Automated cameras are the hot new law enforcement tool. Cities use the dịch - Automated cameras are the hot new law enforcement tool. Cities use the Việt làm thế nào để nói

Automated cameras are the hot new l

Automated cameras are the hot new law enforcement tool. Cities use them to catch red light runners and speeders (I was caught by one myself earlier this year). Washington is setting up hundreds of cameras to monitor streets, federal buildings, subway stations, and other locations. Police used cameras with face recognition technology at last year’s Super Bowl to catch known fugitives.
Many of my libertarian friends are outraged by these cameras–creeping Big Brotherism, they say. But the analysis can’t be as simple as “surveillance bad, privacy good”; and at least in some situations, camera systems can promote both security and liberty.
To start, the problem with cameras can’t be privacy. These cameras are in public places, where people’s faces and cars are visible to everyone. They catch only what any passerby, and any police officer who might be present, can lawfully see. For the same reason, cameras don’t involve “unreasonable searches and seizures,” in the words of the Fourth Amendment. The Supreme Court has recognized that observing things in plain public view isn’t a “search” at all, much less an unreasonable one.
In fact, while we should be concerned with protecting our liberty and dignity from intrusive government actions, the red light cameras are actually less intrusive than traditional traffic policing. The law recognizes that even a brief police stop is a “seizure,” a temporary deprivation of liberty. When I was caught on a red light camera, I avoided that.
I avoided coming even briefly within a police officer’s physical power, a power that unfortunately is sometimes abused. I avoided the usual demeaning pressure to be especially submissive to the police officer in the hope that he might let me off the hook. I avoided any possibility of being pulled out and frisked, or of my car being searched. I didn’t have to wonder if I had been stopped because of my sex, race, or age.
And while cameras aren’t perfectly reliable, I suspect that they can be made more reliable than fallibly human officers–so I may even have avoided a higher risk of being wrongly ticketed. (It helps that the photos mailed with the ticket showed me in the driver’s seat, my car’s license plate, and the precise place my car supposedly was when the light turned red.)
The question shouldn’t be “Is the camera perfectly reliable?” but “Which is more reliable–the camera, with no observation by the police and little recollection by the motorist, or the observation and memory of the police officer and the motorist, without the camera?” People are notoriously bad at observing and remembering exactly what happened. Just how fast was I driving? Exactly where was I the moment the light turned red? Few motorists can know this with any accuracy even a minute or two after the fact. Even police officers are probably not very good at observing this. So I think the camera evidence is generally more reliable than the police officer’s and the motorist’s observations–assuming, of course, that the camera is properly calibrated, but it’s easier to verify the camera’s calibration than the police officer’s observational acuity.
Some people object that such automatically gathered evidence violates traditional fair trial guarantees, such as the right to confront witnesses, the freedom from self-incrimination, and the presumption of innocence. These objections are, I think, unsound. The law has long recognized that people’s guilt can be proven using physical evidence, whether it’s fingerprints, DNA, or a traffic photograph. The burden of proof in such cases remains on the government, and the defendant remains free to cross-examine the human witnesses against him and to introduce testimony about the supposed unreliability of the physical evidence against him. True, the physical evidence can be powerful, and, like other powerful evidence, it can put the defendant in a position where he faces conviction unless he comes up with some persuasive explanation for his actions. That, however, simply shows that the government has met its burden of proof, not that the burden has somehow been improperly shifted.
Automated traffic cameras can indeed change traditional legal rules in one important way. A camera can’t always identify the driver, and drivers can exploit this by wearing sunglasses, caps, and other relatively unobtrusive disguises. The public will be understandably reluctant to let these drivers get off scot-free just because the camera didn’t get a positive identification–and there will therefore be pressure simply to impose liability on the registered owner, regardless of who was driving.
But this is precisely what is done for parking tickets, where law enforcement likewise can’t identify who the driver is. We generally accept this sort of owner liability, partly because the penalty is only money, not jail time, and partly because we recognize that owners can rightly be held responsible for the actions of those to whom they entrust their cars. We might conclude that such owner-liability tickets shouldn’t count towards the loss of a driver’s license, but imposing a fine on the owner shouldn’t be a problem.

Expanding Government Power
Cameras are not cause for concern, then, when it comes to individual privacy, fairness, or accuracy; the real issue is government power. Cameras are a tool that can be used for good–to enforce good laws–or for ill: to enforce bad laws, to track the government’s political enemies, to gather ammunition for blackmail, and so on.
In this respect, cameras are like other policing tools, such as the guns that police officers carry, wiretaps, the ability of police departments throughout the nation to share data, and even police forces themselves. Each of these tools can be abused and has been abused. We accept this risk because the tools are valuable, and because we’ve set up control systems that can help diminish the risk.
So we have to consider each camera proposal on its own terms and ask what I call the Five Surveillance Questions:
1. What concrete security benefits will the proposal likely provide?
2. Exactly how might it be abused?
3. Might it decrease the risk of police abuse rather than increase it?
4. What robust control mechanisms can realistically be set up and maintained to help diminish the risk of abuse?
5. And, most difficult, what other surveillance proposals is this proposal likely to lead to?
Answering these questions for traffic cameras suggests that they are a good idea, at least as an experiment. They seem likely to help deter traffic violations. They can’t easily be misused for gathering other sorts of information or for suppressing dissent. They decrease the discretionary and sometimes oppressive power of police over motorists.
There is a danger that local governments, which make money from traffic tickets, will use this cheap law enforcement device primarily to raise revenue without regard to whether it improves safety. Governments could, for instance, be tempted to make yellow lights shorter (perhaps unsafely short) or to set speed limits too low. This sort of moral hazard is always present whenever the government can financially profit from law enforcement.
But the solution to this, I think, is not to reject the useful technology, but to set up administrative control mechanisms to prevent its misuse; and precisely because cameras are evenhanded and catch the rich and powerful alongside everyone else, there are bound to be strong political forces pushing for such control mechanisms. Yes, bureaucrats do like getting the money from the traffic fines, but their bosses like to get re-elected. When enforcement is widely spread and not focused on just a few people, the political reaction to any possible abuses is likely to be quite strong.
One friend of mine suggested that traffic tickets are a form of tax and that making the tax easier to collect will mean that this tax rate will effectively become too high. That might initially be true, but which sort of tax is fairer and likelier to be set at the proper level, a tax that is applied indiscriminately to thousands of people, or a tax that is borne by whomever a police officer chooses to pull over?
The one big unknown is the answer to the fifth Surveillance Question. Once the cameras are set up, might the data eventually be used not just to catch red light runners but to photograph and identify all drivers? More about that shortly.
Other types of cameras, such as cameras at stadiums that look for known fugitives, or cameras mounted on government buildings and streetlamps that monitor the surrounding area for crime, are also probably worth experimenting with. They can at least theoretically help catch some street criminals and deter others (though we should always realize that crime control proposals that sound worthwhile may end up not working in practice). I’m not sure how much the cameras would help fight terrorism, as some people have suggested, but if they just catch street criminals, that’s not chopped liver.



These cameras pose some risk of government abuse, from petty indignities, such as security guards using cameras to ogle women, to more serious misuse, such as officials trying to find possibly embarrassing behavior by their enemies. But they can also reduce the risk of government abuse: the camera that might videotape a mugging can also videotape police stops of citizens, providing evidence of possible police misconduct and maybe even to some extent deterring such misconduct. And videotape evidence can decrease the risk that the wrong person will be arrested.

What about the Slippery Slope?
The modest proposals that we hear today are not, by themselves, particularly troubling. I must acknowledge, though, that they do carry the potential for future danger. Once voters get used to surveillan
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Automated cameras are the hot new law enforcement tool. Cities use them to catch red light runners and speeders (I was caught by one myself earlier this year). Washington is setting up hundreds of cameras to monitor streets, federal buildings, subway stations, and other locations. Police used cameras with face recognition technology at last year’s Super Bowl to catch known fugitives.Many of my libertarian friends are outraged by these cameras–creeping Big Brotherism, they say. But the analysis can’t be as simple as “surveillance bad, privacy good”; and at least in some situations, camera systems can promote both security and liberty.To start, the problem with cameras can’t be privacy. These cameras are in public places, where people’s faces and cars are visible to everyone. They catch only what any passerby, and any police officer who might be present, can lawfully see. For the same reason, cameras don’t involve “unreasonable searches and seizures,” in the words of the Fourth Amendment. The Supreme Court has recognized that observing things in plain public view isn’t a “search” at all, much less an unreasonable one.In fact, while we should be concerned with protecting our liberty and dignity from intrusive government actions, the red light cameras are actually less intrusive than traditional traffic policing. The law recognizes that even a brief police stop is a “seizure,” a temporary deprivation of liberty. When I was caught on a red light camera, I avoided that.I avoided coming even briefly within a police officer’s physical power, a power that unfortunately is sometimes abused. I avoided the usual demeaning pressure to be especially submissive to the police officer in the hope that he might let me off the hook. I avoided any possibility of being pulled out and frisked, or of my car being searched. I didn’t have to wonder if I had been stopped because of my sex, race, or age.And while cameras aren’t perfectly reliable, I suspect that they can be made more reliable than fallibly human officers–so I may even have avoided a higher risk of being wrongly ticketed. (It helps that the photos mailed with the ticket showed me in the driver’s seat, my car’s license plate, and the precise place my car supposedly was when the light turned red.)The question shouldn’t be “Is the camera perfectly reliable?” but “Which is more reliable–the camera, with no observation by the police and little recollection by the motorist, or the observation and memory of the police officer and the motorist, without the camera?” People are notoriously bad at observing and remembering exactly what happened. Just how fast was I driving? Exactly where was I the moment the light turned red? Few motorists can know this with any accuracy even a minute or two after the fact. Even police officers are probably not very good at observing this. So I think the camera evidence is generally more reliable than the police officer’s and the motorist’s observations–assuming, of course, that the camera is properly calibrated, but it’s easier to verify the camera’s calibration than the police officer’s observational acuity.Some people object that such automatically gathered evidence violates traditional fair trial guarantees, such as the right to confront witnesses, the freedom from self-incrimination, and the presumption of innocence. These objections are, I think, unsound. The law has long recognized that people’s guilt can be proven using physical evidence, whether it’s fingerprints, DNA, or a traffic photograph. The burden of proof in such cases remains on the government, and the defendant remains free to cross-examine the human witnesses against him and to introduce testimony about the supposed unreliability of the physical evidence against him. True, the physical evidence can be powerful, and, like other powerful evidence, it can put the defendant in a position where he faces conviction unless he comes up with some persuasive explanation for his actions. That, however, simply shows that the government has met its burden of proof, not that the burden has somehow been improperly shifted.Automated traffic cameras can indeed change traditional legal rules in one important way. A camera can’t always identify the driver, and drivers can exploit this by wearing sunglasses, caps, and other relatively unobtrusive disguises. The public will be understandably reluctant to let these drivers get off scot-free just because the camera didn’t get a positive identification–and there will therefore be pressure simply to impose liability on the registered owner, regardless of who was driving.But this is precisely what is done for parking tickets, where law enforcement likewise can’t identify who the driver is. We generally accept this sort of owner liability, partly because the penalty is only money, not jail time, and partly because we recognize that owners can rightly be held responsible for the actions of those to whom they entrust their cars. We might conclude that such owner-liability tickets shouldn’t count towards the loss of a driver’s license, but imposing a fine on the owner shouldn’t be a problem. Expanding Government PowerCameras are not cause for concern, then, when it comes to individual privacy, fairness, or accuracy; the real issue is government power. Cameras are a tool that can be used for good–to enforce good laws–or for ill: to enforce bad laws, to track the government’s political enemies, to gather ammunition for blackmail, and so on.In this respect, cameras are like other policing tools, such as the guns that police officers carry, wiretaps, the ability of police departments throughout the nation to share data, and even police forces themselves. Each of these tools can be abused and has been abused. We accept this risk because the tools are valuable, and because we’ve set up control systems that can help diminish the risk.So we have to consider each camera proposal on its own terms and ask what I call the Five Surveillance Questions:1. What concrete security benefits will the proposal likely provide?
2. Exactly how might it be abused?
3. Might it decrease the risk of police abuse rather than increase it?
4. What robust control mechanisms can realistically be set up and maintained to help diminish the risk of abuse?
5. And, most difficult, what other surveillance proposals is this proposal likely to lead to?
Answering these questions for traffic cameras suggests that they are a good idea, at least as an experiment. They seem likely to help deter traffic violations. They can’t easily be misused for gathering other sorts of information or for suppressing dissent. They decrease the discretionary and sometimes oppressive power of police over motorists.
There is a danger that local governments, which make money from traffic tickets, will use this cheap law enforcement device primarily to raise revenue without regard to whether it improves safety. Governments could, for instance, be tempted to make yellow lights shorter (perhaps unsafely short) or to set speed limits too low. This sort of moral hazard is always present whenever the government can financially profit from law enforcement.
But the solution to this, I think, is not to reject the useful technology, but to set up administrative control mechanisms to prevent its misuse; and precisely because cameras are evenhanded and catch the rich and powerful alongside everyone else, there are bound to be strong political forces pushing for such control mechanisms. Yes, bureaucrats do like getting the money from the traffic fines, but their bosses like to get re-elected. When enforcement is widely spread and not focused on just a few people, the political reaction to any possible abuses is likely to be quite strong.
One friend of mine suggested that traffic tickets are a form of tax and that making the tax easier to collect will mean that this tax rate will effectively become too high. That might initially be true, but which sort of tax is fairer and likelier to be set at the proper level, a tax that is applied indiscriminately to thousands of people, or a tax that is borne by whomever a police officer chooses to pull over?
The one big unknown is the answer to the fifth Surveillance Question. Once the cameras are set up, might the data eventually be used not just to catch red light runners but to photograph and identify all drivers? More about that shortly.
Other types of cameras, such as cameras at stadiums that look for known fugitives, or cameras mounted on government buildings and streetlamps that monitor the surrounding area for crime, are also probably worth experimenting with. They can at least theoretically help catch some street criminals and deter others (though we should always realize that crime control proposals that sound worthwhile may end up not working in practice). I’m not sure how much the cameras would help fight terrorism, as some people have suggested, but if they just catch street criminals, that’s not chopped liver.



These cameras pose some risk of government abuse, from petty indignities, such as security guards using cameras to ogle women, to more serious misuse, such as officials trying to find possibly embarrassing behavior by their enemies. But they can also reduce the risk of government abuse: the camera that might videotape a mugging can also videotape police stops of citizens, providing evidence of possible police misconduct and maybe even to some extent deterring such misconduct. And videotape evidence can decrease the risk that the wrong person will be arrested.

What about the Slippery Slope?
The modest proposals that we hear today are not, by themselves, particularly troubling. I must acknowledge, though, that they do carry the potential for future danger. Once voters get used to surveillan
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Máy ảnh tự động là công cụ thực thi pháp luật mới nóng. Các thành phố sử dụng chúng để bắt người chạy ánh sáng màu đỏ và speeders (tôi đã bị bắt bởi một bản thân mình hồi đầu năm nay). Washington đang thiết lập hàng trăm camera để giám sát đường phố, các tòa nhà liên bang, các trạm tàu điện ngầm, và các địa điểm khác. Cảnh sát đã dùng máy ảnh với công nghệ nhận dạng khuôn mặt ở năm cuối cùng của Super Bowl để bắt kẻ tội phạm nổi tiếng.
Nhiều người trong số bạn bè của tôi được tự do chủ nghĩa xúc phạm bởi những máy ảnh-leo Big Brotherism, họ nói. Nhưng các phân tích không thể được đơn giản như "xấu giám sát, bảo mật tốt"; và ít nhất là trong một số trường hợp, hệ thống camera có thể thúc đẩy an ninh và tự do.
Để bắt đầu, các vấn đề với máy ảnh có thể không được riêng tư. Những máy ảnh ở những nơi công cộng, nơi mà khuôn mặt và xe ô tô của người dân có thể nhìn thấy tất cả mọi người. Họ bắt chỉ những gì bất cứ người qua đường, và bất kỳ nhân viên cảnh sát có thể có mặt, có thể thấy một cách hợp pháp. Đối với cùng một lý do, máy ảnh không liên quan đến "vô lý và co giật," theo lời của Tu chính án thứ tư. Tòa án tối cao đã công nhận rằng việc quan sát mọi thứ trong công chúng xem đồng bằng không phải là một "tìm kiếm" ở tất cả, ít nhiều là một bất hợp lý.
Trong thực tế, trong khi chúng ta nên quan tâm đến việc bảo vệ quyền tự do và phẩm giá của chúng tôi từ các hành động của chính phủ xâm nhập, đèn đỏ máy ảnh thực sự là ít xâm nhập hơn sát giao thông truyền thống. Luật pháp thừa nhận rằng ngay cả một cảnh sát dừng ngắn gọn là một "động kinh", một tước tạm thời của tự do. Khi tôi bị bắt trên một máy ảnh ánh sáng màu đỏ, tôi tránh được điều đó.
Tôi thậm chí một thời gian ngắn sắp tới tránh được trong khả năng vật lý là một sĩ quan cảnh sát, một sức mạnh mà không may là đôi khi bị lạm dụng. Tôi tránh áp lực làm giảm giá trị thông thường được đặc biệt là phục tùng cho viên chức cảnh sát với hy vọng rằng ông có thể cho tôi ra khỏi móc. Tôi tránh bất kỳ khả năng bị kéo ra ngoài và frisked, hoặc xe của tôi đang được tìm kiếm. Tôi không phải tự hỏi nếu tôi đã phải dừng lại vì giới tính của tôi, chủng tộc, hay tuổi tác.
Và trong khi máy ảnh không phải là hoàn toàn đáng tin cậy, tôi nghi ngờ rằng họ có thể được thực hiện đáng tin cậy hơn fallibly con người sĩ quan vì vậy tôi thậm chí có thể có tránh một nguy cơ cao hơn bị sai bán vé. (Nó giúp cho những bức ảnh gửi kèm theo chiếc vé cho tôi thấy trong chỗ ngồi của lái xe, tấm giấy phép chiếc xe của tôi, và những nơi chính xác chiếc xe của tôi cho là là khi ánh sáng chuyển sang màu đỏ.)
Câu hỏi đặt ra không phải là "có phải là máy ảnh hoàn toàn đáng tin cậy? "nhưng" nào là đáng tin cậy, nhiều máy ảnh, không có sự quan sát của cảnh sát và chút hồi ức của những người lái xe, hoặc quan sát và bộ nhớ của các sĩ quan cảnh sát và lái xe, không có camera? "Mọi người nổi tiếng là hay quan sát và ghi nhớ chính xác những gì đã xảy ra. Chỉ cần như thế nào nhanh chóng được tôi lái xe? Chính xác là tôi mà lúc này ánh sáng chuyển sang màu đỏ? Rất ít người lái xe có thể biết điều này với bất kỳ chính xác ngay cả một hoặc hai phút sau khi thực tế. Ngay cả nhân viên cảnh sát có lẽ không phải là rất tốt ở việc quan sát này. Vì vậy, tôi nghĩ rằng các bằng chứng máy ảnh nói chung là đáng tin cậy hơn so với các nhân viên cảnh sát và của người lái xe quan sát-giả, tất nhiên, rằng các camera được hiệu chỉnh đúng, nhưng nó dễ dàng hơn để xác minh hiệu chuẩn của máy ảnh hơn so với thị lực quan sát các sĩ quan cảnh sát.
Một số người phản đối rằng như bằng chứng thu thập tự động vi phạm đảm bảo xét xử công bằng truyền thống, chẳng hạn như quyền đối chất các nhân chứng, sự tự do từ tự buộc tội, và các giả định vô tội. Những phản đối thì tôi nghĩ rằng, không có căn cứ. Luật pháp lâu đã công nhận rằng tội lỗi của con người có thể được chứng minh bằng các chứng cứ vật chất, cho dù đó là dấu vân tay, DNA, hay một bức ảnh giao thông. Nghĩa vụ chứng minh trong trường hợp như vậy vẫn còn trên của chính phủ, và các bị cáo còn lại miễn phí để kiểm tra chéo các nhân chứng của con người chống lại ông và đưa ra lời khai về vụ không đáng tin cậy của các bằng chứng vật lý chống lại ông. True, các bằng chứng vật lý có thể được mạnh mẽ, và, như bằng chứng mạnh mẽ khác, nó có thể đưa các bị cáo trong một vị trí mà ông phải đối mặt với niềm tin, trừ khi ông đi kèm với một số lời giải thích thuyết phục cho hành động của mình. Điều đó, tuy nhiên, đơn giản chỉ ra rằng chính phủ đã gặp gánh nặng về bằng chứng, không phải là gánh nặng đã bằng cách nào đó được chuyển không đúng cách.
Camera giao thông tự động thực sự có thể thay đổi các quy tắc pháp lý truyền thống trong một cách quan trọng. Một máy ảnh có thể không phải luôn luôn xác định các trình điều khiển, trình điều khiển và có thể khai thác điều này bằng cách đeo kính mát, mũ, và cải trang khá kín đáo khác. Công chúng sẽ có thể hiểu được miễn cưỡng để cho các trình điều khiển được tắt vô hại chỉ vì máy ảnh đã không nhận được một tích cực xác định và do đó sẽ có áp lực chỉ đơn giản là để áp đặt trách nhiệm pháp lý về chủ sở hữu đăng ký, bất kể ai đã lái xe.
Nhưng điều này chính xác là những gì được thực hiện cho vé đậu xe, nơi thực thi pháp luật tương tự như vậy không thể xác định được ai là người lái xe. Chúng ta thường chấp nhận loại này chủ nhiệm, một phần vì hình phạt là chỉ có tiền, không có thời gian ngồi tù, và một phần bởi vì chúng tôi nhận ra rằng các chủ sở hữu đúng có thể được tổ chức chịu trách nhiệm về hành động của những người mà họ giao xe ô tô của họ. Chúng tôi có thể kết luận rằng chủ sở hữu vé-trách nhiệm đó không nên tính vào mất giấy phép lái xe, nhưng áp đặt một tốt trên các chủ sở hữu không phải là một vấn đề. Mở rộng điện Chính phủ Máy ảnh không đáng quan tâm, sau đó, khi nói đến sự riêng tư cá nhân, công bằng, hay chính xác; vấn đề thực sự là sức mạnh của chính phủ. Máy ảnh là một công cụ có thể được sử dụng cho tốt để thực thi pháp luật hay tốt cho bệnh:. Thực thi luật xấu, để theo dõi kẻ thù chính trị của chính phủ, để thu thập đạn dược cho tống tiền, và do đó trên phương diện này, máy ảnh giống như khác công cụ lập chính sách, chẳng hạn như các khẩu súng mà cảnh sát mang theo, nghe trộm, khả năng của các sở cảnh sát trên toàn quốc để chia sẻ dữ liệu, và thậm chí cả cảnh sát buộc bản thân mình. Mỗi công cụ có thể bị lạm dụng và đã bị lạm dụng. Chúng tôi chấp nhận nguy cơ này vì các công cụ có giá trị, và bởi vì chúng tôi đã thiết lập hệ thống kiểm soát có thể giúp giảm bớt sự rủi ro. Vì vậy, chúng ta phải xem xét mỗi đề xuất camera trên các điều khoản riêng của mình và yêu cầu những gì tôi gọi là câu hỏi Surveillance Năm: 1. Những lợi ích an ninh cụ thể sẽ đề nghị các khả năng cung cấp? 2. Chính xác như thế nào nó có thể bị lạm dụng? 3. Nó có thể làm giảm nguy cơ lạm dụng cảnh sát thay vì gia tăng? 4. Cơ chế điều khiển bền vững thực tế có thể được thiết lập và duy trì để giúp giảm bớt nguy cơ lạm dụng? 5. Và, khó khăn nhất, những gì đề nghị giám sát khác là đề xuất này có khả năng dẫn đến? Trả lời những câu hỏi cho các camera giao thông cho thấy rằng họ là một ý tưởng tốt, ít nhất là một thử nghiệm. Họ dường như có khả năng giúp ngăn chặn hành vi vi phạm giao thông. Họ có thể không dễ dàng bị lợi dụng để thu thập các loại thông tin khác hoặc để trấn áp bất đồng chính kiến. Họ giảm sức mạnh tùy ý và đôi khi đàn áp của cảnh sát trên người lái xe. Có một nguy cơ là chính quyền địa phương, trong đó kiếm tiền từ vé giao thông, sẽ sử dụng thiết bị thực thi pháp luật giá rẻ này chủ yếu để nâng cao doanh thu bất kể nó cải thiện an toàn. Các chính phủ có thể, ví dụ, bị cám dỗ để làm cho ánh sáng màu vàng ngắn hơn (có lẽ không an toàn ngắn) hoặc thiết lập giới hạn tốc độ quá thấp. Điều này loại rủi ro đạo đức luôn luôn hiện diện bất cứ khi nào chính phủ có thể tài chính lợi nhuận từ việc thực thi pháp luật. Tuy nhiên, giải pháp này, tôi nghĩ, không phải là để từ chối những công nghệ hữu ích, nhưng để thiết lập cơ chế kiểm soát hành chính để ngăn chặn lạm dụng của nó; và chính vì camera là vô tư và bắt những người giàu có và mạnh mẽ cùng với những người khác, có những ràng buộc để được các lực lượng chính trị mạnh mẽ thúc đẩy các cơ chế kiểm soát này. Có, quan chức làm giống như nhận được tiền từ các khoản tiền phạt giao thông, nhưng ông chủ của họ muốn có được bầu lại. Khi thực thi được lan truyền rộng rãi và không chỉ tập trung vào một số ít người, các phản ứng chính trị cho bất kỳ sự lạm dụng có thể có khả năng là khá mạnh. Một người bạn của tôi cho rằng vé giao thông là một hình thức thuế và làm cho thuế dễ dàng hơn để thu thập ý có nghĩa là mức thuế suất này có hiệu quả sẽ trở nên quá cao. Mà ban đầu có thể là đúng, nhưng mà loại thuế là công bằng hơn và likelier được thiết lập ở mức độ thích hợp, một loại thuế được áp dụng một cách bừa bãi để hàng ngàn người, hoặc một loại thuế được sinh ra bởi bất cứ ai một sĩ quan cảnh sát chọn để kéo qua? Người lớn không rõ là câu trả lời cho câu hỏi giám sát thứ năm. Khi máy ảnh được thiết lập, có thể các dữ liệu cuối cùng được sử dụng không chỉ để bắt người chạy đèn đỏ nhưng để chụp ảnh và xác định tất cả các trình điều khiển? Hơn về điều đó trong thời gian ngắn. Các loại máy ảnh, chẳng hạn như máy ảnh tại sân vận động mà tìm đào tẩu nổi tiếng, hoặc máy ảnh gắn trên các tòa nhà chính phủ và các đèn đường mà giám sát khu vực xung quanh cho tội phạm, cũng có thể là giá trị thử nghiệm với. Họ ít nhất về mặt lý thuyết có thể giúp bắt bọn tội phạm đường phố và một số ngăn chặn những người khác (dù chúng ta phải luôn luôn nhận ra rằng các đề xuất kiểm soát tội phạm mà âm thanh đáng giá có thể kết thúc không làm việc trong thực tế). Tôi không chắc chắn có bao nhiêu máy ảnh sẽ giúp chống lại chủ nghĩa khủng bố, như một số người đã gợi ý, nhưng nếu họ chỉ bắt tội phạm đường phố, đó là chưa băm gan. Những máy ảnh đặt ra một số nguy cơ lạm quyền, từ indignities nhỏ, chẳng hạn như bảo vệ an ninh sử dụng camera để ogle phụ nữ, sử dụng sai nghiêm trọng hơn, chẳng hạn như các quan chức đang cố gắng để tìm thấy hành vi có thể lúng túng bởi kẻ thù của họ. Nhưng họ cũng có thể làm giảm nguy cơ lạm quyền: máy ảnh mà có thể băng video một vụ ăn cướp cũng có thể dừng cảnh sát băng video của công dân, cung cấp bằng chứng về hành vi sai trái của cảnh sát có thể và thậm chí có một số mức độ răn đe các hành vi sai trái như vậy. Và băng video bằng chứng có thể giảm rủi ro mà người sai sẽ bị bắt. Còn về Slope Slippery? Các đề nghị khiêm tốn mà chúng ta nghe hôm nay là không, bởi chính họ, đặc biệt là gây phiền hà. Tôi phải thừa nhận, mặc dù, rằng họ làm thực sự nguy hiểm tiềm năng cho tương lai. Khi cử tri có được sử dụng để theo dỏi






















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: