How is he?

How is he?" The soft voice pulled K

How is he?" The soft voice pulled Kirishima back from his own thought.

"Asami-sama is well," he answered absentmindedly.

The boy laughed resentfully. "I am so angry at him these last two days that I can't think of anything else. And he isn't affected at all."

Oh. He gave the wrong answer, did he not? "Well, now that I think about it, Asami-sama looked distracted and he made mistakes in his works," he quickly fixed his answer.

Takaba-sama chuckled dryly, knowing his obvious attempt to save his boss' ass from the boy's anger. "Ryu doesn't make mistake in his works. Ever. But you will do anything for him, even lying, won't you, Kirishima?"

He shrugged. There was no use to pretend anymore. "I will but I didn't lie to you when I told you about my sister."

The boy didn't say anything to that.

"Asami-sama can be very difficult to understand. But he is a good person in his own way. Whatever he did, he did it for you. I know it is hard for you to believe at the moment. I..."

Shit. What was he doing now, trying to defend Asami-sama in front of his boss' lover? Didn't he tell Haruka to stay away from this affair? Why can't he do the same?

The boy's easy laugh stopped his remorse. For the first time that evening, Takaba-sama didn't sound so bitter.

"No one will devote his or her life so willingly to a person who is bad, Kirishima. But Ryu has at least two persons who will die for him willingly. I believe that he can't be all that bad to be able to gain Suoh's and your trust. Don't worry. I love him way too much to hate him forever. But I need more time to calm down, okay?"

Too speechless to answer, Kirishima merely nodded.

"And stop ringing the bell, you jerk. Use your own key!"

Shaking his head, he explained, "I can't. Asami-sama told us to respect your space for now and-"

"Yeah. Yeah. And you will do whatever he said exactly to the last letter."

"He also told me to tell you that he will have a business trip for a few days. He will leave in a few hours but he will be back soon. He wanted me to remind you that you can always call him anytime. Anytime, he said. Of course, you can also call me if you prefer. But I need to strongly emphasize that when he said anytime it meant that you-"

"Fine. Fine. I got what he meant. He wanted me to call him as soon as I calm down. Actually, It will be easier for both of us if he just come and tell me himself. Nevermind. I promise I will do it, okay? Now, get out!" The smile softened the harsh words. "I am so tired. I want to clean the house a bit then go to sleep."

He was at the door when the boy called him softly, "Kirishima?"

He stopped and turned around.

"Thank you. You are a good friend."

The simple appreciation was enough for him. Kirishima felt something intangible choking his throat and he couldn't say anything without sounding like he was going to cry. So he bowed low in respect to Asami Ryuichi's partner and left the penthouse without another words.

8.12 PM, around 6 hours before Akihito met Emi

"Urghh," Kou grumbled while rubbing the back of his head.

What was going on? He was lying on a hard, cold concrete floor. His head hurt like hell. And his entire body ached.

Kou remembered walking behind Arata into a building, one that was specified in the text message. It was so quiet inside that he could hear the sound of cockroaches and rats scattering away from them. The air was damp and the foul smell of urine and something rotten instantly invaded his nerves. He moved carefully, trying as much as he could to not touching anything that looked suspiciously disgusting.

Then everything went blank.

"Kou. Kou. Are you okay?" Arata's voice sounded far and worried. Where was he?

"Arata?" He tried to talk but his own voice was rasp and hoarse. "What happened?"

"You were hit. Don't you remember?" Arata whispered in concern.

Hit? By who...?

The image of Arata's sister, unconscious and chained into a column in the middle of the vast empty warehouse, came to Kou. He recalled seeing Arata run to his sister. Then...nothing. He couldn't remember a thing.

"Ah, you finally woke up. Kou, isn't it? Arata told me your name. In fact, he told me everything. He is such a nice guy, isn't he?"

Slowly, Kou's eyes adjusted to the dimmed lighting. He could see Arata sitting on the floor, holding the unconscious Mariko tightly in his arms as if to protect her from any harm. Another person sat on a chair beside him, stroking his friend's hair gently.

Blinking, he asked, "Who are you? You looked like Akihito, but you are not him."

The laugh was girly and sweet. It turned Kou's stomach until he felt like puking. Well, Kou had never like candies and sweets since he was young. So, he believed it was understandable that this girl's way-too-sweet voice freaked him out instead of calming him down.

When he tried to bring himself up so he could face whoever this person was with more dignity, he realized that his ankles were chained to another column, separating him a few meters away from his friends. He yanked it and his heart sank. The chain was solid steel. There was no way he could get out of it without proper tools.

"Finally, someone who can differentiate me from that boy. You are the first, you know," the compliment brought his attention back to the girl sitting on the chair.

Ignoring that stupid chain for now, Kou snorted. "Akihito and I have known each other since we were in elementary school. Even if I want to, I won't be able to mistaken someone else for him. Who on earth are you? Why am I chained to this stupid thing?"

Kou couldn't miss the way Arata flinched at his rude tone. Whatever happened while he was unconscious, it made his friend afraid of this girl. Arata didn't even dare to get away from her casual-but-not-too-casual touches. Kou noticed dark bruise below Arata's left eye and a trace of blood at the corner of his lips.

"I told Arata to come here alone. But now that you were here uninvited, Kou, I need to do something about it, don't I?
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ông ấy thế nào?" Tiếng nói mềm kéo Kirishima trở lại từ suy nghĩ riêng của mình."Asami-sama là tốt," ông trả lời absentmindedly.Cậu bé cười resentfully. "Tôi là như vậy tức giận lúc anh ta hai ngày cuối cùng mà tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác. "Và ông không phải là bị ảnh hưởng ở tất cả."Ôi. Ông đã cho câu trả lời sai, đúng không? "Vâng, bây giờ mà tôi nghĩ về nó, Asami-sama nhìn bị phân tâm và ông đã sai lầm trong tác phẩm của ông," ông nhanh chóng cố định câu trả lời của mình.Takaba-sama chuckled tỏ, biết rõ ràng của mình, cố gắng để lưu ass của ông chủ của mình từ sự tức giận của cậu bé. "Ryu không làm cho sai lầm trong tác phẩm của ông. Bao giờ hết. "Nhưng bạn sẽ làm bất cứ điều gì cho anh ta, ngay cả nói dối, phải không, Kirishima?"Ông shrugged. Có là không có sử dụng để giả vờ nữa. "Tôi sẽ nhưng tôi đã không nói dối với bạn khi tôi nói với bạn về chị em của tôi."Cậu bé đã không nói bất cứ điều gì đó."Asami-sama có thể rất khó hiểu. Nhưng ông là một người tốt theo cách riêng của mình. Bất cứ điều gì ông đã làm, ông đã làm nó cho bạn. Tôi biết thật khó để bạn có thể tin rằng tại thời điểm này. I..."Chết tiệt. Ông làm gì bây giờ, cố gắng để bảo vệ Asami-sama ở phía trước của người yêu của ông chủ của mình? Ông không cho biết Haruka tránh xa vụ này? Tại sao ông không thể làm như vậy?Cười dễ dàng của cậu bé dừng lại hối lỗi của mình. Lần đầu tiên tối hôm đó, Takaba-sama không âm thanh như vậy cay đắng."Không ai sẽ cống hiến cuộc sống của mình để sẵn sàng cho một người xấu, Kirishima. Nhưng Ryu có ít nhất hai người sẽ chết vì anh ta sẵn sàng. Tôi tin rằng ông không thể có tất cả những gì xấu để có thể đạt được của Nanano và tin tưởng của bạn. Đừng lo lắng. Tôi yêu anh ấy cách quá nhiều để ghét anh ta mãi mãi. "Nhưng tôi cần thêm thời gian để bình tĩnh xuống, được chứ?"Quá không nói nên lời để trả lời, Kirishima chỉ gật đầu."Và ngừng đổ chuông chuông, bạn giật. Sử dụng khóa riêng của bạn!"Lắc đầu, ông giải thích, "tôi không thể. Asami-sama nói với chúng tôi để tôn trọng không gian của bạn bây giờ và -""có. Có. "Và bạn sẽ làm bất cứ điều gì ông nói chính xác để lá thư cuối cùng.""Ông cũng nói với tôi để cho bạn biết rằng ông sẽ có một chuyến đi kinh doanh cho một vài ngày. Ông sẽ để lại trong một vài giờ, nhưng ông sẽ trở lại sớm. Ông muốn tôi để nhắc nhở bạn rằng bạn có thể luôn luôn gọi anh ta bất cứ lúc nào. Bất cứ lúc nào, ông nói. Tất nhiên, bạn cũng có thể gọi tôi nếu bạn thích. Nhưng tôi cần phải mạnh mẽ nhấn mạnh rằng khi ông nói bất cứ lúc nào nó có nghĩa rằng bạn-""Tốt. Mỹ. Tôi có những gì ông có nghĩa. Ông muốn tôi gọi anh ta ngay sau khi tôi bình tĩnh lại. Trên thực tế, nó sẽ dễ dàng hơn cho cả hai chúng tôi nếu ông chỉ cần đi và cho tôi biết mình. Nevermind. Tôi hứa tôi sẽ làm điều đó, được chứ? Bây giờ, có được!" Những nụ cười làm mềm từ khắc nghiệt. "Tôi rất mệt mỏi. Tôi muốn làm sạch nhà một chút sau đó đi vào giấc ngủ."Ông đã ở cửa khi cậu bé gọi là ông nhẹ nhàng, "Kirishima?"Ông dừng lại và quay lại."Cảm ơn bạn. Bạn là một người bạn tốt."Sự đánh giá cao đơn giản là đủ cho anh ta. Kirishima cảm thấy một cái gì đó vô hình nghẹt thở cổ họng của ông và ông không thể nói bất cứ điều gì mà không sounding như ông ấy khóc. Vì vậy, ông cúi thấp đối với đối tác của Asami Ryuichi và để lại penthouse mà không có một từ.8,12 PM, khoảng 6 giờ trước khi Akihito gặp Emi"Urghh," Kou grumbled trong khi cọ xát ở mặt sau của đầu.Những gì đã xảy ra? Ông nằm trên sàn bê tông cứng, lạnh. Đầu đau như địa ngục. Và toàn bộ cơ thể của mình ached.Kou nhớ đi bộ đằng sau Arata vào một tòa nhà, một trong đó đã được chỉ định trong tin nhắn văn bản. Nó đã rất yên tĩnh bên trong rằng ông có thể nghe thấy những âm thanh của gián và chuột phân tán ra khỏi chúng. Không khí được ẩm ướt và mùi hôi của nước tiểu và một cái gì đó thối ngay lập tức xâm chiếm dây thần kinh của mình. Ông di chuyển một cách cẩn thận, cố gắng càng nhiều càng tốt, ông có thể không chạm vào bất cứ điều gì mà nhìn đáng ngờ kinh tởm.Sau đó, tất cả mọi thứ đã đi trống."Kou. Kou. Có sao không?" Giọng nói của Arata nghe đến nay và lo lắng. Nơi là ông?"Arata?" Ông đã cố gắng để nói chuyện nhưng tiếng nói của riêng của mình là rasp và hoarse. "Những gì đã xảy ra?""Bạn đã được nhấn. Không bạn có nhớ?" Arata thì thầm vào mối quan tâm.Nhấn? Bởi những người...?Hình ảnh của em gái của Arata, vô thức và xích vào một cột ở giữa các nhà kho trống rộng lớn, đến Kou. Ông nhớ lại nhìn thấy Arata chạy để chị em của mình. Sau đó... không có gì. Ông không thể nhớ một điều."Ah, bạn cuối cùng thức dậy. Kou, không phải là nó? Arata nói với tôi tên của bạn. Trong thực tế, ông nói với tôi tất cả mọi thứ. Ông là một chàng đẹp, không phải là ông?"Slowly, Kou's eyes adjusted to the dimmed lighting. He could see Arata sitting on the floor, holding the unconscious Mariko tightly in his arms as if to protect her from any harm. Another person sat on a chair beside him, stroking his friend's hair gently.Blinking, he asked, "Who are you? You looked like Akihito, but you are not him."The laugh was girly and sweet. It turned Kou's stomach until he felt like puking. Well, Kou had never like candies and sweets since he was young. So, he believed it was understandable that this girl's way-too-sweet voice freaked him out instead of calming him down.When he tried to bring himself up so he could face whoever this person was with more dignity, he realized that his ankles were chained to another column, separating him a few meters away from his friends. He yanked it and his heart sank. The chain was solid steel. There was no way he could get out of it without proper tools."Finally, someone who can differentiate me from that boy. You are the first, you know," the compliment brought his attention back to the girl sitting on the chair.Ignoring that stupid chain for now, Kou snorted. "Akihito and I have known each other since we were in elementary school. Even if I want to, I won't be able to mistaken someone else for him. Who on earth are you? Why am I chained to this stupid thing?"Kou không thể bỏ lỡ một cách Arata flinched lúc giai điệu thô lỗ của ông. Bất cứ điều gì đã xảy ra trong khi ông là vô thức, nó làm cho người bạn của ông sợ của cô gái này. Arata thậm chí không dám để có được ra khỏi cô chạm ngẫu nhiên-nhưng-không-quá-giản dị. Kou nhận thấy các vết bầm tối dưới mắt trái của Arata và một dấu vết của máu ở góc của đôi môi của mình."Tôi đã nói với Arata đến đây một mình. Nhưng bây giờ mà bạn có ở đây không mời, Kou, tôi cần phải làm điều gì đó về nó, tôi không?
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: