“I hope I die before I get old,” wrote Pete Townsend of the Who in 196 dịch - “I hope I die before I get old,” wrote Pete Townsend of the Who in 196 Việt làm thế nào để nói

“I hope I die before I get old,” wr

“I hope I die before I get old,” wrote Pete Townsend of the Who in 1965, neatly encapsulating our culture’s veneration of youth – and disdain for those unfortunate souls who no longer possess it.

The twenty-year-old Townsend was, of course, to be disappointed: in May he turned seventy. But over the decades he may have revised his views on the grimness of growing old. Because the ageing process isn’t necessarily a steady descent into misery; on the contrary, the evidence suggests that happiness is likely to increase as we head towards old age.

This isn’t to say that the idea of the mid-life crisis has had its day. In general, people seem to begin their lives with a high degree of contentment. From the age of around 18 we become gradually less happy, reaching a nadir in our 40s. One estimate suggests that, over the 30 years from teen to middle age, life satisfaction scores dip by an average of around 5-10%.

However, the happiness curve is U-shaped. As we head into our 50s, levels of contentment take off again. By the time we’re in our 60s, it’s likely that we’ll never have been happier. (The upward trend doesn’t continue indefinitely, though: unsurprisingly, levels of satisfaction usually dip in the last couple of years of life.)

We are, of course, talking averages here: broad statistical trends, typically based upon responses to one question (such as “Taken all together, how would you say things are these days – would you say that you are very happy, pretty happy, or not too happy?”). An individual’s personal experiences may be quite different.

Nevertheless, it’s a pattern that’s been detected in many large-scale studies. The U-shaped curve emerges very clearly, for example, from data on half a million Americans and Europeans.

The pattern has been found too in longitudinal studies of the general population: that is, research that follows the same group of people over a number of years. This kind of study is expensive and challenging – and, consequently, less common. But it’s also the only way to trace how a specific individual’s happiness changes with age.

The U-shaped curve remains when you control for factors such as birth cohort, physical health, income, number of children, marital status, and education. It’s seen in both sexes, though men tend to be happier than women (albeit women smile more). And, would you believe, researchers have even claimed to have detected it in great apes.

A study of 500 chimpanzees and orangutans rated for happiness by their zoo keepers indicated a primate mid-life crisis at around the age of 30 – a finding that led to speculation that some (as yet unidentified) age-related biological influence is at work.

However, though the U-shaped curve is pervasive it’s most certainly not universal. For one thing, it seems to be far more prevalent in high-income nations. In countries of the former Soviet Union and eastern Europe (Albania, Bulgaria, Lithuania, Russia, for example) wellbeing in childhood is markedly lower than in the west, and it then steadily declines with age. Life satisfaction in Latin America and the Caribbean is reasonably high in childhood (though lower than in the west), but again deteriorates from there. In sub-Saharan Africa countries such as Angola, Cameroon, and Ethiopia, life satisfaction remains low throughout the lifespan.

Even in the case of wealthy nations some academics have argued that the U-shaped curve is a statistical illusion. (Economists, incidentally, figure prominently in the debate over the U-shaped curve.) Perhaps, for example, unhappier people simply die younger.

There’s certainly evidence of a correlation between wellbeing and mortality. A new UK study that followed more than 9,000 people in their 60s for eight years found a death rate of 29% for those in the bottom quarter for happiness. For the most contented 25%, on the other hand, the rate was just 9%.

Some of that stark difference can be attributed to physical health. The UK study found that older people with illnesses such as coronary heart disease, arthritis, and chronic lung disease were likely to have lower levels of wellbeing. Moreover, it may be that happiness helps prevent people falling ill. Yet even after controlling for initial physical health, wealth, education, and depression, happiness was still associated with a 30% reduction in the risk of death.

The link between happiness and mortality may be skewing the statistics to a degree, but the overall death rate isn’t nearly high enough to account entirely for the U-shaped curve. Perhaps more subtle biases are at work. Perhaps researchers haven’t always fully grasped the complexity lurking in the large sample data. What happens for example when you factor in the possibility that the people getting happier in the studies are essentially the same individuals who began life with high levels of contentment? After all, happy people are more likely to experience positive life events (career success, for instance, or great relationships), which in turn bring even greater happiness.

When you correct for this effect, say economists Paul Frijters and Tony Beatton, the U-shaped curve disappears; what we see instead is an overall gradual decline in happiness with age. Not everyone, of course, stays in a longitudinal survey; inevitably, a percentage of participants drop out. When Frijters and Beatton controlled for this factor they found that the happiness shape changes again. This time the data formed a wave: happiness remained fairly steady up to around age 55, at which point it increased, before falling sharply at about age 75.

The U-shaped curve theory has its dissenters. Yet evidence for its existence in the prosperous west keeps on coming, most recently in a longitudinal study of the general population in Britain, Australia, and Germany that tracked individual changes in wellbeing. So if it’s accurate, what are the reasons?

The short answer is that no one knows, not least because the surveys that generate the data are less well suited to elicit explanations. This isn’t to say that theories haven’t been suggested. Two are particularly popular in the scientific literature. The first is economic: essentially, it all boils down to the effect of work on our wellbeing. The downward curve of contentment begins as we enter employment in early adulthood and accelerates as work takes up more and more of our time in mid-life. But we reap the rewards as we enter our 50s – established in a career, financially secure and with the kids having finally flown the nest, we now have time to enjoy the fruits of our frenetic mid-life labour.

That’s the idea, at least.

The other dominant theory is psychological. We start off in life with high hopes, which we gradually realise are unlikely to be fulfilled. “Dashed hopes and good intentions. Good, better, best, bested,” as Edward Albee put it in Who’s Afraid of Virginia Woolf? Middle age brings a new sense of realism; a determination to enjoy life as it is; and thus an increase in happiness.

Whatever the explanation, the U-shaped curve teaches us that a mid-life slump is both normal and temporary. Irish comedian Dylan Moran boils life down to just four stages: “Child, failure, old and dead”. But then he’s 43. Ten years on, the chances are life may seem a much happier affair. One lovely afternoon, I began chatting to my grandpa. I was completely unaware he was about to say something that would change my view of happiness forever.
In the middle of our conversation, I felt a lull so I pulled out the classic question. “If you could have dinner with one person, living or dead, who would it be?” I couldn’t wait to talk about my long list of dead presidents, dead Beatles, dead scientists, and a really cute living movie star. But I was also really eager to hear what he’d say.
Then he simply answered, “My wife.”
I immediately assured him it’s not necessary for him to answer like that. We all knew he loves his wife, whom he eats dinner with every night and was currently over in the other room playing cards.
He still insisted, “My wife. I’d have a nice dinner with my wife.”
“Alright,” I said, maybe a little too snappy, “Someone other than your wife.”
“Well okay, it would be my good friend and neighbor, Bill,” He replied.
The I became a little angry and pleaded, “Come on, you wouldn’t pick like John Lennon or Abraham Lincoln or FDR? He was alive when you were, right?”
“No. I’d pick Bill.”
I was just about to explain the point of the game again when it hit me. He already understood the game, and he was not trying to mess with me. What would make him most happy would be to have the same meal he has everyday, with the woman he’s been married to for 50 years.
Happiness to him was ordinary.
***
Over the past years, the interest in happiness has exploded. Everyone seems to want to be happy, read about how to be happy, or listen to Pharrells’ hit song, “Happy.” In response, researchers and gurus have been trying to feed everyone’s interest in happiness by pumping out new studies and New York Times bestsellers.
However, there’s been one factor that’s been missing in all this happiness discussion and in retrospect, it seems ridiculously obvious. That factor is age. As the story of my grandfather vividly displays, at different ages, we are interested in very different kinds of happiness.
Two young psychologists have recently stepped onto the scene and started to explain how happiness varies over the lifetime. Amit Bhattacharjee of Dartmouth University and Cassie Mogilner of the University of Pennsylvania find that the young find happiness and self-definition through extraordinary experiences, like meeting a celebrity. In contrast, older adults find happiness and self-definition through everyday experiences, like dinner with a best friend or wife.
To fully illustrate this concept, consider any family vacation. Think about how difficult it always is to mak
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Tôi hy vọng tôi chết trước khi tôi nhận được cũ," đã viết Pete Townsend của những người trong năm 1965, gọn gàng đóng gói lòng của văn hóa thanh niên-và Thái độ khinh cho những linh hồn không may người không còn có nó.Townsend hai mươi tuổi đã, tất nhiên, để được thất vọng: Tháng năm, ông đã chuyển bảy mươi. Nhưng trong những thập kỷ, ông có thể đã sửa đổi điểm của mình về grimness của phát triển cũ. Bởi vì quá trình lão hóa không nhất thiết phải là một người gốc ổn định vào đau khổ; ngược lại, các bằng chứng cho thấy rằng hạnh phúc là khả năng tăng lên khi chúng tôi đầu đối với tuổi già.Điều này không phải là để nói rằng ý tưởng của cuộc khủng hoảng giữa cuộc sống đã có ngày của nó. Nói chung, mọi người dường như để bắt đầu cuộc sống của họ với một mức độ cao của contentment. Từ tuổi khoảng 18 chúng tôi trở nên dần dần ít hạnh phúc, đạt một thiên để điểm ở độ tuổi 40 của chúng tôi. Ước tính cho thấy rằng, trong những năm qua 30 từ thiếu niên đến tuổi trung niên, cuộc sống sự hài lòng phổ nhạc nhúng trung bình khoảng 5-10%.Tuy nhiên, các đường cong hạnh phúc là hình chữ U. Khi chúng tôi đầu vào thập niên 50 của chúng tôi, các cấp độ của contentment cất cánh một lần nữa. Bởi thời gian chúng tôi đang ở trong 60s của chúng tôi, nó có khả năng rằng chúng tôi sẽ không bao giờ có hạnh phúc hơn. (Xu hướng trở lên không tiếp tục vô thời hạn, mặc dù: unsurprisingly, mức độ của sự hài lòng thường nhúng trong vài năm của cuộc sống, qua.)Chúng tôi là, tất nhiên, nói chuyện trung bình ở đây: rộng xu hướng thống kê, thông thường dựa trên phản ứng đến một câu hỏi (chẳng hạn như "Taken tất cả cùng nhau, làm thế nào bạn sẽ nói những điều là những ngày này-bạn sẽ nói rằng bạn đang rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, hoặc không quá hạnh phúc?"). Kinh nghiệm cá nhân của một cá nhân có thể khá khác nhau.Tuy nhiên, nó là một mô hình đó được phát hiện trong nhiều nghiên cứu quy mô lớn. Đường cong hình chữ U nổi rất rõ ràng, ví dụ, từ dữ liệu trên nửa triệu người Mỹ và châu Âu.Các mô hình đã được tìm thấy quá trong các nghiên cứu theo chiều dọc của dân số nói chung: có nghĩa là, các nghiên cứu sau cùng một nhóm người trong một số năm. Kiểu này của nghiên cứu là tốn kém và khó khăn- và, do đó, ít phổ biến hơn. Nhưng nó cũng là cách duy nhất để theo dõi như thế nào hạnh phúc một cá nhân cụ thể thay đổi với tuổi tác.Đường cong hình chữ U vẫn còn khi bạn kiểm soát cho các yếu tố chẳng hạn như sinh khóa, sức khỏe thể chất, thu nhập, số lượng trẻ em, tình trạng hôn nhân, và giáo dục. Nó được nhìn thấy trong cả hai giới, mặc dù người đàn ông có xu hướng hạnh phúc hơn phụ nữ (mặc dù phụ nữ nụ cười nhiều hơn nữa). Và, bạn có tin rằng, các nhà nghiên cứu đã thậm chí tuyên bố đã phát hiện nó trong loài khỉ lớn.Một nghiên cứu của 500 tinh tinh và đười ươi xếp cho hạnh phúc bởi canh giữ sở thú của họ chỉ ra một khủng hoảng giữa cuộc sống linh trưởng tại khoảng tuổi 30-một tìm kiếm đã dẫn đến nhiều suy đoán rằng một số (chưa rõ) liên quan đến tuổi sinh học ảnh hưởng là tại nơi làm việc. Tuy nhiên, mặc dù đường cong hình chữ U là phổ biến nó là hầu hết chắc chắn không phổ quát. Đối với một điều, nó có vẻ là phổ biến hơn ở các quốc gia có thu nhập cao. Tại các quốc gia cựu Liên Xô và Đông Âu (Albania, Bulgaria, Litva, Nga, ví dụ) hạnh phúc trong thời thơ ấu là rõ rệt thấp hơn ở phía tây, và nó sau đó đều đặn từ chối với tuổi tác. Cuộc sống sự hài lòng ở Mỹ Latinh và Caribê là hợp lý cao trong thời thơ ấu (mặc dù thấp hơn ở phía tây), nhưng một lần nữa hủy từ đó. Ở Sahara nước Africa như Angola, Cameroon, và Ethiopia, sự hài lòng của cuộc sống vẫn còn thấp trong suốt tuổi thọ.Ngay cả trong trường hợp của các quốc gia giàu có một số học giả đã cho rằng các đường cong hình chữ U là một ảo ảnh thống kê. (Nhà kinh tế, ngẫu nhiên, nhân vật nổi bật trong các cuộc tranh luận trên đường cong hình chữ U.) Có lẽ, ví dụ, unhappier người chỉ đơn giản là chết trẻ.Chắc chắn là bằng chứng của một sự tương quan giữa an sinh và tử vong. Một nghiên cứu mới UK theo sau hơn 9.000 người trong 60s của họ trong tám năm thấy một tỷ lệ tử vong của 29% cho những người trong khu phố dưới cùng cho hạnh phúc. Đặt man nguyện 25%, mặt khác, tỷ lệ này chỉ 9%.Một số khác biệt ngay đơ mà có thể được quy cho sức khỏe thể chất. UK nghiên cứu cho thấy rằng người lớn tuổi với bệnh như bệnh tim mạch vành, viêm khớp và bệnh phổi mãn tính đã có khả năng có các mức độ thấp của hạnh phúc. Hơn nữa, nó có thể là hạnh phúc giúp ngăn những người rơi bệnh. Tuy vậy, ngay cả sau khi kiểm soát cho sức khỏe thể chất ban đầu, sự giàu có, giáo dục, và trầm cảm, hạnh phúc đã vẫn còn liên kết với một 30% giảm nguy cơ tử vong.Mối liên hệ giữa hạnh phúc và tử vong có thể skewing số liệu thống kê đến một mức độ, nhưng tỷ lệ tử vong tổng thể không phải là gần đủ cao để tài khoản hoàn toàn cho các đường cong hình chữ U. Có lẽ thêm tinh tế biases tại nơi làm việc. Có lẽ các nhà nghiên cứu đã không luôn luôn hoàn toàn nắm sự phức tạp ẩn trong các dữ liệu mẫu lớn. Điều gì xảy ra ví dụ: khi bạn yếu tố trong khả năng rằng những người nhận được hạnh phúc hơn trong các nghiên cứu là về cơ bản là những cá nhân cùng một người đã bắt đầu cuộc sống với mức độ cao của contentment? Sau khi tất cả, những người hạnh phúc là nhiều khả năng để trải nghiệm sự kiện cuộc sống tích cực (thành công sự nghiệp, ví dụ, hoặc mối quan hệ tuyệt vời), mà lần lượt có thể mang lại hạnh phúc hơn.Khi bạn sửa chữa cho hiệu ứng này, nói rằng các nhà kinh tế Paul Frijters và Tony Beatton, đường cong hình chữ U biến mất; những gì chúng ta thấy thay vào đó là một sự suy giảm tổng thể dần dần trong hạnh phúc với tuổi tác. Không phải tất cả mọi người, tất nhiên, ở lại trong một cuộc khảo sát dọc; chắc chắn, một tỷ lệ phần trăm của những người tham gia thả ra. Khi Frijters và Beatton kiểm soát đối với yếu tố này họ tìm thấy hình dạng hạnh phúc thay đổi một lần nữa. Thời gian này các dữ liệu hình thành một làn sóng: hạnh phúc vẫn khá ổn định lên đến khoảng tuổi 55, điểm mà tại đó nó tăng lên, trước khi rơi mạnh ở tuổi 75.Lý thuyết hình chữ U đường cong có Warr của nó. Tuy nhiên, bằng chứng cho sự tồn tại của nó ở Tây thịnh vượng giữ ngày sắp tới, đặt mới trong một nghiên cứu theo chiều dọc của dân số nói chung tại Anh, Úc, và Đức, theo dõi các thay đổi cá nhân trong hạnh phúc. Vì vậy, nếu nó là chính xác, những gì là những lý do?Câu trả lời ngắn là rằng không ai biết, không kém vì các cuộc điều tra mà tạo ra các dữ liệu được ít rất thích hợp để elicit giải thích. Điều này không phải là để nói rằng lý thuyết đã không được đề nghị. Hai là đặc biệt phổ biến trong các tài liệu khoa học. Đầu tiên là kinh tế: về cơ bản, tất cả nắm đến hiệu quả của công việc trên đời sống của chúng tôi. Đường cong xuống contentment bắt đầu khi chúng tôi nhập vào việc làm ở tuổi trưởng thành sớm và tăng tốc như công việc chiếm nhiều hơn và nhiều hơn nữa của thời đại chúng ta ở giữa cuộc sống. Nhưng chúng tôi gặt hái những phần thưởng khi chúng tôi bước vào thập niên 50 của chúng tôi-được thành lập trong một nghề nghiệp, an toàn về tài chính và với các trẻ em có cuối cùng bay tổ, chúng tôi bây giờ có thời gian để tận hưởng những hoa quả của lao động giữa cuộc sống điên cuồng của chúng tôi.Đó là ý tưởng, ít.Thống trị lý thuyết là tâm lý. Chúng tôi bắt đầu trong cuộc sống với hy vọng cao, mà chúng tôi dần dần nhận ra có thể không được hoàn thành. "Hy vọng tiêu tan và ý tưởng tốt. Tốt, tốt hơn, tốt nhất, bested,"như Edward Albee đặt nó trong người là sợ của Virginia Woolf? Tuổi trung niên mang lại một cảm giác mới của chủ nghĩa hiện thực; một quyết tâm để tận hưởng cuộc sống như nó là; và do đó là sự gia tăng trong hạnh phúc.Bất cứ điều gì những lời giải thích, các đường cong hình chữ U dạy cho chúng tôi một khủng hoảng giữa cuộc sống là tạm thời và bình thường. Diễn viên hài người Ireland Dylan Moran nắm cuộc sống xuống chỉ bốn giai đoạn: "Trẻ em, thất bại, cũ và chết". Nhưng sau đó ông là 43. Mười năm ngày, các cơ hội là cuộc sống có vẻ một vụ hạnh phúc hơn nhiều. Một buổi chiều đáng yêu, tôi bắt đầu trò chuyện với grandpa của tôi. Tôi đã hoàn toàn không biết ông là về để nói điều gì đó mà sẽ thay đổi quan điểm của tôi hạnh phúc mãi mãi.Ở giữa cuộc hội thoại của chúng tôi, tôi cảm thấy một ru ngu vì vậy tôi kéo ra các câu hỏi cổ điển. "Nếu bạn có thể ăn tối với một người, sống hoặc chết, những người nó sẽ?" Tôi không thể chờ đợi để nói chuyện về của tôi danh sách dài của các tổng thống chết, chết Beatles, các nhà khoa học đã chết và một ngôi sao điện ảnh sống thực sự dễ thương. Nhưng tôi cũng thực sự háo hức muốn nghe những gì ông ấy nói.Sau đó ông chỉ đơn giản là trả lời, "Vợ tôi."Tôi ngay lập tức đảm bảo anh ta nó là không cần thiết cho anh ta để trả lời như thế. Chúng ta đều biết Ngài yêu thương người vợ, người mà ông ăn bữa ăn tối với mỗi đêm và đã hiện nay hơn trong phòng khác cho chơi thẻ.Ông vẫn còn nhấn mạnh, "vợ tôi. Tôi sẽ có một bữa ăn tối tốt đẹp với vợ tôi.""Được rồi," tôi đã nói, có thể một chút quá linh hoạt, "người khác hơn so với vợ của bạn.""Cũng được rồi, nó sẽ là người bạn tốt của tôi và hàng xóm, Bill," ông trả lời.Tôi đã trở thành một chút giận dữ và kêu gọi, "đến, bạn sẽ không chọn như John Lennon hoặc Abraham Lincoln hoặc FDR? Ông là còn sống khi bạn, phải không?""Số Tôi sẽ chọn Bill."Tôi đã chỉ về để giải thích độ của trò chơi một lần nữa khi nó nhấn tôi. Ông đã hiểu trò chơi, và ông đã không cố gắng để gây rối với tôi. Những gì sẽ làm cho anh ta hạnh phúc nhất sẽ là để có bữa ăn cùng ông có hàng ngày, với người phụ nữ ông kết hôn với 50 năm.Hạnh phúc với anh ta là bình thường.***Trong những năm qua, sự quan tâm trong hạnh phúc đã phát nổ. Tất cả mọi người dường như muốn được hạnh phúc, đọc về làm thế nào để được hạnh phúc, hoặc nghe Pharrells' nhấn bài hát, "Happy." Đáp lại, các nhà nghiên cứu và rất kinh nghiệm đã cố gắng để nguồn cấp dữ liệu của tất cả mọi người quan tâm trong hạnh phúc bằng cách bơm ra nghiên cứu mới và New York Times bán chạy nhất.Tuy nhiên, đã từng có một yếu tố mà đã bị mất tích trong tất cả các cuộc thảo luận này hạnh phúc và nhìn lại, nó có vẻ ridiculously hiển nhiên. Yếu tố đó là tuổi. Như những câu chuyện của ông nội của tôi sinh động hiển thị, ở lứa tuổi khác nhau, chúng tôi rất quan tâm đến loại rất khác nhau của hạnh phúc.Hai nhà tâm lý học trẻ gần đây đã bước vào cảnh và bắt đầu để giải thích làm thế nào hạnh phúc thay đổi trong đời. Amit Bhattacharjee của đại học Dartmouth và Cassie Mogilner của đại học Pennsylvania tìm thấy rằng các trẻ tìm thấy hạnh phúc và self-definition thông qua những kinh nghiệm bất thường, như cuộc họp một người nổi tiếng. Ngược lại, người lớn tuổi tìm thấy hạnh phúc và self-definition thông qua những kinh nghiệm hàng ngày, như bữa ăn tối với một người bạn tốt nhất hoặc vợ.Để đầy đủ minh họa cho khái niệm này, hãy xem xét bất kỳ gia đình đi nghỉ. Suy nghĩ về làm thế nào khó khăn nó luôn luôn là để mak
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Tôi hy vọng tôi chết trước khi tôi già đi," đã viết Pete Townsend của Ai vào năm 1965, ngay ngắn đóng gói kính văn hóa chúng ta của tuổi trẻ -. Và thái độ khinh thị đối với những linh hồn bất hạnh không còn sở hữu nó Các Townsend hai mươi tuổi đã, của Tất nhiên, để được thất vọng: tháng năm anh quay bảy mươi. Nhưng trong những thập kỷ có thể ông đã sửa đổi quan điểm của mình trên grimness của tuổi già. Bởi vì quá trình lão hóa không nhất thiết phải là một người gốc ổn định vào đau khổ; trái lại, những bằng chứng cho thấy rằng hạnh phúc là có khả năng tăng lên khi chúng tôi đi về phía tuổi già. Đây không phải là để nói rằng ý tưởng của cuộc khủng hoảng giữa cuộc sống có lẽ đã hết. Nói chung, mọi người dường như bắt đầu cuộc sống của họ với một mức độ cao của sự mãn nguyện. Từ tuổi khoảng 18 chúng ta trở nên dần dần ít hạnh phúc, đạt thấp nhất ở độ tuổi 40 của chúng tôi. Một ước tính cho thấy, trong 30 năm từ tuổi teen đến tuổi trung niên, cuộc sống điểm số hài lòng dip trung bình khoảng 5-10%. Tuy nhiên, những đường cong hạnh phúc là hình chữ U. Khi chúng ta vào những năm 50 của chúng tôi, mức độ hài lòng cất cánh một lần nữa. Bởi thời gian chúng tôi ở lứa tuổi 60 của chúng tôi, nó có khả năng chúng sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. (Xu hướng tăng không tiếp tục vô thời hạn, mặc dù: không ngạc nhiên, mức độ hài lòng thường nhúng trong vài năm qua của cuộc sống.) Chúng tôi, tất nhiên, nói chuyện trung bình ở đây: xu hướng thống kê rộng, thường dựa trên câu trả lời cho một câu hỏi (chẳng hạn như "Taken tất cả cùng nhau, làm thế nào bạn sẽ nói điều này là những ngày này - bạn sẽ nói rằng bạn đang rất hạnh phúc, khá hạnh phúc, hoặc không quá hạnh phúc?"). Kinh nghiệm cá nhân của một cá nhân có thể khá khác nhau. Tuy nhiên, đó là một mô hình đó là được phát hiện trong nhiều nghiên cứu quy mô lớn. Các đường cong hình chữ U nổi lên rất rõ ràng, ví dụ, từ dữ liệu trên nửa triệu người Mỹ và châu Âu. Các mô hình đã được tìm thấy quá trong các nghiên cứu theo chiều dọc của dân số nói chung: đó là, nghiên cứu sau cùng một nhóm người trên một số năm. Loại hình nghiên cứu này là tốn kém và đầy thách thức - và, do đó, ít phổ biến hơn. Nhưng đó cũng là cách duy nhất để theo dõi như thế nào hạnh phúc của một cá nhân cụ thể sẽ thay đổi theo độ tuổi. Các đường cong hình chữ U vẫn còn khi bạn kiểm soát các yếu tố như nhóm sinh, sức khỏe thể chất, thu nhập, số trẻ em, tình trạng hôn nhân, và giáo dục. Nó nhìn thấy ở cả hai giới, mặc dù người đàn ông có xu hướng hạnh phúc hơn phụ nữ (mặc dù phụ nữ mỉm cười nhiều hơn). Và, bạn sẽ tin rằng, các nhà nghiên cứu thậm chí còn tuyên bố đã phát hiện ra nó ở loài khỉ lớn. Một nghiên cứu của 500 loài tinh tinh và đười ươi đánh giá cho hạnh phúc của người canh giữ vườn thú của họ chỉ ra một cuộc khủng hoảng giữa cuộc sống linh trưởng ở mức khoảng 30 tuổi - một phát hiện có dẫn để suy đoán rằng một số (như chưa xác định) ảnh hưởng sinh học liên quan đến tuổi đi làm việc. Tuy nhiên, mặc dù các đường cong hình chữ U là phổ biến đó là chắc chắn nhất không phổ quát. Đối với một điều, nó có vẻ là rất phổ biến ở các quốc gia có thu nhập cao. Trong nước thuộc Liên Xô cũ và Đông Âu (Albania, Bulgaria, Lithuania, Nga, ví dụ) an khang trong thời thơ ấu là thấp hơn đáng kể so với ở phía tây, và sau đó nó dần dần theo tuổi tác. Sự hài lòng của cuộc sống ở Mỹ Latin và Caribbean là tương đối cao ở trẻ em (mặc dù thấp hơn so với ở phương Tây), nhưng một lần nữa hủy từ đó. Trong tiểu vùng Sahara quốc gia Châu Phi như Angola, Cameroon, và Ethiopia, sự hài lòng của cuộc sống vẫn còn thấp trong suốt tuổi thọ. Ngay cả trong trường hợp của các quốc gia giàu có một số học giả đã lập luận rằng đường chữ U là một ảo tưởng thống kê. (Các nhà kinh tế, tình cờ, nổi bật trong các cuộc tranh luận về đường cong hình chữ U). Có lẽ, ví dụ, những người không hạnh phúc chỉ đơn giản là chết trẻ. Chắc chắn có bằng chứng về mối liên hệ giữa an sinh và tỷ lệ tử vong. Một nghiên cứu mới của Anh rằng đã theo dõi hơn 9.000 người ở độ tuổi 60 cho tám năm qua cho thấy tỷ lệ tử vong là 29% đối với những người trong quý cuối cho hạnh phúc. Đối với lòng nhất 25%, mặt khác, tỷ lệ chỉ là 9%. Một số trong đó khác biệt rõ rệt có thể được quy cho sức khỏe thể chất. Các nghiên cứu Anh phát hiện ra rằng những người già với bệnh tật như bệnh tim mạch vành, viêm khớp và bệnh phổi mạn tính có thể có nồng độ thấp hơn của hạnh phúc. Hơn nữa, nó có thể được rằng hạnh phúc sẽ giúp ngăn chặn những người bị ốm. Tuy nhiên, ngay cả sau khi kiểm soát sức khỏe ban đầu về thể chất, sự giàu có, giáo dục, và trầm cảm, hạnh phúc vẫn còn liên quan đến giảm 30% nguy cơ tử vong. Sự liên kết giữa hạnh phúc và tỷ lệ tử vong có thể được làm lệch các số liệu thống kê ở một mức độ, nhưng cái chết chung tỷ lệ này là gần như không đủ cao để chiếm hoàn toàn cho các đường cong hình chữ U. Có lẽ những thành kiến tinh tế hơn là tại nơi làm việc. Có lẽ các nhà nghiên cứu đã không luôn luôn hoàn toàn nắm bắt được sự phức tạp đang ẩn nấp trong các dữ liệu mẫu lớn. Điều gì xảy ra ví dụ như khi bạn yếu tố trong khả năng mà người dân nhận được hạnh phúc hơn trong các nghiên cứu cơ bản là cá nhân cùng những người bắt đầu cuộc sống với mức độ cao của sự mãn nguyện? Sau khi tất cả, mọi người hạnh phúc có nhiều khả năng để trải nghiệm sự kiện tích cực cuộc sống (sự nghiệp thành công, ví dụ, hoặc các mối quan hệ tuyệt vời), do đó mang lại hạnh phúc nhiều hơn. Khi bạn sửa cho hiệu ứng này, nói rằng các nhà kinh tế Paul Frijters và Tony Beatton, U đường cong hình chữ biến mất; những gì chúng ta thấy thay vì một sự suy giảm dần dần trong tổng thể hạnh phúc với tuổi là. Không phải ai, tất nhiên, vẫn tồn tại trong một cuộc khảo sát theo chiều dọc; không tránh khỏi, một tỷ lệ phần trăm của những người tham gia thả ra. Khi Frijters và Beatton kiểm soát cho các yếu tố này, họ phát hiện ra rằng hình dạng hạnh phúc thay đổi một lần nữa. Thời gian này các dữ liệu hình thành một sóng: hạnh phúc vẫn ở mức khá ổn định lên đến khoảng 55 tuổi, lúc này nó tăng lên, trước khi giảm mạnh vào khoảng 75. tuổi Lý thuyết đường cong hình chữ U có bất đồng chính kiến của mình. Tuy nhiên, bằng chứng cho sự tồn tại của nó ở phía tây thịnh vượng vẫn tiếp tục tới, gần đây nhất là trong một nghiên cứu theo chiều dọc của dân chúng nói chung ở Anh, Úc, và Đức đã theo dõi những thay đổi trong phúc lợi cá nhân. Vì vậy, nếu nó chính xác, lý do là gì? Câu trả lời ngắn gọn là không ai biết, không phải chỉ bởi cuộc điều tra mà tạo ra các dữ liệu có phù hợp ít cũng để gợi ra những lời giải thích. Đây không phải là để nói rằng những lý thuyết đã không được đề nghị. Hai đặc biệt phổ biến trong các tài liệu khoa học. Việc đầu tiên là kinh tế: về cơ bản, tất cả nắm để hiệu quả của công việc về phúc lợi của chúng tôi. Các đường cong đi xuống của sự mãn nguyện bắt đầu khi chúng tôi tham gia làm việc ở tuổi trưởng thành sớm và tăng tốc như công việc chiếm nhiều và nhiều hơn nữa thời gian của chúng tôi ở giữa cuộc đời. Nhưng chúng ta gặt hái những phần thưởng như chúng ta bước vào thập niên 50 của chúng tôi - được thành lập trong một sự nghiệp, tài chính an toàn và với những đứa trẻ đã cùng bay các tổ, bây giờ chúng tôi có thời gian để tận hưởng những thành quả lao động giữa cuộc sống điên cuồng của chúng tôi. Đó là ý tưởng, ít nhất . Các lý thuyết chiếm ưu thế khác là tâm lý. Chúng tôi bắt đầu cuộc sống với hy vọng cao, mà chúng tôi dần dần nhận ra dường như không được đáp ứng. "Hy vọng Dashed và ý định tốt. Tốt, tốt, tốt nhất, tốt nhất, "như Edward Albee đặt nó ở Ai đang Afraid of Virginia Woolf? Tuổi trung mang lại một ý nghĩa mới của chủ nghĩa hiện thực; một quyết tâm để tận hưởng cuộc sống như nó là; và do đó sự gia tăng hạnh phúc. Dù giải thích, các đường cong hình chữ U dạy chúng ta rằng một cuộc khủng hoảng giữa cuộc sống là cả hai bình thường và tạm thời. Diễn viên hài Irish Dylan Moran nhọt cuộc sống xuống chỉ còn bốn giai đoạn: "Con ơi, thất bại, già và chết". Nhưng sau đó anh ấy 43. Mười năm trôi qua, rất có thể là cuộc sống có vẻ là một chuyện hạnh phúc hơn. Một buổi chiều đáng yêu, tôi bắt đầu trò chuyện với ông tôi. Tôi đã hoàn toàn không biết anh định nói gì đó sẽ thay đổi quan điểm của tôi về hạnh phúc mãi mãi. Ở giữa chuyện của chúng tôi, tôi cảm thấy một thời gian tạm lắng vì vậy tôi đã rút ra những câu hỏi cổ điển. "Nếu bạn có thể có bữa ăn tối với một người, sống hay đã chết, người đó sẽ là?" Tôi không thể chờ đợi để nói về danh sách dài của tôi về Chủ tịch chết, Beatles đã chết, các nhà khoa học đã chết, và một ngôi sao điện ảnh sống thực sự dễ thương. Nhưng tôi cũng đã thực sự mong muốn được nghe những gì ông muốn nói. Sau đó, ông chỉ đơn giản trả lời: "Vợ tôi." Ngay lập tức tôi đảm bảo với ông đó là không cần thiết cho ông để trả lời như thế. Chúng ta đều biết rằng anh yêu vợ mình, người mà anh ăn tối với mỗi đêm và đã hiện lên trong các thẻ chơi phòng khác. Ông vẫn khăng khăng: "Vợ tôi. Tôi muốn có một bữa tối thật ngon với vợ tôi. "" Được rồi, "tôi nói, có thể là một chút quá nhanh," Một người nào đó khác hơn so với vợ của bạn. "" Vâng không sao, nó sẽ là bạn tốt của tôi và hàng xóm, Bill, "Ông trả lời. Các tôi đã trở thành một chút tức giận và nài nỉ, "Thôi nào, bạn sẽ không chọn như John Lennon hay Abraham Lincoln hay FDR? Ông còn sống khi bạn được, đúng không? "" Không. Tôi chọn Bill. "Tôi chỉ là về để giải thích quan điểm của trò chơi một lần nữa khi nó đánh tôi. Ông đã hiểu các trò chơi, và ông đã không cố gắng để gây rối với tôi. Điều gì sẽ làm cho anh ta hạnh phúc nhất là nên có cùng một bữa ăn hàng ngày có anh, với người phụ nữ anh đã kết hôn để cho 50 năm. Hạnh phúc với anh là bình thường. *** Trong những năm qua, sự quan tâm đến hạnh phúc đã bùng nổ. Mọi người dường như muốn được hạnh phúc, hãy đọc về làm thế nào để được hạnh phúc, hoặc nghe Pharrells 'bài hit, "Chúc mừng." Đáp lại, các nhà nghiên cứu và rất kinh nghiệm đã cố gắng để nuôi quan tâm của mọi người trong hạnh phúc bằng cách bơm các nghiên cứu mới và New York Times bán chạy nhất. Tuy nhiên, đã có một yếu tố đó là được mất tích trong tất cả các cuộc thảo luận này và hạnh phúc khi nhìn lại, nó có vẻ lố bịch rõ ràng. Yếu tố đó là tuổi tác. Như câu chuyện của ông nội của tôi một cách sống động hiển thị, ở các lứa tuổi khác nhau, chúng tôi quan tâm đến các loại rất khác nhau về hạnh phúc. Hai nhà tâm lý học trẻ gần đây đã bước lên sân khấu và bắt đầu giải thích như thế nào hạnh phúc thay đổi qua các đời. Amit Bhattacharjee của Đại học Dartmouth và Cassie Mogilner của Đại học Pennsylvania thấy rằng việc tìm thấy hạnh phúc trẻ và tự định nghĩa thông qua những kinh nghiệm phi thường, giống như gặp một người nổi tiếng. Ngược lại, người lớn tuổi tìm thấy hạnh phúc và tự định nghĩa thông qua kinh nghiệm hàng ngày, giống như bữa ăn tối với một người bạn tốt nhất hoặc vợ. Để minh họa đầy đủ khái niệm này, hãy xem xét bất kỳ kỳ nghỉ gia đình. Hãy suy nghĩ về khó khăn thế nào luôn là mak




















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: