sống trong tu viện thành cảm thấy như. Đột nhiên cô ấy đã cho mình một lắc ít."Không là bé ngớ ngẩn", cô nói. Cô đã luôn luôn rất tức giận khi bất cứ ai khác gọi cô là một cô bé, ngay cả khi tính từ đã đi đầu tiên đã không "ngớ ngẩn" nhưng "tốt đẹp" hoặc "tốt" hay "thông minh". Và đó là chỉ khi cô đã rất tức giận với chính mình rằng bà phép Roberta sử dụng biểu thức đó để Bobbie.Cô cố định cuối cùng nến ít vào một viên gạch bị hỏng gần bàn chân của cậu bé jerseyed đỏ. Sau đó, cô đã mở của Peter dao. Đó là luôn luôn khó khăn để quản lý-một halfpenny nói chung là cần thiết để có được nó mở ở tất cả. Thời gian này Bobbie bằng cách nào đó nhận nó mở với hình thu nhỏ của cô. Cô đã phá vỡ móng tay, và nó đau khủng khiếp. Sau đó cô cắt của cậu bé bootlace, và đã khởi động. Cô đã cố gắng để kéo giảm giá của mình thả, nhưng chân của mình được dreadfully sưng, và nó không có vẻ là hình dạng thích hợp. Vì vậy cô cắt thả xuống, rất chậm và cẩn thận. Nó là một màu nâu, dệt kim thả, và cô tự hỏi những người có dệt kim, và cho dù đó là mẹ của cậu bé, và cho dù nó đã cảm thấy lo lắng về anh ta, và làm thế nào bà sẽ cảm thấy khi ông được mang về nhà với chân của mình bị hỏng. Khi Bobbie đã nhận thả ra và thấy chân nghèo, cô cảm thấy như thể đường hầm lớn sẫm màu hơn, và mặt đất cảm thấy không ổn định, và không có gì có vẻ như khá thực tế."Cô gái ít ngớ NGẨN!", ông Roberta để Bobbie, và cảm thấy tốt hơn."Chân nghèo," cô nói với mình; "nó cần phải có một đệm — ah!"Cô ấy nhớ ngày khi cô và Phyllis có rách lên của váy lót màu đỏ flannel cho nguy hiểm tín hiệu để ngăn chặn tàu và ngăn ngừa tai nạn. Ngày của cô flannel petticoat để-được trắng, nhưng nó sẽ là khá mềm như một màu đỏ. Cô lấy nó."Oh, những gì những điều hữu ích flannel petticoats là!", cô nói; "người phát minh ra họ nên có một bức tượng hướng đến anh ta." Và cô nói nó aloud, bởi vì nó có vẻ rằng bất kỳ bằng giọng nói, ngay cả khi cô ấy của riêng, sẽ là một sự thoải mái trong bóng tối đó."Những gì cần phải được hướng dẫn? Ai đến?"yêu cầu cậu bé, đột nhiên và rất feebly."Oh," nói Bobbie, "bây giờ bạn đang tốt hơn! Giữ răng của bạn và không để cho nó đau quá nhiều. Now!"Cô đã xếp petticoat, và nâng chân của mình đặt nó trên tấm đệm gấp flannel."Không mờ nhạt một lần nữa, xin vui lòng không," nói Bobbie, như ông groaned. Cô ấy vội vàng wetted khăn tay của mình với sữa và lây lan trên chân nghèo."Oh, đau," khóc boy, thu hẹp lại. "Oh-không, không-nó là tốt đẹp, thực sự.""Tên của bạn là gì?", ông Bobbie."Jim.""Tôi là Bobbie.""Nhưng bạn là một cô gái, phải không?""Vâng, tôi tên dài của Roberta.""Tôi nói-Bobbie.""Vâng?""Không có một số chi tiết của bạn ngay bây giờ?""Có, Peter và Phil-đó là anh trai và em gái tôi. Họ đã đi để có được một ai đó để thực hiện bạn.""Những gì tên rum. Tất cả bé trai.""Có-tôi muốn tôi là một cậu bé, không bạn?""Tôi nghĩ rằng bạn đang tất cả các quyền như bạn.""Tôi không có ý đó-tôi có nghĩa là không bạn muốn bạn là một cậu bé, nhưng tất nhiên bạn mà không có nhu cầu.""Bạn đang chỉ là dũng cảm như một cậu bé. Tại sao không bạn đi với những người khác?""Ai đó đã phải ở lại với bạn," nói Bobbie."Cho bạn biết, Bobbie," cho biết Jim, "bạn là một viên gạch. Lắc." Ông đã đạt ra một cánh tay jerseyed đỏ và Bobbie vắt tay."Tôi sẽ không lắc nó," cô giải thích, "bởi vì nó sẽ lắc bạn, và đó sẽ lắc chân người nghèo của bạn mà sẽ làm tổn thương. Bạn có một tiếng trẻ con?""Tôi không mong đợi tôi có." Ông cảm thấy trong túi của mình. "Có, tôi có. Để làm gì?"Cô lấy nó và wetted nó với sữa và đặt nó trên trán của mình."Đó là vui vẻ," ông nói; "những gì là nó?""Sữa," nói Bobbie. "Chúng tôi đã không bất kỳ nước —""Bạn là một y tá ít vui vẻ tốt," ông Jim."Tôi làm cho mẹ đôi khi," nói Bobbie — "không sữa, tất nhiên, nhưng hương thơm, hoặc dấm và nước. Tôi nói, tôi phải đặt nến bây giờ, bởi vì mayn't có đủ của một trong những khác để giúp bạn có.""Bởi George," nói ông, "bạn nghĩ rằng tất cả mọi thứ."Bobbie thổi. Ra đi ngọn nến. Mày không biết làm thế nào đen-mượt bóng tối."Tôi nói, Bobbie," nói một giọng nói thông qua màu đen, "không phải là bạn sợ bóng tối không?""Không-không phải rất, có nghĩa là —""Hãy nắm tay nhau," cho biết cậu bé, và nó đã thực sự khá tốt của ông, vì ông là giống như hầu hết các bé trai tuổi của ông và ghét tất cả các thẻ tài liệu của tình cảm, chẳng hạn như hôn và đang nắm giữ bàn tay. Ông được gọi là tất cả những điều đó "pawings", và ghét họ.Bóng tối hơn bearable để Bobbie bây giờ rằng bàn tay của cô đã được tổ chức trong tay lớn thô của người bệnh jerseyed đỏ; và ông, đang nắm giữ của mình ít mịn nóng paw, là ngạc nhiên khi thấy rằng ông không nhớ nó quá nhiều như ông mong đợi. Cô đã cố gắng để nói chuyện, để giải trí anh ta, và "mất tâm trí của mình" đau khổ của mình, nhưng nó là rất khó khăn để đi trên nói chuyện trong bóng tối, và hiện nay họ tìm thấy chính mình trong một im lặng, chỉ bị hỏng bây giờ và sau đó bởi một —"Chứ, Bobbie?"hoặc một —"Tôi sợ nó làm tổn thương bạn hầu hết sức, Jim. Tôi xin lỗi."Và nó rất lạnh.Peter và Phyllis tramped xuống đường của đường hầm đối với ánh sáng ban ngày, nến mỡ nhỏ giọt trên ngón tay của Peter. Đã có không có tai nạn trừ khi bạn đếm của Phyllis bắt cô cứ trên một sợi dây, và rách một khe thời gian dài, gồ ghề trong nó, và vấp ngã trên bootlace của mình khi nó đến hoàn tác, hoặc đi xuống trên bàn tay và đầu gối của mình, tất cả bốn người trong số đó đã được grazed."Không có không có kết thúc đường hầm này," nói Phyllis — và quả thật nó đã có vẻ rất rất dài."Dính vào nó," ông Peter; "tất cả mọi thứ đã chấm dứt, và bạn nhận được để nó nếu bạn chỉ giữ tất cả các."Đó là khá đúng, nếu bạn đến để nghĩ về nó, và một điều hữu ích để nhớ trong mùa giải khó khăn — chẳng hạn như bệnh sởi, số học, impositions, và những thời điểm khi bạn đang ở trong hổ thẹn, và cảm thấy như thể không ai bao giờ muốn bạn một lần nữa, và bạn có thể không bao giờ-không bao giờ một lần nữa-yêu ai."Hurray," ông Peter, đột nhiên, "đó là kết thúc của đường hầm — trông giống như một pin-lỗ trong một chút màu đen giấy, không nó?"Pin-lỗ có lớn hơn — màu xanh ánh sáng nằm dọc theo hai bên của đường hầm. Trẻ em có thể nhìn thấy con đường sỏi nằm ở phía trước của họ; không khí trở nên ấm hơn và ngọt ngào. Một hai mươi bước và họ đã ra trong mặt trời chiếu sáng vui mừng tốt với các cây xanh trên cả hai mặt.Phyllis đã thu hút một hơi thở dài."Tôi sẽ không bao giờ đi vào một đường hầm một lần nữa khi bao giờ tôi sống,
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The Railway Children
Chương XII. Bobbie gì mang về nhà
"Oh, nhìn lên! Nói chuyện với tôi! Vì lợi ích MY, nói chuyện!" Các em nói những lời hơn và hơn một lần nữa để chó săn bất tỉnh trong một chiếc áo màu đỏ, người ngồi với đôi mắt khép kín và khuôn mặt nhợt nhạt so với phía đường hầm.
"Thấm ướt đôi tai của mình bằng sữa," Bobbie nói. "Tôi biết họ làm điều đó với mọi người rằng ngất-với eau-de-Cologne. Nhưng tôi mong đợi sữa chỉ là tốt."
Vì vậy, họ bị ướt đôi tai của mình, và một số lượng sữa chảy xuống cổ của mình dưới chiếc áo màu đỏ. Nó rất tối trong đường hầm. Cây nến cuối Peter đã thực hiện, và hiện bị đốt cháy trên một tảng đá phẳng, đã hầu như không có ánh sáng.
"Oh, đừng nhìn lên," Phyllis nói. "Vì MY! Tôi tin rằng ông đã chết."
"Vì MY," Bobbie lặp đi lặp lại. ". Không, anh ấy không phải là"
"Đối với bất kỳ lợi ích," Peter nói; "đi ra khỏi nó." Và ông lắc người bệnh bằng cánh tay.
Và sau đó cậu bé trong chiếc áo đỏ thở dài, và mở mắt ra, và đóng chúng lại và nói bằng một giọng rất nhỏ, "Chuck nó."
"Oh, anh ấy không chết", cho biết Phyllis. "Tôi biết anh không", và cô bắt đầu khóc.
"Có chuyện gì? Tôi đang ổn," chú bé nói.
"Uống này," ông Peter, vững chắc, đẩy mũi của chai sữa vào cậu bé miệng. Cậu bé vùng vẫy, và một số sữa đã buồn bã trước khi ông có thể nhận được miễn phí miệng nói: -
"? Nó là gì"
"Đó là sữa," Peter nói. ".. Đừng sợ, bạn đang ở trong tay của bạn bè Phil, bạn ngừng non kêu be be phút này"
"Uống nó," Bobbie nói, nhẹ nhàng; "nó sẽ làm bạn tốt."
Vì vậy, ông đã uống. . Và ba đứng mà không nói với anh
"Hãy để anh ta được một phút," Peter thì thầm; "anh sẽ ổn ngay sau khi sữa bắt đầu chạy như lửa thông qua tĩnh mạch của mình."
Ông đã.
"Tôi tốt hơn bây giờ," ông tuyên bố. "Tôi nhớ tất cả về nó." Ông đã cố gắng để di chuyển, nhưng phong trào đã kết thúc trong một tiếng rên. "Bận tâm! Tôi tin rằng tôi đã bị gãy chân," ông nói.
"Bạn đã rơi xuống?" hỏi Phyllis, đánh hơi.
"Tất nhiên là không-Em không phải một kiddie," chú bé nói, phẫn nộ; "đó là một trong những dây dã thú vấp tôi lên, và khi tôi cố gắng để có được lên một lần nữa tôi không thể chịu đựng được, vì vậy tôi ngồi xuống. Gee whillikins! nó bị tổn thương, mặc dù. Làm thế nào mà bạn nhận được ở đây?"
"Chúng tôi đã thấy tất cả các bạn đi vào đường hầm và sau đó chúng tôi đã đi qua đồi để xem tất cả các bạn đi ra. Và những người khác đã làm-tất cả, nhưng bạn, và bạn không. Vì vậy, chúng tôi là một bên cứu hộ, "Peter, với niềm tự hào cho
biết." Bạn đã có một số bộ đồ lòng, tôi sẽ nói, "nhận xét ​​cậu
bé." Oh, đó là không có gì, "Peter nói, với sự khiêm tốn. "Bạn có nghĩ rằng bạn có thể đi bộ nếu chúng tôi giúp bạn?"
"Tôi có thể thử", cậu bé nói.
Ông đã cố gắng. Nhưng anh chỉ có thể đứng trên một chân; sự khác kéo theo một cách rất khó chịu.
"Ở đây, cho tôi ngồi xuống. Tôi cảm thấy như sắp chết," cậu bé nói. "Hãy đi của tôi-cho đi, Xóa nhanh" Anh nằm xuống và nhắm mắt lại. Những người khác nhìn nhau bằng ánh sáng lờ mờ của ngọn nến nhỏ.
"Những gì trên trái đất!" Peter nói.
"Nhìn đây," nói Bobbie, nhanh chóng ", bạn phải đi và nhận được sự giúp đỡ. Tới nhà gần nhất."
"Vâng, đó là điều duy nhất," Peter nói. "Đi thôi."
"Nếu lấy chân mình và Phil và tôi lấy đầu của mình, chúng ta có thể mang anh ta đến cửa cống."
Họ đã làm điều đó. Nó có lẽ là tốt cho người bệnh mà ông đã ngất đi một lần nữa.
"Bây giờ," Bobbie nói, "Tôi sẽ ở lại với anh ta. Bạn lấy các bit dài nhất của ngọn nến, và, oh-được nhanh chóng, cho bit này sẽ không đốt dài.
"" Tôi không nghĩ rằng mẹ muốn tôi để lại cho bạn, "Peter nói, nghi ngờ. "Hãy để tôi ở lại, và bạn và Phil đi."
"Không, không," Bobbie nói, "bạn và Phil đi và cho tôi mượn con dao của bạn. Tôi sẽ cố gắng để có được khởi động của mình ra trước khi ông tỉnh dậy một lần nữa."
" Tôi hy vọng đó là tất cả những gì chúng ta phải đang làm ", Peter. nói
Tất nhiên đó là đúng," Bobbie nói, sốt ruột ". "Bạn sẽ làm gì khác? Để anh ấy ở đây một mình vì nó là bóng tối? Vô lý. Nhanh lên, đó là tất cả."
Vì vậy, họ vội vã lên.
Bobbie xem con số tối của họ và chút ánh sáng của ngọn nến nhỏ với một cảm giác kỳ lạ là đã đến đến hết tất cả mọi thứ. Cô biết bây giờ, cô nghĩ, những gì nữ tu đã đóng viên gạch lên sống trong tường của tu cảm thấy như thế nào. Đột nhiên cô ấy đã cho mình một chút rung.
"Không phải là một cô bé ngốc nghếch," cô nói. Cô ấy luôn rất tức giận khi bất cứ ai khác gọi cô là một cô gái nhỏ, thậm chí nếu tính từ mà đi đầu tiên không phải là "ngớ ngẩn" nhưng "đẹp" hay "tốt" hoặc "thông minh". Và đó chỉ là khi cô đã rất tức giận với bản thân rằng cô Roberta phép sử dụng biểu thức đó để Bobbie.
Cô cố định cây nến nhỏ cuối trên một viên gạch vỡ gần chân cậu bé đỏ jerseyed của. Sau đó, cô mở dao Phêrô. Đó là luôn luôn khó khăn để quản lý-một nửa xu đã nói chung cần thiết để có được nó mở ở tất cả. Lần này Bobbie bằng cách nào đó đã nhận nó mở với hình ảnh thu nhỏ của cô. Cô đã phá vỡ móng tay, và nó làm tổn thương khủng khiếp. Sau đó, cô ấy đã cắt dây giày của cậu bé, và có những khởi động tắt. Cô đã cố gắng để kéo giảm thả của mình, nhưng chân của ông đã sưng khiếp, và nó dường như không có hình dạng thích hợp. Vì vậy, cô cắt thả xuống, rất chậm và cẩn thận. Đó là một màu nâu, còn hàng dệt kim, và cô tự hỏi ai đã đan nó, và cho dù đó là mẹ của cậu bé, và cho dù cô đã cảm thấy lo lắng về anh ta, và làm thế nào cô ấy sẽ cảm thấy khi ông được đưa về nhà với chân bị gãy. Khi Bobbie đã nhận được thả ra và nhìn thấy chân người nghèo, cô cảm thấy như đường hầm đã được phát triển tối hơn, và mặt đất cảm thấy không ổn định, và không có gì có vẻ khá thực tế.
"Silly cô bé!" . Roberta nói đến Bobbie, và cảm thấy tốt hơn
"Chặng nghèo," cô nói với chính mình; "nó nên có một đệm-ah!"
Cô nhớ lại những ngày khi cô và Phyllis đã xé nát váy lót flannel màu đỏ của họ để làm cho tín hiệu nguy hiểm để ngăn chặn các tàu và ngăn ngừa tai nạn. Váy lót flannel của mình để ngày là màu trắng, nhưng nó sẽ là khá mềm như một màu đỏ. Cô lấy nó ra.
"Oh, điều gì hữu ích flannel váy lót là!" cô ấy nói; "người đàn ông đã phát minh ra chúng ta phải có một bức tượng dành cho mình." Và cô ấy nói ra như vậy, bởi vì nó dường như là bất kỳ tiếng nói, thậm chí của riêng mình, sẽ là một sự thoải mái trong bóng tối.
"GÌ phải được hướng dẫn? Ai?" hỏi những cậu bé, đột ngột và rất yếu ớt.
"Oh," Bobbie nói, "bây giờ bạn đang tốt hơn! Giữ răng của bạn và không để cho nó bị tổn thương quá nhiều. Bây giờ!"
Cô đã gấp váy lót, và nhấc chân của ông đã đặt nó trên đệm của flannel gấp.
"Đừng ngất xỉu một lần nữa, XIN không," Bobbie nói, như anh rên rỉ. Cô vội vã ướt khăn tay của cô với sữa và lây lan qua chân nghèo.
"Oh, đau quá," khóc cậu bé, thu hẹp lại. "Oh-no, nó doesn't-nó tốt đẹp, thực sự."
"Tên của bạn là gì?" Bobbie nói.
"Jim."
"Bobbie Mine của."
"Nhưng bạn là con gái, phải không?"
"Vâng, cái tên dài của tôi Roberta."
"Tôi nói-Bobbie."
"Vâng?"
"Không phải có một số chi tiết của bạn ngay bây giờ?
"" Vâng, Peter và Phil-đó là anh trai và em gái của tôi. Họ đã đi để có được một người nào đó để bế em ra.
"" rum gì tên. Tất cả con trai.
"" Vâng, tôi muốn Tôi là một cậu bé, phải không?
"" Tôi nghĩ rằng bạn đang tất cả các bên phải là bạn.
"" Tôi không có nghĩa là tôi mà-có nghĩa là bạn không muốn bạn là một cậu bé, nhưng tất nhiên bạn không có nhu cầu.
"" Bạn chỉ là dũng cảm như một cậu bé. Tại sao bạn không đi với những người khác?
"" Ai đó đã phải ở lại với bạn, "Bobbie
nói." Hãy nói cho bạn biết những gì, Bobbie, "Jim nói," bạn tái một gạch. Lắc. " Ông bước đến một cánh tay màu đỏ-jerseyed và Bobbie siết chặt tay anh.
"Tôi sẽ không lắc nó," cô giải thích, "bởi vì nó sẽ bắt bạn, và đó sẽ lắc chân kém của bạn, và điều đó sẽ làm tổn thương. Các bạn có một tiếng trẻ con?
"" Tôi không mong đợi tôi có. " Ông cảm thấy trong túi của mình. ".? Có, tôi có làm
gì". Cô lấy nó và làm ướt nó với sữa và đặt nó trên trán
"Đó là vui vẻ," ông nói; "nó là gì?"
"Milk" Bobbie nói. "Chúng tôi đã không có bất kỳ dụng nước"
"Bạn là một anh y tá vui vẻ tốt", Jim nói.
"Tôi làm điều đó cho mẹ đôi khi," nói Bobbie- "không sữa, tất nhiên, nhưng mùi hương, hoặc dấm và nước. Tôi nói, tôi phải đặt nến ra ngay bây giờ, bởi vì có mayn't đủ của một khác để giúp bạn ra ngoài bằng.
"" George, "ông nói," bạn nghĩ về tất cả mọi thứ.
"Bobbie thổi. Ra đi ngọn nến. Bạn không có ý tưởng làm thế nào đen mượt bóng tối đã.
"Tôi nói, Bobbie," một giọng nói thông qua bóng tối ", không phải là bạn sợ bóng tối?"
"Không, không phải là rất, đó là-"
"Chúng ta hãy nắm tay, "chú bé nói, và nó đã thực sự khá tốt của anh, bởi vì anh ấy giống như hầu hết các chàng trai của tuổi tác và ghét tất cả những mã vật chất của tình cảm, như hôn và cầm tay. . Ông kêu gọi tất cả những điều đó "pawings," và sự căm ghét chúng
Bóng tối đã chịu đựng nhiều hơn để Bobbie bây giờ mà bàn tay của cô đã được tổ chức trong tay thô lớn của người bị đỏ jerseyed; và anh, giữ ít mịn chân nóng bỏng của nàng, đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng ông đã không nhớ nó rất nhiều như anh mong đợi. Cô đã cố gắng để nói chuyện, để giải trí anh, và "lấy tâm trí của mình ra" những đau khổ của mình, nhưng nó là rất khó khăn để đi vào nói chuyện trong bóng tối, và hiện nay họ đã tìm thấy chính mình trong một sự im lặng, chỉ bị phá vỡ ngay bây giờ và sau đó bởi a-
" Tất cả các bạn phải, Bobbie?
"hoặc An-"
Tôi sợ nó làm tổn thương bạn hết sức nhất, Jim. Tôi rất xin lỗi.
"Và nó rất lạnh.
Peter và Phyllis tramped xuống con đường dài của đường hầm về phía ánh sáng ban ngày, các nến mỡ nhỏ giọt trên những ngón tay của Peter. Không có tai nạn, trừ khi bạn đếm Phyllis của bắt choàng của cô trên một dây, và rách dài, khe răng cưa trong nó, và vấp ngã trên dây giày của mình khi nó đến hoàn tác, hoặc đi xuống trên tay và đầu gối của cô, tất cả bốn trong số đó được chăn thả .
"Không có kết thúc để đường hầm này," Phyllis nói-và thực sự nó không có vẻ rất rất dài.
"Gắn bó với nó," Peter nói; "mọi thứ đều có một kết thúc, và bạn nhận được để nó nếu bạn chỉ giữ tất cả về."
Đó là hoàn toàn đúng, nếu bạn đến với suy nghĩ của nó, và một điều hữu ích để nhớ ở mùa giải khó khăn, chẳng hạn như bệnh sởi, số học, áp đặt , và những lần khi bạn đang ở trong ô nhục, và cảm thấy như thể không có ai có thể yêu em một lần nữa, và bạn có thể không bao giờ không bao giờ một lần nữa-yêu ai.
"Hurray," ông Peter, đột nhiên, "có sự kết thúc của tunnel- trông giống như một pin lỗ trong một chút của giấy đen, phải không?
"Các pin-hole có đèn lớn màu xanh nằm dọc theo hai bên của đường hầm. Các em có thể nhìn thấy con đường sỏi mà nằm ở phía trước của họ; không khí đã tăng nóng hơn và ngọt ngào hơn. Một hai mươi bước và họ đã ra trong ánh nắng vui mừng tốt với các cây xanh trên cả hai mặt.
Phyllis hít một hơi thở dài.
"Tôi sẽ không bao giờ đi vào một đường hầm nữa miễn là bao giờ tôi sống,
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: