As soon as his former friends were out of sight, Harry ran up to Nevil dịch - As soon as his former friends were out of sight, Harry ran up to Nevil Việt làm thế nào để nói

As soon as his former friends were

As soon as his former friends were out of sight, Harry ran up to Neville, who was still sitting on the floor and holding a hand over his bleeding nose.

"Merlin, Neville!" – he exclaimed, as he dropped onto his knees next to the mentioned blond – "Are you okay? Do you want me to take you to the Hospital Wing?" – Harry rambled anxiously as he looked at the other boy's clearly broken nose.

Neville gave him a pained smile and with a bit of help from Harry got onto his feet:

"No, it's just a broken nose, though it hurts like hell." – the blond gestures to the classroom – "Go to DADA, Harry. I'll manage in my own."

Potter wanted to protest, but then he decides that Neville knows what he's doing. Still he asks one more time just to be sure:

"Are you certain? This happened because of me, taking you to the hospital wind is the least I can do… "

The Longbottom heir gave Harry a stern glare, or as stern as one could manage with a broken nose:

"Yes, I'm sure. Just make sure to take notes for me."

Feeling appropriately chastised, the green eyed boy hurried to class, making it just before the professor. He looked around the room, noting that there were only two available seats. One between Ron and Hermione and one beside the Slytherin girl who was always running after Draco, Pansy, Harry recalled. As much as he didn't wish to sit with the unknown girl, not sure how she would react, he knew for sure that if he were to chance sitting with his ex-friends, he would definitely do something he would regret in the future, like punching Ron. Thus he made his way to the first row of desks and much to the surprise of everyone in the class settled next to the Slytherin girl who was also staring at him in bewilderment.


As Potter dropped into the seat next to her, Pansy Parkinson stared at him incredulously:

"Potter, you do realize your two sidekicks are on the other side of the room, right?" – she enquires haughtily.

Harry shifted a bit in his seat as he glanced at the girl beside him:

"True, however it was not you who just now gave Neville a bloody nose in the corridor, so excuse me if I think you're better company." – he said, glancing at the idiot and know-it-all who were also staring at him incredulously. His voice was soft, but with a hard edge to it.

Pansy blinked as she processed the information given to her:

"Oh? So then you finally saw that you dear Weasley is actually an uncouth idiot who prefers to deal with his problems with his fists?" – she queried as she studied the boy next to her.

Harry blinked at her, confusion marring his features. Even though he pretty much despised the boy for spying on him and now for bullying Neville, he couldn't understand why the Slytherin girl would say that:

"Huh? What do you mean by that?"

Parkinson rolled her eyes, as she twirled a strand of her black curls around her finger:

"Oh well, it's practically common knowledge. We, the pureblood children that is, almost grew up together. All our parents know each other and we spent quite a lot of time around each other. Even though the Weasleys are blood traitors, their mother kept coming over as well, bringing the children, mostly Ronald and then his sister, with her. And well, being a blood traitor's child, especially a poor one is really not that great an achievement…" – she paused as she glanced around the room to see if the professor arrived or not – "… I can't say any of us made it easy for them to fit in, but none of us actually went out of our way to make them feel unwelcome either. We were neutral you could say. We all had some classes together, to teach us the basics before we went to Hogwarts…"

Harry listened to Pansy with something akin to jealousy. At least half of his classmates knew each other before coming to Hogwarts, they didn't have to work as hard as the others to fit in.

"… The only kid I can name who never liked them was Draco, though you should ask him yourself if you want to know his reasons. One day after the tutor left, Ron simply attacked Draco out of the blue. There was no reason for it as far as I'm aware. The Patil twins, who were the closest to them tried to separate the two, Ron pushed them away so hard that Padma hit her head on the edge of a table. Draco backed away from Ron and went to help the girl, when Ron jumped him from behind. They kept at it until the parents arrived. Since that day the Weasleys became unwelcome among the pureblood families."

As Pansy became silent again, Harry could barely stop himself from freaking out. This was very far from anything he expected to hear. This sort of violence was unusual. Harry could understand that much even though he was just a 12 year old kid. Anything else he wanted to ask Pansy would have to wait though, since the professor finally arrived.

"Hello, my darling students!" – exclaimed the man. He was clad in golden robes and had blond hair. Both the robes and the hair seemed to glitter. Harry shuddered both at the professor's overly cheerful voice and his utterly ridiculous robes, which were even worse than Dumbledore's as unbelievable as that was.

"As you may already know, my name is Gilderoy Lockhart and this year I'll be your Defence Against the Dark Arts teacher." – he flashed them a smile which so white that it made Harry that it was somehow charmed. He glanced at Pansy and saw that the girl was similarly disgusted. This made him feel better and he turned his attention back to the man who was sure to become his worst nightmare.

"… I do hope that you've read the first book on the list, which is called 'The Magical Me', at least once by now. Thus I will now quiz you on the knowledge you've gathered from the book."

Harry made a disgusted face, which made Pansy snicker next to him. The boy looked at the three pages long test and had a feeling that this year's defence teacher was even worse than Quirrel.

With a disgusted sigh he begins filling out the test.

[1) When was Gilderoy Lockhart born?

- Em… sometime in the last century…

2) What is his favorite color?

- Most likely neon pink.

3) What was G.L.'s first book?

- 101 ways to become a pompous git.

4) What ways to get attention of the public to oneself are described in 'The Magical Me'?

- Run around in the nude, wear gold or neon pink robes; charm your smile to blind people around you; resemble a peacock; believe oneself to be the greatest thing since Merlin;

5) What is G.L.' biggest dream?

- to be forever known as the wizard with the worst fashion sense ever.]

And the questions went on and on, the next more ridiculous than the previous one. At the 30th question, which was 'Who is G.L.'s idol?', Harry had to actually spend a few minutes thinking, before scribbling down his answer 'Gwineth the Glamorous'. Obviously that wasn't all that interesting an answer, especially since the boy couldn't quite recall who that Gwineth was, but Harry was very close to being mentally exhausted, thus he couldn't care less about providing a humorous answer.


When the lesson was over, Harry hurried out of the classroom, eager to catch up with Pansy and grill the girl for some more information. Also, he thought, he would have to check up on Neville and see if his friend was up to taking the afternoon classes. His plans, however, were cut short when Ron and Hermione appeared in front of him, both with accusing frowns on their faces. Hermione was the first to speak:

"Harry, why didn't you sit with us? Didn't you notice that we saved you a place?"

"Yeah, mate, what's with sitting with those slimy snakes?" – came Ron's much less subtle and very much accusing voice.

Harry bristled at the tone of his ex-best mate, though the carrot top was not aware of the change of his status yet, and narrow his emerald green eyes:

"I don't see how it's any of your business where I choose to sit in class, Ron."

The Weasley blinked stupidly:

"But Slytherins! You know they're slimy, evil, disgusting scum! Why would you…"

The Potter heir interrupted the idiot before he went on a rant about the Slytherin house:

"I know no such thing. The only opinion about Slytherins that's often repeated is your own."

Hermione frowned at him, trying to figure out why he was behaving so differently from the boy they got to know last year. She studied his appearance and blinked a few times at the differences she noted:

"Those are very nice robes, " – she said and caused Harry to roll his eyes at the girl. Her words also drew Weasley's eyes to the said robes:

"What's with you dressing like a stuck up pureblood?" – the ginger head asked incredulously with a very evident streak of anger and jealousy in his voice.

Harry snorted at that and deftly walked around the two idiots:

"I really have no time for your nonsense, Ron. I need to go check up on Neville." – he bit out as he began his track to the Gryffindor tower, intent on not thinking about the unpleasant confrontation, though to be perfectly honest it could hardly be even called a real confrontation, more like a small spat.


When he entered his room in the Tower, he immediately spotted Neville. The other boy was lying on the bed and reading a book on Herbology, probably a much more difficult volume than their textbook. Harry was relieved to see that his friend's nose was back to normal. He went to lie down on his own bed:

"Well, it seems that my worry was indeed not really necessary." – he said – "I'm sorry if I seemed overbearing."

Longbottom gave Harry a small cheerful smile:

"It's okay. Actually it was rather refreshing to have someone worry about me that way. I mean Gran was always attentive, but she's always trying to mold me into a clone of Dad, so it's not exactly the same thing I think. SO, how's our new DADA professor?"

The mention of the golden haired menace made Harry grimace:

"You truly didn't miss anything important. Our teacher is Gilderoy Lockhart. And we spent the lesson filling out a three page quiz about his book 'The Magical Me
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ngay sau khi bạn bè cũ của mình đã ra khỏi cảnh, Harry chạy lên để Neville, những người vẫn còn ngồi trên sàn nhà và giữ một bàn tay trên mũi chảy máu của mình."Merlin, Neville!"-ông kêu lên, khi ông bỏ lên đầu gối của mình bên cạnh tóc vàng được đề cập-"là bạn ổn chứ? Bạn có muốn tôi để đưa bạn đến bệnh viện cánh?"-Harry rambled lo âu khi ông nhìn của cậu bé khác rõ ràng bị hỏng mũi.Neville đã cho anh ta một đau đớn nụ cười và với một chút giúp đỡ từ Harry đã lên đôi chân của mình:"Không, đó là chỉ là một mũi bị hỏng, mặc dù nó đau như địa ngục."-những cử chỉ vàng để lớp học-"đi đến DADA, Harry. Tôi sẽ quản lý của riêng tôi."Potter muốn để phản đối, nhưng sau đó ông quyết định rằng Neville biết những gì ông làm. Vẫn còn ông đã yêu cầu một lần nữa chỉ để chắc chắn:"Bạn có chắc? Điều này xảy ra vì tôi, đưa cậu đến bệnh viện gió là ít nhất tôi có thể làm... "Người thừa kế Longbottom đã cho Harry một lóa nghiêm khắc, hoặc đuôi như một trong những có thể quản lý với một mũi bị hỏng:"Vâng, tôi là chắc chắn. Chỉ cần chắc chắn để ghi chép cho tôi."Cảm giác một cách thích hợp chastised, màu xanh lá cây mắt boy vội vã đến lớp, làm cho nó ngay trước khi các giáo sư. Ông nhìn xung quanh phòng, ghi nhận rằng đã có chỉ có hai chỗ ngồi có sẵn. Một giữa Ron và Hermione và một bên cạnh cô gái Slytherin luôn luôn chạy sau khi Draco, Pansy, Harry nhớ lại. Càng nhiều càng tốt, ông không muốn ngồi với các cô gái không rõ, không chắc chắn làm thế nào nó sẽ phản ứng, ông biết chắc chắn rằng nếu ông đã có thể có ngồi với bạn bè cũ của mình, ông chắc chắn sẽ làm một cái gì đó ông sẽ hối tiếc trong tương lai, như đấm Ron. Do đó ông thực hiện theo cách của mình vào dòng đầu tiên của bàn làm việc và nhiều để sự ngạc nhiên của tất cả mọi người trong lớp định cư bên cạnh cô gái Slytherin cũng nhìn chằm chằm vào anh ta vào bewilderment.Như Potter bỏ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, Pansy Parkinson stared lúc anh ta incredulously:"Potter, bạn nhận ra của bạn hai sidekicks phía bên kia của căn phòng, phải không?"-cô thắc hãnh.Harry chuyển một chút ở chỗ ngồi của mình như ông liếc nhìn cô gái bên cạnh ông:"Đúng, Tuy nhiên nó đã không bạn đã chỉ bây giờ cho Neville đẫm máu mũi trong hành lang, vì vậy xin lỗi nếu tôi nghĩ rằng bạn đang tốt hơn công ty."-ông nói, glancing tại các idiot và know-it-all đã cũng nhìn chằm chằm vào anh ta incredulously. Tiếng nói của ông là mềm, nhưng với một cạnh khó khăn với nó.Pansy blinked khi cô xử lý thông tin cho cô ấy:"Oh? Vì vậy, sau đó bạn cuối cùng đã thấy rằng bạn yêu Weasley là thực sự là một idiot uncouth người thích để đối phó với vấn đề của mình với nắm tay của mình?"-cô truy vấn như cô đã học cậu bé bên cạnh cô ấy.Harry blinked vào cô ấy, sự nhầm lẫn marring tính năng của mình. Mặc dù ông khá nhiều khinh thường cậu bé cho gián điệp về anh ta và bây giờ cho bắt nạt Neville, ông không thể hiểu tại sao cô gái Slytherin sẽ nói rằng:"Huh? Những gì làm bạn có nghĩa là bởi đó?"Parkinson cán đôi mắt của cô, như cô twirled một sợi lọn tóc đen của cô xung quanh ngón tay của mình:"Oh, đó là thực tế phổ biến kiến thức. Chúng tôi, trẻ em pureblood có nghĩa là, gần như lớn lên cùng nhau. Tất cả chúng tôi cha mẹ biết lẫn nhau và chúng tôi đã dành khá nhiều thời gian xung quanh nhau. Mặc dù các Weasleys là kẻ phản bội máu, mẹ giữ đến hơn là tốt, mang lại cho trẻ em, chủ yếu là Ronald và sau đó là em gái của mình, với cô ấy. "Và tốt, là một kẻ phản bội máu của trẻ em, đặc biệt là một trong những người nghèo là thực sự không phải là tuyệt vời một thành tích..."-cô tạm dừng khi cô liếc nhìn xung quanh phòng để xem nếu các giáo sư đến hay không-"... Tôi không thể nói bất kỳ người trong chúng ta đã làm cho nó dễ dàng cho họ để phù hợp với, nhưng không ai trong chúng ta thực sự đã đi trên con đường của chúng tôi để làm cho họ cảm thấy không mời mà một trong hai. Chúng tôi đã được trung lập bạn có thể nói. Chúng ta đều có một số lớp học với nhau, để dạy chúng ta những điều cơ bản trước khi chúng tôi đã đi đến trường Hogwarts..."Harry đã nghe Pansy với một cái gì đó giống như ghen tuông. Ít nhất một nửa số bạn học của mình quen biết nhau trước khi đến trường Hogwarts, họ không phải làm việc chăm chỉ như những người khác để phù hợp với."… The only kid I can name who never liked them was Draco, though you should ask him yourself if you want to know his reasons. One day after the tutor left, Ron simply attacked Draco out of the blue. There was no reason for it as far as I'm aware. The Patil twins, who were the closest to them tried to separate the two, Ron pushed them away so hard that Padma hit her head on the edge of a table. Draco backed away from Ron and went to help the girl, when Ron jumped him from behind. They kept at it until the parents arrived. Since that day the Weasleys became unwelcome among the pureblood families."As Pansy became silent again, Harry could barely stop himself from freaking out. This was very far from anything he expected to hear. This sort of violence was unusual. Harry could understand that much even though he was just a 12 year old kid. Anything else he wanted to ask Pansy would have to wait though, since the professor finally arrived."Hello, my darling students!" – exclaimed the man. He was clad in golden robes and had blond hair. Both the robes and the hair seemed to glitter. Harry shuddered both at the professor's overly cheerful voice and his utterly ridiculous robes, which were even worse than Dumbledore's as unbelievable as that was."As you may already know, my name is Gilderoy Lockhart and this year I'll be your Defence Against the Dark Arts teacher." – he flashed them a smile which so white that it made Harry that it was somehow charmed. He glanced at Pansy and saw that the girl was similarly disgusted. This made him feel better and he turned his attention back to the man who was sure to become his worst nightmare."… I do hope that you've read the first book on the list, which is called 'The Magical Me', at least once by now. Thus I will now quiz you on the knowledge you've gathered from the book."Harry made a disgusted face, which made Pansy snicker next to him. The boy looked at the three pages long test and had a feeling that this year's defence teacher was even worse than Quirrel.With a disgusted sigh he begins filling out the test.[1) When was Gilderoy Lockhart born?- Em… sometime in the last century…2) What is his favorite color?- Most likely neon pink.3) What was G.L.'s first book?- 101 ways to become a pompous git.4) What ways to get attention of the public to oneself are described in 'The Magical Me'?- Run around in the nude, wear gold or neon pink robes; charm your smile to blind people around you; resemble a peacock; believe oneself to be the greatest thing since Merlin;5) What is G.L.' biggest dream?- to be forever known as the wizard with the worst fashion sense ever.]And the questions went on and on, the next more ridiculous than the previous one. At the 30th question, which was 'Who is G.L.'s idol?', Harry had to actually spend a few minutes thinking, before scribbling down his answer 'Gwineth the Glamorous'. Obviously that wasn't all that interesting an answer, especially since the boy couldn't quite recall who that Gwineth was, but Harry was very close to being mentally exhausted, thus he couldn't care less about providing a humorous answer.When the lesson was over, Harry hurried out of the classroom, eager to catch up with Pansy and grill the girl for some more information. Also, he thought, he would have to check up on Neville and see if his friend was up to taking the afternoon classes. His plans, however, were cut short when Ron and Hermione appeared in front of him, both with accusing frowns on their faces. Hermione was the first to speak:"Harry, why didn't you sit with us? Didn't you notice that we saved you a place?""Yeah, mate, what's with sitting with those slimy snakes?" – came Ron's much less subtle and very much accusing voice.Harry bristled at the tone of his ex-best mate, though the carrot top was not aware of the change of his status yet, and narrow his emerald green eyes:"I don't see how it's any of your business where I choose to sit in class, Ron."The Weasley blinked stupidly:"But Slytherins! You know they're slimy, evil, disgusting scum! Why would you…"The Potter heir interrupted the idiot before he went on a rant about the Slytherin house:"I know no such thing. The only opinion about Slytherins that's often repeated is your own."Hermione frowned at him, trying to figure out why he was behaving so differently from the boy they got to know last year. She studied his appearance and blinked a few times at the differences she noted:"Those are very nice robes, " – she said and caused Harry to roll his eyes at the girl. Her words also drew Weasley's eyes to the said robes:"What's with you dressing like a stuck up pureblood?" – the ginger head asked incredulously with a very evident streak of anger and jealousy in his voice.Harry snorted at that and deftly walked around the two idiots:"I really have no time for your nonsense, Ron. I need to go check up on Neville." – he bit out as he began his track to the Gryffindor tower, intent on not thinking about the unpleasant confrontation, though to be perfectly honest it could hardly be even called a real confrontation, more like a small spat.When he entered his room in the Tower, he immediately spotted Neville. The other boy was lying on the bed and reading a book on Herbology, probably a much more difficult volume than their textbook. Harry was relieved to see that his friend's nose was back to normal. He went to lie down on his own bed:"Well, it seems that my worry was indeed not really necessary." – he said – "I'm sorry if I seemed overbearing."Longbottom gave Harry a small cheerful smile:"It's okay. Actually it was rather refreshing to have someone worry about me that way. I mean Gran was always attentive, but she's always trying to mold me into a clone of Dad, so it's not exactly the same thing I think. SO, how's our new DADA professor?"The mention of the golden haired menace made Harry grimace:"You truly didn't miss anything important. Our teacher is Gilderoy Lockhart. And we spent the lesson filling out a three page quiz about his book 'The Magical Me
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ngay khi bạn bè cũ của mình đã ra khỏi tầm mắt, Harry chạy đến Neville, người vẫn đang ngồi trên sàn nhà và giữ một bàn tay lên mũi chảy máu của mình. "Merlin, Neville!" - Ông kêu lên, khi ông rơi xuống đầu gối của mình bên cạnh những đề cập đến vàng - "Em không sao chứ Bạn có muốn tôi đưa bạn đến bệnh viện Wing?" - Harry lan man lo lắng khi nhìn vào tấm rõ mũi cậu bé khác. Neville đã cho anh một nụ cười đau khổ và với một chút giúp đỡ từ Harry đã lên đôi chân của mình: "Không, nó chỉ là một cái mũi bị hỏng, mặc dù nó đau như địa ngục." - Những cử chỉ vàng đến lớp học - ". Tới DADA, Harry Tôi sẽ quản lý trong của riêng tôi." Potter muốn phản đối, nhưng sau đó ông quyết định rằng Neville biết anh đang làm gì. Tuy nhiên, ông hỏi một lần nữa chỉ để đảm bảo: "Anh có chắc chắn này đã xảy ra vì tôi, đưa bạn vào trong gió bệnh viện là ít nhất tôi có thể làm ...?" Các Longbottom người thừa kế đã cho Harry một cái nhìn đầy nghiêm khắc, hoặc là nghiêm khắc như một có thể quản lý với một cái mũi bị hỏng: ".. Vâng, tôi chắc chắn rằng Chỉ cần chắc chắn để ghi chép cho tôi" Cảm thấy thích hợp trừng phạt, cậu bé có đôi mắt xanh vội vã đến lớp, làm cho nó ngay trước khi các giáo sư. Ông nhìn quanh căn phòng, lưu ý rằng chỉ có hai chỗ ngồi có sẵn. Một giữa Ron và Hermione và một bên cạnh các cô gái Slytherin người luôn luôn chạy sau khi Draco, Pansy, Harry nhớ lại. Nhiều như anh không muốn ngồi với cô gái không rõ, không chắc chắn làm thế nào cô ấy sẽ phản ứng, anh biết chắc chắn rằng nếu anh ta đã có cơ hội ngồi với vợ cũ của bạn bè, anh chắc chắn sẽ làm điều gì đó anh sẽ hối tiếc trong tương lai , như đấm Ron. Vì vậy ông đã thực hiện theo cách của mình vào hàng đầu tiên của bàn và nhiều sự ngạc nhiên của tất cả mọi người trong lớp định cư bên cạnh các cô gái Slytherin người cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta hoang mang. Như Potter rơi vào chỗ ngồi bên cạnh cô, Pansy Parkinson nhìn chằm chằm vào ông ngờ vực: "? Potter, bạn nhận ra hai Nhóm tương tự của bạn đang ở phía bên kia của căn phòng, đúng" - Cô hỏi thăm ngạo nghễ. Harry chuyển một chút ở chỗ ngồi của mình như anh liếc nhìn cô gái bên cạnh anh: "Đúng vậy, tuy nhiên đó không phải là bạn của những người chỉ là bây giờ đã cho Neville chảy máu mũi trong hành lang, vì vậy tôi xin lỗi nếu tôi nghĩ rằng bạn đang công ty tốt hơn. " - Ông nói, liếc nhìn thằng ngốc và biết-it-tất cả những ai cũng đang nhìn chằm chằm vào anh một cách hoài nghi. Giọng anh thật nhẹ nhàng, nhưng với một cạnh cứng với nó. Pansy chớp mắt khi cô xử lý thông tin cho cô:? "Oh Vì vậy, sau đó cuối cùng bạn thấy rằng bạn thân yêu Weasley thực sự là một thằng ngốc thô kệch người thích để đối phó với các vấn đề của mình với của mình nắm đấm? " - Cô hỏi khi cô đã nghiên cứu các cậu bé bên cạnh cô ấy. Harry chớp mắt, sự nhầm lẫn marring tính năng của mình. Mặc dù anh ấy khá nhiều khinh cậu bé cho gián điệp vào anh ta và bây giờ cho bắt nạt Neville, ông không thể hiểu được lý do tại sao các cô gái Slytherin sẽ nói rằng: "? Huh bạn có ý nghĩa gì bởi điều đó" Parkinson trợn tròn mắt, như cô xoay một sợi lọn tóc đen của mình xung quanh ngón tay của mình:. "Oh tốt, đó là thực tế phổ biến kiến thức Chúng tôi, những con người thuần chủng đó là, hầu như lớn lên cùng nhau Tất cả các bậc cha mẹ của chúng tôi biết nhau, và chúng tôi đã dành khá nhiều thời gian xung quanh nhau.. Mặc dù các nhà Weasley là kẻ phản bội máu, mẹ của họ vẫn tiếp tục đến hơn là tốt, đưa trẻ em, chủ yếu là Ronald và sau đó em gái của mình, với cô ấy. Và tốt, là con một kẻ phản bội trong máu, đặc biệt là một người nghèo thực sự không phải là lớn một thành tựu ... "- cô dừng lại khi cô liếc nhìn xung quanh phòng để xem nếu các giáo sư đến hay không -" ... Tôi không thể nói bất kỳ của chúng tôi đã làm cho nó dễ dàng cho họ để phù hợp, nhưng không ai trong chúng ta thực sự đã đi ra khỏi con đường của chúng tôi để làm cho họ cảm thấy không được chào đón một trong hai. Chúng tôi là trung tính, bạn có thể nói. Tất cả chúng ta đã có một số lớp học với nhau, để dạy cho chúng ta những điều cơ bản trước khi chúng tôi đến trường Hogwarts ... "Harry nghe Pansy với một cái gì đó giống như sự ghen tuông. Ít nhất một nửa số bạn cùng lớp của mình biết nhau trước khi đến trường Hogwarts, họ không phải làm việc cật lực như những người khác để phù hợp. "... Những đứa trẻ duy nhất tôi có thể đặt tên cho những người không bao giờ thích chúng là Draco, mặc dù bạn nên hỏi anh ấy mình nếu bạn muốn biết lý do của mình. Một ngày sau khi gia sư để lại, Ron chỉ đơn giản tấn công Draco ra khỏi màu xanh. Không có lý do của nó như xa như tôi biết. Cặp sinh đôi Patil, những người gần nhất với họ cố gắng để tách biệt hai, Ron đẩy chúng đi khó khăn như vậy mà Padma va đầu vào cạnh của một bảng. Draco quay lưng lại Ron và đi đến giúp đỡ các cô gái, khi Ron nhảy anh từ phía sau. Họ lưu giữ tại đó cho đến khi cha mẹ đến . Kể từ ngày đó trở thành nhà Weasley không mong muốn trong những gia đình thuần chủng. "Như Pansy trở nên im lặng một lần nữa, Harry có thể hầu như không ngăn mình freaking ra. Điều này là rất xa bất cứ điều gì ông mong đợi để nghe. Điều này loại bạo lực là không bình thường. Harry có thể hiểu rằng nhiều mặc dù ông chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi. Bất cứ điều gì khác mà anh muốn hỏi Pansy sẽ phải chờ đợi mặc dù, kể từ khi giáo sư cuối cùng đã đến. "Hello, sinh viên yêu của tôi!" - Người đàn ông kêu lên. Ông đang ở trần mặc áo vàng và có mái tóc vàng hoe. Cả áo và mái tóc dường như long lanh. Harry rùng mình ở cả giọng nói quá vui vẻ của giáo sư và áo choàng hoàn toàn vô lý của mình, mà thậm chí còn tồi tệ hơn của cụ Dumbledore như không thể tin được vì đó là. "Như các bạn đã biết, tôi tên là Gilderoy Lockhart và năm nay tôi sẽ được Quốc phòng của bạn chống lại các nghệ thuật hắc ám giáo viên. " - Ông lóe lên cho họ một nụ cười mà trắng lóa khiến nó làm cho Harry rằng nó đã bằng cách nào đó quyến rũ. Anh liếc nhìn Pansy và thấy rằng cô gái đã chán ghét tương tự. Điều này làm cho anh ta cảm thấy tốt hơn và ông đã chuyển sự chú ý của mình trở lại với người đàn ông chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình. "... Tôi hy vọng rằng bạn đã đọc cuốn sách đầu tiên trong danh sách, được gọi là" The Magical Me ', tại ít nhất một lần bây giờ. Vì vậy, tôi bây giờ sẽ hỏi bạn về những kiến thức bạn đã thu thập được từ cuốn sách. "Harry làm bộ mặt ghê tởm, khiến Pansy cười thầm bên cạnh anh ta. Cậu bé nhìn vào ba trang thử nghiệm dài và có một cảm giác rằng giáo viên quốc phòng năm nay thậm chí còn tồi tệ hơn Quirrel. Với một tiếng thở dài chán ghét anh ta bắt đầu điền vào thử nghiệm. [1) Khi đã được Gilderoy Lockhart sinh? - Em ... đôi khi trong thế kỷ trước ... 2) Màu sắc yêu thích của anh là gì? - Nhiều khả năng màu hồng neon. 3) cuốn sách đầu tiên GL là gì? - 101 cách để trở thành một git thùng rỗng kêu to. 4) cách gì để có được sự chú ý của công chúng để bản thân được mô tả trong " The Magical Me '? - Chạy xung quanh trong nude, mặc vàng hoặc màu hồng neon áo; say mê nụ cười của bạn để người mù xung quanh bạn; trông giống như một con công; tin rằng mình có được những điều vĩ đại nhất kể từ Merlin;? 5) Ước mơ lớn nhất GL 'là gì - để mãi mãi được biết đến như là các thuật sĩ với phong cách thời trang nhất bao giờ hết]. Và những câu hỏi đi và về, tiếp theo vô lý hơn so với trước đó một. Với câu hỏi thứ 30, đó là 'thần tượng GL là ai? ", Harry đã phải thực sự dành một vài phút suy nghĩ, trước khi viết nguệch ngoạc xuống câu trả lời của mình' Gwineth Glamorous '. Rõ ràng đó không phải là tất cả những câu trả lời thú vị, đặc biệt là kể từ khi cậu bé có thể không hoàn toàn nhớ những người mà Gwineth được, nhưng Harry đã rất gần với được tinh thần mệt mỏi, do đó anh không hề quan tâm đến việc cung cấp một câu trả lời hài hước. Khi bài học đã qua, Harry vội vã ra khỏi lớp học, háo hức để bắt kịp với Pansy và nướng các cô gái cho một số chi tiết thông tin. Ngoài ra, ông nghĩ, ông sẽ phải kiểm tra trên Neville và xem nếu bạn của anh đã lên đến những môn học buổi chiều. Kế hoạch của mình, tuy nhiên, đã bị cắt ngắn khi Ron và Hermione xuất hiện trước mặt anh, cả với cáo buộc cau mày trên khuôn mặt của họ. Hermione là người đầu tiên nói: "? Harry, tại sao bạn không ngồi với chúng tôi bạn đã không nhận thấy rằng chúng tôi đã lưu bạn một nơi?" "Yeah, giao phối, những gì với ngồi với những con rắn nhớt"? - Đến giọng nói cáo buộc ít nhiều tinh tế và rất nhiều của Ron. Harry nổi giận những giai điệu của ex-tốt nhất bạn đời của mình, mặc dù đầu cà rốt đã không nhận thức được sự thay đổi về tình trạng của mình chưa, và thu hẹp đôi mắt màu xanh ngọc của mình: "Tôi không ' t thấy như thế nào cũng là việc của bạn, nơi tôi chọn ngồi trong lớp, Ron ". Các Weasley chớp mắt một cách ngớ ngẩn:"! Nhưng Slytherin Bạn biết họ đang nhầy nhụa, ác, ghê tởm váng Tại sao bạn ... "Các Potter thừa kế bị gián đoạn ngốc trước khi ông đi trên một rant về nhà Slytherin: "Tôi biết có những điều như vậy Các quan điểm chỉ khoảng Slytherin mà thường được lặp đi lặp lại là của riêng bạn.." Hermione cau mày nhìn anh, cố gắng tìm ra lý do tại sao ông đã hành xử rất khác nhau từ các boy họ đã nhận biết năm ngoái. Cô học xuất hiện và chớp mắt một vài lần vào sự khác biệt bà nhấn mạnh: "Đó là những chiếc áo choàng rất đẹp," - cô nói và gây ra Harry lăn mắt nhìn cô gái. Những lời của cô cũng đã thu hút mắt Weasley với áo choàng cho biết: "Có chuyện gì với bạn ăn mặc như một người thuần chủng bị mắc kẹt lên?" - Người đứng đầu gừng hỏi một cách hoài nghi với một vệt rất rõ ràng của sự giận dữ và ghen tị trong giọng nói của mình. Harry khịt mũi ở đó và khéo léo đi quanh hai kẻ ngốc: "Tôi thực sự không có thời gian cho vô nghĩa của mình, Ron tôi cần phải đi kiểm tra trên. Neville. " - Anh cắn ra khi anh bắt đầu theo dõi đến ngọn tháp Gryffindor, ý định không suy nghĩ về cuộc đối đầu khó chịu, mặc dù là hoàn toàn trung thực nó khó có thể được thậm chí còn được gọi là một cuộc đối đầu thực sự, giống như một cuộc cãi vã nhỏ. Khi ông bước vào phòng của ông ở Tháp, ông ngay lập tức phát hiện Neville. Các chàng trai kia đang nằm trên giường và đọc một cuốn sách về Herbology, có thể là một khối lượng khó khăn hơn nhiều so với sách giáo khoa của họ. Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mũi của bạn mình đã trở lại bình thường. Ông đã nằm xuống trên giường của mình: "Vâng, có vẻ như lo lắng của tôi đã thực sự không thực sự cần thiết." - Ông nói - "Tôi xin lỗi nếu tôi có vẻ hách." Longbottom đã cho Harry một nụ cười vui vẻ nhỏ: "Không sao đâu Trên thực tế nó đã được thay vì làm mới để có người lo lắng cho tôi như vậy tôi có nghĩa là Gran luôn chu đáo, nhưng cô ấy.. luôn luôn cố gắng để khuôn tôi thành một bản sao của cha, vì vậy nó không chính xác cùng một điều tôi nghĩ SO, như thế nào là giáo sư DADA mới của chúng tôi ".? Việc đề cập đến các mối đe dọa có mái tóc vàng khiến Harry nhăn mặt:" Bạn thực sự đã không bỏ lỡ bất cứ điều gì quan trọng . giáo viên của chúng tôi là Gilderoy Lockhart. Và chúng tôi đã dành bài học điền vào một bài kiểm tra ba trang về cuốn sách của ông "The Magical Me




















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: