“So… bored…” Minseok whined, lying on his back with his head hanging o dịch - “So… bored…” Minseok whined, lying on his back with his head hanging o Việt làm thế nào để nói

“So… bored…” Minseok whined, lying

“So… bored…” Minseok whined, lying on his back with his head hanging off the edge of his bed.

Luhan left the room over an hour ago, leaving Minseok alone and in need of a source for entertainment.

It was too late to accept the offer from Kyung Mi, heck she probably wouldn’t ever ask him out again.

And the sad thing is he wasn’t even sure if it was for a date. His small, chubby brain just assumed the best case scenario.

Boy what an idiot he was.

“Oh Minseok~”

A familiar voice rang outside the door.

Minseok didn’t need to look to see who the two figures were when they just opened the door and walked in themselves.

“Oh good, you are here!” Minseok’s body dipped with the bed from the new weight of the two sitting beside him.

“Hyung, let’s go eat!” Baekhyun excitedly bounced up and down.

Minseok rolled onto his stomach and groaned.

“That’s all I’ve done since I’ve been here!”

“Steamed pork buns~”



“I’ll get my jacket.”



“Woah…” Minseok stared in awe at the road before him.

There were stores down both sides of the street, with food venders in front of at least half of them.

Minseok made a mental note to stop by each and every one and try one, at most two, things from all of them.

“So where to first?” Chanyeol asked, eyeing some friendship bracelets for sale on a table outside the nearest store.

“Shopping!” Baekhyun exclaimed happily and pulled the two along by the wrists, first stepping into a shop that consisted of only cute clothes, such as hoodies with animal ears and tails.

Minseok’s eyes lit up at the variety of clothes in the huge place. He wanted to check out the shirts but Baekhyun brought him and Chanyeol to the back and shoved them into a dressing room.

“Stay right here, I’ll be right back!”

Without another word, Baekhyun left the two confused boys and went on a journey to find the perfect outfit for each of them.

“This can’t be good…” Chanyeol mumbled, zipping up his hoodie and throwing his hood over top his hat.

“What do you mean?”

But Chanyeol wouldn’t say anything else either.

Patiently waiting in the silence, the two jumped when the door suddenly flew open.

“Got em’!” Baekhyun shouted holding up a bag.

Chanyeol’s eyes grew huge with disbelief. “You didn’t…”

“Oh, but I did!”

Minseok looked back and forth between the two, completely lost and really wishing someone would explain to him what was going on.

“Try them on!”

Baekhyun brought out three big suits and distributed them out accordingly; a cute black and white rabbit onesie for Minseok, a white and pink goat for Chanyeol, and a brown and white dog for Baekhyun.

“Aren’t they cute?!” Baekhyun shouted, already putting his on.

“They are, but why are you wearing it now?”

“Because,” Baekhyun smiled at Minseok and ushered him to put his on, “we’re wearing these around town.”

Minseok let out a not so funny snort and gave a look to Baekhyun.

“You’re kidding, right?”

“No,” Chanyeol didn’t even bother to protest when Baekhyun started dressing him, “Pali! I want to go do karaoke!”

With much reluctance, the three were in their outfits and set off to their next destination.

Minseok made sure to pull the rabbit hood over his face, hoping no one would recognize him in the ridiculous outfit. Chanyeol however just re-adjusted his favorite hat and gave up caring, since unlike Minseok he knew what was about to happen.

“Ah, right here!” Baekhyun pulled the two into the karaoke place and went straight to a room where music was blasting, sounding as if a crazy party was going on.

“Have no fear, we have arrived!” He shouted and immediately started dancing with the others in the room.

Minseok stood in the door way, baffled and confused.

Tao and Jongdae were screaming into microphones, Tao in a panda onesie and Jongdae as a white tiger, while dancing to the current song playing and Kris was even wearing a giraffe onesie, sitting on the couch and idly playing the tambourine.

Minseok really wasn’t sure what to make of the scene in front of him. The only thing running through his mind was what the hell did he just get himself into?



“Drop it!”

“Oh my beautiful target!”

“Hey!”

“You joom joom my heart like a locket!”

“Ho!”

Minseok and Chanyeol watched in amusement as the three friends sang and danced in synchronization, and let’s not forget the oh so amazing tambourine player next to them, still hitting away at the instrument.

Even though it was embarrassing at first, Minseok suddenly found it somewhat fun and liked how carefree his new friends were. Normally he would never have the guts to walk in public in a onesie, let alone a rabbit one, but with these guys it was a whole other story.

And even though he was having fun, he wanted nothing more than to leave right now.

The music blasting none stop gave him a headache and Jongdae’s, Tao’s, and Baekhyun’s yelling really didn’t help ease it.

Not to mention he might’ve had a little… a lot of alcohol.

“Hey, I’m going to go to the bathroom” Minseok shouted over the music to Chanyeol.

Maneuvering through Chanyeol and Kris, Minseok made his way to the lobby, occasionally stumbling over his own feet. Since there were a lot of people out front he opted to go to the back alley, completely unaware of another figure silently following him.

As soon as he pushed the back door open and stepped out, he breathed in deeply, taking in the cold, night air, and exhaled slowly.

His already pink cheeks turned red, matching the color of his Rudolph nose, and his hands were starting to become cold.

Stuffing them into the huge pockets, he trudged onto the end of the alley. He wasn’t sure why he wanted to go to the end; something was just calling to him.

Like if he didn’t go he would be missing out on something important.

And he was right.

A crash sounded at the far end and bodies were moving as if they were in a fight.

Minseok squint his eyes to try and get some recognition for who they were but the only thing he could make out was the dark color of their hair.

Granted it wasn’t well lit down there, but they both appeared to be brunettes, one with an average sized build and the other rather small, however, made up for it with his height.

Even in the dark, why did they seem so familiar to him?

Minseok tried to continue walking but thanks to the alcohol he stumbled and fell on his hands and knees.

“Who tripped me?!” he pouted, lifting up his hood from in front of his eyes and looked around for the culprit.

Surprisingly there was someone behind him.

Minseok turned around and looked up at the stranger.

“Oh hey! Whatyoudoinghere?” Minseok drunkenly slurred with a silly grin on his face.

The stranger remained silent, but latched his arm onto Minseok’s, pulling the elder away from the alley and into a cab.

“Ayeee~” Minseok squirmed, trying to free himself from the latter’s hold on his waist, “We havta go back to da partayyy!” he shouted, throwing his arms up into the air, or at least as far as the cabs roof would let him.

“You need to go home”

“Woah…” Minseok looked at the stranger with wide eyes, before snapping his head up as if he woke up from a daze. “You have a pretty voice!”

Minseok giggled as he poked the stranger’s cheeks.

The stranger, although a tad bit annoyed, couldn’t help but laugh at the elder.

“Stop that.”

Minseok flinched when the stranger quickly grabbed his hand and looked up at the man questioningly.

“Hey, do you want to know a secret?” Minseok glanced around as if someone was around and could hear their conversation.

The stranger leaned closer and waited for him to continue but the boy was silent.

“Well?”

Minseok innocently blinked and smiled. “Well what?”

“… Just rest”

Minseok’s head pushed against the strangers hand in opposition when they tried to lay his head onto his shoulder.

The stranger sighed and let go. “Minseok…”

Minseok’s head shot up with his angry baozi look plastered on his face.

“How do you know my name?!”

With one strong shove, the stranger managed to get Minseok’s head on his shoulder, who immediately fell asleep upon contact.

Even though the elder was a hindrance as a drunk, he was undeniably adorable. Especially with the soft snores he produced and the cute puckering of his lips.

Without thinking, the boy leaned in and quickly pecked Minseok on the lips, ignoring the snort of disgust from the cab driver.

As soon as their lips touched, he broke the contact and touched his lips.

It could’ve just been his imagination, but he swore he felt a tingling sensation run through his body when their lips connected.

Maybe this was a good sign?

But how would he make the straight Minseok fall for him?



Luhan pushed the other up against the wall, holding him in place with his forearm pressed against the boy’s neck.

“I’ve come this far,” Luhan hissed, thrusting the blade into the boys lower abdomen. “I’m not going to let you mess this up!”

With one painful twist of the handle, he swiftly removed the knife, watching with a sadistic grin as the boy slumped to the ground.

The brunette looked up at Luhan with desperate and questioning eyes.

“You know…” Luhan crouched down beside the increasingly pale body, trailing the tip of the knife down the others cheek.

“I didn’t have plans of ever killing you,” down their jawline.

“But you just had to go and be nosy…” down to where the wound was.

“Didn’t anyone ever tell you to mind your own business?” Luhan’s voice and stare grew hard as he thrust the knife in again.

His eyes lingered on the boy’s body until he was sure all life had disappeared.

Getting up, he hauled the body onto his shoulder and threw it into an already rotten smelling dumpster, in hopes it would help cover up the future smell of the body.

“It’s a shame really…” Luhan removed his gloves nonchalantly and tossed them in as well. “I liked your personality.”

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Vì vậy... chán..." Whined Minseok, nằm trên lưng với đầu treo ra rìa của giường của mình.

Luhan rời khỏi phòng hơn một giờ trước đây, để lại Minseok một mình và cần một nguồn cho giải trí.

nó đã quá muộn để chấp nhận lời đề nghị từ Kyung Mi, heck cô có lẽ sẽ không bao giờ yêu cầu anh ta ra ngoài một lần nữa.

và điều buồn là ông đã không thậm chí chắc chắn nếu nó đã cho một ngày. Nhỏ của mình, chubby não chỉ là giả định các tốt nhất trường hợp kịch bản.

cậu bé những gì một idiot ông.

"Oh Minseok ~"

một giọng nói quen thuộc rang bên ngoài cửa.

Minseok không cần phải xem xét để xem người hai con số khi họ chỉ mở cửa và đi bộ trong mình.

"Oh tốt, bạn đang ở đây!" Cơ thể của Minseok nhúng với giường từ trọng lượng mới của hai ngồi bên cạnh ông.

"Hyung, đi ăn!"Baekhyun hào hứng bị trả lên và xuống.

Minseok cán vào dạ dày của mình và groaned.

"đó là tất cả tôi đã thực hiện kể từ khi tôi đã ở đây!"

"Hấp bánh thịt lợn ~"

...

"tôi sẽ nhận được áo của tôi."



"Woah..." Minseok stared trong awe tại đường trước khi ngài.

đã có cửa hàng xuống cả hai bên của đường phố, với thực phẩm venders ở phía trước của ít nhất một nửa số.

Minseok thực hiện một lưu ý tâm thần để ngăn chặn bằng nhau và mỗi một và cố gắng một, tối đa hai, những thứ từ tất cả chúng.

"rất nơi đến đầu tiên?" Chanyeol hỏi, nhắm đến một số tình bạn lắc để bán trên một bảng bên ngoài cửa hàng gần nhất.

"mua sắm!" Baekhyun kêu lên hạnh phúc và kéo hai cùng của cổ tay, lần đầu tiên bước vào một cửa hàng bao gồm chỉ quần áo dễ thương, chẳng hạn như hoodies với động vật tai và đuôi.

Minseok của mắt sáng lên lúc sự đa dạng của các quần áo ở nơi rất lớn. Ông muốn kiểm tra các áo sơ mi, nhưng Baekhyun đưa anh ta và Chanyeol đến phía sau và Xô đẩy chúng vào một phòng thay đồ.

"trú ngay ở đây, tôi sẽ phải quay lại!"

Mà không có một từ, Baekhyun để lại hai nhầm lẫn chàng trai và đã đi vào một cuộc hành trình để tìm trang phục hoàn hảo cho mỗi người trong số họ.

"điều này không thể được tốt..." Chanyeol mumbled, nén lên qụa khoan của mình và ném mình hood trên đầu trang của ông mũ.

"làm bạn nghĩa là gì?"

Nhưng Chanyeol sẽ không nói bất cứ điều gì khác hoặc.

kiên nhẫn chờ đợi trong sự thinh lặng, hai nhảy khi cánh cửa đột nhiên bay mở.

"có em'!"Baekhyun hét lên đang nắm giữ lên một túi.

Chanyeol của mắt đã tăng trưởng rất lớn với sự hoài nghi."Bạn không..."

" Oh, nhưng tôi đã làm!"

Minseok nhìn lại giữa hai, hoàn toàn bị mất và thực sự mong muốn một ai đó sẽ giải thích cho anh ta những gì đã xảy ra.

"thử chúng trên!"

Baekhyun đưa ra ba bộ quần áo lớn và phân phối chúng ra cho phù hợp; một onesie thỏ dễ thương màu đen và trắng cho Minseok, một con dê màu trắng và màu hồng cho Chanyeol, và một con chó màu nâu và trắng cho Baekhyun.

"không phải là họ dễ thương?!" Baekhyun hét lên, đã đưa ông.

"bọn chúng, nhưng tại sao bạn đang mặc nó bây giờ?"

"Bởi vì," Baekhyun cười Minseok và mở ra anh ta để đặt mình, "chúng tôi đang mặc những xung quanh thị trấn."

Minseok cho ra một snort không vui và đã cung cấp một cái nhìn cho Baekhyun.

"You 're kidding, phải không?"

"Không," Chanyeol thậm chí không bận tâm để phản đối khi Baekhyun bắt đầu mặc quần áo anh ta, "Pali! Tôi muốn đi làm karaoke!"

Với nhiều miễn cưỡng, ba trong trang phục của họ và đặt ra để điểm đến tiếp theo của.

Minseok chắc để kéo con thỏ mui xe trên khuôn mặt của mình, Hy vọng không có ai sẽ nhận ra anh ta trong trang phục vô lý. Chanyeol Tuy nhiên chỉ cần tái điều chỉnh mũ yêu thích của mình và đã từ bỏ chăm sóc, vì không giống như Minseok ông biết những gì đã xảy ra.

"Ah, ngay tại đây!" Baekhyun kéo hai vào nơi karaoke và đã đi thẳng vào một căn phòng nơi âm nhạc nổ, nghe có vẻ như là nếu một bên điên đã xảy ra.

"Không có sợ hãi, chúng tôi đã đến!" Ông hét lên và ngay lập tức bắt đầu nhảy múa với những người khác trong phòng.

Minseok đứng trong cách cửa, bối rối và nhầm lẫn.

Tao và Jongdae đã la hét vào micro, Tao trong một shirt panda và Jongdae như là một con hổ trắng, trong khi nhảy múa để chơi bài hát hiện tại và Kris thậm chí mang một shirt hươu cao cổ, ngồi trên chiếc ghế dài và nguyên nhân chơi tambourine.

Minseok thực sự đã không chắc chắn những gì để làm cho các cảnh ở phía trước của anh ta. Điều duy nhất chạy qua tâm trí của ông là những gì các địa ngục đã làm ông chỉ nhận được mình vào?



"Thả nó!"

"Oh mục tiêu xinh đẹp của tôi!"

"Hey!"

"Bạn joom joom trái tim của tôi giống như một cái mề đay!"

"Ho!"

Minseok và Chanyeol theo dõi ở công viên giải trí như ba người bạn hát và nhảy múa trong đồng bộ hóa, và chúng ta không quên các oh như vậy tuyệt vời tambourine chơi bên cạnh chúng, vẫn nhấn đi lúc nhạc cụ.

mặc dù nó là lúng túng lúc đầu tiên, Minseok đột nhiên tìm thấy nó một chút vui vẻ và thích bạn bè mới của mình như thế nào vô tư. Bình thường ông sẽ không bao giờ có đủ can đảm để đi bộ trong khu vực trong một shirt, hãy để một mình một thỏ một, nhưng với những kẻ đó là một câu chuyện toàn bộ khác.

và mặc dù ông có vui vẻ, ông muốn gì hơn là để lại ngay bây giờ.

Âm nhạc nổ không dừng lại cho ông một nhức đầu và Jongdae của, Tao của, và la hét của Baekhyun thực sự đã không giúp giảm bớt nó

không phải đề cập đến ông có thể đã có một chút... rất nhiều rượu.

"Hey, tôi sẽ đi vào nhà vệ sinh" Minseok hét lên trong âm nhạc để Chanyeol.

vận động thông qua Chanyeol và Kris, Minseok làm theo cách của mình để vận động hành lang, đôi khi stumbling trên đôi chân của mình. Kể từ khi đã có rất nhiều người ra phía trước ông đã lựa chọn để đi đến Hẻm trở lại, hoàn toàn không biết gì về một con số âm thầm sau anh ta.

ngay sau khi ông đã đẩy trở lại cửa mở và bước ra, ông hít sâu sắc, tham gia trong lạnh, không khí đêm, và exhaled chậm.

của ông má Hồng đã chuyển màu đỏ, phù hợp với màu sắc của Rudolph mũi, và bàn tay của ông đã bắt đầu trở nên lạnh.

Nhồi chúng vào túi lớn, ông trudged vào cuối hẻm. Ông đã không chắc chắn lý do tại sao ông muốn để đi đến kết thúc; một cái gì đó gọi với anh ta.

thích nếu ông đã không đi ông sẽ bỏ lỡ ra trên một cái gì đó quan trọng.

và ông là quyền.

một vụ tai nạn nghe tại phía đuôi và cơ quan đã được di chuyển như thể họ là trong một cuộc chiến.

Minseok lé mắt để thử và nhận được một số công nhận cho những người họ đã nhưng điều duy nhất ông có thể tạo ra là tối màu của tóc của.

cấp nó không phải là lit kia, nhưng cả hai đều dường như là bà ngăm đen, một với mức trung bình có kích thước xây dựng và khác khá nhỏ, Tuy nhiên, làm cho nó với chiều cao của mình

ngay cả trong bóng tối, tại sao họ đã có vẻ quá xa lạ với anh ta?

Minseok cố gắng để tiếp tục đi bộ nhưng nhờ rượu ông vấp và rơi vào tay và đầu gối của mình.

"Những người vấp tôi?!" ông pouted, nâng lên mui xe của ông from in front of ông mắt và nhìn xung quanh cho thủ phạm.

đáng ngạc nhiên sau khi bạn đã có một người phía sau hắn.

Minseok quay lại và nhìn những người lạ.

"Oh này! Whatyoudoinghere?"Minseok drunkenly lắp với một grin silly trên khuôn mặt của mình

The stranger vẫn im lặng, nhưng latched cánh tay của mình lên Minseok, kéo già ra khỏi hẻm và vào một cab.

" Ayeee ~ "Minseok squirmed, cố gắng để giải phóng mình khỏi các tổ chức này trên eo của mình," chúng tôi havta quay trở lại để da partayyy! "ông hét lên, ném cánh tay của mình lên vào không khí, hoặc ít như xa như các xe taxi mái nhà nào hắn.

"bạn cần phải đi Trang chủ"

"Woah..." Minseok nhìn xa lạ với đôi mắt rộng, trước khi chụp đầu như nếu ông thức dậy từ một ngây người. "Bạn có một giọng nói đẹp!"

Minseok cười khúc khích vì ông poked của người lạ má.

người lạ, mặc dù một chút tad khó chịu, không thể giúp nhưng cười già.

"dừng lại."

Minseok flinched khi những người lạ một cách nhanh chóng nắm lấy bàn tay của mình và nhìn lên những người đàn ông questioningly.

"Hey, làm bạn muốn biết một bí mật?" Minseok liếc nhìn xung quanh thành phố như thể ai đó đã xung quanh và có thể nghe thấy của hội thoại.

The stranger cúi gần gũi hơn và chờ đợi cho anh ta để tiếp tục, nhưng cậu bé đã im lặng.

"Vâng?"

Minseok innocently blinked và mỉm cười. "Tốt những gì?"

“… Chỉ cần nghỉ ngơi "

Của Minseok đầu đẩy chống lại tay người lạ trong phe đối lập khi họ đã cố gắng để lay đầu vào vai của mình.

The stranger thở dài và để cho đi. "Minseok..."

của Minseok đầu bị bắn với ôxít Bari tức giận của mình nhìn trát vữa trên khuôn mặt của mình.

"làm thế nào để bạn biết tên tôi?!"

Với một mạnh mẽ Xô, những người lạ quản lý để có được Minseok của đầu trên vai mình, những người ngay lập tức rơi vào giấc ngủ khi tiếp xúc.

Mặc dù người cao tuổi là một trở ngại như một say rượu, ông là không thể phủ nhận đáng yêu. Đặc biệt là với snores mềm ông sản xuất và các dễ thương puckering của đôi môi của mình.

mà không suy nghĩ, cậu bé cúi tại và nhanh chóng mổ Minseok trên môi, bỏ qua snort ghê tởm từ trình điều khiển cab.

ngay sau khi đôi môi của họ xúc động, ông đã phá vỡ số liên lạc và chạm vào đôi môi của mình.

Nó có thể đã chỉ là tưởng tượng của mình, nhưng ông đã thề ông cảm thấy một cảm giác ngứa ran chạy thông qua cơ thể của mình khi đôi môi của họ kết nối.

có lẽ đây là một dấu hiệu tốt?

nhưng làm thế nào ông sẽ làm cho mùa thu Minseok thẳng cho anh ta?



Luhan đẩy khác lên chống lại các bức tường, Giữ anh ta tại chỗ với cánh tay của ông ép chống lại của cậu bé cổ.

"tôi đã đi xa này"Luhan hissed, thrusting lưỡi dao vào bụng bé trai. "Tôi sẽ không cho phép bạn mess này lên!"

Với một twist đau đớn của xử lý, ông nhanh chóng loại bỏ dao, xem với một grin tàn bạo như cậu bé giảm mạnh để đất.

brunette nhìn lên tại Luhan, tuyệt vọng và đặt câu hỏi mắt.

"bạn biết..." Luhan cúi bên cạnh cơ thể ngày càng nhạt, dấu Mẹo của con dao xuống những má.

"tôi không có kế hoạch bao giờ giết bạn," xuống jawline của.

"Nhưng bạn chỉ cần có để đi và được tò mò..." xuống nơi vết thương là.

"không ai bao giờ nói với bạn để tâm kinh doanh riêng của bạn?" Luhan của giọng nói và nhìn chằm chằm trở nên cứng như ông lực đẩy là con dao trong một lần nữa.

Đôi mắt của mình lingered trên cơ thể của cậu bé cho đến khi ông đã chắc chắn cuộc sống tất cả đã biến mất.

ông thức dậy, kéo cơ thể lên vai của mình và ném nó vào một mùi thối đã dumpster, Hy vọng nó sẽ giúp che phủ lên mùi cơ thể, trong tương lai.

"nó là một sự xấu hổ thực sự..." Luhan loại bỏ găng tay của mình thản và tossed chúng ở là tốt. "Tôi thích cá tính của bạn."

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Vậy ... chán ..." Minseok rên rỉ, nằm ​​ngửa với đầu treo ra khỏi mép giường của mình. Luhan rời khỏi phòng hơn một giờ trước, để lại một mình Minseok và cần một nguồn để giải trí. Nó đã quá muộn để chấp nhận lời đề nghị từ Kyung Mi, quái cô có lẽ sẽ không bao giờ yêu cầu anh ta một lần nữa. Và điều đáng buồn là anh thậm chí còn không chắc chắn nếu nó là một ngày. Nhỏ, não mũm mĩm của mình chỉ là giả định trường hợp kịch bản tốt nhất. Boy gì một thằng ngốc ông. "Oh Minseok ~" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài cửa. Minseok không cần phải xem xét để xem ai là hai con số này khi họ chỉ cần mở cửa và bước vào chính mình. "Oh tốt, bạn đang ở đây!" cơ thể Minseok của nhúng với giường từ trọng lượng mới của hai ngồi bên cạnh anh. "Hyung, chúng ta hãy đi ăn!" Baekhyun hào hứng đi lên và xuống. Minseok cán vào dạ dày của mình và rên rỉ. "Đó là tất cả tôi đã làm kể từ khi tôi đã ở đây!" "bánh thịt lợn hấp ~" ... "Tôi sẽ nhận được áo khoác của tôi." "Woah ..." Minseok nhìn chằm chằm kinh sợ trước con đường trước mặt . Có cửa hàng xuống cả hai bên của đường phố, với các nhà cung thực phẩm trước ít nhất một nửa trong số họ. Minseok thực hiện một lưu ý tinh thần dừng lại mỗi một và cố gắng một, nhiều nhất là hai, mọi thứ từ tất cả chúng. " Vì vậy, nơi đầu tiên? "Chanyeol hỏi, nhìn một số vòng đeo tay tình bạn để bán trên một cái bàn bên ngoài cửa hàng gần nhất. "mua sắm!" Baekhyun kêu lên vui vẻ và kéo hai cùng của cổ tay, đầu tiên bước vào một cửa hàng bao gồm quần áo chỉ dễ thương , chẳng hạn như hoodies với tai động vật và đuôi. mắt Minseok sáng lên ở nhiều loại quần áo ở nơi rất lớn. Ông muốn kiểm tra áo sơ mi nhưng Baekhyun đã đưa ông và Chanyeol để trở lại và đẩy họ vào một phòng thay đồ. "Ở ngay đây, tôi sẽ quay lại ngay!" Nếu không có một từ khác, Baekhyun lại hai cậu bé bối rối và tiếp tục một cuộc hành trình để tìm các trang phục hoàn hảo cho mỗi người. "Điều này không thể được tốt ..." Chanyeol lầm bầm, nén lên áo của mình và ném mũ trùm trên đầu chiếc mũ của mình. "Ý anh là gì?" Nhưng Chanyeol sẽ không nói bất cứ điều gì khác nữa. Kiên nhẫn chờ đợi trong sự im lặng, hai nhảy khi cánh cửa đột nhiên mở toang. "Có em!" Baekhyun hét lên nắm giữ lên một chiếc túi. mắt Chanyeol đã tăng rất lớn với sự hoài nghi. "Bạn không ..." "Ồ, nhưng tôi đã làm!" Minseok nhìn qua lại giữa hai người, hoàn toàn bị mất và thực sự có nhu cầu một ai đó sẽ giải thích cho anh ta những gì đang xảy ra. "Hãy thử chúng trên!" Baekhyun đưa ra ba lớn bộ quần áo và phân phối chúng cho phù hợp; một màu đen và trắng thỏ dễ thương cho onesie Minseok, một con dê trắng và hồng cho Chanyeol, và một con chó màu nâu và trắng cho Baekhyun. "Không phải họ dễ thương!" Baekhyun hét lên, đã đặt mình vào. "Họ đang có, nhưng tại sao bạn đang mặc nó bây giờ? " "Bởi vì," Baekhyun mỉm cười với Minseok và mở ra anh ta đặt mình vào, "chúng tôi đang mặc những xung quanh thị trấn." Minseok bật ra một tiếng khịt mũi không buồn cười và đã đưa ra một cái nhìn để Baekhyun. "Bạn đang đùa phải không? " "Không," Chanyeol thậm chí không bận tâm để phản đối khi bắt đầu mặc quần áo Baekhyun anh ta, "Pali! Tôi muốn đi làm karaoke! " Với nhiều miễn cưỡng, ba là trong trang phục của họ và đặt ra để điểm đến tiếp theo của họ. Minseok thực hiện chắc chắn để kéo mui xe thỏ trên khuôn mặt của mình, hy vọng không ai nhận ra ông trong bộ trang phục vô lý. Chanyeol tuy nhiên chỉ điều chỉnh lại chiếc mũ yêu thích của mình và từ bỏ quan tâm, vì không giống như Minseok ông biết những gì sắp xảy ra. "Ah, ngay tại đây!" Baekhyun kéo hai vào nơi karaoke và đi thẳng vào phòng nơi mà âm nhạc đã phá nổ , cứ như thể một bên điên đang xảy ra. "đã không có sợ hãi, chúng tôi đã đến!" Ông hét lên và ngay lập tức bắt đầu nhảy múa với những người khác trong phòng. Minseok đứng cách cửa, vách ngăn và bối rối. Tao và Jongdae đã la hét vào micro, Tao trong một onesie gấu trúc và Jongdae như một con hổ trắng, trong khi nhảy theo bài hát chơi hiện tại và Kris thậm chí còn mặc một onesie con hươu cao cổ, ngồi trên chiếc ghế dài và yên chơi tambourine. Minseok thực sự không chắc chắn những gì để làm cho của cảnh trước mặt anh. Điều duy nhất chạy qua tâm trí của ông là cái quái gì anh ấy chỉ nhận được mình vào? "Thôi bỏ đi!" "Oh mục tiêu của tôi đẹp!" "Này!" "Bạn Joom Joom trái tim tôi giống như một cái mặt dây chuyền!" "Hồ!" Minseok và Chanyeol xem trong vui chơi giải trí như ba người bạn hát và nhảy múa trong đồng bộ hóa, và chúng ta không quên oh chơi tambourine tuyệt vời như vậy bên cạnh họ, vẫn đánh đi vào cụ. Mặc dù nó đã lúng túng lúc đầu, Minseok đột nhiên thấy nó một chút niềm vui và thích những người bạn mới của mình là như thế nào vô tư. Thông thường cậu sẽ không bao giờ có đủ can đảm để đi bộ ở nơi công cộng trong một onesie, hãy để một mình một con thỏ, nhưng với những kẻ đó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Và mặc dù ông đã có niềm vui, ông muốn gì hơn là để lại ngay bây giờ. âm nhạc nổ không dừng lại cho ông đau đầu và Jongdae của, Tao, và la hét của Baekhyun thực sự không giúp giảm bớt nó. Chưa kể anh ta có thể đã có một chút ... rất nhiều rượu. "Này, tôi sẽ đi vào phòng tắm "Minseok hét lên trong âm nhạc để Chanyeol. Vận động thông qua Chanyeol và Kris, Minseok thực hiện theo cách của mình để sảnh, đôi khi vấp ngã trên đôi chân của chính mình. Kể từ khi có rất nhiều người ra phía trước ông đã chọn để đi đến con hẻm trở lại, hoàn toàn không biết một con số khác lặng lẽ đi theo anh. Ngay sau khi anh đẩy cửa sau mở và bước ra, anh thở thật sâu, lấy trong cái lạnh, không khí ban đêm, và thở ra từ từ. má đã hồng của ông chuyển sang màu đỏ, phù hợp với màu sắc của mũi Rudolph của mình, và bàn tay của ông đã bắt đầu trở nên lạnh. Nhồi chúng vào túi lớn, ông lê bước vào cuối hẻm. Ông không chắc chắn lý do tại sao ông muốn đi đến cùng; một cái gì đó vừa gọi. Cũng giống như nếu anh không đi anh sẽ bỏ lỡ một cái gì đó quan trọng. Và ông đã đúng. Một vụ tai nạn có vẻ ở phía xa và các cơ quan đã được di chuyển như thể họ đang ở trong một cuộc chiến. Minseok nheo mắt của mình mắt để thử và nhận được một số công nhận cho họ là ai nhưng điều duy nhất ông có thể làm ra được màu tối của tóc. Cấp nó không đủ ánh sáng dưới đó, nhưng cả hai đều tỏ ra đen, như một với một kích thước trung bình xây dựng và khác khá nhỏ, tuy nhiên, làm cho nó với chiều cao của mình. Ngay cả trong bóng tối, tại sao họ dường như quá quen thuộc với anh ta? Minseok đã cố gắng để tiếp tục đi bộ nhưng nhờ có rượu anh vấp ngã trên tay và đầu gối . "Ai vấp tôi?", ông bĩu môi, nâng lên mui xe của mình từ trước mắt và nhìn xung quanh cho là thủ phạm. Đáng ngạc nhiên là có một người nào đó phía sau. Minseok quay lại và nhìn người lạ. "Oh hey! Whatyoudoinghere? "Minseok say rượu lắp với một nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt của mình. Người lạ mặt vẫn im lặng, nhưng bám tay vào Minseok, kéo người cao tuổi ra khỏi con hẻm và vào một chiếc taxi. "Ayeee ~" Minseok quằn quại, cố gắng tự giải thoát khỏi tổ chức của cơ quan này trên eo của mình, "Chúng tôi havta trở lại da partayyy!" ông hét lên, ném tay vào không khí, hoặc ít nhất là như xa như mái nhà xe taxi sẽ để cho anh ta. "Bạn cần phải về nhà" "Woah ... "Minseok nhìn người lạ với đôi mắt mở to, trước khi chụp đầu lên như thể anh ta tỉnh dậy từ bàng hoàng. "Bạn có một giọng nói đẹp!" Minseok cười khúc khích khi anh chọc má của người lạ. Người lạ mặt, mặc dù một chút chút khó chịu, không thể không cười người cao tuổi. "Dừng lại." Minseok nao núng khi người lạ nhanh chóng nắm lấy tay và nhìn lên người đàn ông hỏi. "Này, bạn có muốn biết một bí mật?" Minseok liếc nhìn xung quanh như thể ai đó xung quanh và có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Người lạ mặt cúi gần hơn và chờ đợi cho anh ta để tiếp tục nhưng cậu bé im lặng. "Vâng?" Minseok ngây thơ chớp mắt và mỉm cười. "Vâng những gì?" "... Chỉ cần nghỉ ngơi" đầu Minseok của đẩy chống lại các tay người lạ đối lập khi họ đã cố gắng để gối đầu lên vai anh. Người lạ mặt thở dài và cho đi. "Minseok ..." đầu Minseok của bắn với Baozi giận dữ của ông nhìn trên gương mặt của mình. "Làm thế nào để bạn biết tên tôi?" Với một xô mạnh, người lạ quản lý để có được đầu Minseok trên vai anh, người ngay lập tức ngủ thiếp đi khi tiếp xúc . Mặc dù người cao tuổi là một lực cản khi say rượu, ông không thể phủ nhận là đáng yêu. Đặc biệt là với tiếng ngáy của ông đã sản xuất phần mềm và các nếp nhăn dễ thương của đôi môi của mình. Nếu không có suy nghĩ, cậu bé cúi xuống và nhanh chóng mổ Minseok trên môi, bỏ qua các khịt mũi ghê tởm từ tài xế taxi. Ngay khi đôi môi họ chạm vào nhau, ông đã phá vỡ liên lạc và chạm vào môi của mình. Nó có thể vừa được trí tưởng tượng của mình, nhưng ông đã thề anh cảm thấy một cảm giác ngứa ran chạy qua cơ thể của mình khi đôi môi của họ được kết nối. Có lẽ đây là một dấu hiệu tốt? Nhưng làm thế nào ông sẽ làm cho mùa thu Minseok thẳng cho anh ta ? Luhan đẩy khác lên vào tường, giữ anh ta tại chỗ với cẳng tay ép vào cổ của cậu bé. "Tôi đã đi đến đây," Luhan rít lên, đẩy lưỡi vào bụng dưới cậu bé. "Tôi sẽ không để cho bạn mess này lên!" Với một xoắn đau đớn của tay cầm, ông nhanh chóng loại bỏ con dao, xem với một nụ cười tàn bạo như cậu bé đã giảm xuống đất. Cậu bé tóc nâu nhìn lên Luhan với tuyệt vọng và đặt câu hỏi về mắt. "Anh biết ..." Luhan cúi xuống bên cạnh cơ thể ngày càng xanh xao, theo sau là đỉnh của con dao xuống má người khác. "Tôi không có kế hoạch bao giờ giết chết bạn," xuống đường viền hàm dưới của họ. "Nhưng bạn chỉ có để đi và được tò mò ... "xuống đến nơi vết thương đã. "Không có ai bảo bạn tâm kinh doanh của riêng bạn?" giọng nói và ánh mắt Luhan đã tăng cứng như ông đẩy con dao trong một lần nữa. Đôi mắt anh vẫn còn nán lại trên cơ thể của cậu bé cho đến khi anh bảo rằng tất cả cuộc sống đã biến mất. Đứng dậy, anh kéo cơ thể vào vai của mình và ném nó vào một thùng rác có mùi đã thối, với hy vọng nó sẽ giúp che đậy mùi tương lai của cơ thể. "Đó là một sự xấu hổ thực sự ..." Luhan loại bỏ găng tay của mình một cách thờ ơ và ném chúng vào là tốt. "Tôi thích tính cách của bạn."



























































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: