She suddenly felt cold and walked back to her car to get a thicker coa dịch - She suddenly felt cold and walked back to her car to get a thicker coa Việt làm thế nào để nói

She suddenly felt cold and walked b

She suddenly felt cold and walked back to her car to get a thicker coat. Manager Jun stirred in his sleep as she closed the car's door.

Another thirty minutes passed. A few cars were starting to come and park in the distance. Shin Hye knew she couldn't stay longer outside so she entered her car to wait. There would be more people and she couldn't afford to be spotted here.

Manager Jun woke up just before six thirty. "We've been here for two hours. Maybe he can't come because of his schedule."

"Let's just wait a bit longer," she said, almost pleading. She could tell he's starting to worry, doubting that Min Ho's coming today, but she just didn't want to leave without even hearing his voice. It was he who suggested that the one who can't come should call first to reschedule their appointment. Unless he's forgotten, he should at least call.

Her manager tried again. "Maybe it's too early. He could still be sleeping. You know he loves to sleep."

"Just a tiny little bit," she said, using a little aegyo on him. Jun puckered his brows and just sat again in the driver's seat.

As the hour went by, Shin Hye's heart grew restless. She hadn't felt like this in a long time. And she's now thinking if she asked too much from him. A lot of maybes and what ifs were running on her mind.

Even with her growing doubt, the stubborn her just wouldn't give up. Not now, when she knew that she liked him a lot. She still couldn't tell if she's in love with him; she needed to see him first before knowing her heart. And it's the first time that she felt courageous enough to actually let him know how much she liked him. She already had this scene on her head where she'd run to him first, whispering that it was stupid of her to ask for two months when everyday she's dying to see him. She wanted to hold him close and tell him how much he means to her and that she's ready to commit and give themselves a chance. Even if the road ahead of them would most probably be full of hurdles and challenges it wouldn't matter to her because she's with him.

"Let's leave, Shin Hye-yah," it was her manager's turn to plead to her when the clock struck seven. "You still have to go back to the shooting site after lunch and you still haven't slept."

"Was it too much?" she asked softly. Her manager groaned in defeat. "Maybe he changed his mind."

"Don't over think this. I'm sure he's being held up somewhere. He already started his training for his movie and he needs to work all the time now, just like you. It's that or he really forgot."

"What if he realized he didn't really like me at all? What if he just couldn't bear to come and say it personally or even say it on the phone?" Her eyes grew wider. "What if he thought I was just playing with him and just moved on?"

"You're not listening, are you?"

He adamantly started the car's engine and started maneuvering the car around. After making a turn, he stopped the engine and looked at her menacingly.

"Another hour. If he's still not here by then or he still hasn't called, I'm driving you back to the filming site."

She nodded gratefully. She was about to check her phone when a text message popped up. It was Park Mee Soo, her close unnie from Flower Boy Next Door.

Shin Hye-yah, did he come?

She pursed her lips. She forgot she told her about the agreement between her and Min Ho when they went to Malaysia together last January.

Before she can type a reply, another message from Mee Soo came.

Don't wait. (╥﹏╥)

Her heart skipped a beat. She texted a fast reply.

Why?

No reply. Already losing patience, Shin Hye texted her again. Her heart beating faster now.

Is something wrong, unnie?

Don't hate me for this. I just love you so much.

Then she received a text with an image attached. Her hand shook as she tapped her phone's screen.

Her hand, still clutching her phone ever so tightly, fell on her lap.

"What's wrong?" Jun asked, suddenly bothered by the strange expression on the girl's face.

Shin Hye stared at her manager blankly.

"What is it?" he suddenly felt panicky.

"Let's wait a little more, oppa," she whispered, clutching her phone tightly in her hand.

His manager was about to protest but stopped when Shin Hye closed her eyes tightly. He pushed a button and the passenger seat reclined slowly.

"Sleep. I'll wake you when he comes," he said, his voice gentler.

Shin Hye bit her lower lip and nodded.

He'll come. He has to come. Or she'll sleep forever.


…………………………….
March 1, 2014 4:50 AM



Min Ho parked his car on the parking lot near Seogang Bridge in Yeoido Park. He's ten minutes early so he just stayed inside the car and waited. It's still dawn but he couldn't risk walking around because there were already people working out nearby.

Ten minutes later, a van parked several meters from his vehicle. Min Ho anxiously peered from his heavily tinted window and was slightly disappointed that it wasn't Shin Hye or her manager but a middle-age man in a track suit.

Each time a car slowed down or parked near his, Min Ho's hopes would go up and then would go crashing down again when it turned out it wasn't Shin Hye's. He checked his phone every minute, hoping she'd call. As time ticked, he began thinking of positive things.

She's running late because her filming site was in Naju, which was five to six hours of drive away from Seoul.
She's on her way and was as anxious as he was.
She's probably filming and couldn't leave the set. She's a very professional actress after all.

After an hour, Min Ho was imagining all sorts of negative things.

She forgot.
She remembered but ignored her phone's reminder.
She still wasn't sure of her feelings and was hesitant to show up in case she hurt his feelings.
She figured she wasn't really into him and decided to forget about their agreement.

After an hour and a half of waiting, Min Ho just wanted Shin Hye to call. He just wanted to hear her voice and know why she's not yet here and what's keeping her from coming to him. He knew her enough to believe in her and that she'd at least call to inform him of any change of plans. If her feelings changed, she'd still call him to say that he didn't have to wait anymore.

Min Ho bit his lower lip. He looked intently at his phone as if willing it to ring. He wanted so badly to call her but he held back. She was the one who needed those two months. She needed time. She asked it of him. She would come or call at least.

After minutes of staring, he threw the poor phone on the passenger seat, feeling irritated. "Aish! Why aren't you calling? Just call, please."

Just then, his phone rang. Min Ho's heart jumped and he scrambled to answer his phone, only to moan in desperation when he saw it was his manager.

"Where are you?" Jae Hee asked. "You're not in your apartment."

"I'm just driving around. Don't worry I won't be late for the training."

"You should at least call me when you're going out. It's too risky for you to go out on your own." His manager sounded genuinely worried. Min Ho couldn't blame him. His bodyguards had already reprimanded dozens of sasaeng fans hanging out of his place. Some even tirelessly trailed and followed him wherever he went.

"I made sure I wasn't being followed." Which was true. He drove around the area several times and used the GPS device to use alternate routes and narrow, one-way streets before heading to the park.

"Are you meeting someone? A girl perhaps?" his manager asked warily.

Min Ho sighed. "I wish I am," and prayed silently for it to come true. It had been two months since he last saw her and he wanted to see and hold her so much it hurts. He didn't even need the reminder because he literally counted the days.

And yet, here he was, seemingly waiting in vain.

"What are you even doing outside when you should be resting? This is not like you at all."

"I just want to have some time alone before filming starts." If heaven would allow, he wanted to spend a lot of time alone with Shin Hye before he get too busy.

"Just come back before eight. We still need to talk to your martial art instructors. They've been generous enough to train you for a month, we can't be late."

"Arasso. I won't be late. I promise."

Min Ho buried his face on the steering wheel after the call. He felt so drained. It's been two hours and she's still not here. No calls. No texts.

Looking again at his phone, he remembered her exact words. The words she said so earnestly it tugged his heart.

Oppa, promise you'd come. Even if your feelings change, even if you don't like me anymore after two months, just come and tell. I won't make a fuss.


I'm here, Shin Hye-yah. But where are you?
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
cô đột nhiên cảm thấy lạnh và bước trở lại chiếc xe của mình để có được một chiếc áo khoác dày hơn. quản lý Tháng Sáu khuấy động trong giấc ngủ của mình khi cô đóng cửa xe.

ba mươi phút nữa trôi qua. một vài chiếc xe bắt đầu đến và đỗ xe ở xa xa. phương hye biết cô không thể ở lại lâu hơn bên ngoài để cô bước vào xe của mình để chờ đợi. sẽ có nhiều người hơn và cô không thể đủ khả năng để được phát hiện ở đây.

quản lý Tháng Sáu thức dậy trước sáu giờ ba mươi. "Chúng ta đã ở đây trong hai giờ. Có lẽ ông không thể đến vì lịch trình của mình."

"Chúng ta hãy chờ đợi lâu hơn một chút," cô nói, gần như cầu xin. cô có thể nói anh ta bắt đầu lo lắng, nghi ngờ rằng min ho đến ngày hôm nay, nhưng cô ấy chỉ không muốn để lại mà không cần nghe giọng nói của anh.ông là người gợi ý rằng một trong những người không thể đến nên gọi đầu tiên để sắp xếp lại cuộc hẹn của họ. trừ khi anh ta bị lãng quên, ông ít nhất nên gọi.

quản lý của cô đã cố gắng một lần nữa. "Có lẽ vẫn còn quá sớm. Ông vẫn có thể được ngủ. Bạn biết anh ấy yêu vào giấc ngủ."

"Chỉ là một chút nhỏ bé," cô nói, sử dụng một chút dễ thương trên người. Tháng Sáu nhăn nheo lông mày của mình và chỉ cần ngồi lại trong ghế của lái xe.

như giờ trôi qua, trái tim Shin Hye đã tăng không ngừng nghỉ. cô đã không cảm thấy như thế này trong một thời gian dài. và cô ấy bây giờ đang nghĩ nếu cô ấy hỏi quá nhiều từ anh ấy. rất nhiều maybes và những gì IFS đang chạy trên tâm trí cô.

ngay cả với nghi ngờ ngày càng tăng của mình, cứng đầu của cô chỉ là sẽ không bỏ cuộc. không phải bây giờ, khi cô biết rằng cô thích anh ấy rất nhiều. cô ấy vẫn không thể nói nếu cô ấy yêu anh;cô cần nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên trước khi biết trái tim cô. và đó là lần đầu tiên cô cảm thấy đủ can đảm để thực sự cho anh ta biết cô thích anh ấy bao nhiêu. cô đã có cảnh này trên đầu cô, nơi cô muốn chạy đến anh đầu tiên, thì thầm rằng đó là ngu ngốc của mình để yêu cầu hai tháng khi hàng ngày cô chết để xem anh ta.cô muốn giữ anh ta đóng cửa và nói cho anh ta bao nhiêu ông có nghĩa là cô ấy và cô ấy đã sẵn sàng để cam kết và cung cấp cho mình một cơ hội. ngay cả khi con đường phía trước của họ có lẽ hầu hết sẽ được đầy đủ các rào cản và thách thức nó sẽ không quan trọng với cô ấy vì cô ấy với anh ta.

"hãy để, phương Hye-yah," đến lượt quản lý của cô để cầu xin cho cô ấy khi đồng hồ điểm bảy."Bạn vẫn phải quay trở lại trường quay sau khi ăn trưa và bạn vẫn chưa ngủ."

"Là nó quá nhiều?" cô hỏi nhẹ nhàng. quản lý của cô rên rỉ trong thất bại. "Có lẽ ông đã thay đổi tâm trí của mình."

"Không hơn nghĩ rằng đây. Tôi chắc chắn rằng anh ta đang bị giam giữ ở đâu đó. Ông đã bắt đầu đào tạo của mình cho bộ phim của mình và anh ta phải làm tất cả các thời gian bây giờ, giống như bạn. nó là hoặc anh ta thực sự quên. "

"Nếu ông nhận ra rằng ông đã không thực sự như tôi nữa sao? Nếu ông không thể chịu đến và nói nó cá nhân hoặc thậm chí nói trên điện thoại?" mắt lớn rộng hơn. "Nếu ông nghĩ rằng tôi chỉ chơi với anh ta và chỉ di chuyển trên?"

"Bạn không lắng nghe, phải không?"

Ông cương quyết bắt đầu động cơ của xe và bắt đầu vận động các xe xung quanh. sau khi thực hiện một lượt,anh dừng lại động cơ và nhìn cô với vẻ đe dọa.

"giờ khác. nếu anh ta vẫn không ở đây bởi sau đó hoặc anh ấy vẫn chưa gọi là, tôi đang lái xe bạn trở lại phim trường."

cô gật đầu với lòng biết ơn. cô ấy về để kiểm tra điện thoại của mình khi một tin nhắn văn bản hiện lên. đó là công viên mee soo, chị thân của cô từ cậu bé hoa bên cạnh.

Shin Hye-yah, ông đã đến?

cô bĩu môi.cô quên cô nói với cô về thỏa thuận giữa cô và min ho khi họ đã đi đến Malaysia cùng tháng một vừa qua.

trước khi cô có thể gõ bài trả lời, một tin nhắn từ mee soo đến.

không chờ đợi. (╥ ﹏ ╥)

trái tim mình ngừng đập. cô đã nhắn tin trả lời nhanh chóng.

tại sao?

không có trả lời. đã mất kiên nhẫn, Shin Hye đã nhắn tin cho cô ấy một lần nữa. trái tim cô đập nhanh hơn bây giờ.

cái gì đó sai, unnie?

không ghét tôi vì điều này. tôi chỉ yêu em rất nhiều.

sau đó cô đã nhận được một văn bản với một hình ảnh kèm theo. tay cô run lên khi cô khai thác màn hình điện thoại của cô.

tay, vẫn nắm chặt điện thoại của cô bao giờ nên chặt chẽ, giảm trên đùi.

"chuyện gì vậy?" Tháng Sáu hỏi, đột nhiên làm phiền bởi các biểu hiện kỳ ​​lạ trên khuôn mặt của cô gái.

Shin Hye nhìn chằm chằm vào quản lý của cô ngây người.

"nó là gì?" ông đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

"Chúng ta hãy chờ thêm một chút, oppa," cô thì thầm, ôm chặt điện thoại trong tay cô.

Quản lý của ông là về để phản đối nhưng dừng lại khi phương hye nhắm mắt lại thật chặt. anh đẩy một nút và ghế hành khách ngả từ từ.

"giấc ngủ. Tôi sẽ đánh thức bạn khi ông đến," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng.

Shin Hye cắn môi dưới và gật đầu.

anh sẽ đến . ông đã đến. hoặc cô ấy sẽ ngủ mãi mãi.


..................................
01 tháng 3 năm 2014 04:50



phút ho đậu xe trên bãi đậu xe gần cầu seogang trong công viên Yeoido. ông là mười phút đầu nên anh chỉ ở lại bên trong xe và chờ đợi. nó vẫn còn bình minh nhưng ông không thể mạo hiểm đi bộ xung quanh bởi vì đã có nhiều người làm việc ra gần đó.

Mười phút sau, một chiếc xe tải đậu vài mét từ chiếc xe của mình.phút ho lo lắng chăm chú nhìn từ cửa sổ kính màu nặng nề của mình và đã hơi thất vọng rằng đó không phải là phương hye hoặc quản lý của cô nhưng một người đàn ông trung tuổi trong một bộ đồ theo dõi.

mỗi lần một chiếc xe chậm lại hoặc đậu gần của mình, hy vọng phút ho sẽ đi lên và sau đó sẽ đi đâm xuống một lần nữa khi nó bật ra nó không được Shin Hye. ông kiểm tra điện thoại của anh ấy mỗi phút, hy vọng cô ấy sẽ gọi. như thời gian đánh dấu,ông bắt đầu nghĩ đến những điều tích cực.

cô ấy trễ bởi vì trang web quay phim của cô đã được ở Naju, đó là 5-6 giờ lái xe từ Seoul.
cô ấy trên đường và là như lo lắng như ông.
cô ấy có thể quay phim và không có thể để lại các thiết lập. cô ấy là một nữ diễn viên rất chuyên nghiệp sau khi tất cả.

sau một giờ, phút ho đã tưởng tượng ra tất cả các loại điều tiêu cực.

cô quên.
cô nhớ nhưng bỏ qua lời nhắc nhở điện thoại của cô.
cô vẫn còn không chắc chắn về tình cảm của mình và đã do dự để hiển thị trong trường hợp cô bị tổn thương cảm xúc của mình.
cô nghĩ cô không thực sự vào anh ta và quyết định quên thỏa thuận của họ.

sau một tiếng rưỡi đồng hồ chờ đợi, min ho chỉ muốn phương hye để gọi.ông chỉ muốn nghe giọng nói của cô và biết lý do tại sao cô ấy chưa đây và những gì giữ cô ấy đến từ anh ta. ông biết cô đủ để tin vào cô ấy và cô ấy ít nhất là gọi để thông báo sự thay đổi kế hoạch. nếu cảm xúc của mình thay đổi, cô vẫn muốn gọi anh ta nói rằng anh ta không phải chờ đợi nữa.

phút ho cắn môi dưới của mình. ông nhìn chăm chú vào điện thoại của mình như thể sẵn sàng cho vòng.ông muốn đến nỗi gọi cô nhưng anh ta giữ lại. cô là người cần hai tháng. cô ấy cần thời gian. cô hỏi nó của anh ta. cô ấy sẽ đến hoặc gọi ít nhất.

sau phút nhìn chằm chằm, anh ném điện thoại nghèo trên ghế hành khách, cảm thấy bị kích thích. "Aish! Tại sao không gọi? Chỉ cần gọi, xin vui lòng."

Chỉ sau đó, điện thoại của anh reo. tim phút ho nhảy lên và ông tranh giành để trả lời điện thoại của mình,chỉ rên trong tuyệt vọng khi nhìn thấy nó là quản lý của mình.

"ở đâu?" jae hee hỏi. "Bạn đang không ở trong căn hộ của bạn."

"Tôi chỉ lái xe xung quanh. Đừng lo lắng tôi sẽ không đi trễ cho việc đào tạo."

"Ít nhất bạn nên gọi cho tôi khi bạn đi ra ngoài . nó quá nguy hiểm cho bạn đi ra ngoài một mình. " quản lý của mình có vẻ thực sự lo lắng. phút ho không thể đổ lỗi cho anh ta.vệ sĩ của ông đã khiển trách hàng chục người hâm mộ Sasaeng treo ra khỏi vị trí của mình. một số thậm chí không biết mệt mỏi kéo và theo anh bất cứ nơi nào anh đi.

"tôi chắc chắn tôi đã không bị theo dõi." đó là sự thật. ông lái xe xung quanh khu vực nhiều lần và sử dụng các thiết bị gps sử dụng tuyến đường thay thế và hẹp, đường một chiều trước khi đến công viên.

"là bạn gặp ai đó? một cô gái có lẽ?"Quản lý của mình yêu cầu thận trọng.

Phút ho thở dài." Tôi muốn tôi là, "và thầm cầu nguyện cho nó trở thành sự thật. Nó đã được hai tháng kể từ lần cuối cùng ông nhìn thấy cô ấy và ông muốn nhìn thấy và giữ cô ấy rất nhiều điều đau khổ . ông thậm chí không cần phải nhắc nhở vì ông theo nghĩa đen đếm từng ngày.

nhưng, ở đây ông được, dường như chờ đợi trong vô vọng.

"những gì đang làm, ngay cả bên ngoài khi bạn cần được nghỉ ngơi?này không giống như bạn cả. "

" tôi chỉ muốn có một số thời gian một mình trước khi bộ phim khởi quay. "nếu trời sẽ cho phép, anh muốn dành nhiều thời gian một mình với phương hye trước khi vì quá bận rộn.

"chỉ cần trở lại trước tám. chúng ta vẫn cần phải nói chuyện với giáo viên hướng dẫn môn võ nghệ thuật của bạn. họ đã được rộng rãi, đủ để đào tạo bạn trong một tháng, chúng tôi không thể bị trễ. "

" arasso. tôi sẽ không bị trễ. tôi hứa. "

phút ho vùi mặt trên vô-lăng sau khi gọi. ông cảm thấy rất ráo nước. nó được hai giờ và cô ấy vẫn không ở đây. không có cuộc gọi. không có văn bản.

nhìn lại vào điện thoại của mình, ông nhớ lại những lời chính xác của mình. những lời cô ấy nói như vậy tha thiết nó kéo trái tim anh.

oppa, hứa hẹn bạn sẽ đến. ngay cả khi cảm xúc của bạn thay đổi, ngay cả khi bạn không thích tôi nữa sau hai tháng, chỉ đến và nói.tôi sẽ không thực hiện một fuss.


tôi ở đây, Shin Hye-yah. nhưng ở đâu?
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cô đột nhiên cảm thấy lạnh và đi lại cho chiếc xe của mình để có được một cái áo dày hơn. Quản lý Jun khuấy trong giấc ngủ của mình như cô đóng cửa của xe cửa.

một ba mươi phút trôi qua. Một vài chiếc xe đã bắt đầu đến và công viên từ xa. Shin Hye biết cô không thể ở lại lâu hơn bên ngoài để nó vào chiếc xe của mình để chờ đợi. Sẽ có nhiều người hơn và cô không thể đủ khả năng để được phát hiện ở đây.

Quản lý ngày thức dậy ngay trước khi ba mươi sáu. "Chúng tôi đã ở đây trong hai giờ. Có lẽ ông không thể đi vì lịch trình của mình."

"Hãy chỉ cần chờ lâu hơn một chút," cô nói, hầu như cầu xin. Cô có thể cho biết ông bắt đầu phải lo lắng, nghi ngờ rằng Min Ho đến hôm nay, nhưng cô chỉ không muốn rời khỏi mà không cần thậm chí nghe tiếng nói của mình. Nó đã là ông người đề nghị rằng một trong những người không thể đến nên gọi lần đầu tiên đến lịch lại bổ nhiệm của họ. Trừ khi ông quên, ông nên ít gọi.

quản lý của cô đã cố gắng một lần nữa. "Có lẽ nó là quá sớm. Ông có thể vẫn ngủ. Bạn biết Ngài yêu thương để ngủ."

"Chỉ cần một chút chút nhỏ,", cô nói, bằng cách sử dụng aegyo một chút về anh ta. Jun puckered lông mày của mình và chỉ cần ngồi lại ở chỗ ngồi của lái.

Giờ trôi qua, Shin Hye tim lớn bồn chồn. Cô đã không cảm thấy như thế này trong một thời gian dài. Và cô bây giờ suy nghĩ nếu cô yêu cầu quá nhiều từ Anh ấy. Rất nhiều maybes và những gì ifs đã chạy vào tâm trí cô.

ngay cả với cô nghi ngờ phát triển, cứng đầu cô ấy chỉ sẽ không cho lên. Không phải bây giờ, khi cô biết rằng cô thích anh ta rất nhiều. Cô vẫn không thể nói nếu cô ấy là trong tình yêu với anh ta; cô cần thiết để xem anh ta lần đầu tiên trước khi biết trái tim của cô. Và nó là lần đầu tiên cô cảm thấy dũng cảm, đủ để thực sự cho anh ta biết bao nhiêu cô thích anh ta. Cô đã có cảnh này trên đầu của cô nơi cô sẽ chạy đến anh ta lần đầu tiên, thì thầm rằng nó là ngu ngốc của mình để yêu cầu cho hai tháng khi hàng ngày cô chết để xem anh ta. Cô muốn giữ anh ta đóng và nói cho anh ta bao nhiêu ông có nghĩa là cho cô và rằng cô đã sẵn sàng cam kết và cung cấp cho mình một cơ hội. Ngay cả khi con đường phía trước của họ sẽ nhất có lẽ là đầy đủ các rào cản và thách thức nó sẽ không quan trọng để cô ấy vì cô ấy là với anh ta.

"Hãy đi, Shin Hye-yah," nó đã là lần lượt của mình quản lý để plead với cô khi đồng hồ đánh trúng bảy. "Bạn vẫn phải quay trở lại các trang web chụp sau khi ăn trưa và bạn vẫn chưa ngủ."

"Là nó quá nhiều?" nhẹ nhàng, cô đã hỏi. Quản lý của cô groaned thất bại. "Có lẽ ông đã thay đổi tâm trí của mình."

"Không hơn nghĩ điều này. Tôi chắc rằng ông được tổ chức lên một nơi nào đó. Ông đã bắt đầu đào tạo của mình cho bộ phim của ông và ông cần phải làm việc tất cả các thời bây giờ, giống như bạn. Nó là hoặc ông thực sự quên."

"Nếu ông nhận ra ông đã không thực sự giống như tôi ở tất cả? Điều gì nếu ông chỉ không thể chịu khi đi và nói nó cá nhân hoặc thậm chí nói nó trên điện thoại?" Đôi mắt của cô phát triển rộng hơn. "Nếu ông nghĩ rằng tôi đã chỉ chơi với anh ta và chỉ cần di chuyển?"

"Bạn không nghe, bạn?"

Ông adamantly bắt đầu động cơ của xe và bắt đầu vận động xe xung quanh. Sau khi thực hiện một lần lượt, Ông dừng lại động cơ và nhìn vào cô ấy menacingly.

"một giờ. Nếu anh ta vẫn không ở đây sau đó hoặc ông vẫn chưa gọi là, tôi đang lái xe bạn quay lại địa điểm quay phim."

Cô gật đầu gratefully. Cô đã là về để kiểm tra điện thoại của cô khi một tin nhắn văn bản popped lên. Đó là công viên tôi vì vậy, cô unnie gần từ Hoa Boy Tiếp cửa.

Shin Hye-yah, ông đã đi?

cô pursed đôi môi của mình. Cô quên cô ấy nói với cô ấy về thỏa thuận giữa cô và Min Ho khi họ đã đi đến Malaysia cùng nhau cuối tháng Giêng.

trước khi cô có thể gõ một thư trả lời, một tin nhắn từ tôi rất đến.

Don't chờ đợi. (╥﹏╥)

trái tim cô ấy bỏ qua một đánh bại. Nhắn tin cho cô ấy một trả lời nhanh.

sao?

không có trả lời. Đã mất kiên nhẫn, Shin Hye nhắn tin cho cô ấy một lần nữa. Trái tim đập nhanh hơn bây giờ.

là một cái gì đó sai, unnie?

Không ghét tôi cho việc này. Tôi chỉ cần tình yêu bạn rất nhiều.

sau đó cô nhận được một văn bản với một hình ảnh đính kèm. Tay làm rung chuyển khi cô khai thác màn hình điện thoại của mình.

tay, vẫn còn ôm điện thoại của mình bao giờ nên chặt chẽ, rơi vào vòng của cô.

"những gì là sai?" Jun hỏi, đột nhiên làm phiền bởi biểu hiện lạ trên khuôn mặt của cô gái.

Shin Hye stared lúc quản lý của cô blankly.

"Những gì là nó?" ông cảm đột nhiên thấy hoảng.

"Chúng ta hãy chờ đợi một chút thêm, oppa," cô thì thầm, ôm cô điện thoại chặt chẽ trong tay của cô.

quản lý của ông đã là về để kháng nghị nhưng dừng lại khi Shin Hye nhắm mắt của mình chặt chẽ. Ông ấy đã đẩy một nút và ghế hành khách phía reclined chậm.

"ngủ. Tôi sẽ thức bạn khi ông nói,"ông nói, giọng nói của ông nhẹ nhàng.

Shin Hye bit của mình môi dưới và gật đầu.

ông sẽ đến. Ông đã đến. Hoặc cô sẽ ngủ mãi mãi.


...
1 Tháng ba, 2014 4:50 AM



Min Ho chưa sử dụng xe hơi của mình trên bãi đậu xe gần cầu Seogang tại Yeoido Park. Ông là mười phút đầu do đó, ông chỉ cần ở lại bên trong xe và đợi. Nó vẫn còn là bình minh, nhưng ông không thể có nguy cơ đi bộ xung quanh bởi vì đã có những người làm việc gần đó.

Mười phút sau, một chiếc xe chưa sử dụng vài mét từ xe của mình. Min Ho lo âu peered từ cửa sổ nhuộm màu rất nhiều của mình và đã hơi thất vọng rằng nó không phải là Shin Hye hoặc quản lý của mình nhưng một người đàn ông tuổi trung niên trong một ca khúc phù hợp với.

mỗi lần một chiếc xe hơi chậm hoặc chưa sử dụng gần của mình, Min Ho hy vọng sẽ đi và sau đó sẽ đi rơi xuống một lần nữa khi nó bật ra nó không phải là Shin Hye. Ông kiểm tra điện thoại của mình mỗi phút, Hy vọng cô sẽ gọi. Như thời gian đánh dấu, ông bắt đầu suy nghĩ về những điều tích cực.

cô đang chạy trễ vì trang web của mình quay phim tại Naju, mà là 5-6 giờ lái xe từ Seoul.
cô là trên đường đi và đã lo lắng như ông là.
cô có thể quay phim và không thể để lại các thiết lập. Cô là một nữ diễn viên rất chuyên nghiệp sau khi tất cả.

sau một giờ, Min Ho tưởng tượng tất cả các loại của những điều tiêu cực.

cô quên.
Cô nhớ nhưng bỏ qua điện thoại của cô nhắc nhở.
cô vẫn không chắc chắn về cảm xúc của mình và đã do dự để xuất hiện trong trường hợp nó làm tổn thương cảm xúc của mình.
cô figured nó đã không thực sự vào anh ta và quyết định để quên của thỏa thuận.

sau một giờ và một nửa của chờ đợi, Min Ho chỉ muốn Shin Hye để gọi. Ông chỉ muốn nghe giọng nói của cô và biết lý do tại sao cô ấy không được ở đây và những gì giữ cô ấy đến với anh ta. Ông biết của mình đủ để tin vào cô ấy và cô đã có ít gọi để thông báo cho anh ta bất kỳ sự thay đổi của kế hoạch. Nếu thay đổi cảm xúc của mình, cô đã có vẫn gọi ông nói rằng ông đã không phải chờ đợi nữa.

Min Ho chút môi dưới của mình. Ông nhìn chăm chú tại điện thoại của mình như thể sẵn sàng để đổ chuông. Ông muốn nên xấu để gọi cho cô ấy nhưng ông tổ chức trở lại. Cô là một trong những người cần những hai tháng. Cô ấy cần thời gian. Cô yêu cầu của anh ta. Cô sẽ đến hoặc gọi tại ít nhất.

sau phút nhìn chằm chằm, ông đã ném điện thoại nghèo trên ghế hành khách, cảm giác bị kích thích. "Aish! Tại sao không bạn gọi điện thoại? Chỉ cần gọi, xin vui lòng."

Chỉ sau đó, điện thoại của mình rang. Min Ho tim nhảy lên và ông tranh giành để trả lời điện thoại của mình, chỉ để kêu van trong tuyệt vọng khi nhìn thấy nó là quản lý của mình.

"đâu?" Jae Hee hỏi. "Anh không trong căn hộ của bạn."

"Tôi sẽ chỉ lái quanh. Đừng lo lắng tôi sẽ không bị trễ cho việc đào tạo. "

"Quý vị nên ít gọi tôi khi bạn đang đi ra ngoài. Nó là quá nguy hiểm để bạn có thể đi ra ngoài vào của riêng bạn." Quản lý của Anh có vẻ thực sự lo lắng. Min Ho không thể đổ lỗi cho anh ta. Vệ sĩ của ông đã có khiển trách các hàng chục của người hâm mộ sasaeng treo ra khỏi chỗ đứng của mình. Một số thậm chí không mệt mỏi kéo và theo sau ông bất cứ nơi nào ông.

"tôi chắc tôi đã không bị theo dõi." Đó là đúng sự thật. Ông đã lái xe quanh khu vực nhiều lần và sử dụng thiết bị GPS để sử dụng thay thế các tuyến đường và đường phố hẹp, một chiều trước khi đi đến công viên.

"bạn gặp một ai đó? Một cô gái có lẽ?"quản lý của mình hỏi warily.

Min Ho thở dài."Tôi muốn tôi,"và cầu nguyện âm thầm cho nó trở thành sự thật. Nó đã là hai tháng kể từ khi ông cuối thấy cô ấy và anh muốn nhìn thấy và giữ của cô rất nhiều nó đau. Ông thậm chí không cần những lời nhắc nhở bởi vì ông nghĩa đen tính ngày.

và được, ở đây ông, dường như chờ vô ích.

"bạn làm gì bên ngoài khi bạn cần nghỉ ngơi? Đây không phải là giống như bạn ở tất cả."

"Tôi chỉ muốn có một số thời gian một mình trước khi quay phim bắt đầu." Nếu Thiên đàng sẽ cho phép, ông muốn dành nhiều thời gian một mình với Shin Hye trước khi ông nhận được quá bận rộn.

"chỉ trở lại trước khi 8. Chúng tôi vẫn cần phải nói chuyện với giáo viên hướng dẫn võ nghệ thuật của bạn. Họ đã hào phóng, đủ để đào tạo bạn cho một tháng, chúng tôi không thể bị trễ."

"Arasso. Tôi sẽ không bị trễ. Tôi hứa."

Min Ho chôn khuôn mặt của mình trên tay lái sau khi gọi. Ông cảm thấy như vậy để ráo nước. Nó đã là hai giờ và cô ấy vẫn không ở đây. Không có cuộc gọi. Không có văn bản.

nhìn một lần nữa vào điện thoại của mình, ông nhớ từ chính xác của cô. Từ cô nên nghiêm túc nói nó tugged của ông tim.

Oppa, lời hứa anh sẽ đến. Ngay cả khi cảm xúc của bạn thay đổi, ngay cả khi bạn không thích tôi nữa sau hai tháng, chỉ cần đi và cho biết. Tôi sẽ không thực hiện một fuss.


tôi đang ở đây, Shin Hye-yah. Nhưng bạn đang ở đâu?
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: