The Haxlard sat down on the ground, crossing his legs, staring up at t dịch - The Haxlard sat down on the ground, crossing his legs, staring up at t Việt làm thế nào để nói

The Haxlard sat down on the ground,

The Haxlard sat down on the ground, crossing his legs, staring up at the sky. Alan glanced at the countdown, there was a minute remaining until the Predecessor arrived. He wondered what the Haxlard was doing, maybe some sort of pre-battle meditation? Maybe he should try to take advantage of the situation-

“It comes,” the Haxlard solemnly intoned.

Look up. Alan looked up, simply seeing the grey sky above.

Eve highlighted a tiny, glowing white light in the sky. It slowly grew larger as Alan stared at it.

Wait, is that-

Yes, it is the Predecessor. Be quiet, let me calculate its trajectory and anticipated landing speed.

Alan stared at the light in the sky, was this some sort of spaceship? Where was the Predecessor coming from? Soon, though, the light grew larger, looking like a falling meteor. The light was so bright it was almost unbearably painful to look at, yet Alan continued to stare up at it at Eve’s command.

Wait, is that the-

YES. JUMP OFF THE BRIDGE NOW. FEET FIRST.

Without hesitation, Alan followed Eve’s command, leaping feet first off the edge of the bridge into the water below.

SECURE YOUR SNIPER THEN PENCIL DIVE. A series of actions formed in Alan’s mind, which he quickly replicated. Alan quickly attached his plasma sniper rifle to his armor. Then, he pinned his arms to the side, legs together, pointing downwards. It was an exhilarating rush as Alan rapidly approached the surface of the ocean. This was going to hurt. Alan glanced above briefly, and saw that the Predecessor was a few seconds away from colliding with the earth, showing no signs of slowing down.

Alan crashed into the surface of water as his breath was knocked out of him. The remaining energy of his power armor vanished, as various lower portions of the armor shattered, cutting into Alan’s skin. A few of his bones shattered as well, his health halved in an instant. It was mind numbingly cold as well, yet before Alan could even get over the initial shock, there was a resounding crash as suddenly a immense force pushed Alan back, away from the city. It felt like being blown away by a tornado, multiplying the pain Alan felt in his legs immeasurably. A few seconds later, when the force pushing him backwards through the water subsided, a message popped up, which Alan was barely able to read as he struggled upwards, desperate for air.

“You are now the last surviving member of your party. Good luck!”

“+25 Ability Points”

The ice cold water seemed to be good for something, as it helped to numb the pain, yet soon all that begin to fill Alan’s mind was the desperate need for air. Portions of his vision were beginning to swim in and out of focus. Eve was yelling something at him, yet he was finding it difficult to focus on her words. It was a struggle to force his arms to move upwards, every motion pure agony.

Yet he pushed onwards.

And then, almost miraculously, Alan surfaced. He took a deep breath, coughing up water. Somehow, he managed to stay afloat, the power armor set to some special mode by Eve. It hurt too much to think about it. Alan had somehow been blown all the way to beneath the far side of the bridge. He slowly made his way to a rocky outcrop beneath a cliff. Using his upper body, Alan forced himself onto the rocks, collapsing in a heap of pain, shutting his eyes, trying to ignore it all. His backpack had been lost in the water, but his knife was still in a side compartment, and Alan had a few pain reliever pills from the med-kit stashed in another pocket. He swallowed a handful. A minute passed, and Eves words finally made it to him.

OPEN YOUR EYES. LOOK TOWARDS THE CITY.

Wearily, Alan forced himself to sit up and did so, widening his eyes in surprise at the sight he saw. The fog had been blown away completely, revealing complete devastation in its wake. A crater had formed, nearly a mile in diameter, centered at where the bunker had once been. All of the surrounding buildings in the immediate vicinity had been flattened by the impact, the force that pushed Alan backwards a miniature tsunami that had crashed into the cliffs behind him. Fortunately though it look like the Golden Gate Bridge and most of the city was unaffected, all the earthquake standards in California paying off.

The object had hit close enough to the coastline that the landing had created a deep hole in the cliff line, allowing Alan to look directly into the middle of the smoking pit. Staring as the smoke slowly drifted away, Alan was surprised to find, at the center of the crater a humanoid figure, on one knee. The Predecessor.

An over 10 foot tall behemoth, the Predecessor wore no armor except for a belt and a pair of shorts made out of some sort of dark leather. Despite supposedly being a member of an elder race, it looked remarkably savage and uncivilized, wielding no advanced technology as far as Alan could see. The Predecessor appeared to be a hairless humanoid with dark skin, bulging muscles with bits of black pieces of metal embedded into its skin.

After staring at the Predecessor for a few moments, Eve said:

STOP STARING, SHOOT AT IT.

Grimacing in pain, Alan reached over his shoulder, relieved to find the sniper he’d holstered to his back was still there. Maybe he should have detached it as it was weighing him down, but in all the chaos he’d barely even remembered it was there.. Alan aimed at the Predecessor, finding it difficult to aim as his hands shivered from the cold and his entire body convulsed due to pain. He fired his first shot, but it missed completely, hitting a cliff rather than anywhere near the terrifying being.

Re-calibrating. Please wait... Fire again now.

Alan followed through, and this time the shot managed to hit the Predecessor's unprotected forearm. The HP bar showed up, it still had 94% of its health remaining. Alan fired again, this time scoring a headshot, yet it only did a fraction of a fraction of a percent of damage, the Predecessor's health bar remained at 94%. How was he supposed to defeat this thing? The Predecessor looked up in Alan’s direction shortly after the second hit. Then, with a burst of strength, it leapt out of crater, disappearing into the mainland almost faster than Alan could follow.

Shortly after, the Predecessor reappeared in a blur of movement near the entrance of the Golden Gate Bridge. Alan strained to focus on it as he felt Eve do the same. His perception shifted, as he felt his own thoughts somehow merge with Eve’s frantic calculations. Time seemingly slowing down as he attempted to fire at the Predecessor, the movement of his finger squeezing the trigger feeling like seconds rather than the millisecond it actually was. From Alan’s perspective, Predecessor seemed to move almost normally, running at a human pace as everything about him slowed down.

Agonizingly slowly, Alan turned his sniper rifle to where Eve anticipated the Predecessor to be, firing off the shot. This time, Alan was able to see the bolt of plasma erupt from the end of his rifle, travelling at the speed of an arrow as it streaked straight forwards and hit the Predecessor in the head. Once more, the blast failed to make any visible dent in the being’s HP pool.

At the moment before the gap in the bridge, the Haxlard shimmered into existence, having somehow withstood the impact of the Predecessor’s landing. The grey warrior held it’s blade with two hands, rushing forward to stab the Predecessor. Yet the Haxlard was moving so slowly. The Predecessor simply sidestepped the oncoming blade, taking a black knife out of its belt. It glanced at the Haxlard as he dived past in slow motion, then decapitated him in one fell strike. A message popped up notifying Alan of the completion of the third round. He ignored it, concentrating on the Predecessor.

It proceeded along the bridge, preparing to leap over the hundred meter gap. Somehow, Eve managed to once more anticipate where the Predecessor would be, and Alan’s next shot hit the godlike being’s center of mass mid leap. The Predecessor didn’t care. Alan let the rifle slowly drop out of his hands, struggling to think of some plan, anything that might help him. But he knew it was all futile. He began to try to draw out his knife, his body simply unable to move at the speed he saw, he thought. The speed at which he wanted it to move. The impossible speed at which the Predecessor did move. A few more long, drawn out seconds that felt like minutes to Alan, and the Predecessor had finished crossing the bridge. It leapt down onto the cliffs, then landed on the rocks before Alan. It stared at Alan as he tried to move in slow motion to defend himself.

“Enough.” It said in a commanding, gruff voice. Suddenly Alan’s focus snapped, his perception reverting to its normal pace, the Predecessor’s face masked by some sort of blur. Eve’s presence in his mind diminished, returning back to normal, whatever weird state they had been in gone.

The Predecessor stared at Alan for another second, then it sighed, a visible energy leaking out of him. It seemed disappointed.

“I had come here hopeful of new allies, yet your race are still but babes, playing around in the mud. You are a simple child at best, unaware of so much in this universe, this Game,” it bemoaned, emphasizing the word Game in such a way as if it despised nothing more. “Were I to share but a fraction of the answers you have about the creation of the Game, I doubt you’d comprehend them, and doubtlessly you’d end up dead within a week. Not death within the Game, this fake pain, but real, true, ending.” The Predecessor gestured wildly, taking his knife and cutting his own, scarred arm, lowering his HP by 0.2%, the first time Alan had seen its HP visibly lower.

The predecessor took a deep breath, then let out another deep sigh. His HP regenerated to 94%.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Haxlard ngồi xuống trên mặt đất, qua hai chân của mình, nhìn lên bầu trời. Alan glanced tại đếm ngược, có là một phút còn lại cho đến khi tiền thân đến. Ông tự hỏi những gì Haxlard đã làm, có lẽ một số sắp xếp của thiền định trước trận? Có lẽ ông nên cố gắng tận dụng lợi thế của tình hình-Haxlard "Nó nói," đã long trọng intoned.Nhìn. Alan nhìn lên, chỉ cần nhìn thấy bầu trời màu xám ở trên.Eve nêu bật một ánh sáng trắng nhỏ, phát sáng trên bầu trời. Nó dần dần phát triển lớn hơn như Alan stared vào nó.Chờ đợi, đó là-Vâng, đó là tiền thân. Được yên tĩnh, hãy để tôi tính toán quỹ đạo của nó và dự đoán tốc độ hạ cánh.Alan stared vào ánh sáng trên bầu trời, đây là một số loại của tàu vũ trụ? Trường hợp tiền thân đến từ? Ngay sau đó, Tuy nhiên, ánh sáng lớn lớn hơn, trông như một thiên thạch rơi xuống. Ánh sáng là như vậy sáng nó đã gần như unbearably đau để xem xét, nhưng Alan tiếp tục nhìn chằm chằm lên ở đó vào đêm giao thừa của lệnh.Chờ đợi, đây là các -Có. NHẢY RA KHỎI CÂY CẦU BÂY GIỜ. BÀN CHÂN ĐẦU TIÊN.Mà không do dự, Alan theo lệnh của Eve, nhảy chân đầu tiên cạnh cầu xuống biển bên dưới.AN TOÀN CỦA BẠN BẮN TỈA SAU ĐÓ BỔ NHÀO BÚT CHÌ. Một loạt các hành động được hình thành trong tâm trí của Alan, ông nhanh chóng nhân rộng. Alan nhanh chóng gắn súng trường bắn tỉa plasma của mình với áo giáp của mình. Sau đó, ông pinned cánh tay của mình sang một bên, chân với nhau, chỉ quay xuoáng phía döôùi. Đó là một cao điểm exhilarating như Alan nhanh chóng tiếp cận bề mặt đại dương. Điều này sẽ làm tổn thương. Alan glanced trên một thời gian ngắn, và thấy rằng tiền thân là một vài phút đi từ va chạm với trái đất, Hiển thị không có dấu hiệu chậm lại.Alan đã rơi xuống mặt nước như hơi thở của mình được loại ra khỏi anh ta. Năng lượng còn lại của áo giáp năng lượng của mình biến mất, như nhiều phần thấp hơn của áo giáp tan vỡ, cắt vào da của Alan. Một vài xương của mình tan vỡ, sức khỏe của ông giảm đi một nửa ngay lập tức. Nó đã là tâm trí numbingly lạnh là tốt, nhưng trước khi Alan thậm chí có thể nhận được qua những cú sốc ban đầu, đã có một vụ tai nạn vang dội khi đột nhiên một lực lượng bao la đã đẩy Alan trở lại, đi từ thành phố. Nó cảm thấy như đang được thổi bay đi bởi một cơn lốc xoáy, nhân đau Alan cảm thấy trong chân immeasurably. Một vài giây sau, khi lực lượng đẩy anh ta ngược trong nước giảm xuống, một tin nhắn popped lên, mà Alan là gần như không thể đọc như ông đấu tranh trở lên, tuyệt vọng cho không khí."Bạn bây giờ là thành viên còn sống sót cuối của đảng của bạn. Chúc may mắn!""+ 25 khả năng điểm"Nước đá lạnh dường như là tốt cho một cái gì đó, như nó đã giúp tê cơn đau, nhưng ngay tất cả những gì bắt đầu để điền vào tâm trí của Alan là sự cần thiết tuyệt vọng cho không khí. Phần của tầm nhìn của ông đã bắt đầu bơi trong và ngoài tập trung. Eve la hét một cái gì đó vào anh ta, nhưng ông tìm nó khó khăn để tập trung vào các từ của cô. Nó là một cuộc đấu tranh để buộc cánh tay của mình để di chuyển trở lên, mỗi chuyển động tinh khiết khổ.Nhưng ông ấy đã đẩy trở đi.Và sau đó, hầu như kỳ diệu, Alan bề mặt. Ông lấy một hơi thở sâu, ho ra nước. Bằng cách nào đó, ông quản lý để ở Supermarine, áo giáp điện được thiết lập để một số chế độ đặc biệt bởi Eve. Nó đau quá nhiều suy nghĩ về nó. Alan đã bằng cách nào đó được thổi tất cả các cách để dưới phía xa của cây cầu. Ông từ từ làm theo cách của mình để một vết lộ đá bên dưới một vách đá. Sử dụng trên cơ thể của mình, Alan buộc mình vào đá, sụp đổ trong một đống đau, đóng cửa đôi mắt của mình, cố gắng để bỏ qua tất cả. Ba lô của mình đã bị mất trong nước, nhưng con dao của mình là vẫn còn trong một khoang bên, và Alan đã có một vài viên thuốc thuốc giảm đau từ kit med stashed trong một túi. Ông nuốt một số ít. Một phút trôi qua, và Eves từ cuối cùng đã làm cho nó để anh ta.MỞ MẮT CỦA BẠN. NHÌN VỀ PHÍA THÀNH PHỐ.Wearily, Alan buộc bản thân để ngồi dậy và đã làm như vậy, mở rộng đôi mắt của mình trong sự ngạc nhiên khi nhìn thấy ông đã thấy. Sương mù đã được thổi bay đi hoàn toàn, tiết lộ các tàn phá hoàn toàn trong thức của nó. Một miệng núi lửa đã thành lập, gần một dặm đường kính trung tâm tại nơi bunker đã một lần. Tất cả các tòa nhà xung quanh trong vùng lân cận ngay lập tức đã được phẳng bởi tác động, các lực lượng đã đẩy Alan về phía sau một cơn sóng thần thu nhỏ đã rơi vào vách đá phía sau anh ta. May mắn thay mặc dù nó trông giống như cầu cổng vàng và hầu hết các thành phố là không bị ảnh hưởng, tất cả các tiêu chuẩn trận động đất ở California trả hết.Các đối tượng đã trúng gần đủ với bờ biển cho cuộc đổ bộ đã tạo ra một lỗ sâu trong dòng vách đá, cho phép Alan để nhìn trực tiếp vào giữa hố thuốc. Nhìn chằm chằm như khói trôi dạt từ từ đi, Alan đã ngạc nhiên khi tìm thấy, tại Trung tâm của miệng núi lửa một hình dáng người, trên một đầu gối. Người tiền nhiệm.Một kiểu trên 10 chân cao các tiền thân mặc không có áo giáp ngoại trừ một vành đai và một cặp quần short được thực hiện trên một số loại tối da. Mặc dù được cho là là một thành viên của một chủng tộc người cao tuổi, nó trông rõ rệt hoang dã và những, wielding không có công nghệ tiên tiến như xa như Alan có thể nhìn thấy. Tiền thân dường như là một humanoid lông với tối da, phồng lên cơ bắp với bit của đen miếng kim loại nhúng vào da của nó.Sau khi nhìn chằm chằm vào tiền thân cho một vài phút, Eve nói:DỪNG LẠI, BẮN NHÌN CHẰM CHẰM VÀO NÓ.Grimacing trong đau đớn, Alan đạt trên vai, thuyên giảm để thấy bắn tỉa ông có holstered để trở lại của mình là vẫn còn đó. Có lẽ ông nên đã tách ra nó như nó nặng Anh ta xuống, nhưng trong tất cả sự hỗn loạn ông hiếm khi thậm chí có nhớ nó đã có... Alan nhằm vào người tiền nhiệm, tìm nó khó khăn để nhằm mục đích như tay shivered từ lạnh và toàn bộ cơ thể của mình convulsed do đau. Ông đã bắn đầu tiên của mình, nhưng nó bị mất hoàn toàn, đánh một vách đá thay vì bất cứ nơi nào gần đáng sợ.Lại đang kiểm tra máy. Hãy chờ... Khởi động lại ngay.Alan theo thông qua, và thời gian này bắn quản lý để đạt cẳng tay không được bảo vệ của người tiền nhiệm. Thanh HP cho thấy lên, nó vẫn có 94% của sức khỏe của mình còn lại. Alan bắn một lần nữa, thời gian này ghi một headshot, nhưng nó chỉ làm một phần của một phần nhỏ của một phần trăm của thiệt hại, thanh sức khỏe của người tiền nhiệm vẫn 94%. Làm thế nào ông đã được yêu cầu để đánh bại điều này? Tiền thân nhìn lên tại của Alan hướng ngay sau khi nhấn thứ hai. Sau đó, với một burst của sức mạnh, nó đã nhảy ra khỏi miệng núi lửa, biến mất vào đất liền gần như nhanh hơn Alan có thể làm theo.Không lâu sau đó, người tiền nhiệm lại xuất hiện trong một mờ chuyển động gần lối vào của cầu cổng vàng. Alan căng thẳng để tập trung vào nó như ông cảm thấy Eve làm như vậy. Nhận thức của ông chuyển, như ông cảm thấy suy nghĩ riêng của mình bằng cách nào đó hợp nhất với tính toán điên cuồng của Eve. Thời gian dường như làm chậm như ông đã cố gắng bắn người tiền nhiệm, sự chuyển động của ngón tay của ông ép cảm giác kích hoạt như giây chứ không phải là millisecond nó thực sự là. Từ quan điểm của Alan, người tiền nhiệm dường như di chuyển gần như bình thường, chạy ở một tốc độ của con người như tất cả mọi thứ về anh ta chậm lại.Agonizingly chậm, Alan quay súng trường bắn tỉa của mình để nơi Eve dự đoán trước được, bắn ra khỏi những shot. Thời gian này, Alan đã có thể thấy các bolt plasma phun ra từ cuối của súng trường của mình, đi du lịch ở tốc độ của một mũi tên như nó streaked thẳng về phía trước và nhấn người tiền nhiệm vào đầu. Một khi nhiều hơn, các vụ nổ không làm cho bất kỳ hiển thị dent trong đầu của HP trời.Tại thời điểm này trước khi khoảng cách trong cầu, Haxlard shimmered vào sự tồn tại, bằng cách nào đó có chống lại các tác động của cuộc đổ bộ của người tiền nhiệm. Các chiến binh xám tổ chức lưỡi của nó với hai bàn tay, đổ xô về phía trước để đâm tiền thân. Tuy nhiên, Haxlard đã di chuyển rất chậm. Tiền thân chỉ đơn giản là sidestepped lưỡi đang tới, lấy một con dao đen trên vành đai của nó. Nó glanced tại Haxlard như ông bổ nhào qua trong chuyển động chậm, sau đó chặt đầu anh ta trong một cuộc tấn công ngã. Một tin nhắn popped lên thông báo cho Alan hoàn thành vòng thứ ba. Ông bỏ qua nó, tập trung vào người tiền nhiệm.Nó tiếp tục đi dọc theo cầu, chuẩn bị để nhảy qua khoảng cách 100 mét. Bằng cách nào đó, Eve quản lý để một lần nữa dự đoán nơi tiền thân sẽ, và bắn tiếp theo của Alan nhấn là thần thánh Trung tâm khối lượng giữa bước nhảy vọt. Tiền thân không quan tâm. Alan cho súng trường từ từ thả ra khỏi bàn tay của mình, đấu tranh để nghĩ về một số kế hoạch, bất cứ điều gì mà có thể giúp anh ta. Nhưng ông biết nó là tất cả vô ích. Ông bắt đầu để cố gắng rút ra con dao của mình, chỉ đơn giản là không thể di chuyển ở tốc độ ông thấy cơ thể của mình, ông nghĩ. Tốc độ mà tại đó ông muốn nó để di chuyển. Không thể tốc độ mà tại đó người tiền nhiệm đã di chuyển. Một số ít hơn dài, rút ra trong giây mà cảm thấy như phút để Alan, và người tiền nhiệm đã hoàn thành đi qua cây cầu. Nó nhảy xuống lên những vách đá, sau đó đã hạ cánh trên những tảng đá trước khi Alan. Nó stared lúc Alan như ông đã cố gắng để di chuyển trong chuyển động chậm để bảo vệ mình."Đủ." Nó nói trong một giọng nói chỉ huy, gruff. Đột nhiên, tập trung của Alan gãy, nhận thức của mình quay trở lại tốc độ bình thường của nó, khuôn mặt của người tiền nhiệm masked bởi một số loại mờ. Sự hiện diện của Eve trong tâm trí của mình giảm bớt, trở lại trở lại bình thường, bất cứ điều gì nhà nước lạ họ đã có trong đi.Tiền thân stared lúc Alan cho một lần thứ hai, sau đó nó thở dài, một năng lượng có thể nhìn thấy rò rỉ ra khỏi anh ta. Nó có vẻ thất vọng."Tôi đã đến đây hy vọng của đồng minh mới, nhưng cuộc đua của bạn vẫn còn nhưng babes, chơi xung quanh trong bùn. Bạn là một đứa trẻ đơn giản ở tốt nhất, không ý thức của rất nhiều trong vũ trụ này, trò chơi này, "nó bemoaned, nhấn mạnh từ trò chơi trong một cách như thể nó khinh thường không có gì thêm. "Đã là tôi để chia sẻ nhưng một phần nhỏ trong số các câu trả lời bạn có về việc tạo ra các trò chơi, tôi nghi ngờ bạn sẽ hiểu chúng, và doubtlessly bạn sẽ kết thúc chết trong vòng một tuần. Không cái chết trong các trò chơi, này đau giả, nhưng thực sự, thật sự, kết thúc." Tiền nhiệm gestured wildly, lấy con dao và cắt riêng của mình, cánh tay vết, giảm HP của mình bởi 0,2%, lần đầu tiên Alan đã nhìn thấy HP của nó hiện ra thấp hơn.Tiền thân lấy một hơi thở sâu, sau đó để cho ra một sigh sâu. HP của ông tái tạo để 94%.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các Haxlard ngồi xuống trên mặt đất, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm lên bầu trời. Alan liếc nhìn đếm ngược, đã có một phút còn lại cho đến khi vị tiền nhiệm đã đến. Anh tự hỏi những gì các Haxlard đang làm gì, có lẽ một số loại thiền định trước trận chiến? Có lẽ ông nên cố gắng tận dụng lợi thế của tình hình- "Nó đi kèm," các Haxlard long trọng xướng lên. Nhìn lên. Alan nhìn lên, chỉ đơn giản là nhìn thấy bầu trời màu xám ở trên. Eve nêu bật một ánh sáng trắng phát sáng nhỏ trên bầu trời. Nó từ từ tăng trưởng lớn hơn như Alan nhìn chằm chằm vào nó. Chờ, là rằng- Có, đó là các vị tiền nhiệm. Được yên tĩnh, hãy để tôi tính toán quỹ đạo và hạ cánh dự kiến tốc độ của nó. Alan nhìn chằm chằm vào ánh sáng trên bầu trời, là này một số loại tàu vũ trụ? Trường hợp đã được các vị tiền nhiệm đến từ đâu? Ngay sau đó, mặc dù, ánh sáng càng lớn, trông như một ngôi sao băng rơi xuống. Ánh sáng quá sáng nó đã gần như không thể chịu đau đớn để nhìn vào, nhưng Alan tiếp tục nhìn chằm chằm lên nó tại lệnh của Eve. Chờ, là gì- YES. JUMP OFF THE BRIDGE NOW. Bàn chân FIRST. Không chút do dự, Alan theo lệnh của Eve, nhảy chân đầu tiên ra khỏi các cạnh của cây cầu xuống nước bên dưới. SECURE SNIPER BẠN THÌ Pencil DIVE. Một loạt các hành động được hình thành trong tâm trí của Alan, mà ông đã nhanh chóng nhân rộng. Alan nhanh chóng gắn súng trường bắn tỉa plasma của mình để chiếc áo giáp. Sau đó, ông đã gắn cánh tay của mình sang một bên, hai chân lại với nhau, chỉ tay xuống dưới. Đó là một cuộc chạy đua exhilarating như Alan nhanh chóng tiếp cận bề mặt của đại dương. Điều này sẽ làm tổn thương. Alan liếc trên một thời gian ngắn, và thấy rằng các vị tiền nhiệm đã được một vài giây nữa va chạm với trái đất, cho thấy không có dấu hiệu chậm lại. Alan đâm vào bề mặt của nước như hơi thở của anh đã bị loại ra khỏi anh ta. Năng lượng còn lại của giáp trụ quyền lực của mình biến mất, như các phần thấp hơn khác nhau của áo giáp tan vỡ, cắt vào da của Alan. Một vài trong số xương của mình tan vỡ là tốt, sức khỏe của ông giảm đi một nửa trong một khoảnh khắc. Đó là tâm numbingly lạnh là tốt, nhưng trước khi Alan thậm chí có thể vượt qua được cú sốc ban đầu, đã có một vụ tai nạn bất ngờ vang dội như một lực lượng to lớn đẩy Alan lại, cách xa thành phố. Nó cảm thấy như bị thổi bay đi bởi một cơn lốc xoáy, nhân đau Alan cảm thấy chân mình vô cùng. Một vài giây sau, khi lực đẩy anh về phía sau thông qua các nước giảm xuống, một thông điệp hiện lên, mà Alan là hầu như không thể đọc trong khi cố lên, tuyệt vọng cho không khí. "Bây giờ bạn là người sống sót cuối cùng của bên bạn. Chúc may mắn! " "25 Ability Points" Các nước đá lạnh dường như là tốt cho một cái gì đó, vì nó giúp làm tê đau, nhưng ngay sau đó tất cả bắt đầu để điền vào tâm trí của Alan là nhu cầu bức bách cho không khí. Các phần của tầm nhìn của ông đã bắt đầu bơi lội trong và ngoài tiêu cự. Eve đã hét cái gì đó ở anh, nhưng anh đã thấy khó tập trung vào lời nói của cô. Đó là một cuộc đấu tranh để buộc cánh tay của mình để di chuyển lên trên, mỗi chuyển động đau đớn tinh khiết. Tuy nhiên, ông đẩy trở đi. Và sau đó, gần như một cách kỳ diệu, Alan nổi lên. Ông lấy một hơi thở sâu, ho ra nước. Bằng cách nào đó, ông quản lý để ở lại nổi, áo giáp điện thiết lập để một số chế độ đặc biệt của đêm giao thừa. Nó làm tổn thương quá nhiều để suy nghĩ về nó. Alan đã bằng cách nào đó được thổi bay tất cả các cách để dưới phía bên kia của cây cầu. Ông từ từ thực hiện theo cách của mình để một vết lộ đá bên dưới một vách đá. Sử dụng phần trên cơ thể của mình, Alan buộc mình vào những tảng đá, bị sụp đổ trong một đống đau, nhắm mắt lại, cố lờ đi tất cả. Ba lô của ông đã bị mất trong nước, nhưng con dao của ông vẫn còn trong một khoang bên, và Alan đã có một vài viên thuốc giảm đau từ med-kit cất giấu trong túi khác. Anh nuốt nước bọt một số ít. Một phút trôi qua, và những lời Eves cuối cùng đã làm cho anh. MỞ MẮT CỦA BẠN. XEM TỚI THÀNH PHỐ. Một cách mệt mỏi, Alan buộc mình phải ngồi dậy và đã làm như vậy, mở rộng đôi mắt của mình trong sự ngạc nhiên khi nhìn thấy anh nhìn thấy. Sương mù đã được thổi bay đi hoàn toàn, để lộ ra sự tàn phá hoàn toàn trong thức của nó. Một miệng núi lửa đã hình thành, gần một dặm đường kính, trung tâm tại nơi hầm đã từng đến. Tất cả các tòa nhà xung quanh trong vùng lân cận đã bị đốn ngã bởi những tác động, các lực đẩy Alan ngược một cơn sóng thần nhỏ đã đâm vào vách đá phía sau. Cũng may mặc dù nó trông giống như cầu Golden Gate và hầu hết các thành phố là không bị ảnh hưởng, tất cả các tiêu chuẩn động đất ở California trả hết. Các đối tượng đã nhấn đủ gần với bờ biển mà hạ cánh đã tạo ra một hố sâu trong dòng vách đá, cho phép Alan nhìn thẳng vào giữa hố hút thuốc. Nhìn chằm chằm như khói từ từ trôi đi, Alan đã ngạc nhiên khi tìm thấy, tại các trung tâm của miệng núi lửa một con hình người, trên một đầu gối. Các vị tiền nhiệm. An hơn 10 chân khổng lồ cao lớn, các vị tiền nhiệm không mặc áo giáp, ngoại trừ một vành đai và quần soóc làm từ một số loại da tối. Mặc dù được cho là một thành viên của một chủng tộc người cao tuổi, nó trông khá thô bạo và thiếu văn minh, cầm không có công nghệ tiên tiến như xa như Alan có thể nhìn thấy. . Các vị tiền nhiệm dường như là một hình người không có lông với làn da đen, phồng cơ bắp với bit của mảnh màu đen của kim loại nhúng vào da của nó Sau khi nhìn chằm chằm vào các vị tiền nhiệm trong một vài khoảnh khắc, Eve nói: ngừng thở dài, bắn vào. nhăn nhó vì đau đớn, Alan đạt trên vai anh, nhẹ nhõm khi thấy các sniper anh bao đựng để lại của ông vẫn còn ở đó. Có lẽ anh nên đã tách ra nó vì nó đang đè nặng anh xuống, nhưng trong tất cả hỗn loạn anh thậm chí còn không nhớ nó là có .. Alan nhằm vào các vị tiền nhiệm, tìm nó khó khăn để nhằm mục đích như bàn tay của ông rùng mình vì lạnh và toàn bộ của mình cơ thể bị co giật do đau. Hắn đã bắn phát súng đầu tiên của mình, nhưng nó bị mất hoàn toàn, đánh một vách đá chứ không phải là bất cứ nơi nào gần con đáng sợ. Re-đo đạc. Xin chờ ... cháy một lần nữa bây giờ. Alan tiếp thông qua, và lần này cú sút quản lý để đạt được bảo vệ cẳng tay của vị tiền nhiệm. Thanh HP cho thấy, nó vẫn có 94% còn lại sức khỏe của mình. Alan bắn một lần nữa, lần này ghi được một headshot, nhưng nó chỉ làm một phần nhỏ của một phần nhỏ của một phần trăm thiệt hại, thanh sức khỏe của vị tiền nhiệm duy trì ở mức 94%. Làm sao anh phải đánh bại điều này? Các vị tiền nhiệm nhìn lên theo hướng của Alan ngay sau khi hit thứ hai. Sau đó, với sự bùng nổ của sức mạnh, nó nhảy ra khỏi miệng núi lửa, biến mất vào đất liền gần như nhanh hơn Alan có thể làm theo. Ngay sau đó, các vị tiền nhiệm xuất hiện trở lại trong một vệt mờ chuyển động gần lối vào của cầu Golden Gate. Alan căng thẳng để tập trung vào nó như ông cảm thấy Eve làm tương tự. Nhận thức của ông chuyển, như ông cảm thấy suy nghĩ của riêng mình bằng cách nào đó kết hợp với các tính toán điên cuồng của Eve. Thời gian dường như chậm lại như ông đã cố gắng để bắn vào các vị tiền nhiệm, sự chuyển động của ngón tay bóp cò cảm giác như giây chứ không phải là một phần nghìn giây nó thực sự được. Từ quan điểm của Alan, vị Tiền Nhiệm dường như di chuyển gần như bình thường, chạy với tốc độ của con người như tất cả mọi thứ về anh ta chậm lại. agonizingly chậm, Alan quay súng trường bắn tỉa của mình đến nơi Eve dự đoán các vị tiền nhiệm được, bắn ra những shot. Lần này, Alan đã có thể nhìn thấy những tia plasma phun ra từ cuối khẩu súng trường, đi du lịch với tốc độ của một mũi tên như nó sọc thẳng về phía trước và nhấn vị tiền nhiệm trong đầu. Một lần nữa, vụ nổ đã không thực hiện bất kỳ vết lõm có thể nhìn thấy ở HP hồ bơi của con người. Tại thời điểm trước khi khoảng cách về cầu, Haxlard lung linh vào sự tồn tại, bằng cách nào đó có chịu đựng được các tác động hạ cánh của vị tiền nhiệm. Các chiến binh xám tổ chức đó là lưỡi với hai bàn tay, đổ xô về phía trước để đâm, vị tiền nhiệm. Tuy nhiên, các Haxlard đã di chuyển rất chậm. Các vị tiền nhiệm chỉ đơn giản né tránh lưỡi dao đang tới, lấy một con dao màu đen ra khỏi vành đai của nó. Nó liếc nhìn Haxlard khi lặn qua trong chuyển động chậm, sau đó chặt đầu anh ta trong một cuộc đình rơi. Một thông báo hiện lên thông báo Alan đã hoàn thành vòng thứ ba. Ông bỏ qua nó, tập trung vào các vị tiền nhiệm. Nó tiến dọc cầu, chuẩn bị nhảy qua khoảng cách trăm mét. Bằng cách nào đó, Eve quản lý để một lần nữa dự đoán mà các vị tiền nhiệm sẽ được, và bắn tiếp theo của Alan nhấn trung tâm phúc thần thánh của khối lượng giữa nhuận. Các vị tiền nhiệm đã không quan tâm. Alan để cho súng trường từ từ thả ra khỏi bàn tay của mình, đấu tranh với suy nghĩ của một số kế hoạch, bất cứ điều gì mà có thể giúp anh ta. Nhưng ông biết đó là tất cả vô ích. Ông bắt đầu để cố gắng rút ra con dao của mình, cơ thể của mình chỉ đơn giản là không thể di chuyển với tốc độ anh nhìn thấy, anh nghĩ. Tốc độ mà tại đó ông muốn nó di chuyển. Tôc độ mà tại đó các vị tiền nhiệm đã di chuyển. Một vài dài hơn, rút ra vài giây mà cảm thấy như phút để Alan, và các vị tiền nhiệm đã hoàn thành bước qua cầu. Nó nhảy xuống vách núi, sau đó hạ cánh trên những tảng đá trước khi Alan. Nó nhìn chằm chằm vào Alan như ông đã cố gắng để di chuyển trong chuyển động chậm để bảo vệ mình. "Đủ rồi." Nó nói trong một chỉ huy, giọng nói cộc cằn. Đột nhiên trọng tâm của Alan ngắt lời, nhận thức của mình quay trở lại với tốc độ bình thường của nó, khuôn mặt của vị tiền nhiệm bị che khuất bởi một số loại mờ. Sự hiện diện của Eve trong tâm trí của mình giảm đi, trở lại bình thường, bất cứ điều gì lạ nhà nước họ đã có được trong đi. ​​Các vị tiền nhiệm nhìn Alan cho một giây nữa, sau đó nó thở dài, một lượng năng lượng thấy rò rỉ ra khỏi anh ta. Nó có vẻ thất vọng. "Tôi đã đến đây hy vọng của các đồng minh mới, nhưng cuộc đua của bạn vẫn còn nhưng babes, chơi đùa trong bùn. Bạn là một đứa trẻ đơn giản, lúc tốt nhất, không biết rất nhiều trong vũ trụ này, game này, "nó than vãn, nhấn mạnh các trò chơi từ trong một cách như vậy là nếu nó khinh thường không có gì nhiều. "Đã được tôi chia sẻ nhưng một phần nhỏ của câu trả lời mà bạn có về việc tạo ra các trò chơi, tôi nghi ngờ bạn hiểu họ, và chắc chắn từ bạn muốn kết thúc chết trong vòng một tuần. Không chết trong Game, đau giả này, nhưng thực sự, thực sự, kết thúc. "Các vị tiền nhiệm ra hiệu ứng kịch liệt, lấy con dao của mình và cắt, cánh tay đầy sẹo của mình, giảm HP của mình bằng 0,2%, lần đầu tiên Alan đã thấy HP của nó rõ ràng thấp hơn. Những người tiền nhiệm hít một hơi thật sâu, sau đó để cho ra một tiếng thở dài. HP của mình tái sinh lên 94%.



































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: