I think the coffee's about finished,

I think the coffee's about finished

I think the coffee's about finished," she murmured, getting up. Carefully she poured two cups and carried them back to the table. "I hope you can drink it. I'm not much of a coffee-maker." That was better than telling him the coffee was stale because she had been living with John.

He was still smiling, but his eyes were sad. As she watched, a sheen of tears began to brighten his eyes, and he picked up the pistol. "I do love you so much," he said. "You never should have let that man touch you." Slowly the barrel came around toward her.

A lot of things happened simultaneously. The back door exploded inward, propelled by a kick that took it off the hinges. Roger jerked toward the sound and the pistol fired, the shot deafening in the confines of the house. She screamed and ducked as two other men leaped from the inside doorway, the biggest one taking Roger down with a tackle that sent him crashing into the table. Curses and shouts filled the air, along with the sound of wood splintering; then another shot assaulted her ears and strengthened the stench of cordite. She was screaming John's name over and over, knowing he was the one rolling across the floor with Roger as they both struggled for the gun. Then suddenly the pistol skidded across the floor and John was straddling Roger as he drove his fist into the other man's face.

The sickening thudding made her scream again, and she kicked a shattered chair out of her way, scrambling for the two men. Andy Phelps and another deputy reached them at the same time, grabbing John and trying to wrestle him away, but his face was a mask of killing fury at the man who had tried to murder his woman. He slung their hands away with a roar. Sobbing, Michelle threw her arms around his neck from behind, her shaking body against his back. "John, don't, please," she begged, weeping so hard that the words were almost unintelligible. "He's very sick."

He froze, her words reaching him as no one else's could. Slowly he let his fists drop and got to his feet, hauling her against him and holding her so tightly that she could barely breathe. But breathing wasn't important right then; nothing was as important as holding him and having him hold her, his head bent down to hers as he whispered a choked mixture of curses and love words.

The deputies had pulled Roger to his feet and cuffed his hands behind his back, while the pistol was put in a plastic bag and sealed. Roger's nose and mouth were bloody, and he was dazed, looking at them as if he didn't know who they were, or where he was. Perhaps he didn't.

John held Michelle's head pressed to his chest as he watched the deputies take Beckman out. God, how could she have been so cool, sitting across the kitchen table from that maniac and calmly serving him coffee? The man made John's blood run cold.

But she was safe in his arms now, the most precious part of his world. She had said a lot about his tomcatting reputation and the women in his checkered past; she had even called him a heartbreaker. But she was the true heartbreaker, with her sunlight hair and summer-green eyes, a golden woman who he never would have forgotten, even if she'd never come back into his life. Beckman had been obsessed with her, had gone mad when he lost her, and for the first time John thought he might understand. He wouldn't have a life, either, if he lost Michelle. "I lost twenty years off my life when I found that note," he growled into her hair.

She clung to him, not loosening her grip. "You got here faster than I'd expected," she gasped, still crying a little. "Edie must've gotten up early."

"No, I got up early. You weren't in bed with me, so I started hunting you. As it was, we barely got here in time. Edie would have been too late."

Andy Phelps sighed, looking around the wrecked kitchen. Then he found another cup in the cabinet and poured himself some coffee. He made a face as he sipped it. "This stuff is rank. It tastes just like what we get at work. Anyway, I think I have my pajama bottoms on under my pants. When John called I took the time to dress, but I don't think I took the time to undress first."

They both looked at him. He still looked a little sleepy, and he certainly wasn't in uniform. He had on jeans, a T-shirt, and running shoes with no socks. He could have worn an ape suit for all she cared.

"I need both of you to make statements," he said.

''But I don't think this will ever come to trial. From what I saw, he won't be judged mentally competent."

"No," Michelle agreed huskily. "He isn't."

"Do we have to make the statements right now?" John asked. "I want to take Michelle home for a while."

Andy looked at both of them. Michelle was utterly white, and John looked the worse for wear, too. He had to still be feeling the effects of hitting a steering wheel with his face. "No, go on. Come in sometime this afternoon."

John nodded and walked Michelle out of the house. He'd commandeered Nev's truck, and now he led her to it. Someone else could get the car later.

It was a short, silent drive back to the ranch. She climbed numbly out of the truck, unable to believe it was all over. John swung her up in his arms and carried her into the house, his hard arms tight around her. Without a word to anyone, even Edie, who watched them with lifted brows, he took her straight upstairs to their bedroom and kicked the door shut behind him.

He placed her on the bed as if she might shatter, then suddenly snatched her up against him again. "I could kill you for scaring me like that," he muttered, even though he knew he'd never be able to hurt her. She must have known it, too, because she cuddled closer against him.

"We're getting married right away," he ordered in a voice made harsh with need. "I heard part of what he said, and maybe he's right that I can't give you all the luxuries you deserve, but I swear to God I'll try to make you happy. I love you too much to let you go."

"I've never said anything about going," Michelle protested. Married? He wanted to get married? Abruptly she lifted her head and gave him a glowing smile, one that almost stopped his breathing.

"You never said anything about staying, either."

"How could I? This is your house. It was up to you." "Good manners be damned," he snapped. "I was going crazy, wondering if you were happy."

"Happy? I've been sick with it. You've given me something that doesn't have a price on it." She lifted her nose at him. "I've heard that mingling red blood with blue makes very healthy babies."

He looked down at her with hungry fire in his eyes. "Well, I hope you like babies, honey, because I plan on about four."

"I like them very much," she said as she touched her stomach. "Even though this is making me feel really ghastly."

For a moment he looked puzzled, then his gaze drifted downward. His expression changed to one of stunned surprise, and he actually paled a little. "You're pregnant?"

"Yes. Since the night you came back from your last trip to Miami."

His right brow lifted as he remembered that night; the left side of his face was still too swollen for him to be able to move it much. Then a slow grin began to widen his mouth, lifting the corners of his mustache. "I was careless one time too many," he said with visible satisfaction.

She laughed. "Yes, you were. Were you trying to be?"

"Who knows?" he asked, shrugging. "Maybe. God knows I like the idea. How about you?"

She reached for him, and he pulled her onto his lap, holding her in his arms and loving the feel of her. She rubbed her face against his chest. "All I've ever wanted is for you to love me. I don't need all that expensive stuff; I like working on the ranch, and I want to build my own ranch up again, even after we're married. Having your baby is...just more of heaven."

He laid his cheek on her golden hair, thinking of the terror he'd felt when he'd read her note. But now she was safe, she was his, and he would never let her go. She'd never seen any man as married as he planned to be. He'd spend the rest of his life trying to pamper her, and she'd continue to calmly ignore his orders whenever the mood took her, just as she did now. It would be a long, peaceful life, anchored in hard work and happily shrieking kids.

It would be good.

Their wedding day dawned clear and sunny, though the day before Michelle had resigned herself to having the wedding inside. But Hurricane Carl, after days of meandering around like a lost bee, had finally decided to head west and the clouds had vanished, leaving behind a pure, deep blue sky unmarred by even a wisp of cloud.

Michelle couldn't stop smiling as she dressed. If there were any truth in the superstition that it was bad luck for the groom to see the bride on their wedding day, she and John were in for a miserable life, but somehow she just couldn't believe it He had not only refused to let her sleep in another room the night before, he'd lost his temper over the subject. She was damn well going to sleep with him where she belonged, and that was that. Tradition could just go to hell as far as he was concerned, if it meant they had to sleep apart. She had noticed that he hadn't willingly let her out of his sight since the morning they had caught Roger, so she understood. His rather calm acceptance of his impending fatherhood had been a false calm, one shock too many after a nerve-wracking morning. The reality of it had hit him during the night, and Michelle had awakened to find herself clutched tightly to his chest, his face buried in her hair and his muscled body shaking, while he muttered over and over, "A baby. My God, a baby." His hand had been stroking her stomach as if he couldn't quite imagine his child growing inside her slim body. It had become even more real to him the next morning when even crackers couldn't keep her stomach settled, and he had held her while she was sick.

Some mornings weren't bad at all, while some were wretched. This morning John had put a cracker in her mouth
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi nghĩ rằng cà phê của khoảng kết thúc,"cô murmured, thức dậy. Cẩn thận, cô ấy đổ hai ly và mang chúng trở lại vào bảng. "Tôi hy vọng bạn có thể uống nó. Tôi không nhiều của một hãng sản xuất cà phê." Đó là tốt hơn so với nói với ông cà phê là cu vì cô đã sống với John.

ông vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt của ông là buồn. Khi cô dõi, một sheen của nước mắt đã bắt đầu để làm sáng mắt, và ông đã chọn lên khẩu súng lục. "Tôi thích bạn rất nhiều," ông nói. "Bạn không bao giờ nên để người đàn ông đó liên lạc bạn." Từ từ thùng đến xung quanh về phía cô

rất nhiều điều đã xảy ra cùng một lúc. Cánh cửa trở lại phát nổ hướng nội, đẩy bằng một cú đá lấy nó ra khỏi bản lề. Roger jerked về hướng âm thanh và súng ngắn bắn, các làm chát tai bắn trong sự hạn chế của ngôi nhà. Cô gào lên và ducked như hai người đàn ông khác leaped từ bên trong cửa ra vào, lớn nhất uống một Roger xuống với một giải quyết gửi anh ta đâm vào bảng. Lời nguyền và shouts đầy không khí, cùng với những âm thanh của gỗ vỡ; sau đó một shot tấn công đôi tai của mình và tăng cường các stench cordite. Cô la hét của John tên hơn và hơn, biết ông đã một lăn trên sàn nhà với Roger như họ cả hai đấu tranh cho súng. Sau đó, đột nhiên nó trượt trên sàn nhà và John straddling Roger như ông đã lái xe nắm tay của mình vào khuôn mặt của người đàn ông khác.

thudding sự đau ốm những la hét của cô một lần nữa, và cô đá một ghế tan vỡ ra khỏi đường đi, xáo trộn cho hai người. Andy Phelps và một phó đạt chúng cùng một lúc, grabbing John và cố gắng vật lộn anh ta đi, nhưng khuôn mặt của mình là một mặt nạ giết fury tại người đàn ông người đã cố gắng để giết người phụ nữ của mình. Ông slung bàn tay của họ đi với một kêu la. Sobbing, Michelle đã ném cánh tay của mình xung quanh cổ của ông từ phía sau, cơ thể lắc của mình chống lại trở lại của mình. "John, không, làm ơn," cô begged, khóc khó khăn như vậy những từ đã hầu như unintelligible. "Ông là bị bệnh rất nặng."

Ông đóng băng, cách nói của bà tiếp cận anh ta, vì không ai khác có thể. Từ từ, ông cho ông nắm tay thả và phải bàn chân của mình, kéo cô ấy chống lại ông và giữ cô ấy như vậy chặt chẽ rằng cô hiếm khi có thể hít thở. Nhưng hơi thở không phải là quan trọng ngay sau đó; không có gì là quan trọng như đang nắm giữ anh ta và có anh ta giữ cô ấy, ông đứng đầu cong xuống để cô ấy như ông thì thầm một hỗn hợp choked của lời nguyền và tình yêu từ.

các đại biểu đã kéo Roger để bàn chân của mình và còng tay sau lưng, trong khi nó được đặt trong một túi nhựa và niêm phong. Của Roger mũi và miệng được đẫm máu, và ông là choáng váng, nhìn vào chúng như thể ông không biết họ đã những người, hoặc nơi ông. Có lẽ ông không.

John tổ chức của Michelle đầu ép vào ngực của mình như ông dõi các đại biểu có Beckman. Thiên Chúa, làm thế nào có thể nó đã như vậy mát mẻ, ngồi trên bàn nhà bếp từ đó maniac và bình tĩnh phục vụ ông cà phê? Con người thực hiện John máu lạnh chạy.

nhưng cô đã được an toàn trong cánh tay của mình bây giờ, phần quý giá nhất của thế giới của mình. Cô đã nói rất nhiều về danh tiếng tomcatting của ông và phụ nữ trong sóng gió của mình quá khứ; cô thậm chí đã gọi anh ta một heartbreaker. Nhưng cô ấy đã là đúng heartbreaker, với ánh sáng mặt trời tóc và mắt màu xanh lá cây mùa hè, một người phụ nữ vàng người ông không bao giờ sẽ có quên, ngay cả khi cô ấy sẽ không bao giờ trở lại vào cuộc sống của mình. Beckman đã bị ám ảnh với cô ấy, đã đi điên khi ông mất cô ấy, và cho lần đầu tiên John nghĩ rằng ông có thể hiểu. Ông sẽ không có một cuộc sống, hoặc là, nếu anh thua Michelle. "Tôi mất hai mươi năm off cuộc sống của tôi khi tôi thấy lưu ý rằng," ông growled vào tóc của cô.

cô clung đến anh ta, không phải nới lỏng grip của cô. "Bạn có ở đây nhanh hơn tôi đã dự kiến," cô gasped, vẫn khóc một chút. "Edie phải đã nhận sớm."

"Không, tôi đứng dậy sớm. Bạn không giường với tôi, Vì vậy, tôi bắt đầu săn bắn bạn. Như nó đã, chúng tôi hầu như không có ở đây trong thời gian. Edie đã quá muộn."

Andy Phelps thở dài, tìm kiếm xung quanh nhà bếp xác. Sau đó, ông tìm thấy một cúp trong nội các và đổ bản thân một số cà phê. Ông đã thực hiện một khuôn mặt như ông sipped nó. "Công cụ này là đánh giá. It thị hiếu cũng giống như những gì chúng tôi nhận được tại nơi làm việc. Dù sao, tôi nghĩ rằng tôi có đáy pajama của tôi trên dưới quần của tôi. Khi John gọi là tôi mất thời gian để ăn, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi mất thời gian để cởi quần áo đầu tiên."

Cả hai đều nhìn vào anh ta. Ông vẫn còn nhìn một chút buồn ngủ, và ông chắc chắn đã không trong bộ đồng phục. Ông đã có trên quần Jean, một T-shirt và giày chạy với không có vớ. Ông có thể đã đeo một phù hợp với ape cho tất cả cô quan tâm.

"Tôi cần cả hai của bạn để làm cho báo cáo," ông nói.

'' Nhưng tôi không nghĩ rằng điều này sẽ bao giờ đi ra xét xử. Từ những gì tôi thấy, ông sẽ không được đánh giá có thẩm quyền về tinh thần."

"Không," Michelle đã đồng ý huskily. "Ông không."

"Chúng tôi có phải thực hiện những điều khoản về ngay bây giờ?" John yêu cầu. "Tôi muốn đưa Michelle về nhà trong một thời gian."

Andy xem xét cả hai người trong số họ. Michelle là hoàn toàn trắng, và John trông tồi tệ hơn cho đeo, quá. Ông đã phải vẫn có cảm giác những ảnh hưởng của đánh một tay lái với khuôn mặt của mình. "Không, đi. Đi vào đôi khi buổi chiều này."

John gật đầu và đi Michelle ra khỏi nhà. Ông có commandeered Nev của xe tải, và bây giờ ông đã dẫn cô đến nó. Ai có thể nhận được xe sau.

đó là một ổ đĩa ngắn, im lặng quay lại trang trại. Cô leo lên numbly ra khỏi xe tải, không thể tin rằng đó là tất cả hơn. John đu mình lên ở cánh tay của mình và mang cô ta vào nhà, cánh tay của mình cứng chặt chẽ xung quanh cô. Mà không có một từ cho bất cứ ai, ngay cả Edie, người theo dõi chúng với nâng lông mày, ông đã thẳng của mình lên lầu để phòng ngủ của họ và khởi động cửa đóng cửa phía sau anh ta.

ông đưa cô ấy trên đáy như nếu nó có thể phá vỡ, rồi đột nhiên bắt cô ấy lên chống lại anh ta một lần nữa. "Tao sẽ giết mày cho scaring tôi như thế,"ông muttered, mặc dù ông biết ông sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương cô ấy. Cô ấy phải có biết đến nó, quá, bởi vì cô cuddled gần gũi hơn chống lại ông.

"Chúng tôi đang nhận được kết hôn ngay lập tức," ông đã ra lệnh trong một giọng nói thực hiện khắc nghiệt với nhu cầu. "Tôi nghe nói một phần của những gì ông nói, và có lẽ ông là đúng rằng tôi không thể cung cấp cho bạn tất cả các xa xỉ mà bạn xứng đáng, nhưng tôi thề với Đức Chúa trời tôi sẽ cố gắng để làm cho bạn hạnh phúc. Tôi yêu bạn quá nhiều để cho bạn đi."

"Tôi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về đi," Michelle phản đối. Kết hôn? Ông muốn có được kết hôn? Đột ngột cô nâng lên đầu và cho anh ta một nụ cười phát sáng, một trong đó gần như ngừng thở của mình.

"bạn không bao giờ nói bất cứ điều gì về tạm trú, hoặc là."

"Làm thế nào có thể tôi? Đây là ngôi nhà của bạn. Nó đã lên đến bạn." "Phương thức tốt được damned," ông gãy. "Tôi đã đi điên, ««tự hỏi nếu bạn được hạnh phúc.»

"Hạnh phúc? Tôi đã bị bệnh với nó. Bạn đã cho tôi một cái gì đó mà không có một giá trên nó." Cô nâng lên mũi của mình vào anh ta. "Tôi đã nghe nói rằng mingling máu đỏ với màu xanh làm cho em bé rất khỏe mạnh."

Ông nhìn xuống lúc cô ta với đói lửa trong mắt ông. "Vâng, tôi hy vọng bạn thích trẻ sơ sinh, mật ong, vì tôi có kế hoạch khoảng 4."

"Tôi thích họ rất nhiều,"cô nói như cô chạm vào dạ dày của cô."Mặc dù điều này là làm cho tôi cảm thấy thực sự kinh khủng."

Cho một thời điểm ông trông hoang mang, sau đó trôi dạt chiêm ngưỡng của mình xuống. Biểu hiện của mình thay đổi đến một bất ngờ choáng váng, và ông thực sự paled một chút. "Bạn đang mang thai?"

"Có. Kể từ đêm bạn trở lại từ chuyến đi cuối cùng của bạn đến Miami."

Đúng trán của mình nâng lên như ông nhớ đêm đó; phía bên trái của khuôn mặt của mình vẫn còn quá sưng cho anh ta để có thể di chuyển nhiều. Sau đó một grin chậm bắt đầu mở rộng miệng của mình, nâng các góc của ria mép của ông. "Tôi đã bất cẩn một lần quá nhiều," ông nói với sự hài lòng có thể nhìn thấy

cô cười. "Có, bạn đã. Đã bạn cố gắng để? "

"Những người hiểu biết?" ông hỏi, shrugging. "Có lẽ. Thiên Chúa biết tôi thích ý tưởng. Làm thế nào về bạn?"

Nó đi đến cho anh ta, và ông kéo cô ấy vào vòng của mình, đang nắm giữ của mình trong cánh tay của mình và yêu thương cảm giác của cô ấy. Cô cọ xát khuôn mặt của cô với ngực của mình. "Tất cả tôi đã bao giờ muốn là để bạn có thể yêu tôi. Tôi không cần công cụ đắt tiền tất cả những gì; Tôi thích làm việc trên trang trại, và tôi muốn xây dựng trang trại riêng của tôi một lần nữa, ngay cả sau khi chúng tôi đã lập gia đình. Có là em bé của bạn... chỉ cần thêm của Thiên đàng. "

Ông đặt má của mình trên tóc vàng của cô, suy nghĩ của khủng bố ông sẽ cảm thấy khi ông nào đọc lưu ý của cô. Nhưng bây giờ cô đã được an toàn, cô ấy là của ông, và ông sẽ không bao giờ để cô ấy đi. Cô chưa bao giờ thấy bất kỳ người đàn ông như kết hôn như ông dự định sẽ. Ông sẽ dành phần còn lại của cuộc sống của mình muốn nuông chiều cô ấy, và sẽ tiếp tục để bình tĩnh bỏ qua đơn đặt hàng của mình bất cứ khi nào những tâm trạng đã diễn của cô, cũng giống như cô ấy đã làm bây giờ. Nó sẽ là một cuộc sống dài, hòa bình, neo tại công việc khó khăn và hạnh phúc shrieking trẻ em.

sẽ thật tuyệt vời.

ngày cưới của họ ảm đạm rõ ràng và đầy nắng, mặc dù ngày trước khi Michelle đã từ chức mình để có đám cưới bên trong. Nhưng cơn bão Carl, sau khi ngày của vòng vo khoảng như một con ong bị mất, cuối cùng đã quyết định đầu Tây và những đám mây đã biến mất, để lại đằng sau một bầu trời xanh tinh khiết, sâu unmarred bởi ngay cả một wisp cloud.

Michelle không thể ngừng mỉm cười khi cô mặc quần áo. Nếu đã có bất kỳ sự thật trong mê tín dị đoan rằng nó đã là may mắn cho chú rể để xem cô dâu vào ngày cưới của họ, cô và John đã ở cho một cuộc sống đau khổ, nhưng bằng cách nào đó nó chỉ không thể tin rằng nó ông đã không chỉ từ chối để cho cô ngủ trong một phòng khác vào đêm trước, ông đã mất bình tĩnh của mình trên các chủ đề. Cô đã damn tốt đi ngủ với anh ta nơi nó thuộc về, và đó là. Truyền thống chỉ có thể đi vào địa ngục xa như ông đã được quan tâm, nếu nó có nghĩa là họ đã ngủ ngoài. Cô đã nhận thấy rằng ông đã không sẵn sàng để cô ấy ra khỏi cảnh của mình kể từ sáng nay họ đã đánh bắt Roger, do đó, cô hiểu. Ông chấp nhận khá bình tĩnh của cha sắp xảy ra của ông đã là một bình tĩnh sai, một cú sốc quá nhiều sau một buổi sáng nerve-wracking. Thực tế của nó đã trúng anh ta vào ban đêm, và Michelle đã đánh thức để thấy mình cắp chặt chẽ để ngực của mình, khuôn mặt của mình bị chôn vùi trong tóc của cô và run rẩy muscled cơ thể của mình, trong khi ông muttered hơn và hơn, "một em bé. Thiên Chúa của tôi, một em bé."Bàn tay của mình có vuốt ve Dạ dày của cô như thể ông khá không thể tưởng tượng của ông trẻ em phát triển bên trong cơ thể mỏng của mình. Nó đã trở thành hơn thật đối với ông sáng hôm sau khi bánh thậm chí không thể giữ cho dạ dày của cô định cư, và ông đã giữ cô trong khi cô ấy đã là bệnh.

một số buổi sáng không xấu ở tất cả, trong khi một số đã không may. Sáng nay John đã đặt một cracker trong miệng của mình
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
I think the coffee's about finished," she murmured, getting up. Carefully she poured two cups and carried them back to the table. "I hope you can drink it. I'm not much of a coffee-maker." That was better than telling him the coffee was stale because she had been living with John.

He was still smiling, but his eyes were sad. As she watched, a sheen of tears began to brighten his eyes, and he picked up the pistol. "I do love you so much," he said. "You never should have let that man touch you." Slowly the barrel came around toward her.

A lot of things happened simultaneously. The back door exploded inward, propelled by a kick that took it off the hinges. Roger jerked toward the sound and the pistol fired, the shot deafening in the confines of the house. She screamed and ducked as two other men leaped from the inside doorway, the biggest one taking Roger down with a tackle that sent him crashing into the table. Curses and shouts filled the air, along with the sound of wood splintering; then another shot assaulted her ears and strengthened the stench of cordite. She was screaming John's name over and over, knowing he was the one rolling across the floor with Roger as they both struggled for the gun. Then suddenly the pistol skidded across the floor and John was straddling Roger as he drove his fist into the other man's face.

The sickening thudding made her scream again, and she kicked a shattered chair out of her way, scrambling for the two men. Andy Phelps and another deputy reached them at the same time, grabbing John and trying to wrestle him away, but his face was a mask of killing fury at the man who had tried to murder his woman. He slung their hands away with a roar. Sobbing, Michelle threw her arms around his neck from behind, her shaking body against his back. "John, don't, please," she begged, weeping so hard that the words were almost unintelligible. "He's very sick."

He froze, her words reaching him as no one else's could. Slowly he let his fists drop and got to his feet, hauling her against him and holding her so tightly that she could barely breathe. But breathing wasn't important right then; nothing was as important as holding him and having him hold her, his head bent down to hers as he whispered a choked mixture of curses and love words.

The deputies had pulled Roger to his feet and cuffed his hands behind his back, while the pistol was put in a plastic bag and sealed. Roger's nose and mouth were bloody, and he was dazed, looking at them as if he didn't know who they were, or where he was. Perhaps he didn't.

John held Michelle's head pressed to his chest as he watched the deputies take Beckman out. God, how could she have been so cool, sitting across the kitchen table from that maniac and calmly serving him coffee? The man made John's blood run cold.

But she was safe in his arms now, the most precious part of his world. She had said a lot about his tomcatting reputation and the women in his checkered past; she had even called him a heartbreaker. But she was the true heartbreaker, with her sunlight hair and summer-green eyes, a golden woman who he never would have forgotten, even if she'd never come back into his life. Beckman had been obsessed with her, had gone mad when he lost her, and for the first time John thought he might understand. He wouldn't have a life, either, if he lost Michelle. "I lost twenty years off my life when I found that note," he growled into her hair.

She clung to him, not loosening her grip. "You got here faster than I'd expected," she gasped, still crying a little. "Edie must've gotten up early."

"No, I got up early. You weren't in bed with me, so I started hunting you. As it was, we barely got here in time. Edie would have been too late."

Andy Phelps sighed, looking around the wrecked kitchen. Then he found another cup in the cabinet and poured himself some coffee. He made a face as he sipped it. "This stuff is rank. It tastes just like what we get at work. Anyway, I think I have my pajama bottoms on under my pants. When John called I took the time to dress, but I don't think I took the time to undress first."

They both looked at him. He still looked a little sleepy, and he certainly wasn't in uniform. He had on jeans, a T-shirt, and running shoes with no socks. He could have worn an ape suit for all she cared.

"I need both of you to make statements," he said.

''But I don't think this will ever come to trial. From what I saw, he won't be judged mentally competent."

"No," Michelle agreed huskily. "He isn't."

"Do we have to make the statements right now?" John asked. "I want to take Michelle home for a while."

Andy looked at both of them. Michelle was utterly white, and John looked the worse for wear, too. He had to still be feeling the effects of hitting a steering wheel with his face. "No, go on. Come in sometime this afternoon."

John nodded and walked Michelle out of the house. He'd commandeered Nev's truck, and now he led her to it. Someone else could get the car later.

It was a short, silent drive back to the ranch. She climbed numbly out of the truck, unable to believe it was all over. John swung her up in his arms and carried her into the house, his hard arms tight around her. Without a word to anyone, even Edie, who watched them with lifted brows, he took her straight upstairs to their bedroom and kicked the door shut behind him.

He placed her on the bed as if she might shatter, then suddenly snatched her up against him again. "I could kill you for scaring me like that," he muttered, even though he knew he'd never be able to hurt her. She must have known it, too, because she cuddled closer against him.

"We're getting married right away," he ordered in a voice made harsh with need. "I heard part of what he said, and maybe he's right that I can't give you all the luxuries you deserve, but I swear to God I'll try to make you happy. I love you too much to let you go."

"I've never said anything about going," Michelle protested. Married? He wanted to get married? Abruptly she lifted her head and gave him a glowing smile, one that almost stopped his breathing.

"You never said anything about staying, either."

"How could I? This is your house. It was up to you." "Good manners be damned," he snapped. "I was going crazy, wondering if you were happy."

"Happy? I've been sick with it. You've given me something that doesn't have a price on it." She lifted her nose at him. "I've heard that mingling red blood with blue makes very healthy babies."

He looked down at her with hungry fire in his eyes. "Well, I hope you like babies, honey, because I plan on about four."

"I like them very much," she said as she touched her stomach. "Even though this is making me feel really ghastly."

For a moment he looked puzzled, then his gaze drifted downward. His expression changed to one of stunned surprise, and he actually paled a little. "You're pregnant?"

"Yes. Since the night you came back from your last trip to Miami."

His right brow lifted as he remembered that night; the left side of his face was still too swollen for him to be able to move it much. Then a slow grin began to widen his mouth, lifting the corners of his mustache. "I was careless one time too many," he said with visible satisfaction.

She laughed. "Yes, you were. Were you trying to be?"

"Who knows?" he asked, shrugging. "Maybe. God knows I like the idea. How about you?"

She reached for him, and he pulled her onto his lap, holding her in his arms and loving the feel of her. She rubbed her face against his chest. "All I've ever wanted is for you to love me. I don't need all that expensive stuff; I like working on the ranch, and I want to build my own ranch up again, even after we're married. Having your baby is...just more of heaven."

He laid his cheek on her golden hair, thinking of the terror he'd felt when he'd read her note. But now she was safe, she was his, and he would never let her go. She'd never seen any man as married as he planned to be. He'd spend the rest of his life trying to pamper her, and she'd continue to calmly ignore his orders whenever the mood took her, just as she did now. It would be a long, peaceful life, anchored in hard work and happily shrieking kids.

It would be good.

Their wedding day dawned clear and sunny, though the day before Michelle had resigned herself to having the wedding inside. But Hurricane Carl, after days of meandering around like a lost bee, had finally decided to head west and the clouds had vanished, leaving behind a pure, deep blue sky unmarred by even a wisp of cloud.

Michelle couldn't stop smiling as she dressed. If there were any truth in the superstition that it was bad luck for the groom to see the bride on their wedding day, she and John were in for a miserable life, but somehow she just couldn't believe it He had not only refused to let her sleep in another room the night before, he'd lost his temper over the subject. She was damn well going to sleep with him where she belonged, and that was that. Tradition could just go to hell as far as he was concerned, if it meant they had to sleep apart. She had noticed that he hadn't willingly let her out of his sight since the morning they had caught Roger, so she understood. His rather calm acceptance of his impending fatherhood had been a false calm, one shock too many after a nerve-wracking morning. The reality of it had hit him during the night, and Michelle had awakened to find herself clutched tightly to his chest, his face buried in her hair and his muscled body shaking, while he muttered over and over, "A baby. My God, a baby." His hand had been stroking her stomach as if he couldn't quite imagine his child growing inside her slim body. It had become even more real to him the next morning when even crackers couldn't keep her stomach settled, and he had held her while she was sick.

Some mornings weren't bad at all, while some were wretched. This morning John had put a cracker in her mouth
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: