Chapter 29The Royal OutingGenji would have liked to put Tamakazura’s a dịch - Chapter 29The Royal OutingGenji would have liked to put Tamakazura’s a Việt làm thế nào để nói

Chapter 29The Royal OutingGenji wou

Chapter 29

The Royal Outing

Genji would have liked to put Tamakazura’s affairs in order, but the Silent Waterfall of his longing produced complications. It was beginning to seem that Murasaki’s fears had been well founded and that Genji would be the subject of scandalous rumors. Tō no Chūjō was a man who liked to have things clear and in the open. He could not bear subterfuge. How sheepish a son-in-law he himself would be, thought Genji, on the day when everything was revealed to his friend!
In the Twelfth Month there was a royal outing to Oharano. Like everyone else, the ladies of Rokujō set out in their carriages to watch. The procession, very splendid even for a royal outing, left the palace early in the morning and proceeded south along Suzaku and west on Gojō. Carriages lined the streets all the way to the river Katsura. The princes and high officials were beautifully fitted out. Their guards and grooms, very good-looking and of generally matching heights, were in the finest of livery. All the ministers and councillors and indeed the whole court had turned out for the occasion, the higher ranks dressed uniformly in yellow-green robes and lavender singlets. Even the skies seemed intent on favoring the occasion, for there were flurries of snow. The princes and high courriers in charge of the falcons were in fine hunting dress. The falconers from the guards were even more interesting, all in printed robes of most fanciful design. Everything was very grand and very novel, and the carriages of the spectators fought for places. Some among the spindly carriages of the lesser ladies emerged from the struggle with broken wheels. The better carriages had gathered at the approaches to the floating bridge.
Tamakazura was among the spectators. As she surveyed the splendid courtiers in such intense competition, it was her verdict that no one compared with the emperor in his red robes. He looked neither to the right nor to the left. Then there was her own father, Tō no Chūjō (almost no one knew that he was her father). He was handsome and dignified, in the prime of manhood, though of course circumscribed in his dress by the codes relating to his office. He was quite the finest of the courtiers — but her eye returned to the royal palanquin. The generals and captains and other high officials who had most of the young women swooning interested her very little. Yes, the emperor was the best of them — though Genji so resembled him that they might have been mistaken for each other. Perhaps it was only her imagination that the emperor was a shade the grander of the two. She was sure that she would have to look very far, in any case, to find their equal. She had thought, because of Genji and Yūgiri, that men of good family were all endowed with superior looks, but the competition today exacted casualties in such numbers that she was inclined to dismiss most of the men she saw as scarcely human. Prince Hotaru was present, as also was General Higekuro, always very solemn and important, and today in very grand uniform, quiver and all. His face was dark and his beard heavy, and she did not think him pleasing — though it would have been too much to expect his roughness to meet the standards of carefully tended femininity. She sniffed contemptuously. Genji had suggested that she go to court. She had heard much about the embarrassments and insults which a court lady must be prepared to put up with, but now she wondered whether it might not after all be rather nice to serve His Majesty, though not as one of the ladies of the bedchamber.
The procession reached Oharano, where awnings had been put out. The high courtiers changed to informal court dress and hunting dress. Refreshments were brought from Genji’s Rokujō mansion. The emperor had invited Genji to join the hunt, but Genji had replied that a defilement made it impossible for him to go out. By a guards officer the emperor sent a brace of pheasants tied to a leafy branch. I shall not seek to record the contents of the royal letter, but this was the poem:
“Deep in the snows of this Mount Oshio
Are ancient pheasant tracks. Would you might see them.”
But I wonder if in fact precedent can be found for inviting a chancellor to be in attendance upon a royal hunt.
Genji received the messenger very ceremoniously and sent back this answer:
“The snows beneath the pines of Oshio
Have never known so mighty a company.”
These are the bits I gathered, and I may not have recorded them accurately.
Genji wrote to Tamakazura the next day. “I suppose you saw the emperor? Did you find yourself inclining a little in the direction I have suggested?”
It was a cozy, friendly sort of note on prim white paper, containing none of the usual innuendos. It pleased her and yet she smiled wryly. He had been very clever at reading her thoughts.
“It was all rather confused and unclear,” she wrote back.
“Amid deep snows upon a day of clouds
How does one see the radiance far above?”
Genji showed the letter to Murasaki. “I have, as you see, suggested that she go to court, but I already have the empress there and should perhaps refrain from sending another lady so soon. And if I were to reveal the secret to her father he would be faced with complications because of his other daughter. A girl who can do as she pleases is of course very eager to go to court once she has had a glimpse of His Majesty.”
“Don’t you think,” she said, smiling, “that however handsome His Majesty may be, it is good for girls to be a little less forward?”
“You may say so, but I should imagine that you yourself would be first in line.”
He got off an answer:
“The crimson glow is there in a cloudless sky.
Have you let yourself be blinded by the snow?
“You must make up your mind.”
There was first the matter of her initiation ceremonies. He was already making preparations, collecting the masterpieces of the finest craftsmen in the land. Ceremonies in which he had a part had a way of becoming very grand even when he did not pay much attention to them, and he was paying a great deal of attention to these, which were to be his occasion for informing Tō no Chūjō.
They were set for the Second Month. Even after a lady has reached adulthood and attracted considerable attention, it is not necessary, so long as she is living a quiet life at home, that she step forward and announce herself to the gods, and so Tamakazura’s position had remained ambiguous. But now, if Genji’s plans were to be realized, there was a danger of offending the god of Kasuga, patron of the Fujiwara family. Her true identity must be revealed. Not wishing to leave behind a name for furtiveness and duplicity because he had kept the secret so long, Genji even now considered alternative measures. Adoptions were not at all unusual these days among commoners. He finally decided, however, that the bond between parent and child is not easily severed and that Tō no Chūjō must be told everything. He wrote asking that Tō no Chūjō do him the honor of tying the ceremonial apron. The answer came back that Princess Omiya had been ill since late the preceding year and was not improving and that it would be unseemly for Tō no Chūjō to make ceremonial appearances. Yūgiri was, moreover, living at Sanjō to be with his grandmother and would not find it convenient to divide his attentions.
And so what was to be done? Life is uncertain. Princess Omiya might die, and Tamakazura would be guilty of sacrilege if she did not go into mourning for her grandmother. The princess must be informed. Genji set out for Sanjō, ostensibly to inquire after her health.
It was no longer possible for him to go out inconspicuously. His excursions these days tended to be even grander than royal outings. At the sight of him, so handsome that he scarcely seemed of this world, Princess Omiya felt her afflictions leave her. She got out of bed to receive him. She was very weak and needed the support of an armrest, but her speech was clear.
“What a pleasure it is to see that you are not as ill as I had feared?” said Genji.” My informant seems to have been an alarmist. He led me to fear the very worst. I do not even go to court these days except on very special occasions. I stay shut up at home quite as if I had no public duties, and lead an indolent, useless existence. Some men go on working when they are so bent with age that they can hardly carry themselves about. I was not born with great talents, and now I have added laziness to my disabilities.”
“It is a very long time since I first became aware that old age had overtaken me,” replied the princess, “but since the beginning of the year I have felt that I do not have much longer to live. It has made me very sad to think that I might not see you again. And here you are, and death does not seem so near after all. I have lived a long life and have no very great wish to live longer. The dearest ones have gone on ahead of me, and the others seem intent on showing me what a mistake it is to live so long. I have been quietly making my preparations. Yūgiri has been the exception. He is wonderfully kind and attentive. His problems have held me back and made me want to live on.”
Her voice was trembling. Her remarks might have sounded like the empty complaining of a dotard, but to Genji they seemed genuine. He was deeply moved.
They talked of many things, ancient and recent.
“I suppose your son comes to see you every day. It would please me enormously if he were to come today. There is something I have been wanting to speak to him about, but it is not easy to arrange a meeting when I do not have important business.”
“I do not see a great deal of him, I fear, perhaps because he does not have an overwhelming sense of filial duty. What might you wish to speak to him about? Yūgiri has his just grievances. I say to my son that however matters may once have been, rumors that have escaped do not come meekly home again. Nothing is to
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 29Chuyến đi chơi Hoàng giaGenji đã có thể thích để đặt Tamakazura của giao theo thứ tự, nhưng các thác nước im lặng của Khao của mình sản xuất biến chứng. Nó đã bắt đầu có vẻ rằng nỗi sợ hãi của Murasaki đã được cũng được thành lập và Genji sẽ là chủ đề của tin đồn tai tiếng. Tō các Chūjō không có là một người đàn ông những người thích để có những điều rõ ràng và trong mở. Ông có thể không chịu subterfuge. Làm thế nào sheepish một con rể ông tự sẽ, nghĩ Genji, trong ngày khi tất cả mọi thứ đã được tiết lộ cho bạn bè của mình!Trong tháng thứ mười hai đã có một royal chuyến đi chơi để Oharano. Như mọi người khác, phụ nữ của Rokujō đặt ra trong toa xe của họ để xem. Diễu hành, rất tuyệt vời ngay cả đối với một hoàng gia chuyến đi chơi, còn cung điện sớm vào buổi sáng và tiến hành phía nam dọc theo Suzaku và Tây trên Gojō. Xe nôi lót đường phố đến sông Katsura. Hoàng tử và quan chức cao được trang bị đẹp mắt. Của bảo vệ và chú rể, rất đẹp và nói chung kết hợp heights, sống ở tốt nhất của hãng. Tất cả các bộ trưởng và councillors và thực sự toàn bộ tòa án đã bật ra cho dịp này, cấp bậc cao hơn mặc áo thống nhất áo choàng màu vàng-xanh và hoa oải hương singlets. Ngay cả bầu trời dường như ý định về ủng hộ nhân dịp, cho không là ngột tuyết. Hoàng tử và cao courriers phụ trách các Falcon trong trang phục tốt săn bắn. Falconers từ bộ đội đã thú vị hơn, tất cả trong in áo của huyền ảo đặt thiết kế. Tất cả mọi thứ là rất lớn và rất tiểu thuyết, và xe nôi của khán giả đã chiến đấu cho địa điểm. Một vài trong số các toa tàu spindly của phụ nữ ít nổi lên từ cuộc đấu tranh với bánh xe bị hỏng. Xe nôi tốt hơn đã tụ tập tại các cửa ngỏ hướng để cầu nổi.Tamakazura là một trong các khán giả. Khi cô khảo sát quan lại lộng lẫy ở cạnh tranh khốc liệt như vậy, nó là bản án của mình mà không ai so với hoàng đế trong áo màu đỏ của ông. Ông trông không bên phải hay bên trái. Sau đó có là cha mình, Tō không Chūjō (hầu như không ai biết rằng ông ấy là bố của cô). Ông là đẹp trai và trang nghiêm, trong nguyên tố của nhân loại, mặc dù tất nhiên được định nghĩa trong trang phục của mình bằng các mã liên quan đến văn phòng của ông. Ông là khá tốt nhất của các quan lại — nhưng mắt của bà quay trở lại palanquin Hoàng gia. Những vị tướng và đội trưởng và các quan chức cao khác đã có hầu hết các phụ nữ trẻ swooning quan tâm của cô rất ít. Vâng, Thiên hoàng là tốt nhất của họ-mặc dù Genji rất giống với anh ta mà họ có thể đã bị nhầm với nhau. Có lẽ nó đã là chỉ của cô tưởng tượng rằng Thiên hoàng là một bóng grander của hai. Cô đã chắc chắn rằng cô muốn có nhìn rất xa, trong bất kỳ trường hợp nào, tìm thấy bình đẳng của họ. Cô có nghĩ rằng, bởi vì Genji và Yūgiri, người đàn ông của gia đình tốt là tất cả ưu đãi với cấp trên hình, nhưng thương vong cạnh tranh ngày nay lấy số lượng như vậy rằng cô là nghiêng để bỏ qua hầu hết những người đàn ông cô coi con người hiếm. Hoàng tử Hotaru đã có mặt, như cũng là tướng Higekuro, luôn luôn rất long trọng và quan trọng, và ngày nay trong đồng phục rất lớn, run và tất cả. Khuôn mặt của mình là bóng tối và nặng bộ râu của mình, và cô không nghĩ rằng anh ta làm hài lòng-mặc dù nó đã có quá nhiều để mong đợi gồ ghề của mình để đáp ứng các tiêu chuẩn của một cách cẩn thận có xu hướng nhất nữ tính. Cô sniffed contemptuously. Genji đã đề xuất rằng cô đi đến tòa án. Cô đã nghe nhiều về embarrassments và xúc phạm một Phu nhân phải được chuẩn bị sẵn sàng để đưa lên với, nhưng bây giờ cô tự hỏi cho dù nó có thể không phải sau khi tất cả là khá tốt đẹp để phục vụ hoàng thượng, mặc dù không phải là một trong những nữ của bedchamber.Diễu hành đến Oharano, nơi dù đã được đưa ra. Quan lại cao thay đổi để các tòa án không chính thức ăn và ăn mặc săn bắn. Đồ uống giải khát được mang từ của Genji Rokujō mansion. Hoàng đế đã mời Genji để tham gia việc săn bắn, nhưng Genji đã trả lời rằng một phiền làm cho nó không thể cho anh ta để đi ra ngoài. Theo một nhân viên bảo vệ đế gửi một đôi gà lôi gắn với một chi nhánh lá. Tôi sẽ không tìm cách để ghi lại nội dung của thư Hoàng gia, nhưng đây là bài thơ:"Sâu trong tuyết này Oshio MountLà cổ gà lôi bài hát. Bạn sẽ có thể nhìn thấy chúng."Nhưng tôi tự hỏi, nếu trong thực tế tiền lệ có thể được tìm thấy đã mời một thủ tướng để tham gia học trên một săn Hoàng gia.Genji đã nhận được sứ giả rất ceremoniously và gửi lại câu trả lời này:"Các tuyết dưới the pines OshioĐã không bao giờ biết đến vì vậy hùng mạnh một công ty."Đây là các bit tôi tập hợp, và tôi có thể không có ghi lại chúng một cách chính xác.Genji đã viết để Tamakazura ngày hôm sau. "Tôi cho rằng bạn đã thấy hoàng đế? Bạn có thấy mình inclining một chút theo hướng tôi có đề xuất?"Nó là một loại ấm cúng, thân thiện của lưu ý trên giấy trắng nghiêm, có không ai trong số các innuendos bình thường. Nó hài lòng cô ấy và được cô cười wryly. Ông đã rất thông minh tại đọc suy nghĩ của mình."Đó là tất cả khá bối rối và không rõ ràng," cô đã viết trở lại."Giữa sâu tuyết khi một ngày các đám mâyLàm thế nào có ai nhìn thấy rạng rỡ đến nay ở trên?"Genji cho thấy bức thư để Murasaki. "Tôi có, như bạn thấy, đề nghị rằng cô đi đến tòa án, nhưng tôi đã có hoàng hậu có và nên có lẽ không gửi một lady sớm như vậy. Và nếu tôi có thể tiết lộ bí mật cho cha ông sẽ phải đối mặt với biến chứng vì con gái khác. Một cô gái người có thể làm như cô vui lòng là tất nhiên rất háo hức để đi đến tòa án một khi cô đã có một cái nhìn của Majesty của ông.""Không bạn nghĩ rằng," cô nói, mỉm cười, "Tuy nhiên, đẹp trai ngài có thể, nó là tốt cho các cô gái để một chút ít về phía trước?""Bạn có thể nói như vậy, nhưng tôi nên tưởng tượng rằng bạn mình sẽ đầu tiên trong dòng."Ông đã nhận ra một câu trả lời:"Ánh sáng đỏ thẫm là có một bầu trời không mây.Bạn có cho mình bị mù bởi tuyết?"Bạn phải thực hiện lên tâm trí của bạn."Đầu tiên là vấn đề của mình buổi lễ bắt đầu. Ông đã làm cho việc chuẩn bị, thu thập những kiệt tác của các thợ thủ công tốt nhất trong đất. Nghi lễ trong đó ông đã có một phần có một cách để trở nên rất lớn ngay cả khi ông đã không trả tiền nhiều sự chú ý cho họ, và ông đã trả tiền rất nhiều sự chú ý này, mà đã là dịp của ông đã thông báo cho Tō Chūjō không có.Họ đã được thiết lập cho tháng thứ hai. Ngay cả sau khi một người phụ nữ đã đạt đến tuổi trưởng thành và thu hút sự chú ý đáng kể, nó là không cần thiết, do đó, miễn là cô đang sống một cuộc sống yên tĩnh ở nhà, rằng cô bước chuyển tiếp và thông báo mình đến các vị thần, và do đó vị trí của Tamakazura vẫn còn mơ hồ. Nhưng bây giờ, nếu kế hoạch của Genji đã được thực hiện, có là một mối nguy hiểm của vi phạm chúa Kasuga, người bảo trợ của Fujiwara gia đình. Phải được tiết lộ danh tính thực sự của mình. Không muốn để lại đằng sau một tên cho furtiveness và nhị tâm bởi vì ông đã lưu giữ bí mật lâu, Genji ngay cả bây giờ coi là các biện pháp thay thế. Việc nhận con nuôi là không phải ở tất cả không bình thường những ngày này trong số thường dân. Ông cuối cùng đã quyết định, Tuy nhiên, rằng liên kết giữa cha mẹ và trẻ em không dễ dàng cắt đứt và Tō đó Chūjō không phải được cho biết tất cả mọi thứ. Ông đã viết yêu cầu rằng Tō Chūjō không làm anh ta để vinh danh buộc sân đỗ nghi lễ. Câu trả lời trở lại công chúa Omiya đã bị bệnh từ cuối năm trước và không cải thiện và rằng nó sẽ là unseemly cho Tō không có Chūjō để thực hiện nghi lễ xuất hiện. Yūgiri là, hơn nữa, sống tại Sanjō được với bà ngoại của mình và sẽ không tìm thấy nó thuận tiện để phân chia sự chú ý của mình.Và vì vậy những gì đã được thực hiện? Cuộc sống là không chắc chắn. Công chúa Omiya có thể chết, và Tamakazura sẽ là phạm tội của sacrilege nếu cô đã không đi vào để tang cho bà. Công chúa phải được thông báo. Genji đặt ra cho Sanjō, bề ngoài là để tìm hiểu sau khi sức khỏe của mình.Nó đã không còn có thể cho anh ta để đi ra ngoài mà không nhìn thấy. Du ngoạn của mình những ngày này có xu hướng thậm chí grander hơn Hoàng gia đi chơi. Tại thị giác của anh ta, vì vậy đẹp trai rằng ông không có vẻ của thế giới này, công chúa Omiya cảm thấy phiền não của cô để cô ấy. Cô đã nhận ra của giường để nhận được anh ta. Cô ấy là rất yếu và cần sự hỗ trợ của một armrest, nhưng bài phát biểu của mình là rõ ràng."Những gì một niềm vui để thấy rằng bạn đang không bệnh như tôi đã sợ?" cho biết Genji. " Cung cấp thông tin của tôi dường như đã là một alarmist. Ông đã dẫn tôi để lo sợ rất tồi tệ nhất. Tôi không thậm chí đi đến tòa án những ngày này ngoại trừ những dịp rất đặc biệt. Tôi ở đóng lên nhà khá như nếu tôi đã không có nhiệm vụ công cộng, và dẫn một sự tồn tại không đau, vô dụng. Một số đàn ông ngày đi làm việc khi họ được rất cong với tuổi mà họ khó có thể mang theo mình về. Tôi không được sinh ra với tài năng tuyệt vời, và bây giờ tôi đã thêm vào sự lười biếng của tôi Khuyết tật.""Đó là một thời gian rất dài kể từ khi tôi lần đầu tiên trở thành nhận thức rằng tuổi già vượt qua tôi," trả lời công chúa, "nhưng kể từ đầu năm tôi đã cảm thấy rằng tôi không phải nhiều còn sống. Nó đã làm cho tôi rất buồn khi nghĩ rằng tôi có thể không nhìn thấy bạn một lần nữa. Và bạn đang ở đây, và cái chết không có vẻ rất gần sau khi tất cả. Tôi đã sống một cuộc sống lâu dài và đã không có mong muốn rất tuyệt vời để sống lâu hơn. Những người thân yêu nhất đã đi vào phía trước của tôi, và những người khác có vẻ như ý định về hiển thị cho tôi những gì một sai lầm nó là sống lâu. Tôi đã lặng lẽ làm chuẩn bị của tôi. Yūgiri đã là trường hợp ngoại lệ. Ông là loại tuyệt vời và chu đáo. Vấn đề của mình đã giữ tôi trở lại và làm cho tôi muốn để sinh sống."Tiếng nói của mình rung. Nhận xét của mình có thể có vẻ như sản phẩm nào phàn nàn của một dotard, nhưng để Genji, họ dường như chính hãng. Ông được di chuyển sâu sắc.Họ nói chuyện của nhiều điều, cổ xưa và gần đây."Tôi cho rằng con trai nói đến thấy bạn mỗi ngày. Nó sẽ vui lòng tôi rất nhiều nếu ông là để có ngày hôm nay. Đó là một cái gì đó tôi đã muốn nói chuyện với ông về, nhưng nó không phải là dễ dàng để sắp xếp một cuộc họp khi tôi không có kinh doanh quan trọng.""Tôi không thấy một hợp đồng lớn của ông, tôi sợ hãi, có lẽ vì ông không có một ý thức áp đảo hiếu trách nhiệm. Những gì bạn có thể muốn nói chuyện với anh ta về? Yūgiri có khiếu kiện chỉ của mình. Tôi nói với con rằng Tuy nhiên vấn đề một lần có thể có, tin đồn đã thoát khỏi không đến meekly Trang chủ một lần nữa. Không có gì là để
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 29 The Royal Outing Genji đã có thể thích để đặt vấn đề Tamakazura trong trật tự, nhưng Silent Thác khao khát của mình sản xuất các biến chứng. Nó đã bắt đầu dường như nỗi sợ hãi của Murasaki đã được thành lập tốt và đó Genji sẽ là chủ đề của những tin đồn tai tiếng. Để không Chūjō là một người đàn ông thích có những điều rõ ràng và công khai. Anh không thể chịu đựng sự lẩn tránh. Làm thế nào bẽn lẽn một con rể ông mình sẽ được, nghĩ Genji, vào cái ngày mà tất cả mọi thứ đã được tiết lộ cho bạn bè của mình! Trong tháng thứ mười hai đã có một chuyến đi chơi của hoàng gia để Oharano. Cũng giống như mọi người khác, những người phụ nữ của Rokujō đặt ra trong toa xe của họ để xem. Rước, rất lộng lẫy ngay cả đối với một chuyến đi chơi của hoàng gia, rời khỏi cung điện vào buổi sáng sớm và tiến về phía nam dọc Suzaku và phía Tây trên Gojo. Xe đẩy xếp hàng trên đường phố tất cả các cách để các sông Katsura. Các hoàng tử và các quan chức cao đã đẹp được trang bị ra. Bảo vệ và chú rể của mình, rất đẹp và độ cao thường phù hợp, là trong những tốt nhất của ngựa. Tất cả các bộ trưởng và các thành viên hội đồng và thực sự toàn bộ tòa đã bật ra trong dịp này, các cấp bậc cao hơn mặc quần áo thống nhất trong bộ áo choàng màu vàng-xanh và singlets hoa oải hương. Ngay cả bầu trời dường như có ý định ủng dịp này, để có những cơn gió tuyết. Các hoàng tử và courriers cao phụ trách của chim ưng là trong mỹ săn váy. Các falconers từ các vệ sĩ thậm chí còn thú vị hơn, tất cả trong bộ áo choàng in của thiết kế huyền ảo nhất. Tất cả mọi thứ là rất lớn và rất mới lạ, và các toa xe của khán giả đã chiến đấu cho nơi. Một số trong số các toa khẳng khiu của phụ nữ ít nổi lên từ cuộc đấu tranh với bánh xe bị hỏng. Các toa xe tốt đã tụ tập tại việc tiếp cận các cầu nổi. Tamakazura là một trong những khán giả. Khi cô ấy khảo sát các vị đại thần lộng lẫy trong cạnh tranh khốc liệt như vậy, đó là bản án của mình mà không có ai so với hoàng đế trong bộ áo choàng màu đỏ của mình. Anh nhìn không sang bên phải hay bên trái. Sau đó có người cha của mình, để không có Chūjō (hầu như không ai biết rằng anh là cha của cô). Ông đẹp trai và đàng hoàng, trong các nguyên tố của tuổi trưởng thành, mặc dù tất nhiên bị hạn trong trang phục của mình bằng các mã liên quan đến văn phòng của ông. Ông là khá tốt nhất của các vị đại thần - nhưng mắt cô ấy trở lại kiệu của hoàng gia. Các tướng lĩnh và thuyền trưởng và các quan chức cấp cao khác, những người có hầu hết các phụ nữ trẻ ngất ngây quan tâm cô rất ít. Có, hoàng đế là tốt nhất của họ - dù Genji rất giống với ông rằng họ có thể đã bị nhầm với nhau. Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của cô rằng hoàng đế là một bóng mát vĩ đại của hai người. Cô ấy bảo rằng cô ấy sẽ phải nhìn rất xa, trong mọi trường hợp, để tìm bằng của họ. Cô đã nghĩ, vì Genji và Yugiri, rằng người đàn ông của gia đình tốt được tất cả các ưu đãi với ngoại hình vượt trội, nhưng sự cạnh tranh ngày nay đã đòi hỏi ở con số thương vong như vậy mà cô đã nghiêng để bỏ hầu hết những người đàn ông cô nhìn thấy là hầu như con người. Hoàng tử Hotaru đã có mặt, cũng như là Tổng Higekuro, luôn luôn rất long trọng và quan trọng, và hôm nay trong bộ đồng phục rất lớn, rung động và tất cả. Khuôn mặt anh tối và bộ râu của ông nặng, và cô ấy không nghĩ rằng ông hài lòng - mặc dù nó đã có quá nhiều điều để mong đợi thô ráp của mình để đáp ứng các tiêu chuẩn của nữ tính có xu hướng cẩn thận. Cô khịt mũi khinh bỉ. Genji đã gợi ý rằng cô ra tòa. Cô đã nghe nhiều về sự xấu hổ và nhục mạ mà một phụ triều đình phải chuẩn bị để đưa lên với, nhưng bây giờ cô tự hỏi liệu nó có thể không phải sau khi tất cả được khá tốt đẹp để phục vụ Hoàng thượng, mặc dù không phải là một trong những phụ nữ của phòng ngủ. Đám rước đạt Oharano, nơi mái hiên đã được đưa ra. Các triều thần cao thay đổi để chính thức tòa án ăn mặc và trang phục đi săn. Giải khát đã được đưa từ Rokujō dinh thự của Genji. Các hoàng đế đã mời Genji để tham gia cuộc săn lùng, nhưng Genji đã trả lời rằng một phiền não làm cho nó không thể cho anh ta đi ra ngoài. Bởi một sĩ quan cận vệ hoàng đế đã gửi một cú đúp của chim trĩ gắn với một nhánh lá. Tôi sẽ không tìm cách ghi lại các nội dung của thư hoàng gia, nhưng đây là bài ​​thơ: "Sâu trong tuyết của núi Oshio này có bài hát chim trĩ cổ đại. Bạn sẽ có thể nhìn thấy chúng ". Nhưng tôi tự hỏi nếu trong thực tế tiền lệ có thể được tìm thấy cho mời một thủ tướng được tham dự vào một cuộc săn lùng của hoàng gia. Genji nhận được những tin nhắn rất trịnh trọng và gửi lại câu trả lời này:" Các lớp tuyết bên dưới cây thông của Oshio chưa bao giờ được biết đến rất hùng mạnh một công ty. "Đây là các bước tôi thu thập được, và tôi có thể không được ghi lại chúng một cách chính xác. Genji viết cho Tamakazura vào ngày hôm sau. "Tôi cho rằng bạn đã nhìn thấy hoàng đế? Bạn có thấy mình nghiêng một chút theo hướng tôi đã đề nghị? "Đó là một ấm cúng, thân thiện loại ghi chú trên giấy trắng nghiêm trang, có chứa không có innuendos bình thường. Nó hài lòng cô ấy và cô ấy chưa mỉm cười nhăn nhở. Ông đã rất khéo léo trong việc đọc suy nghĩ của mình. "Đó là tất cả khá bối rối và không rõ ràng," bà viết lại. "Giữa tuyết sâu vào một ngày mây như thế nào một thấy ánh sáng rực rỡ cho đến nay trên?" Genji cho thấy các thư để Murasaki. "Tôi có, như bạn thấy, cho rằng cô ra tòa, nhưng tôi đã có hoàng hậu ở đó và có lẽ nên hạn chế việc gửi phụ nữ khác để sớm. Và nếu tôi được tiết lộ bí mật để cha cô, ông sẽ phải đối mặt với biến chứng vì con gái khác của ông. Một cô gái có thể làm như cô hài lòng là khóa học rất háo hức để đi đến tòa án một khi cô ấy đã có một cái nhìn thoáng qua của Hoàng thượng. "" Đừng có nghĩ rằng, "cô nói, mỉm cười," Tuy nhiên đó đẹp trai Majesty của ông có thể được, ? nó là tốt cho cô gái có một chút ít về phía trước "". Bạn có thể nói như vậy, nhưng tôi cần tưởng tượng rằng bạn mình sẽ là lần đầu tiên trong dòng "Ông đã nhận ra một câu trả lời:" Các màu đỏ thẫm ánh sáng là có trong một bầu trời không một gợn mây. bạn đã để mình bị mù do tuyết? "Bạn phải làm cho tâm trí của bạn." Có lần đầu tiên được các vấn đề của các buổi lễ bắt đầu cô. Ông đã chuẩn bị, thu thập những kiệt tác của các thợ thủ công tốt nhất ở đất. Nghi lễ, trong đó ông đã có một phần có cách trở nên rất lớn, ngay cả khi ông không quan tâm nhiều đến họ, và ông được trả tiền rất nhiều sự chú ý vào đó, mà là để có dịp mình để thông báo hoặc không có Chūjō. Họ đã được thiết lập cho tháng thứ hai. Ngay cả sau khi một phụ nữ đã đến tuổi trưởng thành và thu hút được sự chú ý đáng kể, nó không phải là cần thiết, miễn là cô đang sống một cuộc sống yên tĩnh ở nhà, cô bước về phía trước và thông báo mình với các vị thần, và như vậy vị trí của Tamakazura đã vẫn mơ hồ. Nhưng bây giờ, nếu kế hoạch của Genji đã được thực hiện, có một nguy cơ xúc phạm thần Kasuga, bổn mạng của gia đình Fujiwara. Danh tính thực sự của mình phải được tiết lộ. Không muốn để lại phía sau một tên cho người nham hiểm và tráo bởi vì ông đã giữ bí mật quá lâu, Genji ngay cả bây giờ coi là biện pháp thay thế. Nhận con nuôi không được ở tất cả các bất thường trong những ngày giữa dân thường. Cuối cùng anh đã quyết định, tuy nhiên, mối quan hệ giữa cha mẹ và con là không dễ dàng bị cắt đứt và rằng để không Chūjō phải nói với tất cả mọi thứ. Ông đã viết hỏi rằng để không Chūjō làm anh vinh dự thắt tạp dề nghi lễ. Câu trả lời đến lại rằng chúa Omiya đã bị ốm từ cuối năm trước và đã không được cải thiện và rằng nó sẽ là bất lịch sự cho đến No Chūjō để làm xuất hiện nghi lễ. Yugiri là, hơn nữa, sống tại Sanjō đến được với bà ngoại của mình và sẽ không tìm thấy nó thuận tiện để chia sự quan tâm của mình. Và vì vậy những gì đã được thực hiện? Cuộc sống là không chắc chắn. Công chúa Omiya có thể chết, và Tamakazura sẽ là tội phạm thánh nếu cô ấy đã không đi vào tang cho bà ngoại. Công chúa phải được thông báo. Genji đặt ra cho Sanjō, bề ngoài là để hỏi thăm sức khỏe của mình. Nó không còn có thể cho anh ta đi ra ngoài một cách kín đáo. Chuyến du ngoạn của mình những ngày này có xu hướng sẽ còn vĩ đại hơn so với đi chơi hoàng gia. Khi nhìn thấy anh, rất đẹp trai mà anh ta có vẻ hiếm của thế giới này, công chúa cảm thấy phiền não Omiya cô rời bỏ cô. Cô bước ra khỏi giường để tiếp nhận Ngài. Cô đã rất yếu và cần sự hỗ trợ của một tay vịn, nhưng lời nói của cô là rõ ràng. "Thật là một niềm vui nó là để thấy rằng bạn không phải là bị bệnh như tôi đã lo sợ?" Genji nói. "Cung cấp thông tin của tôi dường như đã được một người đưa tin . Ông dẫn tôi sợ rất tồi tệ nhất. Tôi thậm chí không ra tòa những ngày này, ngoại trừ những dịp rất đặc biệt. Tôi ở lại đóng cửa ở nhà khá là nếu tôi không có trách nhiệm công vụ, và dẫn một, tồn tại vô dụng không đau. Một số người đàn ông đi vào hoạt động khi họ là như vậy cong với độ tuổi mà họ khó có thể mang theo mình về. Tôi không sinh ra với tài năng tuyệt vời, và bây giờ tôi đã thêm sự lười biếng đến khuyết tật của tôi. "" Đó là một thời gian rất dài kể từ lần đầu tiên tôi nhận thức rằng tuổi già đã vượt qua tôi, "công chúa trả lời:" nhưng kể từ khi bắt đầu năm tôi đã cảm thấy rằng tôi không có nhiều thời gian hơn để sống. Nó đã làm cho tôi rất buồn khi nghĩ rằng tôi có thể không nhìn thấy bạn một lần nữa. Và ở đây bạn đang có, và cái chết dường như không quá gần sau khi tất cả. Tôi đã sống một cuộc sống lâu dài và không có mong muốn rất tuyệt vời để sống còn. Những người thân yêu nhất đã đi vào phía trước của tôi, và những người khác dường như có ý định cho tôi thấy những gì một sai lầm đó là để sống lâu như vậy. Tôi đã âm thầm chuẩn bị của tôi. Yugiri đã là ngoại lệ. Ông là tuyệt vời loại và chu đáo. Vấn đề của ông đã giữ tôi lại và làm cho tôi muốn sống. "Giọng nói của cô đang run lên. Nhận xét ​​của cô có thể đã nghe như lời kêu ca của một sản phẩm nào của hồi môn, nhưng để Genji họ dường như chính hãng. Ông ta rất cảm. Họ nói chuyện về nhiều thứ, cổ xưa và gần đây. "Tôi cho rằng con trai mình đến gặp bạn mỗi ngày. Nó sẽ làm hài lòng tôi rất nhiều nếu anh ta đã đến ngày hôm nay. Có một cái gì đó tôi đã muốn nói chuyện với anh ấy về, nhưng nó không phải là dễ dàng để sắp xếp một cuộc họp khi tôi không có kinh doanh quan trọng. "" Tôi không thấy một thỏa thuận tuyệt vời của anh ấy, tôi sợ hãi, có lẽ bởi vì anh ta không có một cảm giác áp đảo của nhiệm vụ hiếu thảo. Những gì bạn có thể muốn nói chuyện với anh ấy về? Yugiri có chỉ bất bình của mình. Tôi nói với con trai tôi rằng tuy nhiên vấn đề một lần có thể có được, những tin đồn rằng đã trốn không đến ngoan ngoãn về nhà một lần nữa. Không có gì là



































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: