. Hinduism and Buddhism are two of the world’s greatest and most influ dịch - . Hinduism and Buddhism are two of the world’s greatest and most influ Việt làm thế nào để nói

. Hinduism and Buddhism are two of

. Hinduism and Buddhism are two of the world’s greatest and most influential religions. Both of these religions arose in South Asia, and thus stem from a similar philosophy and culture. While contrasting greatly with the monotheistic religions of the West, Hinduism and Buddhism also contrast greatly with each other. Although similar in respect to general philosophy, Hinduism and Buddhism differ greatly on matters of social structure. The two religions also contrast because Hinduism omits and Buddhism emphasizes individual freedom to progress spiritually and socially in the current life. By comparing the two religions, one can easily see why it is that Hinduism has proved the more stable and Buddhism the more humanitarian philosophy.

Both Hinduism and Buddhism are more philosophical than religious. Both describe an all-encompassing philosophy and define existence itself. For instance, the essential Hindu concept defining the individual and his responsibilities is dharma. A convoluted term, dharma is a sense of obligation. One must fulfill his roles in society and the world. Such responsibilities include reproduction and caste duties, but extend into the philosophical realm of peaceful and humble acceptance of one’s position. Dharma defines correct living for a Hindu. Buddhism has a similar concept, dhamma (note even the linguistic similarity). Dhamma does not imply specific biological or social obligations, but maintains a comparable philosophical construct. The Buddhist definition of right conduct and personal obligation, dhamma is the path which must be taken to escape the suffering of worldly life.

Other similarities between Hinduism and Buddhism are more apparent. Both religions maintain a broad perspective of religious worship. Hinduism is polytheistic while Buddhism maintains no structured belief in an independent, sentient god-like entity (especially in human form). Either of these concepts yields a malleable religion which can adjust and conform to local tradition and fluctuations in intellectual and spiritual thought. Both religions believe in a system of reincarnation, and both religions emphasize the community over the self. The major rift between the two religions seems to stem from the role of social structure in the two religions. Hinduism’s caste system perpetuates a fatalism and apathy toward social rights and advancement while reinforcing the ruling establishment. Buddhism concentrates on the individual’s release from suffering, implying no overriding social definition.

The outstanding example of Hinduism’s establishment tendencies is the caste system. The caste system divides the Hindu people into four major classes, Brahman, Kshatriya, Vaishya, and Shudra, and “untouchables,” or people outside of all the classes. Members of certain castes have certain duties. Caste is determined by birth, allowing no social advancement, career choice, or individual freedom. The castes are socially ranked, forming an upper social division as well as lower ones. Caste, then, determines one’s profession, one’s potential education, one’s social position, even defining these limitations for your children. These social limitations are reinforced by the concept that caste is determined by sins or virtues in a previous life: how well one fulfilled his dharma in the past. The responsibilities of one’s current caste also constitute the dharma which will further advance or punish one in your next life. In other words, exceeding one’s dharma in not only unnecessary, but in all probability will hurt your dharma, causing you to fall into a lower caste in your next life. This intertwining of social strata with religion creates a fatalism derived from inevitable destiny, guilt complexes of past life caste determination, a philosophy of acceptance, and fear of punishment for transcending one’s dharma. In this light, Hinduism becomes a tremendous force for stagnation, eliminating the initiative for progress in a philosophy of acceptance which breeds an apathy for social justice. Such a pervasive philosophy becomes an asset to the status quo and ruling stratum, stabilizing the social structure at the expense of individuals.


Buddhism, on the other hand, plays little role in the social or political structure of a society. Buddhism actually began as a reaction to the violence of Hindu society, including the brutality of the caste system. Buddhism concentrates not on the society, but on the individual, thus divorcing religion from the interests of the ruling stratum. The pessimism of Hindu reincarnation is replaced by a more optimistic and less fatalistic cycle. One is no longer born into a position due to past inequities. Although Buddhism does see life as pain and suffering and reincarnation as a renewal of this suffering, there is a potential escape. If one renounces his attachment to desire and self, Nirvana, or escape from the cycles of suffering, is possible. The most important aspect of Nirvana, however, is its unrestricted access to people of any social background. In other words, although a Hindu “untouchable” cannot possibly advance in this life through any extraordinary effort of his own, any Buddhist can achieve Nirvana through the Four Noble Truths and the Eightfold Path, realizations of the essence of suffering and the methods to remove all suffering.

Buddhism also seems to be less ritualistic and deity-dependent than Hinduism. Cultures across the world have created man-shaped gods to emphasize the dignity and purpose of human existence. In my opinion, this shows an emotional dependency which flaws a religious philosophy. If a religion is created to emotionally satisfy its followers, it seems to contain less “truth” or philosophical rightness. I believe this is the case with Hinduism. While Hinduism has man shaped gods to emphasize human dignity, Buddhism manages to instill a respect for humanity through the intellectual and spiritual capacity of man. This is evidenced by the supreme respect Buddhist have for those who achieve Nirvana, quasi-deifying these men, recognizing their superhuman wisdom and spirit while refusing to attribute them supernatural properties. The lack of an artificial “diety” to instill purpose in a religion’s followers makes Buddhism significantly different, and more advanced, than Hinduism.

An especially important indicator of the contrast between Hinduism and Buddhism arises in their historical relationship. Buddhism, of course, arose as a reform movement out of Hinduism. This in itself tends to put Buddhism in a more positive light as the religion that integrated Hindu beliefs while excluding the most negative aspects of Hinduism. This turns out to be the case when the caste system is examined. While Hinduism not only perpetuates, but is itself the caste system, Buddhism utterly rejects any system of caste. Buddhism actually reached high levels of support during the rule of Ashoka, who adopted the Buddhist concept of ahimsa, or non violence, and its tendency toward greater equality. The attractiveness of a philosophy/religion of peace and general freedom, including a rejection of the social stigmas of caste for “untouchables” and lower caste members, brought thousands of converts. Again, however, the historical relationship of Hinduism and Buddhism shows the inherent malleability and strength of Hinduism. In order to integrate the Buddhist movement into Hinduism, the Buddha was made an avatar of Vishnu. Now even if one claimed to be a Buddhist, one could easily be dismissed as a Hindu. By erasing the demarcation between the two religions, Hinduism managed to absorb the Buddhist movement. This result shows the power of a religion so closely tied to the social structure. Because Hinduism pervaded the very fabric of society, it was able to stifle and absorb threatening philosophies. Buddhism, on the other hand, has no interest in the structural model of a society to effect similar results.

Between Hinduism and Buddhism, I believe that Buddhism is more positive religion. The myths and history of Hinduism create a field of immensely greater interest than that of Buddhism. The culture of Hinduism also seems more captivating, although this is only by virtue of its distinct difference with Western class systems. Despite the draw Hinduism holds upon outsiders, Buddhism remains the more advanced religion. Whereas Hinduism represses others through caste, Buddhism projects ultimate acceptance. Both religions maintain an emphasis upon the community and a rejection of selfishness that is refreshingly different from Western religions. Although both of these religions instill respect and a genuine concern for others, Hinduism does so in a forced, repressive manner while Buddhism is more liberal.

The relationship between Hinduism and Buddhism is much the same as between Catholicism and Protestantism. One can equate Catholicism with Hinduism and Protestantism with Buddhism. Protestantism grew as a reform movement out of Catholicism. The corruption, immorality, and restrictive power structure of the Catholic Church became so intolerable that Protestantism, a religion emphasizing the individual’s personal relationship with the deity, was created. Protestantism offered more freedom and dignity to the people than did Catholicism. Although the religions are vastly different, Buddhism also grew out of the corruption, immorality, and restrictive power structure of Hinduism to give the people more freedom and dignity. Unfortunately, the comparison stops here since the philosophy of Protestantism did not support a selfless, dignified religion, while the very essence of Buddhism supports a selfless and dignified view of humanity. This again results from Buddhism’s deemphasis on social order.

Hinduism and Buddhism are very similar religions in comparison to the monotheistic religions of the West. On a direct comparison, however, the differences between Buddhism and Hinduism are great.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
. Ấn Độ giáo và Phật giáo là hai trong số tôn giáo lớn nhất và có ảnh hưởng nhất thế giới. Cả hai của các tôn giáo khác nổi lên ở Nam á, và do đó xuất phát từ một triết học và văn hóa tương tự. Trong khi tương phản rất nhiều với các tôn giáo monotheistic West, Ấn giáo và Phật giáo cũng tương phản rất nhiều với nhau. Mặc dù tương tự như đối với triết lý chung, Ấn Độ giáo và Phật giáo khác biệt đáng kể về các vấn đề của cơ cấu xã hội. Hai tôn giáo cũng ngược lại bởi vì bỏ qua Ấn Độ giáo và Phật giáo nhấn mạnh các tự do cá nhân để tiến bộ tinh thần và xã hội trong cuộc sống hiện tại. Bằng cách so sánh hai tôn giáo, có thể dễ dàng thấy tại sao nó là Ấn Độ giáo đã chứng minh sự ổn định hơn và Phật giáo triết lý nhân đạo hơn.Ấn Độ giáo và Phật giáo nhiều triết học hơn tôn giáo. Cả hai mô tả một tất cả-bao gồm triết lý và xác định sự tồn tại chính nó. Ví dụ, khái niệm Hindu cần thiết xác định các cá nhân và trách nhiệm của ông là Pháp. Một thuật ngữ phức tạp, Pháp là một cảm giác của nghĩa vụ. Một phải hoàn thành vai trò của ông trong xã hội và trên thế giới. Trách nhiệm như vậy bao gồm sinh sản và đẳng cấp nhiệm vụ, nhưng mở rộng vào các lĩnh vực triết học của hòa bình và khiêm nhường chấp nhận của một vị trí. Pháp xác định các sinh hoạt chính xác cho một Hindu. Phật giáo có một khái niệm tương tự, giáo Pháp (lưu ý ngay cả những nét tương đồng ngôn ngữ). Giáo Pháp nào không bao hàm nghĩa vụ sinh học hoặc xã hội cụ thể, nhưng vẫn duy trì một xây dựng triết học so sánh. Định nghĩa Phật giáo của tiến hành quyền và nghĩa vụ cá nhân, các giáo Pháp là con đường mà phải được thực hiện để thoát khỏi đau khổ của cuộc sống trần tục.Các điểm tương đồng giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo là rõ ràng hơn. Cả hai tôn giáo duy trì một quan điểm rộng của tôn giáo thờ phượng. Ấn Độ giáo là polytheistic trong khi Phật giáo duy trì không có niềm tin có cấu trúc trong một thực thể độc lập, chúng giống như Thiên Chúa (đặc biệt là trong hình thức con người). Một trong những khái niệm sản lượng một tôn giáo tánh dể sai khiến mà có thể điều chỉnh và phù hợp với truyền thống địa phương và biến động trong tư tưởng sở hữu trí tuệ và tinh thần. Cả hai tôn giáo tin vào một hệ thống đầu thai, và cả hai tôn giáo nhấn mạnh các cộng đồng trên bản thân. Những rạn nứt lớn giữa hai tôn giáo có vẻ xuất phát từ vai trò của các cấu trúc xã hội trong hai tôn giáo. Hệ thống đẳng cấp của Ấn Độ giáo perpetuates một fatalism và thờ ơ đối với xã hội quyền và tiến bộ trong khi tăng cường việc thành lập cầm quyền. Phật giáo tập trung vào các cá nhân phát hành từ đau khổ, ngụ ý không có định nghĩa xã hội trọng.Ví dụ nổi bật của xu hướng thành lập của Hindu giáo là hệ thống đẳng cấp. Hệ thống đẳng cấp phân chia người Hindu vào bốn lớp học lớn, Brahman, Kshatriya, Vaishya, và Shudra, và "untouchables", hoặc những người bên ngoài tất cả các lớp học. Các thành viên của một số castes có nhiệm vụ nhất định. Đẳng cấp được xác định bởi sinh, cho phép không có tiến bộ xã hội, lựa chọn nghề nghiệp hoặc tự do cá nhân. Các castes được xã hội xếp hạng, tạo thành một bộ phận trên xã hội cũng như những người thấp hơn. Đẳng cấp, sau đó, xác định của một nghề nghiệp, giáo dục tiềm năng, một trong những vị trí xã hội, thậm chí xác định những hạn chế cho trẻ em của bạn. Những hạn chế xã hội được tăng cường thêm khái niệm rằng đẳng cấp được xác định bởi tội lỗi hoặc các Đức tính trong một cuộc sống trước: tốt như thế nào một hoàn thành pháp của mình trong quá khứ. Trách nhiệm của giai cấp hiện tại cũng chiếm pháp mà sẽ tiếp tục tạm ứng hoặc trừng phạt một trong cuộc sống tiếp theo của bạn. Nói cách khác, vượt quá một của dharma trong không chỉ không cần thiết, nhưng trong tất cả các xác suất sẽ đau của bạn Pháp, gây ra bạn rơi vào một đẳng cấp thấp hơn trong cuộc sống tiếp theo của bạn. Này intertwining của các tầng lớp xã hội với tôn giáo tạo ra một fatalism bắt nguồn từ không thể tránh khỏi số phận, tội lỗi bộ qua cuộc sống đẳng cấp quyết tâm, một triết lý của sự chấp nhận, và sợ hãi của sự trừng phạt vì vượt của Pháp. Trong ánh sáng này, Ấn Độ giáo trở thành một lực lượng to lớn cho tình trạng trì trệ, loại bỏ các sáng kiến cho sự tiến bộ trong một triết lý của sự chấp nhận mà giống một thờ ơ cho công bằng xã hội. Một triết lý phổ biến sẽ trở thành một tài sản để nguyên trạng và tầng lớp cầm quyền, ổn định cấu trúc xã hội tại các chi phí cá nhân.Phật giáo, mặt khác, đóng vai trò nhỏ trong cấu trúc xã hội hoặc chính trị của một xã hội. Phật giáo thực sự bắt đầu như là một phản ứng bạo lực của xã hội Ấn Độ giáo, bao gồm cả sự tàn bạo của hệ thống đẳng cấp. Phật giáo tập trung không về xã hội, nhưng trên các cá nhân, do đó ly hôn tôn giáo của các lợi ích của tầng lớp cầm quyền. Bi quan của Hindu đầu thai được thay thế bởi một lạc quan hơn và ít hơn fatalistic chu kỳ. Một trong những không được sinh ra trong một vị trí do bất bình đẳng trong quá khứ. Mặc dù Phật giáo thấy cuộc sống là đau và đau khổ và sự tái sinh như là một đổi mới của đau khổ này, đó là một thoát tiềm năng. Nếu một renounces tập tin đính kèm của mình để mong muốn và tự, Nirvana, hoặc thoát ra từ các chu kỳ của đau khổ, là có thể. Các khía cạnh quan trọng nhất của Nirvana, Tuy nhiên, là của mình truy cập không hạn chế để người dân của bất kỳ nền tảng xã hội. Nói cách khác, mặc dù một Hindu "untouchable" có thể không thể tạm ứng trong cuộc sống này thông qua bất kỳ nỗ lực phi thường của mình, bất kỳ Phật giáo có thể đạt được Nirvana thông qua bốn chân lý cao quý và Eightfold Path, realizations của bản chất của đau khổ và các phương pháp để loại bỏ tất cả các đau khổ.Phật giáo cũng có vẻ là ít ritualistic và phụ thuộc vào vị thần hơn Ấn Độ giáo. Nền văn hóa trên thế giới đã tạo ra vị thần hình người đàn ông để nhấn mạnh các nhân phẩm và mục đích của sự tồn tại của con người. Ý kiến của tôi, điều này cho thấy một phụ thuộc về tình cảm mà flaws một triết lý tôn giáo. Nếu một tôn giáo được tạo ra để tình cảm làm hài lòng những người theo của nó, có vẻ như có chứa ít hơn "thật" hoặc rightness triết học. Tôi tin rằng đây là trường hợp với Ấn Độ giáo. Trong khi Ấn Độ giáo có người đàn ông hình vị thần để nhấn mạnh phẩm giá con người, Phật giáo quản lý để thấm nhuần một sự tôn trọng cho nhân loại thông qua năng lực trí tuệ và tinh thần của con người. Điều này được chứng minh bằng sự tôn trọng tối cao của Phật giáo có đối với những người đạt được Nirvana, quasi-deifying những người đàn ông, công nhận sự khôn ngoan siêu nhân và tinh thần của họ trong khi từ chối cho rằng họ thuộc tính siêu nhiên. Thiếu một nhân tạo "diety" để truyền đạt mục đích trong những người theo một tôn giáo làm cho Phật giáo khác nhau đáng kể, và nâng cao hơn, so với Ấn Độ giáo.Một chỉ báo đặc biệt quan trọng của sự tương phản giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo phát sinh trong mối quan hệ lịch sử của họ. Phật giáo, tất nhiên, nổi lên như là một phong trào cải cách ra khỏi Ấn Độ giáo. Điều này tự nó có xu hướng đặt Phật giáo trong một ánh sáng tích cực hơn là tôn giáo mà tích hợp Hindu tín ngưỡng trong khi không bao gồm các khía cạnh tiêu cực nhất của Ấn Độ giáo. Điều này hóa là trường hợp khi hệ thống đẳng cấp được kiểm tra. Trong khi Ấn Độ giáo không chỉ perpetuates, mà là chính nó là hệ thống đẳng cấp, Phật giáo utterly từ chối bất kỳ hệ thống đẳng cấp. Phật giáo thực sự đạt đến mức độ cao của sự hỗ trợ trong sự cai trị của Ashoka, người đã thông qua khái niệm Phật giáo của bất hại, hoặc phòng không bạo lực, và xu hướng bình đẳng lớn hơn. Sự hấp dẫn của một triết lý/tôn giáo của hòa bình và tự do chung, bao gồm một từ chối của stigmas đẳng cấp cho "untouchables" và thành viên đẳng cấp thấp hơn, xã hội mang lại hàng ngàn của chuyển đổi. Một lần nữa, Tuy nhiên, mối quan hệ lịch sử của Ấn Độ giáo và Phật giáo hiện vốn có malleability và sức mạnh của Ấn Độ giáo. Để tích hợp phong trào Phật giáo vào Ấn Độ giáo, Đức Phật đã được thực hiện một hình đại diện của Vishnu. Bây giờ ngay cả khi một tuyên bố là một Phật tử, một có thể dễ dàng được miễn nhiệm như là một Hindu. Bởi tẩy xoá phân giới cắm mốc giữa hai tôn giáo, Hindu giáo quản lý để hấp thụ phong trào Phật giáo. Kết quả này cho thấy sức mạnh của một tôn giáo như vậy quan hệ chặt chẽ với cấu trúc xã hội. Bởi vì Ấn Độ giáo pervaded vải rất của xã hội, nó đã có thể dập tắt và hấp thụ đe dọa triết lý. Phật giáo, mặt khác, đã không quan tâm đến các mô hình cấu trúc của một xã hội để có hiệu lực kết quả tương tự.Giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo, tôi tin rằng Phật giáo là tôn giáo tích cực hơn. Huyền thoại và lịch sử của Ấn Độ giáo tạo ra một lĩnh vực quan tâm vô cùng lớn hơn của Phật giáo. Các nền văn hóa của Ấn Độ giáo cũng có vẻ quyến rũ hơn, mặc dù đây là chỉ bởi Đức hạnh của nó khác biệt khác biệt với hệ thống lớp học phương Tây. Mặc dù hòa Ấn Độ giáo giữ khi bên ngoài, Phật giáo vẫn là tôn giáo tiên tiến hơn. Trong khi Ấn Độ giáo đàn áp những người khác thông qua đẳng cấp, Phật giáo dự án cuối cùng chấp nhận. Cả hai tôn giáo duy trì trọng tâm vào cộng đồng và một từ chối của ích kỷ là refreshingly khác nhau từ phía tây tôn giáo. Mặc dù cả hai của các tôn giáo truyền đạt sự tôn trọng và một mối quan tâm chính hãng cho những người khác, Ấn Độ giáo như vậy một cách bắt buộc, đàn áp trong khi Phật giáo là tự do.Mối quan hệ giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo là nhiều giống nhau giữa Cơ đốc giáo và tin lành. Một có thể đánh đồng công giáo với Ấn Độ giáo và tin lành với Phật giáo. Đạo Tin lành đã tăng trưởng như một phong trào cải cách ra khỏi công giáo. Tham nhũng, đạo Đức và cơ cấu quyền lực hạn chế của giáo hội công giáo đã trở thành như vậy không chịu được đạo Tin lành, một tôn giáo nhấn mạnh mối quan hệ cá nhân của cá nhân với các vị thần, được tạo ra. Đạo Tin lành cung cấp thêm tự do và nhân phẩm để những người hơn đã làm công giáo. Mặc dù các tôn giáo là bao la khác nhau, Phật giáo cũng đã tăng trưởng ra khỏi tham nhũng, đạo Đức và cơ cấu quyền lực hạn chế của Ấn Độ giáo để cung cấp cho những người biết thêm tự do và nhân phẩm. Thật không may, so sánh dừng ở đây vì những triết lý của đạo Tin lành đã không hỗ trợ một tôn giáo vị tha, trang nghiêm, trong khi bản chất thật của Phật giáo hỗ trợ một vị tha và trang nghiêm xem của nhân loại. Điều này một lần nữa các kết quả từ của Phật giáo deemphasis trên trật tự xã hội.Ấn Độ giáo và Phật giáo là tôn giáo rất giống so với các tôn giáo monotheistic của phương Tây. Trên một so sánh trực tiếp, Tuy nhiên, sự khác biệt giữa Phật giáo và Hindu giáo là tuyệt vời.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
. Ấn Độ giáo và Phật giáo là hai tôn giáo lớn nhất của và có ảnh hưởng nhất thế giới. Cả hai tôn giáo phát sinh ở Nam Á, và có nguồn gốc từ một triết lý và văn hóa tương tự. Trong khi tương phản rất lớn với các tôn giáo độc thần của phương Tây, Ấn Độ giáo và Phật giáo cũng tương phản rất lớn với nhau. Mặc dù tương tự đối với triết học nói chung, Ấn Độ giáo và Phật giáo khác nhau rất nhiều về những vấn đề của cấu trúc xã hội. Hai tôn giáo cũng tương phản bởi vì Ấn Độ giáo và Phật giáo nhấn mạnh bỏ qua tự do cá nhân để tiến bộ tinh thần và xã hội trong cuộc sống hiện tại. Bằng cách so sánh hai tôn giáo, người ta có thể dễ dàng nhìn thấy lý do tại sao nó là Ấn Độ giáo đã chứng minh sự ổn định hơn và Phật giáo triết lý nhân đạo hơn. Cả Ấn Độ giáo và Phật giáo là triết học nhiều hơn so với tôn giáo. Cả hai mô tả một triết lý bao gồm tất cả và xác định sự tồn tại của chính nó. Ví dụ, khái niệm Hindu cần thiết xác định các cá nhân và trách nhiệm của mình là Pháp. Một thuật ngữ phức tạp, Pháp là một ý thức nghĩa vụ. Người ta phải thực hiện vai trò của mình trong xã hội và thế giới. Trách nhiệm này bao gồm sinh sản và giai cấp nhiệm vụ, nhưng mở rộng vào lĩnh vực triết học của sự chấp nhận hòa bình và khiêm nhường của vị trí của một người. Pháp xác định chính xác sống cho một Hindu. Phật giáo có một khái niệm tương tự, dhamma (lưu ý ngay cả những tương đồng về ngôn ngữ). Dhamma không bao hàm nghĩa vụ sinh học hoặc xã hội cụ thể, nhưng vẫn duy trì một cấu trúc triết học so sánh. Các định nghĩa của Phật giáo về hành vi quyền và nghĩa vụ cá nhân, pháp là con đường mà phải được thực hiện để thoát khỏi sự đau khổ của đời sống thế tục. Tương đồng khác giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo là rõ ràng hơn. Cả hai tôn giáo duy trì một quan điểm rộng rãi của các lễ nghi tôn giáo. Ấn Độ giáo là đa thần, trong khi duy trì Phật giáo không tin có cấu trúc trong một, sinh thực thể giống như thần độc lập (đặc biệt là trong hình dạng con người). Một trong những khái niệm mang một tôn giáo dễ uốn mà có thể điều chỉnh và phù hợp với truyền thống địa phương và biến động trong tư tưởng trí tuệ và tinh thần. Cả hai tôn giáo tin vào một hệ thống luân hồi, và cả hai tôn giáo nhấn mạnh cộng đồng trong tự. Sự rạn nứt lớn giữa hai tôn giáo dường như xuất phát từ vai trò của cơ cấu xã hội ở hai tôn giáo. Hệ thống đẳng cấp Hindu giáo của perpetuates một định mệnh và sự thờ ơ đối với xã hội và tiến bộ trong khi củng cố các cơ sở phán quyết. Phật giáo tập trung vào phát hành của cá nhân từ đau khổ, ngụ ý không có định nghĩa xã hội trọng. Các ví dụ nổi bật của xu hướng thành lập Ấn Độ giáo là hệ thống giai cấp. Các hệ thống đẳng cấp phân chia người Hindu thành bốn loại chính, Brahman, Kshatriya, Vaishya, và Shudra, và "tiện dân", hoặc những người bên ngoài của tất cả các lớp học. Thành viên của các đẳng cấp nhất định có nhiệm vụ nhất định. Đẳng cấp được xác định bởi sinh, cho phép không có tiến bộ xã hội, lựa chọn nghề nghiệp, hoặc tự do cá nhân. Các đẳng cấp được xếp hạng xã hội, tạo thành một bộ phận xã hội trên cũng như những người thấp hơn. Đẳng cấp, sau đó, xác định nghề nghiệp của một người, giáo dục tiềm năng của một người, vị trí xã hội của mình, thậm chí xác định những hạn chế cho trẻ em của bạn. Những hạn chế xã hội được tăng cường bởi các khái niệm mà đẳng cấp được xác định bởi những tội lỗi hay đức hạnh trong cuộc sống trước đây: một hoàn pháp của mình trong quá khứ như thế nào. Trách nhiệm của đẳng cấp hiện tại của một người cũng được coi là giáo pháp mà sẽ tiếp tục tạm ứng hoặc trừng phạt một trong cuộc sống tiếp theo của bạn. Nói cách khác, quá một của Pháp không chỉ không cần thiết, nhưng trong tất cả các xác suất sẽ làm tổn thương pháp của bạn, khiến bạn rơi vào một đẳng cấp thấp hơn trong cuộc sống tiếp theo của bạn. Tính gắn bó của các tầng lớp xã hội với các tôn giáo tạo ra một định mệnh bắt nguồn từ số phận không thể tránh khỏi, phức cảm giác tội lỗi về quyết định cuộc sống đẳng cấp quá khứ, một triết học về sự chấp nhận, và sợ bị trừng phạt cho việc siêu việt của một người Pháp. Trong ánh sáng này, Ấn Độ giáo trở thành một lực lượng to lớn cho sự trì trệ, loại bỏ sự chủ động cho sự tiến bộ trong một triết lý của sự chấp nhận mà giống một sự thờ ơ đối với công bằng xã hội. Một triết lý phổ biến như vậy sẽ trở thành một tài sản để nguyên trạng và phán quyết tầng, ổn định cơ cấu xã hội tại các chi phí của các cá nhân. Phật giáo, mặt khác, đóng vai trò nhỏ trong cơ cấu xã hội hay chính trị của một xã hội. Phật giáo thực sự bắt đầu như là một phản ứng đối với bạo lực của xã hội Ấn Độ giáo, bao gồm cả sự tàn bạo của chế độ đẳng cấp. Phật giáo không phải tập trung vào xã hội, nhưng theo cá nhân, do đó ly dị tôn giáo từ các lợi ích của các tầng lớp cầm quyền. Các bi quan về luân hồi Hindu được thay thế bởi một chu kỳ lạc quan hơn và ít định mệnh. Một là không còn sinh ra trong một vị trí do sự bất bình đẳng trong quá khứ. Mặc dù Phật giáo không nhìn thấy cuộc sống là đau khổ và luân hồi như một đổi mới của sự đau khổ này, có một lối thoát tiềm năng. Nếu một tập tin đính kèm từ bỏ mình để mong muốn và tự, Nirvana, hoặc thoát khỏi chu kỳ của sự đau khổ, là có thể. Khía cạnh quan trọng nhất của Nirvana, tuy nhiên, là không bị hạn chế truy cập của mình cho người của bất kỳ nền tảng xã hội. Nói cách khác, mặc dù một Hindu "bất khả xâm phạm" có thể không có khả năng thăng tiến trong cuộc sống này thông qua bất kỳ nỗ lực phi thường của mình, bất kỳ Phật giáo có thể đạt được Niết Bàn qua Tứ Diệu Đế và Bát Chánh Đạo, chứng ngộ của bản chất của khổ đau và phương pháp để loại bỏ mọi đau khổ. Phật giáo cũng có vẻ là ít tính nghi thức và thần tính phụ thuộc hơn Ấn Độ giáo. Nền văn hóa trên thế giới đã tạo ra các vị thần do con người định hình để nhấn mạnh đến phẩm giá và mục đích của sự tồn tại của con người. Trong quan điểm của tôi, điều này cho thấy một sự phụ thuộc tình cảm mà sai sót một triết lý tôn giáo. Nếu một tôn giáo được tạo ra để đáp ứng cảm xúc theo nó, nó dường như có chứa ít "sự thật" hay đúng đắn triết học. Tôi tin rằng đây là trường hợp với Ấn Độ giáo. Trong khi Ấn Độ giáo đã man hình thần để nhấn mạnh phẩm giá con người, Phật giáo quản lý để thấm nhuần một sự tôn trọng đối với nhân loại thông qua các năng lực trí tuệ và tinh thần của con người. Điều này được chứng minh bằng sự tôn trọng tối cao của Phật giáo có cho những người đạt được Niết Bàn, quasi-deifying những người này, công nhận trí tuệ siêu phàm của mình và tinh thần trong khi từ chối, cho rằng họ thuộc tính siêu nhiên. Việc thiếu một "diety" nhân tạo để thấm nhuần mục đích trong những người theo một tôn giáo làm cho Phật giáo khác nhau đáng kể, và nâng cao hơn, so với Ấn Độ giáo. Một chỉ số đặc biệt quan trọng của sự tương phản giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo phát sinh trong mối quan hệ lịch sử của họ. Phật giáo, tất nhiên, nổi lên như một phong trào cải cách ra khỏi Ấn Độ giáo. Điều này tự nó có xu hướng để đưa Phật giáo trong một ánh sáng tích cực hơn là tôn giáo mà tích hợp tín ngưỡng Hindu trong khi loại trừ các khía cạnh tiêu cực nhất của Ấn Độ giáo. Điều này hóa ra là trường hợp khi hệ thống giai cấp được kiểm tra. Trong khi Ấn Độ giáo không chỉ kéo dài mãi, nhưng bản thân nó là hệ thống giai cấp, đạo Phật hoàn toàn bác bỏ bất kỳ hệ thống giai cấp. Phật giáo thực sự đạt đến mức độ hỗ trợ cao trong sự cai trị của vua A Dục, người đã thông qua các khái niệm của Phật giáo về ahimsa, hoặc không bạo lực, và xu hướng của nó hướng tới bình đẳng hơn. Sự hấp dẫn của một triết lý / tôn giáo của hòa bình và tự do nói chung, bao gồm cả một lời từ chối của kỳ thị xã hội của giai cấp cho "tiện dân" và các thành viên thuộc đẳng cấp thấp hơn, đưa hàng ngàn người cải đạo. Một lần nữa, tuy nhiên, các mối quan hệ lịch sử của Ấn Độ giáo và Phật giáo cho thấy tính dễ bảo vốn có và sức mạnh của Ấn Độ giáo. Để tích hợp các phong trào Phật giáo vào Ấn Độ giáo, Đức Phật đã làm một avatar của Vishnu. Bây giờ ngay cả khi một tuyên bố là một Phật tử, người ta có thể dễ dàng bị sa thải như một Hindu. Bằng cách xóa các phân giới cắm mốc giữa hai tôn giáo, Ấn Độ giáo được quản lý để hấp thụ các phong trào Phật giáo. Kết quả này cho thấy sức mạnh của một tôn giáo gắn rất chặt chẽ với các cơ cấu xã hội. Bởi vì Ấn Độ giáo tràn ngập vải của xã hội, nó đã có thể kiềm chế sự hấp thụ và triết lý đe dọa. Phật giáo, mặt khác, không quan tâm đến các mô hình cấu trúc của một xã hội để thực hiện kết quả tương tự. Giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo, tôi tin rằng Phật giáo là tôn giáo tích cực hơn. Các huyền thoại và lịch sử của Ấn Độ giáo tạo ra một lĩnh vực quan tâm vô cùng lớn hơn của Phật giáo. Các nền văn hóa của Ấn Độ giáo cũng có vẻ quyến rũ hơn, mặc dù đây chỉ là bởi đức hạnh của sự khác biệt rõ rệt của nó với hệ thống lớp học phương Tây. Mặc dù trận hòa Ấn Độ giáo nắm giữ sau khi người bên ngoài, Phật giáo vẫn là tôn giáo cao cấp hơn. Trong khi đó, Ấn Độ giáo trù dập những người khác thông qua đẳng cấp, Phật giáo chấp nhận dự án cuối cùng. Cả hai tôn giáo duy trì một sự nhấn mạnh vào cộng đồng và sự khước từ sự ích kỷ đó là mới mẻ khác với tôn giáo phương Tây. Mặc dù cả hai tôn giáo thấm nhuần tôn trọng và là mối quan tâm chính hãng cho những người khác, Ấn Độ giáo như vậy trong một buộc, cách áp trong khi Phật giáo là tự do hơn. Mối quan hệ giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo cũng tương tự như giữa đạo Công giáo và đạo Tin lành. Người ta có thể đánh đồng Công giáo với Ấn Độ giáo và đạo Tin lành với Phật giáo. Tin Lành lớn như một phong trào cải cách hiện của đạo Công giáo. Các tham nhũng, vô đạo đức, và cơ cấu quyền lực hạn chế của Giáo Hội Công Giáo đã trở nên không thể chấp nhận rằng đạo Tin Lành, một tôn giáo nhấn mạnh mối quan hệ cá nhân của cá nhân với các vị thần, đã được tạo ra. Tin Lành được cung cấp tự do và nhân phẩm cho người dân hơn so với đạo Công giáo. Mặc dù các tôn giáo là rất khác nhau, Phật giáo cũng tăng trưởng trong việc tham nhũng, vô đạo đức, và cơ cấu quyền lực hạn chế của Ấn Độ giáo để cho người dân tự do hơn và nhân phẩm. Thật không may, sự so sánh dừng lại ở đây kể từ triết lý của đạo Tin Lành không ủng hộ một vị tha, tôn giáo trang nghiêm, trong khi bản chất của Phật giáo hỗ trợ một cái nhìn vị tha và trang nghiêm của nhân loại. Điều này một lần nữa kết quả từ deemphasis Phật giáo về trật tự xã hội. Ấn Độ giáo và Phật giáo là tôn giáo rất giống so với các tôn giáo độc thần của phương Tây. Tuy nhiên, trên một so sánh trực tiếp, sự khác biệt giữa Phật giáo và Ấn Độ giáo là rất lớn.


















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: