FanFictionJust InCommunityForumMoreDifferent Shades, Same Color by Lid dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreDifferent Shades, Same Color by Lid Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
Different Shades, Same Color by Lidsworth
Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Humor, Words: 5k+, Favs: 44, Follows: 79, Published: May 29, 2014 Updated: Jun 7, 2014
26 Chapter 1: Red Heads pt 1
Summary: Asami suspects that Akihito is betraying him after Kuroda sports the boy with a dangerous enemy. As usual, Asami investigates, and finds that the relationship between the photographer and detective is deeper than he thought.

Disclaimer: I do not own the VF.

OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

Their idle banter was incredibly casual. The detective spoke and waved his hands around in the air, as if he was recalling some distant memory. His motions were large and energetic, and reeked with an aged sense of happiness, and joy.

Takaba stood on the receiving end of such wonderful emotions. At the movement of the man's hands, the photographer would giggle, and when the detective decided to grow slightly more animated in whatever he was interpreting, Takaba would double over in a fit of laughter.

The man was an older gentleman, though time had maintained his youthful appearance. His hair was a dark red, nearly crimson. Though at the sun's light, a bright orange sheen reflected off of his head.

He wore a small pair of glasses on his face, and traditional of an investigator, he adorned a large, black trench coat.

Asami had heard of this man before, but unfortunately, the information had been incredibly scarce, and unreliable.

Not until now, however. Kuroda had been keeping an eye on Akihito for Asami, and had reported some very chilling findings the the Crime Lord.

Akihito had been mingling with a very, very renowned detective who went by the alias Mr. T. Not only that, but they seemed incredibly comfortable with one another, as if they had been communicating for a long time.

Betrayal was the first thought that crossed Asami's mind. Why else would he be conversing with a detective, and keeping it from Asami? If not direct betrayal, perhaps he was working to bring down another organization, or bring someone out of the dark and into the light?

Asami looked on at the intimate scene from seat in the car. They had parked someway away from the New's Weekly building, and had watched as Takaba mingled with the eccentric red head.

The occasional brushes and touches had irritated Asami greatly. Asami owned Akihito, the boy was his pet. Therefore, the act of anyone touching the photographer other than Asami himself appalled the man incredibly. Takaba would no doubt be punished for his actions later.

The detective needed to go.

Asami sighed, and leaned back on his cushioned seat. Making a move now, in public, would not be a wise choice. Not to mention, he wasn't entirely sure what this man's presence meant to, or for the photographer.

He would deal with this slow, and sophisti-

Asami nearly choked on the cigarette that rested between his lips, but bit it hard enough to pierce through paper.

The idiot detective had just crossed the line.

Outside, the red head had secured his arms around the photographer, and hugged him as tight as possible. After that, he pushed him back slightly, and smiled. Nostalgia flashed through his features, and suddenly, the crimson headed, Asian man looked older than before.

Takaba looked up at him.

Then slowly, ever so slowly, the larger man loomed over Akihito, and placed a chaste kiss a top of the head. Even from his seat in the car, Asami could see the younger man blush with embarrassment, and attempt to push the red head away.

They laughed for a few more seconds, though Takaba's pale face was flushed with a blush that he attempted to hide by bringing a hand to his mouth.

The ginger ruffled the boy's hair, waved a sad wave, and began to make his leave. Takaba did the same, and stood alone in front of his work place, as the detective disappeared into the small crowd of people.

Upon hid departure, the photographer's shoulders slumped, and his head dropped low, so that his chin was touching his chest.

Asami noted the change in attitude, though his anger for the photographer did not diminish in the slightest.

He wanted answers.

OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

Asami was waiting for him.

It was already eleven at night, and the brat hadn't even bothered to call, or tell Asami he was going to be out late. Had he not decided to honor the Crime Lord with his presence five hours after he was supposed to arrive home, Asami would have assumed that he had taken refuge at a friends house.

Before the door clicked open, Asami wondered of Akihito knew that he had been caught exchanging information with a private detective.

But the second the younger man removed his shoes from his feet, placed them onto the mat, and stepped into the luxurious penthouse, the assumptions had been dismissed. However, Asami's anger had not been.

Takaba looked exhausted, and completely drained of energy. He just wanted to sleep, but Asami had other plans.

"Nice of you to come and join me." Began the older man smugly, as he stood up from the chair in the kitchen, "Did you have fun tonight."

In the process, he had inconveniently blocked Takaba's walking path.

"Asami, not now, I'm tired," yawned the younger man, "we can talk tomorrow." Akihito rubbed his sleepy eyes with his curled hand, and made to bypass the older man who was so determined to deprive the photographer of sleep.

His body collided with Asami's muscular chest. The mafia boss wasn't budging.

"Dammit Asami? What's your problem, I'm tired! Just let me sleep for at least ten minutes, before decide to jump me-"
"Me? Jump you?" Mocked the Crime Lord sarcastically, as he stepped aside for Takaba, "Exactly how long is the line?"

For his own sake, Akihito didn't hear the demoralizing taunt, as he was too concerned about falling asleep. But Asami wasn't through.

"Akihito," spoke Asami, as he made to catch up with the younger man. Takaba grunted, and continued his stride to the bed room. Opening the large doors, he plopped down on the bed, and smiled as his body came into contact with the soft surface. It was like heaven.

"Akihito." Asami was above him, and his voice was filled with a heavy depth, and a tight seriousness. He glared daggers at Takaba.

The younger man, who had fallen face first on the bed, turned his head, so that at least on eye could take in Asami's pissed off posture.

"What?"

Without warning, Asami descended upon the younger man, and flipped him on his back. Takaba attempted to push him off, like he always did. But the Asami's skilled hands had crawled under the fabric of Akihito's shirt, and tickled against his newly exposed skin. His fingers crawled up the photographer's stomach. Takabas heart beat increased, and his breathing grew erratic,as Asami's fingers made their way to his erect nipple.

Cool air contrasted with the warmth of Asami's body, and suddenly, Takaba found himself craving more. But he was stubborn

"A..sami...Stop it already...I want to sleep..."
Asami chuckled a dark chuckle, and leaned in to kiss the beauty underneath him. Takaba wasted no time in allowing the older man entrance into his mouth, and nearly melted as Crime Lord worked wonders with his wet tongue.

By the time Asami pulled away, he was struggling to breath.

"Did you want to sleep," whispered Asami, as he placed his lips directly near Takaba's ear, "when that red head kissed you?"

The adrenaline screwed with Takaba's memory, he was having trouble recalling the day's events.

"Red head?"

Asami snorted, and pushed off of the bed, once again, standing at his full height.

"Yes. The rd head, the detective that just couldn't keep his hands off of you, ring a bell?"

Takaba's eyes opened, and from is flustered state, he stared at Asami, "H...how did you know-"

"Kuroda supplied me with the information. At first, I didn't believe that you would actually converse with a detective, given your living circumstances. A well known one at that. But I was wrong-"

"Asami, wait, I can-"

"I've had to cover for your mistakes many times, Akihito. Had any of my enemies spotted you before I had, they would have gotten suspicious. Whenever a photographer so clueless delves into matters of the Underworld, like you yourself have done numerous times, they end up being taken, or worse, killed. Do you have no qualms for your-"
"Listen Asami!" The photographer was sitting up now, trying to reason with the older man, who obviously did not like being kept in the dark. But Asami wasn't giving Takaba a chance to speak, and instead, fancied guilt tripping him with unreliable evidence.

It was pissing Takaba off.

"-actions. With the things you do, I wonder if you want to get captured. You're becoming more of a liability. Perhaps you and that idiot detective could have discussed this when you decided-"

Midway of Asami's bantering, Takaba had gotten up, gone to his things, and retrieved a pamphlet of papers.

Asami looked at him with a narrowed gaze.

"Have you been listening to anything I said?"

Takaba was seething now, and his grip on the papers was so tight, that his hands turned a pale shade of blue.

"Hell yeah i've been listening," and with that, he hurled the bunch of papers to the bed, and seconds later, pulled his jacket tighter around his body.

Asami looked at the photographer, than back at the papers.

"Read them," he spat, "but I won't be here when you do." And though Asami wanted to stop the photographer from leaving, these papers had greatly peaked his interest.

"Oh, and two more things, if I'm such a "liability", then why haven't you kicked me out yet? That's all on you, bastard!" Shouted the photographer, as he walked out of the room, "and lastly," he shouted again.

At the same time, Asami picked up the pamphlet. The cover page was filled with letters, and jumbled words. Asami didn't care to read the at all. In fact, the papers were alien to him. But the f
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơnSắc thái khác nhau, cùng một màu sắc bởi Lidsworth Anime» Finder loạt xếp: T, tiếng Anh, lãng mạn và hài hước, từ: 5 k +, yêu thích: 44, sau: 79, xuất bản: 29 tháng năm 2014 Cập Nhật: Tháng sáu 7, 201426 chương 1: đỏ đầu pt 1Tóm tắt: Asami nghi ngờ rằng Akihito là phản bội anh ta sau khi Kuroda thể thao cậu bé với một kẻ thù nguy hiểm. Như thường lệ, Asami điều tra, và thấy rằng mối quan hệ giữa các nhiếp ảnh gia và thám tử là sâu sắc hơn so với ông nghĩ.Disclaimer: tôi không sở hữu Phi đội VF.OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOBanter nhàn rỗi của họ là vô cùng không thường xuyên. Các thám tử đã nói chuyện và vẫy tay của mình xung quanh trong không khí, nếu như ông nhắc lại một số bộ nhớ xa xôi. Chuyển động của ông đã lớn và tràn đầy năng lượng, và reeked với một cảm giác tuổi của hạnh phúc, và niềm vui.Takaba đứng vào cuối nhận của những cảm xúc tuyệt vời. Sự chuyển động của bàn tay của người đàn ông, các nhiếp ảnh gia nào giggle, và khi các thám tử đã quyết định phát triển thêm một chút hoạt hình trong bất cứ điều gì ông đã giải thích, Takaba sẽ tăng gấp đôi trong một sự phù hợp của cười.Người đàn ông là một người đàn ông lớn tuổi, mặc dù thời gian đã duy trì xuất hiện trẻ trung của mình. Mái tóc của mình là một màu đỏ sẫm, gần đỏ thẫm. Mặc dù lúc ánh sáng mặt trời, một ánh sáng màu da cam phản ánh off của đầu.Ông mặc một cặp kính nhỏ trên khuôn mặt của mình, và truyền thống của một điều tra viên, ông trang trí một áo rãnh lớn, màu đen.Asami đã nghe nói về người đàn ông này trước khi, nhưng thật không may, các thông tin đã được cực kỳ hiếm, và không đáng tin cậy.Không cho đến bây giờ, Tuy nhiên. Kuroda đã được giữ một mắt trên Akihito cho Asami, và đã có báo cáo một số kết quả rất lạnh các tội phạm Chúa.Akihito đã mingling với một thám tử rất, rất nổi tiếng, những người đã đi bởi bí danh ông T. Không chỉ vậy, nhưng họ dường như vô cùng thoải mái với nhau, nếu như họ đã giao thiệp trong một thời gian dài.Sự phản bội là suy nghĩ đầu tiên vượt qua tâm trí của Asami. Tại sao khác nào ông được trò chuyện với một thám tử, và giữ nó từ Asami? Nếu không phản bội trực tiếp, có lẽ ông đã làm việc để đưa xuống một tổ chức, hoặc mang lại cho một ai đó ra khỏi bóng tối và vào ánh sáng?Asami xem xét cảnh thân mật từ chỗ ngồi trong xe. Họ đã có chưa sử dụng cách nọ cách kia từ phiên bản mới của lượt xây dựng, và đã dõi như Takaba trộn lẫn với màu đỏ đầu lập dị.Thỉnh thoảng bàn chải và chạm có kích thích Asami rất nhiều. Asami thuộc sở hữu Akihito, cậu bé là thú cưng của mình. Do đó, các hành động của bất cứ ai chạm vào các nhiếp ảnh gia khác hơn so với Asami mình appalled người đàn ông vô cùng. Takaba sẽ không có nghi ngờ bị trừng phạt cho hành động của mình sau đó.Thám tử cần thiết để đi.Asami thở dài, và cúi trở lại trên ghế đệm. Thực hiện một di chuyển bây giờ, ở nơi công cộng, sẽ không phải là một sự lựa chọn khôn ngoan. Không phải đề cập đến, ông đã không hoàn toàn chắc chắn những gì hiện diện của người đàn ông này có nghĩa là để, hoặc cho các nhiếp ảnh gia.Ông sẽ đối phó với điều này chậm, và sophisti -Asami gần như nghẹn ngào về thuốc lá mà nghỉ giữa đôi môi của mình, nhưng hơi khó khăn, đủ để khoan thông qua giấy.Thám tử idiot chỉ có vượt qua dòng.Bên ngoài, người đứng đầu đỏ có bảo đảm cánh tay của mình xung quanh các nhiếp ảnh gia, và ôm anh ta như chặt chẽ càng tốt. Sau đó, ông đã đẩy anh ta trở lại một chút và mỉm cười. Nỗi nhớ nhảy qua tính năng của mình, và đột nhiên, crimson đứng đầu, người châu á người đàn ông trông cũ hơn trước khi.Takaba nhìn lên lúc anh ta.Sau đó chậm, rất chậm, người đàn ông lớn hơn phổ biến hơn Akihito, và đặt một nụ hôn còn trong trắng một đỉnh đầu. Ngay cả từ ghế trong xe, Asami có thể nhìn thấy người đàn ông trẻ blush với bối rối, và cố gắng để đẩy đầu đỏ đi.Họ cười cho một vài giây nữa, mặc dù khuôn mặt nhạt của Takaba được flushed với một đỏ mặt mà ông đã cố gắng để ẩn bằng cách đưa một bàn tay để miệng của mình.Gừng xù của cậu bé tóc, vẫy một làn sóng buồn, và bắt đầu để làm cho để lại của ông. Takaba đã làm như vậy, và đứng một mình ở phía trước của nơi làm việc của mình, như các thám tử đã biến mất vào đám đông nhỏ của người dân.Sau khi trốn ra đi, các nhiếp ảnh gia vai giảm mạnh, và đầu giảm xuống thấp, do đó, rằng cằm của ông chạm vào ngực của mình.Asami ghi nhận sự thay đổi trong Thái độ, mặc dù sự tức giận của mình cho các nhiếp ảnh gia đã không giảm trong việc nhỏ nhất.Ông muốn câu trả lời.OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOAsami đã chờ đợi cho anh ta.Nó đã là mười một vào ban đêm, và brat thậm chí đã không bực để gọi, hoặc cho biết Asami ông đã có trong hậu. Ông đã không quyết định để vinh danh Chúa tội phạm với sự hiện diện của ông năm giờ sau khi ông đã yêu cầu để đi đến trang chủ, Asami nào đã giả định rằng ông đã lấy tị nạn tại một ngôi nhà bè.Trước khi cửa nhấp vào mở, Asami tự hỏi của Akihito biết rằng ông đã bị đánh bắt trao đổi thông tin với một thám tử tư.Nhưng thứ hai người đàn ông trẻ hơn loại bỏ giày của mình từ bàn chân của mình, đặt chúng vào mat, và bước vào penthouse sang trọng, các giả định đã bị bác bỏ. Tuy nhiên, sự tức giận của Asami đã không.Takaba nhìn kiệt sức, và thoát nước hoàn toàn năng lượng. Ông chỉ muốn ngủ, nhưng Asami đã có kế hoạch khác."Tốt đẹp của bạn đến và tham gia tôi." Bắt đầu những người đàn ông lớn tuổi smugly, như ông đã đứng từ ghế trong nhà bếp, "bạn đã vui vẻ đêm nay."Trong quá trình này, ông inconveniently đã chặn con đường đi bộ của Takaba."Asami, ko pải lúc này, tôi mệt mỏi," yawned người đàn ông trẻ, "chúng tôi có thể nói chuyện vào ngày mai." Akihito cọ xát mắt buồn ngủ với tay cong, và thực hiện để vượt qua những người lớn đã được xác định như vậy để tước đi của các nhiếp ảnh gia của giấc ngủ.Cơ thể của ông đã va chạm với của Asami cơ bắp ngực. Ông chủ mafia đã không budging."Dammit Asami? Vấn đề của bạn là gì, tôi mệt mỏi! Hãy để tôi ngủ cho ít nhất là mười phút, trước khi quyết định nhảy tôi-""Tôi? Nhảy bạn?" Chế giễu tội phạm Chúa sarcastically, khi ông bước sang một bên cho Takaba, "chính xác bao lâu là dòng?"Vì lợi ích riêng của mình, Akihito đã không nghe taunt đòn, như ông đã quá quan tâm về rơi xuống ngủ. Nhưng Asami đã không thông qua."Akihito," spoke Asami, as he made to catch up with the younger man. Takaba grunted, and continued his stride to the bed room. Opening the large doors, he plopped down on the bed, and smiled as his body came into contact with the soft surface. It was like heaven."Akihito." Asami was above him, and his voice was filled with a heavy depth, and a tight seriousness. He glared daggers at Takaba.The younger man, who had fallen face first on the bed, turned his head, so that at least on eye could take in Asami's pissed off posture."What?"Without warning, Asami descended upon the younger man, and flipped him on his back. Takaba attempted to push him off, like he always did. But the Asami's skilled hands had crawled under the fabric of Akihito's shirt, and tickled against his newly exposed skin. His fingers crawled up the photographer's stomach. Takabas heart beat increased, and his breathing grew erratic,as Asami's fingers made their way to his erect nipple.Cool air contrasted with the warmth of Asami's body, and suddenly, Takaba found himself craving more. But he was stubborn"A..sami...Stop it already...I want to sleep..."Asami chuckled a dark chuckle, and leaned in to kiss the beauty underneath him. Takaba wasted no time in allowing the older man entrance into his mouth, and nearly melted as Crime Lord worked wonders with his wet tongue.By the time Asami pulled away, he was struggling to breath.
"Did you want to sleep," whispered Asami, as he placed his lips directly near Takaba's ear, "when that red head kissed you?"

The adrenaline screwed with Takaba's memory, he was having trouble recalling the day's events.

"Red head?"

Asami snorted, and pushed off of the bed, once again, standing at his full height.

"Yes. The rd head, the detective that just couldn't keep his hands off of you, ring a bell?"

Takaba's eyes opened, and from is flustered state, he stared at Asami, "H...how did you know-"

"Kuroda supplied me with the information. At first, I didn't believe that you would actually converse with a detective, given your living circumstances. A well known one at that. But I was wrong-"

"Asami, wait, I can-"

"I've had to cover for your mistakes many times, Akihito. Had any of my enemies spotted you before I had, they would have gotten suspicious. Whenever a photographer so clueless delves into matters of the Underworld, like you yourself have done numerous times, they end up being taken, or worse, killed. Do you have no qualms for your-"
"Listen Asami!" The photographer was sitting up now, trying to reason with the older man, who obviously did not like being kept in the dark. But Asami wasn't giving Takaba a chance to speak, and instead, fancied guilt tripping him with unreliable evidence.

It was pissing Takaba off.

"-actions. With the things you do, I wonder if you want to get captured. You're becoming more of a liability. Perhaps you and that idiot detective could have discussed this when you decided-"

Midway of Asami's bantering, Takaba had gotten up, gone to his things, and retrieved a pamphlet of papers.

Asami looked at him with a narrowed gaze.

"Have you been listening to anything I said?"

Takaba was seething now, and his grip on the papers was so tight, that his hands turned a pale shade of blue.

"Hell yeah i've been listening," and with that, he hurled the bunch of papers to the bed, and seconds later, pulled his jacket tighter around his body.

Asami looked at the photographer, than back at the papers.

"Read them," he spat, "but I won't be here when you do." And though Asami wanted to stop the photographer from leaving, these papers had greatly peaked his interest.

"Oh, and two more things, if I'm such a "liability", then why haven't you kicked me out yet? That's all on you, bastard!" Shouted the photographer, as he walked out of the room, "and lastly," he shouted again.

At the same time, Asami picked up the pamphlet. The cover page was filled with letters, and jumbled words. Asami didn't care to read the at all. In fact, the papers were alien to him. But the f
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: