Marriage in ancient Rome (kết hôn ở la mã vổ đại)Marriage in ancient R dịch - Marriage in ancient Rome (kết hôn ở la mã vổ đại)Marriage in ancient R Việt làm thế nào để nói

Marriage in ancient Rome (kết hôn ở

Marriage in ancient Rome (kết hôn ở la mã vổ đại)
Marriage in ancient Rome was a strictly monogamous institution: a Roman citizen by law could have only one spouse at a time. The practice of monogamy distinguished the Greeks and Romans from other ancient civilizations, in which elite males typically had multiple wives. Greco-Roman monogamy may have arisen from the egalitarianism of the democratic and republican political systems of the city-states. It is one aspect of ancient Roman culture that was embraced by early Christianity, which in turn perpetuated it as an ideal in later Western culture.[2]
Marriage had mythical precedents, starting with the abduction of the Sabine Women, which may reflect the archaic custom of bride abduction. Romulus and his band of male immigrants were rejected conubium, the legal right to intermarriage, from the Sabines. According to Livy, Romulus and his men abducted the Sabine maidens, but promised them an honorable marriage, in which they would enjoy the benefits of property, citizenship, and children. These three benefits seem to define the purpose of marriage in ancient Rome.[3]
The word matrimonium, the root for the English word "matrimony," defines the institution's main function. Involving the mater (mother), it carries with it the implication of the man taking a woman in marriage to have children. It is the idea conventionally shared by Romans as to the purpose of marriage, which would be to produce legitimate children; citizens producing new citizens.[3]
Consortium is a word used for the sharing of property, usually used in a technical sense for the property held by heirs, but could also be used in the context of marriage. Such usage was commonly seen in Christian writings. However, the sharing of water and fire (aquae et ignis communiciatio) was symbolically more important. It refers to the sharing of natural resources. Worldly possessions transferred automatically from the wife to the husband in archaic times, whereas the classical marriage kept the wife's property separate.[3]
In order for the union of a man and woman to be legitimate, there needed to be consent legally and morally. Both parties had to be willing and intend to marry, and both needed their fathers' consent. If all other legal conditions were met, a marriage was made.
Conventions of Roman marriage (Công Ước hôn nhân của người Roma)
The lives of elite Roman women were essentially determined by their marriages. We are best informed about families with both wealth and political standing, whose largely inherited money would follow both their sons and their daughters. In the earliest periods of Roman history, Manus Marriage meant that a married woman would be subjugated by her husband, but that custom had died out by the 1st century BCE, in favor of Free Marriage which did not grant a husband any rights over his wife or have any changing effect on a woman's status.[4]
Elite young men would usually marry in their mid-twenties, after a year or more of military service and some initial experience attending cases and even pleading in the criminal or civil courts.[5] Their brides, however, would be markedly younger women, between fifteen and twenty years of age.[6] This was in part because the family felt no need to retain the daughter at home in order to give her a full education,[citation needed] and partly from fear that once into the flush of adolescence the girl might throw away her virginity or lose the reputation for chastity, which was a prerequisite for marriage.[citation needed] The higher the social position of the girl, the sooner betrothal tended to follow puberty, since marriages were arranged for political reasons. The actual marriage, however, was usually postponed until she was physically mature enough to carry a healthy pregnancy or survive the high risks of childbirth. The young wife would learn some of the complexities of running a large household by observing her mother, and her training would be supplemented by the slave staff of her new household.[7]
The more prominent her family, the less it was likely that the girl would have much choice in the age, appearance or character of her first husband.[7] Through high status marriages (even imperial ones), women were able to gain associative power from their husbands' prominent positions in society. Women who gained power in this way could even then legitimize the power positions of their sons (such as with Livia andTiberius) as their symbolic status influenced Roman society.
While upper class girls married very young, lower class women – plebeians, freedwomen etc. – in practice would marry during their late teens to men in their late twenties.[8] Women were not seen as likely to marry after thirty. Marriage for them was not about economic or political gain, so it was not as urgent.
In a sense, the lives of all women in antiquity were defined around their expectation and achievement of marriage: first as young girls, then as wives and, if all went well, as mothers. In their later years, it was statistically probable that they would survive their husbands and live as widows. From day to day, on a larger scale, their obligations and opportunities depended on the man or men to whom they were married
Patria Potestas
Fathers of legitimate children alone had patria potestas over their children. Patria potestas was often a lifelong subjugation of a child to his or her father's will and, to the horror of the Greeks and other outside observers of the time,[citation needed] applied to sons as much as daughters.
A man or woman who was subject to patria potestas required his or her father's consent for marriage. No paternal consent was required for illegitimate children or those whose fathers had died. This gave the father of legitimate children a very substantial say in at least the first marriage of his children. He had no right to prevent a divorce by one of his children. Though a father could deny the right to marriage by refusing a prospective son- or daughter-in-law, he could not legally force his children into marriage.
Engagement and ceremony (Đính Hôn và nghi lễ)
The nuptiae was often begun with a celebration, combining legal, religious, and social features. It brings the two households together, new property is introduced, and there is the underlying promise of children. The wedding ceremony no doubt included various customs and religious rites, but it cannot be assumed such rituals were static or widespread throughout the centuries.[3]
The typical upperclass wedding in the classical period tended to be a lavish affair. The expense of the wedding was normally the bride's family's responsibility. The day was carefully chosen, with various religious reasons as to why certain days should be avoided. During engagement ceremonies, which typically took place before the wedding ceremonies, the groom would often hand his future wife an iron ring. During wedding ceremonies the bride and groom often sacrificed an animal and asked the gods for a blessing.[9] Gifts were given to family and friends, and sometimes the bride and groom exchanged presents of money before the wedding. On the wedding day, the bride went with a procession to her new home, while the bridegroom went ahead of the bride to receive her. With her, the bride brought a torch lit from her family's hearth, and was offered another torch and water, symbolizing the aquae et ignis communicatio. She was then carried over the threshold by her attendants, not her husband. The words "Ubi tu Gaius, ego Gaia" may have been exchanged at this point. The actual consummation of the marriage took place in the bedroom, supposedly in the dark. The day after the wedding, the groom would hold a dinner party at his house, and it was at this time that the bride made an offering to the gods of her new home. All of this was part of publicizing the marriage.[3]
The verbal consent between the bride and groom fulfilled the legal expectations, the sharing of the water and fire and, perhaps, the clasping of their right hands(dextrarum iunctio), the religious, and the actual ceremony and celebration fulfilled the social
Dowry (Của Hồi Môn)
One of the most important aspects of the practical and business-like arrangement of Roman marriage was the dowry. The dowry was a contribution made by the wife’s family to the husband to cover the expenses of the household. It was more customary than compulsory. Ancient papyrus texts show that dowries typically included land and slaves but could also include jewelry, toilet articles (used to make women more attractive, such as mirrors), and clothing. These items were connected with legacy and if the wife died early in the marriage, the dowry could be returned to her family and buried with her to give a more elaborate burial than was typical for the time, however that was not always the case.[citation needed]
The dowry was also how Roman families maintained their social status relative to each other. It was important to ensure that upon the end of a marriage, the dowry was returned to either the wife or her family. This was done in order to improve her chances of remarriage as well as to maintain the family resources.[10] In ancient Rome, the dowry became the husband’s full legal property. In actuality, however, the purpose of the dowry often affected the husband’s freedom to use the dowry. For example, if the dowry was given to help in the maintenance of the wife, or if a legal provision was made for the wife or her family to reclaim the dowry should the marriage dissolve, the husband was restricted as to how he could make use of the dowry.[11]
The fate of the dowry at the end of a marriage depended on its original source. A dowry of dos recepticia was one in which agreements were made in advance about its disposal. The agreement made beforehand determined how this dowry would be recovered. One of dos profecticia was a dowry given by the father of the bride. This typ
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Cuộc hôn nhân trong cổ Rome (kết hôn ở la mã vổ đại)Cuộc hôn nhân trong La Mã cổ đại là một cơ sở giáo dục nghiêm chỉnh một vợ một chồng: một công dân La mã của pháp luật có thể có chỉ một người phối ngẫu một lúc. Các thực hành của một vợ một chồng phân biệt người Hy Lạp và người La Mã từ các nền văn minh cổ đại, trong đó ưu tú nam giới thường có nhiều vợ. Một vợ một chồng Greco-Roman có thể phát sinh từ egalitarianism của hệ thống chính trị dân chủ và Đảng Cộng hòa của các thành bang. Nó là một khía cạnh của văn hoá La Mã cổ đại được chấp nhận bởi Thiên Chúa giáo đầu, mà lần lượt có thể kéo dài nó như là một lý tưởng trong văn hóa phương Tây sau đó. [2]Hôn nhân có tiền lệ thần thoại, bắt đầu với vụ bắt cóc của phụ nữ Sabine, có thể phản ánh các tùy chỉnh cổ của cô dâu bị bắt cóc. Romulus và ban nhạc của ông tỷ người nhập cư đã bị từ chối conubium, quyền hợp pháp để hôn, từ các Sabines. Theo Livy, Romulus và người của ông đã bắt cóc các thiếu nữ Sabine, nhưng đã hứa với họ một cuộc hôn nhân danh dự, trong đó họ sẽ hưởng những lợi ích của bất động sản, công dân, và trẻ em. Những lợi ích ba dường như xác định mục đích của hôn nhân trong thời La Mã cổ. [3]Từ matrimonium, gốc cho từ tiếng Anh "hôn nhân," xác định chức năng chính của cơ sở giáo dục. Liên quan đến mater (mẹ), nó mang với nó ngụ ý của người đàn ông tham gia một người phụ nữ trong hôn nhân để có con. Đó là ý tưởng thông thường được chia sẻ bởi người La mã như mục đích của hôn nhân, đó sẽ là để sản xuất trẻ em hợp pháp; công dân sản xuất mới công dân. [3]Consortium là một từ được sử dụng để chia sẻ bất động sản, thường được sử dụng trong một ý nghĩa kỹ thuật cho bất động sản được tổ chức bởi người thừa kế, nhưng cũng có thể được sử dụng trong bối cảnh của hôn nhân. Sử dụng như vậy thường thấy trong các văn bản Kitô giáo. Tuy nhiên, chia sẻ của nước và lửa (aquae et ignis communiciatio) là tượng trưng quan trọng hơn. Nó đề cập đến việc chia sẻ tài nguyên thiên nhiên. Tài sản thế gian chuyển qua tự động từ vợ với chồng cổ, trong khi cuộc hôn nhân cổ điển giữ tài sản của vợ riêng biệt. [3]Để cho các công đoàn của một người đàn ông và phụ nữ để được hợp pháp, có cần thiết để là sự đồng ý về mặt pháp lý và về mặt đạo Đức. Cả hai bên đã phải sẵn sàng và có ý định kết hôn, và cả hai cần sự đồng ý của người cha. Nếu tất cả các điều kiện pháp lý khác được đáp ứng, một cuộc hôn nhân đã được thực hiện.Quy ước của La Mã hôn nhân (Công Ước hôn nhân của người Roma)Cuộc sống của tầng lớp phụ nữ La Mã về cơ bản đã được xác định bởi cuộc hôn nhân của họ. Chúng tôi là tốt nhất thông tin về gia đình với sự giàu có và chính trị đứng, mà tiền chủ yếu được thừa kế sẽ làm theo con trai của họ và con gái của họ. Trong các giai đoạn sớm nhất của lịch sử La Mã, Manus hôn nhân có nghĩa là một người phụ nữ đã lập gia đình sẽ được chinh phục bởi người chồng của cô, nhưng tuỳ chỉnh đã chết thế kỷ 1 trước công nguyên, trong lợi của hôn nhân miễn phí mà đã không cấp một chồng bất kỳ quyền nào trên vợ hoặc có bất kỳ tác dụng thay đổi về tình trạng của một người phụ nữ. [4]Người đàn ông trẻ ưu tú nào thường kết hôn với ở giữa hai mươi của họ, sau khi một năm hoặc nhiều hơn của nghĩa vụ quân sự và một số kinh nghiệm ban đầu tham dự trường hợp và thậm chí pleading tại các tòa án hình sự hoặc dân sự. [5] của cô dâu, Tuy nhiên, sẽ là phụ nữ trẻ rõ rệt, khoảng mười lăm đến hai mươi năm tuổi. [6] điều này một phần là bởi vì họ cảm thấy không cần phải giữ lại con gái ở nhà để cung cấp cho mình một nền giáo dục đầy đủ, [cần dẫn nguồn] và một phần từ lo sợ rằng một lần vào tuôn ra của thanh thiếu niên cô gái có thể vứt đi trinh của cô hoặc mất thùng chastity, đó là một điều kiện tiên quyết cho cuộc hôn nhân. [cần dẫn nguồn] Cao hơn vị trí xã hội của cô gái, hứa sớm hơn có xu hướng làm theo tuổi dậy thì, kể từ khi cuộc hôn nhân được sắp xếp cho lý do chính trị. Cuộc hôn nhân thực tế, Tuy nhiên, đã thường bị hoãn lại cho đến khi cô ấy đã thể chất trưởng thành, đủ để thực hiện một thai kỳ khỏe mạnh hoặc tồn tại những rủi ro cao của sinh con. Người vợ trẻ sẽ tìm hiểu một số phức tạp của chạy một hộ gia đình lớn bằng cách quan sát mẹ, và đào tạo của mình sẽ được bổ sung bởi các nhân viên nô lệ của hộ gia đình mới của cô. [7]Nổi bật hơn gia đình cô, càng ít đó là có khả năng rằng các cô gái sẽ có nhiều sự lựa chọn trong tuổi, xuất hiện hoặc các ký tự của người chồng đầu tiên. [7] thông qua cuộc hôn nhân địa vị cao (những người thậm chí đế quốc), phụ nữ đã có thể để đạt được kết hợp sức mạnh từ người chồng của họ nổi bật vị trí trong xã hội. Phụ nữ giành được quyền lực theo cách này có thể thậm chí sau đó sự những vị trí quyền lực con trai của họ (chẳng hạn như với Livia andTiberius) như ảnh hưởng của tình trạng biểu tượng xã hội La Mã.Trong khi kết hôn với tầng lớp trên cô gái rất trẻ, lớp thấp hơn phụ nữ-plebeians, freedwomen vv-trong thực tế sẽ cưới trong thiếu niên vào cuối của họ để người đàn ông hai mươi cuối của họ. [8] phụ nữ không được coi là có khả năng kết hôn sau khi ba mươi. Hôn nhân cho họ đã không về kinh tế hoặc chính trị đạt được, do đó, nó đã không như khẩn cấp.Trong ý nghĩa một, cuộc sống của tất cả phụ nữ trong thời cổ đại đã được định nghĩa xung quanh thành phố của kỳ vọng và thành tích của hôn nhân: đầu tiên là cô gái trẻ, sau đó khi bà vợ và, nếu mọi việc đều ổn, như bà mẹ. Trong những năm sau đó, nó đã ý nghĩa thống kê có thể xảy ra rằng họ sẽ tồn tại chồng của mình và sống như góa phụ. Ngày qua ngày, trên một quy mô lớn hơn, nghĩa vụ và cơ hội của họ phụ thuộc vào người đàn ông hay người đàn ông mà họ đã kết hônPatria PotestasNgười cha hợp pháp trẻ em một mình có patria potestas trên con cái của họ. Patria potestas thường là chinh phục suốt cuộc đời của một đứa trẻ để sẽ của mình của cha, và để kinh dị của người Hy Lạp và khác bên ngoài của thời gian, [cần dẫn nguồn] các nhà quan sát được áp dụng cho con trai nhiều như con gái.Một người đàn ông hay người phụ nữ đã tùy thuộc vào patria potestas yêu cầu sự chấp thuận của cha trong hôn nhân. Không có sự đồng ý cha được yêu cầu cho trẻ em bất hợp pháp hoặc những người mà cha đã chết. Điều này đã cho người cha hợp pháp trẻ em nói rất đáng kể trong ít là cuộc hôn nhân đầu tiên của con. Ông không có quyền để ngăn chặn một ly hôn bởi một trong những trẻ em của mình. Mặc dù một người cha có thể từ chối quyền hôn nhân bằng cách từ chối một tiềm năng con trai hay con dâu, ông có thể không hợp pháp bắt buộc trẻ em của mình vào hôn nhân.Đính hôn và lễ (Đính Hôn và nghi lễ)Nuptiae thường bắt đầu với một lễ kỷ niệm, kết hợp tính năng quy phạm pháp luật, tôn giáo và xã hội. Nó mang đến cho các hộ gia đình hai cùng nhau, bất động sản mới được giới thiệu, và có những lời hứa tiềm ẩn của trẻ em. Lễ cưới không nghi ngờ gì bao gồm các phong tục và nghi lễ tôn giáo, nhưng nó không thể được giả định nghi lễ như vậy là tĩnh hoặc phổ biến rộng rãi trong suốt nhiều thế kỷ. [3]The typical upperclass wedding in the classical period tended to be a lavish affair. The expense of the wedding was normally the bride's family's responsibility. The day was carefully chosen, with various religious reasons as to why certain days should be avoided. During engagement ceremonies, which typically took place before the wedding ceremonies, the groom would often hand his future wife an iron ring. During wedding ceremonies the bride and groom often sacrificed an animal and asked the gods for a blessing.[9] Gifts were given to family and friends, and sometimes the bride and groom exchanged presents of money before the wedding. On the wedding day, the bride went with a procession to her new home, while the bridegroom went ahead of the bride to receive her. With her, the bride brought a torch lit from her family's hearth, and was offered another torch and water, symbolizing the aquae et ignis communicatio. She was then carried over the threshold by her attendants, not her husband. The words "Ubi tu Gaius, ego Gaia" may have been exchanged at this point. The actual consummation of the marriage took place in the bedroom, supposedly in the dark. The day after the wedding, the groom would hold a dinner party at his house, and it was at this time that the bride made an offering to the gods of her new home. All of this was part of publicizing the marriage.[3]The verbal consent between the bride and groom fulfilled the legal expectations, the sharing of the water and fire and, perhaps, the clasping of their right hands(dextrarum iunctio), the religious, and the actual ceremony and celebration fulfilled the socialDowry (Của Hồi Môn)One of the most important aspects of the practical and business-like arrangement of Roman marriage was the dowry. The dowry was a contribution made by the wife’s family to the husband to cover the expenses of the household. It was more customary than compulsory. Ancient papyrus texts show that dowries typically included land and slaves but could also include jewelry, toilet articles (used to make women more attractive, such as mirrors), and clothing. These items were connected with legacy and if the wife died early in the marriage, the dowry could be returned to her family and buried with her to give a more elaborate burial than was typical for the time, however that was not always the case.[citation needed]Hồi môn cũng là gia đình La Mã làm thế nào duy trì tình trạng xã hội của họ tương đối với nhau. Nó là quan trọng để đảm bảo rằng khi kết thúc một cuộc hôn nhân, hồi môn được trả lại cho vợ hoặc gia đình cô. Điều này được thực hiện để cải thiện cơ hội của cô của remarriage cũng như duy trì các nguồn lực gia đình. [10] trong La Mã cổ đại, hồi môn đã trở thành bất động sản pháp lý đầy đủ của chồng. Trong thực tế, Tuy nhiên, mục đích của hồi môn thường ảnh hưởng tự do của chồng để sử dụng hồi môn. Ví dụ, nếu hồi môn đã được đưa ra để giúp đỡ trong việc duy trì của vợ, hoặc nếu một điều khoản pháp lý đã được thực hiện cho vợ hoặc gia đình cô để đòi lại hồi môn nên cuộc hôn nhân hòa tan, người chồng bị hạn chế để làm thế nào ông có thể làm cho việc sử dụng hồi môn. [11]Số phận của hồi môn ở phần cuối của một cuộc hôn nhân phụ thuộc vào nguồn gốc của nó. Hồi môn của dos recepticia là một trong đó thỏa thuận đã được thực hiện trước về xử lý của nó. Thỏa thuận thực hiện trước xác định như thế nào hồi môn này sẽ được phục hồi. Một trong dos profecticia là hồi môn được đưa ra bởi cha cô dâu. Này loạ
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hôn nhân trong La Mã cổ đại (kết hôn out la mã Võ đại)
kết hôn ở La Mã cổ đại đã được tổ chức đúng một vợ một chồng: một công dân La Mã của pháp luật có thể chỉ có một người bạn đời tại một thời điểm. Việc thực hành của một vợ một chồng phân biệt người Hy Lạp và La Mã cổ đại từ nền văn minh khác, trong đó nam giới tinh hoa thường có nhiều vợ. Greco-Roman một vợ một chồng có thể phát sinh từ chủ nghĩa bình quân của hệ thống chính trị dân chủ và cộng hòa của các thành bang. Đó là một khía cạnh của văn hóa La Mã cổ đại đã được chấp nhận bởi Kitô giáo ban đầu, do đó tồn nó như một lý tưởng trong văn hóa sau phương Tây. [2]
Hôn nhân đã có tiền lệ trong thần thoại, bắt đầu với các vụ bắt cóc phụ nữ Sabine, mà có thể phản ánh các cổ tùy chỉnh của cô dâu bị bắt cóc. Romulus và ban nhạc của ông về những người nhập cư nam đã bị từ chối conubium, các quyền hợp pháp để hôn, từ Sabin. Theo Livy, Romulus và người đàn ông của mình bị bắt cóc các thiếu nữ Sabine, nhưng hứa hẹn cho họ một cuộc hôn nhân đáng kính, trong đó họ sẽ được hưởng những lợi ích của tài sản, quyền công dân, và trẻ em. Những ba lợi ích dường như xác định mục đích của hôn nhân trong La Mã cổ đại. [3]
Từ matrimonium, gốc cho các từ tiếng Anh "hôn nhân", định nghĩa chức năng chính của tổ chức. Sự tham gia của mater (mẹ), nó mang với nó ngụ ý của người đàn ông tham gia một nữ trong hôn nhân để có con. Đó là ý tưởng thông thường được chia sẻ bởi người La Mã như mục đích của hôn nhân, đó sẽ là để sản xuất con hợp pháp; dân sản xuất công dân mới. [3]
Consortium là một từ được sử dụng cho việc chia sẻ tài sản, thường được sử dụng theo nghĩa kỹ thuật cho các tài sản được tổ chức bởi những người thừa kế, nhưng cũng có thể được sử dụng trong bối cảnh của cuộc hôn nhân. Sử dụng như vậy thường được nhìn thấy trong các tác phẩm Kitô giáo. Tuy nhiên, sự chia sẻ của nước và lửa (aquae et nhạy lửa communiciatio) là biểu tượng quan trọng hơn. Nó đề cập đến việc chia sẻ các nguồn tài nguyên thiên nhiên. Cải thế gian chuyển tự động từ vợ chồng trong thời cổ xưa, trong khi cuộc hôn nhân cổ điển giữ tài sản của vợ riêng biệt. [3]
Để cho các công đoàn của một người đàn ông và người phụ nữ là hợp pháp, có cần thiết phải có sự đồng ý về mặt pháp lý và đạo đức. Cả hai bên đã sẵn sàng và có ý định kết hôn, và cả hai cần sự đồng ý của cha họ. Nếu tất cả các điều kiện pháp lý khác đã được đáp ứng, một cuộc hôn nhân đã được thực hiện.
Công ước của hôn nhân Roman (Công Ước hôn nhân of the person Roma)
Cuộc sống của phụ nữ La Mã ưu tú đã cơ bản được xác định bởi các cuộc hôn nhân của họ. Chúng tôi được thông báo tốt nhất về gia đình với cả sự giàu có và địa vị chính trị, mà phần lớn là tiền thừa kế sẽ theo cả con trai và con gái của họ. Trong những giai đoạn sớm nhất của lịch sử La Mã, Manus Hôn nhân có nghĩa là một người phụ nữ đã lập gia đình sẽ bị chinh phục bởi chồng cô, nhưng tùy chỉnh mà đã chết do các BCE thế kỷ 1, ủng hộ miễn Hôn nhân mà không cấp một người chồng bất kỳ quyền đối với vợ hoặc có bất kỳ tác dụng thay đổi về tình trạng của một người phụ nữ. [4]
người đàn ông trẻ Elite sẽ thường kết hôn vào giữa tuổi hai mươi của mình, sau một năm hoặc nhiều nghĩa vụ quân sự và một số kinh nghiệm bước đầu tham dự các trường hợp và thậm chí cầu xin trong các tòa án hình sự hoặc dân sự. [ 5] cô dâu của họ, tuy nhiên, sẽ là phụ nữ rõ rệt trẻ, từ mười lăm đến hai mươi tuổi. [6] Điều này một phần là vì gia đình cảm thấy không cần giữ lại con gái ở nhà để cung cấp cho mình một nền giáo dục đầy đủ, [ cần dẫn nguồn] và một phần từ sự sợ hãi rằng một khi vào tuôn ra của tuổi dậy các cô gái có thể vứt bỏ trinh tiết của cô hoặc mất uy tín đối với đức khiết tịnh, đó là một điều kiện tiên quyết cho cuộc hôn nhân. [cần dẫn nguồn] Các cao hơn vị trí xã hội của các cô gái, sớm hơn hứa hôn có xu hướng theo tuổi dậy thì, kể từ khi cuộc hôn nhân đã được sắp xếp vì lý do chính trị. Cuộc hôn nhân thực tế, tuy nhiên, thường được hoãn lại cho đến khi cô đã được thể chất đủ trưởng thành để thực hiện một thai kỳ khỏe mạnh hay tồn tại những rủi ro cao của việc sinh nở. Cô vợ trẻ sẽ tìm hiểu một số các phức tạp của chạy một gia đình lớn bằng cách quan sát mẹ cô, và đào tạo của mình sẽ được bổ sung bởi các nhân viên nô lệ trong gia đình mới của mình. [7]
Các nổi bật hơn gia đình, ít có khả năng rằng cô gái sẽ có nhiều sự lựa chọn trong thời đại, xuất hiện hoặc nhân vật của người chồng đầu tiên. [7] Thông qua cuộc hôn nhân địa vị cao (ngay cả những đế quốc), phụ nữ đã có thể đạt được sức mạnh kết hợp từ những vị trí nổi bật của chồng trong xã hội. Những phụ nữ được quyền lực trong cách này thậm chí có thể sau đó hợp pháp hóa các vị trí quyền lực của con trai của họ (chẳng hạn như với Livia andTiberius) là trạng thái tượng trưng của họ chịu ảnh hưởng xã hội La Mã.
Trong khi cô gái thuộc tầng lớp trên kết hôn rất trẻ, phụ nữ tầng lớp thấp hơn - plebeians, freedwomen vv - trong thực tế sẽ kết hôn trong tuổi teen cho đến những người đàn ông ở độ tuổi gần. [8] Phụ nữ không được coi là khả năng kết hôn sau ba mươi. Hôn nhân đối với họ không phải là về lợi ích kinh tế hay chính trị, do đó, nó không phải là cấp bách.
Trong một nghĩa nào đó, cuộc sống của tất cả phụ nữ trong thời cổ đã xác định xung quanh kỳ vọng và thành tựu của cuộc hôn nhân của họ: đầu tiên là các cô gái trẻ, sau đó làm vợ, và nếu tất cả đều tốt, như các bà mẹ. Trong những năm sau này của họ, đó là có thể xảy ra thống kê rằng họ sẽ tồn tại chồng và sống như góa phụ. Từ ngày này sang ngày nọ, trên một quy mô lớn hơn, nghĩa vụ và cơ hội của họ phụ thuộc vào người đàn ông hay người đàn ông mà họ đã kết hôn
Patria Potestas
Phụ của con hợp pháp một mình có potestas patria hơn con cái của họ. Patria potestas thường một nô suốt đời của một đứa trẻ để ý nguyện của người cha của mình và, vào sự kinh hoàng của người Hy Lạp và người quan sát bên ngoài khác của thời gian, [cần dẫn nguồn] áp dụng cho con trai nhiều như con gái.
Một người đàn ông hay đàn bà là ai chịu patria potestas cần sự đồng ý của cha mình cho hôn nhân. Không có sự đồng ý của cha đã được yêu cầu cho trẻ em bất hợp pháp hoặc những người cha đã qua đời. Điều này đã làm cho cha của con hợp pháp có tiếng nói rất quan trọng trong ít nhất là cuộc hôn nhân đầu tiên của con cái mình. Ông không có quyền ngăn chặn một vụ ly dị của một người con của ông. Mặc dù là một người cha có thể phủ nhận quyền hôn nhân bằng cách từ chối một con trai là tương lai hoặc con dâu, ông không thể ép buộc về mặt pháp lý trẻ em của mình vào hôn nhân.
Engagement và lễ (Đính Hôn and nghi lễ)
Các nuptiae thường bắt đầu với một buổi lễ , kết hợp tính chất pháp lý, tôn giáo và xã hội. Nó mang đến cho hai hộ gia đình với nhau, bất động sản mới được giới thiệu, và có những lời hứa cơ bản của trẻ em. Lễ cưới không có nghi ngờ bao gồm hải quan khác nhau và các nghi lễ tôn giáo, nhưng nó không thể giả định các nghi lễ như là tĩnh hoặc lan rộng suốt nhiều thế kỷ. [3]
Đám cưới upperclass điển hình trong thời kỳ cổ điển có xu hướng là một chuyện xa hoa. Các chi phí của đám cưới là bình thường trách nhiệm của gia đình của cô dâu. Những ngày đã được lựa chọn cẩn thận, với lý do tôn giáo khác nhau là tại sao ngày nào đó cần phải tránh. Trong các nghi lễ đính hôn, thường diễn ra trước lễ cưới, chú rể sẽ thường tay người vợ tương lai của mình một vòng sắt. Trong các nghi lễ đám cưới của cô dâu và chú rể thường hy sinh một con vật và hỏi các vị thần cho một phước lành. [9] Quà tặng đã được trao cho gia đình và bạn bè, và đôi khi cô dâu và chú rể trao đổi quà của tiền trước khi cưới. Vào ngày cưới, cô dâu đã đi với một đám rước đến nhà mới của cô, trong khi chú rể đã đi trước của cô dâu để nhận được cô ấy. Với cô ấy, cô dâu mang một ngọn đuốc thắp sáng từ lò sưởi của gia đình cô, và đã được cung cấp một đèn pin và nước, tượng trưng cho aquae et nhạy lửa communicatio. Sau đó, cô được tiến qua ngưỡng cửa của các bà cô, không phải là chồng cô. Những lời "Ubi tu Gaius, cái tôi Gaia" có thể đã được trao đổi tại thời điểm này. Sự hoàn thực tế của cuộc hôn nhân diễn ra trong phòng ngủ, được cho là trong bóng tối. Một ngày sau đám cưới, chú rể sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà của mình, và nó đã được tại thời điểm này mà các cô dâu đã dâng cúng cho các vị thần của ngôi nhà mới của cô. Tất cả điều này là một phần trong công bố cuộc hôn nhân. [3]
có sự đồng ý bằng lời nói giữa cô dâu và chú rể hoàn thành những kỳ vọng hợp pháp, sự chia sẻ của các nước, lửa, và, có lẽ, chắp hai bàn tay phải của họ (dextrarum iunctio), các tôn giáo , và lễ tế và lễ kỷ niệm hoàn thành các xã hội
Dowry (Của Hồi Môn)
Một trong những khía cạnh quan trọng nhất của sự sắp xếp thực tế và kinh doanh giống của hôn nhân La Mã là của hồi môn. Của hồi môn là một đóng góp của gia đình vợ cho chồng để trang trải các chi phí của các hộ gia đình. Nó đã được nhiều phong tục hơn bắt buộc. Các văn bản giấy cói cổ đại cho thấy hồi môn thường bao gồm đất đai và nô lệ nhưng cũng có thể bao gồm đồ trang sức, vật dụng vệ sinh (được sử dụng để làm cho phụ nữ hấp dẫn hơn, chẳng hạn như gương), và quần áo. Những mặt hàng được kết nối với di sản và nếu người vợ đã chết sớm trong hôn nhân, của hồi môn được trả về cho gia đình của mình và chôn cùng với cô ấy để cho chôn cất công phu hơn là điển hình cho thời gian, tuy nhiên đó không phải luôn luôn như vậy. [ cần dẫn nguồn]
Của hồi môn cũng là cách mà các gia đình La Mã duy trì trạng thái tương đối xã hội của họ với nhau. Điều quan trọng là để đảm bảo rằng sau khi kết thúc một cuộc hôn nhân, của hồi môn đã được trả lại cho một trong hai người vợ hoặc gia đình cô. Điều này đã được thực hiện để cải thiện cơ hội của cô tái hôn cũng như để duy trì các nguồn lực trong gia đình. [10] Trong Rome cổ đại, của hồi môn đã trở thành tài sản hợp pháp đầy đủ của người chồng. Trong thực tế, tuy nhiên, mục đích của hồi môn thường xuyên bị ảnh hưởng sự tự do của người chồng sử dụng của hồi môn. Ví dụ, nếu hồi môn đã được đưa ra để giúp đỡ trong việc duy trì của người vợ, hoặc nếu một quy định pháp lý đã được thực hiện cho vợ hoặc gia đình cô để đòi lại của hồi môn nên cuộc hôn nhân tan, người chồng đã bị giới hạn như thế nào ông có thể sử dụng của hồi môn. [11]
Số phận của hồi môn ở cuối của một cuộc hôn nhân phụ thuộc vào nguồn gốc của nó. Của hồi môn của dos recepticia là một trong đó đã thỏa thuận được trước về xử lý của nó. Các thỏa thuận được thực hiện trước đó được xác định như thế nào hồi môn này sẽ được phục hồi. Một trong dos profecticia là của hồi môn được đưa ra bởi người cha của cô dâu. Typ này
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: