HOW THE POLICE INVESTIGATED THE JACK THE RIPPER CRIMESAn image of a bl dịch - HOW THE POLICE INVESTIGATED THE JACK THE RIPPER CRIMESAn image of a bl Việt làm thế nào để nói

HOW THE POLICE INVESTIGATED THE JAC

HOW THE POLICE INVESTIGATED
THE JACK THE RIPPER CRIMES

An image of a blindfolded policeman surrounded by criminals.
THE JACK THE RIPPER CSI

In the early days of the Jack the Ripper Police investigation the general consensus amongst the police and the public alike was that the crimes were gang related.

WERE THE CRIMES GANG-RELATED?

On 7th September 1888 The Weekly Herald, commenting on the police investigation into the Jack the Ripper murders (which at that point were known as the "Whitechapel Murders") reported on the murder of Mary Nichols, – which had taken place on 31st August 1888 – that:-

"The officers engaged in the case are pushing their inquiries in the neighbourhood as to the doings of certain gangs known to frequent the locality, and an opinion is gaining ground amongst them that the murderers are the same who committed the two previous murders near the same spot. It is believed that these gangs, who make their appearance during the early hours of the morning, are in the habit of blackmailing these unfortunate women, and when their demands are refused violence follows, and in order to avoid their deeds being brought to light they put away their victims. They have been under the observation of the police for some time past, and it is believed that, with the prospect of a reward and a free pardon, some of them might be persuaded to turn Queen's evidence, when some startling revelations might be expected."

LOCAL KNOWLEDGE

In early September 1888 the powers that were at Scotland Yard (the headquarters of the Metropolitan Police) decided that local knowledge was what was needed if the perpetrator of the Whitechapel Murders was to be apprehended.

INSPECTOR ABBERLINE BROUGHT IN

To this end, Inspector Frederick George Abberline – an officer who had been promoted out of the area the previous December after fourteen years spent patrolling and getting to know the neighbourhood and its criminal elements – was drafted back into the district to take overall charge of the on the ground Jack the Ripper police investigation.

It was evidently believed that Abberline’s local knowledge would prove invaluable in hunting down the killer and bringing him to justice.

DID THE RIPPER KNOW HIS VICTIMS?

An important aspect of a murder investigation is looking at the victim’s immediate circle and ascertaining who amongst them had a motive and the opportunity to commit the crime. However, since Jack the Ripper was an opportunist killer, who most certainly did not know his victims, this would have been of little use to Abberline and his fellow detectives.

So, since the victims didn’t know their killer and it was, therefore, impossible to identify their murderer amongst their associates, the Victorian detectives had to fall back upon other methods of trying to trace him.

High on their list of police investigative methods would have been a thorough knowledge of the local criminals. This is where, it was believed, Abberline’s knowledge of the locality would come in useful. It was hoped that a little, well applied, police persuasion might cause one of the local villains to turn informer and hand the murderer to the police. But since Jack the Ripper probably worked alone and, in all likelihood, was not a member of the local criminal fraternity, this line of enquiry was ultimately doomed to failure.

MISTRUST OF THE PRESS

One aspect of the police investigation into the Jack the Ripper killings that was radically different to how a murder enquiry might be handled today was that the police didn’t make a great deal of use of the press. Indeed, there had long been a certain amount of distrust towards the press in police circles.

In the early days of the CID Howard Vincent had adopted a policy that the police were, under no circumstances, to talk to journalists about their cases. He stated that:-

"Police must not on any account give any information whatever to gentlemen connected with the press, relative to matters within police knowledge, or relative to duties to be performed or orders received, or communicate in any manner, either directly or indirectly, with editors, or reporters of newspapers, on any matter connected with the public service, without express and special authority...The slightest deviation from this rule may completely frustrate the ends of justice, and defeat the endeavour of superior officers to advance the welfare of the public service. Individual merit will be invariably recognized in due course, but officers, who without authority give publicity to discoveries, tending to produce sensation and alarm, show themselves wholly unworthy of their posts."

A major fear - and possibly a very reasonable one - was that if the police were to tell journalists about the lines of enquiry they were following, then the subsequent press reportage might well tip off possible suspects that the police were on to them. Early in the investigation the police had seen the danger posed by sensationalist press reportage when the Leather Apron scare almost set off an anti-Jewish pogrom in the East End of London. Thus the police chose to try and keep journalists at arm’s length in order to keep their lines of enquiry from becoming public knowledge.

PRESS COVERAGE OF THE CRIMES

However - and unfortunately for the police - the ripper crimes generated a huge amount of press coverage and the general public were desperate to pore over every salacious detail of the case.

Starved of news by the police, journalists adopted several means of obtaining information. They would shadow individual constables or detectives in the hope they would lead them to a suspect or a witness. They would track down and interview witnesses to see if they could glean a hint as to what stage, if any, the police investigation had reached. They would try to bribe officers or attempt to loosen their tongues with drink. Some journalists even dressed up as women and set off into the streets of Whitechapel in the hope that they might be accosted by Jack the Ripper and, in so doing, gain a sensational scoop for their newspaper. And, when all else failed, they could always make up stories.

FALSE LEADS AND ANTI-SEMITISM

Ultimately the antics of the popular press proved counterproductive to the police investigation into the Jack the Ripper murders, since the reporting threw up so many false leads and red herrings that the, already overstretched, detectives were stretched almost to breaking point.

Also, the anti- Semitism that stories such as the Leather Apron scare provoked diverted valuable police resources, such as on the ground constables, away from trying to prevent another ripper outrage to simply maintaining public order in the area.

WHY WAS NO REWARD OFFERED?

Another subject of intense debate throughout the Jack the Ripper scare was whether or not a reward should be offered by the authorities in order to induce someone to come forward with information that might lead to the killer’s apprehension.

At the inquest into the death of Mary Nichols the foreman of the jury had stated that had a reward been offered by the Government after the murder of Martha Tabram then "very probably the two later murders (Mary Nichols and Annie Chapman) would not have been perpetrated."

Although the police attracted a huge amount of criticism over "their" refusal to offer a reward, it was in fact a Home Office policy rather than a police policy not to offer on.

In November 1888 Henry Matthews, the Home Secretary, addressed the House of Commons and defended his decision not to offer a reward:-

Before 1884 it was the common practice for the Home Office to offer rewards, and sometimes large amounts, in the case of serious crimes.

In 1883 in particular several rewards, ranging from £200. to £2,000, were offered in such cases as the murder of Police-constable Boans, and the dynamite explosions in Charles-street.

These rewards, like the £10,000 reward for the Phoenix Park murders, were ineffectual, and produced no evidence of any value.

In 1884 there was a change in policy. A remarkable case occurred. A conspiracy was formed to effect an explosion at the German Embassy, to plant papers upon an innocent person, and to accuse him of the crime, in order to obtain the reward which was expected.

The revelation of this conspiracy led the then Secretary of State (Sir W, Harcourt) to consider the whole question.

He consulted the police authorities both in England and in Ireland, and the conclusions he arrived at were "that the practices of offering large sensational rewards in cases of serious crime is not only ineffectual, but mischievous; that the rewards produce, generally speaking, no practical result beyond satisfying a public demand for conspicuous action; that they operate prejudicially, by relaxing the exertions of the police, and that they have tended to produce false rather than reliable testimony."

He decided, therefore, in all cases to abandon the practice of offering rewards, as they had been found by experience to be a hindrance rather than an aid in the detection of crime.

These conclusions were publicly announced and acted upon in two important cases in 1884.

One was a shocking murder and violation of a little girl at Middlesborough, and the other the dynamite outrage at London-bridge, in which case the City offered £5,000 reward.

The whole subject was reconsidered in 1885 by Sir R. Cross in a remarkable case of infanticide at Plymouth, and again in 1886 by the right hon. gentleman the member for Edinburgh (Mr. Childers) in the notorious case of Louisa Hart. In both cases, with the concurrence of the best authorities, the principle was maintained, and a reward refused.

Since I have been at the Home Office I have followed the rule thus laid down and steadily adhered to by my predecessors. I do not mean that the rule may not be subject to exceptions, as for instance where it is known who the criminal is, and information is wanted only as to his hidi
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
LÀM THẾ NÀO CẢNH SÁT ĐIỀU TRA JACK THE RIPPER CRIMESMột hình ảnh của một cảnh sát blindfolded bao quanh bởi bọn tội phạm.JACK RIPPER CSITrong những ngày đầu của Jack the Ripper cảnh sát điều tra thị trấn này có sự đồng thuận chung giữa cảnh sát và công chúng cũng như là các tội ác đã băng đảng liên quan.ĐÃ ĐƯỢC CÁC TỘI PHẠM LIÊN QUAN ĐẾN BĂNG ĐẢNG?Ngày 07 tháng 9 năm 1888 The Herald lượt, cho ý kiến về điều tra cảnh sát vào các Jack murders Ripper (mà vào thời điểm đó được gọi là "Whitechapel Murders") báo cáo về các vụ giết người của Mary Nichols,-mà đã diễn ra ngày 31 tháng 8 năm 1888-rằng:-"Các sĩ quan tham gia trong trường hợp đang đẩy mạnh yêu cầu của họ trong khu vực lân cận như doings của một số băng nhóm biết là thường xuyên các địa phương, và một ý kiến đạt được mặt đất trong số họ là những kẻ giết người đều giống nhau những người cam kết các vụ giết người trước hai gần cùng một chỗ. Người ta tin rằng các băng nhóm, những người thực hiện của họ xuất hiện trong những giờ đầu của buổi sáng, trong thói quen của blackmailing những phụ nữ không may, và khi nhu cầu của họ được từ chối bạo lực sau, và để tránh các hành động của họ được mang lại ánh sáng họ đưa ra các nạn nhân. Họ có dưới sự quan sát của cảnh sát cho một số thời gian trong quá khứ, và người ta tin rằng, với khách hàng tiềm năng của một phần thưởng và một lỗi miễn phí, một số người trong số họ có thể được thuyết phục để biến các bằng chứng của nữ hoàng, khi một số phát hiện đáng ngạc nhiên có thể được dự kiến."KIẾN THỨC ĐỊA PHƯƠNGVào đầu tháng 9 năm 1888 thị trấn này có các quyền hạn đó là tại Scotland Yard (trụ sở cảnh sát Metropolitan) quyết định rằng kiến thức địa phương là những gì cần thiết nếu thủ phạm của vụ giết người Whitechapel đã được bắt.THANH TRA ABBERLINE ĐƯA VÀOĐể kết thúc này, thanh tra Frederick George Abberline-một sĩ quan người đã được đẩy ra khỏi khu vực trước ngày sau khi mười bốn năm đã dành tuần tra và tìm hiểu khu vực lân cận và các yếu tố hình sự-đã được soạn thảo vào huyện để phụ trách tổng thể của các trên mặt đất Jack the Ripper cảnh sát điều tra.Nó được rõ ràng tin rằng kiến thức địa phương của Abberline sẽ chứng minh vô giá trong săn lùng những kẻ giết người và đưa ông ra trước công lý.THE RIPPER ĐÃ BIẾT NẠN NHÂN CỦA MÌNH?Một khía cạnh quan trọng của một điều tra vụ giết người nhìn vào các nạn nhân ngay lập tức vòng tròn và ascertaining những người trong số họ đã có một động lực và cơ hội để cam kết tội phạm. Tuy nhiên, kể từ khi Jack the Ripper là một kẻ giết người thích nghi, người chắc chắn nhất không biết nạn nhân của mình, điều này sẽ có sử dụng ít để Abberline và thám tử đồng bào của mình.Vì vậy, kể từ khi các nạn nhân không biết kẻ giết người của họ và nó là, do đó, không thể xác định của kẻ giết người trong số nhân viên của họ, các thám tử Victoria đã phải rơi trở lại sau khi các phương pháp khác của cố gắng để theo dõi anh ta.Cao trên danh sách của họ của cảnh sát điều tra phương pháp đã có một kiến thức toàn diện của các tội phạm địa phương. Đây là nơi, người ta tin của Abberline kiến thức của các địa phương sẽ đến trong ích. Người ta hy vọng rằng một chút, cũng được áp dụng, thuyết phục cảnh sát có thể gây ra một trong những nhân vật phản diện địa phương để biến informer và đưa những kẻ giết người cho cảnh sát. Nhưng kể từ khi Jack the Ripper có thể làm việc một mình và, trong tất cả khả năng, đã không một thành viên của fraternity hình sự địa phương, dòng này của hỏi đáp cuối cùng được doomed đến thất bại.MISTRUST CỦA BÁO CHÍMột khía cạnh của việc điều tra cảnh sát vào Jack những vụ giết hại Ripper là rất khác nhau để làm thế nào một cuộc điều tra vụ giết người có thể được xử lý vào ngày hôm nay là cảnh sát đã không làm cho một thỏa thuận tuyệt vời của việc sử dụng của báo chí. Thật vậy, lâu đã có một số tiền nhất định của sự ngờ vực đối với báo chí trong cảnh sát giới.Trong những ngày đầu của Vincent Howard CID đã thông qua một chính sách đã cảnh sát, trong trường hợp không có, nói chuyện với nhà báo về trường hợp của họ. Ông nói rằng:-"Cảnh sát phải không trên bất kỳ account cung cấp bất kỳ thông tin bất cứ điều gì để quý vị kết nối với báo chí, liên quan đến các vấn đề trong cảnh sát kiến thức, hoặc liên quan đến nhiệm vụ được thực hiện hoặc đơn đặt hàng đã nhận được, hoặc giao tiếp bằng bất cứ cách nào, trực tiếp hay gián tiếp, với biên tập viên, hoặc các phóng viên của tờ báo, trên bất kỳ vấn đề nào được kết nối với dịch vụ công cộng, mà không có cơ quan nhận và đặc biệt... Độ lệch nhỏ nhất từ quy tắc này hoàn toàn có thể frustrate kết thúc của tư pháp, và đánh bại nỗ lực của sĩ quan cao cấp để nâng cao phúc lợi của dịch vụ công cộng. Cá nhân khen sẽ được lúc nào công nhận trong khóa học do, nhưng nhân viên, những người mà không có thẩm quyền cho công khai để khám phá, chăm sóc để sản xuất cảm giác và báo động, Hiển thị bản thân hoàn toàn không xứng đáng với bài viết của mình."Một nỗi sợ hãi lớn - và có thể là một trong rất hợp lý - là rằng nếu cảnh sát đã nói với nhà báo về những dòng yêu cầu họ đã sau đây, sau đó phóng báo chí tiếp theo có thể tốt Mẹo ra có thể nghi ngờ rằng cảnh sát đã cho họ. Sớm trong việc điều tra cảnh sát đã thấy sự nguy hiểm đặt ra bởi sensationalist báo chí phóng khi sợ hãi da Apron hầu như đặt ra một pogrom chống Do Thái tại East End of London. Vì vậy, cảnh sát đã chọn để thử và giữ cho các nhà báo tại chiều dài của cánh tay để giữ cho dòng họ của hỏi đáp từ trở thành khu vực kiến thức.BẢO HIỂM BÁO CHÍ CỦA CÁC TỘI PHẠMTuy nhiên - và thật không may cho cảnh sát - tội phạm ripper tạo ra một số tiền rất lớn của bảo hiểm báo chí và công chúng nói chung đã được tuyệt vọng để lỗ chân lông trên từng chi tiết dâm ô của vụ án.Đói của tin tức bởi cảnh sát, nhà báo đã thông qua một số phương tiện của việc thu thập thông tin. Họ sẽ bóng constables cá nhân hoặc các thám tử với hy vọng họ sẽ dẫn chúng để nghi ngờ một hoặc một nhân chứng. Họ sẽ theo dõi và phỏng vấn nhân chứng để xem nếu họ có thể soi sáng một gợi ý như những giai đoạn, nếu có, điều tra cảnh sát đã đạt. Họ sẽ cố gắng hối lộ nhân viên hoặc cố gắng để nới lỏng lưỡi của họ với đồ uống. Một số nhà báo ngay cả mặc quần áo lên như là phụ nữ và đặt ra vào các đường phố của Whitechapel với hy vọng rằng họ có thể được accosted bởi Jack the Ripper, và làm như vậy, đạt được một muỗng giật gân cho tờ báo của họ. Và, khi vẫn thất bại, họ luôn luôn có thể tạo nên câu chuyện.DẪN SAI VÀ CHỐNG DO THÁICuối cùng antics của báo chí phổ biến tỏ ra phản tác dụng cho các điều tra cảnh sát vào các Jack Ripper murders, kể từ khi các báo cáo đã ném lên rất nhiều sai dẫn và cá trích đỏ mà, đã overstretched, thám tử đã được kéo dài gần đến điểm phá vỡ.Ngoài ra, chống-Do Thái mà những câu chuyện như sợ hãi da Apron gây chuyển hướng nguồn lực có giá trị cảnh sát, chẳng hạn như trên mặt đất constables, ra khỏi cố gắng để ngăn chặn một ripper sự phẫn nộ để chỉ đơn giản là duy trì trật tự công cộng trong khu vực.TẠI SAO KHÔNG CÓ PHẦN THƯỞNG ĐƯỢC CUNG CẤP?Một chủ đề của cuộc tranh luận dữ dội trong suốt Jack Ripper scare là có hay không một phần thưởng nên được cung cấp bởi các nhà chức trách để tạo ra một người nào đó đi về phía trước với thông tin mà có thể dẫn đến apprehension của kẻ giết người.Tại cuộc điều tra vào cái chết của Mary Nichols chủ tịch Ban giám khảo đã tuyên bố rằng có một phần thưởng được cung cấp bởi chính phủ sau khi giết Martha Tabram sau đó "rất có thể là hai sau vụ giết người (Mary Nichols và Annie Chapman) sẽ không có được gây ra."Mặc dù các cảnh sát đã thu hút một số lượng lớn của những lời chỉ trích trên "của họ" từ chối cung cấp một phần thưởng, nó đã là trong thực tế một chính sách trang chủ văn phòng chứ không phải là một cảnh sát chính sách không cung cấp trên.Vào tháng 11 năm 1888 Henry Matthews, các trang chủ bí thư, địa chỉ nhà của Commons và bảo vệ quyết định của mình không để cung cấp một phần thưởng:-Trước khi năm 1884, nó đã là phổ biến thực hành cho các văn phòng nhà cung cấp phần thưởng, và một lượng lớn đôi khi, trong trường hợp của tội phạm nghiêm trọng.Năm 1883 đặc biệt một số phần thưởng, khác nhau, từ £200. để £2.000, được cung cấp trong những trường hợp như các vụ giết người của cảnh sát-constable Boans, và các vụ nổ dynamite Charles-đường phố.Những phần thưởng, giống như phần thưởng 10.000 bảng cho các vụ giết người Phoenix Park, là không hiệu quả, và sản xuất không có bằng chứng về bất kỳ giá trị.Năm 1884 đã có một sự thay đổi trong chính sách. Một trường hợp đáng chú ý xảy ra. Một âm mưu được thành lập để thực hiện một vụ nổ tại Đại sứ quán Đức, trồng các giấy tờ sau khi một người vô tội, và để cáo buộc anh tội phạm, để có được phần thưởng mà đã được dự kiến.Sự mặc khải của âm mưu này dẫn sau đó Secretary of State (Sir W, Harcourt) để xem xét câu hỏi toàn bộ.Ông tham khảo ý kiến các cơ quan chức cảnh sát, cả Anh và Ireland, và kết luận ông đi đến là "rằng các thực hành của việc đưa ra phần thưởng giật gân lớn trong trường hợp của tội phạm nghiêm trọng là không chỉ không hiệu quả, nhưng tinh nghịch; rằng những phần thưởng sản xuất, nói chung, không có kết quả thực tế ngoài đáp ứng một nhu cầu công cộng cho hành động đáng chú ý; rằng họ hoạt động prejudicially, bằng thư giãn kết của cảnh sát, và rằng họ có xu hướng tạo ra lời khai sai chứ không phải là đáng tin cậy."Ông quyết định, do đó, trong mọi trường hợp phải từ bỏ việc cung cấp các phần thưởng, như họ đã được tìm thấy bởi các kinh nghiệm là một trở ngại chứ không phải là một sự trợ giúp trong việc phát hiện của tội phạm.Những kết luận đã được công bố công khai và được hoạt động khi trong hai trường hợp quan trọng năm 1884.Một là một vụ giết người gây sốc và các vi phạm của một cô bé tại Middlesborough, và khác sự phẫn nộ nổ tại London-bridge, trong đó có trường hợp thành phố cung cấp phần thưởng £5.000.Toàn bộ chủ đề được xem xét lại năm 1885 bởi Sir R. Cross trong một trường hợp đáng chú ý của infanticide ở Plymouth, và một lần nữa vào năm 1886 bởi người đúng hon. thành viên cho Edinburgh (ông Childers) trong trường hợp nổi tiếng của Louisa Hart. Trong cả hai trường hợp, với sự tranh đua của các cơ quan tốt nhất, các nguyên tắc được duy trì, và một phần thưởng từ chối.Kể từ khi tôi đã tại văn phòng nhà tôi đã theo sau các quy tắc do đó đặt xuống và đều đặn tôn trọng bởi người tiền nhiệm của tôi. Tôi có nghĩa là các quy tắc có thể không phụ thuộc vào trường hợp ngoại lệ đối với trường hợp nơi nó được biết đến những người là tội phạm, và thông tin muốn chỉ như hidi của mình
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
CÁCH POLICE tra
CÁC TỘI Jack the Ripper Một hình ảnh của một cảnh sát bị bịt mắt được bao quanh bởi những tên tội phạm. THE Jack the Ripper CSI Trong những ngày đầu của Jack điều tra Ripper Cảnh sát sự đồng thuận chung giữa cảnh sát và công chúng cũng như là những tội ác đã băng đảng liên quan. WERE THE TỘI GANG-LIÊN QUAN? Ngày 07 tháng chín 1888 The Weekly Herald, cho ý kiến về việc điều tra của cảnh sát vào Jack những vụ giết người Ripper (mà tại thời điểm đó đã được biết đến như là "Whitechapel Murders") báo cáo về các vụ giết người của Mary Nichols , - mà đã diễn ra vào ngày 31 Tháng Tám năm 1888 - rằng: - "Các cán bộ tham gia trong trường hợp đang đẩy mạnh các yêu cầu của họ trong khu vực như những việc làm của các băng nhóm nào đó gọi đến thường xuyên của địa phương, và một ý kiến là được mặt đất giữa họ mà những kẻ giết người là như nhau người đã phạm hai vụ giết người trước đó gần cùng một chỗ. Người ta tin rằng các băng nhóm, những người làm cho sự xuất hiện của họ trong những giờ đầu của buổi sáng, là thói quen tống tiền những người phụ nữ không may, và khi nhu cầu của họ bạo lực từ chối sau, và để tránh những hành động của họ được đưa ra ánh sáng họ dứt nạn nhân của họ. Họ đã được đặt dưới sự quan sát của cảnh sát cho một số thời gian trước đây, và người ta tin rằng, với những khách hàng tiềm năng của một phần thưởng và sự tha thứ miễn phí, một số trong số họ có thể được thuyết phục để biến chứng của Nữ hoàng, khi một số tiết lộ đáng ngạc nhiên có thể được mong đợi. "KIẾN THỨC ĐỊA PHƯƠNG Vào đầu tháng 9 năm 1888 các quyền hạn đó là ở Scotland Yard (trụ sở của Cảnh sát Metropolitan) quyết định rằng kiến thức địa phương đã được những gì là cần thiết nếu thủ phạm của Murders Whitechapel đã được tóm. INSPECTOR Abberline ĐƯA VÀO Để kết thúc này, Thanh tra Frederick George Abberline - một viên chức đã được thăng ra khỏi khu vực trong tháng mười hai trước sau mười bốn năm chi tiêu tuần tra và được biết các thành phố và các yếu tố hình sự của nó - đã được soạn thảo lại vào huyện phụ trách tổng thể các công trình trên mặt đất Jack cảnh sát điều tra Ripper. Đó là rõ ràng tin rằng kiến thức địa phương Abberline của sẽ chứng minh vô giá trong việc săn lùng kẻ giết người và đưa anh ta ra trước công lý. DID the Ripper BIẾT NẠN NHÂN CỦA NGÀI? Một khía cạnh quan trọng của một cuộc điều tra vụ giết người nhìn vào vòng tròn và việc xác trước mắt của nạn nhân người trong số họ đã có một động lực và cơ hội để phạm tội. Tuy nhiên, kể từ khi Jack the Ripper là một kẻ giết người cơ hội chủ nghĩa, những người chắc chắn hầu hết không biết nạn nhân của mình, điều này có thể đã được sử dụng ít để Abberline và thám tử đồng bào của mình. Vì vậy, kể từ khi nạn nhân không biết kẻ giết người của họ và nó được, do đó , không xác định được kẻ giết người của mình, trong các cộng sự của họ, các thám tử Victoria đã phải rơi trở lại khi các phương pháp khác cố gắng để theo dõi anh ta. cao trong danh sách các cảnh sát phương pháp điều tra sẽ có được một kiến thức thấu đáo về những tên tội phạm địa phương. Đây là nơi, người ta tin, kiến thức Abberline của các địa phương sẽ đến trong hữu ích. Người ta hy vọng rằng một chút, cũng áp dụng, sự thuyết phục của cảnh sát có thể gây ra một trong những nhân vật phản diện địa phương để biến cung cấp tin và giao cho cảnh sát kẻ sát nhân. Nhưng kể từ khi Jack the Ripper có thể làm việc một mình, và trong tất cả các khả năng, không phải là một thành viên của Fraternity hình sự địa phương, dòng này của cuộc điều tra sau cùng đã bị thất bại. Tin nhầm CỦA BÁO CHÍ Một khía cạnh của cảnh sát điều tra vào Jack vụ giết người Ripper đó là hoàn toàn khác nhau như thế nào một cuộc điều tra vụ giết người có thể được xử lý hôm nay là cảnh sát đã không làm cho một thỏa thuận tuyệt vời của việc sử dụng của báo chí. Thật vậy, đã có từ lâu đã được một số tiền nhất định của sự mất lòng tin đối với báo chí trong giới cảnh sát. Trong những ngày đầu của CID Howard Vincent đã thông qua một chính sách mà các cảnh sát, trong mọi trường hợp, để nói chuyện với các nhà báo về các trường hợp của họ. Ông nói rằng: - "Cảnh sát phải không vào bất kỳ tài khoản cho bất kỳ thông tin bất cứ điều gì để quý ông kết nối với báo chí, liên quan đến các vấn đề thuộc kiến thức của cảnh sát, hoặc liên quan đến nhiệm vụ được thực hiện hoặc đơn đặt hàng nhận được, hoặc liên lạc trong bất kỳ cách nào, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, với biên tập viên, phóng viên hay của báo chí, về các vấn đề kết nối với các dịch vụ công cộng, mà không có sự và thẩm quyền đặc biệt ... Các độ lệch nhỏ từ quy tắc này có thể hoàn toàn làm thất bại các đầu của công lý, và đánh bại các nỗ lực của cán bộ cấp trên để tiến . phúc lợi của các dịch vụ công cộng bằng khen cá nhân sẽ được luôn luôn được công nhận trong khóa học do, nhưng cán bộ, những người không có quyền đưa ra công khai đến những khám phá, có xu hướng tạo ra cảm giác và báo động, cho thấy mình hoàn toàn không xứng đáng với chức vụ của mình ". Một nỗi sợ hãi lớn - và có thể rất hợp lý một - là nếu cảnh sát đã nói với các nhà báo về các dòng của cuộc điều tra họ đã theo, sau đó các phóng sự báo chí sau đó có thể cũng đấm ra nghi phạm có thể là cảnh sát đã cho họ. Đầu trong việc điều tra, cảnh sát đã nhìn thấy sự nguy hiểm gây ra bởi phóng sự báo chí giật gân khi da Apron sợ hãi gần như đặt ra một cuộc tàn sát chống Do Thái ở East End của London. Do đó, cảnh sát đã chọn để thử và giữ các nhà báo tại chiều dài cánh tay để giữ cho dòng họ của cuộc điều tra từ trở thành kiến thức công cộng. THÔNG CÁO BÁO BẢO HIỂM CỦA TỘI Tuy nhiên - và không may cho cảnh sát - tội ác ripper tạo ra một số tiền rất lớn của báo chí và các công chúng đã tuyệt vọng để lỗ chân lông trên từng chi tiết của vụ án dâm ô. đói tin tức của cảnh sát, các nhà báo đã thông qua một số phương tiện thu thập thông tin. Họ sẽ shadow Constables cá nhân hoặc các thám tử với hy vọng họ sẽ khiến họ nghi ngờ hoặc một nhân chứng. Họ sẽ theo dõi và chứng kiến cuộc phỏng vấn để xem họ có thể thu thập một gợi ý như giai đoạn nào, nếu có, cảnh sát điều tra đã đạt được. Họ sẽ cố gắng để hối lộ các viên chức hay cố gắng nới lỏng lưỡi của họ với đồ uống. Một số phóng viên thậm chí còn ăn mặc như phụ nữ và đặt ra vào các đường phố của Whitechapel với hy vọng rằng họ có thể bị gạ gẫm bởi Jack the Ripper và, khi làm như vậy, đạt được một tin sốt dẻo giật gân cho tờ báo của họ. Và, khi vẫn thất bại, họ luôn luôn có thể tạo nên những câu chuyện. Tìm nhu cầu FALSE và chống Do Thái Cuối cùng những trò hề của báo chí phổ biến chứng minh phản tác dụng cho việc điều tra của cảnh sát vào Jack những vụ giết người Ripper, kể từ khi các báo cáo đã ném ra rất nhiều dẫn sai và cá trích đỏ rằng, đã hết công suất, các thám tử đã được kéo dài gần đến thời điểm vi phạm. Ngoài ra, các bài Do Thái chống rằng những câu chuyện như Da Apron sợ khiêu khích chuyển hướng các nguồn lực của cảnh sát có giá trị, chẳng hạn như trên Constables mặt đất, đi từ cố gắng để ngăn chặn ripper khác phẫn nộ chỉ đơn giản là duy trì trật tự công cộng trong khu vực. TẠI SAO LÀ KHÔNG THƯỞNG CHÀO? Một chủ đề của cuộc tranh luận dữ dội trong suốt Jack scare Ripper là có hay không một phần thưởng nên được cung cấp bởi các cơ quan chức năng để tạo ra một người nào đó để đưa ra các thông tin đó có thể dẫn đến lo âu của kẻ sát nhân. Tại các cuộc điều tra về cái chết của Mary Nichols quản đốc của ban giám khảo đã tuyên bố rằng có một phần thưởng được cung cấp bởi Chính phủ sau vụ giết Martha Tabram sau đó "rất có thể hai vụ giết người sau đó (Mary Nichols và Annie Chapman) sẽ không được bày ra. "Mặc dù cảnh sát đã thu hút một số lượng lớn các chỉ trích về" "từ chối của mình để cung cấp một phần thưởng, đó là trong thực tế, một chính sách Home Office chứ không phải là một chính sách an không cung cấp trên. Trong tháng 11 năm 1888 Henry Matthews, thư ký Home, giải quyết các House of Commons và bảo vệ quyết định của mình không phải để cung cấp một phần thưởng: - Trước năm 1884 đó là thực tế phổ biến cho Office Home treo thưởng, và các khoản đôi khi lớn, trong trường hợp phạm tội nghiêm trọng. Năm 1883, đặc biệt là một số phần thưởng khác nhau, từ £ 200. đến £ 2.000, được chào bán trong trường hợp như các vụ giết người của cảnh sát, sát Boans, và các vụ nổ mìn ở Charles-đường phố. Những phần thưởng, như phần thưởng 10.000 £ vì tội giết người Phoenix Park, là không hiệu quả, và sản xuất không có bằng chứng về bất kỳ giá trị. Năm 1884 đã có một sự thay đổi trong chính sách. Một trường hợp đáng chú ý xảy ra. Một âm mưu được thành lập để thực hiện một vụ nổ tại Đại sứ quán Đức, trồng giấy tờ khi một người vô tội, và cáo buộc ông tội, để có được những phần thưởng mà đã được dự kiến. Mặc khải của âm mưu này đã dẫn đầu sau đó trưởng Ngoại giao (Sir W, Harcourt) để xem xét toàn bộ câu hỏi. Ông tham khảo ý kiến các cơ quan chức cảnh sát ở cả Anh và Ireland, và kết luận ông đến là "rằng các hoạt động của việc đưa ra phần thưởng giật gân lớn trong trường hợp phạm tội nghiêm trọng là không chỉ không hiệu quả, nhưng tinh nghịch, đó là phần thưởng sản xuất, nói chung, không có kết quả thiết thực ngoài đáp ứng một nhu cầu nào đối với hành động dễ thấy;. mà họ hoạt động prejudicially, bằng cách thư giãn các exertions của cảnh sát, và họ có xu hướng sản xuất giả chứ không phải là chứng đáng tin cậy " Ông quyết định, do đó, trong mọi trường hợp phải từ bỏ việc thực hành của việc đưa ra phần thưởng, như họ đã được tìm thấy bởi kinh nghiệm là một trở ngại chứ không phải là một sự trợ giúp trong việc phát hiện tội phạm. Những kết luận này đã được công bố công khai và thực thi trong hai trường hợp quan trọng trong 1884. Một người là một vụ giết người gây sốc và vi phạm của một cô bé ở Middlesborough, và khác sự phẫn nộ nổ tại London-cầu, trong trường hợp các thành phố cung cấp 5000 £ thưởng. Toàn bộ đối tượng được xem xét lại vào năm 1885 bởi Sir R. Cross ở một trường hợp đáng chú ý của trẻ sơ sinh tại Plymouth, và một lần nữa vào năm 1886 do hon ngay. gentleman các thành viên cho Edinburgh (Mr. Childers) trong trường hợp nổi tiếng của Louisa Hart. Trong cả hai trường hợp, với sự đồng ý của cơ quan chức năng tốt nhất, nguyên tắc này được duy trì, và một phần thưởng từ chối. Kể từ khi tôi đã được ở Office Home tôi đã theo các quy tắc do đó đặt ra và đều đặn tôn trọng của những người tiền nhiệm của tôi. Tôi không có nghĩa là các quy tắc có thể không bị trường hợp ngoại lệ, ví dụ như nơi nó được biết ai là tội phạm là, và thông tin được mong muốn chỉ là để hidi mình


















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: